Thượng Cung - chương 45 part 2
Nàng liên tục nói, ngữ khí vừa nhanh vừa vội, khí thế như sấm
sét đánh về phía ta.
Chúng ta đứng quá gần nhau, ta lại tiến lên mấy bước, cười
nói: “Hoàng hậu cho rằng bản phi không giống người thường, nhưng bản phi lại
không biết mình khác thường chỗ nào. Cảm phiền hoàng hậu nói cho bản phi nghe,
bản phi có điểm gì khiến hoàng hậu chú ý?”
Nàng quay mắt nhìn bốn phía, cười ra tiếng: “Đám nô tài các
ngươi xem kìa, nàng ta cư nhiên còn dám mở miệng hỏi bản cung nàng có gì khác
thường? Nàng ép bản cung đến không thở nổi, còn hỏi bản cung mình có gì không ổn?”
Ta nói khẽ: “Nương nương, sợ rằng chỉ có nương nương tự ép
mình thôi?”
Gương mặt đoan chính bình thản của nàng lộ ra sự điên cuồng,
trong mắt đều là thù hận, nhìn ta, cứ
như nhìn kẻ thù truyền kiếp. Nàng đã không thèm che dấu nỗi căm hận dành cho ta
nữa, hận đến ăn vào tim gan.
“Bản cung chưa bao giờ hao hết tâm lực đi lấy lòng một người
đến như vậy, lấy lòng thì thôi đi, còn không nhận được chút hồi báo nào. Tuy hắn
tôn ta làm hậu, nhưng trong mắt lại không hề có sự tồn tại của bản cung. Chỉ cần
ngươi ở bên cạnh, tầm mắt hắn sẽ dán chặt lấy ngươi, nhưng thứ bản cung truy cầu
để ý, ngươi lại không thèm để ý chút nào. Nhớ lúc bản cung vừa vào cung không
bao lâu, ngươi cũng an phận thủ thường, không khiến ta chú ý, nhưng lại có cung
nhân tới báo với ta, nói một đêm Sư Viện Viện thị tẩm kia ngươi bị triệu đi,
nói là đi thêu váy, nhưng sau đó hắn lại đến Lan Nhược hiên. Ta tận mắt nhìn thấy
ngươi chạy xuyên qua con đường mòn trước mặt tẩm cung của ta, vội vàng chạy về
Lan Nhược hiên. Ta còn tận mắt nhìn thấy hoàng thượng trốn sau một gốc cây hoa,
mỉm cười dịu dàng nhìn ngươi, thưởng thức vẻ chật vật của ngươi. Tuy hắn đứng
trong bóng tối, nhưng đôi mắt lấp lánh sáng ngời như thể các vì sao trên bầu trời
đều nằm trong mắt hắn. Kể từ lúc đó, ta đã biết, đối thủ sừng sỏ nhất của ta ở
trong cung, chính là ngươi!”
Trong lòng ta lạnh buốt, bỗng nhiên hiểu ra tất cả. Hết thảy
ngọn nguồn, đều bắt đầu từ một đêm kia. Một đêm kia, tất cả những việc Hạ Hầu
Thần làm, đã chôn xuống mầm móng oán hận. Sự oán hận của Sư Viện Viện bị ta
phát hiện, cho nên, ta lập tức hành động, nhưng sự oán hận của hoàng hậu lại bị
nàng ẩn giấu, ta chỉ nhìn thấy bề ngoài đoan trang hiền hoà của nàng, cho rằng
nàng là người có thể dựa thế, lại tạo cơ hội để nàng liên tiếp hãm hại.
Ta chỉ biết cười khổ: “Nếu nói mưu kế chồng chất, hoàng hậu
thật xứng với những từ này.”
Hoàng hậu nói: “Ngươi có biết từ nhỏ ta đã được giáo dục, bồi
dưỡng như thế nào không? Tuy ta đọc 《Nữ huấn 》《Nữ giới 》,
nhưng đồng thời cũng được dạy xử lý những kẻ gây trở ngại không chút nương tay.
Mẫu thân ta là vợ cả, bà đã để ta tận mắt nhìn thấy bà ung dung nhàn nhã bóp chết
những thiếp thất có mưu đồ leo lên như thế nào. Bà nói cho ta biết, về sau ta
không phải vào cung, thì sẽ được gả vào những gia tộc lớn, tất cả những việc
này đều là tất yếu, nếu không, sẽ bị ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.”
Ta thấy nàng không ngừng nói chuyện, hoàn toàn trái ngược với
bộ dáng thận trọng từ lời nói đến việc làm ngày thường, liền biết chắc cơ thể
nàng cuối cùng đã xảy ra biến hóa, khiến tính tình nàng thay đổi, quyết định dẫn
dụ nàng: “Hoàng hậu nương nương, ngài bắt đầu hận thần thiếp từ lúc nào, thần
thiếp hoàn toàn không phát giác, còn cho rằng ngài luôn đoan chính bình thản. Ở
trong cung thần thiếp không có chỗ dựa, mà ngoài cung, nhà ngoại cũng không thể
trợ giúp thần thiếp được gì, vào lúc đó, thần thiếp đã một lòng một dạ muốn làm
tỷ muội hài hoà với hoàng hậu.”
Nàng lạnh lùng cười: “Bản cung không nghĩ đến ngươi lại chủ
động thận cận. Hoàng thượng ba phen mấy bận kêu ta cách xa ngươi một chút, chỉ
càng làm cho ta căm giận hơn. Không phải hắn đang ghen bởi vì ngươi không nương
tựa vào hắn mà lại tìm đến ta sao? Chỉ là chính bản thân hắn cũng không phát hiện
ra thôi.”
Ta đành nói: “Nương nương là hoàng hậu, phi tần trong hậu
cung đông đảo như thế, nương nương muốn độc chiếm, làm thế nào giành lại tất cả
bọn họ đây?”
Nàng lắc đầu nói: “Phi tần trong hậu cung tuy nhiều, nhưng
không một ai có thể gây ảnh hưởng lớn đến hắn như thế. Ngươi biết không, lúc
ngươi ra tay với Sư Viện Viện bản cung đã muốn một công đôi việc loại trừ
ngươi, đáng tiếc ngươi quá giảo hoạt, làm việc không lưu lại chút vết tích nào,
khiến bản cung không bắt được nhược điểm.”
Ta thầm kinh ngạc, tâm kế người này phải một chín một mười với
Hạ Hầu Thần, khó trách Hạ Hầu Thần không chọn người khác mà lại chọn nàng làm hậu.
Khang Đại Vi đã từng nói một câu, cái gì mà không phải cùng một loại người, sẽ
không ở cùng một nhà. Trong mắt ta, nàng và Hạ Hầu Thần mới chân chính là người
một nhà, chỉ không ngờ lại ra nông nỗi như thế.
Ta khuyên nàng: “Hoàng hậu nương nương, dù cho không có thần
thiếp, hoàng thượng vẫn sẽ sủng hạnh người khác. Ngài ấy là hoàng đế, là ngôi cửu
ngũ*, nếu như về sau nương nương còn tiếp tục hãm hại hoàng tử như những gì đã
làm với Ninh quý nhân, sẽ có ngày bị hoàng thượng chán ghét.”
(* Trong Kinh Dịch của Trung quốc cao nhất là quẻ chín mươi
chín, ngôi vua tức thiên tử_ con trời mạng cách là quẻ thứ chín mươi lăm, cửu
ngũ chí tôn. Chỉ có thượng cổ thánh hoàng mới có mạng cách cửu cửu.)
Ta vẫn không hiểu được, vì sao Ninh Tích Văn lại sinh hạ
hoàng tử liệt não. Gia tộc chúng ta cũng chưa từng có chứng bệnh này, mà ta chẳng
hề tin vào chuyện ngẫu nhiên, chỉ có thừa dịp nàng không ngừng nói chuyện, tìm
cách giải đáp câu đố này.
Nàng quả thật cười nói: “Bản cung còn cho rằng ngươi sẽ
không hỏi gì đến muội muội của ngươi. Xem ra bản cung đoán không sai, ngươi
cũng còn lại chút lương tâm.” Nàng đưa tầm mắt nhìn về phía xa, có chút mê mang,
“Một lần kia cũng chỉ thiếu một chút, ngươi sẽ mang tội danh đố phụ, bản cung lại
thừa cơ đẩy ngươi vào lãnh cung. Dùng một miếng thịt trong bụng Ninh Tích Văn để
thay đổi tiền đồ của ngươi, chỉ tiếc…”
Ta nói: “ Đến phút cuối, hoàng hậu lại nhân từ nương tay,
không muốn lấy tánh mạng đứa bé trong bụng Ninh quý nhân nữa.”
Nàng lạnh lùng trả lời: “Cũng không phải ta không muốn, mà
là ta không dám. Khi ta nhận được tin Khang Đại Vi xuất hiện gần đó, bản cung
đã biết, hắn che chở cho ngươi! Nếu bản cung ra tay, hắn sẽ thực sự nổi giận!”
Ta thở dài: “Chỉ tiếc, muội muội thần thiếp mệnh khổ, cuối
cùng cũng không trốn thoát khỏi tay ngài!”
Nàng nhìn ta: “Ngươi vẫn còn biết thương tiếc cô muội muội
kia à? Bản cung đã điều tra rõ rồi, mục đích ngươi đưa các nàng đến Triều Dương
am là cái gì? Muội muội của ngươi cũng thông minh lắm, chỉ gợi ý một chút, liền
khăng khăng một mực đi theo bản cung.”
“Chỉ tiếc muội ấy thủy chung vẫn nhờ không đúng người.”
Trong lòng ta âm thầm gấp gáp, nàng nói tận đẩu tận đâu mà vẫn
không chịu nói ra vì sao Ninh Tích Văn lại sinh hoàng tử ngốc. Nếu như biết rõ
ngọn nguồn, nhiều khi còn có thể nhờ ngự y trị liệu?
Thần sắc nàng tuy điên cuồng, nhưng đầu óc vẫn sắc bén như trước,
“Ngươi muốn biết nguyên nhân vì sao Ninh Tích Văn lại sinh ra một đứa bé ngu ngốc
chứ gì?
Sao bản cung phải nói cho ngươi biết? Ngươi đừng vọng tưởng
nữa! Căn bệnh kia nó đã mắc từ trong bụng mẹ rồi, cả đời cũng sẽ như vậy, dù
ngươi có mời bao nhiêu danh y cũng vô dụng thôi!”
Trong lòng ta trầm xuống, nói: “Kỳ thật tại sao ngươi lại
làm thế, ngươi đã thích hoàng thượng, lại dùng thủ đoạn như thế khiến ngài ấy
thương tâm, làm sao ngài ấy chịu nổi?”
“Hắn thương tâm? Hắn sẽ thương tâm sao? Những người khác hắn
hoàn toàn không để vào mắt, đứa con của Sư Viện Viện không còn, hắn chưa từng
nhỏ một giọt nước mắt. Hơn nữa, hậu cung nhiều phi tần như vậy, chỉ cần ngươi
chết, qua không bao lâu, bọn họ sẽ sinh cho hắn rất nhiều con. Con các nàng
sinh ra, bản cung sẽ chăm sóc cẩn thận, đến lúc đó, bản cung lại là mẫu nghi mẫu
mực trong thiên hạ!”
Thì ra, mục tiêu của nàng, chỉ có một mình ta mà thôi. Vì muốn
làm ta thương tâm, nàng đã dùng Ninh Tích Văn. Chiêu thức ấy quả thật rất thành
công, mỗi khi ta thấy đứa trẻ kia, sẽ nghĩ đến gương mặt trắng như tờ giấy của
Ninh Tích Văn trước khi lâm chung.
Trong mắt ta lộ ra vẻ ảm đạm, “Ngươi cũng biết mà, tất cả những
gì ta ta làm, đều vì sinh tồn mà thôi. Không phải ta muốn tranh đoạt, mà là gia
tộc cùng thân phận hoàng hậu của ngươi, khiến ta không thể không đối phó
ngươi.”
Không biết có phải thần sắc ta ảnh hưởng đến nàng hay không,
nàng cũng buồn bã ảm đạm: “Ngươi không tranh không giành, tự nhiên sẽ có người
buộc ngươi phải đi tranh đi giành, còn có người giúp đỡ ngươi tranh giành. Ta
đã như thế, còn ngươi, sao có thể không như thế?”
Nàng vẫn không muốn nói ra chuyện đã hại Ninh Tích Văn như
thế nào. Trong lòng ta âm thầm gấp gáp, liền nói thẳng: “Ngươi đã muốn xử lý
ta, sao không để ta làm một con ma hiểu chuyện?”
Nàng cười cười, nhẹ giọng than thở: ” Nữ nhân như ngươi, dưới
đáy lòng lại vẫn còn một chỗ mềm mại. Cũng được, nếu đã như thế, bản cung sẽ
làm việc tốt một lần. Ngươi còn nhớ lúc Ninh quý nhân mới mang thai, cả ngày đều
gắn hoa cài chuồn chuồn trên đầu tóc không? Chỉ vì Hạ Hầu Thần tâm huyết dâng
trào khen ngợi nàng một câu, nàng ta liền cả ngày kêu người bắt chuồn chuồn, để
lấy đôi cánh mỏng kia, dùng bút lông dính bột vàng vẽ hoa văn, gắn lên đầu. Vừa
khéo thay, bản cung biết có một loại côn trùng hình dáng tương tự với chuồn chuồn.
Tuy chúng nó giống chuồn chuồn, lại không phải là chuồn chuồn, bị người ta gọi
là chuồn chuồn kim. Chúng nó bay chậm, vô cùng yếu ớt, nhưng lúc cực đói, lại
ăn thịt cả đồng loại, càng thích ăn ấu trùng nước đục dơ bẩn. Nghe ngự y nói,
thứ côn trùng như thế không thể chạm phải, chạm phải, liền nhiễm dịch bệnh. Người
mang thai chạm phải, sẽ sinh ra quái thai. Bản cung liền sai người đến vùng dịch
bệnh bạo phát góp nhặt thật nhiều mang về, thả ra nuôi trong ngự hoa viên. Nàng
ta thấy được, mỗi ngày đều kêu cung tỳ đi bắt. Ngươi đã chú ý đến tình huống của
nàng ta, chắc hẳn cũng biết lúc nàng ta mang thai ba bốn tháng, có bị bệnh vặt
ba bốn ngày, chỉ là phong hàn mà thôi, sau đó đã được chữa khỏi. Bản cung còn
cho rằng kế này đã thất bại, không ngờ bản cung vẫn thành công tốt đẹp! “
Nàng cười ha ha, vạn phần đắc ý, “Ngươi nhìn xem, mặc cho ai
che chở ngươi cũng rơi vào tay ta thôi. Bản cung vẫn sẽ thành công, khiến ngươi
chết không có chỗ chôn thân. Đợi đến khi hoàng thượng từ địa bàn của bọn trộm
cướp trở về, sẽ cho rằng các ngươi bị trộm cướp giết hại, đến lúc đó, bản cung
vẫn là người đứng đầu hậu cung, nhận hết sự sủng ái của hoàng thượng.”
Ta thương hại nhìn nàng, không nói một lời, lại chọc nàng
phát khùng lên, lạnh lùng nói: ” Ánh mắt ngươi như thế là có ý gì? Chẳng lẽ ta
nói sai sao?”
Ta thở dài: “Tuy hoàng hậu nương nương thông minh tuyệt đỉnh,
nhưng thủy chung vẫn không nhìn rõ con người hoàng thượng. So với sự tưởng tượng
của ngươi hoàng thượng càng lợi hại hơn, ngươi đấu với ngài ấy, chỉ là lấy trứng
chọi đá mà thôi.”
Gương mặt nàng hiện lên vẻ sợ hãi, giống như hoàng thượng
đang nấp tại một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng trong nháy mắt
liền khôi phục sự trấn định, “Không sai, hắn là hoàng thượng, đối với hắn, triều
chính, đế vị là quan trọng nhất. Tuy ngươi cũng đã chiếm được một vị trí nhất định
trong lòng hắn, nhưng qua một thời gian, trong cung mỹ nhân đông đảo, hắn sẽ dần
dần lãng quên ngươi, sự oán hận dành cho bản cung cũng sẽ dần dần phai nhạt. Huống
chi, hắn không bắt được nhược điểm của bản cung, liền không có biện pháp nào xử
lý ta. Ngươi xem, có phải bản cung hiểu rất rõ về hoàng thượng không?”
Ta cả kinh, biết nàng nói đúng. Giống như tiền triều, Thượng
Quan gia tộc gây họa, nhưng đến triều đại này, Hạ Hầu Thần vẫn muốn lấy thủ
pháp ôn hòa để quản lý triều chính, ôn hòa xử lý mọi chuyện, không muốn triều
đình rung chuyển, gây ra bạo loạn.
Cho nên, trước khi có chứng cớ xác thực, hắn sẽ không ngang
nhiên trở mặt với hoàng hậu. Nhưng ta vẫn thầm cười lạnh trong lòng, làm sao
nàng biết, Hạ Hầu Thần sử dụng phương pháp ôn hòa, không có nghĩa rằng hắn có
thể để người ta tùy tiện thao túng, để đạt được mục đích, kỳ thật hắn cũng giống
đám nữ tử chúng ta, cũng có thể ngoan độc, thậm chí càng tàn ác hơn gấp bội!
Cung tỳ hầu hạ bên cạnh ta bị đám người kia bắt lại, dẫn qua
một bên, Túc nương vừa định phản kháng, đã bị hai kẻ xa lạ bên cạnh nàng áp chế.
Ta biết nàng đã chuẩn bị động thủ, khiến ta không có chút cơ hội phản kháng
nào. Hi vọng duy nhất của ta, đó là Hạ Hầu Thần thực sự có thể nhạy bén như lời
ta nói, kịp thời trở về đây cứu ta .
Ta đứng trơ trọi ở giữa sân, nhìn thấy khuôn mặt nàng bị thù
hận che kín, nghe nàng cười dài nói với ta: “Hoa phu nhân, ngươi có muốn biết
cuối cùng ngươi sẽ chết như thế nào không? Dung nhan sau khi chết có đẹp hay
không, có khiến hoàng thượng vừa nhìn thấy đã bi thương, khiến hắn vĩnh viễn nhớ
đến ngươi không?” Nàng nhợt nhạt cười nói, “Đương nhiên, bản cung sẽ không cho
ngươi cơ hội này, sẽ không để hắn tiếp tục sống trong hồi ức về ngươi. Bản cung
muốn mỗi khi hắn nghĩ tới ngươi, thì chỉ nhớ tới một đống máu thịt bầy nhầy,
không rõ đâu là ngươi, đâu là gạch đất.”
Mấy cung tỳ xa lạ kia, mỗi người lấy từ trong lồng ngực ra một
bao gì đó, ta thấy các nàng mở bọc giấy ra, trong đó là những thỏi giấy dài màu
đỏ, phía trên có ngòi nổ, ta đã từng châm ngòi cho nó trong buổi tế lễ, chính
là thuốc pháo.
Thì ra, nàng hận ta mãnh liệt đến thế, nhất định phải dùng
phương pháp này khiến ta tan xương nát thịt. Trong khoảnh khắc, ta đã muốn nói
cho nàng biết sự thật, Hạ Hầu Thần không hề say mê ta đến thần hồn điên đảo, mà
là giữa chúng ta có hiệp nghị. Ta giúp hắn ổn định hậu cung, hắn sẽ cho ta vinh
quang vô thượng, không khác gì lúc ta đến nương tựa vào nàng!
Ta là một nữ nhân như vậy đấy, sợ chết, phi thường sợ chết,
chỉ vì ta đã từng trải qua những phút giây cận kề cái chết, biết được mùi vị của
tử vong. Cho nên, ta muốn nói thẳng ra, bán đứng hắn một lần nữa, chính là,
nhìn khuôn mặt điên cuồng của hoàng hậu, ta lại tinh tường hiểu được, thù hận
kia đã bám rễ thật sâu trong lòng nàng, dù ta nói cái gì, nàng cũng sẽ không
nghe.
Ta bị hai ả cung tỳ lôi kéo, hiển nhiên các nàng đều có võ
công, mặc ta giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi vòng vây của các nàng.
Các nàng lôi ta vào một căn phòng trong chính sảnh, sau đó trói ta trên đầu giường,
khiến ta không thể động đậy.
Ta trơ mắt nhìn các nàng xếp thuốc pháo ở bốn góc phòng, lại
đặt một ít trên đầu giường ta, xem ra hoàng hậu thực sự muốn ta tan xương nát
thịt!
Giờ khắc này, ta có phần oán hận Hạ Hầu Thần. Tất cả những
chuyện này đều do hắn gây ra, nếu như hắn không đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió,
thì ta đâu có nguy hiểm đến tính mạng, đâu có khiến hoàng hậu hận ta thấu
xương. Càng buồn cười là, ai cũng cho rằng hắn say mê ta, kì thực chỉ là một cuộc
giao dịch mà thôi!
Ta nằm nghiêng trên giường, hai tay bị trói, không thể động
đậy. Hoàng hậu dạo qua một vòng trước mặt ta, thở dài nói: “Dù vậy, muội muội vẫn
xinh đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn âu yếm,
tiếc thay, về sau hoàng thượng chỉ có thể gặp lại muội muội trong mộng.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng, hổ thẹn vì sự dao động lúc nãy, chỉ
nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp ở dưới đó chờ ngài!”
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười, “Muội muội vẫn cứng miệng như vậy,
chỉ tiếc về sau bản cung sẽ không nghe thấy nữa.”
(1) Hí khúc Liên Hoa Lạc: là một trong những loại vũ đạo dân
gian đại biểu cho tỉnh Hà Bắc. Nó truyền lưu ở Thương Châu, đặc biệt là huyện
Thương, và huyện Nam Bì, đã có gần một
trăm năm mươi năm lịch sử. Mùa đông nhàn rỗi, mọi người thường tập luyện, đến
mười lăm tháng giêng sẽ diễn xuất, tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới, chúc mừng
mùa thu hoạch, thể hiện tâm tình vui sướng. Hí khúc Liên Hoa Lạc là loại hình
vũ đạo dân gian, nội dung chủ yếu thể hiện là tình yêu nam nữ và cuộc sống của
nhân dân.↑