Hợp đồng Lọ Lem và 2 chàng Hoàng tử - Chương 15 - Phần 01

- Sao? Ken về trước rồi à? – Nó ngạc nhiên hỏi lại 
- Ừ, anh t bảo có việc bận nên về trước rồi… Em cũng chuẩn bị đi – Jun cười nói 
- Ưm – Nó ỉu xìu trở về phòng 

Từ tối hôm qua đến giờ nó ko gặp anh… vậy mà giờ lại đi mất tiu ko nói lời nào…bỗng dưng cảm thấy lòng mất mác thứ gì đó… 
… 
… 

- Boo…dậy đi em…máy bay đáp rồi, chúng ta xuống thôi – Jun lay lay nó 
- Uhm – Nó dụi mắt lơ mơ bước xuống máy bay 

Cùng Jun lên… nó trầm tư nhìn ra khung cửa sổ, hình ảnh vạn vật ven đường lướt qua mờ ảo ko kịp định dạng…nó cứ im lặng trầm ngâm như vậy từ lúc lên máy bay đến giờ…thật ko giống nó… 

- Em sao vậy? – Jun nhìn nó nhíu mày lo lắng 
- … – Đầu óc ko biết thả hồn thế nào mà chẳng nghe đc anh 
- Boo…Boo… BOO – Anh họi 1 lần,2 lần ko xi nhê đành tăng tầng số lên quả nhiên có hiệu quả 
- Sao? – nó giật bắn mình lên, 2 mắt to tròn nhìn Jun trân trân 
- Em sao vậy? – híp đôi mắt anh quan sát gương mặt nó hoài nghi 
- Em…ko sao…chỉ hơi mệt thôi – Nó cười gượng gạo đáp, tâm tư nó chính nó ko ko lí giải đc thì làm sao nói gì đc 
- Uhm…tới nhà rồi, em vào nghỉ đi, ngày mai có thể ko cần đi làm, cứ ở nhà nghỉ ngơi, chứng nào khỏe thì đi làm lại – Jun cười dịu dàng nói với nó 
- Dạ – Thật tốt, tâm tình nó có vẻ khá hơn, sự dịu dàng của Jun luôn làm nó thấy thoải mái 
Nó xoay người mở cửa vừa bỏ chân bước ra khỏi xe thì… 
- Khoan đã – Jun kéo tay nó lại bất ngờ là nó ngã ngược vào trong 
…chụt.. 
Anh hôn phớt qua trên đôi môi nó như 1 làn gió khẻ thổi… Nó căng tròn mắt nhìn anh…Mặt chuyển dần sang hồng rồi đỏ chói đến tận mang tai… 
- Tạm biệt – Anh nháy mắt mỉm cười với nó 

Nó giật mình nhảy ra khỏi xe… đứng nhìn chiếc xe lăn bánh rồi khuất dần, 2 tay nó xoa xoa đôi má đang nóng rực…Tâm trạng rối bời… Anh thật là…dù sao chuyện xảy ra trên đảo cũng làm nó nà anh xích lại gần hơn…có lẽ là rung động chăng? … 
“Oaaaaa… ko nghĩ nữa…ko nghĩ nữa” – Nó lắc lắc cái đầu cho mọi ý nghĩ và hình ảnh Jun đang ngập trong đầu…bất giác bàn tay sờ nhẹ lên môi… Ái chà…dạo gần đây Jun hay hun nó lắm nha… có khi nào?…hik hik 
Nó lại lắc đầu xua đi mọi thứ co giò trở vào nhà… mà ko để ý cách đó ko xa có 1 chiếc xa thể thao màu vàng đang đậu và chủ nhân của nó đang cháy ngùn ngụt phía sau tay lái… 
…. 

Buổi sáng mát lành,ko khí ấm áp ko đủ đánh thức 1 con heo đang phè cánh trên giường…Hôm nay thiệt hạnh phúc quá xá…ko phải đi làm nên cứ yên tâm dưỡng sức ko cần lo… 

…bốp… 

- Écccc – Một tiếng đánh bóc vang lên lập tức con heo rống lên lộn cổ xuống giường ko kịp nghuyên do… Nó lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn chủ nhân của bàn chân thô bạo vừa thượng trên mông nó 1 cú trời giáng – mẹ…sao lại vậy – Nó ngân ngấn nước mắt xoa xoa cái mông tôi nghiệp 

- Mày là heo hả? định ngủ đến chừng nào nửa? – mama nó hét lên 

Nó gãi gãi đầu ngước nhìn đồng hồ… 1 tay ôm lấy chiếc gối, người như con lười trườn lên giường… 

- Èo!!! “Mới có” 12h mà… con muốn ngủ – Nó kéo chăn trùm kín đầu 

Mama nó mắt nổi lửa, 2 tay hiện 2 quả đấm xinh xắn… 
- “Mới Có”…mày tính ngủ trừ cơm hả – mama nó hét lên kinh hãi 
- Thì đỡ tốn 1 bữa mà – nó lú đầu ra khỏi chăn, mắt ti hí nhìn mama nó 
- Mày… trời ơi… Có dậy mau hay ko – Mama nó cứng họng tức muốn đứt gân mạch máu mà chết cho rồi… 
- Hì hì hì 
Từ cửa phát ra âm thanh như ai đó đang cố nhịn cười đến sắp phát nổ làm nó phải ngơ ngác lú đầu 1 lần nửa ra nhìn… 
Một mắt…lại 2 mắt…cuối cùng là trợn tròng… Nó nhíu mắt lại mở to ra…nhíu lại, mở ra…hành động này đc lặp lại chục lần…xong…để kiểm chứng  những gì đang thù lù trước mặt ko phải là nằm mơ nó lấy tay dụi dụi mắt…1…2..3… 
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Oaaa…những gì trước mắt là thiệt… – Sao…ao anh lại ở đây? – nó lắp bắp chỉ tay về “thù lù trước mặt” thảng thốt kêu lên… 
- Là bác gái mở cửa cho anh vào – Anh mỉm cười 
- Mẹ… – Nó chui lại vào chăn, quấn lại như cái bánh ú hét lên 
- Mẹ mới nói con nên dậy đi – Mama nó cười hề hề nhún vai bỏ đi – Các con từ từ nói chuyện 
- Này…em ra đi, tính trốn trong đó tới chùng nào… Muốn làm bánh ú à? …Dù gì bộ dạng khi ngủ và lúc thức dậy của em anh đã thấy hết rồi…ngại gì nữa 
- Ken… – nó hét lên ngượng ngùng…lú 2 con mắt ra trừng trừng nhìn Ken 
- Hà hà…hahaaaaaaa – Anh nhìn bộ dạng của nó bật cười nghiêng ngã 
- Cười gì chứ? Sao anh lại ở đây? – Nó ngại ngùng long lanh mắt ko dám nhìn anh 
- Đến thăm em – Ken run giọng chưa dứt cười đc lên tiếng 
- À phải rồi, sao hôm qua anh lại về sớm vậy? ko nói tiếng nào mà đi luôn thế? – Nó chợt nhớ điều gì từ trong chăn chui ra 
Câu hỏi của nó làm anh đột ngột ngưng lại.. khuôn mặt trầm xuống biểu hiện trạng thái khó hiểu… anh trầm ngâm ko nói gì, bất động như pho tượng…đôi mắt xám xịt… 
- Ken…Ken…anh sao vậy? – Nó nhìn anh kì lạ ko khỏi bất an – Ken… Ken – Nó lay gọi anh lo lắng 
- Boo… – 1 lúc lâu anh trầm giọng khàn khàn 
- Hửm? – Nó ngó ngó anh 
- Em thích Jun phải ko?- Anh nói đè nén chất giọng đang sôi sục trong yết hầu 
- Ơ…sao…sao chứ? – Nó nhảy dựng lên,đưa tay che ngang mặt che giấu sự xấu hổ đang đỏ gắt gao 
- Em thích Jun đúng ko? – Anh nghiêm giọng nói 
- Em…em…em ko biết… em…em – Nó ấp úng, mặt lại thêm phần hồng đỏ 

Mặt Ken sa sầm rõ … nó càng thêm xám đen… thái độ vừa ngượng vừa ánh lên nét vui khi nhắc đến người đàn ông khác của nó làm anh muốn tiết lên bóp chết nó ngay tức khắc… 

- Á… Anh làm gì vậy ? – Nó bất ngờ thét lên 
Ken ko nói mà lôi nó khỏi giường, ôm lấy nó bước ra ngoài… 
- Buông em ra, anh điên hả? …buông ra 
Anh bế xốc nó đi xuống nhà…ngang qua phòng khách… anh nghiêm mặt cúi chào 2 vị tiền bối… 
- Cháu xin lỗi hơn đường đột… 2 bác cho cháu mượn Boo vài hôm ạ 

Mama and papa nó nghệch mặt ra ko hiểu cái mô tê gì gật đầu cái rụp như  cái máy =))… Anh cúi đầu chao 1 lần nữa rồi đem nó đi thẳng ra ngoài… 

- Ken, anh đang làm gì vậy, buông em xuống… Anh muốn đi đâu cũng phải đợi em thay đồ đã chứ – Nó vùng vẫy hét lên chói lói 
- Ko cần…- Anh lạnh giọng nói nghe đáng sợ đến buốt người 

Nó nhìn anh đến sững sờ… Người trước mặt nó ko phải là Ken vẫn hay vui cười hay nóng giận chọc phá nó… mà đó là 1 người lạnh lùng, ánh mắt ko tia xúc cảm…người này thật đáng sợ… Nước mắt nơi khóe mắt ràn rụa ra… Sợ quá… 

Bước ra khỏi cổng, anh toan đặt nó vào xe thì bị 1 bàn tay giữ lại… 
- Anh là…? – Ken nhíu mày nghi hoặc 
- Xin lỗi, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Jun…Tôi đc phân phó đến đón cô Boo đi – Trợ lý Kim thản nhiên nói 

Ken nhíu mày gay gắt, trừng mắt nhìn trợ lý Kim như hổ dữ, vùng người thô bạo hất tay trợ lý Kim ra, bước đến mở cửa đặt nó xe mạnh bạo sập cửa rồi bước đến trợ lý Kim… 
- Phiền anh về nhắn lại với hắn… Cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, xong việc chúng tôi sẽ về, ko cần hắn lo lắng – Anh nói, môi nhếch lên cười cao ngạo như 1 đế vương 
Anh bỏ vào xe nhấn ga…chiếc xe xé gió lao đi như vũ bão… 
… 
- Huk…huk…huhuhuhuhu – Nó thút thít như 1 đứa trẻ bị bắt cóc đang sợ hãi… nhưng thật sự là đang bị bắt cóc thì phải 
- Em đừng khóc nữa – Anh nhẹ giọng nói, mắt vẫn cắm về phía trước lao đi 
- Huk…huk…huhuhuhu… chúng…chúng ta…đi…đi đâu… em….em muốn…muốn…về…về nhà – Nó nức nở vòi về 
- Ko đc – Anh lạnh lùng nói 
- Tại sao?…ko…em muốn… về nhà…cho em về – Nó khóc thét lên 
- Ko…em đi với anh – Anh cũng hét lên…giọng anh đầy nỗi tức giận ko kiềm chế đc nữa 

Nó giật mình… 2 gò má thắm lệ ướt át… 2 mắt tròn xoe nhìn anh đầy sự sợ hãi… ánh mắt sợ hãi…làm anh… thấy đau… 

Nó ko khóc nữa… răng cắn chặt môi dưới… người run run…nước mắt lòa nhòa hướng ra cứa sổ né tránh ánh mắt anh… cổ họng cứ đôi lúc nấc lên nghẹn ngào… 
… 
Anh lái xe hơn 1 tiếng đồng hồ rồi dừng lại… Nó khóc đến mệt nhoài thiếp đi lúc nào ko hay… anh nhìn nó xót xa tràn ngập yêu thương… bàn tay khẽ vuốt ve lên đôi má mềm mềm ướt nước mát lạnh…khuôn mặt tinh khiết lúc ngủ của nó thật ấm áp và bình yên… anh cúi người hôn lên đôi mắt, nuốt đi những hạt pha phê tinh khiến còn đọng trên khóe mi, hôn lên cả 2 cánh hoa anh đào mềm mại ngọt lịm… 
- Anh xin lỗi…nhưng anh sẽ ko buông tay đâu 

Đôi mắt cương nghị ánh lên tia tham lam, bá đạo và chiếm hữu… Đúng… anh ko thể buông tay… anh sẽ ko buông tay khi mà chưa bắt đầu… 
Anh bước ra khỏi xe rồi vòng qua mở cửa, ẵm nó nằm gọn trong lòng bước đi… 

…. 

Ở 1 nơi khác… 
…Xoảng… 

Tiếng đồ vật đồng thanh đổ vỡ làm mọi người thất kinh bát đảo, hồn vía lên mây, sợ đến mất mật… 
- Tổng giám đốc, xin hãy bình tĩnh – Trợ lý Kim mồ hôi lạnh lắm tắm phủ đầy trên trán run giọng nói 
- Cái gì chứ, tên đó sao dám… – Jun như phát điên, quơ tay hất thẳng mọi thứ trên bàn rơi xuống đất lộn xộn 

Đôi mắt như châm lửa cháy ngùn ngụt, mặt tối đen như bao công, 2 bàn tay nắm chặt mạnh bạo hình quả đấm, người run lên giận dữ khi nghe trợ  lý Kim nói lại 
- Rốt cuộc hắn đem cô ấy đi đâu? – Jun gằn lên dữ tợn 
- Tôi…tôi… – Trợ lý Kim run bần bật lưỡi liếu lại ko bật đc lời, mặt xanh xao, hồn đã sớm thoát xác 
- Đồ vô dụng, còn ko mau đi tìm, tìm ko thấy thì đừng vác mặt về nữa – anh quát lên, tay thô bạo đập thẳng xuống bàn khiến chiếc ly còn lại trên chiếc bàn nảy tưng lên rơi xuống đất vỡ nát 

Tim của trợ lí Kim cũng nhảy lên theo chiếc ly, đầu óc trăm ngàn mảnh ko thua chiếc ly kia… Chưa bao giờ Jun lại như thế…anh vốn là người điềm tĩnh, lạnh lùng… lần đầu tiên anh lại mất bình tĩnh đến vậy 

Nó là nguyên nhân khiến 2 chàng trai thay đổi như vậy?… nhưng…có thật là sự thay đổi?…hay chỉ là tìm lại con người thật chính mình?… 

Nhưng chuyến này Ken thật sự lợi hại nhak… ko những san bằng tỉ số ngoạn mục mà còn trả lại Jun gấp 2… ko… gấp 200 lần … lần trước Ken có thể chạy đến chen ngang nó và Jun… nhưng lần này coi bộ Jun bất lực cắn răng nhai lưỡi nuốt hận rồi… quả ko hổ danh Ken thiếu gia… =)) 

- Ưm…- nó động đậy trở mìnhMí mắt vẫn còn nặng nề, nó muốn chìm thêm vào giấc ngủ…nhưng…đây là đâu?…Đôi mắt đột nhiên tỉnh táo…Nó bật ngồi dậy… dụi mắt… lướt 1 lượt khắp nơi… Đây ko phải là phòng nó…căn phòng đc trang trí sang trọng, nội chiếc giường trắng bọc nhung nó đang nằm cũng phải rộng cả mét ko ít,dám đem làm sàn đấu vật chắc dư sức… Nó thận trọng bước xuống giường, mò mẫm đi dần đến cửa,mắt cứ láo liên nhìn khắp căn phòng… khẽ mở ra khe nhỏ, nó đưa 1 con mắt ra thăm dò, xác định mọi thứ im ắng nó mới can đảm mở toang cửa bước ra ngoài… Hiện ra trước mắt nó là hành lang tường trắng chân ốp gỗ toát lên vẻ quý phái, các chùm đèn nhỏ pha lê rọi lên hành lang 1 ánh màu mờ ảo, trên tường treo vài bức ảnh hình thù kì dị mà có lẽ người biết thưởng thức nghệ thuật gọi là kiệt tác xuất sắc, nhưng đối với cái con ‘đói’ nghệ thuật như nó thì nhìn thế nào cũng vẫn là hình thù kì quái… Nó mò mẫm, mắt hiếu kì đảo ko ngừng khắp ngỏ ngách… bước đến 1 cầu thang tay cầm gỗ bóng, bậc thang lát đá cẩm thạch đen tuyền… từ bàn chân truyền đến 1 cảm giác mát lạnh… bước hết cầu thang là 1 gian phòng ngập g cnắng, kính cao chân sát đất đc phủ 2 bên bức màn màu đỏ mận sang trọng, trông như là phòng khách thì phải vì ở giữa phòng có 1 bàn kính lớn với 2 bộ salon bọc da itali cao cấp, mềm mại và êm ái, ngoài ra trên tường còn đc trang trí những vật dị thù, còn có 2 tủ kính lớn chưng vô số rượu quý cùng những món đồ vật lưu niệm… 
- Quái, đây rốt cuộc là đâu? Ngôi nhà to thế này mà ko có ai hết vậy nhỉ – nó lầm bầm, nhíu mày khó hiểu