Que kem nhà tôi - Chương 11
Chương 11: Que củi thành Que kem
“…“Tui không muốn bị kêu Que củi nữa.”
“Ơ, không kêu bạn là Que củi thì tui kêu bằng gì?”
“Tui có tên mà.”
“Nhưng kêu bằng tên tui kêu không quen.”
“Vậy thay bằng tên khác đi.”
“Thay bằng cái gì bây giờ? Que diêm?” Nghe tôi nói, lập tức Thành trừng mắt nhìn tôi.
“Que tăm?” Nó liếc tôi một cái.
“Que củi?” Nó tức tối nhìn tôi: “Đã nói bỏ cái tên đó đi mà.”
“Que kem?” Nó tiếp tục liếc tôi: “Tại sao lại là que kem?”
“Hờ hờ, tại tui thích ăn kem thôi.” Tôi sợ hãi trong lòng, nếu mà nó thấy bộ dạng tôi ăn kem ngấu nghiến đến cỡ nào, nó chắc sốc luôn quá.
“Muốn ăn tui sao?” Nó quay sang nhìn vô mắt tôi, vẻ mặt có cái gì đen tối thì phải…”
***
Đợt lễ Nhà giáo Hai Mươi tháng Mười Một năm đó, lớp chúng tôi hoàn toàn thất bại thảm hại. Cũng may, với đội hình trai xinh gái lịch không thể chê bên đội văn nghệ, lớp tôi được một giải ba ở một màn múa lụa. Bên bóng đá nam, chúng tôi cũng quán triệt tinh thần đấu toàn thua, thi toàn rớt. Bởi lẽ trong trận đấu đầu tiên của đội nam, khi Duy có mặt trong đội hình chính thức, cả trường cuống cuồng kéo nhau tới xem. Duy thật đúng là nụ hoa xinh đẹp thu hút biết bao nhiêu ong bướm tới, làm tan nát cõi lòng bao nhiêu cô gái như tôi mà. Thế cho nên, lớp Bảy Chín ghét Duy vô cùng, coi Duy như cái gai trong mắt, luôn cố tình đá xấu khiến Duy trật chân chỉ trong mười phút đầu tiên. Mất Duy, đội banh lớp tôi như mất đi tất cả, anh dũng hy sinh. Lớp tôi rốt cục chỉ có cái an ủi nhỏ nhoi bên phần bóng đá nữ, khi mà lớp Bảy Tư của con Loan giành giải Nhất chung cuộc, sau đó bị lấy lại giải thưởng do đánh lộn nhau sau trận đấu với lớp Bảy Tám. Tính ra thua kẻ đứng Nhất cũng còn chút hãnh diện, đỡ hơn là thua kẻ hạng Nhì. Người thua cũng có sĩ diện của người thua chứ bộ. Với lại, trong khối Bảy năm đó, tất cả các lớp đều không là đối thủ của lớp Bảy Tư. Lớp Bảy Tư giống như là một con voi to xác đè bẹp tất cả lũ kiến nhỏ khác vậy. Riêng cái vụ đánh lộn sau trận đấu cũng khiến cả trường tôi trố mắt ra. Tụi nó đúng thật không phải con gái bình thường mà. Tụi nó đúng là nữ trung hào kiệt, khí phách bừng bừng, dẫn đầu phong trào liếc xéo là xử, thấy ghét là bộp, nói nhiều không bằng hành động của đám nữ trường tôi.
Cho nên, trong mùa lễ Nhà giáo năm nay, trường tôi tổ chức các chương trình mà, nói thất bại cũng có thất bại, nói thành công cũng có thành công, nói dở dở ương ương cũng không ai phản đối.
Vào một ngày đẹp trời của tháng Mười Hai, khi tôi hí ha hí hửng dắt xe về nhà, thì bỗng tôi thấy cha tôi mặt hầm hầm, đứng ngay cổng cầm một cây roi. Tôi thấy cha như vậy, bỗng hoảng sợ, bởi cây roi mây này hình như mấy năm rồi cha chưa lấy ra lần nào. Lần gần đây nhất tôi được hưởng mùi vị của nó là hồi tôi lấy tiền lì xì của tôi với thằng em, ghé quán cà phê chơi đánh bài với mấy anh trai cùng xóm. Sau đó khi tôi mơ màng quan tâm nhìn một anh đẹp trai trong xóm không chớp mắt, tôi thua sạch hết tiền. Tôi thua mà cũng không biết vì sao tôi thua nữa. Tôi chỉ còn nhớ một chi tiết duy nhất, đó là cái mái tóc rẽ năm năm như Đan Trường của anh đó, ôi thật là men lỳ. Từ đó về sau, hễ tôi đi ngang qua quán cà phê, tôi đều nghe thấy một giọng nói vang bên tai: “Ê em gái, vô chơi không? Nay tụi anh có trò mới nè!”. Ôi cái ký ức vừa ngọt ngào như mật vừa đáng sợ kinh khủng đó, tôi thực sự nhìn cha mà run run cùng bồi hồi xúc động. Tuần này tôi có phá cái gì không ta? Tháng này? Năm này? Hình như tôi đâu có làm gì quá đáng đâu. Tôi chỉ làm vỡ cái bình thủy hồi tháng trước, tháng này thì chỉ có làm vỡ mặt đồng hồ đeo tay, làm gãy cái cổ quạt máy, lỡ tay quăng cái áo trắng của cha vô thau áo màu, làm vỡ cái rờ mốt ti vi, rủ rê thằng em bắt cóc con chó Nhật nhà hàng xóm chơi một ngày, tắm cho nó thôi mà. Mặc dù tắm xong nó kêu ẳng ẳng, run cầm cập, kế đó bị hàng xóm quay qua chửi tôi với thằng em một chút xíu. Mấy chuyện đó, đều nhỏ như con thỏ, nhỏ như cọng cỏ, nhỏ như không có mà.
Thôi chết rồi, tôi cứ tưởng cái duyên nợ của tôi với cái roi mây đã chấm dứt từ lâu. Thật không ngờ, tôi với cái roi đúng là oan gia ngõ hẹp, tơ tình khó dứt mà. Qua đợt này, tao sẽ tìm cách xử mày sau. Bẻ gãy mày này, bằm mày này, bỏ mày vô nồi chiên chín luôn.
“Cha! Con mới phát bài kiểm tra, mười điểm đó cha, con lấy cho cha coi nha!” Tôi ráng nói chuyện thật bình tĩnh, khống chế tình trạng run rẩy của bản thân, dáng vẻ năm phần dễ thương, năm phần nũng nịu, khó khăn cười gượng nhìn cha.
Xong rồi, như năm đó, mặt cha hắc ám không đổi sắc.
“Mày leo lên giường cho cha! Nằm sấp xuống!”
“Cha! Con có làm gì đâu mà cha nỡ đánh con! Hu hu, con bị lỗi gì vậy cha? Cha nói cho con biết đi cha, để con còn chết được nhắm mắt nữa. Con lớn rồi xương cứng đánh dễ gãy xương lắm cha. Cha nhìn tay con nhỏ xíu vầy nè, xương con mỏng mà giòn lắm. Hu hu, số con khổ quá mà.”
Mẹ tôi đứng ở kế bên, thấy cha tôi như vậy, cũng không giúp tôi chút nào. Mẹ không nói tiếng nào, chỉ nhìn tôi. Tôi cảm thấy lần này tôi chết chắc rồi. Ngay cả mẹ cũng im lặng là vàng, quý trọng nước miếng như vậy. Cả thế giới hình như không ai đứng về phía tôi hết cả sao? Chuyện gì đang diễn ra vậy nè, chuyện mà ngay cả tôi còn không biết, thật là nỗi oan thiêng thấu trời xanh mà.
Cũng may cho tôi, ngày hôm đó, nhờ vào miệng lưỡi sắc bén, khả năng khóc lóc thảm thiết như mưa của tôi, tinh thần thép đang nóng như hầm trong lò nấu của cha tôi chảy ra. Cha rốt cục đã không đánh tôi cái nào. Tôi rốt cục cũng quán triệt được cái câu “Mưa dầm thấm đất”, “Một khóc hai nháo ba thắt cổ” nghĩa là thế nào. “Làm mày thất vọng rồi roi mây ơi” Tôi khinh thường nhìn cái roi mây đang trơ trơ bất động trên tay cha.
Từ lời nói bừng bừng lửa giận của cha, tôi mới biết cái tin động trời, cái tin mà vừa nghe xong tôi cũng muốn rụng rời, thấy mình sắp sửa đi đứt rồi. Thì ra, hôm nay cha mẹ đi chợ, gặp dì Ba nhà cùng xóm với nhà tôi. Dì đã mất nửa tiếng trao đổi với cha mẹ tôi về tin tức chấn động cả trường của tôi, đó là thiên tình sử dài mất nửa tiếng kể lể của tôi và Que củi. Mà cái tin đó từ đâu mà ra? Tất nhiên là từ hai đứa con gái yêu quý nhà dì, vốn học chung trường với tôi. Ôi thôi, tôi tính tới tính lui mà tôi quên mất rằng dù không có Internet, thông tin ở quê tôi vẫn truyền với tốc độ chóng mặt từ xóm này sang xóm khác, từ xã này sang xã khác với độ chính xác vô cùng kinh khiếp, được người ta vô cùng tin cậy. Tại người ở quê tôi vẫn thường trung thành với phương châm: “Không có lửa thì làm sao có khói”.
Thế là hết. Chẳng lẽ dì ba không hề biết rằng cái tin tôi yêu sớm có thể khiến tôi sống dở chết dở hay sao? Dì Ba ơi, con có hóa thành ma cũng không tha cho dì đâu, sao dì nỡ đối xử với con như thế chứ?
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức thanh minh đủ loại, đủ kiểu: “Con với thằng đó chỉ là bạn bè hà!”, “Con với nó không có gì hết đó cha!”, “Con xin thề có trời cao chứng giám, nếu con với nó đang là một cặp trong trường thì con sẽ biến thành trứng bị người ta chiên, con thành đầu heo bị người ta cúng luôn!”, cha tôi vẫn không tin. Sao cha tôi lại có tính đa nghi như Tào Tháo như vậy chứ.
Thế là theo mệnh lệnh của cha, dù là bạn hay là người yêu, tôi nhất định phải lôi cho được Que củi về nhà gặp mặt cha trong tháng này, để cha thẩm định nhân cách của nó. Mẹ tôi thì hớn hở: “Trời ơi, mình sắp gặp ứng cử viên giữ chức con rể tương lai rồi hay sao? Hồi hộp quá!”. Thằng em tôi thì nhăn mặt: “Chị có anh rể rồi sao? Vậy mai mốt sao em lừa được chị nữa đây? Em chưa chuẩn bị tâm lý gì hết trơn, em còn tưởng mười mấy năm nữa kìa. Ai can đảm dữ vậy ta? Ai lại đi chui đầu vô gọng vậy? Chắc là đồng loại với chị đây mà. Cầu trời cho anh rể tính tình giống chị một chút, vậy thì em sẽ có thể lừa được cả hai. Thu nhập năm tới, năm tới nữa sẽ có thể tăng lên rồi, ha ha!”
Thế là tôi đành rầu rĩ mang bộ mặt đưa đám vào lớp. Trước khi tới trường, tôi đã gọi cho ba nhỏ bạn của tôi. Kết quả thì sao? Tất cả tụi nó đều tặc lưỡi thương hại tôi: “Ngoài ráng làm hòa, nhờ Thành nó giúp đỡ, tới nhà bà thì bà không còn con đường nào khác nữa đâu Thảo ơi.”
Cho nên, tôi thực sự muốn khóc, muốn khóc quá. Tôi phải làm thế nào đây? Ông trời thực sự muốn tôi phải nếm mật nằm gai, thực sự đang thử thách nội công mặt dày của tôi sao? Tôi vừa chuẩn bị bộ mặt lạnh tanh, liếc ngang liếc dọc Que củi thêm nhiều ngày tới, vậy mà giờ đây phải giảng hòa với nó, năn nỉ nó, tôi làm sao có thể ngẩng mặt làm người nữa đây, tôi làm sao thích ứng cho kịp.
“Thành, tui có chuyện muốn nói!” Tôi cười gượng nhìn Que củi. Thấy Que củi quay sang nhìn tôi, bộ mặt ngạc nhiên ngơ ngác lẫn nghi ngờ cộng với không hiểu gì, chờ đợi tôi mở miệng, tôi đột nhiên run run rồi câm như hến, chẳng biết nói gì nữa.
“À, không có gì đâu, ha ha ha…”
Que củi nghe tôi nói câu đó, bộ dạng nhìn tôi coi thường, quăng cái ánh mắt mang đầy ý nghĩa quen thuộc muôn thuở: “Vô duyên, bạn càng ngày càng tưng rồi đó.”
Để có thể năn nỉ nó, tất nhiên phải lấy lòng nó trước. Mà muốn lấy lòng nó, tất nhiên phải ráng mà hối lộ nó cái gì đó, hoặc thể hiện quan tâm nó nhiều hơn. Dù thật sự không muốn một chút nào, nhưng tôi cũng phải ráng mà thực hiện cho xong cái nhiệm vụ mà cha giao phó, lôi Que củi về nhà cho bằng được, nếu không thì số tôi sẽ vô cùng thê thảm.
Thế là trong ngày hôm đó, tôi chua xót nhìn tiền chuyển từ tay tôi sang tay chị bán bánh. Tôi cầm một đống bánh snack, kem cây, kẹo sô cô la vô chia cho mấy tên cùng bàn. Tất nhiên dụng ý chính là lấy lòng Que củi, còn Quang với Thuận, tội lỗi tội lỗi, tụi nó rốt cục chỉ có thể sắm vai phụ, là vật trang trí mà thôi.
“Que củi, nè, ăn đi.” Tôi lắc lắc tay nó, đưa nó kẹo, snack mà tôi mới mua.
Nó quay qua nhìn tôi, nghi ngờ hỏi: “Có độc không?”
Tôi muốn nổi điên, nhịn không được, nghiến răng ken két: “Không ăn chứ gì, được, tui ăn!” Nói xong, tôi bực bội thu lại mọi thứ.
Tuy nhiên khi tôi chưa kịp rụt tay về, Que củi đã nhanh chóng chộp lấy mọi thứ trong tay tôi. Quan sát Que củi đang ngồi nhai ngấu nghiến, tôi đột nhiên phát hiện hình như tâm tình của nó vui lên rồi thì phải.
Trời nóng quá, tôi lấy quạt ra, quạt cho mình liên tục. Sau đó nhớ lại nhiệm vụ phải làm, tôi bèn xoay qua quạt cho Que củi.
“Mát không?” Tôi hỏi nó cho có, rồi cười một cái thật ngọt ngào khi nhìn thấy nó nhìn mình, tiếp tục đầy vẻ nghi ngờ. Nó với cha tôi hợp tính nhau ghê, tối ngày chỉ biết nghi ngờ vớ vẩn. Đột nhiên tôi phát hiện, nhìn đôi mắt nó giống giống cha mình. Hả? Lẽ nào nó là con riêng của cha mình sao? Cha nó bỏ nó từ nhỏ, có khi nào chúng tôi cùng chung dòng máu mà không biết… Không được, mày suy nghĩ càng ngày càng tưng rồi. Tôi rùng mình bởi cái suy nghĩ kinh khủng của bản thân. Chắc tại tôi coi phim quá nhiều, nhiễm nặng thật rồi mà.
Que củi hình như chứng kiến toàn bộ trạng thái cảm xúc của tôi, từ khi tôi cười tươi đến lúc tôi suy nghĩ vớ vẩn, sững sờ kinh ngạc rồi tự dạy bảo bản thân mình, Que củi bỗng bật cười. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng Que củi cũng biết cười nhe răng, chứ không chỉ cười nhẹ như trước đây. Cũng là lần đầu tiên tôi phát hiện khi nó hở miệng, cái răng khểnh trong miệng nó nhú ra. Thấy nó cười tươi như thế, quả là lần đầu tiên nha. Cho nên tôi bỗng nhìn nó ngơ ngẩn một hồi. Đến khi nó lấy tay quơ quơ trước mặt tôi, tôi mới phát hiện tôi đã đơ ra nãy giờ. Trời ơi bệnh cũ tái phát rồi sao, mà còn nặng hơn trước đây nữa? Ngay cả đứa không phải mỹ nam mà tôi cũng nhìn là thế nào? Tôi căm hận bản thân quá, tôi mất thẩm mỹ nặng tới vậy sao? Không được, tôi phải về nhà lôi thật nhiều hình mỹ nam ra coi mới được, chỉnh lại cái gu đang có vấn đề nghiêm trọng này của mình.
Thấy tôi nhìn nó như thế, nó cũng biết điều nhìn tôi thật lâu thật lâu như nghiên cứu, xong hắng giọng: “Bạn nói thật đi, có chuyện gì muốn nhờ vả tui phải không?”.
Tôi bị nó đoán trúng phóng, nhưng vì sĩ diện, tự dưng tôi không dám thừa nhận: “Ha ha làm gì có chứ, tui đâu có nhờ vả gì bạn đâu.”
Nó tiếp tục nhìn tôi nghi ngờ, sau đó ánh mắt tự dưng biến thành một dạng vui mừng khó tả, cười cười nhìn tôi, lấy tay búng lên trán tôi một cái thật nhẹ, rồi quay qua ngồi nhìn lại bài toán đang làm dở.
Nhìn nó vừa nhìn bài toán vừa cười thầm như thế, rõ ràng còn tưng hơn cả tôi, tôi cũng nghĩ, không hơi đâu chấp nhất nó làm gì. A nhưng mà, còn nhiệm vụ của tôi nữa thì sao? Ôi thôi, tự dưng tôi đi sĩ diện hão làm gì, sao lúc nãy không nói toạc ra luôn cho rồi.
Thế là tôi tiếp tục lấy lòng nó. Tôi nhìn vào bài toán nó đang giải, giúp nó giải tiếp phần toán mà nó đang bó tay không biết làm thế nào.
Giải xong bài toán đó, Que củi như được khai sáng, ngồi say mê mà giải lại. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình như cũng được khai sáng luôn. Tôi chợt nhận ra mình phải cố gắng vứt bỏ mọi thứ đi, tập trung giải quyết cái nhiệm vụ hóc búa của cha mới là quan trọng nhất.
Nghĩ vậy, tôi bèn cản trở nó làm toán, nhìn nó bằng thứ ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Thực ra tui có chuyện muốn nói.”
Que củi nhìn tôi, vẻ mặt thản nhiên như không, nhưng sau này, tôi vẫn nhớ rõ ràng, ánh mắt chờ mong một cái gì đó của Que củi đang tha thiết nhìn về phía tôi.
“Bạn nói đi.”
“Chúng ta xí xóa hết mọi thứ, làm bạn, làm bạn nha, từ nay làm bạn thân của nhau, được không?”
“Chỉ là bạn thân thôi sao?” Que củi có chút thất vọng thì phải.
“À, không, còn nữa, không phải nhiêu đó đâu!”
Que củi nghe tôi nói câu đó, lập tức có gì đó hy vọng nhìn tôi trân trân.
Lúc đó, tôi vô cùng hồn nhiên tạt nước lạnh Que củi mà tôi không hề hay biết: “Tui với bạn phải tới nhà tui xác nhận tui với bạn là bạn bè, hoàn toàn là bạn bè trong sáng hơn trăng rằm, tinh khiết hơn nước tinh khiết!”
Rồi tôi nói thật cho nó biết mọi chuyện, từ chuyện tôi bị tin đồn, bị cha mẹ đánh rất thê thảm, bị cha mẹ cấm đoán không được yêu sớm, cho tới chuyện bị kêu phải dẫn Que củi về nhà. Tất nhiên, là nữ chính của câu chuyện, tôi phải ráng thêm thắt thật nhiều đoạn bi thương, đau lòng tột độ. Nhưng quan trọng nhất, để giữ cho mình có vẻ không phải lợi dụng Que củi theo kiểu vắt chanh bỏ vỏ, tôi luôn luôn tha thiết nhắc đi nhắc lại rằng, tôi thấy áy náy biết bao vì những gì đã gây ra cho nó, tôi muốn làm bạn với nó mới là chủ yếu.
Thế nhưng thật là tức tối mà, nó dám ra điều kiện với tôi, bảo rằng tôi phải thực hiện vài điều nó mới làm bạn với tôi. Đúng là thời thế đổi thay mà, ngôi sao sáng chói của trường là tôi đây lại phải hạ mình xin người ta làm bạn với mình, mà người ta còn ra điều kiện nữa. Tôi thực sự muốn chết quách cho xong, còn đâu ngày tháng oai hùng của tôi nữa! Tôi thực sự càng ngày càng giống cái con hổ trong vườn bách thú của Thế Lữ mất rồi, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó cắn mà.
Điều thứ nhất mà Que củi nó yêu cầu, chính là trong vòng một tuần, nó nói gì, làm gì, bảo gì, sai gì, tôi đều phải làm theo, không được phản kháng.
Trong tuần đó, tôi âm thầm ai oán khi mình dần biến thành Ô-sin cho Que củi. Que củi khát nước, tôi phải mua dùm nước cho nó uống. Nó không hiểu mấy bài toán trong sách, tôi phải tới nhà nó chỉ nó làm bài. Nó ngồi học đổ mồ hôi, tôi phải quạt cho nó, lấy khăn lau mồ hôi cho nó. Nó đi lấy bông, lấy rau về bán lúc năm giờ sáng, nó cũng gọi điện thoại tới nhà tôi, réo tôi đi ôm cây, trông chừng bông giùm nó, sau đó nó còn bắt tôi phải chạy bộ, không chạy đủ thì không cho tôi về nhà, nói cái gì mà bạn mập quá, giảm cân đi. Quá đáng hơn là, khi ngồi trong lớp học, tôi nhìn Duy một cái, dù chỉ là bóng lưng Duy, là bị nó đánh một cái, nhéo một cái, gõ đầu một cái. Cái quyển vở tôi vẽ hình gia đình gồm có tôi với Duy, bị nó xé nát không còn một mảnh. Bi phẫn hơn là, sách vở học tập của tôi nó cũng không tha. Cuốn sách Âm nhạc và Mỹ thuật lớp bảy có cái hình chụp tượng David thời phục hưng có bo đì chuẩn không cần chỉnh mà tôi hay lén lén lật ra coi, bị nó dùng bút bi tô nửa người dưới của David thành cái quần đen luôn. Hu hu tôi thực sự đau lòng quá đi. Tôi đúng là bị hành hạ triệt để cả thể xác lẫn tinh thần mà.
Yêu cầu thứ hai của Que củi, chính là từ nay về sau, tôi phải kèm Toán cho nó, nó sẽ kèm tiếng Anh cho tôi, tập chạy bộ với tôi. Tất nhiên, tôi chấp nhận vế thứ nhất, hoàn toàn bỏ cái vế thứ hai. Bắt tôi chạy bộ sao? Tôi thà bỏ nhà đi cho rồi, khỏi giải quyết nhiệm vụ lần này, lên Tây Tạng hay Mông Cổ chăn bò cho xong, cho cha mẹ ôm hận ngàn thu luôn.
Yêu cầu thứ ba của Que củi thì hoàn toàn dễ ợt.
“Tui không muốn bị kêu Que củi nữa.”
“Ơ, không kêu bạn là Que củi thì tui kêu bằng gì?”
“Tui có tên mà.”
“Nhưng kêu bằng tên tui kêu không quen.”
“Vậy thay bằng tên khác đi.”
“Thay bằng cái gì bây giờ? Que diêm?” Nghe tôi nói, lập tức Thành trừng mắt nhìn tôi.
“Que tăm?” Nó liếc tôi một cái.
“Que củi?” Nó tức tối nhìn tôi: “Đã nói bỏ cái tên đó đi mà.”
“Que kem?” Nó tiếp tục liếc tôi: “Tại sao lại là que kem?”
“Hờ hờ, tại tui thích ăn kem thôi.” Tôi sợ hãi trong lòng, nếu mà nó thấy bộ dạng tôi ăn kem ngấu nghiến đến cỡ nào, nó chắc sốc luôn quá.
“Muốn ăn tui sao?” Nó quay sang nhìn vô mắt tôi, vẻ mặt có cái gì đen tối thì phải.
Tôi giật mình, chắc nó không biết chuyện tôi coi kem là nó đâu: “Làm gì có, tui làm sao dám ăn bạn được chứ. Ha ha tui đâu phải mấy kẻ biến thái giết người làm thịt bỏ bánh bao đâu.”
“Vậy kêu tui Que kem đi.” Mắt nó tràn ngập ý cười, vỗ vỗ vai tôi một chút.
Từ đó, đại danh Que kem của ông xã nhà tôi chính thức ra đời. Cũng kể từ ngày hôm đó, tôi mới rút ra được bài học lớn nhất đời mình: Một bước sai lầm ôm hận nghìn năm. Nếu tôi không làm bạn với nó, chỉ nhờ nó tới nhà tôi thôi, liệu chúng tôi có day dưa cả đời hay không? Tôi chẳng bao giờ có thể biết được đáp án cho câu hỏi này, mãi mãi.
Qua tuần sau, Que kem rất là biết điều theo tôi về nhà. Que kem như cô dâu xấu phải gặp mặt nhà chồng vậy, bị cha tôi nhìn từ đầu tới chân. Tuy nhiên ngày đó người hồi hộp nhất lại là tôi, còn Que kem lúc nào cũng trơ trơ cái mặt, chẳng tí cảm xúc gì hết. Nhìn Que kem, tôi chẳng thể hiểu nổi trong đầu nó rốt cục đang suy nghĩ gì nữa. Sau đó khi nghe cha tôi kêu que kem đi ra vườn cây sau nhà với cha, tôi thầm đổ mồ hôi.
Cuối cùng, cha tôi cùng với que kem từ vườn vào nhà, trên tay Que kem là hai trái bưởi to mà nhà tôi trồng. Nhìn mặt cha với Que kem đều vui vẻ tự nhiên, không gượng gạo hay nghi ngờ nhìn nhau như lúc nãy, tôi cảm động muốn chết luôn. Cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, mà còn là thành công mỹ mãn nữa. Cái cô dâu xấu này rốt cục cũng qua ải, mà người chồng là tôi đây cũng bắn pháo hoa nở rộ trong lòng. Tôi rốt cục cũng có thể vui vẻ mà sống rồi.
Thế là kể từ nay, mối quan hệ giữa tôi với Que kem đã oanh liệt bước sang chương mới.