Cuộc gặp gỡ chí mạng - Tập 2 - chương 01a
Phụ nữ chịu tổn thương
là bởi họ đã tự tay giao cho người đàn ông quyền làm tổn thương họ.
Đàn ông quá tự tin, đàn bà quá cả tin,
tự tin là ngốc nghếch, cả tin còn ngốc nghếch hơn.
Chương 1: Dịu dàng
Lúc Trần Kình trở về căn hộ thấy bên trong tối om, bật đèn cúi đầu nhìn đồng hồ, hơn một giờ rồi, phải mau chóng tắm rửa gột sạch mùi thuốc và rượu trên người. Hắn cởi áo khoác, tiện tay vứt trên sofa, đi đến cửa phòng ngủ bỗng dừng lại, chắc cứ nên vào phòng tắm bên ngoài thôi, tránh ồn ào làm Lâm Uyển tỉnh giấc. Hắn quay người lại, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ truyền ra từ phía trong, tim hắn thắt lại đẩy cửa tiến vào bật đèn.
Chỉ thấy Lâm Uyển sắc mặt tái xanh, đám tóc rối trước trán thấm đẫm mồ hôi, hệt như con tôm nhỏ đang cong mình hai tay ôm lấy bụng. Hắn chạy đến ngồi xổm cạnh giường, vội hỏi: “Uyển Uyển, em sao rồi?”
Lâm Uyển nhắm hờ đôi mắt, khó chịu rên rỉ: “Đau…”
Trần Kình thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng cô nuốt thuốc ngủ rồi chứ. Nhưng vừa thấy vị trí mà tay cô ôm lấy trong lòng hắn liền hoảng sợ, chẳng lẽ viêm ruột thừa cấp tính? Ngày trước Trần Tây cũng từng bị thế này, hắn nửa đêm phải lái xe đưa em gái vào viện. Vừa nghĩ vậy, hắn vội vàng đứng dậy, khom lưng bế cô, nói: “Đi, mau đến bệnh viện.”
Lâm Uyển tuy đau đến chết đi sống lại nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nghe vậy liền sững người, vội đẩy hắn, nói: “Không đi.”
“Không được, việc này nghe lời tôi, phải đi.”
“Không đi.” Phiền chết mất, tên này sao lại thích chạy đến bệnh viện thế, bệnh viện là sân sau nhà hắn à?
“Nghe lời, không tới bệnh viện làm sao phẫu thuật được?” Trần Kình khéo léo dẫn dắt, cùng lúc đó đã bế bổng Lâm Uyển lên.
Lâm Uyển luống cuống đẩy ngực hắn, vùng vẫy nói: “Phẫu thuật gì?”
“Đừng sợ, chỉ là tiểu phẫu, cắt đi là ổn.”
Cắt đi? Sắc mặt Lâm Uyển càng trắng bệch, mở to đôi mắt cảnh giác hỏi: “Cắt cái gì?”
Trần Kình liếc nhìn quần áo đã thấm ướt mồ hôi trên người cô, sợ cô lạnh, hắn tiện tay kéo lấy chiếc ga trải giường quấn người cô, buột miệng đáp: “Đương nhiên là ruột thừa rồi.”
Lâm Uyển liền ngẩn ra, bàn tay vẫn dừng trước ngực hắn quên thu lại, cứ nhìn hắn chằm chằm hệt như quái vật. Trần Kình dém góc ga trải giường xong xuôi, trông thấy ánh mắt kì dị của cô, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Không đau nữa?”
“Tôi bị đau bụng kinh, anh muốn cắt tử cung của tôi ư?” Lâm Uyển cắn răng nói.
Trần Kình cũng ngẩn ra, chính xác mà nói là đần ra, bị... “đau bụng kinh”, từ này đương nhiên hắn biết, nhưng trước nay chưa từng thấy tận mắt, thử hỏi cô gái nào dám phơi bày cảnh tượng thảm hại này cho hắn xem?
Lâm Uyển nhìn bộ dạng ngốc nghếch hiếm thấy kia của hắn, tiếc rằng ngay cả sức cười nhạo cũng chẳng có, yếu ớt nói: “Đặt tôi xuống đi.”
Trần Kình ngơ ngác đặt cô lên giường, nhìn thấy cô lập tức khôi phục tư thế tôm nhỏ, vội hỏi: “Sao vậy? Ngày trước chưa từng thấy em đau thế này.” Hắn nghĩ một lát lại nói: “Hình như em vẫn chưa đến ngày mà.”
“Cảm lạnh rồi.”
Trần Kình liền hiểu ra, hôm đó ngâm mình trong hồ lâu như vậy nên bị rối loạn, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn nói “đáng đời ai bảo em tìm cái chết”. Nhưng vừa thấy dáng vẻ thảm thương của cô, liền từ tốn: “Uyển Uyển, tôi đưa em đi bệnh viện nhé, rơi xuống nước ốm thêm đó.”
“Không cần.”
“Nghe lời, giờ không phải lúc ngang bướng, mình đi khám Đông y, kê thuốc cho em điều hòa lại.”
Lâm Uyển mở to mắt nhìn hắn nói: “Rót cho tôi cốc nước nóng đi.”
Trần Kình gật đầu đứng dậy rời khỏi, lúi húi trong bếp một lúc rồi bê tới, Lâm Uyển liếc nhìn, là canh gừng đường đỏ, cô ngạc nhiên ngước mắt thì thấy Trần Kình cười nói: “Dù gì tôi cũng có chút thường thức, biết cách chống cảm lạnh, vừa hay trong nhà có, mau uống đi, tôi để vào tủ lạnh cho nguội rồi.”
Lâm Uyển hơi khó xử, bộ mặt khác của con người này chu đáo vô cùng. Cô cầm cốc lên uống một ngụm, nóng nhưng không bỏng, cầm vừa tay. Trần Kình ngồi bên cạnh nói: “Có phải em thích ăn đồ siêu nóng không? Tôi bảo em này, như vậy dễ bỏng thực quản lắm, sau này phải sửa, biết chưa?”
Thấy Lâm Uyển không lên tiếng, hắn lại gặng hỏi: “Nghe thấy không?”
Lâm Uyển gật đầu.
Trần Kình cầm chiếc cốc cô đã uống cạn đặt lên đầu giường, hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Lâm Uyển lại gật đầu lần nữa. Hắn đứng dậy nói: “Bây giờ đi bệnh viện nào.”
“Không đi đâu, tôi đỡ nhiều rồi.” Lâm Uyển nói xong kéo chăn lên nằm xuống, nhắm mắt nói: “Tôi buồn ngủ rồi, không muốn tranh cãi.”
Trần Kình nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, do dự một lát rồi nói: “Vậy cũng được, sáng mai nhé, đây không phải chuyện nhỏ.” Dứt lời hắn vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt, ngồi bên giường giúp cô lau mồ hôi, lau trán rồi lau cổ. Lâm Uyển không chịu đựng nổi giữ lấy tay hắn nói: “Anh đừng như vậy.”
“Tôi như thế nào?”
Lâm Uyển cũng không nhìn hắn lạnh lùng nói: “Đừng tốt với tôi.”
Trần Kình bật cười: “Tốt với em không ổn sao? Cứ phải đánh em, mắng em mới được à?”
Lâm Uyển không lên tiếng, hắn tiếp tục lau mồ hôi cho cô, còn kéo cổ áo ngủ của cô xuống, lau vùng ướt đẫm trước ngực, miệng nói: “Tôi cũng không muốn nói nhiều, em cứ tiếp nhận thôi...”
Lâm Uyển lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Tôi nhận không nổi.”
Trần Kình thu lại khăn mặt, lấy tay vén mái bằng của cô: “Giờ không phải lúc cãi nhau, ngủ sớm đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy rời khỏi, Lâm Uyển nghe tiếng nước chảy nhỏ gần như không thể nhận ra truyền qua mấy lớp cửa, nhắm mắt cười khổ, hẳn là Trần Kình đã đổi chiến lược, hắn muốn dùng nước ấm nấu con ếch[1] này là cô.
[1] “Nước ấm nấu ếch” là truyện ngụ ngôn Trung Quốc, khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ sợ hãi lập tức nhảy ra, nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà chết từ từ.
Trần Kình tắm vội vàng như đánh vật rồi trở về phòng ngủ, vén chăn lên nằm xuống, ngực hắn áp vào lưng cô, kề sát không kẽ hở. Lâm Uyển liền cảm nhận được nhiệt độ từ người đàn ông, còn cả nhịp tim mạnh mẽ khiến người khác không thể thờ ơ của hắn. Ngay sau đó, một bàn tay lớn di chuyển đến bụng dưới của cô, dời tay cô ra sau đó đặt lên xoa nhẹ nhàng. Bàn tay hắn vừa khô vừa nóng, nhưng dùng lực vừa phải, rõ ràng đã thật sự giảm bớt cảm giác khó chịu nơi cô. Lâm Uyển mệt mỏi than thở, trong đầu tưởng tượng bàn tay đó là một chiếc túi chườm nóng, túi sưởi điện, thiết bị xoa bóp tự động, là cái gì cũng được.
Trán Trần Kình tì lên phía sau đầu Lâm Uyển, ngửi mùi thơm tươi mát trên tóc cô, cảm thấy vô cùng yên tâm. Tuy cô rất phiền phức nhưng hắn cam tâm tình nguyện bị làm phiền, nhớ lại những lời giáo huấn nghe suốt hai ngày nay, hắn không kìm nổi thầm cười nhạt, cảm giác này ai chưa trải qua thì không hiểu được. Tuy hắn cũng chưa rõ Lâm Uyển và mình rốt cuộc là gì với nhau, nhưng hắn có thể từ từ suy nghĩ, nếu buông tha cô rồi, đến lúc hắn nghĩ rõ ràng lại hối hận thì làm sao? Vậy nên ai nói gì cũng không lay chuyển được hắn, dù có kề dao lên cổ hắn cũng sẽ không buông tay. Dù sao hắn cũng đã khinh suất, đã ích kỉ, đã bị gắn mác kẻ xấu rồi, chút vặt vãnh này có đáng là gì.
Cả đêm cứ trôi qua như vậy, buổi sáng lúc Lâm Uyển tỉnh dậy phát hiện mình đã quay người lại, vùi đầu trong ngực người đàn ông bên cạnh, bên trên là hơi thở đều đặn của hắn, phía dưới là nhịp tim ổn định của hắn. Cô lập tức ngẩn ra rồi xót xa nhắm chặt mắt lại. Cô vẫn là ếch xanh, là một con ếch xanh ngủ quên dưới đáy giếng, bên cạnh chỉ có một con rắn đang khè lưỡi lượn quanh. Ếch sợ rắn, rắn cũng đã hơn một lần cắn ếch, nhưng khi giông tố ập đến không ngờ con ếch đó vẫn bất giác dựa dẫm vào tên hàng xóm độc ác của mình.
Đây không phải lỗi của nó, chỉ là một thứ bản năng mà thôi.
Lâm Uyển ổn định tâm trạng xong xuôi lại mở mắt, hơi ngửa đầu ra sau lặng lẽ quan sát hắn. Ánh nắng yếu ớt sớm mai khiến gương mặt hắn bớt đi chút lạnh lùng, thoạt nhìn giống như người tốt. Trần Kình có tính cảnh giác rất cao, bị cô nhìn chăm chú chưa đến hai giây đã mở mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ, nhếch mép hỏi cô: “Đã đỡ hơn chưa?”
Lâm Uyển ngẩn người, ừ một tiếng.
Trần Kình giơ tay véo má cô rồi quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, lúc quay lại đôi mắt đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ngồi dậy nói với cô: “Mặc quần áo vào, tôi đưa em đi khám.”
“Hả? Không cần mà?” Chính cô dường như cũng quên mất việc này.
Trần Kình tung chăn rồi xuống giường, tiện thể tung cả nửa phần chăn bên cô ra, dùng ngữ khí ra lệnh trước sau như một: “Không bàn cãi, mau lên!”
Cuối cùng, Lâm Uyển bị Trần Kình nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép đưa đến phòng khám Đông y lần trước, châm mấy kim tại huyệt Tam m Giao gì đó. Lúc ra ngoài, Lâm Uyển đi phía trước, Trần Kình bỗng “ơ” một tiếng, ngập ngừng nói: “Uyển Uyển, quần em bẩn rồi.”
Gương mặt Lâm Uyển liền đỏ bừng, đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao. Cho dù cô có ghét người đàn ông này bao nhiêu thì hắn vẫn là người khác giới, chẳng cô gái nào có thể thản nhiên đối mặt với việc này. Trần Kình cởi áo choàng lên người cô, không nói gì thêm, đi trước dẫn đường, Lâm Uyển hận không thể tìm cái hố nào mà chui xuống.
Lúc lên xe, Lâm Uyển có chút do dự, Trần Kình lách qua ngồi vào ghế lái, quay đầu nói với cô: “Không sao, lên đi, không sợ bị người khác nhìn thấy à?” Lâm Uyển vừa nghe thấy vội vàng khom lưng chui vào xe.
Trần Kình đưa Lâm Uyển về đến tầng trệt căn hộ, tới nơi còn sợ cô chưa đủ khốn cùng liền nhắc nhở: “Mau lên thay quần đi.”
Lâm Uyển chẳng thêm để ý hắn, đỏ mặt xuống xe, vào cửa rồi đi thẳng đến phòng vệ sinh, vội kiểm tra nhưng không sao hết, tên khốn Trần Kình này lại trêu cô! Tức chết mất. Lúc này di động reo, là hắn gọi đến, cô giật máy gào lên: “Trần Kình! Anh điên à? Rỗi hơi chắc?”
Bên kia cười ha ha nói: “Người có bệnh là em chứ? Ở nhà nghỉ ngơi đừng đi làm, vừa nãy tôi xin phép giúp em rồi.” Dứt lời hắn cúp máy.
Lâm Uyển tức đến bốc khói, tên này luôn tự ý quyết định như vậy, coi cô là con rối giật dây, thật đáng ghét.
Mấy mũi châm kia quả công hiệu, mấy ngày sau Lâm Uyển đã không còn khó chịu. Thật ra cô cũng lo toát mồ hỏi, không nói trước đó bị ngâm trong nước, tự mình còn liều lĩnh ăn kem, đúng là thêm sương vào tuyết, sợ mình chết chưa đủ nhanh. Có lúc cô cảm thấy mình không sợ chết, nhưng sợ đau bụng kinh, cảm giác đau đó tưởng như sống không bằng chết, khiến bản thân hận không thể đập đầu chết ngay, haiz, suy cho cùng có lẽ cô vẫn sợ chết.
Có người nói thời gian chỉ là thuyết tương đối, ngày trước Trần Kình không đồng tình, bởi khi đó lòng hắn vững vàng, không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài. Bây giờ hắn không thể không thừa nhận quan điểm này, vì trong cuộc sống của hắn đã nhiều thêm một hệ quy chiếu, đó chính là Lâm Uyển. Lúc cô ồn ào hắn thấy thời gian trôi rất chậm, cô vừa yên tĩnh hắn lại thấy hóa ra thời gian trôi thật nhanh. Không phải chứ, thời gian trôi, năm tháng thoi đưa, thấm thoắt đã lại hơn một tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này Lâm Uyển không gây rối vì cô đã có thêm bạn, không biết nhặt từ đâu về một con cún ngốc xám ngoét. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy liền giật mình, đúng là giống một mớ giẻ lau, hắn theo bản năng cầm lên, vứt ra ngoài. Nhưng Lâm Uyển ôm mớ giẻ lau kia, thái độ ngang bướng, nhìn lại mớ giẻ trong lòng rồi mở to đôi mắt đen lay láy nhìn hắn, hắn bỗng nở nụ cười: “Chắc đây là họ hàng của em, trông giống lắm.”
Hắn nghĩ một lúc, nói tiếp: “Giữ nó lại cũng được, có điều phải tìm cái lồng nhốt, tôi sợ lỡ chân đạp chết nó.”
Chú cún nghe thấy tiếng lẩm bẩm cuối cùng, đôi mắt long lanh như sắp nhỏ nước, hắn cảm thấy càng giống Lâm Uyển.
Thế là giẻ lau nhỏ được giữ lại như vậy, Lâm Uyển gọi nó là Ni Ni, nhưng hắn vô tình phát hiện ra nó là con đực, liền gọi là Ni Ba[2]. Lâm Uyển đã có bạn, không buồn phiền nữa, lúc hắn không nhìn thấy cô vẫn có thể tươi cười, Trần Kình cảm thấy rất tốt. Nhưng dần dần, hắn lại khó chịu, lúc ở nhà Lâm Uyển với Ni Ba như hình với bóng, chỉ thiếu nước ôm nó ngủ mà thôi.
[2] Chú thích: “Ni Ba” trong tiếng Trung có nghĩa là “bùn”.
Trần Kình ghen rồi, việc làm hắn tức nhất là con chó đó được cưng chiều nên không coi ai ra gì, mỗi lần hắn xách nó từ trong lòng Lâm Uyển vứt ra đất, nó liên sủa “gâu gâu”, còn nhe răng với hắn. Hắn nghiến răng nghĩ, không biết ai mới là boss lớn của mày à, từ thức ăn mày ăn đến ban công mày ở đều là của tao, ngay cả chủ nhân trong mắt mày cũng là của tao nốt.
Có lần nhân lúc Lâm Uyển không chú ý, hắn liền dùng đế dép đạp cho mở giẻ Ni Ba kia một trận. Con cún không cam chịu oan ức lập tức sủa “gâu gâu” loạn lên. Lâm Uyển thấy thế liền vội vã xông tới hỏi, “Sao thế sao thế?” Hắn thản nhiên nói, “Ai biết nó lại động kinh gì? Chả sao mà cũng sủa vớ vẩn, chắc không phải em đã nhặt con chó điên chứ?”
Có vài lần lúc về nhà, nhìn thấy Lâm Uyển ngồi trên sofa xem ti vi, Ni Ba dán chặt trong lòng cô, trên bàn bày đầy vỏ đồ ăn của cả hai, hắn liền tức giận. Nhìn xem, căn hộ yên lành của hắn bị một người một chó ấy chà đạp trở thành cái quái gì rồi? Mỗi lần như vậy, hắn đều tự hỏi mình sao lại có thể tha thứ cho tất cả những việc này chứ?
Đáp án có ngay khi đó, là vì Lâm Uyển để bảo vệ con chó này đã miễn cưỡng đồng ý chiều theo hắn. Ví dụ như hắn nói tối nay tôi muốn thử tư thế yêu vòng tròn, Lâm Uyển không hiểu, hắn giải thích, cô không làm, hắn bảo vậy tôi sẽ mang con chó kia vứt ra ngoài cửa sổ. Lâm Uyển mặt mày liền trắng bệch, hắn nghĩ bụng, mình đúng là phải ghi lại mấy thứ xấu xa này, dọa vớ vẩn mà cô đã cho là thật.
Ông bà có câu “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”, phía Lâm Uyển yên ổn thì phía nhà hắn lại ầm lên. Mẹ hắn ngày nào cũng gọi điện thoại bịa đặt đủ kiếu lí do bảo hắn về nhà, hôm nay đau đầu ngày mai đau bụng, bịa xong mình thì bịa sang cha hắn, chắc chắn hắn là đứa con hiếu thuận, kết quả mỗi lần về nhà đều vừa hay có một cô gái ngồi đó.
Phía ông ngoại hắn thì vẫn tỏ ra cương quyết, trước sau như một, hắn không chịu thua thì không nhận hắn làm cháu ngoại. Hai cậu ở giữa mỉa mai ba phải, quan hệ cậu cháu căng thẳng cuối cùng đã dịu xuống trong ngày đại thọ chín mươi của ông cụ. Ở tiệc mừng thọ, cậu cả giới thiệu một người cho hắn, Trương Vận Nghi, là thiên kim nhà bộ trưởng từng nhắc đến trước đó. Cậu cả nhẹ nhàng nói với hắn, cứ ăn uống trò chuyện cũng không chết người được, hà tất phải cố chấp với ông cụ chứ, tuổi cao sức yếu liệu còn sống được mấy năm? Thấy hắn không tỏ thái độ lại nói, ông cụ đã biết cô gái cháu giấu kia là ai rồi, cháu còn nhất định bắt ông ra tay với cô ta sao?
Trần Kình liền cân nhắc một lúc, nói thật lòng hắn cũng không muốn vì một người con gái mà làm căng với gia đình, đồng thời cũng không muốn Lâm Uyển phải chịu thêm bất cứ quấy rầy nào. Hắn quan sát cô gái tên Trương Vận Nghi kia, tự nhiên thoải mái, cử chỉ chừng mực, quả là được lòng người, hơn nữa vừa nhìn đã thấy là người khí chất cao ngạo, chắc sẽ không bám riết lấy mình. Đúng như lời cậu cả hắn, dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm, không gây chết người, càng không sinh ra người. Chỉ cần không làm mấy việc đính hôn gì đó là được, hắn luôn có cách lùi bước toàn thây.
Đến khi Trần Kình dẹp yên nội loạn, sinh nhật hắn cũng sắp tới. Ngày trước hắn đều tụ tập ăn uống với đám bạn bè rồi chơi bời lung tung, vui đùa xong chỉ còn là hư không, nhớ lại thấy chẳng có chút ý nghĩa. Năm nay hắn đổi cách thức, hắn phải đón sinh nhật cùng Lâm Uyển.
Trước sinh nhật một tuần, Trần Kình phải đi Mỹ tham gia hội nghị cấp cao chuyên ngành. Lúc ra sân bay, hắn lôi Lâm Uyển lên xe, ép cô đi tiễn mình, cả quãng đường đều nắm chặt tay cô, đến bãi đỗ xe ở sân bay, hắn nói: “Cho em một tuần để nghĩ xem tặng tôi quà gì.”
Lâm Uyển quay đầu nhìn cửa sổ mặc kệ hắn, Trần Kình vừa muốn nói gì đó, bỗng thấy lão Lý phía trước liền xua tay đuổi ông ta xuống xe, hắn nói những lời sến súa trước mặt Lâm Uyển là đã đến giới hạn rồi, tuyệt đối không thể để người thứ ba nghe được. Lão Lý đi khỏi, hắn liền xoay mặt Lâm Uyển lại, nhìn vào mắt cô hỏi: “Nói chuyện với em này, đã nghe thấy chưa?”
Lâm Uyên trợn tròn mắt, chẳng thiện cảm nói: “Không nghĩ ra.”
“Tôi thấy em lười nghĩ thì có, thôi, tôi chọn một cái.” Hắn nghĩ một lát rồi nói: “Nấu cho tôi một bát mì nhé.”
“Không biết làm.”
Trần Kình “hừ” một tiếng, xem thường nói: “Khỏi phải lừa tôi, không biết nấu cơm còn gọi là phụ nữ sao?”
Lâm Uyển không trả lời, hắn đảo mắt, sáp lại gần nói: “Được rồi, tôi cũng không muốn mì nữa, tôi muốn nhận quà trước.” Dứt lời, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: “Còn bốn mươi phút, cũng đủ làm chuyện đó trên xe.”
Lâm Uyển nghe thấy mắt càng trợn to hơn, giống như chưa nghe rõ, nhưng thật ra đã nghe hiểu. Trần Kình chặn tay ép có lên cửa xe, hỏi bằng giọng mờ árn: “Mì hay chuyện đó, chọn A hay B?”
Nói rồi hắn định cởi cúc áo cô, Lâm Uyển vội giữ chặt tay hắn, nhắm mắt nói: “A.”
Trần Kình cười thành tiếng, hôn một cái lên mặt cô, nói: “Tôi phải đi rồi, lên máy bay bây giờ đây.” Dứt lời, hắn liền đẩy cửa xe bên mình ra, Lâm Uyển lại bị hắn trêu đùa, không nhịn nổi mắng: “Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?”
Trần Kình quay đầu nháy mắt, đắc ý đáp: “Em biết mà, tôi có thể.”
Ôn thần đi rồi, Lâm Uyển coi như đã thở phào nhẹ nhõm, cả ngày bị loạt đạn bọc đường lớn nhỏ của hắn thay phiên oanh tạc, thật lòng mà nói cô quá không chịu nổi, không ngờ mấy ngày vốn phải yên bình trôi qua giờ lại không hề bình yên. Ngày thứ nhất lúc tan làm, cô ở cửa cơ quan nhìn thấy Đàm Hy Triết đã lâu không gặp, sau lưng là chiếc Maserati đỏ rực.
Sau khi lên xe, Đàm Hy Triết nói: “Tôi đã nghe chuyện của hai người ở Tây Sơn lần trước, chắc không phải cô tuyệt vọng rồi nghĩ quẩn đấy chứ?”
Lâm Uyển day day thái dương, đáp: “Không phải, chỉ là một lần ngoài ý muốn.”
“Vậy thì tốt. Người ta thường nói “giữ được núi non, lo gì thiếu củi”, cơ thể là vốn liếng cơ bản, có vốn mới có khả năng sinh lời.” Một lát sau anh ta lại nói: “Có lẽ bình minh của cô sắp đến rồi.”
Lâm Uyển nghe thấy không khỏi kinh ngạc nhìn anh ta.
“Bên nhà Trần Kình đang xếp đặt hôn sự cho hắn, ông ngoại hắn đã chấm một cô cháu dâu rồi, cũng là người có địa vị, cả gia đình nhất trí thông qua, Trần Kình cũng không phản đối.” Anh ta nghĩ rồi lại nói: “Có điều nhìn cách hắn đối với cô bây giờ, e rằng kết hôn rồi cũng sẽ không thả cô đi, suy cho cùng kết hôn xong vẫn nuôi phụ nữ bên ngoài cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ.”
Lâm Uyển nghe rồi im lặng một lúc, mỉm cười nói: “Vậy tôi đành mang bình xăng đến chúc phúc trong hôn lễ của hắn thôi.”
Đàm Hy Triết cười rồi nói tiếp: “Vậy tôi đành không tham gia hôn lễ của hắn, tránh bị tai bay vạ gió.”
Lâm Uyển hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, bên đường từng hàng cây ngô đồng Pháp chỉ còn lại phần thân trơ trọi, trên cành sót lại vài chiếc lá đong đưa sắp rụng, ảm đạm, thê lương hệt như cuộc đời cô vậy. Cô thở dài trong lòng, hỏi: “Anh tìm tôi vì chuyện này sao?”
“Đương nhiên không phải.” Anh ta dứt lời nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Lâm Uyển, tôi nghĩ tôi biết sự băn khoăn của cô.”
“Anh biết?” Lâm Uyển quay đầu lại, hơi sửng sốt hỏi.
“Lần trước lúc tán gẫu với người khác có nhắc đến chuyện mười sáu năm trước, tôi mới phát hiện ra mối liên hệ trong chuyện này, rồi tôi đoán liệu có phải Trần Kình dùng nó để ép buộc phía cô dàn xếp ổn thỏa hay không, tôi đã tìm người xác minh, cô đoán kết quả ra sao?”
“Ra sao?” Lâm Uyển căng thẳng hỏi.
“Báo cáo thẩm tra đó bị người khác lấy đi rồi.”
“Cái gì?” Lâm Uyển sững sờ, cô nhớ bác Vương gái nói thứ Trần Kình cho họ xem khi đó là bản phô tô, “Hắn làm ư?”
“Việc này hẳn không phải ai cũng làm nổi, một người tạm coi là tôi, người thứ tư tôi chưa nghĩ ra, hiện nay chí ít chẳng có mấy người hứng thú với chuyện cũ rích vặt vãnh này.”
Lâm Uyển mệt mỏi dựa vào ghế, tâm trạng cô còn ảm đạm hơn mấy phần so với cảnh vật ngoài cửa sổ, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy người thứ ba là ai?”
Đàm Hy Triết bật cười, nói: “Là em họ tôi, cậu ta gần đây cứ can dự vào chuyện này, xem ra cũng muốn cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng đây.”
Thấy Lâm Uyển nghe xong ngẩn ra một lúc, anh ta giơ tay sờ lên phía sau đầu, đắn đo rồi nói: “Lâm Uyển, chắc cô vẫn không biết, cô gái giống như cô lại rất có sức hấp dẫn với những người như chúng tôi.” Thấy Lâm Uyển biến sắc, anh ta cười nói: “Cô đừng vội, nghe tôi nói hết đã. Điều này rất hiển nhiên, con người ta đều thường nảy sinh hứng thú vớí những người không giống mình, càng là người không ưa mình thì lại càng muốn chinh phục. Tôi nghĩ chắc ban đầu Trần Kình có cảm giác này với cô, nhưng trải qua sự việc ở Tây Sơn đó, quả là tôi đã có chút nhầm lẫn, hình như hắn càng lún càng sâu rồi.”
Lâm Uyển cười nhạt, nói: “Chẳng qua dục vọng chiếm hữu của hắn làm loạn lên mà thôi.”
Đàm Hy Triết cũng cười: “Lâm Uyển, người ngoài cuộc sáng suốt hơn ngườì trong cuộc, hơn nữa hai người đều thuộc tuýp mạnh mẽ, quan niệm cố hữu nên không dễ nhìn thấu chân tướng sự việc. Chẳng giấu gì cô, tôi từng nghĩ có nên theo đuổi cô hay không, có lẽ giành được cô về tay mới là sự đã kích lớn nhất dành cho hắn...”
Lâm Uyển trợn tròn mắt, nhìn anh như nhìn quái vật, Đàm Hy Triết lại cười: "Nhưng trông cô có vẻ không dễ theo đuổi, mà nói thật, tình cảm là trò chơi xa xỉ, tôi chơi không nổi.”
Lâm Uyển nghĩ một lát rồi nói: “Các anh đều coi tình cảm như trò chơi vậy sao?”
“Phải, người trên thế gian này đông như vậy, thái độ đối với tình cảm chắc chắn không giống nhau. Có người nghiêm túc như cô, đương nhiên cũng có người không nghiêm túc như tôi, còn đại đa số thì 50/50, dĩ nhiên, có cả số ít như Trần Kình, bản thân cũng không rõ rốt cuộc mình thuộc kiểu gì. Nếu đem so sánh, chắc đại đa số mọi người sẽ hạnh phúc hơn chút, người như cô là đau khổ nhất, người như tôi ư, sẽ không đau khổ nhưng cũng không hạnh phúc, còn Trần Kình, tôi chỉ muốn nói, tự tin không bằng tự hiểu.”
“Trần Kình đang chơi với lửa, ban đầu tôi muốn chờ đến ngày lửa bén lên người hắn để xem trò vui, nhưng lại không đành lòng thấy cô cùng chung cảnh ngộ nên mới nhắc nhở, phải biết dù là núi băng cũng sẽ có ngày bị lửa làm tan chảy.”
Đêm đó Lâm Uyển mất ngủ, vì vậy sang ngày cuối tuần hôm sau, lúc Mễ Lan hẹn đi dạo khu mua sắm, cô còn nghi ngờ có phải mình bị hoa mắt rồi không. Khi đó hai người dạo qua mấy cửa hàng, mỗi người mua một bộ quần áo, Mễ Lan tới phòng rửa tay còn cô đứng bên ngoài xách đồ đợi bạn. Bỗng trong đám người, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô giật thót mình, hai túi trong tay liền rơi xuống đất. Gương mặt đó lập tức lại chìm vào giữa dòng người, cô chẳng cần suy nghĩ vội đuổi theo đi xuống cầu thang cuốn. Lúc tới cửa xoay, người đó bỗng quay đầu lại, Lâm Uyển lập tức ngẩn ra. Người đàn ông trẻ tuổi nhuộm tóc màu nâu vàng kia hoàn toàn không phải người cô tưởng, chỉ là gương mặt hơi giống nhau mà thôi.