Mỹ nhân nan giá - Chương 027-028

Hắn biết nàng không dễ chiu, lòng nàng thoảng thốt, dường như muốn mà không nói được. Có buổi tối này, nỗi ngột ngạt suốt nửa tháng như tan thành mây khói dưới ánh đèn vàng.

Hắn mỉm cười, cây quế hoa treo kín đèn phản chiếu trong mắt hắn như một bầu trời sao lấp lánh. “Không biết còn cơ hội không, mong hàng năm được cùng nhau treo đèn lên cây.”

Lòng nàng chấn động, không ngờ hắn mượn cơ hội này để biểu lộ. Đỏ mặt, nhanh trí đáp: “Nữ tử chưa lập gia đình mới treo đèn hoa thần, ý của điện hạ là muốn thần nữ cả đời này không lấy được chồng sao?”

Nàng vờ như không hiểu ý hắn, bước nhanh trở lại bên người Hướng Thái phi.

Hắn gật gù, haizzz, cô em đúng là không cho người ta cơ hội nào.

Chương 27 – Thờ ơ

 

Thái tử điện hạ bị người đẹp coi như không khí, không thể làm gì khác hơn là tạm thời hồi cung, trở về với công việc. Vừa về đến Đông Cung, nội thị Vạn Minh Lâm bên người Độc Cô Hoàng hậu thỉnh hắn đi điện Tiêu Phòng.

Trong điện Tiêu Phòng đèn đuốc sáng choang, A Cửu quấn lấy Độc Cô Hoàng hậu, như một con mèo lười.

Triệu Quốc phu nhân và Tiết Giai cũng có mặt.

Mộ Thẩm Hoằng đi vào, Độc Cô Hoàng hậu liền mỉm cười, “Hoàng nhi, con lại đây.”

Mộ Thẩm Hoằng đi tới ngồi xuống, chưa chờ Độc Cô Hoàng hậu mở lời đã nói: “Hẳn là mẫu hậu muốn hỏi nhi thần, trong hai mươi bốn vị cô nương, ai thích hợp hơn?”

Độc Cô Hoàng hậu cười: “Đúng là ý đó. Triệu quốc phu nhân cũng ở đây, đều là người nhà, có thể cùng bàn.”

Mộ Thẩm Hoằng cười nhợt nhạt: “Chuyện hôn sự của nhi thần chẳng lẽ không phải do mẫu hậu phụ hoàng làm chủ, lời nhi thần nói tính làm gì.”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Con thật là, dù là chúng ta làm chủ, cũng muốn hỏi qua ý con.”

Mộ Thẩm Hoằng cười hừ một tiếng: “Nếu nhi thần không thể làm chủ, cần gì phải hỏi ý của nhi thần.”

“Con thật là, tốt xấu gì cứ nói ra, sao con biết con thích mà ta và phụ hoàng con không thích?”

Mộ Thẩm Hoằng cười cười không nói. Nghe bùi tai lắm…

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Con nói đi, chỉ cần không phải Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh, ai cũng có thể thương lượng.”

Quả nhiên…

“Những cô nương đấy, dù là gia thế hay dung mạo đều khó phân cao thấp, nếu được, mẫu hậu cứ tùy tiện chọn ai cũng được.” Mộ Thẩm Hoằng chẳng có chút hứng thú nào, giọng điệu nhạt nhẽo như thể chuyện không liên quan tới hắn.

Độc Cô Hoàng hậu rất không vui, chịu đựng nói: “Rốt cuộc con thích ai? Ít nhiều cũng phải có người thấy ưng ý hơn?”

Mộ Thẩm Hoằng gật gù, một hồi lâu mới nói: “Dạ, ai cũng như nhau.”

Độc Cô Hoàng hậu: “…” Vậy ý ngươi là muốn tất cả? Hay là … không muốn ai cả?

A Cửu hừ một tiếng: “Mẫu hậu đừng hỏi nữa, cạy miệng hoàng huynh chưa chắc đã ra.”

Tiết Giai cười phì: “Miệng biểu ca đâu phải con sò.”

Triệu quốc phu nhân mắng một câu: “Đừng nói bậy.”

Tiết Giai le lưỡi, quay sang Mộ Thẩm Hoằng thản nhiên cười một tiếng.

Độc Cô Hoàng hậu tức giận thở ra một hơi, con lớn khó bảo, đến lúc này còn muốn xác định tâm tư của hắn thật quá khó khăn.

Triệu Quốc phu nhân thấy hai mẹ con không hài hòa liền cười hoà giải: “Hoàng hậu, ngài thấy Hướng Uyển Ngọc như thế nào?”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Gia thế không tệ, dung mạo rất ổn, nhân phẩm cũng đoan trang điềm đạm, rất xứng với A Đạc.”

A Cửu khinh thường nói: “Mẫu hậu, hôm tuyển hoa thần, cô ta tự bầu cho bản thân.”

Tiết Giai cười khanh khách: “Dì, hình như Nhị ca thích Cung tiểu thư hơn.”

Độc Cô Hoàng hậu nhíu mày, lộ rõ vẻ không vui.

Triệu Quốc phu nhân vội vàng véo vào tay Tiết Giai, sẵng giọng: “Con nói bậy bạ gì đó.” Bà ấy đã biết từ lâu là Hoàng hậu và A Cửu đều không thích Cung Khanh, tất nhiên sẽ không cưới Cung Khanh làm con dâu để đắc tội.

“Mẫu hậu, lúc tuyển hoa thần tự bầu cho mình không phải việc sai trái.” Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Từ điều đó có thể thấy, Hướng tiểu thư là một cô gái tự tin, Hầu phủ cần một nữ chủ nhân như vậy.”

Triệu Quốc phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, A Đạc thô kệch, cần một người vợ điềm tĩnh lợi hại quản gia. Ta thấy Hướng Uyển Ngọc rất tốt, nếu Hoàng hậu đồng ý, ta sẽ lập tức nhờ người đến An Quốc công phủ cầu hôn.”

Hoàng hậu gật đầu, “A Đạc sớm sinh con trai, phụ thân dưới suối vàng có biết cũng được an lòng.”

Mộ Thẩm Hoằng đứng dậy nói: “Mẫu hậu, con còn tấu chương chưa xem, xin được cáo từ trước.”

“Chưa bàn xong chuyện của con.”

Mộ Thẩm Hoằng cười nhạt: “Sang năm mới tuyển phi, mẫu hậu cần gì phải vội. Hơn nữa còn tiết Thanh Minh, tiết Đoan Ngọ, tiết Trung Thu, tết Nguyên Đán, tiết Nguyên Tiêu, nếu mẫu hậu thấy vừa rồi chưa tiếp xúc đủ thì có thể chờ ngày lễ lại gọi bọn họ tiến cung, cứ giữ hẳn mười ngày nửa tháng, chọn lựa tỉ mỉ, nhất định có thể chọn được một người vừa lòng.”

Nhìn bóng lưng đứa con trai, Độc Cô Hoàng hậu chán nản, đứa con trai này hoàn toàn trái ngược với cô con gái còn lại của bà, A Cửu là kiểu ruột để ngoài da, nghĩ gì nói nấy, hắn lại thâm tàng bất lộ. Đại khái là bởi từ nhỏ đã được giáo dục theo hai phương pháp trái ngược. Bởi vì Mộ Thẩm Hoằng tương lai sẽ kế thừa đại thống, từ nhỏ đã được Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu giáo dục khắc nghiệt nghiêm khắc, dạy đạo quân vương, mưu kế ứng biến kết quả là không ai nắm được tâm tư của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Cung Khanh rời cung Trùng Dương, Hướng Thái Phi biết nàng không tham vọng, không cố chấp giữ lại.

Cung phu nhân nhìn thấy nữ nhi thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, từ khi Cung Khanh ra đời chưa bao giờ xa cha mẹ lâu thế, quãng thời gian vừa rồi đúng là ngày dài tựa năm.

Cung phu nhân cẩn thận kéo Cung Khanh hỏi han chuyện trong cung, bà rất lo lắng không biết có phát sinh chuyện “sờ mó” lần nữa không. Cung Khanh vội vàng nói không có.

Cung phu nhân thở phào một cái, an tâm cười nói: “Thật tốt quá.”

Cung Khanh: “…” Nhưng có cầm tay, còn hôn môi… Haizzz, đau đầu.

Hai mẹ con hàn huyên chưa được mấy câu, đã thấy Hướng Uyển Ngọc đến.

Đi vào trong phòng, Hướng Uyển Ngọc liền cười nói với Cung Khanh : “Ta còn tưởng muội muội sẽ ở thêm vài ngày, xem ra muội muội cũng không muốn nấn ná trong cung thêm phút giây nào.”

Cung Khanh cười nói: “Thái phi đã khỏe, vì thế muội về.”

“Hai đứa ở trong cung phải chịu ấm ức gì sao?” Cung phu nhân không chỉ quan tâm vấn đề trêu ghẹo, còn quan tâm vấn đề có phải chịu ấm ức không

Cung Khanh đương nhiên sẽ không nói, nhưng Hướng Uyển Ngọc lại không chút khách sáo mà kể hết chuyện ngột ngạt của Cung Khanh.

Cung phu nhân vừa nghe liền nổi giận lôi đình.

Hướng Uyển Ngọc đổ thêm dầu vào lửa: “Muội muội tốt tính, bị ức hiếp cũng chịu đựng, cháu nghĩ cô nên tìm cơ hội thích hợp giáo huấn nha đầu kia.” Hướng Uyển Ngọc biết người cô này được ông nội nuông chiều từ nhỏ, không phải người dễ bắt nạt.

Cung Khanh rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hướng Uyển Ngọc lại đến thăm cô, hoá ra là đến tìm người trả thù A Cửu.

Đang nói, quản gia vào báo, Triệu Quốc phu nhân và con gái tới bái phỏng.

Cung phu nhân tự nhủ: hôm nay đúng là náo nhiệt. Vô sự bất đăng tam bảo điện, bà ta tới để làm chi?

Cung phu nhân không có nhiều thiện cảm với Triệu Quốc phu nhân , bởi vì từ lúc đến kinh thành, Triệu Quốc phu nhân như một con ong bay loạn, lôi kéo quan hệ khắp nơi. Mới tới kinh thành, muốn nhanh chóng gia nhập xã hội thượng lưu cũng không có gì đáng trách, nhưng Triệu Quốc phu nhân lộ liễu quá, hơn nữa phong cách có phần giàu xổi, có phần hám lợi, ví dụ như Cung phu nhân và phu nhân An Quốc công Hàn thị cùng ở một chỗ, bà ấy sẽ nịnh bợ Hàn thị nhiều hơn.

Cung phu nhân đón hai người vào sảnh chính, Tiết Giai thấy Hướng Uyển Ngọc liền kéo tay , vui vẻ ra mặt nói: “Hướng tỷ tỷ cũng ở đây, thật trùng hợp, mẫu thân, mẹ xem Hướng tỷ tỷ và chúng ta đúng là có duyên.”

Thật là ẩn ý, Hướng Uyển Ngọc lập tức đỏ mặt. Trước kia vốn không muốn gả cho Độc Cô Đạc, nhưng tiến cung chịu đủ ức hiếp, lập tức cảm thấy Định Viễn Hầu phủ tốt hơn Hoàng cung gấp bội, bởi vậy, giờ gặp Triệu Quốc phu nhân liền có cảm giác con dâu gặp mẹ chồng, có chút ngượng ngùng.

Triệu Quốc phu nhân nhìn Hướng Uyển Ngọc rất thân thiết, sau ngày hôm qua được Hoàng hậu cho phép, cô gái trước mắt sắp thành con dâu, An Quốc Công phủ hiển nhiên môn đăng hộ đối với Định Viễn Hầu phủ.

Tiết Giai cười hì hì nhìn Cung phu nhân, khen: “Hỏi sao Cung tỷ tỷ đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, thì ra Cung phu nhân chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.”

Cung phu nhân mở cờ trong bụng, lập tức cảm thấy Tiết Giai vô cùng dễ thương, xinh đẹp hoạt bát, trong sáng ngây thơ.

Triệu Quốc phu nhân và Cung phu nhân cùng Hướng Uyển Ngọc nói chuyện , Tiết Giai kéo Cung Khanh thì thầm: “Nhị ca của em cũng muốn tới bái phóng, bị em ngăn cản.”

Cung Khanh lúng túng , vị Hầu gia này vẫn chưa chết lòng sao?

“Mấy ngày nữa là tiết Thanh Minh, anh ấy muốn hẹn tỷ tỷ đến vườn phù dung nói chuyện.”

Cung Khanh bối rối thấp giọng nói: “Lần trước ta đã nói rất rõ ràng rồi, không cần gặp đâu, tránh người ta đàm tiếu.”

Tiết Giai cười hì hì : “Tỷ tỷ nói thế Nhị ca sẽ tan nát cõi lòng.”

Cung Khanh vội vàng đổi đề tài.

Tiễn mẹ con Triệu Quốc phu nhân, Hướng Uyển Ngọc cũng cáo từ.

Cung phu nhân nói: “Tiết tiểu thư này rất dễ gây thiện cảm. Dễ thương hơn bà mẹ hám lợi nhiều.”

Cung Khanh cười cười: “Đúng là hoạt bát dễ thương, người cũng trượng nghĩa nhiệt tình.” Nhưng dù nói vậy, lòng Cung Khanh vẫn cảm thấy có chút bất thường. Bởi vì Tiết Giai mấy lần vô ý đều đẩy nàng và Hướng Uyển Ngọc ra đầu sóng ngọn gió. Dù có hảo tâm đi nhờ Mộ Thẩm Hoằng giúp nàng thưởng hồng, lại nhắc nhở đừng uống rượu, nhưng nàng vẫn có cảm giác Tiết Giai đã trù tính kỹ càng, không phải đơn thuần là vì lòng tốt, liệu có dụng ý khác chăng?

Nghĩ vậy chút, Cung Khanh tự cười giễu cợt, dù không thích người ta cũng đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Vào cung một chuyến giờ nhìn đâu cũng thấy người xấu, quả nhiên là hoàn cảnh thay đổi con người, sau này có lẽ nên cách hậu cung càng xa càng tốt.

Cung phu nhân kéo tay con gái, thở dài buồn bã nói: “Thẩm đại nhân kia, không biết rốt cuộc Hoàng thượng muốn khảo sát tới khi nào, hắn không quyết định, ta sao có thể hạ thủ. Trì hoãn người ta như vậy thật không tốt chút nào. Con cứ nói chọn tạm một người đi, nhưng ta thật sự không cam lòng. Con người đẹp trai như thế, nhìn thấy hàng ngày, đến bữa cũng có thể ăn thêm một chén cơm.”

Cung Khanh không nhịn được phải bật cười: “Nếu thế, có lẽ con gái nên tìm một người xấu xí một chút thì ổn hơn, bằng không mẹ lại phát phì.”

“Không được, mẹ thà là phát phì, cũng nhất định phải tìm một con rể đẹp trai. Nếu nhìn mà không nuốt được cơm chẳng phải là chết đói sao.”

Cung phu nhân vốn mắc bệnh hình thức, không chấp nhận được chuyện con gái quốc sắc thiên hương của mình sánh với một con rể ngoại hình khó coi, kéo thấp chỉ số xinh đẹp của Cung gia, ảnh hưởng đến nhan sắc của đời con cháu.

Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Có lẽ mẫu thân nên buông tha cho Thẩm Túy Thạch đi, A Cửu phải lòng hắn rất sâu nặng, theo con thấy, phò mã không thể là ai khác ngoài hắn.”

“Thật sao?”

Cung Khanh gật đầu: “Vâng ạ.”

Cung phu nhân thở dài thườn thượt: “Thật đáng tiếc, con người đẹp trai như vậy.”

Cung Cẩm Lan đi vào, “Phu nhân đang nói ai?”

“Đương nhiên là nói phu quân.” Cung phu nhân lập tức xoay người, cười hì hì tiến tới ôm cánh tay Cung đại nhân, chớp mắt đưa tình, rất có vẻ sùng bái.

Cung Khanh cúi đầu nín cười.

Cung Cẩm Lan giật giật khóe môi, lúng túng trốn vào thư phòng.

Cung phu nhân lập tức thu lại vẻ nũng nịu sùng bái, nghiêm mặt nói: “Ta vốn định nhân Quỳnh lâm yến tìm cho con một vị hôn phu, vì thế không để tâm đến các con em quý tộc kinh thành. Chờ sinh nhật con, ta sẽ mời khách đến phủ thưởng mẫu đơn, nhân cơ hội nói bóng gió ý tứ, xem công tử nhà ai thích hợp.”

Cung Khanh cũng cảm nhận sâu sắc đính hôn là việc cần làm càng sớm càng tốt. Thứ nhất có thể tránh việc sang năm tuyển Thái tử phi, thứ hai là sang năm tuyển Thái tử phi xong, những cô nương không qua sẽ đồng loạt tính chuyện hôn nhân, cạnh tranh nhất định rất khốc liệt.

Chương 28 – Quan quan thư cưu

 

Chớp mắt đã đến tiết Thanh Minh. Những năm Khánh Phong, trong triều đang thịnh hành việc du yến, tiết Thanh Minh, hai bên bờ Khúc Giang là nơi náo nhiệt nhất, dường như dân chúng toàn thành dồn về đây, ngắm cảnh mở tiệc, hết sức náo nhiệt, nói theo kiểu văn hoa là “tham xuân”. Mọi người ngồi xe mà đến, dựng trướng ven bờ sông, ngồi trên chiếu, cùng nhau cạn chén. Còn có giáo phường và nhạc công trong cung đến biểu diễn trợ hứng, thật là nhộn nhịp khó tả.

Vườn phù dung bên bờ nam Khúc Giang là của Hoàng gia, càng là ngựa xe như nước, một cõi xa hoa. Dựa theo lệ thường, Tuyên Văn Đế sẽ thiết yến quần thần ở vườn phù dung, phàm là quan ở kinh thành đều có thể đưa vợ con đi cùng.

Thẩm Túy Thạch vừa nghĩ có thể nhìn thấy Cung Khanh lòng liền rung động mạnh mẽ, nhưng nghĩ tới sẽ phải gặp A Cửu, tâm tình lại vụn vỡ trong nháy mắt.

Hắn rút quyển Kinh Thi trên giá sách, ở trang “Quan quan thư cưu” kẹp tờ giấy tiết đào Cung Khanh gửi cho hắn. Hắn không tin đấy là ý của nàng, nhất định là mưu kế của A Cửu. Hắn không nghĩ ra một nguyên nhân nào khác có thể khiến nàng viết câu thơ đấy.

Nhớ đến chữ “giác” viết thiếu, hắn liền cảm thấy như bị đè nén, đóng quyển sách lại, hắn ra vườn hóng mát một chút. Đã qua ngày hội hoa, xuân ý lãng đãng. Muôn hồng ngàn tía, đón mùa xuân về.

Tương lai tươi sáng như gấm hoa, người người hâm mộ, lại như trói buộc vô hình.

Đứng dưới ánh mặt trời, hắn cảm giác bản thân như con đại bàng, rốt cục cũng đến ngày đủ lông đủ cánh, nghĩ muốn tung cánh trời cao, đột nhiên bị một cái lưới giăng xuống, có người muốn thuần dưỡng nó, chỉ vì thích thú bộ lông đẹp mắt của nó, mà chẳng quan tâm tư thế oai hùng, dũng khí đọ sức với trời cao.

Đấy là cuộc sống hắn mong muốn sao? Cúi đầu trước cường quyền, thần phục A Cửu, từ đại bàng biến thành hoàng yến trong chiếc lồng son?

Không, tuyệt đối không.

Hắn xoay người trở lại thư phòng, dưới nỗi xúc động, rất muốn viết nốt chữ “kiến” hoàn thành chữ “giác”, nhưng … tờ giấy tiết đào hắn kẹp trong sách, đã không còn ở trang “Quan quan thư cưu”.

Một nỗi phẫn nộ khó nói thành lời bùng lên. Hắn đứng bật dậy, ngón tay khẽ run. Mấy tia do dự hiếm hoi tiêu tan thành mây khói.

Cô ta cậy là Công chúa, thì có thể muốn gì làm nấy sao? Hắn không phải món đồ chơi trong tay tùy cô ta sắp đặt.

Giữa trưa, trong vườn phù dung, các bậc quyền quý và quan viên lớn nhỏ trong triều tề tựu, nào những quần là áo lượt, mặt hoa da phấn. Tuyên Văn Đế cùng Độc Cô Hoàng hậu ngồi vị trí chủ, Thái tử Mộ Thẩm Hoằng, Công chúa A Cửu, lần lượt ngồi hai bên.

Bởi vì là du xuân dã yến, các quan mặc thường phục, nhóm gia quyến càng là phục trang sặc sỡ, như hoa khoe sắc. Tuyên Văn Đế tự hào nhìn một lượt, lập tức có cảm giác, thiên hạ đều có mùa xuân.

Cung yến hết sức xa hoa cầu kỳ, đối với các quan viên bậc thấp, đây là cơ hội duy nhất trong năm diện kiến thánh nhan, hưởng dụng bữa tiệc thịnh soạn hiếm khi được thấy chứ đừng nói là ăn, mỗi miếng cũng như quý báu gấp bội.

A Cửu không lòng nào ăn uống, ánh mắt dán chặt vào Thẩm Túy Thạch.

Hôm nay hắn mặc thường phục xanh biếc, thanh nhã thuần khiết, được rất nhiều ông già đứng quanh, càng thêm nổi bật sự trẻ trung anh tuấn, lỗi lạc hơn người.

A Cửu ái mộ tràn trề, trời cao thật đối mình không tệ, vừa tới tuổi cập kê liền đưa tới một Trạng nguyên lang ngọc thụ lâm phong làm Phò mã. Trong mắt cô ta, chỉ có hoàng huynh mới có thể so sánh với sự xuất sắc của Trạng nguyên lang này.

Cô ta đắc ý đưa mắt đến chỗ Cung Cẩm Lan, nghĩ muốn vênh vang với Cung Khanh một phen: đệ nhất mỹ nhân thì sao, dung mạo tốt không bằng số mệnh tốt. Ngươi có thể tìm được một phu quân còn tốt hơn Thẩm Túy Thạch không? Dù ngươi để ý hắn thì sao, chẳng phải trơ mắt nhìn hắn thuộc về ta. Thứ tốt nhất chỉ có thể thuộc về ta, cả đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện tranh giành với ta.

Đáng tiếc, hôm nay Cung Cẩm Lan chỉ dẫn theo Cung phu nhân đến dự tiệc, Cung Khanh căn bản không tới.

Sự đắc ý của A Cửu trở thành thất ý trong nháy mắt, ánh mắt khoe khoang hư vinh lặng yên buồn bã.

Nhìn thấy Cung Khanh thì không vừa mắt, không thấy Cung Khanh lại không hài lòng, cảm giác như thiếu gì đấy, rất buồn tẻ, thật là phức tạp.

Kỳ quái ở chỗ, Tiết Giai cũng không đến, A Cửu càng cảm thấy đáng ngờ, nghiêng người hỏi Triệu Quốc phu nhân: “A Giai không tới sao?”

“Nó ở chỗ bờ sông, nói là thỉnh các vị tiểu thư tiến hành Quần ác yến.”

“Quần ác yến là cái gì?”

Triệu Quốc phu nhân cười nói: “Không dùng lều trướng thông thường, dùng váy thạch lựu làm trướng, nha đầu kia đúng là lắm trò quỷ.”

A Cửu vừa nghe liền có hứng thú, quay đầu nói với Độc Cô Hoàng hậu: “Mẫu hậu, con cũng muốn đi xem.”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Chờ cung yến kết thúc hãy đi.”

Lúc này, An phu nhân kề tai A Cửu thì thầm mấy câu.

Trong nháy mắt, A Cửu biến sắc, một ánh mắt u óan tức giận ném về phía Thẩm Túy Thạch.

Hắn vẫn giữ tờ giấy tiết đào Cung Khanh gửi, còn kẹp trong sách thỉnh thoảng nhìn một lần!

Nhìn vật nhớ người sao? Khanh khanh như ngộ sao?

Nghĩ tới cảnh tượng tình tứ đấy, lòng A Cửu nồng nặc ghen tuông.

Cùng lúc đó, ngoài vườn phù dung, bên bờ Khúc Giang, giữa các đình các bờ sông bãi cỏ, khắp nơi đều là lều trướng. Trướng của Cung Khanh cách vườn phù dung không xa, ngay trước Tử Vân Lâu, vị trí đấy có thể thấy thuyền hoa trên sông, lại nghe thấy nhạc phường ca múa. Các năm trước, Cung Cẩm Lan đều dẫn theo vợ con cùng đi dự tiệc, nhưng năm nay, bởi vì Tiết Giai nói Tiết Nhị muốn gặp trong vườn phù dung, Cung Khanh liền không dự tiệc, để tránh bị Độc Cô Đạc dây dưa.

Hướng Uyển Ngọc cũng không muốn gặp lại A Cửu, cũng chỉ có vợ chồng An Quốc công dự tiệc, Hướng Uyển Ngọc một mình tới bầu bạn với Cung Khanh.

Hai người ngồi trong trướng, ăn cơm trưa được chế biến tinh tế, lại pha một bình trà thơm. Chuẩn bị xem ca múa trên lầu Tử Vân Lâu.

Đúng lúc đấy, giọng Tiết Giai vang lên bên ngoài.

“Cung tỷ tỷ.”

Cung Khanh vội vàng đứng dậy đón chào, không chỉ có Tiết Giai, còn có Kiều Vạn Phương.

Tiết Giai hôm nay mặc xiêm y vàng nhạt, trang điểm tỉ mỉ, đeo khuyên tai là một chuỗi trân châu, khi nói chuyện, chuỗi chân trâu lúc lắc càng tôn sự hoạt bát xinh đẹp.

Kiều Vạn Phương cũng phục sức rất đặc biệt, y phục có phần giống trang phục cưỡi ngựa của người Hồ, càng tôn lên sự anh khí hào hùng, vóc người xuất chúng.

Tiết Giai hưng phấn cười nói: “Cung tỷ tỷ, muội và Kiều tỷ tỷ cùng làm một trướng chung, muốn mời tỷ tỷ ghé thăm.”

Hướng Uyển Ngọc cũng đi ra, cười nói: “Trướng của muội có gì đặc biệt?”

Bởi vì Triệu Quốc phu nhân đã nhờ người đến phủ cầu hôn, Hướng Uyển Ngọc tự nhiên xem Tiết Giai là em chồng tương lai, đối xử thân thiết hơn người.

Tiết Giai nhìn thấy Hướng Uyển Ngọc cũng ở đây, ngẩn ra trong một thoáng, rồi lại nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào: “Hướng tỷ tỷ cũng ở đây.” Cô ta không ngờ Hướng Uyển Ngọc cũng ở đây, xem ra kế hoạch phải thay đổi.

Cô ta nghiêng đầu cười khẽ: “Chắc chắc có chỗ đặc biệt, trướng cuả muội là độc nhất bên bờ Khúc Giang, không tin hai vị tỷ tỷ ghé qua sẽ biết.” Vừa nói, cô ta vừa kề tai Cung Khanh thì thầm, cười hì hì nói: “Tỷ tỷ yên tâm, Nhị ca dự tiệc trong vườn phù dung không đến đâu.”

Kiều Vạn Phương cũng nhiệt tình mời mọc: “Hai vị muội muội ghé thăm một chút đi, chúng ta còn mời cả nhóm Hứa tiểu thư, Chương tiểu thư. Mọi người sống chung trong cung lâu vậy, thân như tỷ muội, sau này càng nên giữ liên lạc thường xuyên.”

Hướng Uyển Ngọc cười nói: “Được, chúng ta ghé thăm một chút.”

Cung Khanh thấy Tiết Giai và Kiều Vạn Phương nhiệt tình không tiện từ chối, Hướng Uyển Ngọc lại hứng thú hừng hực, đành cùng đi theo.

Quả nhiên, trên bãi đất cao bên bờ sông, có một lều trướng rất đặc biệt, bích trúc làm cột, váy thạch lựu làm trướng, xanh đỏ đủ màu, xinh đẹp nổi bật lại nhẹ nhàng, là điểm nhấn phong lưu nhã trí bên bờ Khúc Giang.

Cung Khanh cười khen: “Quả nhiên rất đẹp! Tiết muội muội thật sáng tạo.”

Kiều Vạn Phương phụ họa: “Tiết muội muội tâm tư linh hoạt, linh khí toàn thân.” Lời này nịnh nọt có phần lộ liễu, trong cung Minh Hoa, hai người ở chung một gian, xem ra đến hôm nay quan hệ đã không tầm thường.

Nội thất trong trướng rất nhã nhặn. Trải thảm Tây Vực tiến cống, lại thêm một tấm thảm thêu, nền màu bảo lam, thêu nước biếc hoa đào, vừa nhìn đã thấy làn gió ấm áp, xuân ý dạt dào.

Bốn góc đặt lò hương, ở giữa đặt một bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, trên bàn la liệt hoa quả, điểm tâm tinh sảo, còn có dụng cụ pha trà.

Tiết Giai ngồi xuống thảm thêu, cầm một ấm tử sa rót trà, lần lượt đặt trước mặt Cung Khanh, Kiều Vạn Phương và Hướng Uyển Ngọc, cười nói: “Đây là trà Bích loa xuân núi Nam Hoa dượng ban thưởng, mời các tỷ tỷ nếm thử.”

“Đa tạ muội muội.” Kiều Vạn Phương nhấp một ngụm, khen: “Thật là trà ngon, ta đã nghe nói từ lâu Bích loa xuân mọc trên vách núi Nam Hoa, một năm chỉ thu hoạch được tám lạng trà. Đúng là nhờ phúc muội muội.”

Hướng Uyển Ngọc vừa nghe là Bích loa xuân trong truyền thuyết, vội vàng nhấp một ngụm, quả nhiên vị trà thanh tịnh đẹp đẽ ngọt ngào thanh mát, không giống bình thường. Cô ta không khỏi khen: “Đúng vậy, nhờ phúc muội muội, lần đầu tiên ta được thưởng thức trà ngon thế này.”

Tiết Giai cười nói với Cung Khanh: “Tỷ tỷ cũng nếm thử đi.”

Cung Khanh khẽ chạm môi, không cảm nhận hương vị gì cũng khen mấy câu. Thứ nhất nàng đã uống Bích loa xuân ở chỗ Thái phi, cũng chẳng hiếu kỳ, thứ hai, bị hãm hại trong cung, khiến nàng ăn uống gì cũng mang lòng đề phòng, dù là Tiết Giai bề ngoài ngây thơ vô hại.

Kiều Vạn Phương nói: “A Giai, ta đi gọi Hứa tiểu thư và Chương tiểu thư, mọi người chờ một chút.”

“Vâng, tỷ tỷ đi nhanh về nhanh, chúng ta chờ.”

Kiều Vạn Phương đứng dậy ra ngoài.

Hướng Uyển Ngọc vì đã hạ quyết tâm gả cho Định Viễn Hầu, đối Tiết Giai càng thêm thân thiết lấy lòng. Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, một lát sau, Tiết Giai nhìn ra ngoài, tự nhủ: “Sao bọn họ còn chưa tới, muội đi xem đã, nhị vị tỷ tỷ chờ một chút.”

Dứt lời, cô ta nhấc váy ra ngoài.

Trong trướng chỉ còn Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc.

Cung Khanh lập tức cảm thấy sự khác thường, đây là trướng của Tiết Giai, chủ nhân vắng mặt, nàng và Hướng Uyển Ngọc ở đây có phải không ổn? Vốn dĩ nàng cũng không có tính lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, nhưng trong cung mấy ngày đã bị hãm hại mấy lượt, tự nhiên tâm lý cảnh giác hơn.

Nghĩ vậy, nàng nói với Hướng Uyển Ngọc: “Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài chờ thích hợp hơn.”

Hướng Uyển Ngọc chẳng thấy có chút không hợp nào, bởi vì lòng đã coi Tiết Giai là em chồng.

Cung Khanh không tiện đem khúc mắc trong lòng nói với Hướng Uyển Ngọc, chỉ là trực giác không xác thực, nói ra là nàng đa nghi lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn chọc ngoáy quan hệ chị dâu em chồng nhà họ.

Nàng đang suy nghĩ xem phải làm thế nào, ngoài trướng có tiếng người hỏi: “Cung tiểu thư ở bên trong sao?”