Que kem nhà tôi - Chương 12 - Phần 1

Chương 12: Làm bạn với Que kem vẫn bị lừa

Phần 1

“…“Ừ, tui vẫn muốn phá hoại đó.”

Que kem nhìn tôi, kế đó nó trầm ngâm rồi thở dài: “Cũng phải, cũng có những chuyện ngay cả tui cũng biết là không có khả năng nhưng tui vẫn đang hy vọng…”

Tôi không hiểu: “Là sao?”

“A! Có phải bạn yêu thầm ai rồi không, mau kể tui nghe đi!” Tôi chợt hiểu ra.

Nghe tôi nói xong câu đó, Que kem đột nhiên nhìn tôi rất lâu rất lâu… Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy có một người khiến cho mình bị đỏ mặt mà không hiểu tại sao…”

***

Cái thời bắt đầu thành bạn bè với Que kem, thực ra cũng chẳng có gì đáng nói.

Trở thành bạn thân với Que kem, tôi quyết định, mình phải tận dụng triệt để mối quan hệ này, đem về lợi ích tốt nhất cho mình, lợi dụng Que kem từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Đến khi Que kem hết giá trị lợi dụng rồi, tôi sẽ đá Que kem một phát từ Trái Đất lên Sao Hỏa, để Que kem thật là đau khổ. Trên đời này, còn gì đau khổ bằng bạn bè phản bội mình, niềm tin bị hủy diệt đâu chứ. Cho nên người bạn đầy âm mưu và sẵn sàng tinh thần phản bội của Que kem là tôi đây đang rất hí hửng xây dựng một chương mới thật tốt đẹp, tràn đầy tình cảm bạn bè sống chết có nhau giữa tôi và Que kem. Khi đó thiên hạ nhìn vào sẽ biết mọi tin đồn tình cảm giữa tôi và Que kem từ trước tới nay hoàn toàn là hiểu lầm mà thôi. Như vậy một mũi tên của tôi bắn được ba con nhạn, hơn cả Quách Tĩnh luôn. Đến sau cùng, tôi sẽ hoàn thành luôn khóa học thành ngữ, áp dụng câu nói vắt chanh bỏ vỏ thật là triệt để, thà mình đá người chứ không thể để người đá mình được.

Cái lợi đầu tiên tôi có thể tận dụng khi làm bạn với Que kem chính là tung hô tình bạn trong sáng của chúng tôi cho mọi người biết, hay nói cách khác là phủi sạch mọi tin đồn tình cảm giữa tôi và Que kem, làm cho mấy cô gái thích mộng mơ trong trường tỉnh lại. Thần tượng tình yêu cái gì gì đó đổ sập rồi nhé. Mọi người an tâm mà thất vọng nhìn tượng đổ thành đống đá vụn đi.

Thế nhưng đúng là tôi quá đề cao mình rồi, thần tượng tình yêu trong trường thực ra đã không còn là tôi với Que kem nữa. Nam chính và nữ chính bây giờ chính là Duy và Yến. Người ta đều nói bọn họ xứng đôi, trai thanh gái lịch, gì mà “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” thì phải. Tôi khinh! Nghĩ thử mà xem, hoàng tử với công chúa xứng đôi nhưng có gì hay ho đâu chứ. Hoàng tử với Lọ Lem, Beauty phải đi với The Beast mới gọi là đủ bộ, mới gọi là bổ sung cho nhau, bù trừ qua lại, rút ngắn khoảng cách giai cấp, thực hiện bình đẳng trong xã hội.

Cho nên Lọ Lem là tôi đây nhất định phải đi giành hoàng tử lại, cho mấy cô công chúa tức chết chơi. Công chúa hả, người đẹp hả, đi mà tìm The Beast đi.

Trở lại với chủ đề đính chính, kể từ ngày chính thức thành bạn trăm phần trăm trong sáng tinh khiết, tôi quyết tâm lôi kéo Que kem đi rêu rao khắp nơi, à không, đi đính chính khắp nơi về tình bạn đẹp đẽ này.

“Đi đính chính phải nhớ rõ một chuyện.” Que kem nhìn tôi, miễn cưỡng lên tiếng.

“Chuyện gì bạn nói mau coi!”

“Nắm chặt tay tui như vầy nè. Đó, tay đan tay, người ta mới biết chúng ta là tình bạn vô cùng thân thiết, vô cùng quý mến nhau, hiểu chưa?” Que kem nắm chặt lấy tay tôi, lại còn giơ lên cao cho tôi thấy nữa.

“Ừ, có lý nha!” Tôi gật gù suy ngẫm cái đề nghị nắm tay hết sức có lý của Que kem. Vừa gật gù, tôi vừa mơ màng tưởng tượng ra một cảnh tượng hết sức phù hợp với tình huống hiện tại: Tiểu thư dắt chó đi dạo phố.

Thế là trong giờ ra chơi ngày hôm đó, người ta trông thấy tôi và Thành đi từ lớp này qua lớp khác. Tới mỗi lớp, tôi đều kêu một đứa bạn mà mình từng biết, giả vờ nói chuyện với nó, sau đó nhìn qua nhìn lại. Khi đã phát hiện có nhiều người chú ý tới tôi và Thành, tôi lên tiếng nói với nhỏ bạn đó rằng: “Tụi tui là bạn bè trong sáng, bạn bè nha! Từ trước tới nay mọi người hiểu lầm rồi!”.

Đột nhiên nhỏ bạn đó nhìn tôi rồi nháy mắt với tôi: “Ừ, biết rồi, bạn bè thân thiết, thân thiết lắm luôn! Thân thiết tới không còn kẽ hở!”.

Sau đó tôi với Thành rời đi, tới lớp khác. Cứ qua mỗi lớp, tiếng xì xào với cười trộm lại vang lên. Tôi thầm thấy là lạ trong lòng, mình đi đính chính, sao mà thấy kỳ kỳ, giống với đi khoe của quá vậy nè.

Cuối cùng, tôi dành phần ngon nhất cho cuối cùng đây: Tôi với Que kem tiến tới chỗ Duy.

“Duy, Thành với Thảo chỉ là bạn bè, hồi đó tới giờ mọi tin đồn đều là không đúng sự thật hết!” Tôi hí hửng nhìn Duy rồi nhanh nhảu đính chính.

Duy cười cười nhìn tôi, sau đó nhìn xuống phía dưới, ngay cái tay mà tôi đang bị Thành nắm chặt: “Ừ, Duy hiểu rồi, bạn bè thân thiết hà!”

Sao đính chính rồi mà tôi vẫn thấy như không vậy ta? Tôi cứ cảm thấy có cái gì không đúng sao đó.

Về nhà, tôi liền gọi điện hỏi Thắm.

“Bà có thấy ai đi đính chính như bà bao giờ chưa? Bà có thấy ai đi đính chính lại tình bạn mà nắm tay thật chặt, tung ta tung tăng dắt bạn đi khắp nơi như khoe của không hả? Mà bà với nó là bạn sao nắm tay nhau không buông vậy? Có là người ngu tui cũng nhìn ra bà đang đi khoe người yêu thì đúng hơn.”

“Là sao bà?” Tôi vẫn còn đang choáng váng.

“Là gậy ông đập lưng ông rồi đó cưng!”

Thế là lần lợi dụng Que kem lần đầu tiên của tôi đã thất bại thảm hại. Hình như tôi vừa từ người bị hại thành bị cáo, từ người lợi dụng thành người bị lợi dụng mất rồi.

Hết học kỳ Một, Que kem bay vèo vô top ten của lớp, đặc biệt là, tiếng Anh của nó đứng nhất lớp luôn, phát âm thì vô cùng chuẩn không cần chỉnh. Khủng khiếp quá đi! Kỳ này tôi thực sự không lợi dụng Que kem thì thật phí của trời mà.

Tôi với Que kem bắt đầu làm giao dịch trao đổi. Tôi tới nhà nó, chỉ cho nó giải toán, còn nó chỉ tôi học tiếng Anh, nhất là vụ phát âm. Tôi phải tìm hiểu thử xem tại sao nó tiến bộ, từ tiếng vịt đực hóa thành giọng nói oanh vàng như thế.

Trong suốt học kỳ Hai năm lớp Bảy đó, tôi trở thành gia sư Toán cho Que kem. Còn Que kem thì chẳng làm gì cả, chỉ dạy tôi phát âm mà thôi. Nó đọc thật chậm qua mấy lượt, sau đó chờ tôi nhắc lại. Nhưng mà tôi cứ ráng đọc theo mãi vẫn không thể nào có được giọng đọc tự nhiên như nó được. Tôi đúng là gỗ mục không thể chạm trổ mà.

Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi mới ngậm ngùi mà biết được bí kíp phát âm tốt của Que kem, trong một lần nghe thấy Que kem hát theo một bài hát tiếng Anh phát ra từ máy cassette kỹ nên không cũ của nhà nó. Với một người hát nhỏ nhất lớp, không dám mở miệng hát một bài nào, chỉ dám hát lí nhí, được cô Âm nhạc ưu ái miễn cưỡng cho tám điểm mỗi lần kiểm tra như tôi, bí kíp này chỉ có thể quẳng vô sọt rác.

Thế nên mới biết, chẳng phải lúc nào lợi dụng người ta mình cũng có thể lợi dụng được. Giống như Trư Bát Giới ham hố đi lừa gạt Tôn Ngộ Không cái cây thiết bảng, nhưng không xài được, mà còn bị đè chết vậy. Tôi dốt nhạc Anh như vậy, nghe vài giây là hết muốn nghe, làm sao mà hát theo cho được. Tôi chỉ thích nghe nhạc Hoa của Đan Trường với Cẩm Ly mà thôi. Mỗi khi coi mấy clip nhạc cổ trang của hai tỷ đệ này, tôi liền nhớ tới một câu nói kinh điển: “Hỡi thế gian tình là gì, mà sao đôi lứa thề nguyền sống chết!”, sau đó thì ngồi một góc mà cảm thụ, đau lòng than thở, vừa cắn kem vừa tự kỷ, bắt chước người xưa ngồi ngắm sông ngắm núi, thương tiếc chuyện không phải của mình.

Ngày hôm đó tôi phải gặm hờn tủi trong lòng khi nghe Que kem ngồi chỉ dẫn đủ kiểu, nào là bạn phải nghe như thế nào, học lời như thế nào, hát theo như thế nào. Cuối cùng, tôi bực quá nói thẳng với Que kem rằng tôi đây ngay cả hát tiếng Việt còn không hát được huống gì hát tiếng Anh.

Bị tôi chống cự không làm theo lời, Que kem tức tối bắt tôi phải hát cho nó nghe. Trung kiên với phương châm: “Không hát, có chết cũng không hát!”, tôi im lìm suốt buổi. Mà thực ra bạn có biết vì sao tôi trung kiên với phương châm đó như thế không?

Khi còn học mẫu giáo, tôi thích hát nhất là bài “Hai con thằn lằn con”. Mỗi khi trời mưa, tôi đều đem bài hát này ra hát. Nào ngờ một ngày nọ vào năm lớp Hai, khi cô giáo gọi tên tôi lên trước lớp hát cho cả lớp nghe, cả lớp cười nhạo tôi quá chừng. Khi đó tôi mới biết được rằng báo ứng đúng là có thật. Ngày trước tôi cười nhạo thằng nhóc Củ cải trắng bao nhiêu thì bây giờ tôi bị quả báo bấy nhiêu. Thế cho nên kể từ đó, tôi mới biết mình có lỗi với thằng nhóc Cải trắng đó rất nhiều.

“Tui làm dùm bạn bài tập tiếng Anh, bạn hát đi!” giọng nói Que kem vang lên làm tôi bỗng trở về thực tại.

Thấy Que kem bắt đầu dụ dỗ, tôi chẳng thèm lên tiếng, đừng tưởng chị đây là trẻ con dễ gạt nha.

“Được rồi, tui trả bạn mười ngàn, hát thử một chút đi!”

Tôi trừng mắt nhìn đó: “Bộ tui tham tiền lắm sao? Bạn đừng tưởng có tiền là mua được tất cả nha! Tui không hát, rì pít cho bạn lần nữa đó.”

“Hai chục ngàn.”

“Không hát!”

“Năm mươi ngàn”

Mắt tôi sáng lên: “Tiền trao cháo múc, nhanh lên, đưa đây mau!”

Ngay thời điểm cầm tờ tiền đỏ đó tôi mới phát hiện, hóa ra mình yêu tiền còn hơn danh dự nữa. Thì ra người ta nói rất đúng, cái gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng rất nhiều tiền. Nghĩ như vậy, quyết tâm lấy chồng giàu, ước mơ vươn tới một anh gia của tôi lại nhen nhóm sôi sục.

Lỡ nhận tiền, tôi bèn đau lòng cất tiếng hát gà bay chó sủa của mình lên cao thật cao, quên mất việc nhìn sắc mặt Que kem. Đến khi nhìn lại, tôi mới phát hiện Que kem không cười nhạo tôi. Lần đầu tiên có người không cười tôi khi nghe tôi hát nha, từ hồi còn học tiểu học cho tới bây giờ. Thực sự có người đó rồi ư? Sao tôi có cảm giác thật hạnh phúc trong lòng, dù người trước mặt không như ý, thì thôi kệ, tạm xài đỡ vậy, lôi nó đi hát karaoke với mình này, lôi nó song ca với mình này, ha ha ha ta rốt cục cũng tìm được người đó rồi!

Ráng cố gắng kìm chế xúc động, tính tò mò đa nghi của tôi bỗng dưng bộc phát. Có khi nào nó không cười tôi ngoài mặt nhưng lại cười tôi ở trong lòng không?

“Tại sao không cười nhạo tui!” Tôi mở miệng hỏi thẳng.

“Sao tui phải cười, có gì đâu phải cười” Que kem lạnh mặt nhìn tôi.

“Bạn rớt mất dây cười rồi hả?”

Que kem gõ đầu tôi một cái: “Bạn mới mất dây đó, còn chập mạch nữa.”

Tôi tự nhủ thầm trong lòng, hừ, ta đây không chấp nhất với người như nó.

Sau đó, Que kem bỗng dưng cất giọng, hát cho tôi nghe bài hát kinh điển: “Nothing’s gonna change my love for you”.

Kế bên tai tôi, một giọng hát trầm ấm, dịu nhẹ vang lên…

If I had to live my life without you near me

The days would all be empty

The nights would seem so long

With you I see forever oh so clearly

I might have been in love before

But it never felt this strong

Our dreams are young and we both know

They’ll  take us where we want to go

Hold me now

Touch me now

I don’t want to live without you…

Giọng hát của Que kem khi đó, không ngờ lại ngọt ngào như thế…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3