Trọng sinh chu chỉ nhược - Phiên ngoại 11 phần 2

Trên thuyền lớn đúng là n Ly, khi Chu Chỉ Nhược lấy bảo vật dưới đáy sông lên đã đem tặng nàng và Tống Thanh Thư một phần, muốn hắn mang n Ly đi chơi cho thật vui vẻ, giải sầu. Tống Thanh Thư biết tâm ý của Chỉ Nhược, lại quen biết nhau từ nhỏ nên không khách khí, hai người sau đó liền mua một chiếc thuyền lớn, chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống rồi mỗi ngày thả thuyền dạo chơi phiêu lưu trên sông Hán Thủy, ở nơi này đã được gần một tháng.
Tối hôm qua Tống Thanh Thư mệt mỏi còn chưa dậy, n Ly cũng vừa tỉnh, chưa trang điểm gì bước ra ngoài mạn thuyền ngắm cảnh, nghĩ đến nguyên nhân Tống Thanh Thư mệt mỏi mặt lại đỏ lên, cả người lại nóng bừng.
Nàng và Tống Thanh Thư hai người cũng ở trên thuyền được hơn một tháng, cũng đã quen nhiều thuyền qua thuyền lại khác, nàng đã sớm nhận thấy có một con thuyền nhỏ ngược chiều gió đi tới, trên thuyền có ba bốn người, hai nam hai nữ, thân ảnh có chút quen mắt nhưng nàng không nhận ra.
Nàng không để ý đến nữa, cho đến khi người trên thuyền kia, hắn biết võ công, phi thân đến thuyền của nàng. Khoảng cách hai mươi trượng, không phải người giang hồ bình thường có thể vượt qua, trừ phi là nhất lưu cao thủ, còn phải có khinh công xuất chúng nữa. Xem người nọ tràn đầy tự tin, n Ly liền vận công chuẩn bị ứng phó, nhất thời quên mất trong khoang còn có một đại cao thủ tương lai đang ngủ, nàng có thể gọi hắn ra kia mà. Đến khi thấy người tới sử dụng khinh công Võ Đang, n Ly mới nhẹ nhàng thở ra.
Trương Vô Kỵ đặt chân lên thuyền, thấy n Ly vẻ mặt đề phòng nhìn hắn mới nhớ ra mình đang dịch dung, vội gỡ râu xuống, mặt tỏ ra xấu hổ, áy náy nhìn nàng, giọng ngậm ngùi:
“Châu Nhi, là ta. Thật xin lỗi, ngày đó không phải ta thực tâm muốn bỏ muội đi, mà là Mẫn muội đến báo tin của nghĩa phụ, nghĩa phụ và người trong giang hồ kết nhiều cừu hận, ta không thể nói ra sự việc trước tất cả mọi người được. Hiện giờ mọi việc đã xong, ta đi tìm muội nhận tội. Ngày đó trước khi đi ta từng nói, hôn sự với muội ta tuyệt không đổi ý, mấy ngày nay ta tìm muội khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Châu Nhi, muội ta thứ cho ta chứ? Ta cam đoan sẽ trả lại cho muội một hôn lễ còn lớn hơn lúc trước.”
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Trương đại giáo chủ. Một kẻ quái dị như ta, không gánh nổi cái xin lỗi của đại giáo chủ ngươi đâu, hôn ước giữa chúng ta cũng đã sớm không còn nữa. Ta ghét nhất là kẻ lăng nhăng, ngày đó ngươi đã bỏ đi cùng Triệu Mẫn, ta cũng đã nói hôn ước hủy bỏ, vốn ta còn chút tức giận, bây giờ biết ngươi vì Tạ lão tiền bối, vậy thì cũng không có gì để tức giận nữa. Ngươi chọn Triệu cô nương hay Mẫn muội của ngươi cũng tốt, mà lực chọn tiểu nha đầu bên cạnh cũng được, hôn lễ long trọng không liên quan đến ta, hiện giờ ngươi và ta nam hôn nữ gả, không ai liên quan.”
Bây giờ, n Ly không còn như trước tự oán tự trách, tự ti hối hận, ánh mắt tươi sáng, mặt đầy phong tình, nghe Trương Vô Kỵ nói thế, nhìn hắn sắc mặt vàng vọt, mắt luôn nhìn nàng, ngữ khí thành khẩn, ánh mắt đầy vẻ si mê, nhất là khi nàng mỉm cười, mắt hắn càng thêm mê mẩn, một thân y phục hoa gấm, có chút không được tự nhiên như khi mặc áo vải thô, khí chất cũng không hợp. Nhìn hắn hiện giờ, n Ly mới hoàn toàn cắt bỏ được luẩn quẩn trong lòng, hoàn toàn không nhớ đến mê luyến trước kia, nói ra lời không vui không giận, phảng phất như nói với người qua đường.
Mấy câu cuối cùng lọt vào tai Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu bước lên thuyền ngay sau đó. Triệu Mẫn đầu tiên thở phào, nhưng trong lòng lại lo lắng n Ly giở thủ đoạn gì, Tiểu Chiêu thì run lên, có chút hoảng sợ liếc nhìn Triệu Mẫn, thấy nàng không để ý đến mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tương lai trước mắt càng thêm mờ mịt, tiến hay lùi, nàng không biết nên làm sao cho phải.
Triệu Mẫn lúc này mỉm cười, tiến đến gần n Ly, mặt mang vẻ áy náy, giọng tỏ ra hối hận nói:
“n tỷ tỷ, thực xin lỗi, ngày đó ta cũng vừa nhận được tin tức, vì quá gấp gáp nên mới vội vàng chạy đến, làm hỏng hôn sự của tỷ, ta thật sự rất hối hận. Vô Kỵ ca ca ngày đêm lo lắng cho Tạ lão gia tử, cũng mỗi ngày đều lo cho tỷ, khiến ta và Tiểu Chiêu cũng lo lắng theo, hôm nay Vô Kỵ ca ca thành tâm xin tỷ tha thứ, chàng đã từ bỏ ngôi vị giáo chủ Minh giáo, có lẽ không làm lại được một hôn lễ long trọng như trước kia, tỷ cũng đừng giận chàng. Ta và Tiểu Chiêu tuy rằng yêu mến Vô Kỵ ca ca, nhưng người chàng lo lắng và muốn cưới thì chỉ có mình tỷ, hai chúng ta biết tỷ ghét nhất là tam thê tứ thiếp, cũng chẳng hy vọng xa với được thành thân với chàng, chỉ nghĩ muốn làm nha đầu cạnh Vô Kỵ ca ca, tỷ không cần vì chúng ta mà giận chàng, cứ coi chúng ta như hoa cỏ tầm thường bên cạnh chàng thôi là được.”
Triệu Mẫn nói xong, nước mắt chảy xuống, ánh mắt đau thương nhìn Trương Vô Kỵ.
“Mẫn muội, Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ ta chưa bao giờ nghĩ đến các nàng, các nàng đối với ta cũng rất quan trọng. Châu Nhi, xin lỗi muội, ta biết muội ghét nhất là tam thê tứ thiếp, ngày đó ta đáp ứng thành thân với muội, chưa từng có ý nghĩ muốn hưởng phúc cùng tất cả, nhưng Mẫn muội đối với ta tình ý như vậy, đã nhiều lần vì ta mà vào sinh ra tử, ta thật sự không thể bỏ rơi nàng không để ý đến. Ta quả thật có lỗi với muội, nhưng hôn sự của hai ta, Trương Vô Kỵ này chưa bao giờ hối hận, Châu Nhi, cầu xin muội ta thứ cho ta, và có thể đồng ý nhận Mẫn muội được không?”
Trương Vô Kỵ lúc đầu không để ý hai người đã đến, chỉ ngơ ngẩn nhìn n Ly. Trước kia chỉ cảm thấy Triệu Mẫn ương ngạnh giống mẫu thân, hôm nay lại thấy n Ly, bất luận dung mạo hay khí chất càng giống hơn, thậm chí còn vượt qua mẫu thân một chút, không khỏi nhìn không dời mắt, cho đến khi Triệu Mẫn đến trước n Ly, nàng vốn luôn kiên cường, anh khí bức người mà lại khổ sở rơi lệ, nói ra lời tự hạ thấp mình như vậy, vì hắn mà xin n Ly tha thứ, Trương Vô Kỵ mới hồi tỉnh lại, quên mất tính n Ly cáu kỉnh hỷ nộ vô thường, muốn nàng chấp nhận Triệu Mẫn.
Trương Vô Kỵ biết rõ suy nghĩ như vậy quá mức đê tiện đáng xấu hổ, kỳ thật khi đó là thời Nguyên mạt, dù là văn sĩ hay thương nhân, giang hồ hào khách, tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, chỉ trừ có dân chúng nghèo nàn mới hay cưới một vợ. Nhưng hắn biết rõ n Ly vì tam thê tứ thiếp mà chịu khổ, trước kia khi định ra hôn ước đã đồng ý với nàng không lấy thêm người khác, hiện giờ lại lo cho tình cảm giữa mình và Triệu Mẫn, liền nói ra việc hắn chấp nhận Triệu Mẫn, muốn lấy Triệu Mẫn, tuy rằng không nói đến quan hệ với Tiểu Chiêu nhưng cũng có vẻ ngầm thừa nhận lời Triệu Mẫn nói.
Hắn biết Tiểu Chiêu thích hắn, trong phòng khách điếm, cái đêm nàng nói ra thân thế của mình với hắn, nàng hát cho hắn nghe khúc hát Ba Tư, Trương Vô Kỵ nhất thời động tình hôn nàng. Tiểu Chiêu không phản kháng, tiếp nhận sự thân mật của hắn. Bây giờ chỉ còn chờ n Ly chấp nhận Triệu Mẫn, về sau sẽ tìm cơ hội an bài cho Tiểu Chiêu.
Hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện n Ly sẽ không tha thứ cho mình. Khi n Ly bị thương sắp chết, nói lảm nhảm những lời vô nghĩa cũng chỉ toàn tâm toàn ý với hắn, nói rằng sẽ ôn nhu gấp trăm lần chờ đợi hắn, nên hắn cho rằng dù mình làm sai chuyện gì, n Ly, hoặc gọi là Châu Nhi sẽ tha thứ, bởi nàng thích hắn, không thể không thỏa hiệp, cho dù hắn có tam thê tứ thiếp là việc Châu Nhi oán hận nhất, cũng là đúng lý hợp tình, mà không biết rằng nàng đã coi hắn không là gì nữa.
Tiểu Chiêu có lẽ không cần cùng ai khác chia sẻ trượng phu, không cần danh phận làm một thiếp thất, nàng từ nhỏ đã bị gửi nuôi nhà bình thường, chỉ có chăm sóc và thấu hiểu, không có ngạo khí của tiểu thư nhà quyền thế. Đối với người dân bình thường, có thể làm nha đầu, tiểu thiếp của công tử thiếu gia nhà giàu, được ăn no mặc ấm đã là may mắn. Tiểu Chiêu tuy rằng không vì cái ăn cái mặc, nhưng tâm ý của bản thân nàng, vì người trong lòng mình mà việc gì cũng có thể làm, có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng không được giáo dục tư tưởng một vợ một chồng như người hiện đại, suy nghĩ, tư tưởng của nàng như vậy mới phù hợp với một người phụ nữ cổ đại, tam tòng tứ đức.
Nhưng Triệu Mẫn sao có thể từ bỏ ý đồ của mình, nàng thân là quận chúa, tự nhiên là có kiêu ngạo của chính mình, sao có thể chấp nhận làm một tiểu thiếp, vợ hai? Nàng còn ghen ngay cả với Tiểu Chiêu, tình yêu, nhất là tình cảm oanh oanh liệt liệt của nàng, làm sao có thể chấp nhận được ai khác ngoài hai người? Điều này Tiểu Chiêu cũng đoán được, nhưng Trương Vô Kỵ lại ngây thơ không biết, chỉ nghĩ đến có thể được cả hai mĩ nhân, một người dung mạo, khí chất giống mẫu thân, một người ương ngạnh bướng bình, tính tình giống hệt mẫu thân, mà không hiểu được ý đồ của Triệu Mẫn. Để Trương Vô Kỵ không được n Ly tha thứ, nàng nói vẻ thê lương, thực tế lại nhằm vào những chỗ n Ly ghét nhất mà nói, như vậy càng khiến n Ly tức giận Trương Vô Kỵ. Ngày đó vì đồng ý làm cho Triệu Mẫn ba việc, nói làm người không thể không giữ lời bỏ nàng mà đi, giờ lại hối hận, n Ly tuy rằng không còn thương nhớ gì Trương Vô Kỵ nữa, nhưng những việc sai lầm Trương Vô Kỵ gây ra cho nàng, tất nhiên là phải giải thích.
Nhưng giải thích như vậy không khỏi quá đáng, cũng là đem người mới đến chọc tức người cũ như nàng. n Ly ghét nhất kẻ đa tình, dùng dằng không dứt khoát, Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ nói một hồi chỉ khiến n Ly mặt biến sắc, giận dữ trừng mắt liếc nhìn hai người một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi tiện tay bẻ một đoạn lan can trên thành tàu, cầm cây gậy gỗ giáng xuống người Trương Vô Kỵ.
n Ly vừa đánh vừa nổi giận mắng:
“Tên quái dị đáng thiên đạo vạn quả nhà ngươi, còn có bộ dạng Trương Vô Kỵ tuấn mỹ trước kia sao? Hắn trước đây như thế nào? Bây giờ ngươi tự nhìn mình xem đã thành cái dạng gì? Ngươi bỏ rơi ta mà đi, ta chỉ nghĩ ngươi thích Triệu Mẫn nên nhất thời hồ đồ, dù sao ta cũng không còn thích ngươi, cũng không còn trách ngươi, chỉ hận nữ nhân kia da mặt dày, cướp chồng người khác không chút xấu hổ. Hôm nay ngươi nói là đến giải thích với ta, kỳ thực là đến chọc tức ta phải không? Biết rõ ta ghét nhất là tam thê tứ thiếp, đa tình không chung thủy, lại mang theo Triệu Mẫn đến bảo ta nối lại, ngươi coi ta là cái gì? Sai đi phải đi, gọi đến phải đến? Ngươi coi Triệu Mẫn là cái gì? Nàng ta tốt xấu gì cũng là quận chúa cơ đấy! Còn Tiểu Chiêu, ngươi coi là gì? Người ta hầu hạ ngươi lâu như vậy, là để làm nha đầu hầu hạ ngươi mãi hay sao? Lòng của ngươi ở đâu vậy? Ngươi muốn tam thê tứ thiếp, ngươi muốn mỹ nhân, con người cả đời yêu một người, chẳng lẽ không đủ sao? Chẳng lẽ cứ gặp ai là yêu người đó? Trước kia ta chỉ cảm thấy ngươi xấu xí, không giống Trương Vô Kỵ tuấn mỹ ở Hồ Điệp Cốc trước kia, người khác nói ngươi chính là hắn, ta tin, nhưng bây giờ ta thấy ngươi không xứng với cái tên này. Cô cô dù mệnh khổ nhưng lại được Trương Ngũ thật tâm đối đãi, gần ba mươi tuổi lấy cô cô, trước đó hành tẩu nhiều năm trên giang hồ cũng không có lằng nhằng với nữ tử nào hết. Ngươi nhìn lại ngươi xem, ngươi xứng làm con của Trương Ngũ hiệp, n Tố Tố hay sao? Võ Đang thất hiệp có ai không cả đời chỉ lấy một người? Dù là người trong Minh giáo cũng chủ yếu lấy một vợ, ít người đa thê. Khi ở Côn Lôn ngươi giống tên ăn mày, ta nhất thời thấy ngươi đáng thương tội nghiệp, lại không biết sau đó ngươi lên làm giáo chủ Minh giáo, ngồi lên địa vị cao rồi, liền quên hết cả đạo đức quân tử, gia phong tiên tổ. Bây giờ lại đáng ghét như vậy, ta và ngươi hôn ước đã phế bỏ, không muốn có khúc mắc gì với ngươi nữa. Còn ngươi thì sao? Định đem Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu thế nào đây?”
n Ly trước nay tính tình ương ngạnh, khi đã quyết định điều gì thì hiếm khi thay đổi, giờ phút này vô cùng hận Trương Vô Kỵ lằng nhằng, biết hắn nội lực thâm hậu cho nên đánh không chút nương tay, miệng mắng mỏ liên tiếp, phong thái tiên nữ lúc trước đã sớm biến mất không tung tích. Bịch..bịch.. hơn mười tiếng gậy đập xuống, dùng cho hết sức cho đến khi gậy gỗ gãy thành mấy mảnh văng ra xung quanh.
“n cô nương, ngày đó phá hỏng hôn lễ của cô, là ta đối với cô không đúng, cô muốn đánh thì hãy đánh ta đây, đánh Vô Kỵ ca ca làm gì? Là ta ép chàng, chàng nghĩ đến Tạ lão gia tử lại mềm lòng, cô cũng biết điều đó, chàng cũng là bất đắc dĩ thôi, mau ngừng lại đi.”
Triệu Mẫn đứng cạnh thấy n Ly đánh thẳng tay, Trương Vô Kỵ vì áy náy xấu hổ nên không dám trốn tránh, nghe n Ly trách móc lại càng không ngẩng đầu lên nổi, chỉ cảm thấy mình đã phụ công dạy dỗ của cha mẹ, Thái sư phụ, các thúc thúc bá bá, không còn dám nhắc đến phải lấy Triệu Mẫn nữa, lại càng không dám phản bác lại câu nào. Triệu Mẫn chung quy là thực lòng thích Trương Vô Kỵ, nhìn hắn bị đánh mà không dám vận công chống cự, dĩ nhiên đau lòng, thấy gậy gỗ đều đã gãy, n Ly vẫn không dừng tay, còn muốn tìm thứ khác đánh tiếp, không khỏi lên tiếng ngăn cản.
Dù sao nàng biết Trương Vô Kỵ sẽ không bỏ mặc nàng bị đánh, nhất định che chở cho nàng. Nhìn n Ly tức giận như vậy, Triệu Mẫn còn cho rằng n Ly vẫn còn quá yêu Trương Vô Kỵ, sợ rằng chỉ qua vài câu mắng mỏ sẽ bỏ qua hận cũ, tha thứ cho hắn. Cho nên lời nói lần này cũng tỏ rõ bênh vực Trương Vô Kỵ, âm thầm biểu hiện thâm tình cùng ủy khuất của nàng, còn Tiểu Chiêu, tuy rằng cũng đau lòng nhưng không nói gì, chỉ yên lặng tiến lên bôi thuốc tiêu sưng cho Trương Vô Kỵ.
Triệu Mẫn không biết rằng nàng xem Trương Vô Kỵ như báu vật, n Ly lại coi hắn như một cọng cỏ mà thôi. Trong hôn lễ, Trương Vô Kỵ vì Triệu Mẫn mà ra chiêu đánh lại nàng, bỏ đi cùng Triệu Mẫn, n Ly đã thấy rõ bản chất nhập nhằng của hắn. Nhìn mỹ nữ, động cảm tình, mỹ nữ đối với hắn ái mộ hết lòng như thế, dù trọng lời hứa thì cũng làm gì? Bài học cả đời của mẫu thân nàng còn chưa đủ hay sao? Ngày đó nàng không nhìn ông nội, phụ thân phản đối mà tuyên bố từ hôn, hai bên không còn liên quan gì nữa, trong tim cũng đã đem Trương Vô Kỵ đẩy ra ngoài. Tuy rằng lúc đó nhất thời chưa quên được, oán hận, vướng mắc cũng chán ghét Trương Vô Kỵ, nhưng trải qua mấy tháng, hiện giờ nàng và Tống Thanh Thư tình cảm quyến luyến dần sâu nặng, đã sớm đem mối tình thiếu nữ ngây thơ đối với Trương Vô Kỵ quên sạch sẽ.
Lúc này, trên lầu khoang thuyền vang lên tiếng kêu rít chói tai, Lôi Tuyết vẫn luôn tìm cách chạy khỏi n Ly khi bị ôm xuất hiện, nhảy lên vai n Ly, tay cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ hoa chân múa tay hướng Trương Vô Kỵ rít lên không ngừng. n Ly biết Lôi Tuyết nhìn thấy nàng đánh người, cho rằng nàng bị bắt nạt liền chạy đến giúp nàng đây, tức thời trong lòng mềm lại, phẫn nộ đang tràn ngập liền biến mất không tăm tích.
n Ly nhẹ nhàng trấn an tiểu Lôi Tuyết, khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Mẫn mang theo khinh thường cùng thú vị, cả người tản ra phong tình mềm mại mê người, khiến ba người nhìn đến hoa mắt thất thần, mới yểu điệu lên tiếng:
“Ta đánh hắn đó, thì làm sao? Ngươi đau lòng sao? Nhưng ngươi có thân phận gì? Là người nhà họ Trương sao? Ta đánh biểu ca nhà ta, khuyên răn hắn đạo làm người, có liên quan gì đến ngươi? Ngươi có tư cách gì chịu đánh thay hắn? Chờ cho đến ngày nào đó ngươi thành Trương Triệu thị thì hạn nói đi. Vẫn là nha đầu Tiểu Chiêu này tận tình, thật biết chăm sóc chủ nhân.” Đôi mắt đẹp của n Ly đưa qua nhìn Tiểu Chiêu đang bôi dở thuốc cho Trương Vô Kỵ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!