Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 094-P2

Chương 94.2

An Nhiên nhìn anh vừa khóc vừa cười, không nói ra lời, chỉ lắc đầu, tất nhiên cô hiểu ý anh, vì biết, nên mới thấy cảm động, được người ta xem trọng như thế, trừ cha mẹ, anh là người đầu tiên. Hồi đó Mạc Phi tuy đối xử tốt với cô, cũng chưa từng lo lắng cho cô như thế.

Nước mắt của An Nhiên giống như là đứa trẻ không nghe lời, thế nào cũng không lau hết được. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải cúi người xuống, nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên từng giọt từng giọt nước mắt trên mặt cô, nước mắt kia chảy vào miệng, mặn mặn chát chát.

An Nhiên giơ tay lên vòng qua vai anh, chăm chú đáp trả nụ hôn của anh.

Nhiệt tình luôn tới rất nhanh, chỉ chốc lát Tô Dịch Thừa ôm cô di dời tới phòng ngủ, An Nhiên nằm trên giường, say mê nhìn anh, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, mỉm cười, trong lòng lại một lần nữa thấy may mắn về sự kích động hồi đó của mình, cũng lại một lần nữa thấy may mắn đối tượng mà mình nhận nhầm là anh, cô cảm ơn anh xem trọng và thương yêu, cảm ơn anh dịu dàng và quan tâm. Thật ra thì từ trước đến giờ yêu cầu của cô đối với cuộc hôn nhân này không cao, không cần đối phương có nhiều tiền, vì gánh vác trách nhiệm gia đình không chỉ thuộc về người đàn ông, cô cũng sẽ chủ động gánh vác, nỗ lực gia đình trôi qua êm thấm, cô chỉ muốn một cuộc sống bình lặng êm đềm, không cần tình cảm tiến triển quá nhanh, chỉ cần một người đàn ông quan tâm, hiểu cô, thương cô, mà anh, hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng chọn bạn đời của cô, thậm chí còn vượt quá tiêu chuẩn rất nhiều.

Tô Dịch Thừa cởi quần áo hai người ra, nhìn đôi mắt cô vì dục vọng mà trở nên mê mang, trong hốc mắt còn có chút hơi nước, cặp mắt mở to, nhìn vô cùng mê hoặc lòng người. tay từ từ đặt lên da thịt nhẵn mịn như tơ, xúc giác lưu luyến, anh biết tất cả các điểm mẫn cảm trên người cô, biết mình phải chạm vào đâu sẽ khiến cô không kìm được run rẩy, khóe miệng không kìm được thoát ra những thanh âm mê người. Từ trước đến nay anh cảm thấy mình không phải là một người trọng ham muốn, nhưng lại mê luyến thân thể cô một cách bất thường, hết lần này đến lần khác trầm luân trên người cô.

Chậm rãi cúi người xuống, hôn nhẹ lên từng nơi từng nơi trên người cô.

An Nhiên động tình, nhẹ nhàng run rẩy dưới thân anh, cảm giác được nụ hôn của anh rơi xuống từng chỗ trên cơ thể mình, bao gồm những nơi mình khó có thể mở miệng. Trong lúc động tình, đột nhiên An Nhiên có một ý nghĩ táo bạo, tay ôm chặt cổ anh, sau đó xoay mình một cái đặt anh xuống phía dưới, tóc dài vì thế mà rơi lả tả trên bả vai, thân thể trần trụi cùng mái tóc dài xõa vai trong tình huống này đặc biệt mê hoặc con người, hàm chứa sự quyến rũ độc nhất của cô.

Tô Dịch Thừa nhìn đến si mê, bộ vị nào đó trên người cực kỳ căng cứng.

"An Nhiên. . . . . . ." Khẽ gọi tên cô, Tô Dịch Thừa muốn đồng thời đặt cô xuống dưới thân một lần nữa, lại bị cô nhẹ nhàng ngăn lại, vì xấu hổ, lúc này An Nhiên cực kỳ đỏ mặt, bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi cúi người ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói: "tối nay, tối nay em ở phía trên." Thanh âm kia nhẹ nhàng dịu dàng có loại quyến rũ độc nhất của cô, mà khi cô nói, hơi thở ấm áp lại phả vào vành tai anh, nơi đó có chút ngứa ngáy khiến cả người anh chấn động, một lúc lâu mới phản ứng lại được. Không ngừng nuốt nước bọt, có chút khó khăn hỏi: "em, em nói gì?" Giờ phút này thanh âm đã sớm ám ám, không ôn nhuận, dễ nghe như bình thường.

An Nhiên thẹn thùng, khuôn mặt thoáng cái hồng rực lên, vì sự táo bạo của mình mà cực kỳ xấu hổ, động tác ngồi cưỡi lên người anh của mình lúc này càng khiến mình cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, "em, em vẫn nên ..." Nói xong liền muốn xoay người xuống dưới, lại bị một tay anh đặt trên bắp đùi trắng noãn kia đè lại, không cho cô xuống dưới. Tô Dịch Thừa cố định ở đó, bàn tay xoa xoa bắp đùi trắng noãn, một tay khác chạy trên ngực cô, không để cô rời đi.

An Nhiên đỏ mặt kịch liệt, nhìn thẳng vào anh, đột nhiên hối hận mình kích động, bởi vì cô hoàn toàn không biết tiếp theo mình phải làm thế nào, không có kinh nghiệm, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào.

Hơi thở Tô Dịch Thừa có chút rối loạn, bộ ngực khẽ phập phồng, nhìn cô, cả người căng thẳng .

An Nhiên nhìn anh, chính mình cũng căng thẳng không biết làm sao, cứ nhìn chằm chằm vào anh, mồ hôi trên trán mướt ra, có chút bối rối, An Nhiên bất lực nhìn anh, vẻ mặt buồn rười rượi nói: "em, em, em, em không biết nên làm thế nào!"

Tô Dịch Thừa cười khẽ, hai tay đặt ở thắt lưng trên bụng cô, nhìn cô, ám ách nói: "anh dạy em."

Kích tình qua đi, An Nhiên kiệt sức nằm trên giường, mí mắt nặng trình trịch gần như không mở ra được, đêm nay cô mới nếm trải cái gì gọi là vận động hao phí năng lượng, nhiệt lượng, thể lực. Vốn tưởng rằng hồi trước mình nằm đó thôi đã mệt đến nỗi cô không nói ra được một chữ liền ngủ luôn, nhưng mà qua buổi tối nay cô mới biết được, thì ra là ở phía trên mới làm người ta tiêu hao sức lực nhất! Nhưng nhìn bộ dạng Tô Dịch Thừa, thậm chí còn có sức lực ôm cô cùng nhau tắm, cô không khỏi phải hoài nghi sao thể thực của anh có thể tốt đến thế.

Tùy ý để Tô Dịch Thừa ôm cô cùng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, trong lúc mơ mơ màng màng, An Nhiên nhớ ra chuyên dọn nhà, hai tay vô thức ôm cổ anh, xác nhận mình sẽ không ngã xuống, mới từ từ buông anh ra, gối lên lồng ngực mạnh mẽ kia, mơ mơ màng màng ngây ngốc nói: "hôm nào, hôm nào tìm thời gian chúng ta dọn nhà đi."

Nơi đó gần công ty cô, chỉ là chuyện bước đi vài phút đồng hồ, như thế, anh không cần phải ngày nào cũng vòng lại đưa cô đi làm trước, rồi mình mới đi làm, hơn nữa một tháng tới, cô còn bận chuyện trang viên, buổi tối sẽ phải làm thêm giờ thường xuyên. Cô biết anh cũng rất bận, cho nên không thể hôm nào cũng đi đón cô, ở gần như thế, mình đi đi về về anh cũng có thể yên tâm hơn.

Tô Dịch Thừa liếc nhìn người trong ngực, cười gật đầu, đáp lời cô: "ừ, được." Tất cả đều lấy cô làm chuẩn, nếu cô không thích, như thế anh đều không hề gì.

Vì lí do công việc, thực sự là An Nhiên không lấy đâu ra thời gian dọn nhà, thật ra thì cũng không có gì phải thu dọn, trừ quần áo hai người, ở bên kia vật dụng trong nhà đều đã được lắp đặt xong xuôi. Đến lúc đó bọn họ chỉ cần lựa thời gian dọn quần áo sang là được.

Hôm nay trước khi tan tầm nhận được điện thoại của Tô Dịch Thừa, hỏi buổi tối cô có thể về sớm một chút hay không, thật ra thì công việc hôm nay cơ bản đã hoàn thành rồi, chỉ là lúc chiều Hoàng Đức Hưng báo cho cô buổi tối có một bữa tiệc muốn cô cùng đi. Xã giao vốn là một phần của công việc, dù không thích, An Nhiên cũng không tiện từ chối, chỉ gật đầu, nói được.

"Buổi tối có bữa tiệc, còn không biết lúc nào mới xong." An Nhiên nói thật.

"Thế à." Tô Dịch Thừa nói thật nhỏ, trong giọng nói có một chút thất vọng, nhưng cũng không rõ ràng.

An Nhiên nghe ra sự mất mát của anh, không khỏi hỏi: "sao vậy, buổi tối có chuyện gì?"

Bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa cười khẽ, chỉ nói: "tối nay cố gắng về sớm đi, lúc nào kết thúc bữa tiệc, nhớ gọi điện thoại cho anh, để anh đi đón em, đừng sợ phiền hà."

An Nhiên trong lòng ấm áp, mỉm cười gật đầu, "vâng."

Cúp điện thoại, không đến nửa giờ nữa sẽ tan tầm, An Nhiên chuẩn bị đến phòng bản mẫu tìm Trần công trao đổi một chút về vấn đề chỉnh sửa ban công kia. Vừa mới ra khỏi phòng làm việc, thì nhìn thấy Hoàng Đức Hưng đang đi về phía này, bảo cô chuẩn bị, đợi ngồi xe ông ta cùng đi đến nhà hàng. Bất đắc dĩ, An Nhiên chỉ đành phải gật đầu, lại trở về phòng làm việc, lấy túi trang điểm, chuẩn bị đến phòng vệ sinh trang điểm lại.

Khi đến phòng vệ sinh đúng lúc gặp phải Tiếu Hiểu từ trong đi ra, hai người đều sửng sốt.

Tiếu Hiểu nhìn túi trang điểm trong tay cô, không nhịn được cười mỉa mai, nói: "gả cho người tốt đúng là khác, ngay cả xã giao cũng nhiều hơn rồi."

An Nhiên nhìn cô ta, không nói chuyện, đi lướt qua người cô ta, đi vào trong phòng vệ sinh.

Phía sau Tiếu Hiểu lành lạnh nói: "tôi không phải đã nhắc nhở chị phải trông coi kỹ người đàn ông của chị ư, chị không sợ bị người ta chen vào sao?"

An Nhiên dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "cô muốn nói người muốn chen vào chính là cô sao?"

Tiếu Hiểu cười, nói: "tôi chỉ muốn nói cho chị biết, với điều kiện của Tô Dịch Thừa, ngoại trừ tôi muốn, những người phụ nữ khác cũng không ít đi." Nói xong, thì xoay người lắc mông rời đi.

Khi An Nhiên quay đầu lại chỉ nhìn thấy dáng đi lẳng lơ của cô ta, còn về lời nói không đầu không đuôi của cô ta thì chỉ thấy khó hiểu.