Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 037-038
Chương 37: Đêm, rất mê người
Sau khi bộ đồ ngủ đặc biệt được đưa vào, qua 10
phút đồng hồ, cửa phòng tắm vẫn chưa hề được mở ra.
Tô Dịch Thừa đứng ở ngoài cửa phòng tắm, dục hỏa
cũng không biến mất mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn rồi, trong đầu không ngừng hiện
ra dáng vẻ An Nhiên sau khi mặc bộ đồ ngủ thiếu vải kia, vẻ thanh lệ kèm theo
tia quyến rũ chọc người. Nghĩ vậy, ham muốn trong cơ thể lại càng mãnh liệt.
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi, thanh âm cực kỳ
khàn khàn. Lúc này đây anh có một xúc động muốn đẩy thẳng cửa vào, sau đó ôm chặt
cô vào lòng.
Lại qua không biết bao lâu, “két…” cửa phòng tắm
rốt cuộc được mở ra, An Nhiên cuốn chặt cái khăn tắm không lớn lắm kia, đi từ
phòng tắm ra ngoài, khăn tắm trùm được đường cong lả lướt của cô nhưng lại để lộ
đôi chân thon dài.
Nhìn thấy Tô Dịch Thừa đứng ngoài cửa, khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô bỗng dưng đỏ lên, giống như là quả táo chín đỏ mọng, mà tất cả
rất là dễ thương trong mắt Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt,
dường như nhìn thấy một vật báu nào đó vậy, nếu như nháy mắt một cái có thể vuột
mất cái gì.
An Nhiên bị nhìn như vậy rất là xấu hổ, tránh
ánh mắt của anh, đồng thời trong lòng cực lực hỏi thăm trên dưới tổ tông nhà
Lâm Lệ mấy lần.
“Thật ra thì, tôi … cái áo ngủ này không phải của
tôi —” Tay nắm chặt cái khăn tắm.
“An Nhiên.”
An Nhiên thử muốn giải thích cái gì lại bị anh
ngắt lời, sau đó im lặng, ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.
Tô Dịch Thừa nhìn cô chằm chằm, sau đó đi về
phía cô, chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi đưa tay ôm thật chặt cô vào trong lòng,
nhẹ giọng hỏi bên tai cô: “An Nhiên, em chuẩn bị xong chưa?”
Vì dục vọng hành hạ mà thanh âm của anh trở nên
đặc biệt ám ách nhưng giàu từ tính, thậm chí nghe vào lúc này lại có loại cảm giác
mị hoặc, mê người, khiến An Nhiên hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào, chỉ
ngây ngốc đứng đó tùy anh ôm.
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, thân thể mềm mại không
xương lúc này được anh ôm chặt, dường như từ giây phút cô bước ra từ phòng tắm,
lý trí của anh đã hoàn toàn biến mất, hô hấp ngắn rồi nặng, cuối cùng cực kỳ dồn
dập.
An Nhiên bị nhiệt độ trên người anh hù dọa, cả
người bị anh ôm gắt gao,giữa thân thể hai người không hề có kẽ hở.
“An Nhiên…” Thanh âm trầm thấp vô cùng ám ách của
anh lại vang lên bên tai cô.
Cô có phần sợ sệt, dường như biết tiếp theo sẽ xảy
ra chuyện gì, nhưng muốn đẩy anh ra, lại căn bản không có sức lực từ chối, chống
cự lại.
Tô Dịch Thừa hôn lỗ tai cô, để lại một dấu đỏ nhợt
nhạt trên gáy trắng ngần của cô, đó là ấn ký anh dành cho cô.
Thật ra thì trước đó An Nhiên đã chuẩn bị tốt,
ngày này sớm muộn gì cũng đến, tối nay coi như là ý trời, cô không thể nói nổi
lời từ chối rồi, mặc dù còn hơi hồi hộp, hơi lo lắng, nhưng giờ phút này An
Nhiên cũng chậm chạp học tiếp nhận.
Nghĩ thế An Nhiên nhắm mắt lại, quên đi lo lắng
và sợ hãi trong lòng mình, giao bản thân mình cho anh, anh là chồng cô, là người
kề vai sát cánh với cô trong tương lai. Tay từ từ đưa lên cổ anh, chậm rãi học
đáp lại nụ hôn của anh.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, đó như là một lời
khích lệ, Tô Dịch Thừa ôm cô càng chặt hơn, động tác hôn càng thêm điên cuồng.
Mặc dù An Nhiên không theo kịp anh, nhưng cũng
có gắng khiến mình phối hợp với anh.
Trong lúc vặn vẹo, khăn tắm để trùm không biết bị
kéo xuống như thế nào, bộ nội y khêu gợi kia mặc trên người An Nhiên như ẩn như
hiện, da thịt trắng ngần hồng hào lộ ra càng khiến An Nhiên mềm mại, gợi cảm mê
người.
Tô Dịch Thừa si mê nhìn, ánh mắt không rời khỏi
cô. Cô còn đẹp hơn so với tưởng tượng của anh, quần áo này mặc trên người cô giống
như là muốn câu người trăm lần!
Cảm giác lạnh lẽo khiến An Nhiên phục hồi tinh
thần lại, mở mắt ra, thấy hai mắt Tô Dịch Thừa ẩn chứa dục vọng mãnh liệt, nhìn
chăm chú vào cô, cô đột nhiên cúi đầu, mới phát hiện khăn tắm đã sớm rơi xuống
chân, lúc này trên người cô đang mặc cái mà Lâm Lệ gọi là ‘quà cưới’.
Vội vàng đưa tay che ngực mình, e thẹn trừng to
mắt có chút mất tự nhiên nhìn anh, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,
nóng rực, bị anh nhìn chăm chú cô rất không tự nhiên, cuối cùng có chút thẹn
quá hóa thành giận mà nũng nịu nói: “Sắc lang, đừng nhìn nữa!”
Tô Dịch Thừa hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời mắng
mỏ tức giận của cô, anh hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp trước mắt, đàn ông quả
nhiên là động vật có nửa người dễ dàng bị kích thích.
An Nhiên che phía trên lại không che được phía
dưới, cuối cùng dứt khoát nghiêm khắc che lại ánh mắt của Tô Dịch Thừa, gắt giọng:
“Không, không cho nhìn.”
Bị cô bịt mắt, khóe miệng Tô Dịch Thừa từ từ
cong lên thành nụ cười, trong đầu anh cũng có thể tưởng tượng ra dáng điệu cô mặc
bộ quần áo kia, cô lấy tay bịt mắt làm sao có thể che được.
Đưa tay dùng sức ôm cô vào lòng một lần nữa,
thân hình đẫy đà mềm mại kề sát vào lồng ngực anh, môi anh cọ sát vào vành tai
cô, hơi thở ấm áp kia phả vào lỗ tai cô.
An Nhiên không nhịn được mà run rẩy, trái tim
cũng thình thịch đập dồn dập.
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa nhẹ giọng gọi, thanh âm
trầm trầm ám ách vang lên bên tai cô: “Em đang định cám dỗ anh sao?” Giọng nói
kia còn mang theo mùi vị khiêu khích.
An Nhiên mãnh liệt lắc đầu, ra sức muốn giải
thích: “tôi, tôi không có, đồ ngủ là Lâm Lệ mua, tôi căn bản là không —”
Sau đó, cô cũng không nói được gì nữa.
Đôi môi khát khao của Tô Dịch Thừa như phát cuồng
mà đặt lên môi đỏ mọng của cô, khẽ thở gấp, cái lưỡi nóng bỏng bá đạo xâm nhập
vào trong miệng cô, trượt qua hàm răng lại cuốn lấy cái lưỡi của cô, An Nhiên
than nhẹ thở gấp, tay nắm chặt đồ ngủ.
“Tô … Tô Dịch Thừa.” Cô ưm nhẹ, còn êm tai hơn
nhiều so với anh tưởng tượng.
Tô Dịch Thừa ôm cô, hai người cùng ngã vào giường
lớn phía sau.
Nhiệt độ trong phòng từng chút từng chút tăng
lên, trong không khí có nhiệt độ nóng cháy người. Sau đó tiếng đàn bà thở gấp,
đàn ông gầm nhẹ từ từ vang lên trong màn đêm.
Trong phòng là một cảnh xuân kiều diễm, ngoài cửa
sổ, đêm, rất mê người.
Chương 38: Sáng sớm
Trời hửng sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa
sổ chiếu vào, gió sớm theo khe cửa sổ chưa đóng kĩ len lỏi vào bên trong, làm
chiếc rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng lay động.
An Nhiên chậm rãi tỉnh lại, vẻ mặt có chút mờ mịt,
nhìn người đàn ông đang ôm mình ngủ say bên cạnh, rồi sau đó mặt đỏ lên ngượng
ngùng, mọi thứ xảy ra đêm qua như một giấc mộng chân thực mà mất tự nhiên. Sự
thật chứng minh đàn ông có kinh nghiệm có thể làm giảm bớt đau đớn trong đêm đầu
tiên của phụ nữ, tối qua vào khoảnh khắc anh tiến vào dù có xé rách, nhưng
không đau đớn đến ngất đi như Lâm Lệ nói.
An Nhiên nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh
không hề chớp mắt, ánh mắt rất suồng sã và lớn mật, đây là lần đầu tiên cô nhìn
anh chăm chú như vậy. Anh nhìn rất đẹp trai, lông mày thô dày, sống mũi cao thẳng,
thậm chí lúc này An Nhiên mới phát hiện thì ra lông mi của anh rất dài như của
một cô gái vậy, đen đậm dài mảnh, nhưng có điểm khác biệt là lông mi anh dài
nhưng không bị cong lên, cho nên không khiến người khác có cảm giác nữ tính.
An Nhiên nhìn một lát, bất chợt có chút đùa dai,
đưa tay ra nhẹ nhàng đụng vào hàng mi nhỏ dài kia, chỉ thấy mí mắt Tô Dịch Thừa
khẽ động, nhưng không tỉnh lại ngay lập tức, An Nhiên thấy đùa rất vui liền đưa
tay đụng đụng, cứ lặp đi lặp lại như thế, như là không biết chán, thế nên cô
không phát hiện ra khóe miệng người nào đó đã cong lên thành một độ cung rất đẹp.
Vì sợ anh tỉnh lại, An Nhiên lè lè lưỡi không
dám táy máy nữa. Trải qua buổi tối hôm qua, An Nhiên da mặt mỏng, sợ anh tỉnh lại,
hai người bốn mắt nhìn nhau thì sẽ lúng túng cái kia… Nên nhẹ nhàng muốn rời khỏi
cái ôm của anh.
Nhẹ nâng cái tay đang để trên thắt lưng cô ra, động
tác dịu dàng hết sức có thể, đang chống tay muốn ngồi dậy, nhưng mà giây tiếp
theo người đàn ông ở phía sau nhẹ nhàng kéo một cái, lại ôm cô vào ngực, cằm đặt
trên trán cô, “Đi đâu.”
Cái ôm của Tô Dịch Thừa và bề ngoài của anh có
phần không tương xứng, khác với bề ngoài nhã nhặn, ôn hòa, cái ôm của anh có
tham vọng chiếm giữ rất mạnh, một tay ôm cô, một tay đặt ở thắt lưng phía trên
mông cô, bàn tay to ma sát cái mông vểnh ra của cô, chân tay lại càng ép vào cô
như là muốn đem cô hòa tan vào trong thân thể vậy.
Sự gắn bó da thịt thân mật thế này khiến mặt An
Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, “Trời, trời đã sáng.” An Nhiên cố nói.
“Ừ.” Tô Dịch Thừa nhẹ giọng đáp, bàn tay từng
chút từng chút vỗ nhẹ sống lưng nhẵn mịn của cô: “Còn sớm, ngủ thêm một lát.”
An Nhiên làm sao còn ngủ được, xấu hổ, e thẹn,
ngay cả chính mình cũng không rõ tâm tình mình lúc này là thế nào. Ngửa đầu
nhìn chỉ thấy anh vẫn nhắm hai mắt, đoán chừng anh căn bản là chỉ có ba phần tỉnh:
“Em, em đi làm bữa sáng.”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa chợt mở mắt ra, vừa lúc bắt
gặp ánh mắt của cô, mặt An Nhiên bỗng chốc đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh,
tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua còn hiện rõ mồn một trước mắt, những cảnh xấu
hổ kia khiến cô cảm thấy lúng túng.
Khóe miệng Tô Dịch Thừa nở nụ cười, anh thấy bộ
dáng mặt đỏ bừng của cô hết sức đáng yêu, cúi đầu hôn lên trán cô, cười hỏi:
“Đói bụng?”
Thật ra thì làm gì có khẩu vị mà quan tâm là có
đói hay không, An Nhiên chẳng qua chỉ thầm nghĩ nhanh chóng đứng lên, rời khỏi
căn phòng này, rời khỏi người đàn ông này. Vội vàng gật đầu, nói: “ừ, để em dậy,
thật đói bụng.”
“Ừ.” Tô Dịch Thừa thuận miệng đáp lại, bàn tay đỡ
thắt lưng cô, kéo cô gần hơn vào ngực mình, không để sót một kẽ hở nào. Sau đó
thanh âm ám ách vang lên bên tai cô, anh nói: “Ừ, anh cũng đói bụng.”
Thân thể An Nhiên bỗng dưng căng thẳng, cứng ngắc
không dám nhúc nhích, rõ ràng cô cảm nhận được cái cứng rắn đặt giữa hai chân
mình là cái gì, theo bản năng trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu. Trên miệng,
nở nụ cười miễn cưỡng, “Em em em, em dậy nấu cho anh.”
Tô Dịch Thừa cười cong cong lông mày, nơi đó có
sự mê hoặc khi vừa tỉnh lại, nhìn chăm chú vào An Nhiên, dưới chăn, cơ thể
nghiêng nghiêng về phía cô, thân thể được anh ôm rõ ràng cảm giác được sự hưng
phấn sáng sớm của anh. Xấu xa cong môi, anh cười nói: “Không cần, đã có sẵn rồi.”
“Ách….ở, ở đâu.” An Nhiên giả vờ hồ đồ, cười
khan, thân thể không ngừng lùi ra phía sau.
Tô Dịch Thừa cười, tay giam giữ cô không có
buông lỏng, chỉ cười nói: “em!”
An Nhiên có chút hoang mang, vội vàng nói: “Tô
Tô Tô Dịch Thừa, đã sáng rồi, chúng ta ô—”
An Nhiên không có cơ hội mở miệng nữa, Tô Dịch
thừa xoay người đè lên cô, bắt đầu hưởng thụ ‘bữa sáng’ xinh đẹp.
Vào thời điểm An Nhiên tỉnh lại lần nữa thì bên
ngoài trời đã sáng choang, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng chiếu
vào làm căn phòng sáng trưng, Tô Dịch Thừa đã không ở bên cạnh từ lâu. An Nhiên
nửa chống người muốn dậy, lúc này mới phát hiện cả người đau nhức như là bị cái
gì đó đè lên, toàn thân không có sức lực. Dưới đáy lòng lại cực lực mắng chửi
Lâm Lệ một lần, nhưng mà lần này Tô Dịch Thừa cũng không thoát khỏi liên quan.
Đưa tay lấy cái điện thoại di động đặt trên tủ đầu
giường, 9h 50p. Nhìn một cái, rồi mệt mỏi đặt di động xuống, nhắm hai mắt lại,
nằm đợi cơ thể trở lại bình thường, nhưng sau khi vừa nhắm mắt lại một giây, An
Nhiên bất thình lình mở to mắt ra, cũng không quan tâm đến thân thể đau nhức mà
ngồi bật dậy, một lần nữa lấy điện thoại ra xem, “9h 50 rồi!” Trời, buổi sáng
cô còn có cuộc họp đấy.
Cô thật không có thời gian quan tâm cái gì khác
nữa, vội vàng xuống giường, gấp chăn, mở tủ lấy quần áo rồi vọt vào phòng tắm,
vội vả tẩy rửa rồi đeo trang sức trang nhã, khi cuống cuồng chuẩn bị đi làm đột
nhiên liếc thấy dấu hôn trên cổ mình, cô rất sửng sốt, sau đó xoát một cái đỏ bừng
mặt lên, cô lấy phấn che khuyết điểm bôi mạnh lên cổ, trong lòng thầm mắng chửi
Tô Dịch Thừa.
Nhưng bôi phấn mãi cũng không che hết được dấu
hôn còn sót lại sau khi hoan ái, cuối cùng An Nhiên đành phải lấy cái khăn lụa
vốn định mua làm quà cho Tô Dịch Kiều quấn quanh cổ, cũng may hiện tại thời tiết
khá lạnh, nên buộc khăn lụa cũng không quá đột ngột.
Chỉnh trang mình xong, An Nhiên cầm túi xách vội
vã đi thẳng ra cửa, thế nên không nhìn thấy bánh mỳ sandwich và tờ giấy nhắn lại
trên bàn ăn trong phòng bếp.