Hợp đồng Lọ Lem và 2 chàng Hoàng tử - Chương 07

Nó ăn hết hộp kẹo, xoa xoa cái bụng thõa mãn… Còn Jun đang ngồi xem xét 1 số tài liệu, đôi khi lại chóng cằm nhìn ngắm nó… Nó vươn vai ngáp 1 cái dài, sáng nay mama nó dựng đầu dậy sớm, lại khóc 1 trận nên nó khá là mệt… nó lim dim đôi mắt rồi nằm nhoài ra ghế ngũ ko hay… Jun kí xong 1 tài liệu ngước lên nhìn nó, thấy nó đang say ngủ, vẫn giống như hôm qua…nó thật bình yên, thật ấm áp và đáng yêu…Nó đem lại cho anh tất cả những cảm giác mà trước giờ anh thiếu thốn… 
Anh mỉm cười nhìn nó… bước thật nhẹ đến bên cạnh nó… khuôn mặt tròn tròn, làn da trắng mịn như da em bé, đôi mi dài khép cong vút còn ướt nước long lanh, có mấy sợi tóc mây bay vờn trong gió vướng lên mặt … Jun đưa tay vén gọn mấy sợi tóc tinh nghịch qua tai, bàn tay vô thức lang thang xuống bờ môi nhỏ mềm tựa cánh đào… bất giác rụt tay, đưa lên đôi môi mình, 1 dư vị ngòn ngọt làm anh chìm đắm… muốn say 1 lần nữa… ko làm chủ được chính mình… Jun cuối sát gần mặt nó…bỗng… nó trở mình… nhíu mày, đôi mắt khẽ mở thì bắt gặp 1 khuôn mặt hoàn mĩ như tượng tạc đang được phóng đại max kill…mắt căng lên to nhất có thể…chớp chớp mắt… 
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – Nó hét lên 
Jun giật mình bật dậy, tay ôm lấy nửa mặt đỏ bừng bừng… “Mình vừa làm gì vậy?” – Anh chàng rầu rĩ 
- Anh…anh tính làm gì vậy hả? – nó chỉ tay về phía Jun quát lên 
- Ơ…ơ…tôi muốn xem cô ngủ thật hay chưa – Jun lí do – Cô đến đây làm hay đến ngủ vậy? –Jun nhíu mày nheo mắt trách ngược lại nó 
- Thế à? Xin lỗi – Nó xìu mặt hối lỗi 
“Công nhận nhỏ này dễ dụ thật” – Jun cười thầm, thở phào nhẹ nhõm 
- Ơ!!! Mấy giờ rồi??? – Nó giật mình như nhớ ra điều gì đó… 
- Hơn 5h rồi, cũng hết giờ làm rồi –Jun nhìn đồng hồ trả lời 
- Sao? Tôi ngủ cả ngày rồi àh? 5h hơn rồi sao? Chết rồi – Nó giật nảy mình – Tôi phải về đây, tạm biệt mai gặp lại… – dứt lời nó phắn ko kịp để Jun mở miệng nói câu nào… 
“Con nhỏ này… thật là…” – Jun ngẩm lắc đầu cười khổ… 
Một ngày làm việc “vất vả” của nó kết thúc = )) 
… 
Nó 3 chân 4 cẳng chạy đến nhà Ken… 
…Rầm… 
Cánh cửa bật mở 1 cách nóng nảy làm nó giật bắn cả mình… Ken đứng khoanh tay như 1 v ị lãnh tướng oai vệ… mặt sầm đen thui tức giận…nó nuốt khan 1 ngụm nước bọt… “ko biết đứa nào chọc hắn nổi điên thế nhỉ?” 
- Hôm qua cô đi đâu? 
- Hả? – Vốn chậm tiêu nên nó nghệch ra trước câu hỏi ko đầu ko đuôi của Ken 
- Tôi hỏi cô hôm qua cô đi đâu sau khi tôi đưa cô về? – Ken gằn mạnh 
- À ờ…tôi – Nó đang ngẩm lại – À, hôm qua vừa về tôi bị bắt đi ăn với Jun – Nó ngây thơ trả lời 
“Jun, gọi tên thân mật thế kia àh?” – Hắn quạu, mặt gắt lên nhìn nó 
- Sao..sao vậy? Tui làm gì sai àh? – Nó chớp chớp mắt 
- Jun? Hắn ta là gì của cô? 
- Hả? – Nó ngớ ra… vì sao Ken lại hỏi nó, nó có quan hệ với ai cũng đâu phải việc của hắn 
- Tôi hỏi hắn ta là ai – Ken hét lên mất kiên nhẫn khi cứ phải lặp lại câu hỏi 
- Ơ…là…là – Nó hơi ấp úng, người run run, nó ko biết phải giải thích thế nào… Jun có giận khi nó kể hết cho Ken nghe ko nhỉ – Àh,thì là… 
…Rầm… 
Nó đang giải thích thì cánh cửa bật mở gấp gáp… 
- Hiro – Ken nheo mắt nhìn anh chàng quản lý 
- Anh quản lý – Nó cũng tròn xoe nhìn quản lý của Ken 
Quản lý Hiro quần áo sộc sệch thở gấp dồn dập, mặt hớt hãi như trời sập… 
- Ken… có chuyện lớn rồi – Quản lý 
Vừa nói, Hiro chìa cho Ken tờ báo… mặt Ken căng lên…nó cũng tò mò ngó lén vào tờ báo…mắt nó trợn lên… 
- Hả….aaaaaaaaaaaaaaa ả???? – Nó hét lên hoảng hốt – Cái…cái … cái gì thế này – nó lắp bắp ko tin vào mắt mình 
- Tại sao lại để bị bắt gặp thế này? – Hiro lắc đầu hỏi 
Ken ngồi xuống ghế salon, tay nhay nhay thái dương, mặt nhăn nhó khó chịu… 
- Tôi bất cẩn quá 
Nó thì đứng chết chôn, mắt cứ dán vào tờ báo… Đây là tấm hình Ken ôm nó lúc rời khỏi trường quay mà… sao lại ở đây?…lại còn trang nhất nữa… 
- Haiz, cũng may là ko thấy mặt cô gái – Hiro gật gù – Lần sau cậu phải cẩn thận 1 chút… 
- Giờ…giờ phải làm sao? – Nó rưng rưng nước mắt 
Ken ngước lên bắt gặp đôi mắt long lanh rụng tim của nó… 
- Ko sao, dù gì cũng ko liên quan đến cô đâu – Ken đưa lên che nửa mặt giả vờ ho để ko lộ cái má ửng đỏ 
- Vậy…vậy anh sẽ thế nào, báo chí sẽ ko bỏ qua cho anh dễ vậy đâu? – Nó nhìn Ken lo lắng 
- Cô lo cho tôi à? – Ken ngẩn lên, mặt tươi rói, lòng như nở hoa 
- Tại tui nên anh mới bị thế…tui xin lỗi – Nó ỉu xìu, lí nhí 
Ken nôm cái bộ dạng cún con của nó mà ko cầm nổi lòng… anh muốn ôm chằm lấy nó quá… nuốt nước mắt và ham mún vào trong… Ken đứng dậy xoa đầu nở 1 nụ cười siêu kute ngất ngây chấn an nó… 
- Ko sao, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa 
Nó giật mình luống cuống khi bắt gặp ánh mắt và nụ cười chết người của Ken… 
- Tui…tui đi dọn dẹp… – Nó lắp bắp giật lùi rồi chạy vào phòng 
Đưa tay lên vuốt ngực, trái tim còn loạn nhịp, mặt nó nóng bừng, 2 tay áp lên má còn đỏ hồng, nó ko hiểu cái gì đang làm loạn trong nó… 
- Gì?… mình bị gì thế nhỉ? – nó lẩm bẩm 
…ục…ục..ọt… 
- A!!! thì ra là đói bụng – Vừa khéo cái bụng nó réo nên nó… đã hiểu nguyên nhân tâm tình 
… 
- Này!! Đi thôi – Ken bước vào khi thấy nó đang đứng suy tư 
- Đi đâu – nó giật mình khi bị gọi từ phía sau 
- Cô ko đói hả? – Ken hỏi nó 
… ọt…ọt… 
Cái bụng thay nó trả lời… Ken trố mắt nhìn… mặt nó bắt đầu đỏ hồng lên 
…Phụt… 
Ken nín cười ko đc bật thành tiếng… 
- Đi thôi – Anh với tay lấy chiếc áo khoác, 1 tay vẫn còn che miệng cười sặc sụa 
Nó quê quá cúi mặt lẽo đẽo cùng Ken đi ăn… 
… 
- Cô muốn ăn ở đâu? – Ken vừa lái xe vừa hỏi 
- Nhà hàng Á – Âu – Nó ngẩm 1 lúc rồi cười tươi rói nói – Anh bít chỗ đó ko? 
- Ừ!! Biết – Anh chàng nheo nheo rồi gật đầu cái rụp… đây là nhà hàng anh ưa thích mà… 
Ken đánh 1 vòng tiến tới nhà hàng… 
- Sao cô biết nhà hàng này? – Ken hỏi khi nó đang loay hoay xuống xe 
- Có lần tôi đi ăn với Jun ở đây – Nó vô tư nói mở cửa bước xuống 
- Jun?… – Ken chau mày chợt nhớ cái gì đó – Khoan đã – Hắn gọi kéo nó lại 

Nó bước ra ngoài đóng cửa ko nghe Ken gọi… Hắn bực dọc quành xe chạy vào bãi gửi, đội chiếc nón lưỡi trai che nữa mặt, rồi nhanh chóng đi vào nhà hàng 
- Ken – Nó gọi vẫy tay 
Mọi ánh mắt đổ dồn vào anh chàng, dù che nữa mặt nhưng dáng vẻ anh chàng vẫn toát lên sự thu hút người nhìn… 
- Cô có điên ko mà thét lớn thế, lỡ bị phát hiện thì sao? – Ken chạy vội đến chỗ nó bịt cái mồm lại 
- In…ỗi… (xin lỗi) – Ken bịt chặt miệng nó khiến nó chỉ có thể thốt lên tiếng từ cổ họng nghe rất bùn cười 
Bàn tay chạm vào bờ môi nó mềm mềm, người hắn như có luồn điện chạy dọc tê tê… 
- E…e…e… uông…ui…a (Ê…ê..ê… Buông tui ra) – Nó đập đập vào tay Ken làn anh tỉnh mộng 
- Xin lỗi – Ken vội buông nó ra, tay nắm chặt như giững lại thứ gì đó ở lòng bàn tay 

- Xin lỗi!!! anh có phải là Ken ko? – 1 cô gái gương mặt thon và mái tóc màu hạt dẻ chạy đến hỏi Ken 
- Trời!!! Hình như là anh ấy đấy – cô gái đứng bên cạnh mặc chiếc áo sơ mi và chiếc váy lưng cao hoa hét lên… 
Như 1 cơn lốc, 1 toán con gái bu lấy Ken… 
- Làm…làm sao giờ – Nó núp sau Ken lo lắng 

Mọi người xô đẩy nhau, hết bắt tay lại xin chữ kí, đèn plap nháy liên tục… nó bị 1 cô gái phía sau xô qua làm té nhào… 
- Á- Nó hét lên, khó khăn ko đứng dậy được, lại còn bị giẫm lên tay 
- Xin tránh ra cho – Ken hét to, mặt tức giận khiến tất cả đám hám zai im bặt
Rẽ đám đông, Ken đến gần đỡ nó dậy… 
- Anh, cô gái này là ai? – 1 cô gái bức xúc hét lên 
- Anh ơi!!! Đó là cô gái trong hình sao? – 1 giọng nói rưng rưng như sắp khóc.. 
- Anh…ko thể 
- Sao vậy đc 
- Anh Ken.. 
Đám đông bắt đầu nháo nhào lên…Một đám phóng viên ko biết bắt tin ở đâu nhanh chóng kéo đến…Tình hình bắt đầu căng thẳng… Ken kéo nó dậy thì thầm nhỏ vào tai “Tôi nói chạy thì cô chạy theo tôi nghe ko?” 
- Hở – Nó chưa hiểu cái mô te gì thì Ken hét lên 
- Chạy… – Anh nắm tay nó chạy vụt… 
Nó gấp gáp chạy bán sống, đám đông và phóng viên đuổi theo như “bắt cướp”… Đến khúc cua quẹo, Ken kéo nó nép vào 1 cái kẹt nhỏ… người anh chàng nép vào người nó, trong bóng tối, chỉ nghe được 2 trai tim đập gấp gáp… ko biết vì do chạy nhiều mệt hay do nguyên nhân nào khác … Hơi thở anh phà vào tai nó làm trái tim nó đánh nhịp mạnh mẽ… 
“lại cảm giác này, sao vậy? hay tại chưa ăn gì?” – nó thầm nghĩ 
…Ring…Ring… 
Nó giật thót mình như ăn trộm bị phát hiện… 
- mau tắt điện thoại – Ken nhăn mặt sợ bị phát hiện nói nó 
- Chờ… chờ chút – Nó lúng ta lúng túng lục lấy điện thoại 

Ken mắt nhìn quan sát bọn phóng viên đang lùng sục anh như tìm kho báu…Đang suy nghĩ tìm cách thoát thân…thì… 
- Alo!!! Anh Jun, có chuyện gì vậy? – Nó vô tư trả lời điện thoại mà ko để ý… 
Tai Ken vểnh lên như ăng – ten bắt được sóng … 
“Anh Jun???Lại là hắn ta… rốt cuộc gã đó là gì của cô ấy?” Thôi ko quan sát bọn phóng viên ăn ở ko nữa, ánh mắt chuyển hướng đâm thẳng vào nó… Còn ẻm thì vô tư ko hay biết có 2 cục lửa đang nướng mình nãy giờ… 
- Sao cơ? Bây giờ? Anh đang ở nhà tôi à? Vậy anh ở chơi với ba mẹ tôi đi, giờ tôi đang ngoài đường chưa về ngay đâu – Nó rì rầm 
“Cái quái gì thế??? Đến nhà? Nói chuyện với ba mẹ?…Thân đến thế sao?” – Ken tức giận siết lấy bàn tay 
Đầu óc hắn bây giờ cam đoan rỗng toóe, người ta nói giận quá mất khôn mòa … Bàn tay siết thành nấm đấm, người ken bi giờ như cây đuốc ý nhở… 
- Vậy thì…Á – Nó đang nói thì bị Ken giật mất điện thoại cúp ngang – Anh làm cái gì vậy hả? – Nó giận, phồng má căng mồm hét lên 

Ken ko nói ko rằng, kéo nó bước ra khỏi chỗ nấp… mắt anh chàng vẫn sòng sọc cơn tức giận… anh siết tay nó cứng ngắc lôi đi mặc cho nó cố vùng vẫy…
- Ken…Anh muốn là gì hả? anh điên àh – Nó cố kéo tay ra la oai oái 
Mọi người và lũ phóng viên lập tức vây kín Ken như “ruồi bu hột xoài” 
- Anh Ken…xin hỏi cô gái này có quan hệ gì với anh? – ! chị phóng viên hỏi 
- Đúng…ken…xin anh trả lời cho 
- Anh Ken… 
Bla bla bla… 
Tất cả lại nhốn nháo lên sau khi câu hỏi được đặt ra… Ken nhìn cái mặt phụng phịu đang giận dỗi xoa xoa cổ tay bị anh nắm siết thô bạo, 2 má căng hồng và đôi mắt long lanh ngấn nước của nó… lòng anh lại… ích kỷ… 
- Đây là bạn gái tôi – Ken kéo nó ra buông 1 lời như sấm nổ long trời lở đất 
Tất cả nín thở sau câu trả lời, im lặng bao trùm khi ko ai tin vào tai mình nữa…Còn nó mắt trợn tròn nhìn Ken, miệng há hết cỡ có cảm tưởng nhét đc cả 1 quả trứng vào đó… 
- Koooooooooooooo- 1 tiếng thét thất thanh thảm thiết 

Tiếp nối theo đó là tiếng thút thít rồi tiếng khóc như boom nổ… có vài tiếng huỵch huỵch như ai té xỉu nữa… 
- Ken… có đúng thật vậy ko? – 1 phóng viên khác hỏi dồn 
- Cô và Ken quen nhau từ lúc nào? – 1 nam phóng viên vừa ghi chép vừa hỏi nó 
- Cô là diễn viên àh? 
- Cô gặp Ken trong trường hợp nào? 
Nó bị hỏi dồn dập, đèn của các máy chụp hình nháy liên tục khiến nó cảm giác choáng, mắt long lanh như sắp khóc, khuôn mặt hoảng sợ đứng nép vào Ken… 
- Chúng tôi sẽ mở hợp báo và trả lời tất cả các câu hỏi của quý vị… giờ xin nhường đường cho chúng tôi – Ken nhíu mày, mặt đen sầm như 1 đại ma vương đang sợ… 

Tất cả rùng mình khi ánh mắt Ken chạm phải, ngoan ngoãn rẽ sang 2 bên nhường đường… Ken ôm nó vào lòng dìu nó ra xe… nó thì cơ hồ nửa mơ nửa tỉnh ko tin vào những gì mình vừa trải qua và cũng ko tưởng tượng được những gì mình sắp phải gặp… 
Ngồi lặng trong xe… nó cúi gầm mặt… 

- Bình tĩnh hơn chưa? – Ken nghiêng mặt ghé gần nó lo lắng hỏi 
Nó thút thít ngước đôi mắt mộng nước, đôi mày nhíu vào nhau… 2 má phồng lên… 
- Anh nghĩ gì mà lại làm thế hả? – Nó hét lên 
- … – Anh im lặng… vì chính anh ko hiểu sao mình lại làm vậy 
- Anh nói đi chứ, lúc nãy anh nói giỏi lắm mà, giờ phải làn sao đây hả?… huk huk…huhuhuhuhuh – Nó hét lên rồi vỡ òa khóc lóc 
Ken chóng tay lên vô –lăng, đôi mắt ỉu xìu nhìn nó… thấy nó khóc mà anh thấy đau cả lòng… vô thức, Ken kéo nó vào ôm lấy nó… 
- Xin lỗi, tôi xin lỗi… – Nó ngẩn ngơ thôi khóc trước hành động dịu dàng của Ken 
… 
Ken lái xe đưa nó về nhà… Gió thổi vi vu… ko ai nói với ai câu nào trên suốt dọc con đường… 
…Két… 
Hôm nay Ken ko để nó đầu đường nữa mà đưa nó về tận trước cửa… 
- Này…cô ko sao chứ – Thấy nó chìm vào suy nghĩ mà ko hay đã về tới nhà mình nên anh gọi… 
- Hả? – nó giật mình 
- Đến nhà cô rồi 
- Sao cơ – Nó quờ quạng nhìn xung quanh – Sao anh ko để tôi đầu đường? 
- Tôi thấy cô mệt rồi, nên đưa cô vào luôn… – Ken nhìn nó ấm áp 
Nó ngây ngẩn nhìn Ken…nhưng cũng mau chóng hoàn hồn bước ra khỏi xe…
- Cám ơn… anh về cẩn thận – Nó cúi người nói với Ken qua tấm kính xe 
Nhìn nó uể oải, mệt mỏi bước đi… trái tim Ken khẽ nhói lạ… 
- Khoan đã – Ken bước xuống xe gọi với theo nó 
Nó quay lại… 
- Sao thế? Có chuyện gì nữa àh? – Nó nghiêng nghiêng cái đầu hỏi 
- Ko…chỉ…chỉ là… – Ken lúng túng khi ko hiểu mình đang làm gì 
Anh đặt 2 tay lên vai nó siết lại… 
- Boo… tôi xin lỗi… tôi sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, ko để bất kì ai gây hại cho cô đâu… tôi hứa sẽ bảo vệ cô – Ken nhìn vào mắt nó thật sâu nói bằng giọng đanh thép nhất 
Nó chết lặng nhìn Ken… Ken bây giờ như hoàng tử đang bảo vệ nàng công chúa của mình vậy… Nó nghiêng cái đầu ngúc ngoắc, mỉm cười đáng yêu, dễ thương nhất với Ken 
- Uhm… tôi tin anh…cám ơn anh – Bao bực dọc oán trách Ken dường như đã tan mây khói rồi 
Ken ngây ngẩn ngắm nhìn nó… vô thức anh tiến đến gần mặt nó… 

- Boo 
Tiếng của 1 người đàn ông trầm trầm đánh thức Ken tỉnh mộng… Cả 2 quay hướng về chủ nhân giọng nói 
- Jun 
Jun từ trong nhà bước ra… 
- Sao giờ cô mới về? – Jun đến gần nhìn nó hỏi 
“Thì ra đây là Jun?” – Ken thầm nghĩ, mắt quan sát, đánh giá Jun 
Jun trong mắt Ken hình như ko mấy đẹp đẽ,mặc dù phải công nhận…Jun đẹp … 
- Boo… tôi về đây – Ken cúi cười chào Boo…làm lơ 1 kẻ dư thừa 

Ken đi lướt qua Jun… 2 ánh mắt sắc nhọn liếc xoẹt qua nhau khiến người khác phải lạnh người… 
Ken bước vào xe phóng vụt đi… Liếc nhìn trên gương chiếc hậu… Nó và Jun vẫ còn đứng lặng nhìn theo anh… siết chặt tay lái, nhấn ga… kim đồng hồ chỉ tốc độ vẫn tăng liên tục…