Hoàng Hậu Bảy Sắc - chương 15 part 01
Chương 15 : Tử Đảng, tất cả vì niềm vui của cậu
Những cơn gió mùa hè lao xao, tạo nên từng âm điệu du dương ngọt ngào cho cuộc
sống.
Âm vị của đau thương và hoài niệm đang dần dung hòa vào với tiết trời mùa hạ,
hòa vào thành một.
Tình trạng của Thất Quỳ hiện nay cũng đã khá lên trước, mọi người cũng thấy nhẹ
nhõm hơn.
Cảnh Thần và Tịnh Hiếu cũng đã hẹn với nhau, sau khi Thất Quỳ khỏe hẳn, hai đứa
sẽ dắt nhỏ đi công viên chơi cho khuây khỏa. Sau đó, Cảnh Thần cũng về nhà
mình.
Thật là trùng hợp thay, hôm nay về nhà hắn gặp được mẹ mình, đã lâu rồi hai mẹ
con hắn không gặp nhau.
"Tiểu Thần, lại đây!" Ngự Cảnh phu nhân gọi hắn lại, "Mẹ, sao
hôm nay mẹ lại ở nhà?" Cảnh Thần đến ngồi bên mẹ hắn trên ghế nệm, hắn
nhìn mẹ mình thật lâu, vì cũng khá lâu rồi hai mẹ con mình không gặp nhau.
"Ưm...hôm nay vừa ký xong một dự án, mẹ nhớ ra là có chuyện muốn nói với
con." Bà nhìn hắn nở một nụ cười ấm áp: "Mẹ muốn tái hôn với ba
con." Không chỉ thấy ngạc nhiên, Cảnh Thần còn thấy vui sướng hơn:
"Con thấy như vậy là hợp lý lắm rồi đó, Mẹ à, ba vẫn còn rất yêu mẹ đó,
những mâu thuẫn ngày xưa mẹ nên quên đi nhé!"
Bà nhín đứa con trai đáng yêu của mình, và nói: "Vậy...con về Nhật với mẹ
chứ?"
Trở về Nhật Bản? Vậy còn Tịnh Hiếu? "Con không muốn về!" Cảnh Thần
vừa nói, hắn cảm thấy lời nói của mình hình như quá cứng ngắc, quá khô khan,
nên hắn lại giải thích"vì...con đã quen sống ở đây rồi. Mẹ à, con không
muốn rời khỏi nơi này."
"Con đang nói thật đó chứ?" Bà nhìn hắn tìm hiểu, "Con trai đã
có bạn gái rồi sao?"
"Mẹ biết rồi à?" Như vậy càng tốt, ít ra hắn không cần phải suy nghĩ
gì nữa.
"Sao mà không biết chứ? Con tới Ngự Cảnh Lầu của ba con tổ chức một màn
biểu diễn pháo hoa rực rỡ như vậy, có biết bao nhiêu là cặp mắt xung quanh nhìn
thấy. Làm sao mẹ có thể không biết được?"
Cảnh Thần thấy mắc cỡ vì bị mẹ hắn lật tẩy.
"Nhưng mẹ đang rất tò mò đây." Bà lại nói tiếp: "Con trai mẹ
tuyệt vời như vậy, hông biết cô bé nào đã lọt vào mắt con. Hơn nữa...mẹ thấy
hình như con thích nó lắm."
Nếu không hắn không đã làm một màn biểu diễn hoành tráng như vậy rồi, càng
không vì nhỏ mà ở lại đây.
"Bạn ấy tên là Tịnh Hiếu, ba là thương nhân, nhà cửa cũng khá giả lắm,
nhưng mà bạn ấy lại không cao ngạo đâu. Bạn ấy rất dễ thương." Cảnh Thần
vốn dĩ có thể nói về Tịnh Hiếu một cách mĩ miều và tỉ mỉ hơn thế, nhưng ánh mắt
mẹ hắn tràn ngập niềm vui như vậy, làm hắn thấy hơi e ngại, nên hắn chỉ có thể
giới thiệu sơ về nhỏ như vậy thôi.
"Tịnh Hiếu? Cái tên cũng hay lắm, khi nào thì giới thiệu cho mẹ biết
đây?"
Cảnh Thần cảm thấy hơi phức tạp rồi. Vì hắn hiểu rõ cá tính của Tịnh Hiếu, hắn
biết nó sẽ chẳng chịu chấp nhận một lời đề nghị như vậy đâu, và hắn cũng hiểu
rõ bà mẹ yêu quý của mình nữa, đá nói là phải giữ lấy lời.
"mẹ...công việc của mẹ bận rộn như vậy, không cần phải gặp đâu. Với
lại...làm vậy người ta sợ đó."
"Chỉ là đến nhà ăn cớm thôi mà, gặp một chút, có gì mà phải sợ chứ? Dù gì
nó cũng là người bạn gái đầu tiên của con trai mẹ, tất nhiên là mẹ muốn gặp
chứ. Con phải sắp xếp chuyện này nhanh lên đó, nhanh đi báo cho tịnh Hiếu một
tiếng đi, khi nào mẹ có thời gian thì con gọi nó tới." Xem ra mẹ hắn không
phải đang đùa rồi.
Cảnh Thần toát cả mồ hôi. tịnh Hiếu à Tịnh Hiếu, cậu đừng trách mình nhé!
Lúc này Tịnh hiếu đang ngồi chơi trò chơi điện tử trên máy tính, nó bỗng hắt xì
lên một tiếng.
"Cảm rồi à...hic"
Trong lúc mẹ Cảnh Thần đang nhắc đến Tịnh Hiếu, thì nó ở nhà bị hắt xì một
phát, tất nhiên nó vẫn chưa hay biết gì cả, nó vẫn sống cuộc sống bình thường
của nó như mọi ngày, một cuộc sống hưởng thụ, chỉ có ăn và ngủ
***
Bên ngoài, gió thổi những chiếc lá mùa hè rơi lác đác ngoài sân, một vài chiếc
lá bị vướng vào khung kính cửa sổ.
Còn bên trong, đang diễn ra một cuộc trò chuyện bí mật và đen tối.
"Hóa ra câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ cũng chẳng có tài cán gì cả.:"
"Mày chỉ thắng được kẻ không tấn công mình thôi."
"Mày nói vậy là ý gì? Ảnh Hy, mày làm tốt lắm, nhưng sao mày không vui
vậy?" Tên đầu sỏ nở một nụ cười đắc chí, hiện rõ vẻ xấu xa trong đôi mắt
hắn.
"Vì Cảnh Thần vốn không phải là một đứa hiếu chiến." Ảnh Hy nhận thức
rõ mình đang nói gì, đây tất cả là những gì hắn muốn nói trong lúc này.
"Đừng có nói tên thằng đó ra trước mặt tao!"
"Tao biết...làm bạn với mày bao nhiêu năm nay, bất cứ việc gì tao làm, mày
đều hiểu cả." Hai tay hắn nắm chặt như hai quả đấm, hắn đang lúng túng
không biết phải nói thế nào.
Tên kia tỏ ra ngạc nhiên, nhưng chỉ một lúc sau hắn đã trở lại như bình thường.
"Những mâu thuẫn của tao với nó vốn không liên quan gì tới mày, nhưng việc
mày đồng ý tiếp cận với con nhỏ kia là đã giúp tao rất nhiều rồi." Hắn tỏ
ra hiểu rõ Ảnh Hy.
"Vì thế...tao muốn nói...tao muốn rúi lui." Vì chỉ có cách này, hắn
mới có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, và mới có thể tìm cho mình một tương lai tươi
sáng hơn.
Tên thiếu niên đó nhìn Ảnh Hy. Hắn không thể tin được là Ảnh Hy lại như vậy.
"Mày có muốn nghe lý do không?" Ảnh Hy hỏi.
"Không cần đâu. Mày cũng có những dự đinh riêng của mày."
Không ai có thể thay đổi được suy nghĩ của người khác, và hắn cũng không muốn
thay đổi bất cứ suy nghĩ hay tư tưởng nào của Ảnh Hy.
***
Học sinh cuối cấp của trường Thần Lạc đang tập trung dưới sân trường.
Có một nữ sinh bước tới phía cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa sổ ra, làn tóc
bay nhẹ theo cơn gió như nhịp điệu của một khúc nhạc. Nhỏ đang thưởng thức hơi
thở của gió, để gió cuốn đi tất cả những gì trong nhỏ.
"Trên đời này quả chẳng có gì đáng phải lưu luyến..." tịnh Hiếu vịn
tay vào khung cửa, nò nhìn xuống đôi chân tí nữa là trượt xuống của mình.
"Tịnh Hiếu à...Đúng là tật xấu không đổi mà." Cảnh Thần đứng sau lưng
giật tay nó: "Cậu mà chết đi thì trên đời này còn ai giữ cái biệt danh
Thiên Hạ đệ nhất lười nữa chứ."
"Dù gì thì cũng không chỉ có mình vinh dự nhận được cái biệt hiệu
đó."
Chuyện này cũng đơn giản và dễ hiểu thôi, vào một cái buổi sáng mùa hè mà đáng
lý ra là dành để ngủ, Cảnh Thần lại lôi Tịnh Hiếu đến trường, lý do là vì chị
Ân Từ nhận được sự ủy thác của bạn chị ấy, và cho rằng công việc này giao cho
chủ nhiệm mới là hợp nhất, chính vì vậy mà trách nhiệm được đặt lên vai Cảnh
Thần.
Nhỏ cũng không quản cực nhọc mà đến trường cùng Cảnh Thần và giúp hắn vô điều
kiện, nhưng mà thật không ngờ rằng nớ vừa nhận được một thông tin khủng khiếp
từ Cảnh Thần.
"Cậu bảo mình đến gặp mẹ cậu, chẳng khác nào quẳng mình xuống dưới
đó!" Tịnh Hiếu không dám tưởng tượng đến cái cảnh đi gặp mẹ hắn nữa.
"Trời ơi, sao mình có thể làm như vậy được chứ? Tịnh hiếu à, nếu như cậu
chết đi, có làm ma thì mình cũng không tha cho cậu đâu." Cảnh Thần nhìn nó
tha thiết.
Cảnh Thần ngây người ra, hắn hơi thất vọng, nhưng rồi lại hớn hở ngay:
"Mình quyết đỉnh rồi, mình sẽ bám lấy cậu không rời đâu."
"Chẳng ích gì đâu, mình sẽ không đi gặp mẹ cậu đâu." Tịnh Hiếu kiên
quyết.
"Mình biết, chuyện này khiến cậu rất khó xử." Cảnh Thần nắm lấy tay
nó: "Nhưng...mình hiểu rõ mẹ mình nhất, nếu không gặp là sẽ gặp rắc rối
đó."
"Mẹ cậu cũng thật là..." có nên xin bác ấy tha cho không nhỉ?
"Nếu là mẹ cậu thì sao? Chẳng phải bác cũng thích những người dễ thương
sao?" Cảnh thần vẫn những lời nó đã nói trước đây, "Liệu mẹ cậu có bỏ
qua chuyện này cho cậu không?"
"Chắc là không đâu, mẹ sẽ làm thịt mình mất" Mẹ Tịnh Hiếu là một
người công tư phân minh mà,
"Tịnh Hiếu à...vậy thì xem như là vì mình đi." Mắt Cảnh Thần tha
thiết nhìn nó, trong sánh như hai khối cầu thủy tinh vậy. Cảnh Thần nhìn nó tha
thiết như vậy, nó chẳng còn cách nào từ chối được nữa: "Nhưng..."
"Rồi cũng tới một lúc nào đó cậu phải gặp mẹ mình mà? Dù gì thì cũng chỉ
là dùng bữa cơm nho nhỏ.
"Được rồi..." Nó đã thua. Vậy là Cảnh Thần cũng yên tâm rồi.
Trong lúc đó, ngoài cửa lớp có 2 nữ sinh đang nhìn bọn nó, họ có vẻ hơi ngại.
"có phải bạn là bạn của chị Tiểu Từ?" Cảnh Thần đoán đây chính là hai
người đã nhờ bọn nó giúp một số việc.
"Ưm, đúng rồi." Nói rồi họ đi vào, một người nói: "Lúc nãy thấy
hai em đang nói chuyện, nên chị đợi." Không biết họ có để ý nghe chuyện gì
không đây? tịnh Hiếu nghĩ, nếu không thì họ đã không có cái vẻ bình tĩnh như
vậy.
Một nữ sinh trong số đó tự nhiên lại đỏ mặt: "Cảnh...Cảnh
Thần...em...thật...làm phiền em quá!"
Tại sao đã gọi "Cảnh Thần" rồi, mà còn gọi thêm "em" nữa,
chẳng phải là vẫn chỉ lặp lại một đối tượng thôi sao? Tịnh Hiếu đoán chắc, bà
chị này chắc là thấy hắn đẹp trai quá nên chao đảo đây, chẳng trách lúc nãy bà chị
đã nhận lời thỉnh cầu của hắn.
"Hai chị đừng nói vậy, năm sau tụi em cũng cần các chị giúp nhiều
lắm." Cảnh Thần lịch sự mời họ ngồi: "Hai chị có việc gì cần em giúp
vậy?"
"Nói ra thì hơi...nhưng đây là thật, mấy đứa bạn chị cũng nói vậy, cho nên
chị mới tìm đến em." Chị ấy đang thuật lại: "Mấy hôm nay đi học về,
tụi chị đi ngang qua quán Đem thu, quán đó đã bỏ hoang rồi, nhưng mấy hôm nay
tụi chị thấy có bóng người ở tầng hai! Hơn nữa...còn nghe loáng thoáng tiếng
nói của ai đó."
Cảnh Thần trầm tư gật đầu, hắn không hề tỏ ra kinh ngạc hay sợ sệt trước lời họ
nói.
"Cậu có biết cái quán Đêm thu đó không?" Tịnh Hiếu chưa bao giờ nghe
nói đến quán đó cả.
"Thật ra...là vì ngày xưa có một số rắc rối với Ngự Cảnh lầu, nên quán đó
đã bị đóng cửa. Mình cũng có biết một chút về nó, hình như là từ đó tới nay
người ta vẫn để hoang nó như vậy, chẳng ai thèm để ý đến nó nữa cả...nhưng cũng
không ngoại trừ khả năng là có người xâm nhập vào đó, ví như những người vô gia
cư chẳng hạn?" Cảnh Thần nói ra những khả năng có thể phát sinh của sự
việc, rồi hắn cười nhẹ nhõm: "Em hiểu, chắc là các chị nghĩ đang có chuyện
gì kì lạ xảy ra tại đó, vậy đi...em sẽ đi xem cùng các chị."
Cảnh Thần hiểu tâm trạng lo lắng của họ, vả lại trường Thần Lạc lại có rất
nhiều học sinh đi qua con đường đó để đến trường, nếu không tự xác mjnh sự
việc, sau này chắc sẽ làm nhiều người hoảng sợ, làm ảnh hưởng đến việc học tập
của các bạn nữa.
"Cậu nói đi xem một chuyến...là ý gì?" Vì có hai bà chị ở đây, nên
Tịnh hiếu cố gắng giữ trạng thái bình thường nhất của nó.
"Trong vài ngày tới, em và bạn Tịnh Hiếu sẽ đến đó quán sát một chuyến,
nếu cần tụi em sẽ chụp một vài tấm ảnh cho các chị xem, như vậy hai chị đã an
tâm rồi chứ?" Cảnh Thần chẳng màng đến câu hỏi của nó nữa, nó quay qua hai
bà chị và cho họ một câu trả lời chắc nịch.
"Cảnh Thần, thật là tốt quá!" Đúng là phúc tinh của hai bà chị ấy,
"Cảnh Thần à, rất cảm ơn em!" Chị ấy cảm động sắp khóc. Nụ cười của
hắn như làm họ mất hết cả lý trí.
"Các chị về lớp học đi, cứ yên tâm nhé!"
Cả hai người, đều lưu luyến như không muốn rời khỏi.
"Mình có ý này...thật ra cũng không cần đến quán Đêm thu làm gì, chỉ cần
mình nói lại với bọn họ rằng chẳng có gì cả...là được rồi chứ gì?" Nhỏ nở
một nụ cười tinh ranh nói với Cảnh Thần.
"Không được Tịnh hiếu à, tụi mình cần đến đó chứng minh sự việc này
chứ!" Cảnh Thần trả lời.
"Sao vậy?"
"vì như vậy cũng vui mà."
Nó bước tới khung cửa sổ và đứng đó.
"Tịnh Hiếu, nghe mình giải thích đã."
"Đợi mình chết đi rồi từ từ giải thích." Nó tựa hai tay trên khung
cửa sổ.
Cảnh Thần thở dài: "Làm người thì phải thành thật chứ, hơn nữa nhiệm vụ
chính của câu lạ bộ Theo đuổi Ước mơ là giải quyết những vấn đề khó khăn của
các bạn học sinh, nếu không đi thì xem ra uy tín của chúng ta có vấn đề
rồi."
"Nhưng...nhưng..." Nó ngập ngừng, nó đang có điều gì muốn nói nhưng
không nói được.
"nhưng mà sao?" Cảnh Thần hỏi nó, hắn muốn nghe nó nói một cách rõ
ràng.
"nhưng...nhưng nếu chúng ta cũng sợ thì làm sao?"
Cảnh thần thấy mệt mõi. Dắt một đứa sợ ma như nó đến căn nhà hoang của quán Đêm
thu, có vẻ như là một thứ thách đây.
***
Mặt trời đang hắt những tia nắng yếu ớt xuống mặt đất, hôm nay trời hơi âm u,
thời tiết hôm nay không thích hợp cho một chuyến dã ngoại chút nào.
Thế nhưng, Tịnh Hiếu vẫn giữ lời hứa đưa Thất Quỳ đi công viên chơi. Ân Từ và
Cảnh Thần đi trước, còn Đằng Ảnh vì muốn để em gái mình được thoải mái nên
không đi.
Công viên này thật ra đã để lại rất nhiều kỉ niệm cho Tịnh Hiếu, bởi vì đây là
nơi hẹn hò đầu tiên của nó và Cảnh Thần mà, lúc đó hai đứa đến đây để tập bài
hát "Thiên nga".
Cây cối trong tiết trời tháng 8 thật là xanh tốt, từng khóm hoa trong công viên
đang đua nhau khoe sắc, những bãi cỏ xanh ươm tạo thành một khoảng không trong
lành và thoáng mát.
"Quả là một nơi tràn ngập kỉ niệm." Ân Từ dường như đang nói hộ những
điều đang chất chứa trong lòng Tịnh hiếu, "Mấy hôm nay chuyện Tịnh Hiếu
với nhà em sao rồi?"
"Nghe nói hai bồ tập hát bên cạnh một hồ nước phải không? Mình muốn đến đó
xem quá!" Thất Quỳ hào hứng nhìn hai đứa nó.
Ân Từ khoác tay lên vai con bé: " Vậy chị em mình đến đó trước đi, lát nữa
Tịnh Hiếu với Cảnh Thần đến đó tìm bọn chị sau nhé!"
"Hả? THôi, mình đi chung vui hơn chứ!" Tịnh Hiếu quay qua nhìn Cảnh
Thần, nhưng hắn lại đang nghĩ vẩn vơ cái gì đó và nhìn đi đâu đấy.
Thoắt cái, Ân Từ và Thất Quỳ đã đi mất hút, để nó lại với Cảnh Thần. Nhỏ cảm
thấy khó chịu, Cảnh Thần đang như người mất hồn vậy, hắn cứ nhìn đi đâu ấy.
"Này!" Tịnh Hiếu thúc vào người hắn.
Cảnh Thần giật mình, miệng hắn cười ỉu xỉu: "Sao?"
"Cậu bị người hành tinh nhập hay sao vậy?"
"Đâu có, xin lỗi nhé, nãy giờ mình đang nghĩ tới một chuyện." Hắn
lóng ngóng nhìn xung quanh.
Tịnh Hiếu nhún vai: "Chuyện gì mà khiến hắn lo nghĩ vậy không biết?"
Nói rồi nó cũng nhìn xung quanh, nhưng là để tim một cái ghế ngồi. Tiếc là nó
chẳng tìm thấy được cái ghế nào cả.
Hình như Cảnh Thần biết nó đang nghĩ gì, hắn đặt tay lên vai nó, dắt nó tới một
cái vòi phun nước gần đó. Tịnh Hiếu định hỏi "làm gì vậy?", thì hắn
đã đặt nó ngồi xuống thành hồ của vòi phun nước.
Nó ngần ngại: "Ngồi ở đây...cái vị trí này...bắt mắt lắm."
"Có gì đâu, sao lại sợ chứ?" Cảnh Thần nghi ngờ nhìn nó. "Giả vờ
không biết đó hả?" Nó đánh yêu vào trán Cảnh Thần.
Hắn cười phá lên.
"Nếu cậu không nói là chuyện gì...mình cũng không hỏi nữa, nhưng...phải
hứa với mình là phải giải quyết nó cho tốt đó."
"Vậy...cậu cũng phải hứa với mình, rằng những lúc mình trở nên tuyệt vọng
nhất, cậu hãy ở bên mình nhé!" Yêu cầu duy nhất của Cảnh Thần, chỉ có vậy.
Tịnh Hiếu gật đầu hứa với hắn. Trong lúc đó, có một con bướm rất đẹp bay qua,
nó lượn vòng quanh hai đứa nó, rồi đậu lên cánh tay Cảnh Thần.
"Ôi ôi, cả con bướm cũng không tha cho cậu nữa." Tịnh Hiếu xoa xoa
cái cằm đáng ghét của mình và nhìn hắn. Cảnh Thần chẳng biết nói thế nào với
nhỏ nữa, hắn phẩy tay cho con bướm bay đi
"Cậu ghen à?" Cảh Thần tiến sát lại gần nhỏ hơn, hắn thì thầm vào tai
nhỏ: "Đừng có ghen với con bướm đó nhé!"
Người nhỏ phảng phất một mùi hương nhẹ nhàng, tỏa ra thoang thoảng trong không
khí xung quanh.
"Không dám đâu!" Mấy chuyện ghen tuông đó còn lâu nó mới có,.
Tịnh Hiếu vừa cúi đầu, đã đụng phải khuôn mặt hắn. Mấy cánh hoa rơi lác đác
trong công viên hay tứ tung theo cơn gió nhè nhẹ của mùa hè, rồi lại rớt ngay
trên đôi mắt nhỏ. che hai mắt nhỏ lại.
Cảnh Thần chạm nhẹ vào đôi môi nhỏ xinh của nhỏ, đặt cho nhỏ một nụ hôn nhẹ
nhàng tựa như mấy con chuồn chuồn đang điểm nước trên mặt hồ, mọi thứ diễn ra
như một giấc mơ vậy. Một giai điệu vang lên thoắt ẩn thoắt hiện, mở mắt ra, mọi
thứ như tan biến vào không trung.
Cảnh Thần nhẹ nhàng lùi lại, hắn nhìn vào cái khuôn mặt đang đầy vẻ kinh ngạc
của tịnh hiếu. Một sự im lặng không hề bối rối. Tịnh Hiếu nhìn ra xa rồi lại
hét toáng lên: Áaaa...con ốc sên!"
Cảnh Thần phát cười vì nó: "Tịnh Hiếu này, cậu là nàng công chúa thiên nga
đáng yêu nhất trong lòng mình đó!"
"Đừng có cười nữa! Mau đưa mình đến chỗ Tiểu Từ với Thất Quỳ đi! Mình muốn
tìm họ!" MẶt nó đang đỏ lên như trái cà chua rồi.
Thế là, hắn như một chàng hoàng tử hào hiệp dũng cảm, cho nó một cái ôm ấp áp
và dắt nó ra khỏi chỗ con ốc sên.
Hai đứa cùng chạy đến bờ hồ, thấy Thất Quỳ đang ngồi nghịch nước ở đó.
"Tịnh Hiếu, Cảnh thần!" Nhỏ vẫy tay gọi. Tịnh Hiếu chạy nhanh đến.
"Cái hồ này đẹp quá ha! Tịnh Hiếu này, bồ hát cho mình nghe đi!" Thất
Quỳ cầm tay nó đung đưa.
"Bảo Cảnh Thần hát cho bồ nghe đi, cậu ấy hát mới hay." Tịnh Hiếu
thúc cánh tay vào người hắn. Thất Quỳ giấu cái vẽ khoái chí đang hiện rõ trên
khuôn mặt mình bằng một nụ cười đáng yêu: "Ai cũng được, hát mình nghe
đi!"
Cảnh Thần kéo nhẹ tay nó, ra hiệu cả hai cùng hát.
Em là con thiên nga của anh, và anh là người hùng trong lòng em.
Anh là mặt hồ trong xanh phía dưới kia, đang chờ đợi em đáp xuống...
Thất Quỳ đứng dậy xoay người theo giai điệu mượt mà êm ái của bài hát. Còn Ân
Từ cũng hào hứng hát theo, không khí vô cùng vui vẻ.
Thất Quỳ xoay được một vòng, hai chân nó bắt chéo vào nhau, làm nó mất thăng
bằng và...Ùm, nó ngã xuống hồ nước.
"Thất Quỳ không biết bơi!" Ân Từ sốt ruột la lớn. Tịnh Hiếu lật đật
bỏ chiếc ba lô đang đeo trên vai nó xuống đất, hình như nó muốn nhảy xuống hồ
cứu Thất Quỳ, Cảnh Thần bỗng kéo nhỏ lại, hỏi gấp: "Cậu có biết bơi
không?"
Nó trả lời tỉnh queo: "Không biết!"
Chẳng còn thì giờ đâu để đôi co với nhỏ nữa, lúc này người duy nhất có thể cứu
Thất Quỳ chỉ còn lại mình hắn mà thôi!
"Cảnh Thần! Khoan đã, có người mới nhảy xuống rồi." Ân Từ chỉ vào
dáng người dưới hồ đang ra sức bơi về phía Thất Quỳ. Lúc này, mấy người xung
quanh cũng xúm lại xem, ồn ào náo nhiệt. Thất Quỳ thất thanh gọi:
"Cứu!"
Thoắt cái người đó đã bơi tới chỗ Thất Quỳ, ôm nhỏ lại và kéo nó vào bờ. Ba
người bọn họ vội vàng chạy đến. Thật kinh ngạc, người cứu Thất Quỳ là Ảnh Hy!
Nhưng, Ảnh Hy chẳng màng đến sự kinh ngạc của họ, hắn nhanh chóng cấp cứu cho
nhỏ.
"Mau tình lại đi, Thất Quỳ à, mình là Ảnh Hy đây, Ảnh Hy đây mà!"
Thất Quỳ nôn nước trong bụng nhỏ ra, cuối cùng thì nhỏ cũng từ từ tỉnh lại.
Toàn thân ướt nhẹp nước hồ của nhỏ được Ảnh Hy ôm lại thật chặt, cái ôm thật là
ấm áp, hắn mừng rỡ thở gấp.
"Sao mình lại...gặp Ảnh Hy ở đấy vậy này?" Thất Quỳ giơ tay trái nó
lên, nhưng đã bị Ảnh Hy nắm lấy thật chặt.
"Thất Quỳ, mình xin lỗi, mình xin lỗi cậu." Nhìn khuôn mặt trắng bệt
đáng thương của nhỏ, hắn không ngớt lời xin lỗi.
"Đừng rời xa mình, đừng rời xa mình nữa nhé!" Thất Quỳ run rẩy nắm
chặt lấy vạt áo hắn.
"Sao cậu lại ở đây?" Cảnh Thần định dùng những lời lẽ lạnh lùng nói
với hắn, nhưng thấy hắn có vẻ hối hận, nên Cảnh Thần cũng thôi.
"Ban đầu...mình tiếp cận cậu đúng là có mục đích, xong việc rồi, lẽ ra
mình cũng nên quên cậu đi...nhưng...mình không làm được...mình đã thích cậu mất
rồi, mình không thể giấu mãi tình cảm trong lòng mình đối với cậu được nữa.
Nhưng...làm sao để gặp lại cậu được đây?...Mình thầm nhủ, không nên nuối tiếc,
chỉ cần cậu sống vui là được rồi, phải, chỉ cần cậu được hạnh phúc, ngoài ra
mình không mong gì hơn nữa."