Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi - Quyển 2 - Chương 05 - 07
Nơi gặp mặt là một nhà hàng Hồ Nam, khi phục vụ đưa tôi bước vàophòng thì bên kia họ đã tới trước rồi. Đó là một bà thím trung niêm vớimột cô gái, có lẽ là hai mẹ con. Vừa vào tôi đã nhìn dò xét cô gái mộthồi, tóc cô ấy dài phủ vai, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, nhan sắc thìchắc chắn không thể so với Hà Nhã rồi, nhưng tôi cảm thấy cũng khá thích hợp. Tôi nhận ra cô ấy cũng đang nhìn trộm tôi, nhưng chỉ liếc sơ quathì cúi đầu xuống ngay, sau đó thì cô ta chỉ ngồi nhâm nhi uống trà.
Dì Hai vừa bước vào đã nói chuyện rôm rả với bà thím đó, tôi thì ngồi bên cạnh, bề ngoài trông có vẻ như rất bình tĩnh nhưng trong lòng thậtra y như đang bị lửa đốt, đoán chắc hôm nay tôi không thể nào né vụ trảtiền bữa cơm như thế này rồi. Trong túi tôi giờ này chỉ còn tổng cộng51.3 đồng mà thôi. Tài khoản trong ngân hàng thì còn 36.43 đồng, vẫnchưa đủ để rút bằng ATM, muốn rút phải tới tận ngân hàng.
Khi phục vụ vừa mang thực đơn ra, dì Hai và bà thím đó cùng lúc đứnglên định chuồn về, tôi vội kéo dì Hai lại: “Dì đừng về, ở lại dùng cơmchung với cháu ạ.” Nếu không ai sẽ trả tiền đây, trong lòng tôi thầmnghĩ.
Tiếc là dì Hai không hiểu động cơ của tôi một chút xíu nào cả, dìtrừng mắt nhìn tôi: “Giống đàn ông lên nào. Sao còn mắc cỡ hơn con gáingười ta thế?” Nói xong, dì Hai kéo tay bà thím cùng nhau bỏ đi, tôinghe thấy tiếng dì nói với bà thím ngoài hành lang: “Thằng bé này cái gì cũng tốt, mỗi tội hay mắc cỡ khi thấy con gái thôi.”
Sau đó lại nghe thấy tiếng bà thím: “Mắc cỡ là tốt đấy. Chứng tỏ thằng bé thật thà, thời buổi này, hiếm có người….”
Tôi đành phải miễn cưỡng ngồi xuống. Cô gái ấy, bây giờ tôi mới biếtcô ấy tên là Trương Dĩnh. Cô ấy đang ngồi lật thực đơn, tôi cũng cầmthực đơn lên, mới nhìn vào tôi đã cảm thấy choáng ngộp, xem ra bấy lâunay dì Hai của tôi đã quen cuộc sống giàu có nên quên mất mức sống củanhững người nghèo khó như tôi. Lúc trên đường đến đây dì còn bảo là đãtính toán tình hình tôi vừa tốt nghiệp không bao lâu nên đã cố tình chọn một quán ăn rẻ tiền giúp tôi rồi.
Cái này gọi là rẻ à? Một phần cá chưng đã hết tám mươi tám đồng, chỉmón này đã mắc hơn số tiền trong túi cộng thêm số tiền trong thẻ đến hai hào bảy rồi (tôi tính nhẩm rất khá, tự đắm mình huênh hoang một lát).Tôi thật sự muốn kéo dì Hai tới tiệm Mc.donal để dì ấy biết một suất ănchỉ với mười lăm đồng mới gọi là rẻ!
Lúc đó Trương Dĩnh ngẩng đầu lên, thỏ thẻ hỏi tôi: “Anh thích ăn món nào? Anh gọi trước nhé .”
“Tôi sao cũng được, cô cứ gọi trước đi, ưu tiên phái nữ.” Tôi cố gắng nở nụ cười, trong lòng đắn đo xem nên đi đâu mượn tiền.
Trương Dĩnh mỉm cười, gọi một phần Cá crappie chưng , một phần ba rọi hầm, rồi hỏi tôi: “Anh thích ăn loại rau nào?” Tôi nhìn thoáng qua thực đơn, hai phần này cộng lại, cho dù phần ai nấy trả thì tôi cũng khôngđủ tiền mặt, dù gì cũng không đủ tiền rồi, trong lòng tôi lại chợt cảmthấy thoải mái hơn, tiện thể gọi thêm món rau muống xào tỏi, và thêm tôcanh sen nữa.
Bữa cơm này khiến tôi ăn ngồi không yên. Món ăn vừa lên chẳng bao lâu thì tôi lẻn vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Trần Hạo trước, kết quả là hắn ta đang đi công tác ở Quảng Châu, ngày mốt mới về. Phùng Dĩnhthì đang đi ngao du Châu Trang với Uông Bác Văn, những người bạn còn lại khác thì điện thoại không được, nhanh nhất cũng phải tối nay mới rảnh,sao bọn này ai cũng sống bận rộn như thế vậy, xem ra chỉ mình tôi là vô công rỗi nghề nhất.
Chưa giải quyết xong vấn đề tiền bạc khiến tôi ăn cũng chẳng ngonmiệng, những lời dì Hai dặn dò cũng quên sạch cả. Trương Dĩnh thỉnhthoảng lại hỏi thăm tình hình nhà chúng tôi, tình hình công việc củatôi, tôi nói toẹt từ A đến Z, thái độ Trương Dĩnh bỗng chuyển dần từ đon đả nhiệt tình sang lạnh nhạt một cách rõ rệt, tôi cũng không để tâm lắm vì tôi biết nếu lát nữa tôi nói với cô ấy nhờ cô ấy trả tiền bữa cơmnày, thái độ chắc sẽ còn tệ hơn.
Tôi chợt nhớ tới bài viết của một cô gái trên mạng có ghi rằng cô tađi coi mắt, dù là cách ăn mặc, tướng tá, cách ăn nói của đối tượng đềurất tuyệt nhưng khi kết thúc buổi coi mắt, vì anh chàng đòi chia tiền ra trả nên ấn tượng anh ta đã giảm hẳn trong mắt cô gái. Rất nhiều lờibình đều chê bai anh chàng nhỏ nhen không đáng mặt đàn ông. Xem ra loạingười đi coi mắt mà bắt con gái trả tiền như tôi chắc chắn sẽ mãi mãi bị ô danh trên lịch sử rồi.
Sau khi ăn xong cơm, điện thoại tôi bỗng reo lên, là Hà Nhã điện cho tôi.
“Biết bắn CS không? “ Giọng điệu Hà Nhã luôn cứng nhắc như vậy, cũng may là tôi đã quen rồi.
“Biết chứ”, không chỉ biết mà trình độ bắn CS của tôi cũng tương đốiđược đấy. Khi học đại học tôi và mấy đứa con trai cùng lứa đã tham giathi đấu bắn CS ở trường trung học Bắc Kinh, nếu không phải có trường đãchơi xấu mời người đoạt hạng nhì giải CS toàn quốc tới thi thì khôngchừng chúng tôi đã đoạt giải nhất chứ không chỉ là giải nhì rồi.
“Vậy giờ anh đang ở đâu?”
Tôi nói Hà Nhã biết địa điểm của tôi, còn hỏi thêm câu: “Có chuyện gì không?”
-----------------------------------------------------------------------------
Chương 06
“Anh chờ tôi ở đó, tôi tới ngay.” Không đợi tôi trả lời, Hà Nhã đãdập máy liền. Tôi đành cười ngậm ngùi, đối mặt với cô gái xinh đẹp màngang bướng thế này tôi còn cách nào khác nữa, nhất là khi cô ta lại làem sinh đôi của phó tổng nữa chứ.
Khi Hà Nhã tới cũng vừa lúc phục vụ đang mang hóa đơn lên, tổng công một trăm tám mươi bốn đồng.
Trương Dĩnh đang nhâm nhi húp canh sen, như chẳng màng đến tờ hóa đơn được đưa lên. Tôi cũng mỉm cười phong độ với nhân viên phục vụ: “Chờmột lát nhé.”
Tôi kéo Hà Nhã ra ngoài hành lang, khẽ giải thích tình hình với côta, sau đó lắp bắp hỏi cô ấy xem có thể cho tôi mượn ít tiền không, đồng thời hứa tuần sau sẽ trả ngay khi tôi nhận được lương.
Đương nhiên tôi biết làm thế này sẽ rất mất mặt, chắc chắn sẽ bị HàNhã khinh thường cho xem. Nhưng đắn đo suy tính, tôi thà bị Hà Nhã xemthường, dù gì tôi cũng luôn bị cô ta đả kích, cười nhạo rồi, ghẻ lởkhông sợ cùi mà.
Quả đúng như tôi nghĩ, Hà Nhã liếc xéo tôi kinh bỉ và châm chọc:“Không phải đấy chứ? Đàn ông như anh lại dám đi coi mắt mà không mangtiền? Hành vi nhục nhã này đáng lẽ không nên xảy ra đối với anh !”
Nhờ cậy người khác thì đành phải hạ mình, tôi chẳng dám nói lại một câu, chỉ cười ngượng ngùng.
Cũng may Hà Nhã không tiếp tục mỉa mai nữa: “Chín mươi hai đồng đúng không? Tôi cho anh mượn một trăm luôn đấy !”
“Ủa?” Tôi ngớ ra một hồi, nhắc Hà Nhã: “Là một trăm bốn mươi tám đồng.”
“Tôi biết nhưng có hai người mà đúng không? Chia đôi ra mỗi người còn chín mươi hai đồng, đúng mà.”
“Vậy không hay lắm, lần đầu coi mắt đều là con trai trả tiền cả.” Nói thật tôi cũng rất tán thành chia đều nhưng miệng lưỡi thế gian, tôicũng không phải là Don Quixote, không dám một mình chóng chọi với cốixay gió.
“Lại nữa rồi.” Hà Nhã khinh khi: “Tại sao đàn ông thì cứ phải trả tiền, anh cảm thấy phụ nữ chúng tôi không trả nổi tiền à?”
“Tất nhiên không phải rồi, nhưng lần coi mắt đầu tiên mà tiền ai nấy trả thì mất mặt quá !”
“Lần đầu coi mắt mượn tiền người ta thì không mất mặt à?”
“…..” Tôi cảm thấy nghẹn giọng. Thật là anh hùng không gặp thời, nay không có tiền, cả quyền phát ngôn cũng không còn rồi.
Thấy tôi vẫn chưa cầm lấy tiền, Hà Nhã nói: “Anh ngại chứ gì, thôi được, tôi đi nói giúp anh.”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, Hà Nhã đã xông vào trong như tên lửa.
“Chúng tôi ai trả phần nấy, cô hãy thanh toán nửa số tiền trong thẻnày là được.” Hà Nhã đưa thẻ tín dụng cho người phục vụ đó. Trương Dĩnhcó chút ngạc nhiên nhìn hai chúng tôi.
“Có gì kỳ lạ chứ? Tự ăn thì nên tự trả, người ta đâu có thiếu nợ chị.” Lời lẽ Hà Nhã tỏ ra rất tình ngay lý thẳng .
Sắc mặt Trương Dĩnh chùng xuống, móc trong ví ra tờ một trăm đồng,“Bụp” một tiếng đập lên bàn: “Tôi không cần tiền thối nữa, cho anh luônđấy. Thật keo kiệt, người gì thế này?”
Tôi thật sự muốn chui tọt xuống gầm ghế. Ngược lại Hà Nhã không tỏ ra yếu thế mà còn nói rất hùng hồn: “Bắt chị tự trả phần mình mà đã khôngvui rồi. Làm ơn chị có chút tinh thần tự lập được không? Có vài chụcđồng mà cũng dám bắt người ta trả.”
“Không phí lời với cô làm gì.” Trương Dĩnh vơ lấy túi xách, đóng cửa cái rầm rồi bỏ đi trong bực tức.
“Làm vậy…. có vẻ không tốt lắm !” Nếu Trương Dĩnh quay sang mách dì Hai tôi, chắc tôi không còn mặt mũi làm người nữa.
“Sao hả? Trách tôi làm hỏng chuyện tốt của anh à? “ Hà Nhã trừng mắt nhìn tôi bất mãn.
“Không, không, không” Tôi vội lắc đầu, cho tôi mượn thêm hai quả gantôi cũng không dám trách Hà Nhã. Trong chốc lát sau tôi cũng nghĩ thôngsuốt, cứ mặc kệ, lớn thế này đâu phải lần đầu mất mặt, chuyện đã xảy radù có hối tiếc cũng vô ích.
“Phục vụ, đừng quên thối tiền cho tôi nhé.” Đã thế này rồi, nếu không lấy tám đồng đó thì thật uổng quá.
Hà Nhã: “………..”.
Ra khỏi quán ăn, Hà Nhã cho tôi đứng chờ bên đường, một mình cô ta lái chiếc Hummer qua.
Vừa lên xe, tôi giật cả mình, ghế chính và ghế phụ cách nhau cũng xaquá đấy. Mấy màn giành giật tay lái hay diễn trong phim thật sự khôngthể xảy ra trên chiếc xe này, vì căn bản là tay không đủ dài. Khoang xenhìn vào là biết ngay đã có sửa sang qua rồi vì lớp da thật bọc ở ghếsau lại có hình Hello kitty. Màu sắc khoang xe và màu ghế cũng tô điểmkhá nhiều sắc hồng, thật uổng cho chiếc Hummer. Một chiếc xe kiêu hãnhmà lại bị trang trí ra vẻ nữ tính thế này, khiến đầu tôi liên tưởng tớiNhư Hoa
Hey, đã thời đại gì rồi mà anh còn đi coi mắt, có lúa quá không ? “ Vừa lái, Hà Nhã bỗng nói ra câu thế này.
“Dì Hai tôi bắt tôi đi đấy. Nhưng sau này tôi thật sự muốn tìm bạn gái thì chắc cũng phải đi coi mắt thôi.”
===
Như Hoa: Một vai diễn nam giả trang thành nữ trong phim hài của Châu Tinh Trì
------------------------------
Chương 07
“Tại sao ?”
“Lập trình viên như chúng tôi, cuộc sống cứ quanh quẩn như vậy làm gì còn có cơ hội gặp người thích hợp, đừng nói là thích hợp, muốn gặp mộtcô gái cũng khó nữa là.” Những điều tôi nói đều là thật, những lập trình viên trong công ty trước đây của tôi, cả khối thằng hai mươi bảy, haimươi tám tuổi mà vẫn chưa có bạn gái.
“Không gặp được sao? Xí. “ Hà Nhã không đồng ý: “Mà dù có cho anh gặp phải anh cũng đâu có theo đuổi nhỉ?”
Ý gì vậy? Tôi cảm thấy khó hiểu. Ngay lúc ấy, Hà Nhã dừng xe trước cửa một quán Net Bar.
Lúc đó tôi mới biết thì ra Hà Nhã có hẹn bắn CS với người ta, mỗi bên có năm người nhưng bên Hà Nhã lại vắng người đột xuất nên cô ta đànhlôi tôi qua.
Đã lâu tôi không tới Net Bar rồi, kể từ khi ký túc xá có nối mạng.Trong ấn tượng của tôi thì Net Bar là môi trường bẩn thỉu, ô uế, một bầu không khí bít bùng do đặt quá nhiều máy móc chi chích, những tiếng lahét khi chơi trò chơi, những người hút thuốc lê la, những ghế ngồi dơkhông thể tả, đầy vỏ hạt dưa, hột cơm trong khe bàn phím.
Nhưng Net Bar mà Hà Nhã dắt tôi tới thì lại khá sáng sủa, không khícũng rất trong sạch. Khi bước vào cửa thì có một cô gái mặc áo sườn xám, tươi cười hỏi: “Hai khách phải không ạ?” Lại còn “mấy khách”, sao giống trong nhà hàng thế !
Hà Nhã nói tên một người, cô gái gật đầu: “Hãy theo tôi sang bênnày.” Và dắt chúng tôi vào trong Net Bar, lúc đó tôi mới phát hiện NetBar này không giống những Net Bar thường có nhiều máy đặt trong sảnh, mà nó chia thành nhiều phòng nhỏ, trang trí cứ y hệt như khách sạn năm sao vậy.
Cô gái dắt chúng tôi tới bên ngoài một căn phòng rồi kéo cửa giúpchúng tôi. Trong phòng đặt năm máy vi tính, đã có sẵn hai nam một nữngồi đó. Hà Nhã giới thiệu tôi với họ và sau đó hai chúng tôi ngồi ở hai máy sát bên trái.
Đây là hệ thống máy tính tuyệt nhất tôi thấy trong Net Bar từ trướctới nay, đây cũng là lần đầu tôi thấy màn hình LCD to như thế này, không nhỏ hơn tivi nhà tôi đâu. Con chuột thì khỏi bàn, ngay cả tấm lót chuột cũng là hiệu ICEMAT, ba trăm đồng một tấm đấy. Thùng PC và bàn phím códesign rất tuyệt, tôi không rành về mảng này nhưng nhìn cũng đủ biết giá cả chắc chắn không rẻ.
Tôi hỏi nhỏ Hà Nhã: “Ở đây lên mạng một tiếng bao nhiêu tiền vậy?”
Không phải hội viên thì năm mươi, hội viên ba mươi lăm.”
Tôi suýt té xuống ghế. “Đắt thế này, cô cũng biết bây giờ trong người tôi chẳng còn xu nào cả mà.” Dù tôi còn tiền thì có đánh chết cũngkhông tới bar đắt tiền thế này đâu.
“Đừng lo, tôi trả luôn phần anh.”
“Vậy thì quá…..” Chưa kịp nói dứt lời, Hà Nhã đã trừng mắt nhìn tôi,tôi đành nuốt luôn hai chữ “tốt rồi” vào trong cuống họng. “Tôi thíchnhất là có người mời, xài chùa thì chỉ có một chữ “Sướng”.”
Hà Nhã giơ tay nhéo vào cánh tay tôi: “Lôi thôi. “ Đây gọi là tay đau nhưng mát lòng, nhất là biểu hiện tinh nghịch của Hà Nhã khi nhéo tôiđã khiến lòng tôi trở nên lâng lâng khó tả.
Cuộc thi bắt đầu. Hà Nhã bất kể chơi trò gì cũng đều là cao thủ cả,những đợt bắn tỉa xuất thần nhập hóa, thấy người giết người, gặp phậtgiết phật. Bên đối phương và ba người còn lại bên nhóm tôi cũng khôngphải hạng vừa, bắn đâu trúng đó. So với họ tôi giống như là người mớihọc, chỉ có tác dụng mồi lửa nhử đối phương mà thôi.
Ba người bên nhóm tôi sắp tức chết rồi, trong quá trình thi đấu họ cứ cằn nhằn tôi mãi khiến lòng tôi càng rối bời, tới phút cuối thì ngay cả làm mồi nhử cũng làm không xong.
Hai tiếng sau, bên tôi thảm bại với tỷ số 21:38. Hai gã kia đập conchuột một phát: “Chán chết đi được, đáng ra chúng ta có thể thắng rồi.Này, cậu chơi kiểu gì vậy? Chơi tệ thế là cùng.”
Tôi còn chưa trả lời thì Hà Nhã đã giành nói: “Đừng trách người khác, mấy người cũng có hơn gì đâu. Nếu mấy người lợi hại tí thì chúng ta dùcó bốn chọi năm cũng đủ ăn rồi. Chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, có phảiđàn ông không vậy?”
Hai tên đó xấu hổ cúi gầm mặt. Tôi mới chợt phát hiện từ đầu chí cuối Hà Nhã chẳng hề trách móc lấy tôi một lời, mà còn nói tốt cho tôi nữa,thật là người tốt mà. Xem ra trước kia tôi đã nhìn lầm cô ấy rồi, tronglòng tôi thầm cảm thấy có lỗi với Hà Nhã.
Vừa ra khỏi cửa Net Bar, gương mặt Nhã liền biến sắc: “Sao anh ngốcvậy? Đánh boxing không xong, bóng bàn không xong, ngay cả chơi game cũng không xong luôn. Chẳng phải anh suốt ngày chơi game lúc còn học đại học sao? Phí cả bốn năm học?”
Đây là logic gì cơ? Chơi game không giỏi là phí bốn năm học, nhưng mà sao Hà Nhã lại biết bốn năm đại học tôi toàn chơi game miết nhỉ? Tôi bị nói đến ngớ người ra: “Lúc nãy ở Net Bar chẳng nói câu nào cả, sao bâygiờ lại tính sổ với tôi vậy?”
“Anh là do tôi dắt tới, không lẽ nói anh trước mặt bọn họ sao? Chẳngkhác nào tự tát mình bạt tai? Nói anh ngốc thì đúng là ngốc mà, vậy cũng không nghĩ ra.”