Thượng Cung - chương 45 part 1
Chương 45:Hí khúc Liên Hoa Lạc (1)đã kết thúc, cá chết thì lưới rách.
Edit&Beta:Myumyu
Đang cân nhắc, lại cảm thấy da đầu bị kéo đau, ta không khỏi
hoảng hốt hô lên một tiếng, mắng:“Tố Tú, buổi tối ngươi chưa ăn cơm sao?”
Không biết từ lúc nào, Tố Tú đã từ sau lưng đi tới bên cạnh
ta, lẩm bẩm: “Nương nương, không phải nô tỳ… “
Ta quay đầu trông thấy nàng, ngạc nhiên nói: “Ngươi ở đây? Vậy
người đứng sau lưng kéo da đầu ta là ai?”
“Là trẫm…” Phía sau ta có người rầu rĩ nói.
“Hoàng thượng…?” Ta kinh ngạc muốn đứng lên, không nghĩ đến
lại bị hắn kéo tóc, lập tức té xuống ghế. Da đầu đáng thương của ta ba phen mấy
bận xảy ra chuyện, đều liên quan đến hắn, hiện giờ ta đã không còn sợ hắn, liền
không kềm được, nói: “Hoàng thượng, ngài thích nghịch tóc thần thiếp à?”
Tóc lập tức bị hắn buông ra, xõa trên đầu vai rơi xuống giữa
lưng, có một ít còn bị hất tới trước, che kín mặt, trong miệng mũi cũng toàn là
tóc. Ta đưa tay hất lớp tóc trên trán, phát hiện sau một hồi, ánh mắt hắn càng
trở nên khó lường hơn. Bóng người chiếu vào trong gương, mơ hồ giống như là hư ảo.
Hắn trầm mặc nửa buổi, mới xoay người sang chỗ khác, ngồi ở
trên ghế dựa, đưa tay tiếp nhận chén trà Tố Tú dâng, uống một hớp, nói: “Mấy
ngày gần đây, nàng nên cẩn thận.”
Ta gật đầu. Không cần hắn nói, ta cũng phát hiện có chỗ cổ
quái, tuy tế lễ canh phòng sâm nghiêm, nhưng chung quy ta luôn cảm giác có mấy
kẻ khả nghi đã thâm nhập vào, chắc hẳn hắn muốn mau chóng giải quyết tất cả những
chuyện này, nên mới giăng một cái lưới thật lớn như thế.
Thấy ta không hỏi lại, hắn liền biết ta đã hiểu hết, bèn thở
dài: “Có vài chuyện nàng lại rất rõ ràng.”
Ta hỏi ngược lại: “Hoàng thượng cho rằng có những chuyện thần
thiếp không rõ ràng sao?”
Hắn cực kỳ cổ quái liếc nhìn ta, rồi không nói gì nữa. Ta
như lọt vào trong màn sương mù, vẫn ngước mắt nhìn hắn, yên lặng chờ hắn giải
thích. Nào biết đâu hắn đã không giải thích, còn đứng dậy đi thẳng ra cửa. Hắn
mặc một bộ thường phục, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, khi đi lại vải dệt liền dán
lên trên người, cực kỳ sinh động dễ nhìn. Ta ngơ ngác thất thần, hắn đã đi đến
cạnh cửa, ta không nhịn được lại truy hỏi thêm một câu: “Hoàng thượng, ngài
không nói, làm sao thần thiếp biết được?”
Hắn hừ một tiếng, vội vàng bỏ đi. Mới chớp mắt, góc áo màu
đen của hắn đã lóe lên bên mép cửa rồi biến mất.
Ta ngây ngốc đứng trong phòng ngớ ra nửa buổi, Tố Tú nhẹ giọng
hỏi ta: “Nương nương, nghỉ ngơi nhé?”
Lúc này, ta mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nói: “Nghỉ ngơi
đi.”
Ngày thứ hai chính là ngày lành tháng tốt, rất thích hợp tổ
chức “Á hiến lễ”. Từ sáng sớm ta đã mặc xong y phục cùng mũ phượng, chờ đợi người
gác miếu dẫn đường đến đại điện tế lễ, không ngờ chờ mãi vẫn không thấy ai tới,
ta hơi sốt ruột, kêu Tố Tú đi xem xét. Chỗ ta ở, là một biệt viện chỉ có duy nhất
một cửa ra vào, Hạ Hầu Thần đã phái thị vệ coi chừng. Tố Tú chưa ra khỏi viện,
liền kinh hoảng lui trở về, bẩm báo với ta: “Nương nương, không biết vì sao bên
ngoài có rất nhiều thị vệ canh giữ.”
Ta cả kinh, nghĩ đến đủ loại dấu hiệu ngày hôm qua, liền định
đi ra ngoài nhìn một cái. Nào biết mới vừa đi tới giữa sân, đã nhìn thấy Khang
Đại Vi vội vàng tiến đến, hành lễ xong liền bẩm báo: “Nương nương, hoàng thượng
muốn ngài ở yên trong viện chờ, tế lễ lớn sẽ tiến hành sau.”
Ta liền hỏi: “Khang công công, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Cứ
giằng dai, e rằng qua giờ tốt mất.”
Khang Đại Vi nói: “Nương nương, không có chuyện gì lớn, có mấy
tên trộm cướp nửa đêm xông vào, hoàng thượng đang ra tay xử lý. Ngài cứ an tâm.”
Ta cẩn thận nhìn sắc mặt Khang Đại Vi, thấy hắn vẫn trấn định
hờ hững như thường, nhưng ta biết rõ, hắn càng giả bộ như không có việc gì, thì
càng có chuyện. Ta biết không thể moi thêm được gì từ hắn, liền nói bóng gió:
“Khang công công, không bằng bản phi tới chỗ hoàng hậu đi, ít nhiều gì cũng có
thể chăm sóc lẫn nhau?”
Khang Đại Vi cười nói: “Nương nương, thủ vệ chỗ ngài là do
hoàng thượng đặc biệt phái đến bảo vệ ngài, đương nhiên là không giống với
hoàng hậu, nương nương, ngài đừng làm khó lão nô mà.”
Trong lòng ta liền hiểu ngay, nói: “Nếu đã như thế, chỗ bản
phi không có chuyện gì, công công có thể đi!”
Ta đoán không sai, tuy rằng ở ngoài mặt Khang Đại Vi ra vẻ
trấn định, trong lòng lại rất gấp gáp, vừa nghe ta nói như thế, lập tức vung phất
trần, thi lễ cáo từ.
Cửa viện tự nhiên có người đóng kín lại. Ta không nghe được
bên ngoài đang phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy chung quanh yên tĩnh đến đáng
sợ, không có một tiếng muỗi bay, những cây cổ thụ chọc trời bao phủ, khiến cả
viện như một hòn đảo biệt lập bị người ta lãngquên.
Ta nhìn thấy thần thái bất an của Tố Tú và những cung tì
khác, mặc dù sự bất an mơ hồ đã như dòng nước lẳng lặng thẩm thấu vào đáy lòng,
vẫn quay đầu nói với Tố Tú: “Nếu đã như thế, vai bản phi hơi mỏi, ngươi tới
giúp bản phi xoa bóp đi.”
Tố Tú và mọi người thấy ta trấn định như thế, liền liếc mắt
nhìn nhau. Lấy lại bình tĩnh, Tố Tú liền đi tới đối diện giúp ta bóp vai.
Không khí bên trong trầm mặc đến gần như đông cứng, lại thiếu
một chút hoảng loạn. Ta biết, dù bên ngoài phát sinh chuyện gì, ta cũng chỉ có
thể ngồi ở đây yên lặng chờ, ta không thể giúp gì cho Hạ Hầu Thần, chỉ tận lực
không khiến hắn phân tâm mà thôi.
Ta hiểu hắn rất rõ. Hắn đặc biệt sai Khang Đại Vi tới an ủi
ta, cho thấy tình huống bên ngoài phi thường ác liệt. Ta chỉ có thể lẳng lặng
chờ đợi, không để hắn rối loạn thêm.
Đốt một ít hương liệu, khói lượn lờ dâng lên, mùi đàn hương
thanh đạm mà không gắt, có thể khiến tinh thần người ta buông lỏng. Tuy ngoài mặc
ta vẫn thản nhiên như không có gì, kì thực trong đầu không ngừng suy xét. Rốt
cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mới khiến hắn căng thảng như gặp đại địch?
Ta mơ hồ đoán ra, lại không dám nghĩ tiếp.
Khang Đại Vi tùy tiện bảo là mấy tên trộm cướp, không thể
xóa đi sự khẩn trương và nghi ngờ trong lòng ta.
Cho nên, khi bên ngoài có tiếng gõ cửa mơ hồ truyền vào, Tố
Tú lại không thấy đâu, ta liền lập tức bật người đứng dậy.
Nắm tay của Tố Tú còn khựng lại giữa không trung, hỏi ta:
“Nương nương, nô tỳ gõ quá mạnh sao?”
Ta lắc đầu, nghiêng tai lắng nghe, liền nghe thấy trong viện
mơ hồ có tiếng người truyền tới. Không biết vì sao, lúc này ta lại nghĩ đến những
lời Ninh Tích Văn từng nói: tỷ tỷ, tỷ không nhớ sao, từ nhỏ, tai mắt muội đã
linh mẫn hơn người bình thường.
Ta nghĩ, không phải tai mắt Tích Văn linh mẫn hơn người bình
thường, mà bản năng đã khiến tai mắt nàng trở nên linh mẫn. Lúc này, Tố Tú chưa
nghe thấy, nhưng ta đã nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.
Quen thuộc đến nỗi ta không muốn tiếp tục nghe nữa.
“Bản cung tới thăm muội ấy… không được sao?”
“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng có lệnh, bất kỳ ai cũng
không được đi vào…”
Tiếp theo đó là tiếng đao thương va chạm vào nhau.
Ta liền biết muốn tránh cũng tránh không được nữa, nói: “Tố
Tú, theo bản phi đi nghênh đón hoàng hậu nương nương đi.”
Ta dẫn đầu bước ra đại sảnh, đi vào trong viện. Từ cửa lớn
ngoài sân, ta nhìn thấy nàng thướt tha bước tới, áo khoác ngắn tay mỏng, khăn
quàng vai màu vàng, thân mặc lễ phục màu đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, hai bên
mai có trâm cài đong đưa, vô cùng long trọng, chính là trang phục tế lễ.
Đi theo nàng, là đám cung tỳ, còn có thêm vài người lạ mặt.
Kim tuyến trên khăn quàng vai của nàng lấp lánh dưới ánh mặt
trời, khiến mắt ta đau xót. Gương mặt nàng vẫn tươi cười thân thiết hòa ái như
cũ, lại bao hàm vẻ châm chọc.
Ta đi lên nghênh tiếp nàng, hành lễ rồi nói: ” Sao hoàng hậu
nương nương không chờ trong viện mình, chẳng lẽ đã nhìn trúng chỗ ở mát mẻ của
muội sao?”
Đám người lạ mặt kia tỉnh rụi bao vây bốn phía, mà bên cạnh
ta, chỉ có mình Túc nương mà thôi.
Nàng thấy ta trấn định tự nhiên, có vài phần bội phục, nói:
“Bất cứ lúc nào, bản cung cũng không nhìn thấy khuôn mặt kinh hoảng thất thố của
muội muội, đúng là tiếc nuối nhất đời bản cung.”
Ta nhẹ nhàng cười: “Bản phi vốn xuất thân bần hàn, lúc niên
thiếu đã trải qua hầu hết mọi chuyện, vài lần suýt nữa đã chết oan uổng, vì vậy
đối với thần thiếp mà nói, tất cả mọi chuyện đều bình thường.”
Hoàng hậu đi đến bên cạnh ta, chỉ cách ta vài bước. Ta ngửi
được trên thân thể nàng truyền tới mùi hoa nhàn nhạt, đó là mùi thơm phát ra từ
son phấn Cao Xương quốc tiến cống.
Nàng chăm chú đánh giá ta, thở dài: “Muội muội quả thật
không giống người thường. Mấy kẻ tiện dân từ dưới bùn bò lên, quả thật rất khác
lạ. Không giống hoàng thượng, không giống bản cung, cũng không giống các phi tần
khác, khó trách hoàng thượng mê muội đến thế!”