Cô Gái Đông Dương - Chương 07 Part 2

_ Ừ ! Liệu mà cư xử cho... phải phép đó ! 

Một lũ nữa quay ra cười với Phương, ào ào bắt chuyện. Phương cười lại, mơ màng với khung cảnh ngày xưa... Không phải cách làm quen nhiệt tình này.... nó nhẹ nhàng hơn... Mỗi kiểu mỗi khác, nhưng lại làm Phương trong một thoáng không định hình được mình đang ở đâu. Nhìn sang Jalet, mới biết là... không phải cứ quay mặt sang là gặp được cậu, Nhật Duy à ! 

Thầy giáo bước vào với một cái đầu bóng lộn... ít tóc, khuôn mặt lạnh nhạt như đang đứng ở chố không người. Mới đặt được cái cặp xuống, ông đã đe : 

_ Lớp này học toán rất vớ vẩn, năm nay tôi không để yên như thế đâu... Nhà trường cho tôi toàn quyền xử lý những... thái độ không tôn trọng môn toán và tôi... 

Jalet hơi bĩu môi, thì thầm với Phương : 

_ " Môn toán và tôi " cơ đấy... Làm như là giáo sư toán học không bằng ! 

_ Hãy giải bài toán này trong vòng 5 phút cho tôi ! 

Jalet gục mặt xuống bàn, một vài đứa thở dài não nuột : 

_ Biết là lại ra oai mà... Không ngờ sớm thật ! 

Đề đọc nghe đơn giản nhưng Tố Phương nhận thấy thầy đang... chơi khăm cả lớp. Chương trình lớp 10 không có dạng bài này, nó ở giữa quyển 11. Tố Phương hơi cười, ngẩng lên nhìn thầy. Thầy nhịp nhịp tay lên bàn, đôi mắt hơi to giương lên tự đắc... Hết 5 phút, thầy cười như thể đang chờ đợi một điều không tưởng : 

_ Sao? Có em nào không? Chán nhỉ? Nghe nói lớp này do thầy Tim White chủ nhiệm nhả? Thầy ấy thì... 

Thầy nhíu mày khi thấy một cánh tay giơ lên từ cuối lớp. 

_ Em trả lời đi ! 

Tố Phương đứng dậy trong bao nhiêu con mắt ngạc nhiên . Thầy nhếch môi : 

_ Người Châu á? 

_ Em xin trả lời câu hỏi của thầy _ Phương nói rành rọt _ Nói kết quả ngay hay phải trình bày cách giải ạ? 

_ Nói cả hai đi. 

Phương ngậm sự tức giận lại. Cô không còn có môi trường để.. quậy nữa. Ở đây lại quá xa cách với Duy , phải tự biết bảo vệ mình thôi... Và thật từ tốn, Phương nêu cách giải và kết quả. Khuôn mặt của thầy như đang được bơm đầy khí C02 , nó căng lên và tím tái. Cả lớp vỗ tay hoan hô khi Tố Phương dừng lời. Thầy bực bội : 

_ Được ! Cách làm có hơi dài nhưng đã tìm được kết quả đúng... Thôi, cả lớp giở sách học bài đi ! 

Phương quay sang Jalet, mỉm cười nhẹ nhàng. Con bé có vẻ khoái chí lắm, cười toe toét suốt buổi... Phương nhìn dáng thầy trên bảng, chạnh lòng nhớ tới bố... Bố là một người thầy tuyệt vời nhất... Chưa một ai có thể hơn được bố cả về phẩm chất lẫn tài năng... Ôi ! Giá mà bây giờ được quay trở lại, Phương sẽ không làm bố buồn vì sự lười nhác của mình nữa đâu... Cô sẽ để bố truyền đạt kiến thức cho mình, để sự hài lòng luôn ngự trị trong ánh măs của bố ! 

Thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp thì lớp đã thành cái chợ. Cười đùa, la hét có khi đạp phá nữa làm Tố Phương phải thất kinh. Tố Phương im lặng, xọc tay vào túi quần, những sợi giây cước rộn rạo dưới tay cô... Bỗng nhiên cô nhớ tới buổi khia giảng năm ngoái, sao mà vui vậy? Những chiếc ghế đổ, những gương mặt thất sắc hình như đã quá xa?.... 

_ Làm gì mà thần người ra quá vậy? 

Tố Phương giật mình, ngẩng lên. Jalet nhìn cô tươi cười, nhoài người lại gần : 

_ Cậu biết không... Tớ không ngờ Helen đã chuyển trường nên mới thách đấu với Elizabeth ... Giờ làm sao đây? 

Phương ngơ ngác : 

_ Nhưng chuyện gì? 

_ Chả là... tiết sau là tiết thể dục _ Jalet bứt tóc _ Lớp mình và lớp 11A4 học chung. Tớ đã thách là sẽ chơi với bọn nó và cho bọn nó... bẹp như gián ! Thiếu Helen thì đội bóng chuyền sẽ không đấu được. Thảo nào con đó cũng tung tin là tụi mình sợ nó cho xem... 

_ Tìm người khác đi ! _ Phương đưa ra kế sách 

Jalet đập bàn, bực bôi : 

_ Cay đắng là lớp mình ít con gái quá... Lớp cũ có 5 mống, đi một thêm một thì vẫn là 5... 

_ Ý cậu là muốn tớ thay vào chứ gì? _ Phương nhíu mày hỏi 

Giờ thể dục trở thành một trận đấu giao hữu bóng chuyền giữa hai lớp. Con trai hai lớp ngồi hai khán đài đối diện nhau và hầm hè. Đội bóng bên kia toàn những cô gái cao đến mức Phương cảm thấy bất bình thay cho bên này... Rõ ràng bên đó có ưu thế chọn người hơn. Sao lớp thì nhiều con gái mà lớp lại ít vậy nhỉ? 

Elizabeth nhìn Tố Phương rồi hất hàm hỏi Jalet : 

_ Nó vào đội mày ư? Muốn thua nặng à? 

Jalet nói cứng : 

_ Hôm nay chúng mày mới phải nghĩ đến từ đó... Tụi tao sẽ đè bẹp tụi mày cho coi... 

_ Thì cậu phòng thủ thôi _ Jalet kêu lên sôi nổi _ Hoặc là truyền bóng cho tớ để tớ tấn công... Mấy đứa lớp mình chơi giỏi lắm mà... Mình có thua thì cũng ngoan cường hơn , đúng không? 

Phương miễn cương gật đầu. Cô băn khoăn về chuyện đồ thể dục chưa có, nhưng Jalet gạt đi... Chuyện nhỏ thế không thể ngăn được hừng hực lửa phục thù của nó đối với con nhỏ Elizabeth kiêu kỳ... 

_ Xì ! _ Elizabeth nhếch môi _ Để xem mèo nào cắn mỉu nào? 

Nói rồi Elizabeth nhìn lên khán đài khiến Jalet ngạc nhiên nhìn lên theo. Henry và Tony ngồi ở trên đó, vẫy tay cười toe toét. Jalet bực bội trong lòng. Cô ghé vai Tố Phương nói nhỏ : 

_ Cố gắng chuyền bóng cho tớ nhé? CHúng ta phải thắng ! 
Phương không nói gì. Từ trước đến nay cô chơi bóng không phải để phân thắng bại mà chủ yếu là vì vui thích... Người thầy dạy cô những đường đi bóng cơ bản cũng coi đó là bài học căn bản nhất trước khi nhận cô làm đệ tử... Niềm say mê với bóng phải thật trong sáng thì mới không bị lụi tàn khả năng của mình... 

Hiệp đầu, đội 11B6 phát bóng trước. Carol mỉm cười với cả đội, và sau tiếng còi của trọng tài , cô tung quả bóng lên cao, đánh thật mạnh. Quả bóng xé gió lao đi... Elizabeth tung người đánh bóng bật trở lại rơi đúng ngay vào Phương. Cô luống cuống hất bóng lên , rất nhẹ. Quả bóng rơi xuống sàn và một điểm dành cho Đội A4... 

Jalet hét lên : 

_ Tố Phương, cậu phải đánh mạnh vào chứ?

Lần sau, bóng lại đánh vào Tố Phương , cô tung mạnh cú đấm vào bóng. Quả bóng bật vào mặt Jalet rồi bật ra khỏi sân. Bọn con trai ồ lên. Phương vội vã chạy lại phía Jalet đang ôm mặt : 

_ Cậu có sao không? Tớ xin lỗi... 

Jalet xua xua tay, nói : 

_ Không sao... Nhưng cậu phải điều hòa sức mạnh ở cánh tay tùy vào khoảng cách tớ và cậu chứ? 

Elizabeth đã tìm ra chỗ yếu nhất của đội B6 và cứ nhằm Tố Phương mà chuyền bóng. Tố Phương lại chuyền cho Jalet khi Jalet chưa cân bằng được sau cú đánh bóng của một cầu thủ đối địch.Quả bóng lại rớt , Jalet thì ngã sóng xoài. Jalet kêu lên : 

_ Cậu phải xem ai thuận tiện thì hãy truyền , hiểu không? 

_ Tớ tưởng chỉ truyền cho cậu? _ Phương cũng kêu lên bất mãn. 

Trận đấu bây giờ là một trò cười cho lũ con trai A4. Tony xoa cằm , nhận xét : 

_ Cô ta không biết có phải ngốc nghêch không, Henry? 

Henry hơi cười, cậu nhớ lại đôi mắt sáng rực của Phương khi cô nhìn cả ba đứa trong hành lang. Đến tận giờ không hiểu sao cậu vẫn thấy đó là một người không bao giờ khuất phục, kể cả trận đấu này vậy... 

_ Nếu như nhìn kỹ thì mình sẽ thấy hình như... cô ấy đang chơi với bóng thì đúng hơn... Cho mọi người cười hỷ hả xong rồi thì... đến cuối sự ngạc nhiên sẽ... là bất tận thôi... 

Tony quay xuống nhìn. Hiệp một đội B6 thua liểng xiếng, hiệp hai đang diễn ra và chiến thắng vẫn nghiêng về đội của Elizabeth. Cầu thủ đội A4 phát bóng và trúng ngay Tố Phương khiến cô ngã nhoài ra. Alice vội nằm xoài đỡ quả bóng đang có nguy cơ chạm đất... Jalet đánh mạnh quả bóng thì... hỡi ôi, quả bóng không qua lưới. Cả đội nhìn nhau ngao ngán... 

Tốc độ trận đấu nhanh đến nỗi chưa đầy 10 phút , đội Elizabeth đã ghi 24 -10 (? ). Chỉ cần một quả nữa thì coi như đội B6 thua... toàn diện. Từ một đường phát bóng của bạn, Elizabeth bặm môi, ném cái nhìn tàn nhẫn vè phía Tố Phương và đánh mạnh quả bóng về phía cô. Jalet lao đến định đỡ bóng thì Tố Phương nhảy lên và đập mạnh bóng. Quả bóng tưởng như rơi ở bên này lưới thì hóa ra nó xoay hai vòng và rơi nhanh xuống lưới đội A4 mà các cầu thủ chắn lưới không kịp phản ứng. Jalet kêu lên trong sung sướng : 

_ Giỏi quá Tố Phương ! 

Đổi phát bóng, Carol phát và một cầu thủ bên kia cũng đỡ lại. Tố Phương phản công bằng đòn mạnh, Elizabeth và cả đội lao ra đỡ.. Jalet chỉ đụng nhẹ bóng và quả bóng nằm lăn lóc ở trên sân A4 ... 

Nửa trận còn lại, Tố Phương thật sự tỏa sáng. Cô có những mánh lừa tuyệt vời... Đội A4 bị Phương xoay vần như chong chóng. Hiệp hai kết thúc , Đội B6 đã giành được thế cân bằng. Tụi con trai B6 thì được nước reo hò tung trời... 

Sang hiệp 3, đội A4 có ghi thêm được một vài điểm , còn lại là đội của Tố Phương. Quả cuối cùng, Tố Phương xoay người lên cao hai mươi phân, đánh bóng chéo vào góc 

Tụi con trai A4 kêu lên : 

_ Ra ngoài kìa ! 

Nhưng không, khi sắp rơi thì như có một lực kỳ ảo, quả bóng cũng xoay vòng và rơi gọn trong góc sân cách mép đúng... hai mươi phân. Tiếng còi của trọng vang lên kết thúc trận đấu. Đội B6 dành chiến thắng chung cuộc 2-1. Jalet ôm lấy Tố Phương sung sương... Elizabeth bực bội bỏ về phòng thay đồ. 

Henry quay sang Tony, mỉm cười : 

_ Thế nào? 

_ Một sự lội ngược dòng ngoạn mục _ Tony dường như vẫn chưa khỏi bàng hoàng _ Tớ chưa từng thấy cách đánh bóng có ma lực như vậy ! 

Henry đứng dậy , thở dài : 

_ Tớ phải ra xe đây... Tự dưng thèm được là người bình thường quá đi mất ! 

_ Mình phải viết bài về cô bạn này mới được... Dù Elizabeth giận cũng mặc kệ... 

_ Cậu làm đúng đó ! _ Henry vẫy vẫy tay... 

Phương khóa tủ lại, khoác ba lô trên vai chuẩn bị ra về. Tony đứng chặn lại, mỉm cười thân thiện : 

_ Cho tớ hỏi vài câu được không? 

_ Không. 

Tony chìa thẻ... phóng viên trường ra, nhẹ nhàng đề nghị : 

_ Tớ phụ trách báo trường... Nếu cậu vẫn giận chuyện ban sáng thì... cho tớ xin lỗi... Nhưng lúc vừa rồi, cậu chơi bóng tuyệt quá... 

_ Thật hân hạnh quá ! _ Tố Phương mỉa mai _ Nhưng chúng ta không có gì để nói cả. Dẹp ra cho tớ đi. 

Tony ngơ ngác , nhưng Phương đã lách qua người cậu, đi nhanh xuống dưới. Tony chỉ biết đứng nhìn theo , lắc đầu ngao ngán " Không phải dân... hiền lành đâu !" Tố Phương đi dọc con phố huyên náo của bang Washington. Cô ngước mắt nhìn lên trời. Sắc xanh của trời, sắc trắng của mây mới đẹp làm sao. Ở Hà Nội chắc bây giờ trời còn tối. Bố chắc đã dậy để soạn giáo án. Mỹ Phương, Quốc Bảo, Bảo Quốc có lẽ vẫn còn ngủ vùi... Nhật Duy? 

Cô dừng lại trước một tủ điện thoại công cộng. Lần khắp túi áo mà không có một xu nào, Phương nhớ ra là mình quên nó ở trên bàn học... Đang đăm chiêu suy nghĩ thì một bàn tay xòa ra cho cô hai đồng xu... Phương ngẩng lên, và ngay lập tức cau có : 

_ Làm gì vậy? Tôi đâu có xin bố thí đâu? 

Henry vẫn không rụt tay lại, cậu cười cười : 

_ Không phải bố thí mà cho vay... Cậu đang cần gọi đi đâu mà? 

_ Được thôi ! _ Phương chiếu ánh mắt mỉa mai vào Henry _ Nhưng tôi sẽ trả cho cậu khi nào và ở đâu? 

Đợi Phương cầm lấy tiền, Henry xọc tay vào túi áo, ánh mắt tinh nghịch : 

_ Đảm bảo trong một ngày không xa... 

Phương nhún vai, bỏ vào trong bốt điện thoại. Henry hơi hẫng một chút, nhưng rồi cũng bước vào xe ô tô đang chờ sẵn. Chiếc xe phóng đi... nhưng Phương không để ý. Cô chăm chú bấm số, và lặng lẽ chờ đợi... 

Nhật Duy chập chờn trong giấc ngủ muộn... giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Với lấy chiếc điện thoại, Duy nói với vẻ uể oải ngái ngủ : 

_ Duy đây ạ... Ai ở đầu dây vậy ạ? 

_ Tớ đây ! 

Nhật Duy bật dậy, tỉnh như sáo : 

_ Ôi... Cậu đang ở đâu đó? 

_ Tớ đang ở ngoài đường... Vừa mới đi học về. Cậu đang ngủ à? 

Nhật Duy cười nhẹ : 

_ Tớ đang mơ được gặp cậu... Cậu xinh lắm ! 

Phương im lặng... Nhật Duy luôn làm cô bối rối... không đúng lúc. Cách thể hiện tình cảm của cậu ấy... nhiệt thành quá khiến cô vẫn có cảm tưởng mình đang ở Hà Nội... Chỉ cần bước ra khỏi đây, sẽ nhìn thấy Duy cười , đứng bên cạnh và nắm lấy tay cô... Nhớ xiết bao ! 

_ Nếu cậu khóc lúc này thì tớ buồn lắm. Hãy chỉ khóc bên cạnh tớ thôi... vì khi đó tớ sẽ không có cảm giác như lúc này... Người mình yêu thương nhất đang khóc mà bất lực không lau được những giọt nước mắt đó... Phương à... Phải luôn cười... Nụ cười của cậu đẹp lắm đó ! 

Nhật Duy luôn an ủi cô , làm chỗ dựa những lúc như thế này... Phương biết mình sẽ chẳng bao giờ cô đơn nếu như còn Nhật Duy bên cạnh... Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thôi ! 

Tố Phương bình thản đi đến chợ dành cho người nước ngoài, mua thức ăn sãn. Hai mẹ con đều rất vụng về, nhưng được cái là dễ tính trong ăn uống. Mẹ cô bận rộn đến chóng mặt. Sáng đi từ sớm, tối mịt mới về... Cô ăn một mình, lang thang một mình trong phòng... Dường như đã quen nên cô không thấy bất mãn, chỉ thấy buồn cho mẹ , cho mình... 

10 h tối mẹ ào về vội vã. Mẹ đã ăn qua loa ở tiệm gần sở... Phương im lặng nghe mẹ kể chuyện sở làm.. Lúc vui sướng, lúc giận dữ... mẹ như một cô gái trẻ mới vào nghề... Mẹ không được giao ngay việc điều tra mà phải kiểm tra những hồ sơ đã thụ lý và sắp xếp nó lại cẩn thận. Điều kỳ lạ là mẹ đã tìm ra được một vụ án liên quan đến ông Thượng Nghị Sỹ danh tiếng nhất bang... Phương uể oải chặn mẹ lại : 

_ Chắc đã giải quyết xong? 

_ Không ! Hồ sơ ấy chưa được ai giải quyết cả. Có lẽ nó được ém đi. Mẹ nghĩ mấy ông làm to ăn giây với nhau. 

Phương đưa tay che miệng cười : 

_ Giống ở Việt Nam ghê ! 

_ Mẹ sẽ tìm hiểu vụ này ! _ Bà Lan đứng dậy, dứt khoát nói 

_ Không thể để yên như thế ! 

Phương bỗng có cảm giác khó chịu... Là lạ như khi cô linh cảm thấy có chuyện gì bất trắc... Định ngăn mẹ lại nhưng mẹ đã đi vào trong phòng. Phương đành im lặng ngồi nghe ti vi nói... Có thể nguy hiểm nhưng không đến nỗi như năm ngoái... 

Chắc chắn là thế ! 

Nhật Duy ra sân bay đón Thục Uyên. Hôm nay cô bé đó quyết tâm trở về quê ngoại để... hòa nhập. Duy thấy gia đình đó chiều con quá mức. Uyên thích gì thì sẵn sàng cho cô, không kể bất cứ phiền hà nào. Uyên sẽ ở nhà cậu cho đến hết những năm học cấp ba... Cô bé còn gọi điện sang là sẽ làm phiền Duy... cho đến chết ! 

Duy chỉ thấy buồn cười... Kể ra thì hai đứa đã không còn là trẻ con như những năm xưa. Thời gian trôi quá nhanh... đến bây giờ.... thì sững lại. Đến là đáng ghét biết bao... 
Sân bay huyên náo khiến tim Duy như dội lại một nỗi buồn. Phương cũng đã đi xa bằng một trong những chiếc máy bay kia... Nó mang người này tới, mang người kia đi xa... Không tốt nhưng cũng chẳng xấu... Chỉ có điều lạnh lùng quá... 

Thục Uyên nhảy cẫng lên khi thấy Nhật Duy ôm bó hoa to. Bà mẹ khẽ nhắc : 

_ Con gái phải ý tứ chứ? 

Cô ngúc ngoắc đầu, đón lấy bó hoa từ Duy, mỉm cười : 

_ Em rất hạnh phúc vì anh đến đón ! 

_ Anh cũng rất vui vì em đã quay trở về ! Tài xế mang hành lý ra xe. Thục Uyên ôm hôn tất cả những người đi đón mình, nhưng riêng Nhật Duy thì cô... buông tha. Cô ôm lấy cánh tay cậu, léo nhéo không thôi : 

_ Anh Duy... em nhớ anh lắm đó ! Mẹ chẳng cho em sang bên anh... Anh bận gì mà không đến thăm em? 

Nhật Duy lắc nhẹ đầu : 

_ Cuối cùng thì em cũng sang đây đấy thôi ! 

Thục Uyên mỉm cười hạnh phúc. Cô hài lòng với thực tại biết bao... Nhật Duy đang ở bên cô, cùng cô đi dưới ánh nắng vàng tươi này... Bao ngày mong nhớ... đã được thỏa nguyện rồi... 

Nhật Duy nhìn ra cửa kính... Nắng vàng nhưng không rực rỡ.... Phải chăng thiếu Tố Phương? Bao giờ thì cậu có thể đi đón Tố Phương quay trở về? Bao giờ thì được nhìn lại nụ cười ấm như nắng ấy nhỉ?... 

_ Anh Duy... 

_ Gì? 

_ Ở lớp anh... có ai xinh không? 

Nhật Duy quay sang nhìn Uyên, bình thản trả lời : 

_ Nhiều lắm ! 

_ Thế ai xinh nhất? 

Khẽ cười, Duy đưa mắt nhìn ra xa : 

_ Xinh nhất hả? ừm ... Có một người... nhưng đã chuyển đi mất rồi... 

_ Thế em có bằng chị ấy không? _ Thục Uyên ganh tỵ hỏi. 

Hơi quay lại, Nhật Duy chăm chú nhìn Uyên, nhỏ nhẹ : 

_ Mỗi người mỗi khác chứ em... và cũng còn tùy vào tình cảm người đối diện nữa. 

Thục Uyên hơi quay đi. Duy lại chìm đắm trong ý nghĩ của mình. Phương sẽ luôn xinh đẹp trong ánh mắt mọi người... Không ai hơn được cô ở vẻ tươi tắn, hạnh phúc ấy... Nhưng kể cả khi Phương khóc, nước mắt cũng làm cô đẹp xiết bao... 
……………………………………………. 

Tố Phương tỉnh dậy vào lúc 8h sáng. Cô uể oải trên giường mất một lúc mới ra bàn ăn. Lại toàn bánh mỳ với trứng. Mấy ngày nay, mẹ hay bận rộn và luôn làm những món đơn giản. Ăn sáng kiểu này nhiều chắc chết mất !

Phương vừa ăn vừa xem thời khóa biểu. Vui thật ! Hôm nay không có thể dục và văn. Nghĩ lại hôm qua mà thấy mình dại, tự dưng lại đi gây thù chuốc oán với kẻ khác... Nhưng không làm thế thì chắc đêm qua mất ngủ vì tức quá ! Giờ cô mới thấy Nhật Duy tài tình. Cậu có thể kiềm chế được sự tức giận đến mức lạnh lùng vậy ư? 

Nhìn đồng hồ, Phương hấp tấp đứng lên. Đâu còn có ông bác làm hiệu trưởng che chắn nữa mà đi muộn? Thay đồ nhanh như... gió, Phương lao ra khỏi nhà. Đang cắm cúi bước vào cổng trường, Phương cũng phải ngạc nhiên để ý khi thấy nhiều con mắt lại nhìn mình... chòng chọc. Trên tay chúng vung vẩy những tờ báo... Phương đi ngang qua bản tin trường, một tờ báo đã gài sẵn... Trên trang nhất là hình cô đang đánh quả bóng cuối cùng kết thúc trận đấu ngày hôm qua. Phương cầm lên đọc. Toàn là những lời lẽ ca ngợi... nhưng hình như nó giản dị chứ không sáo rỗng... Nhìn tác giả bài báo, Phương nhíu hết cả mày lại. Tony.. quả thật to gan ! 

Một giọng nói gọi giật lại : 

_ Ê... cô gái Đông Dương... có thư nè ! 

Phương quay lại thì ra là một bạn cùng lớp. Cậu con trai đó vung vẩy trên tay hai lá thư , nói lớn : 

_ Một có ký hiệu của một cô gái đẹp, một có ký hiệu hình mặt trời với trái tim.. 

_ Cảm ơn. _ Phương đưa tay ra, nhưng cậu bạn lờ đi, lượn quanh Tố Phương , nhăn nhở cười : 

_ Nhận làm bạn gái tớ không? 

_ Sao phải nhận? 

_ Tớ thấy cậu đẹp lắm... Nhận làm bạn gái tớ thì tớ đưa thư cho. 

_ Còn không? _ Phương gần như điên lên. 

Tên con trai lắc nhẹ đầu. Phương lao tới , nhằm tay cầm thư của cậu ta mà giật. Cậu ta kéo mạnh tay lại, tung thư cho 1 thằng bạn đứng đó không xa. Phương bất chợt đứng im lại, tung tay lên và ngay lập tức tên con trai cầm thư ngã sóng xoài... Hai lá thư văng ra xa. Tố Phương đút tay vào túi quần, rồi bỏ ra... thời gian cho hành động này chỉ là... 1s. Phương toan chạy lại nhặt thư thì một cậu con trai khác đã cúi xuống nhặt. Phương bặm môi lại. Một vài đứa con gái đứng trong hành lang rú lên ngạc nhiên. Henry lờ đi, lại gần Phương, dịu dàng nhìn cô : 

_ Thư của bạn đây ! Bọn họ thật là đã đùa quá mức và đã bị.. " trời " phạt thích đáng... 

Phương nhận lấy hai bức thư, không một lời cảm ơn, định xoay bước bỏ đi. Henry vẫn giữ nụ cười trên môi, nói :

_ Tớ đến để... lấy nợ ! 

_ À... Tôi sẽ thanh toán ngay... 

_ Không phải bằng tiền... Trưa nay bạn đãi tôi một món gì đó thôi, ok? 

Phương nhún vai, bỏ đi không bình luận gì thêm. Henry cũng quay bước bỏ đi, trên môi cậu ta điểm một nụ cười thú vị... Không ngờ trường học lại cuốn hút cậu một lần nữa như thế này... Dù rắc rối đến mấy... chỉ cần nhìn thấy cô ấy... nhăn nhó cũng đủ vui.. Lạ lùng thật ! 

Sau hai tiết học là đến giờ ăn trưa .Tố Phương cùng Jalet đến phòng ăn. Cô ngó dáo dác, nhưng không tim được ghế ngồi mà lại bắt gặp ánh mắt của Henry. Henry đang ngồi ăn với Tony và Elizabeth, cậu ta nháy mắt như nhắc nhở. Phương chép miệng, mua hai cái bánh giăm_bông và bưng khay thức ăn của mình lại bàn Henry. Cô đặt khay xuống trước mặt Elizabeth khiến cô nàng kêu lên : 

_ Không có chỗ đâu ! 

Henry vội cười : 

_ Chỗ mình còn thừa này... Tony có thể ngồi sang bên kia. 

Tony tròn mắt kinh ngạc, còn Phương thì bình thản : 

_ Tôi đến trả nợ. _ Đưa cho Henry một chiếc bánh, Phương ngó Elizabeth, cười nhẹ _ Tức giận mau già lắm đó , cô bạn ! 

Henry nhận bánh, kêu lên hoan hỉ : 

_ Món bánh mà tớ thích nhất ! 

_ Vậy thì chúc ngon miêng. 

Lạnh lùng xoay lưng bỏ đi... Phương không để ý thấy bao đôi mắt... lườm nguýt mình. Elizabeth mỉa mai :