Phần IV- Hồi 6

Hồi 6: Kinh hoàng

Tư Mã Khôi thấy hiện tượng lạ, không kịp đi tìm đèn halogen, trong lúc hấp tấp, đành vội xách đèn pin, mượn ánh sáng yếu ớt của nó nhìn về phía trước, chỉ thấy bên ngoài khoang lái có một con mắt khổng lồ nhìn chằm chằm không rời. Mắt to như cái bánh xe, hai mí mắt chầm chậm khép mở, thần sắc vô định, dường như nó đang nhìn xuyên thấu qua ô cửa sổ khoang lái, bám dính vào sáu người sống đứng bên trong.
Sau khi quan sát rõ ràng, Tư Mã Khôi biết đây là mắt của một con rồng Komodo to lớn khác thường. Do quanh năm sống ở nơi huyệt động tối tăm ẩm ướt, thường xuyên bắt các loại côn trùng có lân quang làm thức ăn, nên phần mắt của nó không những không bị lớp vẩy che mờ, mà ngược lại thị lực càng được tiến hóa hơn, hai mắt lồi hẳn ra phía ngoài. Không tính cái đuôi, thân thể của nó vẫn dài đến năm, sáu mét, da cứng thịt dày; bình thường nó có thể nằm im bất động như tượng gỗ hàng mấy tháng ròng, nhưng lúc này nó bị ánh đèn trong chiếc tiêm kích vận tải dẫn dụ đến.
Tuy rằng trên người ai nấy đều có súng và dao săn, nhưng rồng Komodo sống trong núi sâu Miến Điện, bất phân lớn nhỏ, trên mình đều mang chất kịch độc, có thể dùng mắt khống chế người trong vòng trăm bước, rất khó phòng bị, nên chẳng ai dám chọc giận chúng. Một khi rồng Komodo triển khai tấn công, nó sẽ trở nên đáng sợ hơn cả cá sấu đầm lầy.
Tư Mã Khôi thấy tình thế không ổn, vội vàng tắt đèn pin đang cầm trong tay, nhỏ giọng nói với mọi người: “Đừng động đậy!”
Hội Ngọc Phi Yến không ai không biết rồng Komodo có thị giác linh động với mọi trạng thái, nó vô cùng nhạy cảm với vật thể di động và ánh sáng, nên chẳng ai dám cử động dù rất nhỏ. Tai họ nghe thấy trên nóc máy bay như có vật thể gì rất nặng chậm chạp ngọ ngoạy, đoán chắc đó là một con rồng Komodo khác, đang bò lồm ngồm trên nóc, mọi người liền lập tức tắt hết mọi nguồn ánh sáng bên mình.
Cả khoang máy bay trong khoảnh khắc đã trở nên đen quánh như sơn, chỉ có vảy lân quang lấp lánh cứ chập chờn nhấp nháy, đó là vảy lân quang của những con bướm đêm bị ánh đèn thu hút đâm loạn xạ vào người lúc ở lùm cỏ - trước khi đội thám hiểm vào trong máy bay. Tuy đi dưới màn mưa, nhưng họ vẫn bị khá nhiều bụi lân quang bám dính, đồng thời còn có không ít con bướm đêm theo chân bay vào bên trong.
Tư Mã Khôi thầm nghĩ, mấy con rồng Komodo vẫn còn luẩn quẩn ở đây chưa chịu bỏ đi, nguyên nhân chắc là do đám bướm đêm còn lại này, anh đang định phủi sạch bụi lân quang trên mình, thì đột nhiên thấy nóc máy bay phát ra âm thanh kêu “răng rắc”.
Chiếc máy bay ngủ im trong đầm lầy dưới lòng đất suốt một thời gian dài, kết cấu chất gỗ đã sớm bị mối mọt mục nát bởi không khí ẩm ướt xâm hại thì làm sao có thể chịu được thân thể khổng lồ nặng nề của rồng Komodo, chỗ lúc trước bị súng săn voi bắn thủng, bây giờ đều bị ép xuống đến nứt toác.
Chi sau của con rồng Komodo khổng lồ thụt xuống khe nứt. Trong lúc khẩn thiết khó lòng thoát thân, nó vắt kiệt sức dùng đuôi quẫy đạp, khiến chiếc máy bay bị rung lắc gần như tan ra thành từng mảnh. Hằng hà sa số những con thằn lằn nhỏ nhân cơ hội này đã lẻn chui vào bên trong qua các kẽ nứt.
Mọi người đứng trong bóng tối, hai mắt không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy lũ thằn lằn bò từ chân lần ngược lên người, nhưng ai nấy không thể không giơ tay hay đạp chân để giãy chúng ra.
Đúng lúc này, đột nhiên từ quả bom địa chấn bỗng vang lên một tiếng “kịch” , âm thanh tuy không lớn, nhưng hai tai Tư Mã Khôi rất nhạy cảm nên từ vị trí đang đứng anh phán đoán: hình như nút kích hoạt của quả bom địa chấn đã được mở. Trong lòng anh bỗng chốc buốt lạnh, biết chắc Nấm mồ xanh đang trốn trong khoang máy bay đã giở trò quỷ, phen này rắc rối to rồi, quả bom địa chấn hạng nặng với uy lực vô biên sắp phát nổ trong vòng vài phút nữa, mà hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Tư Mã Khôi nóng lòng muốn biết, gã Nấm mồ xanh kia rốt cục đã dùng cách gì, để trốn dưới con mắt của mọi người mà không hề bị phát hiện. Anh chẳng còn bận tâm đến mấy con rồng khổng lồ Komodo đang lởn vởn ngoài khoang lái, lập tức huơ huơ chiếc đèn pin trong tay, quét một đường: ngoại trừ sáu kẻ may mắn sống sót ra thì làm gì còn người nào thừa, thế nhưng nút kích hoạt ở phần đuôi quả bom địa chấn đúng thực là đã bị “người” trong bóng tối âm thầm khởi động.
Hội Ngọc Phi Yến thấy tình hình khác lạ, ai nấy đều kinh ngạc không thốt nên lời, biết chắc chuyến này sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa. Quả bom chứa trong chiếc tiêm kích số hiệu Rắn đen, tuy không thể sánh với quả “Grand Slam” đã san phẳng cả dãy núi, nhưng khối lượng của nó cũng đủ để người ta khiếp vía, vì gần như vượt qua cả cực giới hạn tải trọng của chiếc tiêm kích vận tải. Giờ phút này, cho dù mọi người có mọc thêm vài cái chân, cũng không thể chạy trốn khỏi phạm vi bao trùm nguy hiểm của sóng xung chấn phát nổ trong thời gian ngắn như vậy.

Đám sương mù bí ẩn ngàn năm không tan ở núi Dã Nhân, cơn bão nhiệt đới Buddha hoành hành, động huyệt không đáy giống như kính viễn vọng địa cầu, rồng Komodo, cá sấu, mãng xà Miến Điện mai phục dưới đầm lầy, quả bom địa chấn hạng nặng chứa trong khoang hàng chiếc Rắn đen, và cả “ngôi mộ màu xanh” ẩn chốn giữa bóng tối ngấm ngầm theo dõi hành động của mọi người, vòng sóng nguy hiểm này nối tiếp vòng sóng nguy hiểm khác, vô số ẩn số khó lòng giải thích không ngừng xuất hiện, khiến thể xác và thần kinh của mấy kẻ may mắn sống sót trong đội thám hiểm, đều bị đẩy đến gần mép vực suy sụp.

Mọi người biết giờ đây chỉ còn đường chết, không còn đường sống, nhất thời đều thất sắc, ai nấy ngẩn người bất động, nhưng sau giây phút ngắn ngủi đó, trong đầu không hẹn mà cùng xuất hiện một ý niệm: “Chạy! có thể chạy bao xa thì chạy!”, tâm lý này được gọi là “chó cùng dứt dậu”, ngồi đây đợi chết, cùng chiếc máy bay nổ tan xác thành khói bụi tro tàn, chi bằng hãy cố gắng chạy trốn đi thật xa, nói không chừng vẫn còn bảo toàn được thi thể nguyên lành.
Tư Mã Khôi hét gọi những người còn lại: “Đừng ngẩn tò te ra thế, mau rút thôi!”
Ngọc Phi Yến nhắc nhở: “Vùng đất ẩm ướt phía nam, cỏ mọc um tùm, có thể làm giảm sóng xung chấn của vụ nổ, sau khi rời khỏi máy bay, mọi người hãy cùng chạy về phía đó nhé!”
Mắt nhìn thời gian trôi chảy từng giây từng phút, mọi người chỉ mong rời khỏi trái bom địa chấn càng xa càng tốt; nhưng muốn rời khỏi chiếc máy bay, trước hết phải giải quyết xong hai con rồng Komodo khổng lồ đang quần đảo ngoài khoang lái, lúc này không thể không hạ quyết tâm lao ra chiến đấu trực diện với nó.
Hải ngọng xung phong mở màn, anh giương khẩu súng săn bốn nòng, chĩa lên lỗ hổng trên nóc máy bay, ngắm chuẩn vào bụng con rồng Komodo đang nằm ệp ở ngoài, rồi bắn một phát. Khẩu súng săn này tuy không bằng súng bắn tỉa công phá, nhưng nếu hạ gục mục tiêu gần, thì uy lực của nó lại không loại vũ khí nào có thể sánh kịp. Chỉ nghe “đoàng” một tiếng rồi khói trắng tỏa ra mù mịt như sương mây, con rồng Komodo khổng lồ thoáng chốc đã ngã vật ra đất, bụng thủng ruột lòi, máu chảy lênh láng.
Cùng lúc này, con rồng Komodo ở ngoài khoang lái, cũng bị gã Gấu trắng người Nga ném quả lựu đạn tan thành hai mảnh. Nó tuy chết mà không phục, hai mắt vẫn đỏ au au tựa máu nhìn trừng trừng như muốn lồi hẳn ra ngoài, rồi mí mắt lộn mạnh một cái, một tia máu từ hốc mắt bắn vọt ra, xuyên phụt qua khe nứt máy bay.
Rồng Komodo rất giỏi ngụy trang, bình thường nó có thể nằm im bất động giống như phiến đá hoặc thân cây khô, đợi khi con mồi đến gần mới bất ngờ vùng dậy, phun máu độc từ hốc mắt tấn công đối thủ. Chất dịch máu trong nang mắt của nó kịch độc không gì sánh nổi, hơn nữa tốc độ lại nhanh thần kỳ, khiến người ta khó lòng tránh được.
Gã Gấu trắng người Nga không ngờ con rồng bị tan xác thành hai mảnh, mà vẫn có thể lén tấn công, nên cho dù phản ứng của gã rất đỗi nhanh nhạy, nhưng vẫn bị máu độc bắn vào mắt trái. Gã đau đớn gào rú thảm thiết như một con mãnh thú bị chọc tiết. Tuy thể xác đau đớn bội phần nhưng đầu óc hãy còn tỉnh táo, gã biết rằng một khi bị chất độc từ mắt chạy vào não, thì coi như hoàn toàn xong đời, hết thuốc cứu chữa; dưới sự thôi thúc của khao khát sinh tồn mãnh liệt, gã cố nén cơn đau thấu đến tận tim, gắng gượng móc con mắt bên trái của mình ra.
Phần dịch độc mà gã người Nga tránh được, đều bắn vào thân thể mấy người ở phía sau. Khoang máy bay chứa một quả bom khổng lồ, sáu người còn lại phải chen chúc nhau trong một khoảng không gian nhỏ hẹp còn lại. Mọi người chỉ còn cách đứng nghiêng, vì ngay cả xoay người cũng rất khó khăn, làm sao có thể né tránh nổi, kết quả người nào cũng bị máu độc bắn vào.
May mà chất độc chỉ bám vào ba lô hoặc quần áo, không tiếp xúc với da thịt, nhưng gã Ciglovski cao to ngoại cỡ kia lăn lộn giãy giụa, dùng sức quá mạnh, nên chạm cả vào Tuyệt đứng ngay sau lưng. Tuyệt bị gã xô đẩy, gáy đập vào vỏ sắt cứng đanh của quả bom địa chấn, phút chốc máu tươi chảy ra đầm đìa, trong lúc hoảng loạn, cũng chẳng rõ vết thương nặng nhẹ thế nào.
Mọi người chưa kịp rời khỏi chiếc tiêm kích vận tải thì trong thời gian chớp mắt, liên tiếp hai thành viên nữa lại bị trọng thương, có điều vì nguy cơ cấp bách trước mắt, không cho phép trù trừ nấn ná lâu thêm, nên chẳng ai dám chậm chễ. Ngọc Phi Yến giơ chân đạp tung cánh cửa, giương khẩu súng xung phong Uzi đi trước mở đường. Hải ngọng cõng Tuyệt trên lưng, Tư Mã Khôi gọi Karaweik cùng xách nách dìu gã Gấu trắng mặt đầm đìa máu, mỗi người cầm một cây nến tín hiệu, bám sát sau lưng Ngọc Phi Yến. Không quản đường dưới chân gập ghềnh lồi lõm, họ liều mạng băng băng tháo chạy về phía đầm lầy um tùm cây cối.
Gã Gấu trắng tuy thân thể khỏe như bò mộng, nhưng vừa bị mất một mắt, vết thương quả không nhẹ, lại bị vài phần chất độc ngấm vào não nên thần trí bắt đầu nhiễu loạn, phút chốc mất hết lý trí như kẻ điên dại, rồi thú tính khát máu chợt trỗi dậy, trong lòng chỉ muốn giết người. Gã phát hiện hai cánh tay đều bị người khác kẹp chặt, liền thuận thế cuốn một vòng, hai bàn tay to phàm phạp như hai cánh quạt, định bóp chặt yết hầu của Tư Mã Khôi và Karaweik.
Tư Mã Khôi và Karaweik xả thân lôi gã tháo chạy khỏi chiếc tiêm kích vận tải, còn thần kinh mạch mệnh đều đổ dồn về quả bom hạng nặng ở phía sau, thì làm sao kịp đề phòng biến cố xảy ra ngay bên cạnh. Thế nhưng Tư Mã Khôi do suốt ngày lăn lộn nơi đường biên sống chết, từ trước đến giờ vẫn vô cùng nhanh nhạy, còn Karaweik tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vì cả ngày trèo cây xuyên núi nên thân thủ cũng lanh lẹ như khỉ, hai người đều ứng biến thần tốc, phát hiện thấy bàn tay to lớn của gã người Nga như hai gọng kìm đang nhằm vào cổ họng mình, liền vội vã lùi người lại, né sang một bên.
Ciglovaski thấy mình vồ trượt, liền lập tức rút dao săn ra, quay người lại chém. Tư Mã Khôi không kịp đứng dậy, vội lăn mấy vòng trên mặt đất, tránh đường dao chém. Anh thấy mặt gã Gấu trắng máu thịt hỗn độn, chỉ lộ ra mỗi con mắt hung quang sáng quắc, liền biết gã này đã mất hết lý trí, giống như một con chó dại, một khi nó đã lên cơn, thì chắc chắn sẽ không chịu buông tha, bèn hét lớn bảo Karaweik mau mau tháo chạy, tuyệt đối không được dừng lại.
Karaweik nhìn thấy gã khọm người Nga đột nhiên trở nên hung tợn như ác quỷ, đã sớm kinh hồn thất tán, toàn thân mềm nhèo nhẹo, không biết phải làm thế nào, mãi đến lúc nghe tiếng hét của Tư Mã Khôi, mới giật mình bừng tỉnh, thục mạng lao về phía hội La Đại Hải.
Ai ngờ gã Ciglovaski tuy rằng thần trí đang hoảng loạn, nhưng bình sinh giết người như giết rận, chẳng khác nào cỗ máy giết người do Liên Xô chế tạo, thủ đoạn giết người dường như trở thành bản năng, phát hiện có người chạy trốn, gã không thèm đuổi theo, mà “hừ” lên một tiếng rồi ra sức ném con dao săn trong tay về phía đó.
Con dao săn quân dụng hình vòng cung mà đội thám hiểm sử dụng trong rừng rậm, còn gọi là “dao mở núi”, sống dao dày, nhưng lưỡi rất mỏng và sắc, cán ngắn, thân dài, trước rộng sau hẹp, được làm bằng thép lò xo, là loại dao cực kỳ sắc bén. Con dao săn từ tay Ciglovaski phóng đi, gấp như sấm đánh, nhanh như chớp giật, chỉ thấy tiếng u u của kim loại vọng lại, nó lượn vòng trên không trung, rồi tiện ngang cổ Karaweik, nghe sắc lẻm, cái đầu người lập tức bị cắt ngang rời ra khỏi thân. Thế bay của con dao vẫn không hề suy yếu, tiếp tục lượn tiếp vài mét nữa mới chịu rơi xuống đất.
Karaweik đang chạy điên loạn về phía trước, đột nhiên bị con dao sắc từ phía sau cắt một đường vừa nhanh vừa mạnh, tuy đầu đã lìa khỏi thân, nhưng theo quán tính, chân vẫn không dừng lại ngay được, mà tiếp tục chạy thêm dăm ba bước nữa thì thi thể không đầu mới đổ rầm xuống đất.
Màn thảm kịch đột ngột xảy đến quả thực quá nhanh. Tư Mã Khôi thấy Karaweik chết đứng dưới lưỡi dao của gã Gấu trắng, bản thân lại không kịp đến ứng cứu, tuy nói sinh tử vô thường, chẳng ai đoán trước được, nhưng anh vẫn không thể kìm chế nổi cơn thịnh nộ bốc cháy phừng phừng trong lòng, làm ánh mắt xung huyết đỏ lòm. Trong lòng dội lên ý niệm giết người, anh ngẩng đầu nhìn gã Gấu trắng cũng đang quay người nhào đến, thầm nghĩ: “Hôm nay không phải tao chết thì mày phải chết”, rồi lập tức tránh sang một bên thủ thế, hai tay nắm chặt hai cán con dao săn.
Tuy trong lòng Tư Mã Khôi vừa giận vừa hận, nhưng đối mặt với cường địch, anh vẫn không hề mất bình tĩnh. Tư Mã Khôi biết gã người Nga cao lớn tay dài, chẳng khác nào loài dã thú, hơn nữa gã từng phục vụ trong quân đội Xô Viết nhiều năm, xem tư thế vung tay đá chân của gã thì biết chắc chắn gã này giỏi đấm bốc. Nên cho dù trên vai anh không bị thương, mà trực diện bổ nhào vào đối phương, thì e rằng cũng không chiếm được nửa phần lợi thế, huống hồ quyết đấu sinh tử, cần phải tốc chiến tốc thắng.
Trong lòng Tư Mã Khôi ngầm định giới hạn, nên anh không giằng co chính diện với gã người Nga, mà chỉ bắn một phát đạn hú họa, rồi tránh sang bên trái đối phương. Gã Gấu trắng nhào lên không trúng, bèn quay người lại tóm, nào ngờ bước chân Tư Mã Khôi di chuyển nhanh như sóc, tuyệt đối không tiếp xúc mặt đối mặt với gã, anh lui lại, quay người lẻn sang phía phải đối phương. Gã Gấu trắng thân hình to lớn lực lưỡng, nên khi phải liên tục xoay chuyển hết bên trái lại sang bên phải, tất có đôi chút lóng ngóng, mới chạy được hai ba vòng, bước chân đã bắt đầu loạng choạng, trọng tâm không vững, Tư Mã Khôi nhanh như cắt chớp cơ hội, vật ngửa gã ra đất.
Tuy gã người Nga bị ngã mạnh, nhưng vẫn kịp đạp Tư Mã Khôi một cái. Tư Mã Khôi không ngờ đối phương ra tay nhanh như vậy, bị đạp loạng choạng, anh cũng ngã nhào xuống đất theo gã. Tự biết mình phải chạm trán với kẻ thù hiểm ác nhất từ trước đến nay, nhưng lòng quyết tâm báo thù còn mạnh hơn nên anh chẳng hề có ý sợ hãi rút lui. Vừa ngã, anh liền lập tức đứng bật dậy, tiếp tục cầm con dao săn nhào lên.
Không ngờ, lúc đó mùi máu tanh nồng nặc bốc ra từ cơ thể gã Gấu trắng đã dẫn dụ một con cá sấu đang nằm mai phục dưới đầm lầy. Nó há to cái miệng đỏ lòm rộng ngoác ngoạm mạnh vào hai chân Ciglovaski, chậm chạp kéo gã về phía sau. Hàm cá sấu chi chít những chiếc răng nhọn hoắt như lưỡi cưa, lực ngoạm lại rất lớn, nên quá nửa thân người của gã Gấu trắng bị nó nuốt chửng. Gã bất giác cảm thấy đau buốt đến tận xương tủy, gã cố giãy giụa nhưng không thể thoát ra nổi.
Dưới cơn đau dữ dội, cổ họng gã phát ra những tiếng nghe “khặc khặc”. Rồi thần trí cuối cùng cũng minh mẫn trở lại, gã tự biết thân rơi vào cảnh ngộ này, chắc chắn chẳng còn đường sống, lại sợ bị cá sấu lôi xuống đầm lầy, phải chịu cái đau đớn do bị xé xác nuốt chửng, bèn tự mình kết liễu cuộc đời. Gã sờ cuộn thuốc nổ mang theo bên mình, rồi giật mạnh dây dẫn lửa.
Cùng với tiếng nổ lớn vang khắp đầm lầy là xương thịt máu me bay ra tứ phía. Tư Mã Khôi vội vàng tránh qua một bên, tuy anh từng chứng kiến tận mắt vô số cái chết trên chiến trường Miến Điện, nhưng nhìn cảnh tượng này, anh vẫn thấy bàng hoàng sững sờ, lòng cảm nhận sâu sắc sự bi thảm của thế gian, dường như cũng chỉ đến thế là cùng. Anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy phía trước pháo tín hiệu vụt lóe sáng. Thì ra La Đại Hải cõng Tuyệt bị thương ở đầu, gấp gáp chạy theo Ngọc Phi Yến vào đồng cỏ sâu, nên không hề biết biến cố xảy ra phía sau. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nổ do gã Gấu trắng tự kết liễu đời mình, mới biết có chuyện chẳng lành, anh liền bước chậm lại, ngoái đầu nghe ngóng.
Tư Mã Khôi tự hỏi: “Không biết thời gian đã qua bao lâu, dường như vượt cả thời hạn ấn định, sao trái bom địa chấn trên chiếc tiêm kích đến bây giờ vẫn chưa phát nổ?”. Nhưng không kịp nghĩ nhiều, anh vội vàng đuổi theo hội La Đại Hải. Ngọc Phi Yến và La Đại Hải chỉ thấy có một mình anh đi đến, trong lòng đều cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi nguyên do, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất, đáy khe núi Dã Nhân sâu vạn trượng đột nhiên xảy ra vụ nổ dữ dội, đúng chẳng khác gì “tinh cầu tương kích, càn khôn vỡ vụn”.

Quả bom địa chấn nặng ngàn cân trong chiếc máy bay tiêm kích vận tải, cuối cùng củng phát nổ, năng lượng giải phóng do khí nén cao áp giản nở đúng là rung trời chuyển đất,đổ biển trút sông. Tiếng vang lớn động cả khe núi sâu hun hút. Sóng xung chấn và sức ép dữ dội từ trung tâm vụ nổ lan truyền ra, mạnh như cơn lốc, nhanh chóng phủ khắp đầm lầy dưới lòng đất.
Bốn kẻ may mắn tháo chạy khỏi càn tay thần chết đó là Tư Mã Khôi, La Đại Hải, Ngọc Phi Yến và Tuyệt, vừa mới bỏ trốn chẳng bao xa đã bị cơn bão xung chấn cuốn vào vòng xoáy của nó. Do vụ nổ xảy ra quá nhanh, sấm nổ bịt tai còn chẳng kịp làm gì còn thời gian tìm chỗ ẩn náu,khiến thân thể dường như bị một bức tường xi măng dày nặng đột ngột đâm sầm vào với tốc độ khủng khiếp, nên họ chẳng khác nào cánh hạc giấy bị đứt dây, lật nhào xuống bùn đất
Trước mắt Tư Mã Khôi là một khoảng đỏ đen lẫn lộn,hai tai anh bị chấn động không nghe một tiếng gì ngoài tiếng "ong ong" còn trong đầu chỉ là một dải hỗn loạn, sau đó mất hết toàn bộ ý thức.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, những giọt nước mưa lạnh buốt thấu xương không ngừng tạt vào mặt
Làm Tư Mã Khôi dần dần tỉnh lại . Anh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung,mọi thứ trước mắt mờ ảo dập dềnh,không hề nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Trong lòng anh còn lờ mờ nhớ lúc trước trái bom địa chấn vừa phát nổ, quả bom địa chấn do nước Anh chế tạo tuy rằng vẫn thuộc phạm trù vũ khi thông thường, không thể so sánh được với bom hạt nhân, nhưng sức phá hoại của nó đúng là có thể dời non lấp biển.
Trước đây, Tư Mã Khôi từng nghe người dân bản địa nói,năm đó lúc phản công Miến Điện, tình hình vô cùng ác liệt, chỉ cần ban ngày,ngẩng đầu nhìn lên trời sẽ thấy máy bay quân Đồng Minh quần thảo hết phi đội này đến phi đội khác, nghìn thịt như chim én, rồi ném những quả bom còn to hơn cả cái nhà, quả nọ tiếp quả kia,phạt đứt bay cả đỉnh núi. Kích thước loại bom địa chấn này thuộc hàng khủng,trọng lượng cũng nặng khác thường nếu là cấp Grand Slam, thì nhất loạt đều phải do máy bay Lancaster thả xuống. Qủa bom với cấu tạo hình giọt nước với bề mặt tuyệt đối nhẵn nhụi không nếp gấp này, lúc thả xuống sẽ xoay vòng với tốc độ cao giữa không trung,khi tiếp đất nó có thể xuyên thấu hố công sự với độ sâu rất lớn, rồi hủy diệt vụn nát mọi mục tiêu chiến lược
Có điều,nhìn tổng quan cả quá trình lịch sử chiến tranh thế giới thứ hai,toàn bộ số bom Grand Slam mà quân Anh sử dụng chưa tới một trăm quả,hơn nửa tuyệt đại đa số dùng trong các chiến trường châu Âu. Trong thời kì chiến đấu với quân Nhật ở Miến Điện,bom địa chấn quân Anh sử dụng tuy thể tích nhỏ hơn một chút nhưng bên trong được nhồi thuốc pháo tiên tiến có độ phát nổ rất cao nên so với Grand Slam ,uy lực của nó cũng khủng khiếp không kém, thậm chí ngang ngửa về mọi điểm.
Bom địa chấn trong khu vực sâu núi Dã Nhân được đặt trong khoang hàng chiếc tiêm kích vận tải, đồng thời lại không có xung chấn tốc độ cao khi thả từ không trung xuống,một khi kích hoạt kíp nổ tại chỗ,tuy không thể đâm sâu nhưng vẫn có thể hình thành hố bom với đường kính gần trăm mét, hơn nữa phạm vi bao phủ của sóng địa chấn,có tác dụng hủy diệt, còn trải rộng hơn. Môi trường trong đầm lầy dưới lòng đất rất khắc nghiệt, chỉ dựa vào đôi chân,thì chạy nổi bao xa,bởi thế hội Tư Mã Khôi đã liệu định trước là trong thời gian có hạn,căn bản không thể chạy đến khu vực an toàn. Mọi người còn cho rằng chắc chắn là sẽ chết chứ không thể khác được. Lúc này, Tư Mã Khôi đã bắt đầu tỉnh lại, tâm thần hoảng loạn, anh cảm thấy như cơ thể bị vụn nát thành từng mảnh, nhưng đột nhiên thấy cuống họng có vị ngọt liền hộc ra một ngụm máu đen, liền sau đó thấy tứ chi, trăm xương đều đau buốt, mới biết,mình vẫn còn sống
Tư Mã Khôi thoát khỏi đại nạn , hai kiếp vẫn được làm người, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy may mắn chút nào , mà ngược lại còn thấy rất đỗi hoang mang cho dù anh có mệnh lớn phúc dày , đoạt quyền tạo hoá , thì vẫn chỉ là người trần mắt thịt, dẫu không thịt nát xương tan ngay tại chỗ , thì cũng bị sóng xung chấn ép cho dập nát lục phủ ngũ tạng mà chết , vậy mà không hiểu tại sao vẫn có thể sống đến bây giờ?
Anh thấy rằng mọi hiện tượng kì dị trong khe núi Dã Nhân đều không thể giải thích nổi. Tư Mã Khôi bị sóng xung chấn của quả bom làm cho khí huyết chấn động cả lên,tai trái không nghe thấy gì, tai phải không ngớt "ù ù",sau gáy ùa gió lạnh , thị giác , thíng giác đều hỏng cả,dường như chỉ còn mỗi hồn phách là vẫn chưa lià khỏi xác mà thôi. Anh nằm vật trên đất , trăm mối không thể giải thích thấu đáo , cũng không rõ ba người còn lại sống chết ra sao , trong lòng vừa tuyệt vọng , vưà bất an , khi thấy mình mẩy chân tay mềm nhũn , không thể động đậy nổi.
Tư Mã Khôi lúc mơ lúc tỉnh , cứ như vậy không biết bao lâu trong đêm tối. Cuối cùng khí huyết như thủy triều dềnh lên tụt xuống trong lồng ngực anh cũng dần bình lặng , tay chân đã có thể cử động,anh hít sâu một hơi , giãy đạp giữa đám cỏ hoang bùn lầy rồi mãi mới nhỏm dậy được. May mà lúc chạy trốn khỏi chiếc máy bay tiêm kích , chiếc ba lô chất đầy các thiết bị chiếu sáng không bị rơi mất, nen sờ thấy nến tín hiệu , anh quăng nó ra xa. Rồi qua màn ánh sáng , anh nhìn thấy hội La Đại Hải đang nằm vật trên đám cỏ răng cưa , cách mình chẳng bao xa. Họ cũng bị sóng xung chấn làm ngất đi , tai mũi họng đều rỉ máu,nhưng chẳng ai bị thương ngoài da cả.
Tư Mã Khôi bước tới lần lượt gọi ba người kia dậy. Mọi người giành giật sự sống sau kiếp nạn , trên mặt toàn là máu và bùn. Ai nấy tự kiểm tra vết thương của mình , nội tạng bên trong dường như không có gì đáng ngại lắm,chỉ có điều tinh thần đang hoảng loạn,chưa thể ổn định ngay được , màng nhĩ cũng bị rung động mạnh , mãi lâu sau mới có thể nghe được chút âm thanh.
Vết thương đằng sau đầu của tuyệt tương đối nặng , sau khi thay băn khác vẫn không ngừng chảy máu , cô chợt nhớ đến tung tích của Karaweik , liền nóng lòng gạn hỏi Tư Mã Khôi.
Tư Mã Khôi cũng chẳng giấu giếm , kể lại toàn bộ cho Tuyệt nghe , thi thể của Karaweik và gã Gấu trắng người Nga , một người bị mất đầu , một kẻ tan xác thành trăm mảnh , sau khi bom địa chấn phát nổ lại càng chẳng biết chỗ nào mà lượm lặt nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3