Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi - Quyển 2 - Chương 02

Tôi bỗng nảy ý nghi ngờ phó tổng và Hà Nhã không phải cùng một người, mặc dù giọng nói, dáng vẻ bề ngoài họ gần như giống hệt nhưng khí chấtcủa cả hai thì khác xa một trời một vực. Hà Nhã giống như cô công chúabướng bỉnh, trên người cô ta lúc nào cũng toát ra vẻ ngang ngược vàtinh quái. Còn phó tổng thì y như một vị hoàng hậu đoan trang lễ nghĩa,nhất cử nhất động đều mang vẻ uy nghiêm tuyệt đối.
Tất nhiên tôi rất ái ngại, đâu dám mở lời hỏi phó tổng có phải là có một cô em sinh đôi không? Sau khi gặp phó tổng, Lý Hàm có vẻ rất đồng cảmvới tôi: “Ngạc nhiên lắm phải không? Lần đầu tôi gặp phó tổng của chúngta, tôi cũng ngạc nhiên không kém. Không ngờ rằng lại là cô gái trẻ xinh đẹp như vậy. Nhưng sau một thời gian làm việc cậu sẽ nhận ra, sếp đúnglà sếp, lúc làm việc cách làm việc quả khác thường, lợi hại cực kỳ.”Giọng điệu Lý Hàm tràn đầy sự khâm phục.

Tôi gật gù, hỏi Lý Hàm vấn đề mình đang thắc mắc: “Sếp lớn chúng tatên tiếng Hoa là gì vậy?” Nãy giờ trong công ty khi nhắc tới phó tổng,mọi người luôn gọi theo tên tiếng Anh: Emma.

“Tên là Hà Nghệ, nhưng bình thường tốt nhất cậu nên gọi cô ta bằngtên tiếng Anh. Cô ta quen được gọi bằng tên tiếng Anh hơn. Và….” Lý Hàmnói nhỏ bên tai: “Tuy công ty chúng ta đều chủ trương gọi tên chứ khônggọi chức danh, nhưng nếu gọi thẳng tên sếp bằng tiếng Hoa thì cứ cảmgiác cũng hơi kỳ lạ.”

“Hiểu rồi, tôi sẽ chú ý.” Xem ra Hà Nhã và sếp 100% là sinh đôi, chỉlà khí chất cả hai khác xa nhau quá! Điểm này khiến tôi nhớ tới tranhluận về vụ công nghệ nhân bản mà có người từng lo lắng rằng sẽ nhân bảnra một Hitler thứ hai. Thực chất điều này cũng hoàn toàn không đáng lo,nói không chừng Hitler được nhân bản là người có tâm tính nhân từ, suốtđời ăn chay niệm phật, đoạt giải Nobel hòa bình thì sao.

Tuần làm việc đầu tiên hơi vất vả một chút, vì phải học nhiều thứmới. Mythory chuyên làm về thuật toán đồ họa nên dính líu rất nhiều tớicác kiến thức toán học, nào là phương trình bậc hai, biến đổi Fourier,tất cả những thứ đã học trong toán cao cấp hồi đại học, tôi đành phảimua một đống sách “Toán cao cấp” để về ôn tập lại. Học lại vi phân, tích phân một tuần lễ khiến đầu tôi như to ra gấp đôi, thứ sáu vừa tan ca là chạy ngay tới câu lạc bộ dì Hai thả lỏng thả lỏng một tý.

Vừa vào câu lạc bộ tôi đã thấy cả đám người vây quanh sân cầu lông,chen vào trong xem, thì ra Hà Nhã đang đấu tay đôi với một anh chàng.Chàng trai này tôi đã gặp mặt rồi, là khách quen của câu lạc bộ, đánhcầu lông cũng rất khá, thích mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trông rấtsáng sủa đẹp trai, nhất là những tư thế khi đánh cầu lông lại càng khiến người ta cảm thấy hào hoa phong độ, các cô gái đi ngang đều phải quayđầu nhìn anh ta vài lần.

Nhưng lần này khi anh chàng đánh cầu đã không mang lại cảm giác phóng khoáng, thư thả gì cả, Hà Nhã lúc thì đi bóng dài, lúc thì đi bóngngắn, đột nhiên lại đập bóng sang trái lúc thì sang phải, khiến anh tacứ xoay qua xoay lại đỡ bóng, chạy hụt cả hơi, có thể nói tình hình rấtthê thảm. Xem ra Hà Nhã đang cố tình trêu đùa anh ta, gặp những tìnhhuống có thể đánh bại đối phương một cách gọn lẹ nhưng cô ta cũng chẳnghề dứt điểm ngay, mà cố tình đập bóng khiến đối phương chạy thụt mạng để đỡ bóng.

Những người xung quanh cũng chẳng thể nhịn cười nổi, anh chàng đó mặt đỏ bừng, nếu Hà Nhã là đàn ông, nói không chừng anh ta đã sớm ném vợtchạy tới liều mạng rồi!

Trận đấu kết thúc. Hà Nhã trông thấy tôi giữa đám đông bèn vẫy taygọi, chạy đến nhét tờ mười đồng: “Mua chai nước giúp tôi với. Tôi sắpchết khát rồi. ”

Giọng điệu Hà Nhã như thể tôi là người hầu nhà cô ấy không bằng. Thật quá đáng . Tại sao tôi lại phải đi chứ, nhưng lời nói vừa tới cửa miệng đã thay biến thành: “Chỉ một chai nước, tôi mời cô được rồi .”

“Không cần. “ Hà Nhã từ chối rất thẳng thừng: “Tôi không muốn lợi dụng anh. ”

Sai tôi đi mua nước chẳng lẽ không phải đang lợi dụng tôi sao? Logicgì thế này? Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi mua nước. Ai bảo Hà Nhã xinhthế chứ. Có thơ làm chứng: Sắc đẹp chính là giấy thông hành của nhữngngười đẹp, xấu xí chính là mồ chôn những kẻ xấu xí.

Lúc tôi mang nước và tiền lẻ đưa trả Hà Nhã thì gã lúc nãy đi tới.

“Xin chào, có thể làm quen với em không? Anh là Trương Diệu.”

Trong lòng tôi rất khó chịu với hành vi của gã này, không nhìn thấytôi đang ở bên cạnh sao? Dù gì cũng nên chọn lúc chỉ có một mình ngườiđẹp mới chạy qua bắt chuyện chứ! Hắn ta không lo ngại rằng có thể tôi là bạn trai Hà Nhã à?

Hà Nhã đã thay tôi diễn đạt sự bất mãn đó: “Anh không cảm thấy nóinhững lời này rất không phù hợp khi bên cạnh tôi đang có một chàng traisao?”

Trương Diệu cười, công bằng mà nói thì nụ cười của anh ta quả thậtrất rạng ngời . “Đừng đùa với anh. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của anh tệ thếà? Hắn ta làm gì có mối quan hệ với em được chứ? ”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3