Tàng Ca cực xấu hổ và tức giận, hai người giằng co trên nền đất của chùa. Tâm trạng của Lãnh Phi Nhan có vẻ rất tốt, nhìn chàng trai bên dưới mình. Ba năm, Tàng Ca, chàng có biết ta vui mừng biết bao khi chàng còn sống không?
Kết quả là quá kịch kiệt mà không để ý đến bên ngoài, bỗng nhiên ánh mắt của người bên dưới thay đổi, Lãnh Phi Nhan quay đầu… Khụ, phát hiện bị toàn bộ tăng lữ vây xem rồi.
Có rất nhiều tăng lữ cầm đuốc, trong ánh lửa sáng rực, sắc mặt Tàng Ca xanh mét. Phương trượng không ngừng nói: “Đây… thánh địa của nhà Phật, tội lỗi, tội lỗi!”
Dù tâm trạng Lãnh Phi Nhan có tốt chăng nữa thì cũng không thể biểu diễn cho nhiều người xem, cho nên nhanh chóng từ trên người Tàng Ca đứng lên, kho khan vài tiếng. Giọng của Vô Vi đại sư đã truyền tới: “Lãnh Phi Nhan! Ngươi dám lẻn vào Thiếu Lâm Tự lúc nửa đêm nửa hôm thế này…”
Thế là Lãnh Phi Nhan cũng bó tay, nàng nhún vai: “Sư thúc à, ban ngày thì người nói Phi Nhan xông vào Thiếu Lâm giữa ban ngày ban mặt, Phi Nhan đổi thành buổi tối thì người lại nói lẻn vào Thiếu Lâm lúc nửa đêm nửa hôm. Vậy rốt cuộc con phải đến vào lúc nào thì mới thích hợp chứ?!!!”
Chúng tăng hóa đá tại trận.
Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn Tàng Ca: “Tàng Ca, đi với ta.”
Tàng Ca lẳng lặng nhìn nàng. Điều làm nàng hoảng hốt chính là trong mắt y đã không còn yêu hận, chỉ còn lại bình thản, bình thản như nước trong: “Bần tăng pháp hiệu Thích Thiện.”
“…” Lãnh Phi Nhan không biết làm sao, bước lên định bắt ép, Tàng Ca lại chỉ đứng tại chỗ: “Lãnh thí chủ, bần tăng tự biết mình không có bản lĩnh, không thể sánh với Lãnh thí chủ. Nhưng nếu thí chủ cứ nhất quyết mang bần tăng đi, vậy thứ mà thí chủ mang đi chỉ có thể là cái xác của bần tăng.”
Bàn tay đưa ra của Lãnh Phi Nhan từ từ rụt lại. Giọng của nàng không có cảm xúc gì: “Nếu chàng đã thích Thiếu Lâm Tự đến thế thì cứ ở tại đây đi!”
Vô Vi đại sư không làm khó dễ nàng, người xuất gia vốn không muốn gây nghiệt. Hơn nữa nếu dùng người của cả Yến Lâu đến sống mái với Thiếu Lâm, nói thật không ai dám tưởng tượng tình cảnh ấy bi tráng thế nào.
Thế là Thiếu Lâm Tự trở thành nơi Lãnh Phi Nhan thường đến thăm nom, đôi khi lẻn vào phòng Tàng Ca. Thiếu Lâm Tự không chịu nổi phiền phức này. Dù sao cũng không thể bắt Vô Vi đại sư ngày nào cũng phải đi canh cửa!
Hơn nữa theo lâu ngày, dù sao thì nàng cũng không làm chuyện gì thất đức trong Thiếu Lâm, cho nên mọi người từ từ quen luôn. Thỉnh thoảng đi đường gặp nàng, còn lên tiếng chào hỏi. Thói quen thật là đáng sợ.
Thời gian làm việc nghỉ ngơi trong Thiếu Lâm vốn rất có quy luật. Tiếng chuông chùa vang lên, Tàng Ca tụng kinh xong trở về theo thói quen, vừa mở cửa đã nhìn thấy nàng ngồi trên giường, hai tay bắt quyết, như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thỉnh thoảng nàng lại bị thương, mang cả người đầy máu đến làm nũng với y như một con chó nhỏ muốn tìm chút thương hại. Phần lớn thời gian, Tàng Ca mặc kệ nàng. Đôi khi không nhịn được thì lấy thuốc trị thương hoặc thuốc cầm máu gì đó ném lên bàn. Nàng cũng không khách khí, ngược lại có khi lấy đi luôn.
Tàng Ca vốn thông tuệ, Vô Vi rất coi trọng y. Mỗi khi tụng kinh lễ Phật xong, uống trà ngắm hoa cũng rất phong nhã. Phần lớn những tranh vẽ của Tàng Ca đều cất vào Thiếu Lâm Tự. Rất nhiều bí kíp võ công cũng do y biên soạn. Mọi thứ đều thay đổi, chỉ có người trên giấy, tuy nét vẽ đã tinh giản, nhưng vĩnh viễn vẫn là tóc dài phất phơ, nhẹ nhàng như chim yến.
Có đôi khi Tế Huyền phương trượng cũng để ý đến y. Mỗi ngày đều đọc sách kinh khô khan, ngày tháng tẻ nhạt lập đi lập lại nhưng y vẫn không chán. Chỉ có điều gương mặt trên trang vẽ dần lộ ra chút lương thiện. Ánh mắt y càng ngày càng lãnh tĩnh, cho nên Tế Huyền đại sư cũng yên tâm, tin tưởng y sẽ không cùng vị lâu chủ kia làm ra chuyện gì trái lẽ thường, cho nên cũng mặc y.
Mãi đến canh hai, Lãnh Phi Nhan mới đẩy cửa bước vào, lập tức bưng bình trà trên bàn uống ừng ực hơn một nửa, sau đó nghiêng người vào cạnh Tàng Ca, kiên quyết kéo y qua: “Tàng Ca, hát nghe một cái coi.”
Tàng Ca nghe thế thì chán nản, lại ngửi thấy hương rượu nồng nặc cho nên cũng không so đo với nàng. Nàng quấn lên người y như bạch tuộc, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Không hát thì tụng một đoạn kinh nghe chơi đi.”
Thấy không thể ngủ được, Tàng Ca cũng ngồi dậy, nhịp nhàng gõ mõ:
Thái thượng động huyền linh bảo thập phương cứu khổ bạt tội diệu kinh
Nhĩ thời…
Thiên tôn cứu khổ thập phương giới
Phóng quang thần lực, cứu bạt chúng sanh, đắc ly ưu mê đồ
Chúng sanh vô tri giác tựa manh kiến nhật nguyệt
Ngã bổn thái vô trung bạt lãnh vô biên tế
Khánh vân khai sanh môn, tường yên tái tử hộ
Sơ phát huyền nguyên thủy, dĩ thông tường cảm cơ .
Cứu nhất thiết tội, độ nhất thiết ách
Miểu miểu siêu tiên nguyên , đãng đãng tự nhiên thanh
Giai thừa đại đạo lực, dĩ phục chư ma tinh
Không trung hà chước chước, danh viết nê hoàn tiên
Tử vân phúc hoàng lão, thị danh tam bảo quân
Hoàn tương thượng thiên khí, dĩ chế cửu thiên hồn
Cứu khổ chư diệu thần, thiện kiến cứu khổ thời.
Thiên…
“Ặc, Tàng Ca…” Nghe một chặp, Lãnh lâu chủ bỗng nhiên mở mắt: “Đoạn kinh này dùng để làm gì?”
“Cầu siêu cho người chết.”
“…”