Quỷ cái vận đồ Prada - Chương 17-P3

Tôi còn khoảng hai mươi giây nữa: chúng tôi đã gần đến khách sạn, và thêm vào đó bà đã hết quan tâm đến cá nhân tôi. Trong khi xem lại các cuộc điện thoại bị nhỡ, bà lơ đãng nói: “Hừm, The New Yorker. Condé Nast.” Tôi gật đầu chí mạng, nhưng bà không nhìn tôi. “Tất nhiên tôi quen nhiều người ở đó. Để xem chuyến đi này sẽ kết thúc ra sao. Có thể tôi sẽ gọi điện đến đó khi về tới nhà.”

Xe đi đến cửa khách sạn. Ông Renaud tiến tới nhanh hơn cả nhân viên phục vụ, mặt mũi căng thẳng nhưng cố mỉm cười, tự tay mở cửa xe cho Miranda.

“Chào các quý bà, hy vọng là quý bà đã có một buổi tối vui vẻ.”

“Chín giờ sáng mai chúng tôi cần xe để đến show của Christian Dior, và tôi có một cuộc tiếp khách lúc tám rưỡi khi ăn sáng ở tiền sảnh. Trước đó tôi không muốn bị quấy rầy gì cả,” bà sẵng giọng nói, mọi dáng vẻ nhân tính vụt biến mất như giọt nước rơi lên hòn đá nóng. Bà không để tôi có dịp nói mọt câu kết hay ít nhất cũng quỵ lụy bày tỏ hàm ơn vì đã được bà tiếp chuyện, mà biến thẳng vào thang máy. Tôi mệt mỏi nhìn ông Renaud với vẻ thông cảm rồi vào một thang máy khác.

Chiếc khay bạc với những viên sôcôla có nhân bày biện ngon mắt trên bàn ngủ là điểm kết của buổi tối hoành tráng mà tôi chính là người mẫu lướt qua trước chính mắt mình, cặp kè tán tỉnh với một người quen cực hot, được Miranda Priestly đánh giá là khá có năng lực. Cuối cùng thì mọi thứ có vẻ như đã đến hồi kết có hậu, vài dấu hiệu nho nhỏ cho thấy một năm hy sinh của tôi đã được đền bù thỏa đáng. Tôi để nguyên quần áo ngã ra giường và nhìn đăm đăm lên trần nhà, vẫn chưa tin hẳn là mình đã thật sự nói thẳng với Miranda chuyện muốn đến The New Yorker mà không bị cười chễ giễu hay quát mắng. Bà hoàn toàn không tỏ ra bất bình hay khuyên tôi nên thử sức ở Runway. Tôi có cảm giác thực sự là bà đã chú ý nghe và hiểu tôi. Hiểu và ủng hộ. Thật khó tin.

Tôi chậm rãi thay đồ và tận hưởng trong hồi ức một lần nữa, nhìn thấy Christian trước mắt, thấy anh ddwwa tôi qua các phòng và ra sàn nhẩy, thấy ánh mắt mơ màng và lọn tóc bất trị, và thấy cả Miranda gật đầu khi tôi thổ lộ là muốn viết văn. Có thể nói là một buổi tối thành công, thành công nhất trong thời gian vừa qua. Ở Paris lúc này là ba rưỡi sáng, nghĩa là chín rưỡi giờ New York – thời điểm lý tưởng để túm được Lily trước giờ cô đi chơi đêm. Nhưng thay vì gọi thẳng cho Lily, tôi không thể lờ đi đèn nhấy trên điện thoại báo hiệu hộp thoại có đầy tin nhắn. Tôi vớ tập giấy viết thư của khách sạn và bút bi để ghi chép, với tinh thần mẫn cán pha lẫn hứng khởi. Sẽ có hàng đống câu hỏi của hàng đống kẻ nào đó đổ xuống đầu tôi, nhưng không có gì có thể làm cô bé Lọ Lem tối nay mất vui.

Ba tin nhắn đầu tiên là của ông Renaud và cộng sự, khẳng định các lịch hẹn làm đầu và trang điểm cho ngày vừa bắt đầu, kết thúc với lời chúc ngủ ngon khiến tôi xúc động. Ro ràng họ nhìn tôi như một con người chứ không chỉ là một kẻ nô lệ vô danh. Bất giác tôi cảm thấy chút hy vọng pha lẫn lo lắng, liệu có tin nhắn của Alex không. Và tin thứ tư đúng là của anh.

“Chào Andy, anh đây, Alex đây. Xin lỗi vì anh đã quấy rầy em, anh biết là em bận bù đầu bên đó, nhưng có một chuyện cần bàn bạc với em. Gọi vào số di động khi em có thời gian nhé. Muộn cũng chẳng sao, nhưng nhớ gọi nhé, đừng quên! Okay, bye bye.”

Không thấy “anh yêu em” hay “nhớ em” hay “hy vọng em sắp về”, chắc là không thích hợp lắm sau quyết định “nghỉ lấy hơi”. Tôi xóa tin nhắn và định bụng sẽ gọi lại sau, như có sự xui khiến nào đó. Giọng anh không có vẻ khẩn thiết lắm, và lúc ba rưỡi sáng sau một buổi tối trong mơ, tôi không có tâm trạng để chuyện trò về “tình cảnh hiện tại trong quan hệ của hai chúng ta.”

Tin cuối cùng của mẹ tôi, và cũng như một câu thách đố.

“Chào con gái yêu, mẹ đây. Ở nhà bây giờ gần tám giờ, không hiểu bên đó mấy giờ. Con này, không có chuyện gì ghê gớm lắm – nói chung ở đây ổn cả - nhưng nếu con gọi lại thì tốt. Bố mẹ còn thức lâu, gọi muộn một chút cũng không sao, nhưng nhớ gọi trong hôm nay. Bố mẹ mong con có một ngày vui vẻ, lát nữa sẽ nói chuyện sau nhé, con gái yêu của mẹ.”

Lạ thật. Cả Alexx lẫn mẹ tôi đều chủ động tự gọi điện cho tôi sang Paris và nhắn gọi lại, kể cả khi đã muộn. Bố mẹ tôi “còn thức lâu”, nghĩa là muộn nhất đến khi chương trình của Letterman bắt đầu, qua đó tôi nhận ra là có vấn đề. Mặt khác thì cả hai đều không có vẻ lo âu lắm hay thậm chí hốt hoảng. Tốt nhất là tôi xả nước vào bồn tắm và tận hưởng mấy phút thư thái với mọi thứ tiện nghi mà Ritz cung cấp cho khách, lấy sức đủ nghe chuyện ngớ ngẩn nào đó của mẹ tôi hay tranh luận với Alex về “tình cảnh hiện tại trong quan hệ của hai chúng ta.”

Một bồn tắm thật nóng và mọi xa xỉ phẩm của Côc Chanel (hạng mini), sau đó dùng kem giữ ẩm trước khi khoác chiếc áo choàng tắm mềm mại lên tấm thân được chiều chuộng. Tôi vô tư nhấn số máy ở nhà trước – một sai lầm lớn: nghe tiếng mẹ tôi nói “a lô” đã đủ thấy bức xúc trầm trọng.

“Mẹ ơi, con đây. Mọi việc tốt không? Đằng nào thì mai con cũng gọi điện, ở đây lắm việc điên cả đầu, nhưng tối qua thì tuyệt vời!” Chuyện Christian thì cố nhiên tôi sẽ không hé môi, vì bố tôi còn chưa nghe vụ rắc rối với Alex, song nhất định bố mẹ tôi sẽ rất phấn khởi khi biết Miranda vui vẻ ghi nhận là tôi muốn đến làm việc ở The Neww Yorker.

“Con gái yêu, mẹ không muốn ngắt lời con, nhưng đã có chuyện xảy ra. Hôm nay bệnh viện Lenox hill vừa gọi điện đến đây, đó là bệnh viện ở phố 77 thì phải, và nghe nói là Lily bị tai nạn.”

Bỏ qua kiểu nói vòng vèo, tim tôi như ngừng đập. “Gì cơ? Mẹ vừa nói gì? Tai nạn gì?”

Qua giọng nói cố giữ vẻ bình tĩnh và cách dùng từ, tôi nhận ra mẹ tôi phải gắng séc ra sao để tỏ vẻ nhẹ nhàng và chủ động, và chắc là bố tôi đã dặn trước. “Tai nạn ô tô, con ạ. Mẹ lo là tương đối nặng. Chính Lily lái xe, có một bạn nữa ngồi cùng xe thì phải, rẽ nhầm vào một đường ngược chiều, đâm trực diện một chiếc taxi với tốc độ 65 km/h. Mẹ đã nói chuyện với cảnh sát, họ nói là sống sót được đã là chuyện lạ.”

“Con chẳng hiểu gì cả. Chuyện xảy ra lúc nào? Nó có bị sao không?” Tôi hầu như không nói ra lời vì cố giữ khỏi bật khóc, cho dù mẹ tôi vẫn cố gắng nói nhẹ nhàng. Mỗi câu chữ được chọn lựa càng tỏ rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. “Mẹ, nó đang nằm đâu? Có bị nặng lắm không?”

Lúc này tôi cũng nhận ra là mẹ tôi đang khốc, dù rất khẽ. “Andy, mẹ đưa máy cho bố. Bố có tin ới của bác sĩ, con gái yêu ạ.” Mẹ tôi cố nói hết câu.

“A lô, con gái của bố, tiếc là ở nhà không có tin gì tốt hơn cho con.” Giọng bố tôi trầm và bình tĩnh, trong khoảnh khắc này tôi tin vào ảo tưởng rằng tất cả rồi sẽ lại đâu vào đấy. Lily không bị gãy cổ, mà chỉ gãy chân hay xương sườn, mấy vết xước trên mặt rồi sẽ được một bác sĩ thẩm mỹ cao tay phù phép cho lành lặn ngay tại chỗ. ĐẠi khái là chẳng có gì đáng lo.

“Bố nói cho con biết chuyện gì thuwcj sự xảy ra. Mẹ kể là Lily đâm trực diện một chiếc taxi? Con không hiểu nổi. Thứ nhất vì Lily không có ô tô, thêm nữa là nó rất ghét đi xe, có gì mà đi lung tung ở Mahhattan cơ chứ? Bố mẹ được tin bằng cách nào? Ai báo cho bố mẹ biết? Và nó bị sao?” Tôi tưởng mình sắp lên cơn thần kinh, chỉ dịu đi khi nghe tiếng bố tôi vừa nhẹ nhàng vừa chủ động.

“Hiys một hơi đi nào, rồi bố kể cho con những gì bố biết. Tai nạn xảy ra hôm qua, nhưng hôm nay bố mẹ mới được tin.”

“Hôm qua! Làm sao có thể thế được, tai nạn từ hôm qua mà không ai gọi cho co cả?”

“Con gái yêu, họ đã gọi cho con. Bác sĩ nói là trong sổ tay của Lily có tên con là địa chỉ đầu tiên khi có sự cố, vì bà nó không làm được việc gì acr. Bệnh viện đã gọi về nhà con và thử gọi số di động nhưng tất nhiên không ăn thua. Sau hai mươi tư giờ mà chẳng thấy ai đến cả, họ xem lại trong sổ tay của Lily và thấy bố mẹ cùng tên họ với con. Họ đã gọi tới đây hỏi xem có thể tìm thấy con ở đâu. Bố mẹ không nhớ là con ở khách sạn nào, vì vậy bố mẹ gọi điện hỏi Alex tên khách sạn.”

“Trời đất ơi. Từ hôm qua đến bây giờ. Lily một mình ở đó hả bố? Nó vẫn ở bệnh viện à?” Tôi hỏi không kịp lấy hơi, và có cảm giác mình đang phải đợi mãi mà không thấy câu trả lời. Cho đến giờ tôi chỉ hiểu ra rằng nhất định tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô vì cô ghi số điện thoại của tôi vào mục cần thông báo khi có sự cố, cho dù không ai suy nghĩ gì khi điền mục đó. Nghĩa là cô rất cần tôi, đúng lúc không ai tìm được tôi ở đâu. Tôi đã thôi nấc, nhưng nước mắt vẫn chảy nóng xuống má, và họng tôi khô rát như bị đá mài vào.

“Ừ, nó vẫn ở bệnh viện. Andy, bố muốn nói cho con biết tất cả. Không ai dám chắc là nó sẽ qua khỏi.”

“Sao ạ? Thé nghõa là gì? Cho con biết chuyện cụ thể đi!”

“Con gaias yêu, bố đã nói chuyện nhiều làn với bác sĩ, và bố biết Lily được chăm sóc rất chu đáo. Nhưng vấn đề là nó đang hôn mê, con ạ. Tuy bác sĩ có cam đoan với bố là...”

“Hôn mê? Lily bị hôn mê?” Tôi chẳng hiểu gì cả, lời nói cứ như hoàn toàn rỗng tuếch vô nghĩa.

“Con hãy bình tĩnh nào. Bố biết đó là tin sốc cho con, và ước gì bố không phải báo tin đó cho con qua điện thoại. Bố mẹ đã suy tính có nên đợi đến lúc con quay về hay không, nhưng con còn ở đó mấy ngày nữa, và bố mẹ nghĩ là con nên biết sớm. Nhuwng con cũng cần biết là bố mẹ sẽ làm hết những gì có thể để nó được chăm sóc đầy đủ. Lily như một đứa con gái trong gia đình mình, con biết đấy, tất nhiên lúc này bố mẹ sẽ không để nó cô đơn.”

“Trời ơi, con phải quay về ngay bố ạ, con phải về ngay! Nó không có ai ngoài con, mà con thì ngồi tận bên kia Đại Tây Dương. Thôi chết, ngày kia là bữa tiệc khốn nạn mà chỉ vì nó con phải có mặt ở đây, và Miranda đảm bảo sẽ tống con ra khỏi công ty nếu con không có mặt. Con làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ đây?”

“Andy, bên ấy muộn lắm rồi đấy. Bố nghĩ là tốt nhất con nên ngủ một chút và suy nghĩ cho kỹ. Tất nhiên là con muốn về ngay, bố biết. Nhưng con hãy nghĩ là Lily hiện chưa tỉnh. Như bác sĩ nói, cơ may tỉnh lại sau bốn mươi tám đến bảy mươi hai giờ là khá cao, cơ thể cần giấc ngủ này như một dạng hồi phục, nhưng không ai dám chắc chắn điều gì.” Bố tôi khẽ nói thêm.

“Và sau khi tỉnh dậy? Con nghĩ chắc nó sẽ bị bại não hoặc liệt hay đại loại như thế. Trời ơi, con không chịu nổi nữa.”

“Đơn giản là không ai chắc chắn điều gì. Nghe nói là chân và tay có phản ứng, nghĩa là có thể không bị liệt, nhưng nhiều chỗi trên đầu bị phù nề, chỉ có thể đánh giá được sau khi tỉnh dậy. Ta chỉ còn cách đợi.”

Chúng tôi còn nói vài câu nữa, đến khi tôi đột ngột cắt máy và gọi số di động của Alex.

“Chào anh, em đấy. Anh đã ở chỗ cô ấy chưa?” Tôi hỏi bất ngờ, không có lời rào đón, đúng như một MIranda thu nhỏ.

“Andy, chào em. Em đã biết tin rồi?”

“Vâng. Em vừa gọi điện cho bố mẹ. Anh đã ở chỗ Lily chưa?”

“Có, hiện tại anh đang ở bệnh viện. Họ không cho anh vào phòng vì không phải giờ thăm và anh không phải là người nhà bệnh nhân, mặc dù vậy anh muốn ở đây, chỉ để có mặt khi Lily tỉnh dây.” Giọng anh xa lắc xa lơ, như chìm trong suy tư.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mẹ em nói đại khái là cô ấy rẽ sai vào đường một chiều và tông phải taxi hay sao ấy. Không sao tin nổi.”

“Đúng là ác mộng.” anh thở dài, thất vọng vì chưa ai cho tôi biết gì cụ thể. “Anh cũng không rõ hết sự việc từ đầu đến cuối, nhưng anh đã nói chuyện với người ngồi cùng trong xe. Cậu ta tên là Benjamin, người mà ở hồi đại học đã bị cô ấy cắt đứt sau vụ với hai cô gaias khác, em nhớ không?”

“Tất nhiên, hắn ta làm cùng một tòa nhà với em. Tại sao hắn lại có mặt trong chuyện này? Lily ghét hắn lắm, cô ấy chưa tiêu hóa xong chuyện ngày xưa.”

“Thì anh cũng nghĩ thế, nhưng có vẻ như dạo này hai người đã gặp nhau nhiều lần, tối qua cũng thế. Cậu ấy kể là họ có vé xem Phish biểu diễn ở Nassau Coliseum và cùng đi đến đó. Anh đoán là cậu ta hút nhiều quá, Lily rủ lòng thương hại và tự cầm lái. Mọi việc bình thường, cho đến khi Lily vượt đèn đỏ ở một ngã tư rồi rẽ nhầm vào đường Madison Avenue, đâm trực diện một chiếc taxi. Phần cuối thì em biết rồi.” Giọng anh lạc đi, và tôi biết rằng tất cả tồi tệ hown là những gì tôi được nghe từ nãy đến giờ.

Nửa giờ vừa qua tôi lần lượt tấn công mẹ, bố và Alex với đủ loại câu hỏi, trừ một câu lơ lửng ngay trước mắt: tại sao Lily vượt đèn đỏ ở ngã tư và đi ngược chiều? Như mọi khi, Alex đón đầu suy nghĩ của tôi và trả lời trước.

“Độ cồn trong máu cao gần gấp đôi mức cho phép,” anh nói tỉnh khô và rõ ràng hết mức có thể, để khỏi phải nhắc lại.

“Lạy Chúa.”

“Nếu một lúc nào đó Lily tỉnh lại, cô ấy se có khối vấn đề ngoài chuyện phục hồi sức khỏe. May mà người lái xe taxi chỉ bị xây xước chút đỉnh, và chân trái Benjamincungx nát bét, nhưng câu ấy nói là sẽ chóng lành. Mình chỉ còn cách đợi xem Lily sẽ ra sao. Bao giờ em về?”

“Gì cơ?” Tôi vẫn chưa thôi nghĩ về chuyện Lily đi với một thằng mà cô ấy ghét cay ghét đắng, nay bị hôn mê chỉ vì lái xe sau khi uống rượu cùng hắn.

“Anh vừa hỏi là bao giờ em về.” Tôi im lặng một lát trước khi anh nói tiếp. “Em sex về sớm trước hạn chứ? Hay em định quyết tâm ở lại Paris và đẻ bạn gái thân nhất trên đời chết mòn trong bệnh viện?”

“Sao anh lại nói thế, Alex? Anh có định nói em có lỗi khi không biết chuyện này sẽ xảy ra? Và Lily nằm trong bệnh viện vì mấy hôm nay em ở Paris? Và mọi chuyện đã không xảy ra nếu em biết trước là cô ấy lại đi với Benjamin? Đúng thế không? Anh định ám chỉ điều gì?” Tôi hét lạc giọng, nhưng sau cú sốc vào buổi sáng tinh mơ tôi cảm thấy nhu cầu bức thiết được quát vào mặt ai đó.

“Không, đó là lời em chứ anh hoàn toàn không nói thế. Anh chỉ nghĩ là tất nhiên em sẽ chóng về với Lily, như em có thể. Anh không có quyền phán xwr em, Andy, em hiểu anh rồi đấy. Tất nhiên anh cũng rõ là bây giờ đã rát muộn và trong mấy tiếng tới em cũng chẳng làm được gì. Gọi điện cho anh khi nào em biết giờ hạ cánh, anh sẽ đón em và mình đến thẳng bệnh viện.”

“Okay, cảm ơn anh đã chăm sóc Lily. Em rất cảm kích, và nhất định Lily cũng thế. Em sẽ gọi điện sau khi biết sẽ phải làm gì.”

“Được. Andy, anh nhớ em. Và anh biết em sẽ làm việc gì cần phải làm.” Đường dây liên lạc bị ngắt trước khi tôi xé xác anh ra vì câu này.

Làm việc gì cần phải làm? Cần phải làm à? Nghĩa là gì? Chắc anh định gợi ý là tôi hãy chạy ra ngay sân bay. Cái giọng cao đạo như nói với một con bé nữ sinh bị bắt quả tang nói chuyện riêng trong lớp thật đáng ghét. Đáng ghét như lúc này anh đang ở chỗ bạn gái Lily của tôi, là gười liện lạc giữa bố mẹ tôi và tôi, được lên giọng rao giảng đạo đức. ĐÃ qua rồi cái thời mà khi nói chuyện với nhhau chúng tôi có cảm giacsan ủi là đang cùng nhau chèo chống chứ không phải đứng đối mặt trên hai chiến tuyến, Tình thế đã tồi tệ đi như vậy từ bao giờ?

Tôi không đủ sức giải thích cho anh một sự thật hiển nhiên: nếu tôi về nhà trước thời hạn thì sẽ mất việc, và tôi đã đổ mồ hôi sôi nước mắt vô ích trong suốt cả năm trời. Cho đến giờ tôi cố nhắm mắt trước một ý nghĩ khủng khiếp, song lúc này tôi phải nhìn vào sự thật: tôi có mặt hay vắng mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với Lily đang hôn mê trên giường bệnh. Mọi tính toán quay cuồng trong đầu. Tôi có nên đợi lúc bữa tiệc kết thúc rồi thử thuyết phục Miranda cho tôi đi? Hoặc khi Lily tỉnh dậy và nhận biết xung quanh, liệu có ai ở đó giải thích cho cô biết là tôi sẽ quay về sớm như có thể, chỉ vài hôm nữa thôi? Trong tâm trạng rối bời sau một đêm dài toàn những sâm banh và khiêu vũ, lại thêm tin cô bạn thân nhất hôn mê sau khi say rượu lái xe, những tính toán ấy nghe có vẻ hợp lý – song sâu thẳm trong tim, tôi biết, vâng, tôi biết là chúng chẳng có ý nghĩa gì.

“Aan-dree-aa, chị báo cho trường biết là hai cháu bé vắng mặt hôm thứ Hai vì ở Paris với tôi, và chị ghi lại những gì cần học bù. Sau đó chị dịch giờ ăn tối sớm lên nửa tiếng, nếu khó quá thì cắt luôn. Chị đã kiếm được cuốn sách tôi hỏi tối qua chưa? Trước bữa ăn tôi cần bốn quyển, hai quyển tiếng Anh và hai quyển tiếng Pháp. À, bản dự thảo cuối cùng trước khi đem in thực đơn bữa tiệc ngày mai nữa, tôi định duyệt các thay đổi lần nữa. Nhớ không được có món sushi, nhớ chưa?”

“Vâng, Miranda,” tôi nói và viết ngoáy tốc ký mọi việc vào cuốn sổ Smythson do phòng phụ kiện nhanh trí bổ sung vào bộ sưu tập túi, giày, thắt lưng và đồ trang sức. Tôi đến show thời trang Dior đầu tiên trong đời, và bên cạnh tôi MIranda truyền lệnh với tốc độ súng máy, không cần để ý là tôi chưa được ngủ đến hai tiếng. 7 giờ 45, một nhân viên học nghề của Renaud được ông cử đến gõ cửa để chắc chắn rằng tôi đã tỉnh giấc và – sáu phút trước hẹn – ăn mặc nghiêm chỉnh xuất hiện ở chỗ hẹn để cùng Miranda đến show thời trang. Nhận viên là một người trẻ tuổi, anh ta kín đáo làm như không nhận ra là tôi để nguyên quần áo thiếp đi trên chiếc chăn chưa giở ra, thậm chí còn hạ độ sáng của ngọn đèn mà tôi đã quên không tắt trước khi ngủ. Tôi có hai mươi phút để tắm, xem hướng dẫn trang phục của Allison, mặc quần áo và trang điểm (cô thợ trang điểm khó đăm đăm chưa đi làm vào giờ này).