Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới - Chương 02 - Phần 06

 Phần 06

Nhìn từ xa khách sạn trông như mới xây, tới gần mới thấy lớp sơn đã tróc hết, gần như một đống hoang tàn đổ nát. Ngay phía trước là một cây thiên tuế khổng lồ, sau cái cây ấy là con đường dốc thoai thoải dẫn lên cổng chính. Hai đứa dừng lại, ngước mắt nhìn lên cái khách sạn bốn tầng đó một lần nữa. Bầu không khí này, lấy làm nơi quay ngoại cảnh cho phim kinh dị cũng không có gì lạ. Cửa tự động đã bị đóng ván gỗ niêm phong lại, nhưng một phần đã long ra, tạo thành khoảng trống đủ cho một người chui qua. Nơi này có vẻ giống chỗ giao dịch ma túy hay chỗ trốn của những người nhập cư trái phép hơn là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân.

Ở tầng một, ngoài tiền sảnh và phòng khách, còn có nhà hàng và bếp. Bàn ghế sắp thành đống ở một góc nhà hàng. Chúng tôi đi qua tiền sảnh, thư thả lên cầu thang. Toàn bộ từ tầng hai trở lên là phòng cho thuê. Những cánh cửa gỗ nâu sẫm có tay nắm xếp hàng dọc hành lang. Bụi cát phủ đầy hành lang và trên những bậc thang, dép xăng đan giẫm lên, phát ra những tiếng lạo xạo.

Oki đã nói “phòng 305”. Có nghĩa đó là căn phòng cậu ta đã dọn sẵn trong lúc chúng tôi đi bơi, để Aki khỏi trông thấy mớ bao cao su đã dùng rồi hay mấy thứ đại loại như vậy. Dĩ nhiên tôi đã hứa sẽ trả thù lao cho cậu ta. Chưa quyết định là bao nhiêu, nhưng hamburger cỡ đại và gà rán cỡ lớn thì e là không đủ. Tôi có cảm giác mình như một chủ kinh doanh nhỏ đang nợ nần chồng chất vậy.

Một cái cây mọc trên sườn đồi phía sau khách sạn đã chọ qua ô cửa kính vỡ giữa hành lang, tán lá xòe rộng trên trần, sum sê xanh tốt, chồi xanh mơn mởn. Nhìn tình hình này, chuyện khách sạn bị cỏ cây nuốt gọn chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Tôi mở cửa vào phòng 305 mà Oki chỉ định, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái giường đôi khổng lồ đặt ngay giữa căn phòng. Tôi vội quay đi như thể vừa thấy một thứ gì bị cấm đoán. Nhưng ngoài cái giường ra thì căn phòng chẳng còn gì khác. Cả hai đứa đều không biết nên xử sự thế nào, đành ngó lơ nửa nhìn lên trần, nửa liếc cái giường. Lẽ ra nên nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành lời. Không khí trầm lặng làm cơ thể cứng đờ. Thậm chí cả tiếng nuốt nước bọt cũng khiến tim hai đứa đập thình thịch vì sợ.

“Sao bọn mình không bỏ đồ ở đây rồi đi quanh khách sạn xem một vòng nhỉ?” Cuối cùng thì tôi cũng cất được tiếng.

“Ừ, cũng được.” Aki gật đầu như vừa trút được gánh nặng.

Chúng tôi đi xuống bếp dưới tầng một. Ở đây cũng bị cây cỏ ở ngọn đồi phía sau xâm lấn, mọc thành từng bụi rải rác khắp nơi. Cả hai đứa đều nhớp nháp vì dính nước biển, một trận mưa rào vừa nãy hình như cũng không rửa sạch hết. Chúng tôi thử vặn vòi nước trong bếp, nhưng không thấy giọt nào chảy ra.

“Không có nước, thì không làm được bữa tối rồi,” Aki nói như trách móc.

“Oki bảo phía sau có giếng,” tôi trả lời.

Bếp không có cửa, mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, mặt trời về chiều ném lên sàn bếp những khoảng tối lờ mờ. Ngọn đồi áp chặt vào khách sạn. Cỏ dại trên sườn dốc um tùm xanh tốt như lửa cháy hừng hực, hoàn toàn chẳng thấy mặt đất đâu nữa. Cỏ dại, dây leo và cây bụi, tất cả mọc chằng chịt, đan xen lẫn lộn.

*****

Tường vi, cỏ ích mẫu và rau diếp cá quấn chặt với nhau, một đôi bướm phượng hoàng bay lượn đuổi nhau. Đi thêm mấy bước nữa là một bể nước cũ. Bể nước bị cây lá che mất một nửa, không nhìn kỹ thì khó mà thấy được. Một đoạn ống nhựa nhô lên giữa đám cỏ, miệng ống có nước trong tràn ra. Chắc hẳn đó là nước suối trên núi dẫn xuống. Tôi vọc tay vào bể nước, nước mát lạnh dễ chịu.

“Rửa ráy ở đây luôn đi,” tôi bảo.

Aki vẫn đang mặc áo bên ngoài bộ đồ tắm.

“Để mình đi lấy khăn tắm.”

“Ừ.” Em lúng túng nhìn quanh quất.

Tôi đi lên tầng ba lấy khăn tắm và quần áo sạch trong túi đồ. Lúc quay lại, Aki đang khỏa thân đứng quay lưng lại với tôi bên cạnh bể nước. Một cảnh tượng không sao tả xiết. Vầng tà dương đã ẩn mình sau ngọn đồi, thân hình trắng muốt của Aki lờ mờ nổi lên trong bóng tối âm u của đám cỏ dại rậm rì, tôi như đang nằm mộng, chăm chú ngắm bóng lưng em một lúc lâu.

“Làm gì thế?”

“À,” vẫn quay lưng lại với tôi, em nói, “không có khăn tắm.”

“Chưa chi đã cởi hết cả ra rồi!” Tôi cười, phủ khăn tắm qua vai Aki.

“Cám ơn.”

Aki nhanh chóng lau qua người, rồi cuộn khăn tắm quanh ngực. Chiếc khăn chỉ che được tới trên đùi em một chút.

“Đừng nhìn như thế chứ!” em thốt lên.

Thùng chứa nước bám đầy rong rêu xanh pha lẫn sắc nâu, đong đưa trong nước như đám tóc rối. Tôi nhúng khăn mặt xuống nước lau rửa thân mình. Đang vắt khăn để lau người, tôi chợt nhận ra Aki đang đứng ở cửa bếp nhìn mình.

“Gì vậy?” Em tần ngần cúi đầu, “Mình nghĩ Saku cũng cần khăn tắm.”

“Cám ơn.” Tôi vội quay lưng lại khi lấy khăn tắm từ tay Aki.

*****

Tôi mượn được một cái bếp du lịch, bộ nồi lắp ghép và thìa dĩa của cha, một người rất thích leo núi. Bữa tối do tôi phụ trách. Thực đơn là món “Xốt lươn trứng siêu cấp vô địch”. Đầu tiên, đổ nước trong bình nhựa ra đun sôi và cho gạo vào thổi cơm, mười phút sau là được. Trong khi chờ cơm chín, xắt mỏng ngưu bàng thành hình lá và ngâm vào nước, rồi thái nhỏ hành và lươn đóng hộp. Sau đó, cho ngưu bàng vào nồi, cho nước và gia vị, đặt lên bếp. Khi nào nước sôi, cho lươn và hành vào đun tiếp. Tiếp đấy đổ trứng đã đánh tan vào, tắt lửa, ủ một lúc. Cuối cùng đổ lên bát cơm, vậy là xong rồi. Nếu có thêm xúp miso nữa, một món ăn thêm món canh, quả là không tầm thường chút nào.

Aki trộn xa lát rau xanh hoa quả. Tốn khá nhiều công sức, nhưng chẳng hề cảm giác được ý vị của việc đi dã ngoại. Trời bắt đầu tối, tôi bật chiếc đèn cha cho mượn lên. Vừa ăn, chúng tôi vừa nghe đài FM. Đài đang phát một chương trình âm nhạc nước ngoài theo yêu cầu, chuyên đề về các ban nhạc với những cái tên dài ngoằng như Red Hot Chili Peppers, Everything But the Girl, Afrika Bambaataa & Soul Sonic Force.

Sau bữa tối, hai đứa dùng giấy vệ sinh lau bát đĩa và gói hết rác vào tui ni lông, rồi nhấc đèn đi lên phòng. Có lẽ tại cả hai đều đã nhìn thấy cơ thể trần truồng của nhau, nên lần này không còn quá ngượng ngập nữa. Bụng no căng, tôi cũng chán chẳng buồn nghĩ ngợi lung tung nữa. Dựa lưng vào tấm ván đầu giường, hai đứa chơi đố từ vựng tiếng Anh. Một đứa nói tiếng Nhật, đứa còn lại phải trả lời bằng tiếng Anh. Trả lời được câu mà đứa kia không trả lời được thì sẽ ăn một điểm.

“Mê tín,” Aki nói.

“Superstition,” tôi đáp ngay tức khắc.

“Hơi dễ thì phải?”

“Cũng hơi hơi. Nào, thụ thai.”

“Thụ thai?” Aki trợn tròn mắt nhìn tôi.

“Không biết à?”

“Không.”

“Conception.”

“Ồ, phải không đấy?”

“Đến lượt Aki đấy.”

“Ừm… đồng tình, thông cảm.”

“Sympathy.” Tôi trả lời được ngay. “Aki đang học nhóm từ bắt đầu bằng chữ S à?”

“Cứ cho là vậy đi. Nhưng mà Saku-chan biết nhiều từ quá đi!”

“Toàn trong tên mấy bài nhạc rock ấy mà. Stevie Wonder và Rolling Stones.”

“Ừm…”

Giờ lại đến lượt tôi.

“Cương cứng.”

“Cái gì hả?”

“Thì đó, cương cứng. Aki biết ‘cương cứng’ trong tiếng Anh là gì không?”

“Thụ thai với chả cương cứng! Mấy từ đó không biết cũng có sao đâu chứ.”

Tôi thì vẫn bình thản, “‘Conception’ còn có nghĩa là ‘ý tưởng’ nữa đấy,” tôi bắt đầu giải thích, “còn ‘cương cứng’ là ‘erection’. Nếu đọc lẫn âm ‘l’ và âm ‘r’[10] với nhau thì thành ‘bầu cử’ rồi (election). ‘General election’ nghĩa là tổng tuyển cử, nhưng nếu nhầm l với r thì thành ra ‘general erection’ tức là tướng quân cương cứng đấy. Mình không muốn Aki phạm phải sai lầm đáng xấu hổ ấy đâu.”

“Bạn học ở đâu mấy thứ đó vậy?” Aki vẫn ngờ vực hỏi. “Cái gì mà thụ thai, rồi cả cương cứng nữa…”

“Mình tra từ điển thôi.”

“Phải thích mấy thứ ấy thì mới giỏi thế chứ.”

“Này, chả liên quan gì ở đây cả.”

“Có chứ lại.”

Cả hai chẳng ai muốn tranh cãi, nên chúng tôi ngậm miệng lại và nhìn ra cửa sổ. Đương nhiên là tối đen như mực, không thấy thứ gì.

“Có điều học mấy từ tiếng Anh này, không hiểu về sau có tác dụng gì không nhỉ?” Aki lẩm bẩm tự nói một mình. “Nghe nói tỷ lệ nữ giới vào đại học tăng tỷ lệ thuận với tỷ lệ ly hôn đấy. Phải chăng càng học nhiều thì lại càng bất hạnh nhỉ?”

“Ly dị chắc gì đã bất hạnh.”

“Có lẽ vậy.” Aki ngưng lại một chút, rồi nói, “Mục tiêu chính của cuộc sống là được hạnh phúc. Học tập hay làm việc cũng là vì hạnh phúc cả thôi.”

Trên radio, chương trình chuyên đề về các ban nhạc với những cái tên dài ngoằng vẫn chưa kết thúc. Quicksilver Messenger Service, Creedence Clearwater Revival, Big Brother & Holding Company.

Về đêm, trời lại đổ mưa. Mưa táp vào cửa sổ và mái hiên, ồn ào hết sức. Chúng tôi nằm trên giường, nghe tiếng mưa mà lòng rầu rĩ. Nhắm mắt lại tập trung lắng nghe, một mùi hương dần dần nồng đậm hẳn lên. Mùi mưa, mùi đất và cây cỏ trên sườn đồi, mùi bụi đóng thành lớp trên sàn nhà, mùi giấy dán tường bị bong ra… Chúng tôi dường như bị những mùi này tầng tầng lớp lớp bao bọc vào trong vậy.

Lẽ ra phải rất mệt, nhưng chẳng đứa nào buồn ngủ. Thế là chúng tôi lần lượt kể chuyện hồi nhỏ. Aki kể trước.

“Hồi học hết mẫu giáo ấy, lớp mình có chôn một cái hộp thời gian, báo này, ảnh chụp chung rồi bài viết nữa. Toàn viết bằng chữ kana cả thôi, viết sau này mình muốn làm gì, rồi lý tưởng của mình nữa.”

“Aki viết gì?”

“Chẳng nhớ nữa,” em đáp, giọng có vẻ tiếc nuối.

“Muốn làm cô dâu à?”

“Cũng có thể,” em cười nhẹ nói. “Thật muốn đào nó lên xem quá.”

Sau đó là tới lượt tôi.

“Cái hồi bà mình còn sống, có một ông thầy tẩm quất thi thoảng lại đến nhà. Ông ấy chừng sáu mươi tuổi, nghe đâu bảo bị mù bẩm sinh hay sao. Có một lần, ông ấy hỏi mình, ‘Cậu chủ à, mưa rơi xuống theo từng giọt một hay chảy xuống thành từng dòng như sợi nhỉ?’ Ông ấy mù bẩm sinh nên không biết.”

“Vậy sao?” Aki gật gật đầu, “thế Saku-chan trả lời thế nào?”

“Mình bảo mưa rơi xuống thành từng giọt. Rồi ông ấy nói, ‘từng giọt à?’ xem chừng có vẻ cảm động lắm. Ông ấy nói, từ nhỏ đã luôn thắc mắc chuyện này rồi, hôm nay cuối cùng cũng khôn ngoan hơn được một ít.”

“Như phim Thiên đường điện ảnh ấy nhỉ.”

“Ừ, nhưng giờ nghĩ lại thấy cũng kỳ quặc thật.”

“Tại sao?”

“Nếu ông ấy thắc mắc điều đó lâu đến vậy, thì tại sao trước đó không hỏi ai khác? Tại sao lại chờ tới tận năm sáu mươi tuổi? Mà sao trong tất cả mọi người lại đi hỏi mình chứ?”

“Có lẽ ông ấy thấy bạn rồi mới đột nhiên nhớ ra, nhớ ra điều mình băn khoăn hồi nhỏ.”

“Hoặc có lẽ là cứ mỗi lần trời mưa ông ấy lại hỏi bất cứ ai câu hỏi đấy.”

Mưa vẫn đang rơi.

“Cha mẹ chắc không lo lắng về bọn mình quá đâu nhỉ?” Aki nói.

“Chẳng lẽ lại đi báo cảnh sát?”

“Thế Saku-chan nói gì với cha mẹ?”

“Thì đi cắm trại gần nhà bạn. Aki thì sao?”

“Thì cũng là đi cắm trại thôi. Mình nhờ một người bạn làm chứng.”

“Bạn ấy có đáng tin không?”

“Có chứ, nhưng mình ghét chuyện này lắm, làm phiền bao nhiêu người.”

“Ừ, biết rồi.”

Aki nghiêng người xoay mặt về phía tôi. Tôi hôn nhẹ lên đôi môi ấy.

“Không cần phải vội đâu mà.”

Nằm gọn trong vòng tay của nhau, chúng tôi nhắm mắt lại. Cát lạo xạo dưới cái khăn bông chúng tôi trải ra thay đệm.

*****

Nửa đêm tỉnh dậy, chương trình radio đã kết thúc từ lâu. Chiếc đèn xách tay đã vặn xuống nấc nhỏ cũng không biết tắt ngúm từ lúc nào. Tôi xuống giường tắt radio. Trong phòng hơi bí. Tôi mở cửa sổ, không khí lành lạnh nặng mùi biển tràn vào. Có vẻ như còn lâu nữa trời mới sáng. Mưa đã tạnh, bầu trời đã không còn mây đen, đầy sao lấp lánh. Có lẽ bởi xung quanh không được chiếu sáng, các vì sao như có vẻ gần hơn, tưởng như lấy cần câu cá ra khều chúng xuống cũng được nữa.

“Có tiếng sóng,” tiếng Aki cất lên.

“Aki không ngủ à?”

Em tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên kia mặt biển tối đen, có thể lờ mờ trông thấy ánh đèn phía bờ đối diện.

“Đó là đâu nhỉ?”

“Koike, hoặc có thể là Kokubo.”

Chúng tôi nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Sóng xô những hòn sỏi vào bãi biển, và khi rút đi chúng tạo nên những tiếng lào xào.

“Hình như có tiếng điện thoại ở đâu ấy?” Aki chợt nói.

“Làm gì có.” Tôi vểnh tai lắng nghe. “Ừ đúng rồi.”

Tôi cầm cái đèn pin trên bàn lên, hai đứa bước ra ngoài. Hành lang tối đen như mực, ánh sáng đèn pin chiếu lên bức tường cuối hành lang mờ mờ nhàn nhạt. Tiếng reng reng dường như phát ra từ một trong những căn phòng phía cuối hành lang. Hai đứa rón rén chầm chậm tiến lên. Điện thoại vẫn đang reo. Chúng tôi đến gần căn phòng hơn nhưng tiếng chuông dường như không hề gần lại.

Tiếng reng reng đột nhiên ngưng bặt. Chắc người gọi điện đoán không ai bắt máy nên đã bỏ cuộc. Hai đứa lặng lẽ nhìn nhau. Tôi chiếu đèn pin xung quanh. Thì ra đây là chỗ cửa sổ bị hỏng và có cái cây mọc chĩa vào. Trên đầu chúng tôi một cành cây to phủ đầy dây leo sum sê lá. Rọi đèn lên trên, chúng tôi thấy một con cánh cam đang bò trên lớp vỏ cây. Tôi thò đầu qua cửa sổ vỡ và soi đèn pin ra phía ngoài. Sườn đồi chỉ cách chúng tôi khoảng bốn hay năm mét.

“Đom đóm,” Aki thốt lên.

Theo hướng nhìn của em, tôi thấy một đốm sáng trên mặt cỏ. Thoạt tiên chỉ là một, nhưng khi nhìn kỹ, tôi phát hiện chúng ở khắp nơi. Chăm chú nhìn một lúc, số lượng đã tăng lên đáng kể.

Ánh sáng của hàng trăm con đom đóm lung linh chớp tắt liên hồi trong những lùm cỏ và cây dại. Một con đậu xuống tán lá rồi đột nhiên bay vút lên, cùng hai ba con khác đảo một vòng trên không rồi lại nấp vào trong cỏ. Đom đóm rất nhiều, nhưng chúng bay rất lặng lẽ. Tưởng như cả đàn đang trôi bồng bềnh trong gió vậy.

“Tắt đèn đi!” Aki nói.

Vậy là hai đứa cùng chìm vào bóng tôi với lũ đom đóm. Một con tách khỏi đàn bay về phía chúng tôi, mang ánh sáng yếu ớt chầm chậm lại gần. Nó bay tới cửa số thì lơ lửng dừng lại giữa không trung. Tôi với tay ra, lòng bàn tay khum lại. Con đom đóm cảnh giác bay lùi lại một chút, rồi đậu trên một chiếc lá của cành cây chĩa vào trong khách sạn. Chúng tôi cùng đợi nó. Ngừng một chút, con đom đóm lại bay lên, đảo vòng vòng quanh Aki, rồi nhẹ nhàng đậu xuống vai em như bông tuyết, tựa hồ như nó đã chọn em vậy. Nó chớp sáng hai ba lần như thể đang gửi đi một thông điệp gì đó.

Chúng tôi nín thở quan sát con đom đóm. Chớp nháy vài lần, nó lại lặng lẽ cất cánh bay lên khỏi vai Aki. Lần này, không ngập ngừng như lúc bay đến, nó lao thẳng về phía bụi cỏ nơi có đồng loại. Tôi căng mắt dõi theo điểm sáng lập lòe ấy. Nó nhanh chóng nhập đàn và bị nuốt chửng giữa vô vàn đốm sáng, không sao phân biệt được nữa.