Anh Hận Anh Yêu Em - Chương 35

Chương 35: Bí mật trong nhật ký

Cuộc đời một con người không thiếu những cơ hội, nhưng cơ hội luôn dành cho những người đã có sự chuẩn bị.

Những thành tựu của Hình Khải về mặt ngôn ngữ nhận được những lời tán thưởng không ngớt từ đại sứ ngoại giao. Còn về nguyên nhân của việc này, nói trùng hợp thì cũng thật trùng hợp: Đúng vào ngày quốc khánh, nam nữ thanh niên trong cơ quan cùng nhau tổ chức chúc mừng ngày lễ này, phía Trung Quốc cũng tổ chức một buổi “Giao lưu hữu nghị”, nhiệt liệt mời các bạn nước ngoài tới uống trà nói chuyện, nhằm tăng thêm tình đoàn kết giữa Trung Quốc và các quốc gia khác.

Hôm ấy, bên phía Trung Quốc phái những cán bộ phiên dịch được đào tạo hết sức bài bản, bố trí ngồi bên cạnh các bạn nước khác. Và trong đó, bên phía Đức giữa đường gặp chút trục trặc nhỏ nên không thể tới buổi giao lưu này đúng giờ, gọi điện đến cáo lỗi với phía Trung Quốc, đồng thời thông báo họ sẽ tới chậm một giờ. Phiên dịch tiếng Đức được bố trí phục vụ vị đại sứ này sau khi biết tin, được sự cho phép của cấp trên, tạm thời có thể rời bàn tiệc vào toilet vài phút. Nhưng đúng lúc này, thì phía Đức vừa hay lại đến. Mặc dù không biết phiên dịch đi đâu, nhưng phía Trung Quốc quyết không để tình hình trở nên hỗn loạn, đầu tiên vẫn chào hỏi người bạn Đức bằng tiếng Anh khá lưu loát, phía bạn Đức đương nhiên cũng dùng tiếng Anh đáp lại, nhưng khi giới thiệu tới phu nhân của ông ta, phía Trung Quốc bất giác mồ hôi ròng ròng bởi vì phu nhân của người bạn Đức này lại là một người phụ nữ Pháp nhiệt tình, vừa nhiệt tình bắt tay với đại sứ vừa dùng tiếng Pháp để chào hỏi.

Lúc đầu Hình Khải đứng ở hàng thứ hai, anh không có thời gian để xin phép cấp trên, từ tốn bước đến cạnh cấp trên, khẽ nói với ông rằng, phu nhân của người bạn Đức muốn nói: bà ta đã từng tới Trung Quốc du lịch rất nhiều lần, đang khen lụa của Trung Quốc rất đẹp.

Nói thông tục một chút thì là, nghi lễ ngoại giao chính là bộ mặt của Trung Quốc, đại diện cho hình tượng và thành tựu của người Trung Quốc, không được để xảy ra dù chỉ là một chút sơ suất. Lần này, nhờ có Hình Khải giúp cấp trên giải vây tại trận, cấp trên không suy nghĩ nhiều, chỉ thị cho Hình Khải nói lại với phu nhân người Đức rằng: “Trung Quốc hoan nghênh bà.”

Còn Hình Khải, tất nhiên không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội xuất đầu lộ diện nào, anh không những thể hiện thái độ thân thiện của người dân Trung Quốc dành cho người dân Pháp, mà còn dùng tiếng Đức để lên tiếng mời người bạn Đức nếu có dịp cùng phu nhân tới Trung Quốc du lịch.

Nụ cười tươi rói nhiệt tình của Hình Khải cùng sự phản ứng nhanh nhẹn lưu loát của anh, khiến vợ chồng người bạn Đức buông lời khen ngợi không ngớt. Đồng thời, phía Trung Quốc cũng tỏ ra rất hài lòng trước biểu hiện xuất sắc của Hình Khải.

Sau khi buổi liên hoan giao lưu kết thúc, cấp trên gặp nói chuyện riêng với Hình Khải. Trong buổi nói chuyện đại sứ được biết, Hình Khải năm nay mới hai sáu tuổi, không những tinh thông cả năm ngôn ngữ Hàn, Pháp, Đức, Anh, Nga, mà còn được huấn luyện quân sự chính quy, có đầy đủ yếu tố văn hoá chuyên nghiệp. Sau đó, đại sứ tiến hành một loạt những điều tra liên quan tới Hình Khải, cuối cùng quyết định thăng chức cho Hình Khải.

Thế là cơ hội gần như dễ nắm bắt này đã được Hình Khải nắm trọn.

Nhưng, Hình Khải khéo léo từ chối chức vụ khiến những người xung quanh phải ghen tị này, mà đưa ra đề nghị điều động, xin quay về nước nhậm chức, hi vọng cấp trên có thể chấp thuận đề nghị của anh.

Lãnh đạo mặc dù không muốn để vuột mất người tài, nhưng mỗi người mỗi chí hướng, làm việc ở đâu thì cũng là phục vụ cho nhân dân Trung Quốc, vì vậy, ông ta đã viết một lá thư giới thiệu gửi thẳng Hình Khải tới bộ ngành có liên quan. Một tháng sau, căn cứ vào năng lực nghiệp vụ của Hình Khải, Hình Khải được đưa lên làm phó cục trưởng cục lễ tân nhà nước.

Hình Khải mới hai mươi bảy tuổi, có may mắn trở thành phó cục trưởng lễ tân trẻ nhất trong lịch sử từ khi kiến quốc tới nay.

Mặc dù nhận được rất nhiều điện chúc mừng, Hình Phục Quốc vẫn muốn bỏ hết công việc lại để chạy tới thành phố Seoul đón con trai, nói thật thì, người mà bây giờ Hình Khải muốn gặp nhất, mong nhận được sự thừa nhận nhất, vẫn là Hình Dục.

Xuống máy bay, Hình Khải lập tức đi thẳng về nhà, nghĩ đến Hình Dục, anh chẳng thấy mệt mỏi chút nào.

Để tạo cho cô sự ngạc nhiên, anh mua một bó hồng ở cửa hàng hoa đầu phố, nhìn những cánh hoa tươi tắn còn đọng mấy giọt nước long lanh trên đó, anh mơ tưởng tới cảnh Hình Dục chí ít cũng sẽ nở một nụ cười ngọt ngào với anh.

Hình Khải móc chìa khoá nhà ra, hai năm nay, anh dùng rất nhiều loại chìa khoá để mở vô số cánh cửa, có cánh cửa bên trong chứa tài liệu quân sự của các nước. Nhưng cánh cửa khiến anh gấp gấp muốn mở ra nhất, lại chính là cánh cửa nhà mình, bởi vì trong đó có người đang đợi anh khải hoàn trở về, người con gái anh ngày đêm mong nhớ.

Đại Dục ngửi thấy mùi của chủ nhân, lao ra khỏi chuồng, chạy loạn lên quấn lấy chân anh, anh giơ cao bó hoa, cười rạng rỡ.

“Tiểu Dục anh về rồi...”. Hình Khải gọi khẽ, rón rén đi vào phòng khách.

Trước mặt đồng nghiệp và cấp trên anh luôn tỏ ra chững chạc nhanh nhẹn, nhưng vừa về đến nhà, anh lập tức ném chiếc mặt nạ nghiêm túc xuống, chỉ muốn trở lại làm con người lười biếng và hay cáu kỉnh trước kia.

Nhưng Hình Khải gọi mấy tiếng vẫn không thấy Hình Dục trả lời, anh có thể chắc chắn Hình Dục ở nhà, bởi vì trong bếp đang hầm một nồi canh xương thơm phức, anh chỉ là không nói cho Hình Dục biết buổi chiều mình sẽ về mà thôi.

Hình Khải thấy cửa phòng ngủ của Hình Dục đóng chặt, cười gian tà, lén lén lút lút quay nắm đấm cửa, đúng như anh nghĩ, nha đầu này không khoá cửa, đột nhiên, anh đẩy mạnh cửa, cùng lúc hét lên doạ Hình Dục: “Á...” Tiếng hét kinh dị!

“...”

Vớ vẩn, không có trong phòng.

Hình Khải xịu vai xuống, nhìn quanh căn phòng sạch sẽ tinh tươm một lượt, hít một hơi thật sâu, cảm giác được về nhà thật tuyệt.

Anh tiện tay đặt bó hoa hồng lên bàn, không để ý đến cốc nước trên đó, khiến chiếc cốc bị nghiêng đổ xuống bàn, Hình Khải kinh ngạc nhìn nước trong cốc từ mặt bàn chảy xuống kẽ hở của ngăn kéo, thế là, anh vừa dùng khăn mặt chặn dòng nước lại, vừa luống cuống kéo mạnh tay nắm ngăn kéo, có lẽ anh đã dùng sức hơi mạnh, khiến chiếc ngăn kéo ở giữa vốn bị khoá, lại bị anh giật tới mức bật cả khoá bung ra, sức nặng đột ngột vượt qua cả sức chịu đựng của anh, “rầm” một tiếng, cả cái ngăn kéo văng ra đất.

“...”

Hình Khải nhìn một đống đồ lặt vặt vãi tung dưới nền, vò vò tóc, làm thế nào bây giờ. À! Lau khô bàn, nhanh chóng thu dọn, đẩy ngăn kéo vào, đóng cửa phòng lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra!

Nghĩ đến đây, anh rón rén như một tên trộm, lau khô bàn và ghế, ngồi xổm dưới nên thu dọn đồ đạc vương vãi.

Đầu tiên anh nhìn thấy hai tờ chứng nhận liệt sĩ, nhưng anh lại liên tưởng tới một việc khác: ngày trước khi anh ghét Hình Dục, vì vậy mới vứt đôi giày thể thao màu trắng mà Hình Dục yêu quý đi. Nhưng sau này, khi anh biết đó là món quà cuối cùng mà bố mẹ Hình Dục tặng cho cô, anh lại cảm thấy tội lỗi vô cùng, để chuộc tội, anh đã đi khắp cả Bắc Kinh, mới mua được một đôi giày trắng giống như đôi giày ấy. Để khiến nó trông như đôi giày cũ, anh còn cố ý lau đi lau lại cho nó sờn cũ, rồi lẳng lặng đặt lại vào phòng Hình Dục.

Lần đó, cũng là lần đầu tiên anh vào phòng ngủ của Hình Dục. Khi ấy Hình Dục không có nhà, anh vì tò mò, mới lật xem những đồ trong ngăn kéo của cô, lần đầu tiên biết tên thật của Hình Dục là “An Diêu”, được ghép từ họ của bố và mẹ. Sau đó, đúng lúc ấy Hình Dục về đến nhà, nên anh không tìm được tin tức đáng giá nào từ ngăn kéo nữa.

Có điều hôm nay... ha ha, dù sao cũng sẽ bị mắng, sao không thử đào bới nó một lần?

Hình Khải quỳ trước ngăn kéo, kéo mấy quyển sổ phía trên ra, lại một lần nữa nhìn thấy cái hộp gỗ bị khoá.

Anh lấy chiếc hộp ra lắc lắc, rất nặng. Anh lại nhìn thấy cấu tạo của ổ khoá, là một kiểu khoá móc đơn giản.

Hình Khải sờ sờ cằm, khoá móc thuộc loại khoá dễ mở nhất, chỉ cần uốn một sợi théo nhỏ lại tạo thành cái móc, thò vào trong lỗ khoá, khẽ gạt một hai cái, là sẽ mở được ngay. (Khi còn ở trường quân sự, anh và đám quỷ đói trong ký túc xá thường xuyên dùng cách mở khoá này để lấy trộm bánh bao trong bếp).

Hình Khải có dự cảm, trong chiếc hộp nhất định giấu bí mật liên quan tới Hình Dục...

... Suy nghĩ không bằng hành động! Mở rồi nói sau!

Hình Khải nhanh chóng tìm được một sợi thép trong hộp dụng cụ, vừa lấm la lấm lét nhìn quanh đề phòng Hình Dục về đột ngột, một mặt bắt đầu mở khoá... cạch một tiếng, không đến hai ba lần hất lật, chiếc hộp dễ dàng được mở ra.

Anh mở hộp, thấy một quyển sổ dày kiểu cũ, bìa da màu đỏ, kiểu sổ này rất thịnh hành ở đầu những năm bảy mươi, bình thường được dùng làm phần thưởng cho học sinh hoặc là sổ ghi chép của người lao động. Thấy vỏ bọc bên ngoài cũ kĩ của nó, ít nhất cũng hơn mười lăm năm rồi.

Hình Khải cẩn thận mở trang đầu tiên ra:

“Cho tới tận khi cuộc sống kết thúc mới dừng việc ghi chép này” – An Diêu, ngày 18 tháng 7 năm 1990, sinh nhật năm mười tuổi.

Hình Khải đột nhiên cười ngất, ngồi dựa vào thành giường, mới mấy tuổi đầu mà đã lắm tâm tư thế cơ đấy.

[Mẹ bớt chút thời gian về dự sinh nhật mình, tặng mình một cuốn sổ nhật ký rất đẹp, chính là quyển sổ mà mình đang ghi này, bìa bằng da đỏ nhìn rất rất vui. Nhưng bố không về, nói một câu bất hiếu thì, mình chỉ nhìn bức ảnh kết hôn treo trên tường, mới nhớ được khuôn mặt bố thế nào. Có điều không sao cả, mình đã sớm quen một mình tự chúc mừng sinh nhật mình rồi, mình sẽ tự nấu một bát mì, ăn ngay nhân lúc nó còn nóng, ước một điều ước năm nào cũng giống năm nào. Hi vọng bố mẹ có thể cùng về dự sinh nhật con gái lần sau.]

[À, mình nói sẽ viết tới khi nào tính mạng mình kết thúc, thì nhất định mình sẽ làm được, nhưng vấn đề là, nếu trước lúc mình chết mà mắt bị mù thì phải làm thế nào? Hừ, mình nên là một người nói được làm được, bắt đầu từ bây giờ, mình sẽ tập viết trong lúc nhắm mắt, cho dù không nhìn thấy cũng không ảnh hưởng tới việc mình viết nhật ký, ha ha, thật là một ý hay].

Đọc đến đây, Hình Khải nhướn môi cười, Hình Dục quả nhiên không giống những cô gái khác, mới mười tuổi mà đầu óc đã có những suy nghĩ cổ quái thế rồi.

Anh bắt đầu lật nhanh những trang nhật ký, quả nhiên những nét chữ càng về sau càng loạn, muốn đọc xem cô viết gì thật không dễ.

Cho đến khi anh lật tới một trang bị gập, mớ từ từ giở chậm lại.

Hình Dục dùng cả trang giấy, dùng bút bi viết mấy chữ lớn: [Từ hôm nay trở đi, tôi không còn một mình nữa].

[Ngày 20 tháng 3 năm 1995. Lần đầu tiên mình nhìn thấy Hình Khải, anh lớn hơn mình một tuổi, nhưng lại cao hơn mình rất nhiều, và anh tràn đầy sự thù địch với mình. Thường nghe nói con của những cán bộ cao cấp luôn cho mình là đúng, nhưng mình lại không nghĩ thế, mà mình có thể nhận ra, sự ngạo mạn của anh chỉ là đang che giấu sự mềm yếu bên trong, anh sợ có người khám phá thế giới nội tâm của mình, bởi vì trong đó giấu một đứa trẻ cô độc, mình phải tìm được đứa trẻ đó, như thế mình mới có thể giúp đỡ anh. Không phải vì mình bác ái, mà mình hi vọng đứa trẻ đó sẽ đồng hành với một kẻ cô đơn như mình.]

[Ngày 15 tháng 6 năm 1995. Hình Khải rất thích viết thư làm quen. Thấy anh rất hứng thú với những cô gái khác ngoài mình, trong lòng mình rất vui, ít ra điều đó cũng có thể bù đắp được sự cô đơn trong anh.]

[Ngày 26 tháng 6 năm 1995. Hình Khải hẹn gặp một bạn gái quen qua thư, mình vốn không định làm phiền họ, nhưng cô bạn gái đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt, mình sợ Hình Khải bị nhiễm thói xấu, nên mới bắt đầu làm loạn, khiến Hình Khải tức giận bỏ đi. Nhưng sau này nghĩ lại, hình như mình không nên quản quá nhiều chuyện, anh thích gì thì cứ để anh làm, anh vui là được.

Buổi tối, Hình Khải bắt đầu động tay động chân với mình, mình biết anh sẽ không làm gì mình cả, chỉ là muốn thấy mình khóc mà thôi, nhưng mình lại đánh vào đầu anh, khiến anh đau tới phát khóc. Mình cố ý đánh anh thật mạnh, anh xâm phạm mình không sao cả, nhưng nếu anh nghiện làm chuyện đó, rồi sẽ dùng thủ đoạn để xâm phạm những người con gái khác thì sao?Không nên vì sự thờ ơ của mình mà anh phải đi lệch đường. Vì vậy, xin lỗi Hình Khải, em ra tay hơi nặng.]

[Ngày 12 tháng 9 năm 1996, Hình Khải giành được giải nhất môn Taekwondo cấp trường, anh cho rằng cuối cùng cũng có thể vênh vang trước mặt mình được rồi, nhưng mình thật sự mừng cho anh. Hình Khải, anh giỏi thật đấy!]

[Ngày 13 tháng 10 năm 1996. Hình Khải bắt đầu hứng thú với thân thể đang dậy thì của mình. Thế là mình lên kế hoạch, dùng điểm số làm điều kiện trao đổi. Bởi vì mình biết anh là một chàng trai thông minh, khi nhìn thấy rất nhiều những phát minh nhỏ do chính tay anh làm trong phòng để đồ, mình đã biết anh lười học thôi. Còn nữa, thật ra mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sớm muộn gì cũng cho anh, anh không cần phải sốt sắng.]

[Ngày 15 tháng 10 năm 1996. Có thể nói, hôm nay là một bước ngoặt trong cuộc đời mình, chính vào ngày này, trong lúc mưa bụi bay khắp trời, đã xác định con đường mà sau này mình phải đi. Hình Khải vứt đôi giày trắng mà mình yêu quý nhất...]

“Xoạt!” một cái, Hình Khải đột nhiên cảm thấy quyển sổ nhật ký lơ lửng giữa không trung... cùng lúc đó, Hình Dục đang nhìn anh bằng ánh mắt không vui vẻ gì. Hình Khải đờ đẫn chớp chớp mắt, đang đọc đến chỗ quan trọng nhất ha ha ha...

Hình Dục quay người bỏ đi, chạy vào phòng đọc, khoá trái cửa lại, nhét sổ nhật ký vào trong két bảo hiểm sau đó lập tức đổi mật mã.

“Tiểu, Tiểu Dục, anh không cố ý đọc trộm đâu, thật đấy, vì anh làm đổ nước, tiện tay kéo ngăn kéo ra... thế là mở...” Hình Khải khẽ gõ cửa, chỉ chút xíu nữa là đọc được đến chỗ quan trọng rồi! Mẹ nó chứ, hối hận không kịp!

...

Hình Khải đứng ở ngoài cửa phải tới mười phút, Hình Dục mới chịu mở cửa ra gặp anh.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, Hình Khải chột dạ nhìn lảng đi chỗ khác. Sau khi cô biết Hình Khải vẫn chưa đọc được phần quan trọng nhất từ thần thái của anh, nghiêng đầu cười nhạt: “Anh, chào mừng anh trở về.”

“...”

Hình Khải hít một hơi thật lớn như trút được gánh nặng trên vai, ngay sau đó hai chân mềm nhũn, loạng choạng nằm vật ra sàn nhà giả chết... làm thế nào đây, muốn đọc tiếp nội dung trong quyển nhật ký quá, hay là cho nổ két bảo hiểm?