Lãnh Diện Lầu Chủ - Chương 27 - 29

Chương 27: Con tưởng mình đủ lông đủ cánh rồi phải không?

Tàng Ca nhìn tặng phẩm cho mỗi tiết mục đều nhiều đến kinh người, không khỏi có chút kinh hãi. Y hỏi Lãnh Phi Nhan một lần thế này thì phải tốn bao nhiêu?

Lãnh Phi Nhan bưng vò rượu, vừa uống vừa cười, giơ ba ngón tay lên. (là bao nhiêu? ==’)

Sau cùng, còn có pháo hoa. Ánh lửa bỗng bừng sáng cả quảng trường, Nam Sơn cũng thay áo mới. Tàng Ca bên cạnh Lãnh Phi Nhan cũng nhận được rất nhiều đồ phóng tới. Lãnh Phi Nhan chỉ khoanh tay mà cười, y phục đen đỏ đan xen, tóc được mũ ngọc vấn cao, dung nhan lãnh đạm thờ ơ, dưới ánh sáng mờ ảo này càng tôn thêm vẻ cao quý như đế vương.

Có lẽ vì ánh sáng huyền ảo ấy quá đẹp, quá nhu hòa, Tàng Ca bỗng nhiên ôm lấy nàng. Giờ khắc ấy, tự nhiên hy vọng mãi mãi bên nhau, đến khi đầu bạc.

Đám người ở lại Nam Sơn Trấn suốt ba ngày, Lãnh Phi Nhan nghiêm cấm không được quấy nhiễu dân chúng. Huống chi về bản chất, sát thủ khác với cướp bóc, ít nhất bọn họ biết mua đồ thì phải trả tiền, muốn tìm gái thì đến kỹ viện, cho nên cũng không xảy ra xung đột gì.

Trên đường trở về, ngang qua Tàng Kiếm sơn trang, đương nhiên Tàng Ca không thể đi mà không vào. Lãnh Phi Nhan cũng phóng khoáng, thế là vào cùng y. Tàng lão gia và phu nhân sớm chiều có nhau, đã lâu không quan tâm đến chuyện giang hồ, những ngày này chỉ biết Tàng Ca du ngoạn bên ngoài, bây giờ thấy y dẫn một cô nương về nhà thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Tàng phu nhân không quá hài lòng với Lãnh Phi Nhan. Có lẽ là do cách ăn mặc của nàng sao sao ấy, trong mắt bà không có chút gì là con nhà lành. Còn Tàng lão gia lại có vẻ hài lòng, ông cảm thấy cô gái này rất có khí phách, rất xứng với con trai mình.

Nhưng… không ai biết nàng là Lãnh Phi Nhan.

Bữa cơm, mỗi người đều mang tâm tư khác nhau. Lãnh Phi Nhan vốn quen tự do phóng túng, nào chịu được điều này, sau bữa trưa liền lập tức rời đi. Đương nhiên Tàng Ca cũng không giữ nàng, cho nên nàng về Yến Lâu, cho Tàng Ca thời gian ba ngày.

Vu Chung xin ý kiến Lãnh Phi Nhan về chuyện hôn sự giữa hắn và Ẩm Tâm Nhị, Lãnh Phi Nhan cười nói: “Ngươi vẫn nên qua xin ý kiến của Ẩm Thiên Hành đi!”

Ẩm Thiên Hành thật sự bị chọc tức đến trào máu.

Hôn lễ của Vu Chung và Ẩm Tâm Nhị cử hành đúng kỳ hạn, Tàng Ca và Lãnh Phi Nhan cũng đến dự. Hôn lễ không quá long trọng nhưng lại rất ấm áp. Đối với những người đao dính đầy máu mà nói thì không có gì khiến người ta hâm mộ hơn chuyện rốt cuộc ôm được mỹ nhân về nhà.

Lúc ấy, gần như tất cả mọi người trong Yến Lâu đều đang tham gia hôn lễ này, không ngờ có một chuyện khác cũng đồng thời xảy ra.

Hôm đó, Lãnh Phi Nhan và Tàng Ca không có việc gì làm, cho nên đi tản bộ trong vườn. Hoa mai đã sắp tàn hết rồi, Lãnh Phi Nhan ép Tàng Ca vài lần, bảo y cũng phải vẽ bức chân dung cho nàng.

Tàng Ca thử vài lần, cuối cùng vẫn phải vò nát tác phẩm đã hoàn thành một nửa. Y không vẽ ra được cảm xúc ấy.

Lúc người của Tàng Kiếm sơn trang đến tìm Tàng Ca thì y đang ngẩn ngơ nhìn hoa mai đầy cây. Người hầu chỉ cung kính nói lão gia mời thiếu trang chủ về nhà một chuyến. Lúc ấy Lãnh Phi Nhan không có mặt.

Khi Tàng Ca về tới Tàng Kiếm sơn trang, Tàng lão gia và phu nhân đều làm mặt lạnh, dẫn y vào một mật thất.

Tàng Ca tràn đầy nghi vấn, lúc bước vào thì phát hiện bên trong có mấy cái bài vị. Tàng lão gia lạnh giọng quát: “Quỳ xuống, lạy đi!”

Nhìn Tàng Ca ngoan ngoãn quỳ xuống, lơ ngơ lạy mấy cái, ông mới nghiêm giọng nói: “Tàng Ca, con có biết họ là ai không?”

Tàng Ca ngẩng đầu, loáng thoáng nhìn thấy cái tên Thu Vô Ý, nên biết đó đều là những người có tiếng tăm một thời trong giang hồ.

“Tàng Ca, mỗi bài vị ở đây đều là những anh hùng lừng lẫy trong giang hồ, cũng là bằng hữu thâm giao của cha lúc trước.” Ánh mắt ông mơ màng, dường như lại nhớ đến chuyện năm xưa: “Thế nhưng bây giờ chỉ còn là những bài vị lạnh ngắt.”

Đương nhiên Tàng Ca đã nghe qua tên Thu Vô Ý, lại loáng thoáng đoán được chuyện gì. Quả nhiên câu tiếp theo của Tàng lão gia đã chứng thực suy đoán của y: “Đều chết trong tay của Yến Lâu. Bọn chúng là một đám động vật máu lạnh, chỉ biết nhận tiền giết người!”

“Sao cha lại biết?” Lúc ấy, Tàng Ca cảm thấy trong đầu có thứ gì đó lướt qua, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, không nắm bắt được.

“Con còn muốn giấu cha sao?” Tàng lão gia thở hồng hộc, Tàng phu nhân vừa vuốt ngực ông vừa nói: “Con trai, từ nhỏ cha mẹ dạy con phải chính trực, con cũng luôn lấy hiệp nghĩa làm lẽ sống, sao bây giờ lại quan hệ với loại người như thế, còn dẫn ả về sơn trang…” Đột nhiên bà nghĩ tới chuyện gì, vội vàng hỏi: “Có phải do ả ép buộc con không?”

Tàng lão gia cũng cả kinh: “Tàng Ca, có phải ả dùng thứ gì uy hiếp con không?”

Tàng Ca cụp mắt xuống. Nếu như là trước đây, có lẽ y sẽ không chút do dự mà gật đầu nói phải. Thế nhưng bây giờ y bắt đầu không hiểu lòng mình. Nếu là do nàng uy hiếp y, sao y còn để lộ sự cam tâm tình nguyện? Mùi đàn hương thoang thoảng, vẻ mặt mỉm cười nhưng cô độc ấy, cảm giác ôm nàng vào lòng, từng chút, từng chút đau lòng… Làm sao có thể gạt được chính bản thân mình chứ?

Nhưng trong mắt phu thê Tàng lão gia, vẻ mặt ấy lại có một ý nghĩa khác: “Con ta, sao cha lại không biết thủ đoạn của nữ ma đầu này chứ. Nhưng ta tuyệt đối không cho phép ả hủy hoại con trai mình!”

“Không, cha…” Tàng Ca ngẩng đầu lên, tràn ngập vẻ mâu thuẫn. Sự căm ghét khi xưa đâu? Sự hiệp nghĩa chính phái, coi ác như thù ngày xưa đâu? Cho nên đôi mắt vẫn luôn trong sáng rạch ròi ấy cũng hỗn loạn.

“Không sao, con của ta!” Tàng lão gia bỗng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần con chính thức bái đường thành thân, Lãnh Phi Nhan kia đường đường là lâu chủ Yến Lâu, chẳng lẽ còn muốn làm vợ bé cho con chắc?”

Lúc này, rốt cuộc Tàng Ca cũng biết chỗ nào khác thường: “Cha, cha nói thật cho con biết, từ đâu mà cha biết con và nàng… và nàng ở bên nhau? Là ai bày cho cha cách này, bảo con thành thân?”

Tàng lão gia cứng người, nhưng chỉ nói: “Chuyện này con không cần phải biết, cứ làm theo những gì chúng ta nói là được.”

“Nhưng cha…”

“Tàng Ca! Con nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi nên không cần nghe lời cha mẹ nữa có phải không? Hay là con thực sự muốn ở cạnh ma đầu kia cả đời này, chịu sự khống chế của ả?”

Tàng Ca hoàn toàn mê man. Y phát hiện không biết từ bao giờ, mọi hành vi của mình đã hoàn toàn trái ngược với lúc đầu.

Chương 28: Lãnh lâu chủ cướp hôn

Tàng Ca đang tìm cách chạy trốn. Y bị cha mẹ mình bức hôn, bắt y cưới một cô gái mà y chưa từng thấy mặt. Mấy ngày nay y đều đang vắt óc nghĩ kế sách. Y cũng đang ngẫm xem mình đang làm gì, thật sự muốn ở bên Lãnh Phi Nhan cả đời này sao?

Y chưa nghĩ ra, nhưng vẫn không thể tiếp nhận được chuyện phải cưới một cô gái khác. Những lúc nghĩ như vậy, dường như y lại nhìn thấy dáng Lãnh Phi Nhan từ từ cúi xuống, thấy nàng mỉm cười dưới ánh nến, toát ra vẻ quyến rũ gần như mê hoặc.

Lần này Tàng lão gia cũng hạ mệnh lệnh thép, người trong sơn trang đều phải trông chừng y, nếu y chạy trốn thì tất cả đều phải chịu phạt. Thế nên Tàng đại hiệp của chúng ta cũng hết cách.

Ngày hôn lễ, không có nhiều người đến dự, đủ thấy Tàng lão gia làm việc rất bí mật. Tân nương che khăn đỏ được người dìu tới, chữ “hỉ” đỏ đến mức làm người ta chói mắt.

Lúc người chủ trì cao giọng hô bái thiên địa, rốt cuộc Tàng Ca hạ quyết tâm: “Không, cha! Con…”

Bên ngoài rất lộn xộn, Tàng Ca ngẩng đầu liền nhìn thấy Lãnh Phi Nhan. Vu Chung cùng Hạ Vũ sứ mang một đám người theo sau nàng, hai người đó đều rất lo lắng.

Chắc nàng cũng vừa trở về, khó giấu được vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng lời của nàng rất rõ ràng, mang theo thịnh nộ: “Tàng Ca, chàng chán sống rồi phải không? Dám lén bổn tọa thành thân?”

Tàng Ca không ngờ nàng lại giận đến thế, sợ nàng giận chó đánh mèo tới những người khác trong sơn trang: “Lãnh Phi Nhan, nàng nghe ta nói đã!”

“Nghe chàng nói? Hừ, ta thấy chàng không biết chữ ‘chết’ viết thế nào rồi!”

Mọi người chỉ cảm thấy một luồng gió ập tới, lúc mở mắt ra thì tân lang đã biến mất, đương nhiên cả Lãnh lâu chủ cũng không thấy nữa.

Tàng Ca bị nàng vắt ngang trên lưng Thần Phù. Y bỗng nhớ tới lần đầu tiên, hình như cũng bị nàng mang về như vậy.

“Lãnh Phi Nhan, có gì thì nàng cứ trút lên ta!” Y còn đang giãy giụa, Lãnh Phi Nhan không đáp lời mà chỉ thúc ngựa phi như bay, giống như muốn làm y nát nhừ vậy.

Vào phòng của một khách điếm, Lãnh Phi Nhan đóng cửa rầm một cái. Một đám người dưới lầu còn há hốc miệng, có lẽ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt đẹp nổi giận đùng đùng vác một tân lang cao lớn anh tuấn vào trong phòng.

Lãnh Phi Nhan ném mạnh Tàng Ca xuống giường, ngay sau đó cưỡi lên người y, tay dùng chút sức là bộ quần áo tân lang của y đã nát thành nghìn mảnh. Tàng Ca mặc nàng hành động. Xa nhau đã nhiều ngày, y phát hiện mình cũng rất nhớ nàng.

Nàng cúi người hôn cổ y, dần dần đi xuống, hơi thở của Tàng Ca cũng trở nên gấp hơn. Mấy lần y định trở mình đè nàng xuống nhưng đều bị nàng hung hăng gạt tay ra.

Y biết nàng thực sự tức giận rồi cho nên cũng không dám chọc giận nàng nữa, cẩn thận xoa bóp những chỗ mẫn cảm của nàng, dùng thân thể bày tỏ sự phục tùng với nàng. Lúc hai cơ thể hòa làm một, dường như nàng bình tĩnh lại một chút, cúi người khẽ ôm cổ y, nhắm chặt mắt lại, hôn lên môi y như một đứa trẻ muốn độc chiếm thứ đồ chơi mà mình thích nhất.

Lúc này Tàng Ca mới ôm eo nàng, đặt nàng xuống bên dưới, duy trì tư thế trong nàng có ta mà hôn khắp da thịt mềm mại của nàng. Nàng thoải mái rên nhẹ một tiếng, nhắm mắt mặc y làm việc.

Tàng Ca hôn liên tục lên mắt nàng. Đồ ngốc, có gì mà phải lo lắng chứ, thân thể này sớm đã là của nàng rồi, nó không còn dục vọng đối với bất cứ người nào khác, có biết không?

Tàng Ca thỏa mãn nàng một lần, sau đó ôm chặt lấy nàng. Y nhận ra nàng cũng mệt rồi, chắc là mới từ nơi nào nôn nóng chạy về, vẻ phong trần còn chưa tan.

“Muốn tắm rửa sơ qua một chút không?” Y nhẹ giọng hỏi nàng, nàng chỉ nhắm mắt, không nói gì.

Vì thế Tàng Ca đi tìm tiểu nhị nhờ chuẩn bị nước nóng, đổ đầy một cái bồn tắm lớn.

Thời tiết rất lạnh. Y tỉ mỉ lau người cho nàng. Trên cơ thể nõn nà có những vết sẹo đã nhạt đan chen với nhau, Tàng Ca khẽ chạm vào, bỗng nhiên nói: “Cái này là do… người giỏi dùng kiếm bên tay trái tạo thành?”

Lãnh Phi Nhan mở mắt, mỉm cười nhìn y. Y lại nhẹ nhàng chạm vào chỗ khác: “Vết đao nào là do Đại hoàn kim đao Cừu Thiên Vũ, vết roi này có lẽ là của Cửu tiệt thần tiên Mạc Kì?”

Y nghiêm túc phân biệt những vết sẹo trên người nàng. Những người đó, có người là hiệp khách nổi danh trên giang hồ, có kẻ là tội phạm gian ác có tiếng, trong đầu y tưởng tượng ra tình cảnh khốc liệt lúc bấy giờ. Lãnh Phi Nhan cũng mặc y. Lần đầu tiên, có một người hiểu được những năm tháng đẫm máu đầy cô độc của nàng trong một đêm đông lạnh lẽo thế này.

Y cẩn thận lau sạch cơ thể nàng, ôm lên giường. Lãnh Phi Nhan ngồi trên giường, mái tóc xõa ra. Hình ảnh mỹ nhân vừa tắm xong làm người ta muốn phun máu mũi. Tàng Ca đè nén phản ứng dâng trào của mình, lấy chăn đắp lên người nàng. Nàng đưa một bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt tại trái tim y, vẻ mặt trịnh trọng: “Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan hy vọng có thể ở bên chàng cả đời này!”

Đôi mắt đen thẳm của Tàng Ca nhìn nàng, cuối cùng cúi người ôm nàng nằm xuống: “Ngoan, ngủ đi!”

Lãnh Phi Nhan dán mặt vào lồng ngực ấm áp của y, cảm nhận trái tim y đập vững vàng mạnh mẽ, vô thức cũng ôm lấy eo y.

Khoảng thời gian ấy, Lãnh lâu chủ của Yến Lâu cướp hôn trước mắt mọi người được viết thành nhiều phiên bản, lưu truyền tại Trung Nguyên một hồi.

Chương 29: Tương tư còn đó, năm tháng thoáng qua

Mọi người đã từng tưởng đó sẽ là một giai thoại đẹp, nhưng thế gian có vô vàn tình yêu , rốt cuộc tồn tại được bao nhiêu giai thoại chứ?

Tàng Kiếm sơn trang gặp phải nạn diệt môn. Nói là diệt môn thì cũng không đúng, nhưng trừ Tàng Ca ra thì tất cả người trong Tàng Kiếm sơn trang đều… đầy đủ cả.

Trong nhất thời, giang hồ lại xôn xao. Ẩm Thiên Hành mang người đến nghiệm thi, thi thể đã bị hủy hoại nghiêm trọng, nhưng lắp ghép những vết thương lại vẫn có thể nhận ra chiêu thức ra tay của Yến Lâu. Thậm chí trên người Tàng phu nhân còn phát hiện Phi yến khấu – ám khí đặc biệt của lâu chủ Yến Lâu.

Tàng Ca ngây người đứng giữa Tàng Kiếm sơn trang đã không còn chút vết tích của sự sống. Đó là nơi mà y đã lớn lên. Mỗi lời nói tiếng cười của cha, sự căn dặn lo lắng của mẹ, dường như còn ở bên tai y.

Y không tin, cho dù nhìn thấy hiện trường đầy máu. Y vẫn đứng ngẩn ngơ ngoài sân sau, dường như đây chỉ là một cơn ác mộng, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.

Ẩm Thiên Hành chôn cất cha mẹ Tàng Ca một cách tử tế. Hắn không nói lời an ủi Tàng Ca, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai y.

Tàng Ca đưa mắt nhìn về phía y, bỗng nhiên mở miệng: “Ẩm thúc thúc.”

Ẩm Thiên Hành cười ảm đạm. Từ lúc hắn làm minh chủ của Thiên Đạo Minh đến nay, đã lâu đứa trẻ này không gọi hắn như vậy.

“Đây đúng là do nàng làm sao?” Y vốn là người rất có chủ kiến, bây giờ lại mở miệng hỏi chuyện này, khó tránh khỏi bàng hoàng. Nhưng Ẩm Thiên Hành lại nghiêm khắc nói: “Tàng Ca, lẽ nào đến nước này mà cháu còn bênh vực ả sao?”

“Không, cháu chỉ…”

“Tàng Ca, Tàng Kiếm sơn trang của cháu bị diệt, cháu đau lòng. Lẽ nào Thính Thủy Các, Lí Gia Trang, Phi Phượng Các bị diệt, họ không có người thân đau lòng sao? Tội của Yến Lâu, không chỉ có diệt Tàng Kiếm sơn trang. Tàng Ca, bản minh chủ cũng không muốn nói thêm gì nữa, nếu cháu vẫn quyết tâm đi theo nữ ma đầu kia, vậy thì thù của Tàng Kiếm sơn trang sẽ do mình ta gánh vác. Có lẽ Ẩm Thiên Hành không địch lại ma đầu kia, nhưng cho dù phải liều cái mạng này cũng xin đổi lấy sự thanh thản trong lòng!” 

Những lời này chính nghĩa và nghiêm khắc biết bao. Tàng Ca cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với già trẻ trai gái trong sơn trang.

Tối hôm ấy, Tàng Ca ám sát Lãnh Phi Nhan. Đúng vậy, là ám sát. Lãnh Phi Nhan dùng tay nắm mũi kiếm của y lại, mắt sáng như tuyết: “Chàng muốn giết ta?”

Tất cả hộ vệ của Yến Lâu đều xông tới, Lãnh Phi Nhan đứng trước đại sảnh, tóc xám bạc, áo tung bay, vẻ mặt vẫn luôn lãnh đạm kia mang theo chút thở dài: “Tàng Ca, không ngờ giữa ta và chàng, ngay cả chút tin tưởng cũng không có.” Nàng hơi xoay người đi, nhẹ giọng nói: “Chàng đi đi!”

Đúng vậy, Tàng Ca, chàng đi đi. Lãnh Phi Nhan không thể rửa sạch máu trên tay mình. Thế đấy, cứ như vậy đi. Cứ xa xa gần gần, truy truy đuổi đuổi thế, Lãnh Phi Nhan cũng mệt rồi.

Y cắn môi, quay người đi khỏi đó. Vu Chung nhìn bàn tay phải đang chảy máu đầm đìa của Lãnh Phi Nhan, khẽ gọi hai tiếng lâu chủ. Lãnh Phi Nhan đưa tay ngăn hắn lại, lẩm bẩm: “Có được – là may mắn của ta, không được – là số mệnh của ta.”

Chưa bao giờ Tàng Ca cảm thấy hận bản thân mình đến vậy. Có ích gì chứ, ha ha, có ích gì đây? Đối mặt với huyết hải thâm thù, lại không phải đối thủ của kẻ thù. Cho dù là đối thủ của nàng, có thể xuống tay được hay không?

Trong mắt y là ánh mắt ảm đạm của nàng khi dùng tay nắm mũi kiếm của y, thế nhưng y lại có chút đau lòng.

Lãnh Phi Nhan! Ha ha ha, Lãnh Phi Nhan! Tại sao trong đời này phải gặp gỡ nhau?

Yến Lâu không có động tĩnh gì. Không ai biết tối hôm đó Tàng Ca đâm Lãnh Phi Nhan một kiếm. Không ai biết Lãnh lâu chủ nắm góc áo đã bị cắt đứt, thì thầm câu cắt áo dứt tình. Không ai biết Yến Lâu phái bao nhiêu người điều tra chuyện này, cũng như không ai biết tung tích của Tàng Ca.

Một chuyện vốn nên gây xôn xao dư luận ở Trung nguyên lại không còn chút sóng gió nào. Cho nên có nhiều người nghi ngờ phải chăng Tàng đại hiệp đã bị nữ ma đầu kia giết chết rồi?

Một nơi khác, trong đại điện của Thiếu Lâm, Tế Huyền phương trượng cũng đang do dự: “Tàng thiếu hiệp, hễ đao này hạ xuống thì từ nay sẽ phải đoạn tuyệt với hồng trần, quy y cửa Phật, tâm không được vướng tạp niệm, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

———-

Lúc Lãnh Phi Nhan gặp lại Tàng Ca, đã là ba năm sau.

Tương tư còn đó, năm tháng thoáng qua.

Gặp gỡ lại biến thành trùng hợp, có lẽ vòng xoay của định mệnh chưa từng tách hai người bọn họ ra. Tàng Ca chỉ xuất hiện trong một lần giảng kinh của Thiếu Lâm Tự thì đã bị người của Yến Lâu phát hiện.

Lúc Lãnh Phi Nhan nghe được tin tức này, như nghe được tin sét đánh, chỉ thì thầm: “Xuất gia? Xuất – gia!!!”

Vì thế, hôm ấy Thiếu Lâm Tự đón một người khách rất đặc biệt. Lãnh Phi Nhan đứng ngoài cửa Thiếu Lâm Tự, bị một tiểu tăng mặc áo lam dành cho tăng lữ ngăn lại: “A di đà Phật, nữ thí chủ, nữ nhi không được bước vào phạm vi cách Thiếu Lâm Tự ba thước, xin thí chủ tự trọng.”

Lãnh Phi Nhan lạnh lùng nhìn tiểu tăng, làm mấy tiểu tăng đều thối lui mà không có lí do. Nàng im lặng bước vào trong, mấy tăng nhân kia như gặp phải kẻ địch, có người đã nhanh chân chạy đi thông báo.

Dường như Tế Huyền phương trượng không hề bất ngờ khi nhìn thấy nàng. Trong sự bao vây của một đám tăng lữ, Lãnh Phi Nhan vẫn áo trắng tung bay, thờ ơ lãnh đạm: “Tàng Ca ở đâu?”

“Lãnh thí chủ, trên đời này đã không còn Tàng Ca nữa!”

“Ông có tin ta sẽ làm trên đời này không còn Thiếu Lâm nữa không?”

Lời vừa thốt ra, đến cả Phật cũng phải tức giận. Một giọng nói vang lên: “Đồ đệ của Mạc Dung Viêm, khẩu khí lớn thật.”

Lãnh Phi Nhan nhìn qua, không khỏi xấu hổ: “Vô Vi đại sư.”

Nếu luận về thân phận thì Lãnh Phi Nhan phải gọi vị Vô Vi đại sư này một tiếng sư thúc. Năm đó ông vốn là thái tử của Viêm Quốc, sau đó bị Mạc Dung Viêm soán vị, bị cướp thê tử, hao tổn binh khí, cuối cùng bước vào cửa Phật. (muốn biết rõ chuyện Mạc Dung Viêm và Vô Vi, xin tìm đọc Phế hậu tướng quân)

Lãnh Phi Nhan lập tức cân nhắc lại. Nếu thực sự công kích, chỉ e cũng không hay. Đã nói lâu chủ của chúng ta đã qua cái tuổi bồng bột thích xưng anh hùng nên lập tức nở nụ cười đạm nhiên: “Sư thúc, đã lâu không gặp, lão nhân người mất tăm mất tích nha!”

Vô Vi đại sư sớm đã tu hành tới cảnh giới không biết vui giận, nhưng cũng phải nói: “Lão nạp không dám nhận tiếng sư thúc này, nhưng giữa ban ngày ban mặt, Lãnh lâu chủ lại tự ý xông vào Thiếu Lâm Tự, không biết là có ý gì?”

“Ừm…” Lãnh Phi Nhan cứng người, sau đó nói: “Phi Nhan ngưỡng mộ danh tiếng của Thiếu Lâm từ lâu, hôm nay đến để chiêm ngưỡng, không ngờ đám tiểu hòa thượng này không cho Phi Nhan vào.”

Lãnh Phi Nhan thể hiện bản lĩnh như lúc trêu chọc Tàng Ca. Mọi người đều biết mà không nói, vậy thì nàng cũng giả ngu là xong.

Chúng tăng lữ: =_=##

“Trăm năm nay Thiếu Lâm không cho phép nữ nhi bước vào, ngươi xông vào cửa Phật, phá hỏng quy định của chùa, đáng bị tội gì đây?”

“Khụ, vậy thì ta đi đây.” Lãnh Phi Nhan phóng người bay mất. Thật ra là nàng lười dây dưa với đám thầy chùa này. Nhưng người trong chùa càng không yên lòng. Hôm nay ma đầu này dễ nói chuyện như vậy, chỉ sợ sẽ lại phát sinh chuyện gì.

Buổi tối, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, từ trên xuống dưới Thiếu Lâm Tự đều đề cao cảnh giác. Đương nhiên với bản lĩnh của những tiểu tăng này thì không thể ngăn được Lãnh Phi Nhan. Nàng từ từ thăm dò hết phòng này sang phòng khác, cuối cùng nhìn thấy một bóng người. Áo võ hiệp màu lam đã biến thành đồ tăng lữ, trên đầu đã chấm mấy chấm. Cái người ngày nhớ đêm mong ngay trước mắt, Lãnh Phi Nhan lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Cũng may, nàng nghĩ. Xuất gia cũng tốt hơn là tự sát.

Đúng vậy, Tàng Ca, chỉ cần chàng còn sống thì hòa thượng, nho sinh hay đạo sĩ cũng đều không sao cả. Nàng từ nóc nhà nhả xuống, khẽ đưa tay chạm vào cửa phòng. Trong khoảng khắc cửa mở, bốn mắt chạm vào nhau, Lãnh Phi Nhan khoang tay đứng đó, tóc bạc áo trắng làm hư huyễn cả màn đêm.

“Lãnh… thí chủ.”

“Tàng Ca.”

“Bần tăng pháp hiệu Thích Thiện.” (Tiểu Tàng: lão đại, sao tôi lại gọi là Thích Thiện? Quân Hoa: không kêu Thích Thiện, lẽ nào ngươi còn muốn kêu Thích Ca Mâu Ni chắc?)

“Thích Thiện… Ha ha, Thích Thiện!” Lãnh Phi Nhan cười: “Được, được lắm!” Cười xong, cư nhiên dùng sức đẩy một cái, dùng tốc độ làm người ta phải thán phục mà đóng cửa lại, kéo người y qua, đè y xuống nền đất của chùa!