Anh Hận Anh Yêu Em - Chương 40

Chương 40: Anh ở bên em

“Phó cục trưởng Hình, khu vực này đã được đào xới tìm kiếm nhiều lần, không còn ai sống sót đâu, người nào có thể cứu đều đã cứu cả rồi.” Đội trưởng đội cứu hộ có thể hiểu được tâm trạng lo lắng cho người thân của Hình Khải, nhưng năm ngày trước họ đã thuận lợi cứu ra một đám thôn dân bị thương, cho tới ngày hôm nay thôn trang đó đã hoàn toàn biến mất, tang thương phủ khắp nơi.

Hình Khải mặc quân phục rằn ri, nhảy lên đỉnh một đống đổ nát quan sát xung quanh.

Suốt dọc đường đi anh trầm mặc không nói, trong mắt vẫn lấp lánh niềm vui, bởi vì qua lời một người được cứu anh biết rằng nơi cuối cùng Hình Dục xuất hiện ở gần đây, cô rời đi từ tám ngày trước, đối với anh mà nói, đây là một tin tức hết sức tốt đẹp.

Anh tin, Hình Dục còn sống.

Hình Khải chầm chậm ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ lạc quan.

Tiểu Dục, ngày 18 tháng 7 là sinh nhật 28 tuổi của em, rất xấu hổ, bao nhiêu năm chưa bao giờ ở bên em vào ngày sinh nhật, năm nay định xin nghỉ phép mấy ngày đưa em đi chơi, thì trời lại không chiều lòng người.

Sang năm! Anh hứa với em, nhất định sẽ cùng em tổ chức một sinh nhật vui vẻ.

Tiểu Dục, xin em, bằng bất cứ giá nào cũng hãy tin vào lời anh đã hứa.

Mặc dù anh không biết em đang lâm vào cảnh khó khăn như thế nào, nhưng anh tin em có thể nghe thấy tiếng anh gọi em. Mười ba năm rồi, mười ba năm rồi Tiểu Dục, chỉ cần đấy là việc Hình Khải anh hứa với em, có việc nào anh chưa làm được, em nói xem có đúng không?

Vì vậy lần này, em nhất định phải tin tưởng nơi anh, dùng hơi thở yếu ớt hoặc mạnh mẽ của em, giúp anh chỉ ra con đường đi đến bên em. Con đường đó có khó khăn gập ghềnh tới đâu, hay là phải dời núi lấp biển, chỉ cần tìm được em, anh nguyện sẽ đi.

Tiểu Dục, xin hãy giúp anh tìm ra phương hướng, anh biết em còn sống, nhất định còn sống. Mười ba năm nói dài không dài nói ngắn không ngắn, em chắc chắn không nỡ rời xa anh khi chưa nói lời tạm biệt, đúng không?

Chờ đợi một phút.

Hai phút…

Đúng vào lúc ấy, một cơn gió lạnh thổi tới, nhân viên cứu hộ người nào người nấy bừng tỉnh, nhảy lên thang mà chiếc trực thăng vừa thả xuống.

“Cục phó Hình, mặt đất đang chuyển động, mau lên đi!” Đội trưởng đội cứu hộ túm lấy loa gọi lớn.

Hình Khải lờ đi như không nghe thấy, anh thậm chí còn không muốn nghe thấy những kết luận được đưa ra từ máy thăm dò nữa, anh phải dùng cách nguyên thuỷ nhất, dùng thính giác, hơi thở, dùng trái tim để cảm nhận, để tìm thấy người con gái anh trân trọng hơn cả bản thân mình.

Chậm chậm, Hình Khải giơ ba ngón tay lên, trái tim kiên định như thép không dễ gì lay chuyển.

Tiểu Dục, chẳng cần phải bàn bạc gì nữa, anh cảnh cáo em một lần nữa, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng sống!

Cứ thế, lại chờ đợi thêm vài phút…

Không biết do ông trời cảm động sự si tình của anh, hay đúng lúc có một tia sáng rọi thẳng vào mắt, Hình Khải chầm chậm mở to đôi mắt, nhìn về hướng đông trong rừng sâu.

Anh cầm ống nhòm lên nhìn… thấy một con suối nhỏ đang không ngừng chảy từ trên cao xuống. Ánh sáng phản chiếu qua mặt nước đến vị trí của anh, một điểm sáng, sáng lấp lánh như kim cương.

Rất dễ thấy rằng, những nơi có nước mới có đủ điều kiện cơ bản để sự sống sinh tồn.

Trái tim Hình Khải đập thình thịch, nhanh như một mũi tên nhảy lên thang dây, chỉ huy người phi công xuyên qua rừng cây rậm rạp, đi về phía nguồn nước!

Mặc dù không ai tin một nơi bị núi sập xuống như thế còn có sự sống, nhưng tất cả vẫn tuân theo mệnh lệnh của Hình Khải. Dù sao, kỳ tích vốn do con người tạo ra.

Trực thăng ù ù tiến về phía đó, nhưng khu rừng rậm rạp không có nơi để đáp xuống, dư chấn lúc nào cũng có thể xảy ra, Hình Khải không thể vì một mình mình mà hi sinh tính mạng của những thành viên trong đội cứu hộ, vì vậy anh tự mình nhảy xuống, ra lệnh cho mọi người tạm thời ở trên không trung, đợi anh thông báo tình hình.

Đầu tiên Hình Khải tìm tới nơi nguồn nước bị đứt dòng, một mô đất đổ nát, con suối đó thuận theo kẽ đá chảy vào trong. Anh vội vàng mở máy dò tìm tín hiệu sống ra, lau mồ hôi, sau đó chậm chậm di chuyển cái máy, chỉ đợi trên màn hình tĩnh lặng kia nhảy ra báo cáo về sự tồn tại của một sinh mạng.

Nửa tiếng qua đi, máy thăm dò trên trực thăng phát ra tín hiệu cảnh báo, đội trưởng đội cứu hộ vội vàng xin Hình Khải mau quay lại trực thăng, địa chấn có thể xảy ra trong vòng một giây sau đó.

Hình Khải tắt máy bộ đàm, đây là cơ hội cuối cùng của anh, người đã đến đây rồi, không định quay về một mình.

Thời gian chầm chậm trôi đi, dù mồ hôi thấm ướt bộ quân phục của anh, nhưng anh vẫn bình tĩnh, vẫn kiên trì tin rằng, nhất định sẽ tìm thấy cô.

Tiểu Dục, anh biết em ở ngay cạnh anh thôi, mặc dù đất đá làm mất liên lạc giữa chúng ta, nhưng huyết mạch anh vẫn đang chảy rất mạnh mẽ, sự mạnh mẽ đó, cho thấy em đang ở rất gần anh, rất gần…

Trời không phụ lòng người, cuối cùng, bảy phút sau, từ máy dò tìm phát ra tín hiệu vui mừng “tít tít tít”.

Hình Khải ngồi bệt xuống đất, rơi nước mắt vì chuỗi âm thanh liên tiếp này: “Tất cả mọi người mau tới đây, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.”

Nhận được mệnh lệnh, trực thăng quay vòng vòng trên trời, khi tới độ cao cho phép, nhân viên cứu hộ nhảy xuống, không có máy xúc máy khoan, họ phải dùng mìn để phá đá mở đường.

Tiếng nổ vang trời đánh thức thính giác của một người gặp nạn đang mắc kẹt, anh ta từ từ mở mắt sau khi bị hôn mê.

Vốn đang có bảy người gặp nạn trong hang này, nhưng qua những đợt dư chấn, giờ chỉ còn lại một người là chưa mất hoàn toàn tri giác.

Mặc dù người bị nạn này không nhìn thấy gì, nhưng từ ngày hôm qua, trong hang động tối om giơ năm bàn tay ra trước mặt cũng chẳng nhìn thấy gì, đã không còn ai nói với anh ta câu nào nữa, còn anh ta chỉ nghe thấy hơi thở yếu ớt của chính mình.

Đồng thời, chân trái của anh ta bị đá đè nên anh ta không thể nhúc nhích, càng chẳng có hơi sức mà kêu cứu, trong bóng tối, anh ta hoảng loạn lần sờ, với ý đồ tìm được vật gì đó có thể tạo ra âm thanh… nhưng, chỉ có mấy miếng giấy vụn rách nát, anh ta cố gắng lết về phía trước, thò một ngón tay khô gầy của mình ra ngoài khe sáng.

Rất nhanh, đội cứu hộ phát hiện ra người bị kẹt đầu tiên, tất cả mọi người đều nở nụ cười sung sướng. Nhưng bất hạnh là, phải tiến hành phẫu thuật cắt chân cho người này gấp. Thế là, được sự đồng ý của người bị nạn, đội cứu hộ bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật.

Hình Khải lại chú ý tới mẩu giấy nát mà người được cứu đang cầm trong lòng bàn tay đầy máu của anh ta, anh vội vàng bóc tờ giấy ra, cố gắng nhìn những nét chữ trên đó và lờ mờ đọc được chữ “Hình Khải…”

Nước mắt của anh, lại một lần nữa trào ra.

“Hình Dục ở trong đó, tôi chắc chắn cô ấy ở trong đó, đưa xẻng cho tôi, đưa cho tôi tất cả mọi dụng cụ có thể đào được…” Hình Khải đã không còn nói được theo thứ tự gì nữa, tâm trạng đó không thể diễn tả bằng lời, mặc dù không thừa nhận bằng lời, nhưng trong lòng đã khẳng định chắc chắn. Bây giờ, Hình Dục của anh, đang ở một nơi rất gần chờ anh tới cứu. Tìm lại được rồi, tìm lại được rồi!

Nhưng, khi một hòn đá được lật ra, khi nhân viên cứu hộ phát hiện ra Hình Dục, trong lòng cô đang ôm cậu bé trai, cả tảng đá lớn đè lên lưng cô, nếu họ không nhìn nhầm thì, xương sống lưng của cô đã bị gẫy giập biến dạng, từng đám máu đen sì đọng lại xung quanh, đến đôi giày trắng đang đi ở chân cũng bị nhuộm đỏ… bộ dạng đó của cô, giống như đã chết rồi, hoàn toàn không còn sự sống.

Lúc này, ánh mắt của những đội viên đội cứu hộ đang chăm chú quan sát nét mặt của Hình Khải, còn Hình Khải thẫn thờ mở mắt nhìn trừng trừng vào cơ thể gần như bị đè nát của Hình Dục…

Anh rất muốn ôm lấy cô, nhưng hai chân anh không thể nhúc nhích nổi, thậm chí còn hoảng sợ giật lùi về phía sau, chỉ lắp bắp nói: “Không… không.”

Rầm một tiếng, Hình Khải ngất xỉu.

Ngay sau đó, ngón tay đứa bé cử động, rồi một tiếng khóc ré lên, xuyên thẳng lên trời cao. Ngón tay bị thương của Hình Dục nhét trong miệng đứa trẻ, máu tươi nhỏ ròng ròng, đấy chính là kỳ tích giúp duy trì sự sống cho nó.

Không chỉ đứa trẻ, trong trận chiến với trời này, qua sự cố gắng không ngừng nghỉ của cô, đã cứu sống được hơn mười mạng người. Mặc dù không ai biết tên họ cô, nhưng nụ cười không thoả hiệp của cô mãi mãi khắc sâu trong lòng những người được cứu sống.

Tối đó, khi Hình Khải tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh.

Đột nhiên, anh giật phắt ống truyền trên tay ra, loạng choạng chạy khỏi phòng bệnh, nhưng anh vừa ra khỏi cửa, hai nhân viên cứu hộ đã đứng chặn đường anh.

“Cục phó Hình, xin anh hết sức bình tĩnh, các bác sĩ đang gắng hết sức để cứu Hình Dục.”

“Cô ấy, chưa chết, phải, phải không? Còn sống, còn sống phải không?” Hình Khải chưa bao giờ nghĩ mình còn dễ khóc hơn cả con gái thế này, nước mắt anh túa ra như chiếc vòi hoa sen, chảy mãi không dứt.

Sắc mặt đội trưởng đội cứu hộ u buồn, nặng nề gật đầu, rồi lại báo cáo tình hình: “Lần này đội cứu hộ tìm được tất cả bảy người, sáu người lớn và một trẻ con, trong đó bốn người đã chết, một người gẫy chân, đứa bé bình an vô sự, còn Hình Dục… trước khi hôn mê có lẽ đã tự tiêm cho mình một loại thuốc cấp cứu nào đó, vì vậy may mắn vẫn còn chống đỡ được. Nhưng phần đầu của cô ấy bị thương rất nặng, toàn thân bị gãy bảy chiếc xương, đâm vào nội tạng khiến chảy máu trong… tạm thời không thể biết tỉ lệ sống sót là bao nhiêu.”

Báo cáo xong, đội trưởng đội cứu hộ lại lấy ra một cuốn sổ ghi chép vằn vện vết máu trên đất trên đó đưa cho Hình Khải, nói: “Quyển sổ này ở dưới tay Hình Dục, có một phần nội dung bị ai đó xé mất, chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm, giao cho anh giữ.”

Nghe xong, Hình Khải phải giơ tay lên tới ba lần mới cầm được quyển sổ, đấy là quyển nhật ký của Hình Dục, tất cả mọi bí mật của cô đều được cất giấu trong đó, nhưng, không có cô ấy, anh chẳng có hứng thú tò mò với bất kỳ chuyện gì…

Đầu như bị rót thuỷ ngân vào, đau tới mức co giật, anh đã không còn dám nghĩ nữa, không dám đến gần phòng phẫu thuật, không dám nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến Hình Dục, tất cả những âm thanh xung quanh đều khiến anh hoảng sợ.

Anh quay về phòng bệnh, khoá cửa lại, ngồi thu lu ở góc tường, ngón tay bám chặt vào cuốn sổ nhật ký dính máu, gục đầu vào giữa hai đầu gối, bóng tối cô đơn sao mà lạnh lẽo, còn anh dường như quay lại buổi tối nào đó của mười ba năm trước, những ngày tháng không có Hình Dục, không có cô, anh chỉ là một đứa trẻ mất phương hướng.

Xin em, đừng bỏ anh lại, đừng nhẫn tâm như thế, xin em đấy được không…

Hình Phục Quốc mặc dù không thể tới hiện trường, nhưng đã tìm được bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất trong thành phố về phối hợp với bệnh viện để bàn bạc phương án chữa trị cho Hình Dục, đích thân gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, khi từng tin tức không mấy khả quan lọt vào tai ông, đôi mắt khô khốc của ông lại trào dâng cảm xúc.

Hình Dục đã nằm trong phòng phẫu thuật mười tám tiếng đồng hồ rồi, bác sĩ các khoa đã lẫn lượt vào phòng phẫu thuật, nhưng vẫn chẳng có tin tức vui vẻ nào lọt ra.

Hình Dục nằm trên bàn phẫu thuật chịu đựng sự giày vò, còn Hình Khải cũng không ăn không uống ở lì trong phòng bệnh, về mặt tâm hồn anh cũng chịu sự giày vò như thế.

Anh có cảm giác trong nháy mắt mình già đi mười tuổi, chỉ hít thở một hơi thôi cũng mệt nhọc vô cùng.

Trong bệnh viện thường xuyên có những tiếng rên xiết yếu ớt, nhưng không ai la hét thất thanh đầy kinh hoàng cả, khi ông trời cho bạn một hoàn cảnh giống nhau, chúng ta gần như chỉ có thể khuất phục, chỉ có thể cố gắng thích ứng, chỉ có thể bình thản chờ đợi nó hết giận.

Còn nữa, đội cứu hộ lại tìm được trong đống đổ nát chiếc di động của Hình Dục…

Trong thẻ nhớ của máy di động, chỉ lưu ba số điện thoại: số thứ nhất là số máy Hình Khải dùng để làm việc, số thứ hai là số máy bàn ở văn phòng của Hình Khải, số thứ mà là số máy cá nhân của Hình Khải.

Không muốn khóc lóc than vãn, không muốn tỏ ra yếu ớt như con gái, nhưng anh còn có thể làm gì, cầu nguyện ư? Đừng nói linh tinh nữa, tính khí ông trời rất khó chịu, nhân dân Trung Quốc, thậm chí dân trên toàn thế giới cũng đã từng lĩnh giáo rồi.

Hình Khải nắm chặt chiếc di động, ngồi bên cửa sổ, nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên không trung, lẩm nhẩm hát, lời bài hát anh muốn hát nhưng lại không nhớ rõ…

Đều là tai hoạ do ánh trăng mang tới, ánh trăng thế này thật quá đẹp quá dịu dàng, trong giây phút ấy mới nảy ra ước muốn được sống cùng em tới khi đầu bạc, và giây phút ấy trở thành sự vĩnh hằng trong anh. Hình Dục, dù lần này có li biệt thật hay không, anh cũng phải khiến em hiểu rõ ràng, anh yêu em, em là hạnh phúc duy nhất của Hình Khải này…

Đợi khi nào chúng ta đều nghỉ hưu rồi, sẽ thực hiện kế hoạch dưỡng lão hoàn mĩ đó. Chúng ta sống ở bên bờ biển, anh kể chuyện cười cho em nghe, không buồn cười em cũng phải cười giữ thể diện cho anh.

Em nướng cá biển cho anh ăn, cá em nướng chắc chắn là rất ngon, vì vậy anh không cần phải tỏ ra phối hợp cũng sẽ giơ ngón cái lên tán thưởng em. Em là người phụ nữ như thế, ngoài việc không chịu lấy anh ra, em là người phụ nữ không có tật xấu dù là rất nhỏ.

A, phải rồi, còn một việc nữa quên không nói với em, nếu em không chịu cùng anh thực hiện kế hoạch đó, thì anh cũng chẳng có hứng, đành cùng em đi đến nơi em muốn đến.