Cuộc gặp gỡ chí mạng - Tập 2 - chương 01b

Lâm Uyển bất lực giơ tay bịt miệng, không thể tin được, kẻ đó dù hóa thành tro cô cũng nhận ra, sao cô có thể nhầm người chứ, lẽ nào cô lại bị ảo giác rồi. Cô đứng ngẩn ngơ tại chỗ rất lâu, mặc cho dòng người qua lại như thoi đưa bên cạnh, mãi tới khi từ sau lưng truyền tới tiếng gọi của Mễ Lan: “Uyển Uyển?”

Cô quay người lại một cách máy móc, Mễ Lan thở phào cười hỏi: “Sao cậu lại chạy tới đây? Hại mình tìm mỏi mắt, ấy, đồ đâu?”

Lâm Uyển cúi nhìn, hai tay trống không, trong đầu như bị nhét vào một mớ lộn xộn, thuận miệng bịa lí do: “Vừa nãy... có người ăn trộm ví tiền của mình... mình... liền đuổi theo...”

“Mẹ kiếp, cái khu mua sắm rách nát gì thế này, đúng là ăn cướp trắng trợn...” Mễ Lan hét ầm lên làm vô số ánh nhìn lập tức đổ dồn đến, Lâm Uyển vội ngắt lời: “Nhỏ tiếng thôi, mình mua lại cho cậu một bộ là được.”

“Mua cái gì mà mua, mình phải tới văn phòng khu mua sắm tìm họ nói lí lẽ, đúng rồi, xem camera giám sát...”

Lâm Uyển liền nói: “Bỏ đi bỏ đi, người đã chạy mất rồi, đi đâu tìm được, đồ do mình làm mất, mình đền cậu là đúng rồi.”

“Việc gì cậu phải đền, đây lại không phải lỗi của cậu, hơn nữa cậu còn tổn thất nhiều hơn cả mình.”

“Đừng nói nữa, đi thôi.” Lâm Uyển kéo tay bạn lên thang máy, bước chân lảo đảo suýt ngã.

Mễ Lan vội vàng đỡ lấy cô, “Cẩn thận chút, lấy gì mà mua chứ, ví tiền của cậu không phải mất rồi sao?”

“Mình còn thẻ.”

Hai người lên tầng, tới quầy trang phục nữ vừa mua khi nãy, Mễ Lan nhanh chóng đi đến chỉ bộ quần áo bảo nhân viên lấy size, cô gái đó vẫn nhớ cô, gương mặt lộ vẻ do dự, Mễ Lan nói bừa: “Mua hai bộ thay đổi không được à?”

Lúc tính tiền, Mễ Lan lấy ví ra bị Lâm Uyển chặn lại, cô nổi giận cười mãi: “Mình nỡ để cậu đền thật sao? Cũng không phải ít tiền...” Nhưng Lâm Uyển đã nhanh tay quẹt thẻ xong, Mễ Lan bật cười nói: “Con nhỏ điên, tiền nhiều nên ngứa tay à.”

Ba chữ này là ngày trước Mễ Lan gọi lúc trêu đùa cô, còn gọi Tư Tư là “con nhỏ ngốc”, chỉ có mình Mễ Lan là người bình thường. Lâm Uyển ngẩn người, rồi nhận lấy hóa đơn kí tên, miệng lại nói: “Có hơi ngứa tay, hay là cậu chọn mấy bộ nữa mình tặng cậu?”

Mễ Lan chỉ coi là cô nói đùa nên kéo cô đi cửa hàng khác, tự bỏ tiền túi bù lại bộ quần áo kia của Lâm Uyển. Lúc trở về, Lâm Uyển bổng dừng bước, nhìn chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ trên manacanh trước mặt, nói: “Tiểu Mễ, cậu mặc bộ này chắc chắn rất đẹp.”

Mễ Lan nhìn về phía đó, ánh mắt sáng ngời, tiến sát đến liếc nhìn giá tiền, kêu tiếng “Mẹ ơi”, nói: “Giá tiền còn “đẹp” hơn, năm con số, đủ chi phí sinh hoạt mấy tháng.”

“Hay là mình tặng cậu nhé?”

“Cậu điên à, muốn làm đứa phá gia chi tử đúng không, đi thôi, đi thôi.”

Lâm Uyển nhìn chiếc thẻ nắm chặt trong tay, nghĩ thầm, mình điên thật rồi, thẻ này không phải của cô, là Trần Kình không biết đã bỏ vào ví cô từ khi nào. Lúc nãy phát hiện ra đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ điên rồ, cô phải quẹt thẻ đã đời cho hắn phá sản...

Ngày thứ ba, Lâm Uyển lại nhận được một quả bom, nói chính xác hơn là một quả mìn do chính cô đào lên.

Tục ngữ có câu, “Thường dạo bên bờ sông, đâu thể không ướt giày”. Tục ngữ còn có câu, “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”.

Lâm Uyển mất ngủ ngồi trên nắp bồn cầu, trong tay cầm một vật hình que màu trắng, cũng không biết đã ngồi bao lâu, lâu đến mức ngón trỏ và ngón cái tay phải cô đã cứng đờ. Que thử rơi xuống đất, có liếc nhìn, hai vạch nhỏ xíu kia hiện lên trước mắt quá rõ ràng.

Cô chán nản luồn hai bàn tay vào mái tóc, cau mày hồi tưởng rất lâu, cuối cùng nhớ ra một việc không lâu trước đó. Hôm ấy cô cầm lọ thuốc còn chưa đổ ra đã bị người nào đó cướp lấy, không vui hỏi: “Sao lại uống loại thuốc này?”

Cô bực mình nói: “Anh tưởng tôi thích uống chắc?”

Trần Kình ôm cô vào lòng, chậm rãi nói: “Đứng uống nữa, không phải tôi luôn dùng bao sao? Em đúng là vẽ vời thêm chuyện, thuốc thang ba phần độc hại, không biết à?”

Sau đó, hắn còn vứt hết thuốc dự phòng của cô trong ngăn kéo, còn cô lại đi tin hắn, chẳng mua thuốc nữa. Bây giờ ư? Bây giờ cô chỉ muốn nói, phụ nữ chịu tổn thương là bởi họ đã tự tay giao cho người đàn ông quyền làm tổn thương họ. Đàn ông quá tự tin, đàn bà quá cả tin, tự tin là ngốc nghếch, cả tin còn ngốc nghếch hơn.

Ngày thứ tư, Lâm Uyển tới bệnh viện đa khoa nào đó, lấy số, xét nghiệm nước tiểu, mang kết quả xét nghiệm đưa cho bác sĩ xem. Vị nữ bác sĩ trung niên kia nhìn tờ giấy nói: “Năm tuần rồi.” Lại lật sổ khám bệnh nhìn lướt thông tin cá nhân của cô, ngẩng đầu hỏi: “Giữ không?”

Lâm Uyển ngẩn người, nói: “Không giữ.”

Dứt hai chữ này lòng cô bỗng day dứt, một sinh mạng, vậy mà chỉ trong cuộc đối thoại cực kì đơn giản này đã bị quyết định số phận.

“Cô nên phá thai bằng thuốc, vì cô còn trẻ, hơn nữa là mang thai lần đầu, tuần thai ngắn, dùng thuốc phá thai sẽ đỡ hại đến cơ thể.”

“Trước tiên đi siêu âm, xem kích cỡ và vị trí bào thai, xác định có thích hợp dùng thuốc hay không.”

“Vâng.”

Trong bệnh viện hơi lạnh, lúc ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời Lâm Uyển chưa thể thích ứng ngay, bất giác rùng mình một cái, mắt cô cũng không dám mở to, mãi tới khi ra khỏi trụ sở bệnh viện mới cảm thấy khá hơn một chút. Lúc đợi xe bus, bên cạnh có hai cô bé giơ điện thoại chụp bầu trời, Lâm Uyển cũng ngước nhìn theo. Trên bầu trời xanh trong có hai đường trắng đan chéo, đó là dấu vết sót lại của hai chiếc máy bay vừa lướt qua. Cô khẽ cười, còn tưởng xuất hiện đĩa bay chứ.

Cô bé bên cạnh cười hi hi nói: “Trông như dấu tích sai ấy!”

Lâm Uyển nghe thấy, tìm như ngừng đập, ngẩng đầu lần nữa quan sát, quả nhiên là một dấu tích X to đùng, cứ như được vẽ ra bằng bút sáp màu trắng trên nền giấy xanh vậy. Giây phút này nhìn thấy nó cô cảm thấy mỉa mai biết bao. Xe bus đến rồi lại đi, hai cô bé kia đã sớm thu lại điện thoại, cười nói rời khỏi, Lâm Uyển vẫn đứng nguyên chỗ cũ ngửa mặt nhìn trời cho đến khi dấu vết đan chéo kia tan biến. Cô cúi thấp đầu, giơ tay xoa xoa chiếc gáy mỏi nhừ, thở dài trong lòng. Phải rồi, một thứ sai lầm cuối cùng cũng chẳng thể tồn tại trên đời.

Chiều tối ngày thứ bảy, Trần Kình trở về, vừa xuống máy bay đã bảo tài xế lái xe về căn hộ. Hắn bước vào, trong nhà yên tĩnh, rõ ràng hơi lạnh lẽo, trên sofa không có bóng dáng một người một chó kia, không có tiếng ồn ào phát ra từ tivi, hắn lại cảm giác không quen lắm. Lúc cúi đầu nhìn thấy đôi dép nhỏ màu trắng sữa của Lâm Uyển hắn mới yên tâm, thay dép của mình xong, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại khom lưng đổi đầu dép của cô hướng vào trong nhà.

Lúc đứng dậy, hắn không nhịn nổi bật cười. Mấy ngày nay mỗi khi đêm đến, một mình thoải mái nằm trên chiếc giường lớn ở nước ngoài, hắn đều nhớ đến cơ thể ấm áp kia của Lâm Uyển. Thậm chí hắn còn hối hận không đưa cô đi cùng, như vậy ban ngày cô có thể dạo chơi khắp nơi, ban đêm... Rồi hắn lập tức ngừng lại, một đấng nam nhi mà cả ngày nhớ nhung phụ nữ quả không phải chuyện gì hay ho. Nhưng khi trở mình, hắn vẫn không kìm được nỗi nhớ, chẳng biết Lâm Uyển ngủ một mình liệu có thấy không quen giống như hắn?

 

Trần Kình theo bản năng muốn gọi điện thoại cho Lâm Uyển bảo cô về, nhưng cầm di động lên ấn được hai cái lại cảm thấy việc này hơi mất mặt. Tại sao lần nào cũng là hắn tìm cô, còn cô trước nay chưa từng gọi một cuộc điện thoại cho hắn? Nhìn thời gian còn sớm, hay trước tiên đi tắm đã. Lúc vào phòng ngủ, thoáng nhìn trên bàn có một tờ giấy, hắn không để ý, đi được vài bước lại cảm thấy tờ giấy đó trông rất kì lạ, bèn quay trở lại.

Trần Kình cầm bức ảnh siêu âm đen trắng to bằng lòng bàn tay ở phía trên lên, cau mày nhìn một lúc lâu, một hình tròn đen sì trong ảnh, hắn xem không hiểu. Lại cầm tờ giấy kia lên, một dòng tiêu đề dài nổi bật “Hồ sơ ghi chép phương pháp (phá thai nội khoa) dùng thuốc Mifepristone kết hợp Prostaglandin kết thúc giai đoạn đầu mang thai”, cái gì rối rắm thế. Hắn chửi một câu, lật mặt sau ra xem, lại là một dòng chữ dài “Đơn đồng ý lựa chọn dùng thuốc sau khi hiểu rõ phương pháp (phá thai nội khoa) dùng thuốc Mifepristone kết hợp Prostaglandin kết thúc giai đoạn đầu mang thai”. Ngón tay hắn run run, ánh mắt lướt qua từng ký tự ngoằn nghèo như giun, dừng lại ở góc dưới bên phải, ở đó có một cái tên viết bằng tay: Lâm Uyển. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy chữ viết của cô, thật đẹp.

Và dường như có người đã chôn một quả bom trong cơ thể hắn, ngay sau đó lại có người đốt sợi dây nối với quả bom đó, “bùm” một tiếng rồi nổ tung, kinh hãi đến mức làm cơ thể hắn run rẩy. Hắn nghĩ hắn đã hiểu, hắn cũng chẳng phải mù chữ, càng không phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu chứ. Hắn chỉ vô cùng ngạc nhiên, mình mới đi được một tuần, tại sao đã loạn lên thế này.

Tiếng cửa kêu cót két, Trần Kình bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa, khi ánh mắt dừng trên cơ thể cô gái kia, đồng tử hắn co lại. Cô, trông thật xa lạ.

Nhìn chiếc áo khoác len dày cộp mà cô đang mặc, Trần Kình không khỏi nghi ngờ, bây giờ thành phố B lạnh đến vậy sao? Trên cổ cô quấn mấy vòng khăn quàng màu đỏ mận làm gương mặt càng nhỏ, càng trắng. Lúc cô đến gần hơn một chút, hắn phát hiện cô quả thực lại gầy thêm, gương mặt không còn hồng hào, ngay cả đôi môi luôn đỏ tươi cũng đã hơi nhợt nhạt. Nhìn Lâm Uyển trong bộ dạng này, hắn cảm thấy trái tim mình co thắt đau đớn, rồi dần chìm xuống.

Lâm Uyển cởi dây xích cho Ni Ni, cu cậu vui sướng vào nhà, không ngờ thấy Trần Kình lại chạy qua, cổ đeo chiếc lục lạc nhỏ tiếng kêu lanh lảnh. Trần Kình nhìn thái độ hớn hở kia của nó, hận không thể đạp một cái chết tươi. Nhưng chân hắn không thể nhấc nổi, vì lúc này có việc quan trọng hơn so với việc xử lý một con chó. Chú cún có lẽ cảm nhận được luồng khí không hữu hảo trên người nam chủ nhân, kêu gâu gâu hai tiếng rồi chạy về phía nữ chủ nhân.

Lâm Uyển thay dép đi vào, cứ như vừa mới nhìn thấy Trần Kình, nói: “Anh về rồi à?”

Trần Kình chẳng nói gì.

Lâm Uyển cũng không để ý, cởi khăn quàng treo lên mắc áo trên cửa, rồi bế Ni Ni ra ban công, nhốt nó vào lồng khóa lại. Hằng ngày cu cậu đều được tự do thủng thẳng đến chín mười giờ, đột nhiên bị nhốt lại sớm như vậy, rên rỉ làm nũng rất không cam tâm. Lâm Uyển thấy thế liền đổ ít thức ăn vào đĩa nhỏ của nó rồi đặt vào lồng, nhìn nó thản nhiên biến thành kẻ phàm ăn, cô dịu dàng xoa đầu nó.

Lúc làm những hành động này cô chậm rì như bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi, Trần Kình chỉ yên lặng ngồi trên sofa, ánh mắt bám theo từng cử động của cô, tay phải nắm chặt bên người.

Lâm Uyển quanh quẩn ở đó một lúc mới quay lại phòng khách, ngồi trên chiếc ghế sofa khác, hai người hình như đều đang đợi đối phương mở lời trước. Trong không gian lớn như vậy chỉ có tiếng ăn uống của con cún, Trần Kình cảm thấy bây giờ họ hơi giống với cao thủ quyết đấu trong phim võ hiệp. Không phải vậy, cô nàng trước mặt luôn bị hắn xem thường, bị hắn áp chế này, bây gìờ cũng thành cao thủ rồi sao?

Đọ kiên nhẫn từng là thế mạnh của hắn, nhưng bây giờ Trần Kình không muốn đọ, cũng chẳng đọ nổi. Vừa nãy nhẫn nhịn lâu như vậy cũng đã chạm đến giới hạn, nhìn thấy Lâm Uyển ở đó chăm sóc chu đáo cho một con súc sinh, hắn tức phát hỏa, tức sôi sục, suýt thì tự bốc cháy.

“Chuyện này là sao?” Hắn cong ngón tay gõ gõ tờ giấy.

Lâm Uyển thản nhiên đáp: “Chính là những gì anh thấy đấy.”

Trần Kình nghe xong, hơi thở như ngừng lại, không hài lòng hỏi: “Em thật sự đã bỏ đứa con rồi?”

“Phải.”

“Tại sao không nói với tôi?” Cuối cùng Trần Kình không thể nhẫn nhịn nổi, cao giọng. Chuyện lớn như vậy lại dám tự mình quyết định sau lưng hắn, cô nàng này càng ngày càng chẳng ra sao.

“Không cần thiết, chỉ là ngoài ý muốn...”

Trần Kình nghiến răng nói: “Đó là con của tôi.”

Lâm Uyển lạnh nhạt hỏi: “Vậy thì đã làm sao, anh quan tâm không?”

Trần Kình ngẩn người, quan tâm không? Công bằng mà nói, cho đến nay, “con cái” trước giờ vẫn chưa từng xuất hiện trong kế hoạch cuộc đời hắn. Lâu nay hắn đều kiên trì phòng ngừa nghiêm ngặt, tránh bị người khác gây phiền hà hoặc uy hiếp mình. Thông thường, lần này hắn cũng sẽ không cần suy nghĩ, yêu cầu đối phương bỏ đứa bé. Nhưng khi hắn phát hiện ra tờ giấy đó, cảm giác đầu tiên là tức giận, tức giận không thể kiềm chế nổi, và khi nghe chính miệng Lâm Uyển thừa nhận, hắn lại thấy đau, rất đau. Tại sao lại như vậy?

Lâm Uyển không bỏ lỡ bất kì biểu hiện nào của người đối diện, nhìn hắn cau mày và sự kinh hoàng trong mắt hắn, cô hỏi: “Anh quan tâm đứa bé này hay không hài lòng chuyện tôi tự ý quyết định?”

“Nếu tôi bảo tôi quan tâm thì sao?”

Lâm Uyển nhếch môi, nhẹ nhàng nói ba chữ: “Vậy càng hay.”

Trần Kình cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó gãy “rắc” một cái, trong nháy mắt, huyết mạch toàn thân mất đi độ ấm. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, u ám nói: “Em nói lại lần nữa?”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, tựa băng đá tam cửu thiên[3], cũng nóng rát cực độ, như ngọn lửa cháy bùng dưới địa ngục. Nhưng Lâm Uyển không giống trước kia, cô dũng cảm nhìn thẳng vào hắn, nhấn mạnh từng chữ, hỏi: “Buồn rồi? Đau rồi? Mùi vị của “mất mát” không dễ chịu thì phải?”

[3] “Tam cửu thiên” là giai đoạn lạnh nhất trong năm kể từ sau Đông Chí.

Trần Kình sau khi hiểu ra, khó lòng tin nổi, hỏi cô: “Em đang trả thù tôi?”

Hắn hỏi xong liền thấy mình ngu ngốc, điều này chẳng phải sờ sờ như con rận trên đầu người hói sao. Cô đặt tờ biên lai đó ở trên bàn chính vì sợ hắn không nhìn thấy. Cô đang khiêu khích, đang thị uy, đang tuyên chiến với hắn. Cô, chiêu này của cô thật quá tàn nhẫn.

“Không sai, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày này. Em trai anh cướp đi một mạng bên cạnh tôi, tôi lại cướp đi một mạng từ trong người anh trai hắn, một mạng đổi một mạng...”

Trần Kình cười nhạt một tiếng, ngắt lời cô, nói: “Khá khen cho câu ‘một mạng đổi một mạng’, nhưng xem ra em vẫn bị lỗ, đó chẳng phải cũng là con em sao?”

Lâm Uyển cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua là thứ cặn bã của loại tiểu nhân mà thôi.”

Trần Kình suýt bị cách gọi đó làm cho phẫn nộ, cô luôn miệng chửi hắn cặn bã là đủ rồi. Quả thực hắn chẳng ra gì, nhưng con của hắn, đứa con còn chưa thể nhìn thấy thế giới này một lần, ngay cả cơ hội trở thành “cặn bã” cũng không có, cũng bị cô chửi. Trần Kình không thể kiềm chế thêm nữa, hắn như một con báo bị chọc điên lên nhào tới, giơ tay bóp chặt cổ Lâm Uyển, ép cô xuống sofa, đôi mắt vằn đỏ hung dữ hét lên: “Lâm Uyển! Mẹ kiếp, cô không phải người, hổ dữ không ăn thịt con, còn cô đến cả đứa con của chính mình cũng nỡ xuống tay, cô là đao phủ, là kẻ giết người...”

Gương mặt trắng bệch của Lâm Uyển chẳng chút sợ hãi dưới bàn tay sắt của hắn, trái lại, cô còn cười nhạt tiếp lời: “Kẻ giết người? Đó chẳng phải danh hiệu của em trai anh sao?”

Trần Kình ngừng một lát rồi căm hận phản bác: “Trần Túy đâm chết vị hôn phu của cô thì nó khốn nạn, nó đáng chết, cô dựa vào đâu lại bắt con tôi đền mạng?”

“Vậy anh dựa vào đâu mà cưỡng bức tôi? Một lần chưa đủ còn ép buộc tôi ở bên cạnh, để tôi phải sống cuộc sống người chẳng ra người, ma chẳng ra ma này?” Lâm Uyển cũng không chịu thua, gào lên đáp trả.

Trần Kình nghe thấy sững sờ, thả bàn tay đang bóp chặt cổ cô, lùi người về phía sau, giọng run run, hỏi: “Lâm Uyển, cô luôn nghĩ như vậy sao?”

Lâm Uyển không quan tâm câu hỏi của hắn, cuồng loạn tiếp tục hét: “Em trai anh là kẻ giết người, anh là kẻ cưỡng bức, cả nhà anh đều là tội phạm, trong dòng máu của nhà họ Trần các anh đều mang gene thấp kém, thứ nghiệt chủng kia sinh ra cũng là tai họa...”

Trần Kình gầm lên: “Câm mồm! Cô không được phép mắng đứa bé.”

Hắn lại nắm chặt thành nắm đấm bàn tay sắp sửa vung lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Uyển, mẹ kiếp, cô đừng ép tôi ra tay.”

“Mẹ kiếp, anh đừng có lúc nào cũng uy hiếp tôi.” Lâm Uyển chửi ầm lên, như một con thỏ phát điên nhảy dựng lên, chặn tay đẩy hắn. Trần Kình không phòng bị, lập tức ngã xuống đất, lưng hắn va vào chiếc bàn bằng thủy tinh công nghiệp, phát ra tiếng “rầm” trầm đục.

Lâm Uyển thở hổn hển đứng dậy, cầm lấy tờ biên lai trên bàn giơ lên hướng về phía Trần Kình, cười lạnh lùng nói: “Trần Kình, đây là quà sinh nhật tôi tặng anh, anh thích không?”

Trần Kình ngồi trên mặt đất, xương sống như bị đập gãy, tê đến mức hắn không còn cảm giác, vì vậy hắn cũng không biết nên đứng dậy thế nào. Những mệt mỏi trong công việc và trên đường đi tích tụ suốt mấy ngày liền cũng theo đó mà lũ lượt kéo đến, dồn nén lại khiến hắn không thở nổi. Hắn cứ ngồi đó như vậy, nhìn Lâm Uyển từ trên cao trông xuống mình, tay cầm một tờ giấy thị uy, như một người lính thắng trận đang phất cờ hò reo. Nghe thấy lờì cô nói, cảm xúc của hắn càng thêm hỗn loạn, còn có chút uất ức mơ hồ. Hắn đã sống ba mươi hai năm, ngoài chuyện kia khiến hắn như rơi xuống đáy vực ra, xưa nay hắn chưa từng bị người khác chà đạp như vậy. Cô gái này, cô gái yếu đuối này lại có thể đánh gục hắn, còn giẫm lên lồng ngực hắn, ra sức mà giày xéo.

Nhưng hành động tiếp theo của Lâm Uyển càng khiến hắn kinh hãi, có xé nát tờ biên lai trong tay, rồi như tiên nữ rắc hoa, tung lên đầu hắn. Chẳng đợi hắn kịp nổi giận, cô đã lên tiếng trước, mỉm cười ôn tồn nói: “Trần Kình, sinh nhật vui vẻ!”

Trần Kình cảm thấy lời chúc đơn giản nhất kia biến thành một lời nguyền rủa ác độc nhất. Lưng hắn bỗng khôi phục cảm giác, đau buốt như bị một cú đấm giáng xuống dây thần kinh mỏng manh nhất trong cơ thể, đồng thời đã gợi lên sự đau khổ không thể gọi tên nằm sâu tận đáy lòng hắn. Sinh nhật của hắn, ngày giỗ của con hắn, hắn nghĩ cả đời này hẳn sẽ không thể quên được ngày hôm nay, có lẽ sau này mỗi khi đến sinh nhật cũng sẽ nhớ đến, hắn trong ngày sinh nhật ba mươi hai tuổi, đã mất đi một đứa con...

Nghĩ đến đó, Trần Kình hệt như quả bóng hơi bị châm một mũi, ý chí chiến đấu muốn đứng lên liều mạng với cô lúc ban đầu cũng đã cạn. Hắn giơ tay chỉ về phía cửa, chẳng thèm nhìn Lâm Uyển, nghiến răng gầm lên: “Cô đi đi! Mẹ kiếp, cô cút ngay cho tôi, kiếp này tôi không muốn nhìn thấy cô thêm nữa!”

Lâm Uyển vẫn đứng đó thở hổn hển, nghe thấy câu nói này hơi sửng sốt, sau đó xoay người, không hề do dự đi về phía cửa. Lúc cách cửa gần một bước chân, nghe thấy tiếng động ầm ầm phía sau, tiếp đó, một trận gió mạnh tàn phá lướt qua, bàn tay như kìm sắt nắm chặt lấy cánh tay cô, suýt lôi cô ngã xuống. Trần Kình thở hồng hộc đứng yên trước mặt, chỉ vào cô, nổi khùng lên: “Lâm Uyển, cô nghe cho rõ đây, hôm nay nếu cô dám ra khỏi đây nửa bước, mẹ kiếp, tôi thề nhất định sẽ đánh gãy chân cô.”

Dứt lời, Trần Kình liền đập cửa rời đi, Lâm Uyển bị tiếng cửa vang lên làm cho sợ hãi run rẩy. Cô chợt cảm thấy hơi lạnh, lúc này mới phát hiện toàn thân đổ mồ hôi đầm đĩa. Mấy ngày nay cô sợ lạnh, lúc ra ngoài đều mặc rất nhiều, trải qua một hồi giằng co ban nãy, bây giờ quần áo bên trong đều đã ướt đẫm.

Cô chẳng còn tâm trí mà nghĩ có phải mình vừa lỡ mất cơ hội được tự do hay không, cũng chẳng còn tâm trí chúc mừng thắng lợi vừa đạt được. Trên thương trường có lẽ có thắng lợi kép, nhưng sự tranh đấu giữa nam và nữ thì chỉ có hai bên cùng thua thiệt. Lúc này cô cảm thấy mệt mỏi và buồn bã vô cùng, cô đã lợi dụng đứa con của chính mình, cô bây giờ chẳng khác gì so với loại người như Trần Kình, không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Những lời ác độc kia cứ như tự chúng mọc chân mà chạy ra khỏi miệng cô. Cô thành công trong việc làm tổn thương hắn, cũng đã thành công làm tổn thương sâu sắc chính bản thân mình.

Chẳng đợi Lâm Uyển nghĩ xong nên quay vào trong hay đi ra ngoài, bụng dưới bỗng nhói lên một cơn đau thắt, như có một bàn tay lớn đang dùng sức vắt kiệt bộ phận bên trong bụng như vắt quần áo ướt vậy. Tiếp đó, một dòng nóng bỏng dâng tràn trào ra, cô vội xông vào phòng vệ sinh, cởi quần xem thử, phòng vệ sinh rộng đã bị máu đỏ nhuộm ướt. Cô giống như bệnh nhân bị say máu nhưng lại không thể không nhìn máu, đau khổ lấy chiếc băng vệ sinh nặng trịch kia ra vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đó cúi khom người ngồi lên bồn cầu rất lâu, mãi đến khi cơn đau đầu dứt hẳn mới yếu ớt đứng thẳng dậy, lấy băng vệ sinh trong chiếc tủ nhỏ bên cạnh ra thay.

Chỉnh đốn mình xong xuôi, cô không xả nước ngay mà đờ đẫn nhìn một mảng đỏ tươi trong bồn cầu. Cảnh tượng này với phụ nữ mà nói không hề hiếm gặp, nhưng lúc này cô nhìn thấy mà giật mình, vậy mà vẫn không kìm nổi nhìn lâu thêm một chút, vì đó là con của cô... Sau đó xảy ra sự việc rất kì lạ, chất dịch màu đỏ kia hơi động đậy, biến đổi, từ từ tự thành một hình dạng. Cô giật mình sợ hãi bởi thứ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, một cơ thể thai nhi đang cuộn lại.

Á! Lâm Uyển hét lên thất thanh, trọng tâm không vững ngồi thụp xuống đất, sự hoảng hốt tột độ bao trùm tất cả. Cô sợ hãi, cô muốn chạy trốn, nhưng cô không có nơi nào để đi, đành cuộn tròn người, hai tay ôm đầu, hi vọng tư thế này có thể mang lại cho mình chút cảm giác an toàn. Một hồi lâu sau cô mới từ trong mơ hồ dần tỉnh táo, cô biết mình lại bị ảo giác. Nghe nói có rất nhiều phụ nữ sau khi phá thai đều vì ám ảnh nên gặp ác mộng, tình trạng của cô còn nghiêm trọng hơn họ, vì cô có bệnh. Không được, cô phải mau đi uống thuốc. Nghĩ đến đó, cô vật vã đứng dậy, nhưng cơ thể dường như đã phản chủ, nặng nề dính vào mặt đất không chịu nhấc lên.

“Uyển Uyển...”

Một giọng nói quen thuộc mang theo sự hoài nghi vang lên bên tai, Lâm Uyển giật mình, lẽ nào cô lại nghe nhầm. Cô chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy Trần Kình về mặt kinh hãi đứng trước cửa phòng vệ sinh.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3