Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 065-066
Chương 65: Vợ của tôi
Người đàn bà đanh đá kia không nói gì, chỉ nhìn
chằm chằm vào An Nhiên, không nói được, cũng không nói không được.
Thấy bà ta như thế, Hoàng Đức Hưng cũng tự nhiên
biết là bà ta ngầm chấp nhận rồi, vội vàng quay đầu, náy mắt cho An Nhiên: “An
Nhiên!”
An Nhiên nhìn ông ta, lại liếc nhìn người đàn bà
đanh đá hung hăng kia, trong lòng tất nhiên là tủi thân, cô tự nhận không phải
hoàn toàn là lỗi của cô, nên không có lý do gì phải để mình phải bị oan ức.
Nghĩ thế, cô nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói: “Tôi sẽ không xin lỗi bà, tôi cũng
không thấy tôi làm sai hay nói sai điều gì.”
“Ha, ông nghe đi, đây là thái độ của cô ta, tốt,
rất tốt.” Người đàn bà đanh đá kia thẹn quá hóa giận, tức giận nghiến răng nghiến
lợi nói: “Hoàng tổng giám, đừng nói tôi không nể mặt mũi ông, là cô ta căn bản
không giữ thể diện cho ông.”
“An Nhiên!” Hoàng Đức Hưng quay đầu, giận dữ
nhìn An Nhiên, trong lòng không ngừng trách móc cô không biết chừng mực.
An Nhiên tránh tầm mắt của ông ta, quay đầu đi,
không thèm nhìn ông ta.
Trong đám người Mạc Phi có chút không nhìn được
nữa, anh ta không nỡ để An Nhiên oan ức như thế, liền nhích chân muốn tiến lên,
lại bị Đồng Tiểu Tiệp ở bên cạnh kéo tay lại, lắc đầu với anh ta.
Chân mày Mạc Phi nhíu chặt lại, lo lắng nhìn An
Nhiên, rồi quay đầu nhỏ giọng nói với Đồng Tiểu Tiệp: “Tiểu Tiệp, em bỏ ra.”
Đồng Tiểu Tiệp nhìn anh ta, nhưng không nói chuyện,
buông tay anh ta ra, đồng thời lách mình vào trong đám người, đi về phía An
Nhiên và người đàn bà đanh đá kia.
“Dì Trương.” Khuôn mặt mỉm cười, thanh âm nhẹ
nhàng ôn nhu .
Đám người đang nhao nhao quay đầu lại, nhìn thấy
cô ta thì lộ ra các loại sắc mặt, An Nhiên nghi hoặc nhìn cô ta, không rõ cô ta
muốn làm gì. Mà Hoàng Đức Hưng thì mừng rỡ, vì ông ta biết con trai Trương gia
cưới con gái thứ hai của Đồng gia là Đồng Tiểu Mẫn, tính ra bọn họ coi như là
thân thích, mặt khác An Nhiên và Đồng Tiểu Tiệp lại là bạn học đại học, vừa vặn
có quan hệ với nhau, có tầng quan hệ này, nếu Đồng Tiểu Tiệp làm người hòa giải
giữa bọn họ, vậy thì người đàn bà đanh đá họ Trương kia sẽ nể mặt. Lại nhìn người
đàn bà đanh đá kia, trên mặt có chút mất tự nhiên, cúi đầu liếc nhìn bản thân
chật vật, lại giương mắt nhìn An Nhiên, ánh mắt kia như muốn ăn thịt người,
theo bà thấy, Đồng Tiểu Tiệp đã chứng kiến bản thân mình thảm hại như thế này,
coi như là mất hết sạch thể diện.
“Dì Trương, An Nhiên là học tỷ của cháu, ngài là
bề trên rộng lòng coi như là nể mặt mũi cháu, đừng làm căng với chị ta, được
không?” Đồng Tiểu Tiệp thân mật kéo tay bà ta, lấy lòng nói.
Người đàn bà đanh đá Trương gia nhìn Đồng Tiểu
Tiệp một cái, thật ra thì chuyện đến mức này, không thể có chuyện bảo bà ta nhượng
bộ, nếu trước đó Đồng Tiểu Tiệp đã ra mặt cầu tình, thì nể mặt mũi Đồng gia, bà
cũng không so đo rồi, nhưng sau khi Hoàng Đức Hưng liên tục làm lành, mà con bé
kia vẫn không chịu khuất phục bồi thường cho bà ta, ngang ngạnh cãi lại là mình
không sai, nếu bây giờ cứ thế này mà bỏ qua thì chẳng phải là tự hạ thấp thân
phận của mình sao, bà ta đường đường là một phu nhân giám đốc công ty lớn, chẳng
lẽ còn không trừng trị được một kiến trúc sư nho nhỏ, nói ra thật mất mặt, chuyện
này bà không mặc kệ được.
Hắng giọng một cái, liếc nhìn Đồng Tiểu Tiệp bên
cạnh, người đàn bà đanh đá Trương gia mở miệng nói: “Tiểu Tiệp, không phải là
dì không nể thể diện của cháu, là học tỷ của cháu khinh người quá đáng, vừa rồi
cháu cũng thấy đấy, lời hữu ích thì cô ta không nghe theo, cho nên hôm nay cô
ta phải có lời giải thích với ta, nếu không, dì cháu quả là không còn mặt mũi
nào nữa.”
“Vậy…” Đồng Tiểu Tiệp có chút bất đắc dĩ quay đầu
nhìn Mạc Phi, chân mày khẽ nhíu lại, như là muốn nói, cô đã cố gắng rồi nhưng
thật không có cách nào cả.
Hiện trường yên lặng hoàn toàn, ngay cả âm nhạc
cho bữa tiệc cũng ngừng lại từ lúc nào, người vây quanh xem ngày càng nhiều, một
số không biết tình hình đang cúi đầu hỏi người khác đến tột cùng là đang xảy ra
chuyện gì.
“Hoàng tổng giám, ông nói phải làm sao bây giờ?”
Người đàn bà đanh đá họ Trương quay đầu nhìn Hoàng Đức Hưng, bây giờ cái gì xin
lỗi, bồi thường gì đó đều quên đi, hôm nay bà muốn tạo áp lực để Hoàng Đức Hưng
đuổi việc con bé không biết trời cao đất rộng này, để cô ta biết, ở tiệc rượu
như thế này, không phải ai cũng đắc tội được.
Vẻ mặt Hoàng Đức Hưng bất đắc dĩ nhìn An Nhiên,
trong lòng suy nghĩ, con bé này cái gì cũng tốt, tài năng thiết kế trời cho,
nhưng đối nhân xử thế vẫn kém Tiếu Hiểu, đột nhiên ông hối hận đã đưa cô đến
đây, nếu không phải thấy Đồng Văn Hải và Mạc Phi có ý với cô, thật sự ông không
có ý định để cô dự tiệc rồi.
Lúc này đã sớm ổn định lại tâm trạng của mình,
An Nhiên lạnh nhạt nói: “Trương phu nhân không cần làm khó tổng giám chúng tôi,
chuyện này là chuyện giữa tôi và bà, nếu thật sự đòi làm cho ra lẽ, tôi thấy
chúng ta cứ trực tiếp đến cục cảnh sát đi, tránh ảnh hưởng tới những người tham
dự tiệc rượu.”
An Nhiên vừa nói ra, người đàn bà đanh đá họ
Trương tức giận, mặt đỏ ngầu, giận dữ gầm lên: “Được! Chúng ta đi cục cảnh
sát!”
“Chuyện gì xảy ra, ầm ĩ cái gì vậy?”
Phía sau, một thanh âm mang chút tang thương
vang lên. Mọi người tới tấp quay đầu lại, thấy rõ người mới đến, chủ động tránh
ra.
Lúc này không chỉ một người mà là năm người đàn
ông cùng nhau đến đây, có bốn người đàn ông tuổi tác xấp xỉ, ước chừng khoảng
năm, sáu chục tuổi, tóc mai hơi hơi bạc trắng, mang theo tang thương năm tháng.
Bốn người đàn ông theo thứ tự là Đồng Văn Hải,
chủ tịch hiệp hội bất động sản Tiêu Ứng Thiên, một người đàn ông hơi béo bụng
chính là chồng người đàn bà đanh đá Trương Viễn Sơn, mà người dẫn đầu bốn người
cũng chính là người vừa mở miệng nói, mặt mày hòa ái, tác phong nho nhã, thị
trưởng Giang Thành, Lăng Xuyên Giang!
Cùng đến với bốn người này còn có một người đàn
ông trẻ tuổi có diện mạo xuất sắc, toàn thân mặc âu phục màu thâm lam, đầu tóc
chải chuốt tỉ mỉ, ánh mắt thâm thúy mê người.
Mà người đàn ông này không phải ai khác, chính
là Tô Dịch Thừa!
Trương Viễn Sơn liếc nhìn bà xã đứng ở giữa,
chân mày nhíu chặt, thấp giọng mắng một câu, rồi kéo bà lại nhỏ giọng hỏi có
chuyện gì xảy ra.
Lúc này An Nhiên cũng sững sờ nhìn Tô Dịch Thừa,
cái miệng nhỏ nhắn há hốc vì quá bất ngờ, anh nói anh sẽ có tiệc rượu, nhưng cô
không nghĩ anh cũng đến đây!
Tất nhiên Tô Dịch Thừa cũng nhìn thấy cô, nhìn bộ
lễ phục màu cam nhạt đen thành một vệt lớn ở trước ngực, chân mày anh khẽ chau
lại, nhưng không nói gì, vượt qua đám người đi về phía cô, cởi áo khoác trên
người xuống khoác lên người cô, rồi nhẹ tay vén sợi tóc trên trán cô, hỏi: “Sao
lại biến thành thế này?”
An Nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của anh hù dọa,
một lúc lâu còn chưa phục hồi, chỉ sững sờ nhìn anh, hỏi: “Anh, sao anh lại ở
đây?”
Tô Dịch Thừa dịu dàng cười với cô, nói: “Anh
chưa hề nói cho em biết là tối nay cũng đến đây sao?”
Nhìn anh, An Nhiên đần độn lắc đầu, anh quả thật
không nói gì.
Tô Dịch Thừa cười cười, nói: “Vậy lần sau nhớ hỏi
anh.”
“Dịch Thừa.” Thanh âm có chút tang thương của thị
trưởng Giang Thành, Lăng Xuyên Giang một lần nữa vang lên từ phía sau, nhìn An
Nhiên, có chút nghi hoặc hỏi: “Vị này là?”
Tô Dịch Thừa quay đầu, cười nhạt nói: “Vợ của
tôi, Cố An Nhiên.”
Chương 66: Ra mặt vì cô
Tô Dịch Thừa vừa nói ra lời này, tất cả mọi người
đều sửng sốt, cả hội trường thoáng chốc không có tiếng động, im lặng đến khó
tin.
Mạc Phi mở to mắt nhìn Tô Dịch Thừa, rất bất ngờ
vì anh ta lại ở đây, hơn nữa còn đến cùng đám người Lăng thị trưởng, thân phận
của anh ta là gì?
Tiếu Hiểu cũng sửng sốt, vẻ mặt không tin tưởng
nhìn hai người Tô Dịch Thừa và An Nhiên, lúc này sợ là không nghĩ khác Mạc Phi
là mấy, cô không dám nói là quen biết hết tất cả công ty bất động sản của Giang
Thành, nhưng những người có máu mặt cô tự nhận là đều nhận biết được, chỉ có Tô
Dịch Thừa là cô thật sự không có ấn tượng gì! Nếu như anh ta không phải là người
trong ngành, chỉ sợ là người trong thị ủy, nhìn những người cùng đến, thân phận
đích thị là không thấp a! Thế mà cô hoàn toàn không ngờ được anh ta có lai lịch
lớn như vậy!
Lúc này Hoàng Đức Hưng đứng bên cạnh mới chợt hiểu
ra, nhớ đến buổi sáng hôm đó gặp phải Tô Dịch Thừa ở trước cổng công ty, bây giờ
nghẫm lại sao lại trùng hợp như vậy, xem chừng là đưa An Nhiên đi làm. Còn có,
cuộc điện thoại xin nghỉ cho An Nhiên ngày đó cũng là anh ta gọi, ông đã nghĩ
sao mà thấy dãy số kia quen thế, rõ ràng là dãy số từ thị ủy, thì ra là mình
đoán không sai!
Đồng Tiểu Tiệp đứng cạnh người đàn bà họ Trương
thì khẽ nhíu mày, nhìn hai người trước mắt, người đàn ông này cô có chút ấn tượng,
hồi trước đã nhìn thấy bức ảnh chụp anh ta và cha cô, chẳng qua là không ngờ
anh ta và An Nhiên ở cùng nhau, hơn nữa đã kết hôn!
Dù sao đã quen chứng kiến những cảnh như thế
này, mặc dù khó tin nhưng Lăng Xuyên Giang vẫn là người phục hồi tinh thần đầu
tiên, hỏi: “Cậu, cậu kết hôn khi nào? Tại sao tôi không nghe thấy cậu nói gì, lần
trước đến chỗ lão Tô, cũng không nghe thấy mẹ cậu nói gì a!”
Tô Dịch Thừa dắt tay An Nhiên đi về phía Lăng
Xuyên Giang, chỉ cười nhạt nói: “Chúng tôi kết hôn kết tương đối gấp gáp, tôi
và An Nhiên đều sợ phiền phức, cho nên chỉ đi đăng ký, tạm thời chưa định tổ chức
đám cưới.” Rồi quay đầu nói với An Nhiên: “An Nhiên, chào Lăng thị trưởng.”
Mặc dù còn ở trạng thái sững sờ có chút ngây ngốc,
nhưng An Nhiên vẫn gật đầu, cười cười với Lăng Xuyên Giang, khẽ nói: “chào Lăng
thị trưởng.”
Lăng Xuyên Giang gật đầu, nhìn cô, rồi lại nhìn
Tô Dịch Thừa một chút, trong lòng có chút cảm khái, nếu hồi đó không có sự kiện
kia, biết đâu, biết đâu Dịch Thừa sớm đã là con rể của ông rồi, nhưng sự đời
khó lường, ai mà biết được cuối cùng lại như thế này, tạo hóa trêu ngươi, tạo
hóa trêu ngươi a!
“Tô trợ lý kết hôn quá im hơi lặng tiếng rồi, một
chén rượu cũng không cho, quá không có lòng rồi, cũng quá hẹp hòi.” Tiêu Ứng
Thiên cười trêu ghẹo, xoa dịu bầu không khí có chút căng thẳng và lúng túng.
“Ha hả, Tiêu tổng nói đùa.” Tô Dịch Thừa cười,
sau đó quay đầu, nhìn An Nhiên một chút, rồi lại quay đầu nhìn người đàn bà
đanh đá và Trương Viễn Sơn lúc này đang há hốc mồm, hỏi: “Xin hỏi Trương phu
nhân, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? An Nhiên có chỗ nào làm phật lòng Trương phu
nhân mà phải ầm ĩ đến cục cảnh sát thế?”
“Đúng vậy a, vừa rồi xảy ra chuyện gì, có phải
là có hiểu lầm gì không?” Tiêu Ứng Thiên cũng hỏi, tiệc rượu đêm nay là do ông
tổ chức, ông được coi như là chủ nhà, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, tất nhiên
là ông phải đứng ra.
Người đàn bà đanh đá họ Trương gượng cười, suy
nghĩ còn chưa kịp phản ứng lại với câu ‘vợ tôi’ của Tô Dịch Thừa vừa nói, lúc
này càng không nói nổi lời nào rồi.
Bà đã gặp Tô Dịch Thừa mấy lần, cũng hiểu rõ bối
cảnh sau lưng của cậu ta, chưa nói đến thế lực của Tô gia ở Giang Thành, chỉ bản
thân Tô Dịch Thừa thôi, sau vài năm nữa Lăng Xuyên Giang nghỉ hưu sẽ đến lượt cậu
ta lên thay, đây là quan chức đứng đầu Giang Thành mấy năm sau, là người mà bà
không đắc tội được, vốn tưởng rằng con bé trước mắt chỉ là một nhà thiết kế nhỏ
bé vô danh của một công ty, ai ngờ được lại động đến sếp lớn như thế a!
Nghẫm lại những lời nói vừa rồi, thật sự là hối
hận xanh ruột rồi, hận không thể vả cho mình mấy cái tát, ít lời một đi chút.
Trương Viễn Sơn trợn mắt nhìn bà xã của mình một
cái, bà xã nổi danh hung hãn, bình thường thì thôi đi, nhưng hôm nay cũng không
xem là ở chỗ nào, gặp một người không tên không tuổi gì cũng được, thế mà lại
chọc vào người không nên dây vào, vừa rồi nghe thấy Lăng thị trưởng có ý chuyển
giao chuyện xây dựng ban khoa học kỹ thuật lại cho Tô Dịch Thừa chịu trách nhiệm,
ông còn đang muốn tạo quan hệ tốt với Tô Dịch Thừa, sau này mở cửa xây dựng gì
thì cũng có thể tham dự vào một chân, không ngờ mới ngoảnh đi ngoảnh lại, cái
bà già hung hãn này ngược lại, trực tiếp làm phật lòng người ta.
Giờ phút này ông cũng chẳng quan tâm gì khác, bước
lên phía trước cười làm lành nói: “Chắc là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, Tô trợ lý đừng
để tâm.”
Tô Dịch Thừa nhìn ông ta, sau đó quay đầu nhìn
người đàn bà họ Trương, nói: “Vậy thì có cái gì hiểu lầm xin Trương phu nhân
nói rõ ràng xem, tránh để trong lòng không thoải mái, nếu thật sự là lỗi của An
Nhiên, tôi hẳn là nên thay mặt cô ấy xin lỗi, nhận tội mới đúng.”
Người đàn bà đanh đá họ Trương kia cười gượng,
thật sự là còn khó coi hơn so với khóc, nhận tội, bà nào dám để cậu ta nói xin
lỗi, nhận tội a!
Thấy bà ta thật lâu không nói lời nào, Tô Dịch
Thừa gọi, “Trương phu nhân?” Ánh mắt kinh sợ nhìn bà như là khẳng định bà nói
ra thế nào là thế ấy.
Người đàn bà đanh đá họ Trương cười khan, liếc
nhìn chồng, lại nhận được cái trừng mắt hung hăng, hậm hực quay đầu, thật ra
thì bà chẳng qua chỉ lấn thiện sợ ác, cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu mà thôi, vì có tiền
nên thường ngày đùa giỡn khắp nơi, nhưng có tiền nữa cũng không bù được quyền
a, cho nên biết rõ một người có quyền hơn bà, bà liền sợ rồi. Cho nên, lúc này
chỉ có thể kiên trì, duy trì khuôn mặt vui vẻ, cười làm lành vời Tô Dịch Thừa,
nói: “Thật ra thì, thật ra là tôi không tốt, vừa rồi không cẩn thận va vào Tô
phu nhân, không cẩn thận làm bẩn lễ phục của Tô phu nhân, thật ra thì —”
Không đợi người đàn bà đanh đá họ Trương nói
xong, Trương Viễn Sơn vội vàng tiếp lời, quay đầu nhìn An Nhiên nói: “Thật ngại
quá, trong bữa tiệc rượu có chút va chạm cũng khó tránh khỏi, nếu Tô phu nhân
không ngại, đi thay bộ lễ phục này một chút, chúng tôi sẽ phụ trách mang đi giặt
sạch.”
Tô Dịch Thừa cũng không nói chuyện, trên mặt vẫn
nở nụ cười, quay đầu nhìn An Nhiên một chút, ý là chuyện này hoàn toàn nghe
theo ý cô, cô muốn thế nào thì liền làm như thế.
An Nhiên vốn không phải người đúng lý không bỏ
qua cho người khác, thật ra thì chỉ là một việc nhỏ, vừa rồi cô chỉ không muốn
để bà ta khinh người quá đáng. Nhưng mà sự việc đã đến mức này, nếu mình còn
tính toán thì không khác gì bà ta cả, vả lại tối nay tụ tập nhiều người có máu
mặt, dù không vì bản thân, cô cũng phải nghĩ cho Tô Dịch Thừa, đứng bên cạnh
anh, thì lòng dạ phải bao dung và nhìn xa, không thể hẹp hòi, đấy là cho anh thể
diện, nghĩ vậy, cô lắc đầu với Trương Viễn Sơn, nói: “Không cần, như Trương tổng
nói, tiệc rượu nhiều người, va va chạm chạm tất nhiên là không thể tránh, vừa
rồi Trương phu nhân đi vội, tôi cũng không để ý, mới va vào nhau, không thể nói
ai đúng ai sai, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Đúng đúng đúng, hiểu lầm, một sự hiểu lầm mà
thôi, Tô phu nhân không so đo là tốt rồi.” Trương Viễn Sơn vội vàng phụ họa
nói, vội vàng thuận theo lối thoát mà An Nhiên khơi ra.
Tô Dịch Thừa không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu
liếc nhìn An Nhiên, cẩn thận khép lại âu phục trên người cô, sau đó quay đầu
nói với Lăng thị trưởng và Tiêu hội trưởng: “Bác Lăng, Tiêu hội trưởng, An
Nhiên hiện tại như thế, cháu muốn đưa cô ấy về trước thay quần áo, nếu không có
việc gì nữa thì chúng cháu đi trước.”
Lăng thị trưởng và Tiêu hội trưởng đều gật đầu,
không hề phản đối.
An Nhiên cũng gật đầu với bọn họ, cười cười xin
lỗi.
Dắt tay An Nhiên, Tô Dịch Thừa lại quay đầu nói
với Hoàng Đức Hưng đứng bên cạnh: “Hoàng tổng giám, tôi đưa An Nhiên về rồi,
không có gì vấn đề chứ?”
“Không có, không có, không thành vấn đề.” Hoàng
Đức Hưng vội vàng nói.
Tô Dịch Thừa cười cười, ánh mắt khẽ đảo qua,
đúng lúc chống lại cái nhìn của Mạc Phi đang đứng trong đám người, im lặng nhìn
anh ta một lát, nhưng không nói gì. Sau đó thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn An
Nhiên, khóe miệng khẽ cười, nắm tay An Nhiên đi thẳng về phía cửa hội trường.
An Nhiên để mặc Tô Dịch Thừa nắm tay ra khỏi hội
trường, phớt lờ ánh mắt khác thường của mọi người ở phía sau, cũng không quan
tâm đến tiếng bàn luận xôn xao. Đi qua Tiếu Hiểu và Mạc Phi, cô chú ý đến ánh mắt
kinh ngạc của hai người, nhưng không có ngừng lại, mà đi thẳng lướt qua bọn họ,
để tùy Tô Dịch Thừa dẫn cô đi.
Có một loại ảo giác, lúc này cô như là công chúa
trong truyện cổ tích mà Tô Dịch Thừa chính là chàng hoàng tử của cô, vào thời
điểm cô chật vật kinh khủng nhất liền xuất hiện, sau đó nắm tay cô rời đi như
thế. Loại cảm giác này, thật sự có chút kỳ diệu đến khó tin.