Nếu ốc sên có tình yêu - chương 67 (phần 1)
Chương 67
Nửa năm sau.
Tháng năm ở thành phố Lâm, khí hậu ấm áp đã có một
chút nóng bức. Chỉ có điều, sáng sớm hôm nay vừa có một trận mưa nhỏ, trong ánh
mặt trời mỏng manh, không khí tươi mát ngọt lành khiến người ta toàn thân thoải
mái. Quý Bạch khoanh tay đứng trước cửa ra của sân bay. Hôm nay anh hiếm hoi lắm
mới mặc một bộ vest đen tuyền, đứng trong đám người, cao lớn tuấn tú như một
người mẫu nam. Nhưng biểu cảm khí chất lại hơi trầm ổn, khỏe mạnh chỉ càng thu
hút thêm ánh mắt của người đi đường.
Quý Bạch chưa đợi được bao lâu, liền thấy đám Thư
Hàng, Hầu Tử tự mang theo mấy valy hành lý nhỏ, nhàn hạ đi ra. Nhìn thấy nhau,
sắc mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng. Thư Hàng mở miệng trước tiên: “Ai da,
thành cha đứa nhỏ rồi liền đổi khác, cả người mang theo gió xuân đắc ý, chỗ nào
cũng lộ ra vẻ kẻ thắng lợi trong đời người.”
Cả đám đều cười rộ lên, Hầu Tử lại nói: “Đó là đương
nhiên rồi, mua lớn được cả bé mà, Quý tam làm gì cũng chất lượng cả.”
Quý Bạch cười nhạt: “Hết cách rồi, một người khi vận
may đã đến thì có cản cũng cản không nổi.”
Nhất thời tiếng cười xen lẫn tiếng mắng của mọi người
vang lên, thật sự là quá kiêu ngạo rồi!
Tổng cộng ba chiếc xe, đưa một đám người từ sân bay
về lại nội thành. Quý Bạch tự mình lái một chiếc, Thư Hàng ngồi ở ghế phụ, Hầu
Tử và một người khác ngồi ở ghế sau. Bọn họ đều chưa từng đến thành phố Lâm,
nhưng mà lúc này vừa đúng lúc mùa hè mát mẻ, thành thị đặc biệt xanh tươi, tươi
mát hợp lòng người.
Hầu Tử nói: “Không khí ở đây so với Bắc Kinh khô ráo
náo nhiệt hơn nhiều.” Quý Bạch vẫn chưa đáp, Thư Hàng liền tiếp lời: “Đây là chỗ
nào chứ? Chính là vùng đất phúc của Quý tam đó!”
Một người bạn khác khẽ cười nói: “Nhưng mà nói thật,
năm trước anh Quý tam về Bắc Kinh, vẫn còn nói là chưa có bạn gái. Mới chỉ mất
công sức có hai năm, giấy chứng nhận cũng lãnh rồi, con cũng đã đầy tháng luôn.
Cảnh sát đều như vậy sao? Nhanh, chuẩn, mạnh mẽ.”
Tâm tình Quý Bạch rất tốt, liền đáp: “Nhanh sao? Gặp
được người thích hợp rồi, anh đây còn ngại hai năm quá chậm đó.”
Lời này có chút lãng mạn, lại có chút khoe khoang,
khiến cho ba người còn lại trao đổi ánh mắt, cùng nhau ‘chậc chậc chậc’ biểu lộ
ra rất nhiều cảm xúc phức tạp như hâm mộ, đố kỵ lại xem thường.... Sau khi chậc
xong, trong lòng lại có chút thổn thức, bọn họ đều chưa lập gia đình đấy, thật
là có chút hâm mộ Quý Bạch.
Người thích hợp kia, không phải ai cũng có thể gặp
được trong đời. Bất kể là người tài giỏi hay người bình thường. Vẫn cần rất nhiều
may mắn, mới có thể có được hạnh phúc do trời tác hợp.
***
Tiệc đầy tháng được đặt ở một nhà hàng trong nội
thành. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc khai tiệc, Quý Bạch trực tiếp
dắt đám Thư Hàng đến căn phòng trên lầu, tự mình đi vòng về nhà đón vợ con.
Đám Thư Hàng đứng ngồi không yên, phòng khách sạn có
gì tốt đâu mà ngồi? Tắm rửa thay đồ xong, một đám người quần áo chỉnh tề xuống
lầu đi dạo loanh quanh.
Khách sạn rất lớn cũng rất mới, trong hoa viên trồng
đầy cây xanh, ánh mặt trời loang lỗ, yên tĩnh lại xinh đẹp, thật là khiến lòng
người thư thả. Thư Hàng gọi phục vụ, mở một phòng nghỉ, ở trong đó uống trà,
tám chuyện, đánh bài. Trong phòng nghỉ trải thảm hồng, đặt mấy bộ ghế sô pha.
Còn có nguyên một cái cửa kính đối diện với hoa viên, thu hết mọi cảnh đẹp vào
đáy mắt.
Vận may của Thư Hàng hôm nay rất tốt, vừa ngồi xuống
đã thắng liền ba ván, lấy thái độ của người thắng cuộc có chút vui vẻ nhìn
quanh một vòng, lại phát hiện người thua thảm nhất là Hầu Tử đang ngẩng đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không yên. Anh ta cũng nhìn theo tầm mắt của Hầu
Tử, liền ngẩn người.
Không chỉ có anh ta ngẩng người, mà người bên cạnh
cũng nhấc tay đụng đụng vào cánh tay của người còn lại, toàn bộ đều ngẩng đầu
nhìn qua, nhất thời không ai quan tâm đến việc đánh bài nữa.
Bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh vạn dặm, xanh lam
như nước. Ánh mặt trời tỏa từng vệt sáng lưu ly xuống bãi cỏ và mặt hồ. Một cô
gái còn rất trẻ tuổi đang bước ra từ sau một cái cây, từ từ đi về phía ven hồ.
Cô mặc một cái váy dài màu hồng cánh sen, một đôi xăng đan cùng màu, mái tóc
dài đen như lụa xõa tung. Thư Hàng chưa bao giờ thấy một mái tóc xinh đẹp như vậy,
không bị duỗi thẳng cũng không uốn cong, đen láy sáng bóng, nhẹ nhàng xõa trên
bờ vai trắng như ngọc của người con gái ấy. Mà khi cô gái ấy khẽ nghiêng mặt cười,
hàng lông mi dài đen như mực, đôi mắt trong suốt, khiến lòng người run rẩy.
Cửa kính của khách sạn là gương một chiều, tất cả mọi
người đều có thể nhìn rõ cô gái ấy, nhưng cô lại không thể cảm giác được sự tồn
tại của bọn họ. Chỉ thấy cô bước đi chầm chậm về phía ven hồ, nhìn ngắm mặt nước
tĩnh lặng, đầu mày nhíu chặt lại. Cô vốn có một vẻ đẹp vô cùng đơn thuần, nhưng
cái nhíu mày này lại làm lộ ra khí chất đạm mạc xa cách. Giống như một miếng ngọc
Dương Chi vốn phát sáng toàn thân, nhưng lại có một chút ảm đạm, càng thêm rung
động lòng người.
Cô vẫn còn đang ngồi ở trên băng ghế bên hồ, ngẩn
ngơ xuất thần. Phía bên này, đám đàn ông sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, không
khí lập tức lộ rõ mấy phần sôi nổi. Hầu Tử nhìn chằm chằm cô gái không chuyển mắt:
“Chắc chắc không phải là người bên phía Quý tam, có người bạn gái nào của cậu ấy
mà chúng ta không biết đâu? Fuck, chị dâu nhỏ của chúng ta, không ngờ bạn bè lại
phong phú như vậy?”
Quý Bạch vừa tiến vào phòng nghỉ, liền thấy một đám
thanh niên không tiền đồ, đang nhìn Diêu Mông ở ngoài cửa sổ, thảo luận sôi nổi.
Vừa thấy Quý Bạch, lập tức có người hỏi: “Quý tam,
cô ấy là ai vậy? Em vợ cậu à?”
Thật ra cũng không phải bọn họ chưa từng thấy mà tò
mò, những người ở đây có người nào ánh mắt bình thường đâu, loại người đẹp gì
mà chưa từng gặp chứ? Nhưng chính bởi vì như thế, nên vẻ đẹp của Diêu Mông mới
đặc biệt trong mắt bọn họ: Trong sự xinh đẹp lộ ra vẻ khí phách, trong sự dịu
dàng lại có chút chán nản, càng lộ ra vẻ thần bí. Đàn ông sợ nhất chính là phụ
nữ thần bí, càng nhìn không thấu càng thấy ngứa ngáy khó chịu. Cộng thêm tình cảnh
như thế này, sự xuất hiện của Diêu Mông càng là một sự kinh ngạc vui mừng đột
ngột, mọi người đều có chút ý định muốn đùa giỡn trong đầu.
Quý Bạch liếc mắt nhìn Diêu Mông, vụ án Lâm Thanh
Nham đã qua được nửa năm, cô vẫn luôn giấu mình ru rú ở trong nhà. Vì vậy nói:
“Cô ấy là bạn của Hứa Hủ, các cậu đừng có chọc vào.”
Mọi người đều cười hề hề, có người nói: “Muộn rồi! Hầu
Tử đã đi rồi!”
Quý Bạch nhíu mày, nhìn quanh một vòng, quả nhiên
không thấy Hầu Tử đâu. Thằng nhóc này là người phong lưu nhưng chưa từng thật
tình, tuyệt đối không thể để nó đi quấy rầy Diêu Mông được. Chỉ là lúc này
khách khứa đã bắt đầu lục tục tiến vào phòng, Quý Bạch còn phải đi chào hỏi, vì
thế phẩy phẩy tay: “Không được đùa giỡn nữa, một người nào đó đi ngăn cản tên
nhóc đó lại cho tớ!”
Chuyện gì anh nghiêm chỉnh giao phó, rất có hiệu lực
đối với đám người ở đây. Lập tức có người đứng dậy, Thư Hàng nãy giờ vẫn luôn
trầm mặc rót trà uống cũng đứng dậy: “Để tớ đi cho.”
Thư Hàng làm việc rất đáng tin, Quý Bạch cũng yên
tâm, gật gật đầu, cùng anh ta đi ra ngoài. Đến ngã rẽ ngoài cửa, hai người đi
hai hướng khác nhau, Thư Hàng đi được hai bước lại quay đầu hỏi: “Đúng rồi, cô
gái ấy gọi là gì?”
Quý Bạch đang chào hỏi mấy đồng nghiệp trong Cục Cảnh
sát, nghiêng đầu liếc anh ta, đáp: “Diêu Mông.”
***
Thư Hàng biết rõ bản tính của Hầu Tử, nên rất nhanh
chóng tìm được anh ta đang lấy hai ly rượu từ một người phục vụ trên con đường
bóng mát trong rừng cách Diêu Mông mấy mét.
“Quý Bạch tìm cậu, có chuyện gấp, đi nhanh lên.” Thư
Hàng nghiêm mặt nói.
Hầu Tử nửa tin nửa ngờ, trả ly rượu lại cho người phục
vụ, đi theo anh trở về. Đến cửa phòng nghỉ, Thư Hàng dừng chân một chút, Hầu Tử
lập tức đi vào trước.
“Bắt lại! Trước khi khai tiệc không được thả ra!”
Thư Hàng ra lệnh một tiếng, mấy người đàn ông bên trong cười ha hả túm lấy Hầu
Tử ấn trở về bàn đánh bài, Thư Hàng quay người đi. Có người hỏi: “Anh Thư đi
đâu vậy?”
Thư Hàng đáp: “Quý tam gọi anh đi giúp đỡ.”
Bước chân anh thật nhẹ nhàng, đi về phía bên hồ nước,
cũng lấy hai ly rượu từ trên tay của phục vụ, đi về phía Diêu Mông. Mọi người
trong phòng nghỉ nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Một lát sau, chỉ thấy Diêu
Mông khách khí mà xa cách cười với Thư Hàng rồi quay người rời đi. Thư Hàng duỗi
chân dài ra, không nhanh không chậm đuổi theo, trên mặt treo một nụ cười có
chút lưu manh: “Này này, đừng đi mà...”
***
Tiệc đầy tháng hôm nay tiến hành rất thuận lợi, bất
kể là đồng nghiệp trong Cục Cảnh sát, bạn niên thiếu của Quý Bạch, hay là những
sư đệ sư muội nghiêm túc mà vênh váo hò hét của Hứa Hủ trong trường cảnh sát, tất
cả đều rất vui vẻ. Bảo bối nhỏ trắng trẻo mập mạp tuy chỉ xuất hiện trong chốc
lát, nhưng cũng đặc biệt nể mặt mà lộ ra một nụ cười vô thức với mọi người, khiến
cho mọi người hoan hô như sấm.
Cha, anh cả, anh hai của Quý Bạch đều đến, được sắp
xếp ngồi trong một phòng đơn. Mẹ Quý tuy là không đến, nhưng cũng bảo cha Quý
mang đến một cái bao lì xì đỏ thật lớn, còn cho Hứa Hủ một bộ trang sức.
Hứa Hủ hiện tại đã được Quý Bạch đồng hóa, hiểu được
quan hệ qua lại giữa mẹ chồng con dâu không thể nóng vội được. Quý Bạch cùng cô
gọi điện thoại cho mẹ chồng, đối thoại của bọn họ trong điện thoại vẫn khách
khí và hòa bình như cũ, những chuyện còn lại, chỉ có thể đợi lâu ngày mới rõ được
lòng người.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt bảo bối nhỏ đã được
hai tháng.
Vết thương của Hứa Tuyển đã lành, cũng được xuất viện
rồi, tuy là người có gầy đi mấy phần, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn. Chỉ là
sau đầu có thêm một vết sẹo đỏ sậm. Mỗi lần Hứa Hủ vén tóc anh ra thấy được, đều
lặng lẽ đau lòng, sờ sờ một lát. Mà Hứa Tuyển chỉ cười nhạt an ủi cô: “Đại nạn
không chết về sau sẽ có phúc, tương lai của anh trai đây sẽ rất có phúc đấy.”
***
Hôm nay là thứ bảy, Quý Bạch vẫn tăng ca như trước.
Hứa Hủ còn đang trong thời gian nghỉ hậu sản, ở nhà trông bé con với Hứa Tuyển.
Nói là hai người chăm sóc, nhưng thật ra Hứa Tuyển
chỉ cần cuối tuần có thời gian rảnh thì sẽ qua bên này, chuyện lớn chuyện nhỏ
gì cũng đều làm hết. Hứa Hủ thấy anh thích cháu trai như vậy, đương nhiên cũng
để cho hai cậu cháu thân cận nhiều hơn.
Quý Bạch tan ca về nhà, liền thấy Hứa Hủ một tay xỏ
vào túi quần, tay kia cầm tã giấy, mỉm cười đứng một bên, Hứa Tuyển đang khom
lưng cúi đầu, sườn mặt anh tuấn đặc biệt chuyên chú, đang thay tã cho bé con.
Quý Bạch chào hỏi Hứa Tuyển xong, liền kéo tay Hứa Hủ,
dắt vào phòng. Sau khi sinh con xong, Hứa Hủ mập ra một chút, da thịt lại càng
trắng thêm ra, ở trong mắt Quý Bạch, lại càng cân xứng đáng yêu hơn so với trước
kia. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn của cô cười tủm tỉm, Quý Bạch đều có
xúc động... muốn hôn cô.
Ép cô vào sau cánh cửa hôn một lúc, mặt Hứa Hủ đã đỏ
ửng lên: “Anh hai vẫn còn đang bận rộn bên ngoài kìa.”
Quý Bạch vùi đầu vào hõm vai của cô: “Cứ để anh ấy bận
rộn đi.”
Hứa Tuyển tuy rằng rất thích đứa cháu trai này,
nhưng cũng có tự giác không muốn làm kỳ đà cản mũi. Thấy Quý Bạch về đến, liền
chào ra về rất nhanh. Bảo bối nhỏ cũng bị anh dỗ cho ngủ rồi, quả thật là một
người anh trai tốt, một ông cậu tốt nhị thập tứ hiếu.
Ban đêm mát mẻ yên tĩnh, Quý Bạch xử lý xong công việc
ở thư phòng trở về phòng ngủ, đã thấy Hứa Hủ đang nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh
bàn, cầm một đống hồ sơ, chăm chú xem.
Hồ sơ là do anh lấy về từ Cục Cảnh sát theo yêu cầu
của Hứa Hủ. Từ sau vụ án của Lâm Thanh Nham, Hứa Hủ đã nửa năm chưa tiếp xúc với
vụ án nào cả. Chiếu theo lời cô nói chính là: “Sắp nghẹn hỏng cả rồi.”
Cô xem rất chuyên chú, đến nỗi Quý Bạch vào phòng
cũng không nghe thấy. Quý Bạch liếc nhìn cô một cái, bắt đầu cởi quần áo.
Cởi rất nhanh liền còn lại độc mỗi chiếc quần đùi,
Quý Bạch chậm rãi đi qua, hai tay luồn qua sau lưng cô chống lên mặt bàn, cúi đầu
kề sát bên tai cô: “Không có chuyện gì khác muốn làm sao?”
Hứa Hủ lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngơ
ngác.
Ngọn đèn vàng nhạt chiếu xuống từ trên đỉnh đầu của
anh, gương mặt rắn chắc khí khái kề sát trong gang tấc, thân hình cao lớn dưới
ánh đèn lộ ra vẻ thon dài dịu dàng, mỗi một tấc thịt, dường như thấp thoáng lộ
ra sức nóng kề sát bên cô.
Mặt Hứa Hủ hơi nóng lên, tính đứng dậy. Trong thời kỳ
mang thai hai người chẳng làm được mấy lần. Nhưng từ sau khi mang thai đến bây
giờ, hai người đều tự kiềm chế không vượt qua giới hạn một bước nào.
Đương nhiên là hiện tại đã có thể rồi.
Quý Bạch thấy cô đã nhận được tín hiệu, vừa lòng đứng
dậy, lấy ra một cái khăn tắm ở bên cạnh: “Anh đi tắm trước đây.”
Anh vừa vào phòng tắm, Hứa Hủ nghĩ ngợi một lát, liền
quăng tư liệu sang một bên, kéo tủ quần áo ra, bắt đầu tìm áo ngủ... Ừ, hạn hán
lâu ngày gặp được mưa, củi khô gặp lửa mạnh, nên tìm một bộ quần áo trợ giúp
tình thú. Đang cầm mấy bộ đồ so sánh, đột nhiên nghe thấy tiếng nước trong
phòng tắm ngừng lại, giọng nói của Quý Bạch từ từ truyền đến: “Bà xã, anh quên
mang khăn tắm rồi.”
“À.” Hứa Hủ vừa định đứng dậy tìm, đột nhiên phản ứng
lại, vừa rồi rõ ràng anh đã cầm một cái khăn tắm đi vào mà.
Hứa Hủ nhịn không được nở nụ cười, ám thị của người
nào kia, thật đúng là rất rõ ràng. Cô cúi đầu nhìn mấy bộ áo ngủ thục nữ rất đa
dạng trên giường, mặc bộ nào đi vào đây?
***
Từ sau khi chuyển đến ở chung, Quý Bạch đặc biệt gọi
người đến thay một cái bồn tắm cỡ siêu lớn, ôm Hứa Hủ lăn lộn trong đó vẫn còn
dư chỗ. Nghe thấy tiếng trả lời của Hứa Hủ, anh liền tiếp tục dựa vào trong bồn
tắm lớn, hai tay khoát lên mép bồn tắm, nhàn nhã chờ đợi.
Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn mà
quen thuộc tiến đến gần. Dù sao cũng đã nhịn hơn nửa năm rồi, Quý Bạch chỉ cần
nhìn ra cửa, cổ họng và thân thể cũng đã bắt đầu có chút thít chặt nóng lên.
Cửa bị đẩy ra, Hứa Hủ tiến vào.
Quý Bạch vừa nhìn thấy cô, cảm giác hô hấp nóng bỏng
cứng ngắc của cơ thể, bất chợt mãnh liệt như sắp nổ tung ra.
Toàn thân trên dưới Hứa Hủ, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm.
Cơ thể so ra còn mềm mại trắng nõn hơn cả khăn tắm, gương mặt nhỏ hồng hồng, đi
đến trước mặt anh: “À, khăn tắm của anh nè.”
Trong mắt Quý Bạch nổi lên ý cười sâu sắc, bỗng chốc
đứng dậy từ trong bồn tắm, ôm ngang lấy cô, xoay tay đóng cửa phòng tắm lại.
Cả phòng quấn quýt dây dưa.
Lúc xong việc thì cũng đã đến nửa đêm, Quý Bạch cảm
thấy mỹ mãn nằm đè lên Hứa Hủ, tiếp tục tinh tế hôn nhẹ khắp người cô.
Một lát sau, nhớ đến một chuyện, anh liền nói với Hứa
Hủ: “Thư Hàng theo đuổi Diêu Mông sắp một tháng rồi.”
Hứa Hủ nao núng: “Anh ấy không cần quay về Bắc Kinh
sao?”
“Công ty nó gần đây có một hạng mục ở thành phố
Lâm.” Mặt Quý Bạch hiện lên ý cười: “Nó nói đã bị Diêu Mông từ chối hơn mười lần
rồi.”
Hứa Hủ gật đầu: “Chắc chắn rồi.” Nghĩ ngợi một lát,
cô thở dài hỏi: “Anh cảm thấy bọn họ có thích hợp không?”
Quý Bạch cũng không trả lời vấn đề này, mà nói: “Thư
Hàng chỉ có chút độc mồm, suy nghĩ trong lòng lại sâu sắc hơn bất kỳ ai, chín
chắn hơn người khác nhiều. Thích hợp hay không là chuyện của bọn họ.” Ngừng một
chút lại nói: “Cũng có thể hiện giờ vẫn còn chưa thích hợp, chỉ có điều Diêu
Mông vẫn phải tiến về phía trước.”
Kết quả là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ngày thứ
hai Quý Bạch vừa tan ca về nhà, đang muốn cùng bà xã mình thân thiết một chút,
liền nhận được điện thoại của Thư Hàng.
Hôm nay ngữ khí của Thư Hàng có chút nặng nề, khác hẳn
với kiểu vui cười lười nhác ngày thường: “Chuyện quá khứ của Diêu Mông, tớ đều
biết cả rồi.”
Quý Bạch trầm mặc trong chốc lát, đối với chuyện của
Diêu Mông, trước giờ anh vẫn luôn tránh né không nói. Chỉ có điều anh cũng biết,
nếu như Thư Hàng có lòng, nhất định sẽ tìm người điều tra rõ ràng.
“Vậy cậu có còn theo đuổi hay không?” Quý Bạch hỏi.
Thư Hàng không trả lời ngay.
Khi anh ta đang gọi điện thoại với Quý Bạch là lúc mặt
trời lặn. Anh ta đang dừng xe ở trước của một quán cà phê.
Quán cà phê là của Diêu Mông, buổi chiều mỗi ngày,
cô đều sẽ đến đây lên lầu ngồi một lát. Thư Hàng theo đuổi rất kín kẽ không lọt
một tia gió nào, đương nhiên là rất rõ ràng.