Tôi là bảo bối của ai - Chương 27 - 28
[Chương 27: Trong mắt tình nhân không chấp nhận có cát dính vào]
Vân Sở cẩn thận cắt vỏ táo, vẻ mặt chuyên chú, gương mặt tuấn mỹ tản ra luồng sáng thản nhiên nhu hòa, mê hoặc đến độ người ta hít thở không thông.
Anh gọt táo thành những miếng nhỏ, lấy tăm cắm vào, đưa vào miệng tôi.
Ngọt quá.
“Em có đẹp không?” Đột nhiên hơi bất an, dù sao dáng vẻ đã thay đổi, tuy rằng tôi luôn luôn tin tưởng vào bề ngoài của mình, nhưng nếu rau xanh cải củ đã sẵn, anh thích vẻ ngoài của Tiết Bảo Bảo thì làm sao bây giờ?
“Đẹp.” Trả lời ngắn gọn.
Tôi hài lòng gật đầu.
“Buổi tối anh ngủ thế nào?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Trời đất bao la, luôn có chỗ trú, ta có tiền, đừng lo lắng.” Anh cưng chiều ấn khẽ chóp mũi tôi.
Tiền sẽ xài hết vào một ngày nào đó, ở thời đại này, anh không có giấy tờ chứng nhận thân phận, không có bằng cấp, thậm chí không máy tính, cũng không biết viết chữ thông thường… .Ánh mắt tôi ảm đạm, có phải tôi chưa từng lo nghĩ cho anh không?
“Anh ở đây, được không?” Tôi bật thốt.
Anh trầm mặc, rất lâu mới mở miệng, “Không hay lắm.”
“Ở đây có hai phòng, sao lại không tiện ? !” Tôi vội vàng nói. Tôi không muốn anh rời khỏi tầm mắt tôi.
Anh nhìn ánh mắt vội vàng của tôi, lẳng lặng hỏi, “Nàng nói với hắn thế nào? Giới thiệu ta thế nào?”
Tôi bị hỏi cứng miệng…
“Em có cách của em! Dù sao cũng không cho anh đi!” Tôi sẽ nghĩ ra cách hay nhất, nhất định! …
Anh lại trầm mặc, không hề mở miệng.
…
“Mệt chết tôi rồi! Ứng Bối Nhi, kiếp trước tôi thiếu cậu cái gì ? !” Cửa bị đẩy ra cái rầm, một cô gái diễm lệ lôi theo bao lớn bao nhỏ, xông vào.
Người bạn tốt nhất của tôi, Đinh Đang, cô nàng là bạn cùng phòng với tôi, người đã mất tích nửa năm trước.
“Oa!” Đinh Đang chật vật ngẩng đầu, thấy Vân Sở, ánh mắt thẳng tắp, “Ứng Bối Nhi, cậu giấu một mỹ nam có một không hai này như vậy? !” Niềm vui lớn nhất của Đinh Đang là ngắm mỹ nam, giờ phút này, phỏng chừng dùng ống nhổ cũng không chứa hết được nước miếng của cô nàng.
Vân Sở khẽ nhíu mày, hoàn toàn thản nhiên trước đôi mắt chòng chọc của cô nàng.
“Đến đây, ngồi chỗ này, nhìn bạn trai tôi mãi, anh ấy bẹp dúm bây giờ!” Tôi vỗ vào chỗ trống trên giường, ý bảo cô nàng lại ngồi.
Đinh Đang rốt cục lấy lại tinh thần, vẫn nhìn chằm chằm Vân Sở.
Tôi bật cười, trên đời này mắt Đinh Đang vô tâm nhất, thấy mỹ nam lập tức mắc bệnh háo sắc.
“Giới thiệu một chút, đây là bạn trai kiêm chồng tương lai của tôi, người này là bạn tốt nhất Đinh Đang của em!” Tôi cố ý nhấn mấy chữ chồng tương lai thật mạnh .
Đinh Đang nhướn mày nhìn tôi, ý bảo, bà chị à, nhìn thôi không được sao? Lại không đoạt của cậu!
Cô nàng chủ động đến trước mặt Vân Sở, giơ tay, “Xin chào, tôi là Đinh Đang, anh nhất định là người khiến Bối Nhi bắt tôi đến đây, đối thủ của Lăng Lỵ! Bối Nhi nhà chúng tôi thích anh lắm đó, trừ phi anh không xuất giá, anh không thể phụ lòng cậu ta!”
Đinh Đang thần kinh! Tôi khóc không ra nước mắt!
Vân Sở ngây ra một lúc, hơi chút bối rối qua nhanh, anh vẫn cầm tay cô nàng, “Xin chào, tôi là Vân Sở.”
Bị sét đánh trúng, đánh đến đen thui, cũng không hình dung được vẻ mặt lúc này của Đinh Đang, miệng cô mở lớn đến có thể nhét được một trái trứng vịt.
Tôi đã vùi mình vào chăn làm đà điểu từ lâu.
“Bảo Bảo, tới giờ nàng uống thuốc rồi, ta ra lấy nước cho nàng.” Vân Sở đi ra ngoài, khiến không khí ngượng ngịu trong phòng hơi đỡ hơn một chút.
“Nơi này. . . . . Không phải có nước nóng rồi sao?” Chi gái ngốc còn đang trong trạng thái ngây ngốc nói.
“Cậu như vậy thì anh ấy phải nói thế nào? Ít nhất trong 5 phút anh ấy sẽ không vào!” Tôi nói vọng ra từ ổ chăn.
“Tôi đâu biết . . . Tôi nghĩ đến. . . . .” Đinh Đang còn nguỵ biện.
“Không phải cậu gặp anh Lăng rồi?” Tôi rên rỉ.
“Đứng xa xa liếc mắt một cái, làm sao tôi nhớ rõ? !”
Đều là lỗi của tôi! Tôi thiếu chút nữa đấm ngực!
“Có phải anh ta tức giận không?” Đinh Đang chỉ ra ngoài cửa, hỏi một cách bất an.
“Anh ấy mới không phải người nhỏ mắt nhỏ mũi!” Tôi ló đầu ra khỏi chăn, phản ứng.
“Bối nhi, mắt tình nhân không chấp nhận có cát dính vào!” Đinh Đang nói đầy hàm ý.
Đáng tiếc, tôi không kịp suy nghĩ thật kỹ lời cô ấy…
“Có bạn à?” Anh Lăng cười từ ngoài phòng.
“Anh. . . . . Sao lại vào sớm vậy?” Hẳn là phải 5 giờ mới hết giờ làm? Huống chi hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, công việc phải chồng chất như núi mới đúng.
“Nhớ em, anh làm vài việc rồi chạy tới luôn.” Anh dịu dàng in miệng lên môi tôi, cả người tôi cứng đờ. . . . .
“Anh phải đi tiêm …” Toát mồ hôi lạnh.
Hai ngày nay thân thể anh rất yếu nhược, luôn luôn phải truyền đạm.
“Anh gọi y tá trong phòng giúp anh truyền được không? Từng phút từng giây anh đều muốn nhìn thấy em.” Anh cọ mặt vào mặt tôi.
Tôi đã nghe tiếng hít khí lạnh của Đinh Đang.
“Được…” Tôi cắn răng, cứng rắn nói.
Từng là người tôi yêu nhất, từng là người duy nhất để ý đến tôi, từng chịu đựng nhiều nỗi khổ như vậy, từng vì tôi tiều tụy thành như vậy, bây giờ anh đã rộng mở trái tim, đồng ý quên hồi ác mộng kia, tôi. . . . Làm sao có thể. . . . . Đẩy anh ra?
Anh ôm chặt tôi, tựa đầu thật sâu chôn vào cổ tôi, xúc động nói, “Anh rất sợ, sẽ không còn được gặp lại em, cả một buổi chiều, anh chỉ sợ, sợ em lại mê man không dậy nổi!” Cổ tôi lạnh lạnh, ẩm ướt …
Tim tôi mềm nhũn, vòng tay ôm chặt anh, “Đừng sợ, Bối Bối ở đây, không bao giờ rời xa anh nữa!”
“Bối. . . Bối. . . Nhi. . . . .” Giọng Đinh Đang bất an, theo ánh mắt cô nàng, tôi thấy Vân Sở đứng ở cửa, cả người cương cứng.
“Anh… Lăng, em và. . . . Giới thiệu với anh bạn bè em.” Tôi vội vàng đẩy anh ra, bất an, thật sự rất bất an.
“Cô ấy là Đinh Đang. . . . .” Lăng Lỵ mỉm cười, gật đầu với Đinh Đang, đôi mắt cô ấy hết quét về phía tôi lại nhìn về Vân Sở.
“Anh ta là…” Lăng Lỵ đã nhìn về phía cửa một cách sắc bén, Vân Sở đứng đó, sắc mặt cứng ngắc.
Giới thiệu anh thế nào? Phải giới thiệu anh như thế nào? Giải thích sự tồn tại của anh thế nào? Giải thích sau này sẽ phải thường gặp anh thế nào?
Tôi cắn răng, bây giờ không phải lúc, thật sự không phải lúc!
“Anh ấy là. . . . bạn trai Đinh Đang!” Tôi nghe giọng mình nói.
Đinh Đang trừng hai mắt, hít sâu, Vân Sở cứng đờ, hơi run rẩy, một nụ cười chua xót như có như không hiện trên gương mặt anh.
Chậm rãi, mặt anh từ từ hiện ra vẻ rạng rỡ sáng lạn che giấu, “Đinh Đang, chúng ta đi trước đi, đừng quấy nhiễu vợ chồng son nhà người ta, ta ra cửa chờ nàng.” Nói xong, anh không quay đầu lại, quay người bỏ đi.
Đinh Đang đưa đôi mắt phức tạp, như muốn phân tích nhìn tôi, nói khó nhọc: “Tôi đi ăn cơm với bạn trai ‘tôi’! Gặp lại sau nhé!”
———————————————————————————————
Đinh Đang nhìn tôi.
“Anh ấy đâu?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Anh ta bảo tôi nói với cậu, anh ta không muốn ở đây.” Đinh Đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Vậy anh ấy nghỉ ngơi ở đâu? Anh ấy có nói không? Anh ấy có tức giận không?” Tôi vội túm tay Đinh Đang.
“Tôi tin lời cậu, anh ta không phải người mắt nhỏ mũi nhỏ! Anh ta không tức giận, nhưng tôi thấy, anh ta rất khó chịu. . . . .” Đinh Đang hơi lãnh đạm.
“Anh ấy đi đâu? Anh ấy không có chỗ ở!” Tôi khủng hoảng.
“Dựa vào bề ngoài của anh ta, có người đàn bà nào không muốn giữa anh ta lại, sao cậu phải sợ anh ta không có chỗ ở?” Đinh Đang hừ lạnh, như đang bất mãn thay anh, “Nhưng anh ta không hề có quan niệm về tiền bạc, thậm chí không biết giá hàng hoá, vừa rồi tính tiền, anh ta còn không biết anh ta phải đưa bao nhiêu tiền. Tôi phải dạy anh ta. Anh ta là người nước ngoài?”
“Ừ.” Tôi chỉ có thể trả lời như vậy, “Anh ấy nói anh ấy ở đâu? Anh ấy không quen chỗ này . . . . .”
“Ứng Bối Nhi, cậu khi anh ấy là cái gì? Trần Đại Vi[30] thứ hai?” Đinh Đang không trả lời, hỏi lại tôi, “Nếu cậu coi anh ta là Trần Đại Vi, để chọc giận anh họ cậu, vậy tôi khuyên cậu buông tha anh ta đi, anh ta không phải Trần Đại Vi, anh ta không kham nổi trò chơi cảm tình! Tôi thậm chí cảm thấy anh ta không phải người ở thời đại này, đối với cậu, đối với chính anh ta, ngay cả ý niệm như vậy trong đầu anh ta cũng không có. Nếu cậu thích anh họ cậu, tôi khuyên cậu nên nói chia tay với Vân Sở. Cũng như thế, tôi đã nói với Vân Sở, cậu sẽ không thể chia tay với anh họ cậu, anh ta không muốn thương tâm thì mau chia tay đi.”
“Lưu Xuân Hoa!” Tôi gào tên thật của Đinh Đang, quả nhiên Đinh Đang biến sắc, tức giận chỉ tay vào tôi.
“Cậu đi chết đi! Cậu dám bảo anh ấy chia tay với tôi! Tôi bị cậu làm tức chết rồi! Cái gì cậu cũng không biết! Tôi sẽ nói chuyện với anh họ tôi rõ ràng! Nhưng phải chờ một thời gian nữa! Cậu. . . . Cậu vậy mà dám giựt giây để anh ấy chia tay với tôi? !” Tôi gào lên như sư tử.
Đinh Đang không giận mà lại cười, “Bối Nhi, cậu lại vì anh ta, dù bị tôi lấy đầu, vẫn gọi tên thật của tôi!”
Tôi còn muốn giết người! Tôi trừng cô nàng.
“Tôi báo với cậu, Vân Sở nói anh ta chẳng phân biệt được tay, trừ phi cậu muốn chia tay.” Đinh Đang cười nói, “Tôi thích anh ta, cho nên. . . . . Tôi dẫn anh ta về nhà tôi. . . . .” Cô nàng nháy mắt.
Nhà trọ cô nàng sống một mình?
Tôi hít khí lạnh! Con nhóc này dám đưa anh ấy về? !
“Cậu chạm vào anh ấy, tôi giết cậu!” Tôi nghiến răng nói.
“Bối Nhi, ham muốn chiếm giữ của cậu rất mạnh!” Đinh Đang làm bộ run rẩy, “Bạn trai cậu không chừng sợ cậu phát điên mới cự tuyệt tôi… Có điều. . . .” Cô nàng chớp mắt nghịch ngợm, “Tôi chuẩn bị vào sống trong bệnh viện, chăm sóc cho cậu, công việc trong nhà tặng cho anh ta, như vậy cậu an tâm chưa?”
Tôi lập tức lật mặt, làm nũng dựa vào cô nàng, “Chị em tốt!”
Cô nàng lập tức run rẩy cả người.
Đinh Đang cảm khái nói, “Có điều, Bối Nhi, tình yêu làm người ta bị thương, lạc đà luôn bị cọng rơm cuối cùng đè chết, cậu có thể đoán được cọng nào là cọng rơm cuối cùng không? Cậu có thể chắc chắc, anh ta sẽ không rời rời khỏi cậu sao?”
Sẽ không, tôi tin , anh sẽ không rời khỏi tôi… .
[Chương 28: Ngay cả ôm cũng không có dũng khí ]
Tình cảm có thể khiến người ta tổn thương, ít nhất khi xử lý tình cảm, tôi làm thật sự thất bại.
Anh chỉ có thể ở thời điểm Lăng Lỵ không có mặt đến gặp tôi, thỉnh thoảng chạm mặt, cũng chỉ có thể yên lặng rời đi.
Bóng dáng anh ngày càng cô đơn, anh ngày càng trầm mặc.
… .
Một ngày trời trong nắng ấm, Đinh Đang ở bệnh viện chăm sóc tôi.
Ánh mắt tôi liên tục nhìn ra cửa sổ, hoa viên bệnh viện, một bóng trắng bị một đám con nít vây quanh, trên mặt anh lộ ra nụ cười mộc mạc, đám con nít vui mừng kéo áo anh.
Thấy cảnh đó, ngay cả tôi cũng kìm không được nụ cười.
“Anh ấy hình như rất thích con nít…” Tôi thì thầm với mình.
“Ai hình như rất thích con nít?” Tôi vội quay đầu, sau lưng là ánh mắt Lăng Lỵ tràn ngập thăm dò.
Lòng tôi hoảng hốt, thiếu chút nữa đã quên, Vân Sở đến hoa viên, là vì mỗi buổi giữa trưa, Lăng Lỵ sẽ tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến thăm tôi.
“Không. . . . . Chỉ cảm thấy bên ngoài trời đẹp quá…”
“Anh và em xuống lầu một chút đi, ngồi trong phòng mãi cũng buồn.” Anh dịu dàng nắm tay tôi.
“Em. . . . Em. . . . .” Tôi đã bị lôi ra đến cửa phòng.
… .
Tôi cố ý tìm một góc trong hoa viên ngồi xuống, tôi không muốn Vân Sở nhìn thấy chúng tôi.
Tôi cười khổ, bắt cá hai tay thật sự không thể cắt đôi người.
Trong lòng đã sớm lựa chọn Vân Sở, nhưng vì sao không thể nói nên lời với anh Lăng? Luôn có phản xạ của đà điểu, chỉ biết trốn tránh?
Tôi sợ sẽ tổn thương anh Lăng, thật sự, thời thơ ấu, anh giúp tôi trưởng thành, thời thiếu niên, anh che chở tôi, Để có lại trái tim anh, tôi không tiếc chơi trò mất tích, trò đính hôn, dùng mọi thủ đoạn, bây giờ, tôi dùng mấy chữ thay lòng đổi dạ, có thể nhẹ nhàng gạt bỏ tất cả? Mấy chữ thay lòng đổi dạ là có thể dễ dàng từ chối anh? Tôi không làm được, thật sự không làm được.
Trừ Đinh Đang, những người quen biết tôi đều dặn dò, bảo tôi ngàn vạn lần không thể phụ anh, lúc tôi hôn mê, sự dày vò của anh, đau đớn của anh, từng cái đã in đậm trong mắt trong lòng, làm sao tôi có thể thờ ơ?
Lần này, anh giúp tôi và Trần Đại Vi huỷ hôn, bồi thường cho nhà họ Trần một con số lớn kinh hoàng, anh chỉ chạy quanh ba nơi: Bệnh viện, công ty, nhà, từ chối mọi xã giao. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng nụ cười của anh từng chút sống lại. . . . .
Anh như vậy, làm sao tôi nhẫn tâm?
Nhưng, Vân Sở…
Tôi lơ đãng nhìn về phía vườn hoa, Vân Sở đứng dưới nắng.
Một thằng bé nghịch ngợm nhảy vào vòng tay anh, anh nở nụ cười, cười đến sáng lạn, rất sáng lạn, giờ khắc này, anh hồn nhiên tượng như một đứa bé.
Đối mặt với kẻ thù, anh tàn nhẫn như tu la, đối mặt với người yêu, anh là người tình dịu dàng nhất, hoá ra khi đối mặt với một đứa trẻ, anh là… .
Tôi bất giác nâng khoé môi.
“Em vẫn nhìn bạn trai Đinh Đang, rất lâu.” Bên cạnh có một giọng nói không vui, hơi ghen tị nhắc tôi.
“A. . . . .” Tôi hoàn hồn.
Hai bàn tay to áp vào khuôn mặt tôi, ánh mắt Lăng Lỵ tràn ngập dò xét và ghen tỵ.
“Anh ta rất đẹp trai.”
“Ha ha. . . .” Tôi cười gượng. Vân Sở ghét nhất bị người khác nói anh đẹp, đôi khi có thể nói, khuôn mặt này làm anh không vui, anh luôn không phải là người để ý bề ngoài, nhưng lại đẹp không sao tả xiết.
“Không được nhìn anh ta, anh sẽ sợ hãi, anh sẽ ghen tị! Em là của anh! Vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình anh!” Lăng Lỵ ngang ngược tuyên bố.
“Em…”
Môi tôi bị một bờ môi điên cuồng che kín, anh linh hoạt đưa đầu lưỡi đẩy hàm răng cắn chặt của tôi, đầu lưỡi anh hung hãn dây dưa với lưỡi tôi …
Tay tôi đặt trước ngực anh chậm rãi nắm chặt…
Đến khi cả hai người thiếu chút nữa thì hít thở không thông, anh mới vừa lòng buông tôi ra, nở nụ cười nuông chiều pha lẫn sự dịu dàng.
“Tốt lắm! Trở về phòng đi! Người em còn chưa khoẻ hẳn, ở bên ngoài lâu không tốt!” Anh nắm tay tôi, khoái trá đi về phòng bệnh.
Tôi bất an quay đầu nhìn vườn hoa, anh vẫn còn bị thằng bé ban nãy quấn lấy, nét cười vẫn sáng lạn, tôi thở dài một hơi, may là anh không phát hiện. . . . May mắn. . . . .
Nụ hôn khiến tôi rung động, bởi vì không có đá lửa sét đánh, không có tâm nhuyễn không thôi, có chỉ có bất an, bất an, dày đặc bất an. . . . . Sợ người trong hoa viên sẽ quay đầu nhìn qua. . . . . Sợ người trong hoa viên sẽ lộ ra vẻ mặt tổn thương… Tôi kiềm chế rất nhiều, mới không đẩy anh Lăng ra…
…
Lăng Lỵ vừa đi, Đinh Đang đã xán lại, trào phúng.
“Cảm giác bắt cá hai tay thế nào?”
“Sống không bằng chết!” Tôi cúi đầu như một con gà trong ổ.
“Hừ, sao có thể, tôi thấy cậu rất hưởng thụ! Các người hôn lưỡi thật là kịch liệt!”
Tôi ngẩn người, Đinh Đang đã thấy . . . . .
“Bối Nhi, cậu không thấy mệt sao? Cậu nói với tôi, Vân Sở là bạn trai và chồng tương lai, nghĩa là cậy thừa nhận anh ta, nhưng cậu đang làm gì? Như vậy là cậu công bằng với anh ta? Các người làm sao lại thành như vậy? Cậu nói với tôi, cậu và Vân Sở ngủ cùng với nhau rồi, nhưng nói thật, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy hai người thân mật, thậm chí Vân Sở ngay cả chủ động nắm tay cậu hay ôm cậu cũng không, không ai yêu nhau lại như vậy! Còn nữa, cậu nói với tôi, cậu và Lăng Lỵ đã là quá khứ, nhưng vì sao cậu để anh ta ôm hôn, bây giờ ngay cả lưỡi cũng hôn luôn rồi, cậu không sợ Vân Sở thấy sao?”
Tôi giật mình, nhớ lại khi còn ở thời nhà Thanh, Vân Sở tuy lạnh lùng, nhưng chúng tôi cũng thường thân mật với nhau, nhất là sau khi có quan hệ, chúng tôi gần như triền miên.
Đúng vậy, bắt đầu từ khi nào, ngay cả một cái ôm anh cũng keo kiệt. . . Bắt đầu từ khi nào, Vân Sở không bao giờ dịu dàng khẽ vuốt mặt tôi? . . . . . Bắt đầu từ khi nào, anh không bao giờ hôn tôi? . . . . . Bắt đầu từ khi nào, anh cũng không còn dịu dàng vuốt tóc tôi…
Bắt đầu từ khi nào?
Chúng tôi dường như càng đi càng xa… .
Từ trong lòng, một luồng khí lạnh từ từ đi lên, tôi lắc đầu, cố xua tan nó…
Sợ hãi…
Không, tất cả chỉ là ảo giác, chúng tôi chỉ không có cơ hội thân mật mà thôi… Sẽ không …
“Cậu đoán anh ta có nhìn thấy màn kịch vừa rồi không?” Đinh Đang cười chế nhạo.
“Không, anh ấy không thấy được.” Bằng không, anh sẽ không bình tĩnh như vậy.
“Phải không? Bối Nhi, mắt người có điểm mù[31] mà.” Đinh Đang cười đến quỷ dị, “Đột nhiên, tôi muốn hát…”
Trời ạ! Lại nữa… .
Đã nhiều ngày nay Đinh Đang cố ý hài bài hát này trước mặt tôi. Tôi biết cô ấy đang bênh vực anh.
… .
Nhập nhằng làm người ta nhận hết uất ức,
Không tìm thấy giới hạn của tình yêu,
Khi nào, tới khi nào thì nên buông tay,
Ngay cả ôm cũng không có can đảm,
Nhập nhằng làm người ta trở nên tham lam,
Cho đến lúc chờ đợi mất đi ý nghĩa,
Bất đắc dĩ, tôi và anh không thể viết ra kết cục,
Đành buông tay để có sự tốt đẹp.
Nhập nhằng làm người ta trở nên tham lam,
Cho đến lúc chờ đợi mất đi ý nghĩa,
Dù ân hận cũng không thể dừng kết cục,
Buông tay để có sự tốt đẹp,
Đứng ở nơi này,
Nhập nhằng làm người ta nhận hết uất ức,
Không tìm thấy giới hạn của tình yêu,
Khi nào, tới khi nào thì nên buông tay,
Ngay cả ôm cũng không có can đảm.
Chỉ có thể cùng anh đến thế này,
Dù sao, cũng có một vài điều không thể,
Vượt qua tình bạn nhưng không đến tình yêu,
Phương xa, mọi vật chìm trong mưa.
Rốt cuộc có nên khóc hay không,
Cứ nghĩ là tôi còn nhớ em,
Tôi không biết,
Cũng bắt đầu hoài nghi,
Người trước mắt có phải thật sự là em.
. . . . .
Cho đến khi chờ đợi mất đi ý nghĩa,
Bất đắc dĩ, tôi và em không thể viết ra kết cục,
Đành buông tay cho sự tốt đẹp,
Dừng lại ở đây.
… .
Bài hát 《Nhập nhằng [32]》- giàu cảm xúc lại hơi châm chọc.
Tiếng hát dừng lại, mặt Đinh Đang hơi cổ quái.
Tôi đang cám ơn trời đất cô nàng buông tha cho tôi, buông tha lỗ tai của tôi, buông tha cho cảm giác tội ác của tôi.
Từ đó trở đi, Đinh Đang không còn hát bài hát này. . . . . Rất lâu về sau, Đinh Đang nói cho tôi biết, cả đời này, chuyện làm cô ấy hối hận nhất, chính là hát bài hát ấy, vào ngày hôm ấy, bởi vì, hoá ra hát cũng có thể trở thành lưỡi dao sắc bén, đào xới vào vết thương của người khác…
Hoá ra lúc đó, có một bóng trắng, lẳng lặng dựa vào cửa, sắc mặt người ấy tái nhợt, vẫn ấn tay vào trái tim mình, thống khổ nhắm mắt lại…