Que kem nhà tôi - Chương 10 - Phần 1
Chương 10: Vận xui tận mạng
Phần 1
“…“Có phải trận banh nữ năm đó lúc anh bóp mũi em, em sợ anh hô hấp nhân tạo nên ngậm miệng thật chặt, nhắm mắt lại đúng không?”
Tôi nghe Que kem bắt thót, như bị trúng tim đen, giọng nói liền hốt hoảng: “Làm… làm gì… có, em làm gì… có suy nghĩ như vậy chứ, ha ha ha!”.
“Người khác thì không thể nhưng chỉ có mình em là có thể nhất mà thôi!”
“Ê, Que kem, anh vu khống em vừa thôi nha! Lúc đó em bị chảy máu mũi như vậy, lo còn không hết, làm gì còn tâm trạng mà suy nghĩ lung tung như vậy chứ? Um… um…a…” Chưa kịp nói xong câu tiếp theo thì tôi nhanh chóng bị Que kem nhà tôi chộp lấy cưỡng hôn. Nhân lúc tôi còn đang mơ màng hưởng thụ, Que kem bỗng rời khỏi môi tôi. Tôi thất vọng mở mắt, chuẩn bị trách móc Que kem.
“Thấy chưa? Chỉ có khi hôn anh em mới nhắm mắt lại. Lúc đó em nhắm mắt, không phải suy nghĩ tới chuyện hôn nhau thì cũng là môi chạm môi, hoặc là hô hấp nhân tạo mà thôi!” Que kem đắc thắng nhìn tôi chết đứng, sung sướng nhoẻn miệng cười…”
***
Sau cái buổi tập thứ hai đó, tôi chính thức nghỉ khỏi đội banh nữ luôn. Mặc dù sau khi nhìn thấy tôi rê bóng điệu nghệ nhất đội như thế, cả Que củi lẫn Duy đều tỏ vẻ kêu tôi quay lại đội. Nhưng mà thôi, bạn đây bây giờ đang trong thời gian hồi phục hậu vỡ mộng. Cho nên hiện tại chỉ có truyện là có thể xoa dịu nỗi đau này của tôi. Tôi cóc thèm quay lại cái đội banh vô tình vô nghĩa đó. Tôi thà đi theo Conan, đi theo Đô Rê Mon phiêu lưu mạo hiểm sướng hơn. Vừa đọc truyện vừa cắn kem, hạnh phúc biết mấy. Ôi Shinichi của em!
Tuy nhiên ngày tụi nó thi đấu, bởi cái danh trưởng đội banh vẫn đè nặng trên vai, tôi vẫn đi tham gia cổ vũ. Được rồi, tôi biết, tôi không đá, tụi nó tập tôi cũng không đi coi, tôi cũng không có lo mấy vụ ăn uống cho tụi nó, nhưng mà dẫu sao tôi cũng là người góp sức về mặt tinh thần cho đội banh, là gương mặt khả ái đại diện cho cả đội, là tượng đài quảng cáo sống, marketing cho đội mà. Nhìn đi, nguyên đội banh, có ai đẹp bằng tôi không, xinh bằng tôi không, có năng lực lãnh đạo bằng tôi không chứ?
(Cả đội banh: “Oẹ!”)
Sau khi bốc thăm, lớp tôi đụng phải lớp Bảy Tư của con Loan. Vì đây là lần đầu tổ chức, nên chúng tôi phải nói là mù tịt về nhau, chẳng có tí biết người biết ta gì cả.
Là đội trưởng thế nhưng tôi chỉ đứng ngoài sân. Được rồi, tôi tiếp tục thừa nhận, thực ra tôi chỉ mang cái mác cho có mà thôi. Nhưng mà cái mác nó cũng quan trọng lắm đó nha. Tụi nó đá thua, mình không chịu trách nhiệm gì mấy, lần đầu trường tổ chức mà. Còn tụi nó mà đá thắng, mình ham hố chen vô cầm cúp đầu tiên, ngoài ra còn có thể được chia tiền. Tiền, là tiền thật đấy. Dù nhỏ nhưng trong thời điểm gian khó phải sống dựa vô đồng lương cha mẹ phát như tôi đây, thì một đồng cũng phải nhặt, một xu cũng phải tranh giành.
Ôi, tính ra, nhờ vào thằng em tôi hết, nó đã phát minh ra cái câu danh ngôn hay ho đó, sau đó tiêm nhiễm vô người chị nó, khiến chị nó trở nên biết quý trọng đồng tiền đến thế cơ đấy. Chừng nào về nhà tôi phải ôm hôn nó thắm thiết mới được.
Nhớ tới thằng em yêu dấu, tôi nhớ lại một ngày nọ khi nó phán cái câu danh ngôn cùi bắp của nó, tôi đã bắt chước người ta chỉnh em mình một lần.
Lần đó, khi tôi học đòi cha tôi, dạy dỗ châm ngôn cho em mình:
“Em phải nhớ, nhặt được của rơi là phải trả lại người mất, biết chưa?”
Nó im lặng.
Tôi hỏi nó: “Em nói đi, nhặt được của rơi thì phải làm gì?”
Nó nhìn tôi: “Còn tùy trường hợp chứ chị, nếu nó là vật gì đó thì mình nên trả, nếu là tiền thì…”
Tôi tức tối: “Vậy nếu em ra đường, thấy tiền người ta đánh rơi, em nhặt luôn, không trả lại phải không?”
Nó im lặng.
Im lặng tức là đồng ý, tôi lấy tay đánh vô mông nó mấy phát.
“A sao chị lại đánh em? Hu hu hu!”
“Mày cái tốt không học lại học cái xấu, thầy cô dạy mày phải nhặt của rơi trả lại người mất mà mày không học là sao hả?”
“Học là phải có chọn lọc chứ chị. Chị thấy người ta hay tuyên dương mấy người trả lại của rơi không? Cái gì hiếm, độc, lạ thì mới nổi tiếng, cho nên chuyện trả lại của rơi chẳng mấy ai thèm làm. Em thuận theo số đông thôi mà! Chị mà trả lại người mất chị mới bất bình thường đó! Hu hu hu!”
Trở lại với ngày hôm đó, cái ngày xui xẻo khiến tôi gặp vận đen tận mạng, đổ máu xảy ra…
Tới sân banh mini coi đấu đá lẫn nhau giữa hai lớp cũng không có mấy ai ngoài hai lớp tụi tôi và một thầy thể dục làm trọng tài. Ngoài ra, cái kẻ không mời mà đến ở tập trước cũng tới đây ủng hộ lớp tôi. Nhìn người ta kìa, biết cách lấy lòng bạn trai ghê gớm. Mấy hôm trước do là tác giả của cái cục sưng trên đầu Yến, tôi đã phải bưng cái bộ mặt hối lỗi qua lớp Yến mà xin lỗi. Nói tới đây, tôi thật phục tôi sát đất. Bởi lẽ dù chẳng thích Yến chút nào thì tôi vẫn có thể mặt dày nhìn tình địch căm thù mà bề ngoài vẫn ra vẻ khóc lóc thảm thương, hối lỗi vô cùng.
Hôm nay lại gặp Yến ở đây, tôi thực sự không muốn gặp. Phải nhìn Yến mà mỉm cười, tôi thực sự nuốt không trôi. Thế cho nên tôi đành coi Yến như không khí vậy, quay sang tập trung cổ động lớp mình cho rồi.
Sau khi dí mắt vào trận banh một lát, nhìn tụi nó đá như không đá, bắt banh không dính, tôi thật là buồn ngủ, chán nản hết sức. Tôi muốn về nhà ngắm mấy anh Arsenal với Manchester đẹp trai, phong độ cho rồi. Cũng may là trận đấu rất sôi nổi, kẻ hò người hét, tinh thần đồng đội dâng trào, nên ai nấy đều ra sức cổ vũ rất nồng nhiệt. Cuồng nhiệt tới nỗi mà bọn con gái lớp tôi mất hết cả hình tượng. Cái tính thùy mị dịu dàng của mấy đứa nữ trong lớp ngày hôm nay rốt cục bay sạch. Không phải người ta hay nói lộ đuôi cáo hay sao? Con cáo già mà cũng có ngày lộ đuôi, huống chi là tụi nó.
Nhìn cả lớp chỉ chăm chăm vô trận đấu, gào thét hết mọi vốn liếng của cổ họng, tôi thầm thương tiếc cho mấy sợi dây thanh quản kia. Thật là, có cần gào thét như heo bị chọc tiết như vậy không chứ. Nhìn đi, tụi nó hôm nay còn mất hình tượng hơn tôi nữa kìa.
Đang hồi gay cấn như vậy, tôi thầm liếc Que củi, thấy Que củi hình như đã nhìn tôi nãy giờ. Mắt chạm mắt, không phóng điện thì phóng tạm thuốc nổ vậy. Nghĩ thế, tôi trừng mắt nhìn Que củi lăm le, như muốn nói với nó rằng: “Thấy chưa, mấy đứa con gái lớp mình nay có giống con gái không hả? Tui mà không giống con gái thì ai giống nữa!”. Trao đổi xong, tôi dịu dàng ngồi xuống mặt cát cùng với tụi bạn, thầm tặc lưỡi lo lắng, nếu mà như vầy thì tới lúc văn nghệ có khi nào tụi nó khan họng hết không? Nếu thế thì trận đấu này lỗ nặng rồi.
“Beng!!!”
“Á!!!” Tôi giật mình la lớn. Quang nó rảnh ghê, lấy hai cái nấp nồi từ nhà nó, không “Ăn coi nồi, ngồi coi hướng” gì hết, ngồi sát bên tôi mà đập một cái, khiến tôi không đề phòng, bị đứng tim, hoảng hồn bịt tai lại. Tôi tức giận đứng lên, lấy chân đá nó một cái. Cho bỏ tật nha cưng, đòn đau thì mới nhớ đời được.
Thấy tôi đá người, Thành nhìn tôi cười cười. Thấy nó cười tôi, tôi bực bội liếc nó. Nhìn cái gì, lo mà làm huấn luyện viên đi, cái lớp đá không ra đá, thua tới nơi rồi kìa.
Liếc nó xong, tôi bỗng nhiên phát hiện mình vừa từ thục nữ biến thành gái giang hồ, từ Tiểu Long Nữ biến thành Lý Mạt Sầu thì phải. Không được, phải chuyển hệ thục nữ lại thôi. Thế là tôi bắt đầu trở lại với bộ dáng thướt tha vốn có, nhìn vô sân banh, ra vẻ mím mím môi thật dễ thương, thưởng thức tiếp diễn biến trận đấu.
Đột nhiên ngay khi tôi mới xoay đầu lại, thì bỗng đùng một cái, có cái gì đó vừa đụng mạnh vào mũi của tôi. Ngay lập tức, mũi tôi bắt đầu đau đớn. Lấy tay quệt quệt mũi, tôi đứng người phát hiện máu từ mũi mình đang từ từ chảy ra. Lúc đó không hiểu sao tôi lại đi nghĩ thầm trong lòng mình một câu: “Báo ứng rốt cục cũng tới rồi sao? Sao mà nhanh đến vậy?”. Nhìn trái banh chính thức đụng trúng cái mũi xinh xinh của mình, tôi chỉ còn biết thầm ai oán: “Ông trời ơi, con còn nhiều cái kế hoạch hại người khác chưa được thực hiện, con mới có vài toan tính nhỏ nhoi thôi mà, ông nỡ lòng nào cảnh cáo con, giết kế hoạch của con từ trong trứng nước sớm thế sao?”.
Sau một hồi hốt hoảng tập thể khi cả đám con gái la lên, nhốt tôi vô cái lồng người chật đến ngộp thở, tôi điên tiết kêu tụi nó cút ra xa: “Dãn ra, cho tui thở cái coi!”. Đúng là chỉ khi có đổ máu, người ta mới quan tâm đến tôi, sao số tôi lại hẩm hiu đến thế này cơ chứ? Đúng là thế gian này toàn bộ đều chỉ biết chú trọng vẻ bề ngoài mà thôi. Ngày trước tôi đau tâm liệt phế thì chả ai ngó tới, bây giờ mới đổ máu tí tẹo thì đã có ngàn người vây quanh.
(Thành: “Hừ, chỉ có mấy chục người thôi, lấy đâu ra ngàn người?”
Tôi: “Anh mau cút ra xa!”)
Sau mệnh lệnh được tôi đưa ra, tụi nó ngoan ngoãn dãn xa. Thế nhưng dù tụi nó cho tôi miếng không khí để thở, tôi vẫn cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Kế đó não bộ tôi như bắt đầu đứng lại, đơ ra, tôi không biết phải xử lý tiếp theo như thế nào. Mà cũng lạ thật, trước đây khi nhìn thấy người ta chảy máu, tôi bối rối, sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ, tuy đơ ra nhưng tôi lại bình tĩnh đến lạ lùng. Đúng là mọi thứ không bao giờ diễn ra theo như cách mà bản thân mình suy nghĩ cả.
Tất nhiên chắc các bạn cũng đã đoán được tiếp theo sẽ xảy ra những gì rồi. Nam chính của tôi, Thành chứ ai, đi tới bên cạnh tôi. Khoảnh khắc nó tiến tới gần tôi, dùng tay thẳng thừng bịt mũi tôi lại, tôi sợ hãi trong lòng: “Đừng, đừng tới đây, đừng hô hấp nhân tạo mà!”. Tôi cuống cuồng mím môi thật chặt, nhắm mắt lại, thà chết không khuất phục. Sau đó khi lý trí trở về, tôi mới phát hiện tay kia của Que củi đang nâng cằm tôi lên, để đầu tôi ngã về sau. Nó muốn giết người sao? Tôi ngộp thở chết mất! A, có phải nó đang sơ cứu người chảy máu cam không ta?
Cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi tay Que củi, tôi hổn hển: “Ngu ngốc, tui bị trúng banh, chảy máu chứ có phải chảy máu cam đâu mà ngửa đầu về sau? Bạn muốn làm tui tắt thở hả?”
“Bộ bạn không biết con người có thể thở bằng miệng hả? Tui bóp mũi mà bạn không biết há miệng ra để thở là sao? Bạn từ hành tinh nào tới vậy? Phải rồi, ngoài sủa lời mắng chửi người ta thì miệng của bạn đâu còn biết làm gì khác!”
Đang tức anh ách, muốn bất chấp tất cả đánh Thành một cái, thì bỗng Duy với Yến chạy tới quan tâm tôi, hỏi tôi như thế nào. Yến đưa tôi miếng khăn giấy chùi mũi, bịt mũi tôi lại. Sau đó, Duy kêu Thành chở tôi tới trạm y tế xã.
Tại sao lại là Thành nữa chứ? Tôi chán ngán lắm rồi. Sao nó cứ chen vào cuộc đời tôi hoài vậy không biết. Tôi rất muốn la lên: “Duy, Duy chở Thảo đi! Thảo không muốn ngồi xe người khác, Thảo thích nhất là ngồi trên xe đạp của Duy thôi!”.
Tuy nghĩ như thế nhưng tôi chẳng dám bộc phát cho thiên hạ biết suy nghĩ đó, đành ráng gượng cười ngồi trên xe đạp cùn của Thành, thoát khỏi tình cảnh cả chục tiếng nói ầm ĩ bên tai: “Thảo để Thành chở đi, ngượng ngùng cái gì, giận hờn gì nữa chứ?”
“Quay đều quay đều quay đều… hu hu hu!” Lại một giấc mơ vụn vỡ nữa rồi, ôi giấc mơ xe đạp quay đều của tôi!
Ngồi trên xe đạp của Thành một lúc, tôi phát hiện máu từ mũi hình như đã ngừng chảy, bằng chứng là trên miếng khăn giấy chỉ còn đọng lại vệt máu khô. Thấy vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cho nên khi cảm giác được cái người đang chở tôi cứ đạp vù vù như điên, dường như chỉ sợ chậm một chút là trạm y tế đóng cửa vậy, thì từ phía sau, tôi đánh nhẹ vào lưng Que củi: “Chậm một chút đi, bạn chạy cái gì mà nhanh dữ vậy!”
Thấy Que củi vẫn ráng đạp nhanh như cũ, tôi càng đánh mạnh hơn. Que củi bực mình quay đầu nhìn tôi: “Bạn ngồi yên cái coi, đừng có động đậy nữa!”
Sau khi Que củi quay đầu trở lại, chúng tôi va vô ổ gà, cả người và xe nhào xuống đường. Bi thảm hơn là, trước khi té văng xuống đất, Que củi còn kịp với người về phía tôi, cho nên hiện tại, chúng tôi đang trong tư thế nam trên nữ dưới.
Xong rồi, thế là trong sạch mười mấy năm gìn giữ của tôi đã hoàn toàn tan thành mây khói rồi!
Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu cảm giác thế nào là sau khi trượt vỏ chuối, bạn lại tiếp tục trượt vỏ dừa. Quá tam ba bận, có khi nào lát nữa lại trượt tiếp vỏ dưa không?
Ngay khi nhận ra cảm giác đau đớn vừa tràn về não bộ, tôi òa khóc nức nở. Khóc vì cái lưng yêu dấu của tôi đã tiếp đất, lãnh hậu quả trước tiên; khóc vì lòng tôi giờ đây đau đớn, thất vọng tới cực điểm, vì cuối cùng mình cũng đã thụ thụ mất thân, bị Que củi đè lên người rồi.