Cuộc gặp gỡ chí mạng - Tập 2 - chương 07b

 

 

Chương 7: Xử phạt

 

Ông ngoại Trần Kình xuất thân là quân nhân, không
nói chuyện văn hóa, trong vấn đề giáo dục chỉ tin tưởng đạo lý “già đòn non nhẽ,
đánh khỏe thì chừa”, nghe đâu mấy người cậu và mẹ hắn đều nhờ roi vọt mới nên
người. Ông nội tuy từng đọc nhiều sách, nhưng vừa là đồng đội cũ vừa là bạn tốt
với ông ngoại, chịu ảnh hưởng sâu sắc tính khí cường đạo của bạn, thế nên nghe
đâu cha hắn và mấy người chú bác cũng đã từng no đòn. Bây giờ truyền thống vinh
quanh này lại được phát huy trên cơ thể anh em hắn.

Hồi nhỏ sức khỏe Trần Túy không tốt, gương mặt nhỏ
nhợt nhạt, đánh hai cái đã ho hắng, thế là người lớn mới mềm lòng, giờ nghĩ lại
có lẽ hoàn toàn là giả vờ. Hắn thì sao, trời sinh da ngăm, tát một cái cũng
không để lại dấu đỏ, tính khí lại rất bướng bỉnh, sống chết không chịu xin tha,
vậy nên người lớn càng đánh khỏe.

Mẹ hắn dùng bàn tay, thỉnh thoảng dùng đế giày, cha
hắn thì tiện tay cầm gì đánh nấy, sách, cuộn báo, cán bột, chổi… Đáng sợ nhất vẫn
là ông ngoại hắn, bởi ông có “hàng chuyên dụng”: Roi mây. Trần Kình đến nay vẫn
nhớ cảm giác nhánh cây mảnh mai kia vụt lên người, từng nhát từng nhát mang
theo tiếng gió vun vút, đau đến mức tim gan hắn run rẩy.

Vậy nên nhiều năm trôi qua, khi hắn nhìn thấy chú
Lưu bê một hộp gỗ tử đàn hẹp dài tiến vào trong phòng khách, trái tim đã tu luyện
đến mức tưởng chừng có thể kháng cự lại mọi nỗi sợ hãi này lại nhảy dựng lên
theo phản xạ có điều kiện.

Chiếc hộp mở ra để lộ dụng cụ tra tấn màu nâu đậm,
ánh mắt lạnh lùng của ông ngoại hắn liếc nhìn chiếc hộp, nói với cha hắn: “Thận
Hành, đây là con trai con, giao cho con.”

Cha hắn đã xắn tay áo, chỉ đợi câu nói này tiến tới
cầm lấy roi mây, gầm lên: “Cởi áo ra, quỳ xuống!”

Trần Kình thầm thở dài, may mà hôm nay không bắt cởi
quần đánh mông như hồi bé, nếu không thì mất mặt lắm, có điều đánh chỗ khác chắc
càng đau hơn. Hắn ung dung cởi bỏ áo lên trên người, chỉ còn lại một chiếc áo
sơ mi rồi quỳ xuống, dựng thẳng sống lưng. Chẳng đợi hắn chuẩn bị tâm lí, một
tiếng “vút” vang lên, roi mây hạ xuống quất mạnh lên lưng, đau đến mức hắn run
lên.

Cha hắn “hừ” một tiếng, nói: “Giờ đã biết đau ư, mày
đã gây ra chuyện gì rồi?”

Dứt lời lại thêm một đòn, Trần Kình không lên tiếng,
ngầm tính toán, roi mây này mặc dù không phải chiếc roi hồi bé kia nhưng sức mạnh
không kém hơn chút nào, hắn còn tưởng lớn rồi khả năng chịu đau sẽ tốt hơn, thì
ra tất cả đều chẳng hề thay đổi. Không đúng. Có một thứ thay đổi, đó là trái
tim hắn.

Roi mây quất xuống không hề nương tay, từng nhát quất
lên sống lưng xen lẫn lời quát tháo của cha hắn: “Thứ khốn nạn! Đúng là giỏi
quá rồi, lại dám chạy đi cưỡng ép con gái nhà lành, thể diện của nhà họ Trần vì
mày mà tan nát!”

“Lại còn mang giấy tờ đi uy hiếp người ta, chính phủ
là cái siêu thị mày mở chắc? Muốn lấy gì thì lấy, trong mắt mày còn có pháp luật
hay không, hả?”

“Mày đúng là tự tìm chỗ chết, sớm muộn cũng tự quăng
mình vào đó thì mặc xác mày, lại còn phải kéo theo cả nhà chết cùng.”

“Hôm nay đánh chết mày thì thôi, tránh liên lụy người
khác.”

Sống lưng Trần Kình vẫn dựng thẳng như cũ, đầu lông
mày siết chặt, bặm môi không để mình bật ra tiếng. Lưng hắn đau như muốn nứt
ra, dường như dùng tay kéo cũng có thể bóc lớp da xuống. Hắn phát hiện cha hắn
trông thì văn nhã đầy mình, vậy mà còn có thiên phú làm đồ tể. Rồi hắn lại muốn
cười, không phải chứ, hắn cũng tiếp tục kế thừa điểm này, vung đao lên chém tan
tành cuộc đời Lâm Uyển, máu tươi đầm đìa.

Nghĩ đến đây lòng hắn bỗng thấy bình yên, tất cả những
gì hắn phải chịu lúc này chẳng qua là đang trả nợ. Hắn mắc nợ cô, nợ cô quá nhiều,
trận đánh này chẳng qua là số dư, là lợi tức. Hắn cảm thấy mình giống Chúa
Giê-su bị đóng đinh lên giá chữ thập, Chúa đền tội cho nhân loại còn hắn lại đền
tội cho chính mình, cho bản thân cặn bã khốn nạn trước kia còn không bằng loại
cầm thú. Thế là từng nhát roi quất xuống hắn lại niệm một tiếng Lâm Uyển trong
lòng, Lâm Uyển, Lâm Uyển, Lâm Uyển, Lâm Uyển…

Hắn niệm đến cảm xúc hỗn loạn, có cay đắng, có đau
thương, có ân hận, còn có chút ngọt ngào. Nỗi đau càng kéo dài, càng mãnh liệt
lại khiến đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo, rồi hắn phát hiện tình yêu của mình
dành cho Lâm Uyển đã ngấm vào tận xương tủy. Hắn chờ ba mươi năm mới gặp được
cô, kiếp này hắn sẽ không nảy sinh tình cảm đó với bất kì người con gái nào
khác, có lẽ khi chết rồi hóa thành tro, đến từng hạt bụi cũng sẽ nhớ Lâm Uyển.
Sau đó hắn hơi điên khùng nghĩ rốt cuộc có kiếp sau hay không? Nếu như có, hắn
nhất dịnh phải sớm kéo cô ra từ trong biển người…

Trần Kình chuyên tâm suy tư, chuyên tâm quá đến nỗi
chức năng các giác quan đều giảm sút, roi mây quất lên lưng cũng không đau như
trước, chỉ có cảm giác xương sống sắp gãy, hai tai ù ù, chỉ có thể nhận ra tiếng
va chạm giữa cốc và ấm trà của ông ngoại hắn cùng tiếng roi mây xé toạc không
khí.

Đột nhiên một giọng nói phẫn nộ và khinh thường vọng
tới bên tai: “Mày còn có mặt mũi mà khóc? Cha nói cho mày, cha cũng không nhốt
mày vào tù, nhà này không cần loại như mày, cha phải đánh chết mày trừ hại cho
dân.”

Trần Kình sững người, vừa định phản bác là con không
khóc, đưa tay sờ mặt, lòng bàn tay toàn nước, hắn hơi ngẩn ra rồi ngẩng đầu nói
với cha: “Cha, cha phải giữ lại cho con một mạng…”

Cha hắn “hừ” một tiếng khinh thường, giơ roi mây thật
cao rồi vung xuống, Trần Kình giơ tay bắt lấy đầu roi một cách chính xác, nắm
chặt trong tay. Cha hắn tức giận quát: “Mày làm phản hả? Buông tay, bây giờ mới
sợ chết? Muộn rồi!”

Trần Kình nhích đầu gối quay người về phía cha, giọng
nghiêm túc: “Không phải con sợ chết, con còn phải chữa bệnh cho Lâm Uyển…”

Chẳng đợi cha hắn kịp phản ứng, ông ngoại đã lên tiếng,
chỉ vào hắn mà trách: “Thằng khốn, mày còn muốn bá chiếm cô gái ấy, còn muốn chừa
một con đường làm điều xấu ư? Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Trần Kình lại quay người về phía ông ngoại nói:
“Cháu sẽ thả cô ấy, nhưng không phải bây giờ…”

“Đợi chút, mày vừa nói chữa bệnh cho cô ấy, cô ấy mắc
bệnh gì?”

Trần Kình quỳ đến mức đầu gối tên rần, cơ thể vừa
nhúc nhích sau lưng liền đau rát, hắn đành nghiêng mặt trả lời câu hỏi của cha:
“Cô ấy bị trầm cảm.”

Cha hắn bỗng đờ đẫn, ông ngoại không hiểu lại hỏi:
“Đó là thứ gì?”

Cậu cả ở một bên giải thích: “Là một căn bệnh tâm
lí, tinh thần sa sút, nghiêm trọng sẽ dẫn đến tự sát.”

Trần Kình tiếp lời: “Vâng, cô ấy đã nghiêm trọng đến
mức tự sát rồi, chuyện lần trước ở Tây Sơn chính vì như vậy.”

Lại một hồi xì xào rồi lặng ngắt như tờ, sau sự im lặng
ngắn ngủi, cha hắn thở dốc giơ roi mây lên, lại lần nữa vung về phía hắn, miệng
quát: “Cứ phải bức chết người đang sống, mày đúng là thằng súc sinh, hôm nay
cha nhất định phải đánh chết mày ở đây.”

Trần Kình mặc một chiếc áo sơ mi kẻ màu đậm trên người,
sau lưng không biết là mồ hôi hay là máu làm cho chiếc áo ướt cả một mảng, có
vài chỗ đã bị đòn roi tới tấp quất xuống rách bươm. Mẹ hắn ở bên cạnh lau nước
mắt, lúc này đã không thể nhịn nổi, xông lên trước túm lấy bàn tay đang vung
roi của cha hắn, khóc nức nở: “Đừng đánh nữa, ông thật sự muốn đánh chết nó
sao?”

“Bà bỏ tay ra!” Cha hắn trầm giọng quát, nhưng mẹ hắn
kiên quyết cầu xin sống chết không chịu buông tay. Cha hắn tức giận gào thét:
“Đây đều tại bà nuông chiều mà ra, cả hai thằng đều không ra gì!”

Nhà họ Viên có một quy tắc bất thành văn, đó là khi
cha dạy con cái người khác không được xen vào. Nhưng trông thấy việc giáo huấn
con cái sắp biến thành tranh chấp gia đình, cậu cả, cậu hai hắn vội qua can
ngăn, khuyên giải: “Anh rể, anh bớt giận.”

“Đúng đó, giáo huấn cũng đủ rồi, ngày tết ngày nhất…”

Cha hắn nổi giận đùng đùng như ăn phải thuốc nổ, to
tiếng hét: “Các cậu đừng ngăn tôi, hôm nay nếu tôi không cho nó nhớ đời thì nó
sẽ còn tiếp tục hại người.”

Mẹ hắn vừa nghe thấy liền cao giọng lên án: “Ông nói
tôi nuông chiều, ông thì sao? Hai đứa trẻ đã lớn từng này nhưng ông lo được cho
chúng bao nhiêu? Cả ngày công việc công việc, chỉ biết đến công việc, ngay đến
con trai suýt đi vào…”

Vừa nhắc chuyện năm đó, sắc mặt cha hắn bỗng cứng đờ,
thở gấp vài cái, nghiến răng nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, bây giờ nó đang
phạm lỗi, phụ nữ các bà đúng là chẳng có nguyên tắc gì.”

Trần Kình quỳ dưới đất nghe cha mẹ cãi nhau, sốt ruột
muốn đứng dậy kéo họ ra nhưng đôi chân mềm nhũn không nghe lời, đành với tay ôm
lấy chân cha mẹ, ngửa mặt nói: “Cha, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, việc con
đã sai con cam tâm tình nguyện chịu phạt.”

 

Mẹ hắn cúi đầu nhìn thấy con trai trên mặt còn vương
nước mắt, khóe mắt bà đỏ ngầu rồi khóc nấc lên, chẳng thèm cãi nhau nữa, ngồi
thụp xuống ôm lấy con trai, nghẹn ngào nói với cha hắn: “Tôi chẳng nguyên tắc,
chẳng giác ngộ, tôi chỉ là người phụ nữ của gia đình, tôi chỉ biết con ai người
ấy xót, nó đã biết sai cũng đang sửa rồi, ông đánh chết nó thì giải quyết được
vấn đề gì không?”

Mắt Trần Kình vốn đã cay cay, thấy mẹ khóc trong
lòng càng khó chịu, vừa gọi “mẹ…” thì mẹ hắn đã giơ tay che miệng hắn lại như
gà mẹ bảo vệ gà con, ấp con mình dưới cánh, tiếp tục tranh cãi với cha hắn:
“Đây không phải lỗi của một mình nó, ông muốn đánh phải tìm nốt thằng kia về,
đánh cả hai đứa. Người làm mẹ như tôi cũng không đủ tư cách, ông đánh chết ba mẹ
con tôi thì mặc ông, chỉ mình ông là người tốt, ông cao thượng, ông tiếp tục
làm ‘người đầy tớ của nhân dân’ đi, lần này cũng chẳng ai cầu xin ông nữa đâu…”

Ông ngoại Trần Kình ngồi ghế trên quan sát, trong
tai toàn là tiếng khóc hu hu của con gái, mấy người đàn ông đành chịu bó tay đứng
giữa nhà, một người còn quỳ dưới đất, thứ lấp lánh trên mặt cũng không biết là
nước mắt hay mồ hôi, ông cụ thở dài xua tay nói: “Mấy đứa đi đi. Con mình tự
mình quản, bộ xương già như ta cũng chẳng sống nổi mấy ngày, chẳng bận tâm nổi
các người.”

Dứt lời ông liền đứng dậy, có lẽ đã thật sự hao tổn
tâm tư, thân thể trước giờ luôn khỏe mạnh lại có thể loạng choạng. Lão Lưu im lặng
chờ đợi ở bên vội lên trước đỡ ông rời khỏi phòng khách.

Về đến nhà, mẹ Trần Kình giúp hắn cởi áo sơ mi, lưng
hắn dính vào áo đau đến mức phải hít sâu một hơi. Mẹ hắn vừa thấy tấm lưng
loang lổ vết máu của con trai lại rơi nước mắt.

Trần Kình nằm bò trên giường, cố nhịn đau an ủi mẹ:
“Con không sao, không đau.”

Mẹ hắn rên rỉ lau nước mắt, mở tủ lấy thuốc bôi cho
hắn. Trần Kình ra vẻ bình thản: “Không đau thật mà, mẹ quên rồi à? Hồi nhỏ con
bị đánh suốt còn gì, mẹ còn toàn dùng đế giày đánh con.”

“Phải, lúc còn nhỏ thì làm người khác lo lắng, lớn rồi
vẫn chẳng bớt lo, không tiến bộ hơn chút nào cả.”

Trần Kình im lặng một lúc, hỏi: “Mẹ đúng là chẳng
nhìn ra sự thay đổi của con sao?”

Mẹ hắn ngẩn người, thản nhiên nói: “Nhìn ra rồi, đổi
thành thằng ngốc.”

Trần Kình bật cười, mẹ hắn vỗ một cái vào mông hắn,
mắng: “Đã đến lúc này rồi mà còn cười được?”

Bôi thuốc xong, mẹ hắn không nhịn nổi oán trách: “Mẹ
thấy con ngốc thật rồi, trên đời nhiều con gái như vậy, sao con cứ nhất định phải
tìm cái cô bị nhà mình hại tên Lâm…”

“Lâm Uyển.” Trần Kình ở bên nhắc nhở.

“Haiz, con nói xem, sao con cứ như chưa từng thấy phụ
nữ thế? Chẳng biết bảo con thế nào đây.”

Trần Kình cười nói: “Còn để mẹ phải bảo thật ư, từ
sau khi gặp Lâm Uyển, con đúng là cảm thấy như ngày trước chưa từng gặp phụ nữ…”

Mẹ hắn bị hắn dọa cho sững sờ, không kìm được liền hỏi:
“Cô ấy tốt như vậy thật sao? Nghe con nói mẹ cũng muốn thử gặp cô ấy.”

Trần Kình chỉ vào mắc áo ở cửa nói: “Mẹ giúp con lấy
ví tiền trong túi áo khoác ra với.”

Mẹ hắn lấy ví ra, Trần Kình cẩn thận rút một tấm ảnh
từ trong ngăn kép đưa cho mẹ: “Đây là cô ấy.”

Mẹ hắn cầm lấy xem, lẩm bẩm: “Nhỏ vậy?”

“Ha ha, đây là cô ấy lúc nhỏ.”

“Sao lại rách rồi?”

Một chút không tự nhiên lướt qua trong mắt Trần
Kình, chậm rãi nói: “Lúc giận dỗi với con cố ý chọc tức đấy!”

“Ồ, bản lĩnh khá đây.” Mẹ hắn cẩn thận quan sát
gương mặt cô bé trong ảnh, khen ngợi: “Vẻ ngoài rất xinh, có điều vừa nhìn là
biết cô bé có cá tính.”

Trần Kình ngạc nhiên nhìn mẹ: “Cái này mẹ cũng nhìn
ra được?”

Mẹ hắn thở dài nói: “Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn
cơm, trông bộ dạng ngốc nghếch dễ bảo của con là biết cô gái này không đơn giản.”

Trần Kình cười cười, lấy lại tấm ảnh từ trong tay mẹ
nhét vào ví, thờ ơ nói: “Cũng tạm, đầu óc rất đơn giản, chỉ là hơi nóng tính,
hơi ngang bướng một chút.”

Mẹ hắn nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Vậy con định làm thế
nào?”

Trần Kình bỗng ngừng lại như thể không hề gì: “Được
ngày nào hay ngày ấy.”

“Lời này chả giống lời con nói.” Mẹ hắn bĩu môi, vẻ
mặt lo lắng.

Trần Kình đặt ví lên tủ đầu giường, áp mặt vào gối rầu
rĩ: “Mẹ, con lớn thế này rồi, xưa nay chưa từng bất lực như thế. Con đã nghĩ vô
số cách giữ cô ấy lại, nhưng chẳng có cách nào có hiệu quả. Bây giờ con mới biết,
thì ra việc khiến người ta bất lực nhất trên thế giới là mình muốn tốt với một
người nhưng người ta lại không cần.”

Mẹ hắn sờ mặt con trai, suốt mấy tháng trời hai má
nó đã gầy đi nhiều, bà đau lòng nói: “Con à, mẹ không biết mấy chuyện yêu đương
của thanh niên các con rốt cuộc như thế nào, mẹ cũng không ngăn con. Nếu cô gái
đó ưng con, tốt với con, mẹ sẽ vui vẻ chấp thuận cô ấy, coi cô ấy như con gái
ruột. Nhưng nếu hai con không thể đi tiếp cùng nhau, con có thể đồng ý chuyện
này không, phải yêu quý bản thân, đừng có lại như lần trước…”

Mẹ hắn nói, nước mắt rơi. Trần Kình nắm lấy bàn tay
khẽ run run vì khóc của mẹ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con biết chừng mực, con đã
nghĩ kĩ rồi, đợi qua mấy ngày nữa rảnh rỗi con sẽ đi học bơi.”

Mẹ rời khỏi, hắn lại mở ảnh Lâm Uyển ra soi dưới ánh
đèn bàn ngắm, ngắm trái ngắm phải vẫn chưa đủ, bỗng một suy nghĩ hiện lên trong
đầu, nếu không bỏ đứa con kia, nếu là một bé gái, có phải nó sẽ mang hình dáng
này?

Nghĩ vậy lại nhìn ảnh, chút cảm xúc khó tả xuất hiện
trong hắn, hắn liền nghĩ, nếu là con trai thì sao? Rồi hắn lập tức bật dậy,
quên mất mình còn mang thương tích, đau đến muốn rên lên.

Mẹ hắn trong phòng ngủ nghe thấy bên cạnh có tiếng động,
lại thấy con trai cởi trần ngồi xổm trước tủ, không biết lại xảy ra chuyện gì,
bà vội chạy đến hỏi: “Không ở trong phòng nghỉ ngơi lại lục tủ làm gì đấy?”

Trần Kình ngẩng đầu hỏi: “Mẹ à, ảnh hồi nhỏ của con
đâu?”

Mẹ hắn không hiểu ra sao nhưng vẫn lấy ra từ trong
ngăn kéo phía trên một tập ảnh đưa cho hắn, hỏi: “Sao tự nhiên lại đòi cái
này?”

“Có việc ạ.” Nói rồi ôm tập ảnh về phòng.

Trần Kình nằm sấp trên giường lật tập ảnh nửa ngày
trời, tìm ra một tấm ảnh đen trắng mình ôm súng đồ chơi rồi đặt bên cạnh ảnh của
Lâm Uyển, lớn nhỏ vừa phải, nhìn thế này thật là xứng. Hắn chống cằm ở đó mơ mộng,
nếu họ quen nhau từ độ tuổi như trong ảnh thì tốt biết bao, sẽ không có những
chuyện buồn phiền như bây giờ. Nhưng sau khi suy nghĩ của hắn đã chạy được biết
bao nhiêu vòng vừa nhìn thấy thời gian trên ảnh chợt ý thức được một vấn đề,
không đúng, lúc hắn sáu tuổi Lâm Uyển còn chưa sinh ra mà.

Trần Kình chửi bậy rồi lại thấy bất lực, không gian
mơ mộng luôn nhỏ hẹp như vậy, xung quanh đều là những bức tường hiện thực phũ
phàng, mà quan hệ giữa hắn và Lâm Uyển đã bị giới hạn suốt đời bởi bốn bức tường
ấy.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3