Hôn Lên Đôi Môi Em - Chương 31 - Part 1
Chương 31
Vẫn như mọi khi, anh vào trước và kéo ghế cho cô ngồi, Bạch Khiết ngồi xuống.
- Em có muốn uống gì không?
- Không, cảm ơn. – Cô nhẹ nhàng nói. – Bây giờ quản lí Vương có gì thì cứ nói đi.
- Được, nếu em thích thì anh sẽ hỏi thẳng. – Vương Lâm nhìn cô bằng ánh mắt rất đáng sợ.
Bạch Khiết cười nhạt, cố xoa dịu nỗi bất an trong lòng.
- Chuyện em có thai… có thật nó là con cửa Triệu Thiên Kỳ không?
Bạch Khiết biến sắc nhìn anh trân trối. Chuyện cô có thai chỉ hai hôm nay cả tập đoàn đều đã biết. Vương Lâm cũng không ngoại lệ.
- Phải, thì đã sao? – Cô cười nhạt. – Cảm ơn Vương đồng nghiệp quan tâm tới tôi, nhưng tôi không hiểu nghĩa của từ “có thật” mà anh hỏi tôi.
- Được, em cố tình không hiểu thì anh sẽ nói cho em hiểu, đứa bé trong bụng em là con của anh dúng không? – Một người đàn ông đĩnh đạc đạo mạo đã không còn nữa, anh như con thú bị thương gầm gừ.
- Anh nói cái quái gì vậy, nếu anh gọi tôi ra đây bắt tôi nghe những lời nói nhảm nhí đó thì…
- Thì sao? Anh dám chắc đó là con anh!
Bạch Khiết run run đứng lên.
- Làm ơn để tôi yên, cút ra khỏi cuộc đời của tôi! – Cô giận dữ hét lên.
- Tại sao anh phải để yên? Chẳng lẽ một người cha không có quyền nhìn nhận đứa con của mình hay sao?
- Mẹ… Mẹ - kiếp! – Cô tức đến mức trán nổi cá gân xanh, cô cầm ngay li nước trên bàn hắt vào mặt anh. – Anh có ngậm mồm lại không? Anh có tư cách để nói ra câu đó hay sao?
Cô to tiếng đến mức những người xung quanh phải tò mò liếc nhìn thầm nghĩ người đàn bà kia thật ghê gớm.
- Lúc tôi đau bệnh quằn quại anh đã vứt bỏ tôi như vứt một con chó để đi theo con đàn bà đó! – Nói đến đây cô không cầm được nước mắt. – Là Triệu Thiên Kỳ đã cứu tôi, lúc anh ấy điện thoại cho anh, anh cũng lờ đi để âu yếm nó, anh vứt bỏ tôi như vứt bỏ một thứ đồ chơi mà anh đã chán, anh… từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Phải, dù Triệu Thiên Kỳ có là là một kẻ ăn mày thì anh ấy vẫn tốt hơn anh. Anh càng nói càng khiến tôi ghê tởm, đồ khốn!
Nói rồi cô bỏ đi. Vương Lâm lúc này mới đưa tay vuốt dòng nước lạnh buốt trên mặt mình. Nó chính là con của anh! Là Triệu Thiên Kỳ đã cướp Bạch Khiết từ tay anh, nếu không có hắn, cô đã không tuyệt tình với anh như vậy.
Bạch Khiết gạt nước mắt lảo đảo bước đi. Trời đất như đảo lộn trước mắt cô, làm sao anh ta biết… anh ta sẽ phanh phui tất cả ra mất. Trong một phút không kiểm soát được, cô trật chân bước xuống lòng đường.
Chiếc xe từ đằng xa đang lao tới không thắng kịp, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả người cô bị hất bắn lên vệ đường.
- Chết rôi!
- Trời ơi…
Đó là âm thanh cuối cùng mà cô nghe trước khi mọi thứ mờ mịt trong bóng tối.
Người lái xe hốt hoảng lao xuống xe chạy lại xem cô thế nào.
- Mau, mau gọi cấp cứu!
Ông ta cuống cuồng gào lên. Toàn thân cô đầy máu, ông ta đâm chết cô rôi! Đó là một buổi chiều rất đẹp, những tia nắng cuối cùng cố bám lấy mặt đường, tạo nên một thứ ánh sáng đo đỏ trong trẻo.
Cô bắt đầu nghe thấy những tiếng khóc, những tiếng khóc từ xa xăm vọng lại, lúc đầu chỉ như gió thổi trong những hành lang trống, nhưng rồi tiếng khóc ấy rõ dần. Lúc đầu tiếng khóc còn kìm nén như tiếng rên rỉ, nhưng sau đó tất cả vỡ òa ra, không phải là khóc, mà là gào thét, là rú lên trong nỗi đau đớn, đau như cào xé tim gan, đau như bị căt stừng miếng da miếng thịt, đau như ai đó cướp đi một phần máu thịt của mình.
Cô lại mơ về giấc mơ màu trắng, người đàn bà áo trắng đang ngồi khóc, đó chính là cô, là bản ngã yếu đuối của cô.
Cô cũng cảm thấy đau đớn trong lòng, cũng gục xuống khóc.
Cô muốn rời bỏ tất cả những mệt mỏi, cô đau đớn lắm rồi. Cô muốn được giải thoát…
Khi nghe tin cô bị tai nạn, Thiên Kỳ đã bần thần một lúc rồi rồi mới lao ra khỏi nhà và phóng xe đi.
Lòng anh nóng như lửa dốt, chỉ hận không thể có mặt cạnh cô ngay lúc này! Có lẽ cô đang đau lắm, cả đời cô đã chịu nhiều khổ sở, vậy mà anh cũng không thể mang đến cho cô một chút niềm an ủi nào…
Lúc tới bệnh viện, anh vội vã lao tới phòng cấp cứu. Y tá vội vàng cản anh lại.
-Vợ tôi bị tai nạn, cô ấy tên là Bạch Khiết! – Anh hấp tấp nói.
-Bạch Khiết… - Người y tá lật sổ rồi nói. – Cô ấy trong kia, mời anh theo tôi.
Cô nằm trên giường bênh mặc bộ đồ trắng, toàn thân lằng nhằng dây nhợ.
Anh ngây ra, cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ…
Anh chầm chậm tiến tới gần giường bệnh và nắm lấy tay cô, tay cô lạnh ngắt, làn da trắng xanh không một chút sức sống. Cô nằm yên lặng… rất yên lạng, nếu như chiếc máy đo nhịp tim không liên tục hằn lên những đường sóng yếu ớt, có lẽ người ta nghĩ cô đã chết.
Anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô, từ từ quỳ xuống và áp tay cô vào mặt mình.
-Em tỉnh dậy đi…
Anh nói rất khẽ, giống như gió thoảng.
Cô không trả lời anh, chỉ vừa nãy cô còn mỉm cười với anh, còn nhìn anh, còn nắm tay anh cơ mà?
Anh im lặng, nỗi đau đớn như con rắn độc len lỏi vào tim anh, càng lúc càng cắn xé đau đớn. Sao cô không mở mắt ra nhìn anh? Chỉ một lần thôi cũng được, chỉ cần cô chịu mở mắt ra nhìn anh một lần là đủ. Nhưng dường như điều đó lúc này là quá xa xỉ, anh rất sợ sẽ mất cô. Nếu như đây không phải là phòng cấp cứu, có lẽ anh đã lay cô dậy, đã gào tên cô lên… anh nhớ co lần cô hỏi anh có yêu cô không? Anh nói có, nhưng khi cô khoanh tay hỏi anh có thật lòng yêu cô hay không, anh đã do dự.
Họ đến với nhau quá nhanh, tìm đến nhau vì những nhu cầu của cuộc sống hơn là tình cảm. Họ đã có những giây phút hạnh phúc với nhau, nhưng thật sự anh có yêu cô không? Hay anh chỉ yêu cơ thể cô, yêu cá tính của cô? Lúc đó anh đã không thể trả lời, cô cũng chỉ mỉm cười.
Tại sao anh không hiểu ra sớm hơn? Thực sự, anh rất rất yêu cô, chỉ là không phải ai cũng hiểu rõ mình đang nghĩ cái gì. Không phải ai cũng có thể nói ra điều mình suy nghĩ. Chính vì anh không nói, nên cô không thể tin anh trọng vẹn, không thể rũ bỏ những mặc cảm để đến với anh…
Anh sẽ nói rằng anh yêu cô thật lòng, yêu tất cả của cô, yêu cả cách cô nghiêm khắc vói anh.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rớt lên mu bàn tay của cô, anh thực sự rất đau, rất ân hận, rất sợ sẽ mất cô mãi mãi.
“Cảm ơn em… anh đã rất hạnh phúc, đã rất tự hào vì bản thân khi có em, anh đã từng là một kẻ ăn chơi, sống trong những ngày tháng vô nghĩa.”
Từ khi cô quan tâm, giúp đỡ anh để anh anh trở thành một kẻ có ích, ít ra dù cô không thể làm cho anh tài giỏi như anh trai mình nhưng cũng khiến anh không còn là kẻ thừa trong tập đoàn. Anh biết, thật ra cô chẳng hề chủ tâm dạy dỗ anh, đó cũng là nhờ anh trai anh lên tiếng, nhưng làm sao anh có thể chối bỏ những gì cô đã làm cho anh?
Ở bên cô anh thấy rất vui, cô nghiêm khắc những dễ gần…
-Ánh có phải là người nhà bệnh nhân không?
Bác sĩ bước đến gần anh.
-Vâng, tôi là người nhà của cô ấy. – Anh hấp tấp đứng lên.
Bác sĩ nói vài lời chia buồn với anh, bảo cũng còn may mà cô được đưa đi cấp cứu kịp.
-Tình hình là bệnh nhân không bị chấn thương phần nềm, chỉ có một chút xây sát, nhưng điều đáng ngại là lúc xảy ra tai nạn…
-Lúc xảy ra tai nạn thế nào? – Anh nóng vội hỏi.
-Anh bình tĩnh đã! – Bác sĩ vội nói. – Đáng ngại là cô ấy bị đập đầu xuống đất, chấn thương rất nặng, cơ hội sống…
-Im đi, các người… cô ấy sẽ tỉnh lại!
Anh túm lấy cổ áo của bác sĩ.
-Ông mà còn nói bậy…
-Anh phải bình tĩnh lại! – Bác sĩ vội đưa hai tay lên, người nhà bệnh nhân thường hay như thế, ông cũng không trách họ, chỉ là…
Đợi anh bình tĩnh lại, bác sĩ mới nhẹ nhàng nói.
-Cơ hội sống là rất ít, nhưng không phải là không có…
-Ông nói là vẫn còn cơ hội phải không bác sĩ? – Anh như kẻ tuyệt vọng níu lấy được một chút ánh sáng của hi vọng.
-Phải chờ đợi thôi, chúng tôi đã làm hết sức có thể… Xin lỗi khi không thể giữ lại được đứa bé.
Anh bần thần ngồi xuống giường, đầu óc trống rỗng. Anh không biết phải làm thế nào… anh thực sự rất sợ, rất sợ.
Bàn tay anh lạnh buốt nắm chặt lấy tấm drap trắng. Anh chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi… anh phải đợi tới bao giờ?
Đêm đó, trời mưa rất to.
Dương Mẫn ngồi trong phòng đang nghêu ngao hát.
Anh đang ăn cơm ngoài kia.
Số là mọi ngày cô ăn uống rất ngon, hôm qua còn ăn cả hai cái đùi gà, rồi tòm tèm xin luôn của anh cái ức, toàn những chô nhiều thịt ít xương, để lại cho anh đầu cổ cánh, có lẽ ăn tham quá nên tới giờ vẫn còn đầy bụng. lúc nãy thấy cô cứ ngồi lấy đũa chọc chọc vào chén cơm hững hờ anh lấy làm lạ, bình thường bé ỉn của anh ăn rất mạnh cơ mà.
-Sao thế?
-Tự dưng em không ngon miệng… - Cô mút mút cây đũa.
-Thôi, vào phòng đi. – Anh cười. – Để bát cơm lại đấy anh ăn hộ cho!
Nghe vậy cô vội chạy vào phòng.
Một lúc sau anh vào, khi nãy anh đang ăn cơm bỗng sực nhớ một chuyện khiến anh ngẩn người ra.
Lẽ nào…
Người ta thường nói phụ nữ mang thai thì sẽ “bất bình thường” so với ngày thường, không lẽ…
Tim anh bỗng đập nhanh, nhưng không đúng, ngày hôm qua cô còn ăn uống rất thoải mái cơ mà…
Anh chợt nhớ ra một chuyện, suýt nữa chén cơm tuột khỏi tay anh, anh vội chạy ngay vào phòng.
-Mẫn!
Cô bị anh dọa cho giật mình.
-Cái gì vậy anh? – Cô hơi tức nhìn anh nhăn nhó.
-Em… em, đã hơn một tháng… hơn một tháng rồi em không có kinh nguyệt đúng không? – Gương mặt anh vừa lo lắng vừa vui mừng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy hi vọng.
- Em có muốn uống gì không?
- Không, cảm ơn. – Cô nhẹ nhàng nói. – Bây giờ quản lí Vương có gì thì cứ nói đi.
- Được, nếu em thích thì anh sẽ hỏi thẳng. – Vương Lâm nhìn cô bằng ánh mắt rất đáng sợ.
Bạch Khiết cười nhạt, cố xoa dịu nỗi bất an trong lòng.
- Chuyện em có thai… có thật nó là con cửa Triệu Thiên Kỳ không?
Bạch Khiết biến sắc nhìn anh trân trối. Chuyện cô có thai chỉ hai hôm nay cả tập đoàn đều đã biết. Vương Lâm cũng không ngoại lệ.
- Phải, thì đã sao? – Cô cười nhạt. – Cảm ơn Vương đồng nghiệp quan tâm tới tôi, nhưng tôi không hiểu nghĩa của từ “có thật” mà anh hỏi tôi.
- Được, em cố tình không hiểu thì anh sẽ nói cho em hiểu, đứa bé trong bụng em là con của anh dúng không? – Một người đàn ông đĩnh đạc đạo mạo đã không còn nữa, anh như con thú bị thương gầm gừ.
- Anh nói cái quái gì vậy, nếu anh gọi tôi ra đây bắt tôi nghe những lời nói nhảm nhí đó thì…
- Thì sao? Anh dám chắc đó là con anh!
Bạch Khiết run run đứng lên.
- Làm ơn để tôi yên, cút ra khỏi cuộc đời của tôi! – Cô giận dữ hét lên.
- Tại sao anh phải để yên? Chẳng lẽ một người cha không có quyền nhìn nhận đứa con của mình hay sao?
- Mẹ… Mẹ - kiếp! – Cô tức đến mức trán nổi cá gân xanh, cô cầm ngay li nước trên bàn hắt vào mặt anh. – Anh có ngậm mồm lại không? Anh có tư cách để nói ra câu đó hay sao?
Cô to tiếng đến mức những người xung quanh phải tò mò liếc nhìn thầm nghĩ người đàn bà kia thật ghê gớm.
- Lúc tôi đau bệnh quằn quại anh đã vứt bỏ tôi như vứt một con chó để đi theo con đàn bà đó! – Nói đến đây cô không cầm được nước mắt. – Là Triệu Thiên Kỳ đã cứu tôi, lúc anh ấy điện thoại cho anh, anh cũng lờ đi để âu yếm nó, anh vứt bỏ tôi như vứt bỏ một thứ đồ chơi mà anh đã chán, anh… từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Phải, dù Triệu Thiên Kỳ có là là một kẻ ăn mày thì anh ấy vẫn tốt hơn anh. Anh càng nói càng khiến tôi ghê tởm, đồ khốn!
Nói rồi cô bỏ đi. Vương Lâm lúc này mới đưa tay vuốt dòng nước lạnh buốt trên mặt mình. Nó chính là con của anh! Là Triệu Thiên Kỳ đã cướp Bạch Khiết từ tay anh, nếu không có hắn, cô đã không tuyệt tình với anh như vậy.
Bạch Khiết gạt nước mắt lảo đảo bước đi. Trời đất như đảo lộn trước mắt cô, làm sao anh ta biết… anh ta sẽ phanh phui tất cả ra mất. Trong một phút không kiểm soát được, cô trật chân bước xuống lòng đường.
Chiếc xe từ đằng xa đang lao tới không thắng kịp, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả người cô bị hất bắn lên vệ đường.
- Chết rôi!
- Trời ơi…
Đó là âm thanh cuối cùng mà cô nghe trước khi mọi thứ mờ mịt trong bóng tối.
Người lái xe hốt hoảng lao xuống xe chạy lại xem cô thế nào.
- Mau, mau gọi cấp cứu!
Ông ta cuống cuồng gào lên. Toàn thân cô đầy máu, ông ta đâm chết cô rôi! Đó là một buổi chiều rất đẹp, những tia nắng cuối cùng cố bám lấy mặt đường, tạo nên một thứ ánh sáng đo đỏ trong trẻo.
Cô bắt đầu nghe thấy những tiếng khóc, những tiếng khóc từ xa xăm vọng lại, lúc đầu chỉ như gió thổi trong những hành lang trống, nhưng rồi tiếng khóc ấy rõ dần. Lúc đầu tiếng khóc còn kìm nén như tiếng rên rỉ, nhưng sau đó tất cả vỡ òa ra, không phải là khóc, mà là gào thét, là rú lên trong nỗi đau đớn, đau như cào xé tim gan, đau như bị căt stừng miếng da miếng thịt, đau như ai đó cướp đi một phần máu thịt của mình.
Cô lại mơ về giấc mơ màu trắng, người đàn bà áo trắng đang ngồi khóc, đó chính là cô, là bản ngã yếu đuối của cô.
Cô cũng cảm thấy đau đớn trong lòng, cũng gục xuống khóc.
Cô muốn rời bỏ tất cả những mệt mỏi, cô đau đớn lắm rồi. Cô muốn được giải thoát…
Khi nghe tin cô bị tai nạn, Thiên Kỳ đã bần thần một lúc rồi rồi mới lao ra khỏi nhà và phóng xe đi.
Lòng anh nóng như lửa dốt, chỉ hận không thể có mặt cạnh cô ngay lúc này! Có lẽ cô đang đau lắm, cả đời cô đã chịu nhiều khổ sở, vậy mà anh cũng không thể mang đến cho cô một chút niềm an ủi nào…
Lúc tới bệnh viện, anh vội vã lao tới phòng cấp cứu. Y tá vội vàng cản anh lại.
-Vợ tôi bị tai nạn, cô ấy tên là Bạch Khiết! – Anh hấp tấp nói.
-Bạch Khiết… - Người y tá lật sổ rồi nói. – Cô ấy trong kia, mời anh theo tôi.
Cô nằm trên giường bênh mặc bộ đồ trắng, toàn thân lằng nhằng dây nhợ.
Anh ngây ra, cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ…
Anh chầm chậm tiến tới gần giường bệnh và nắm lấy tay cô, tay cô lạnh ngắt, làn da trắng xanh không một chút sức sống. Cô nằm yên lặng… rất yên lạng, nếu như chiếc máy đo nhịp tim không liên tục hằn lên những đường sóng yếu ớt, có lẽ người ta nghĩ cô đã chết.
Anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô, từ từ quỳ xuống và áp tay cô vào mặt mình.
-Em tỉnh dậy đi…
Anh nói rất khẽ, giống như gió thoảng.
Cô không trả lời anh, chỉ vừa nãy cô còn mỉm cười với anh, còn nhìn anh, còn nắm tay anh cơ mà?
Anh im lặng, nỗi đau đớn như con rắn độc len lỏi vào tim anh, càng lúc càng cắn xé đau đớn. Sao cô không mở mắt ra nhìn anh? Chỉ một lần thôi cũng được, chỉ cần cô chịu mở mắt ra nhìn anh một lần là đủ. Nhưng dường như điều đó lúc này là quá xa xỉ, anh rất sợ sẽ mất cô. Nếu như đây không phải là phòng cấp cứu, có lẽ anh đã lay cô dậy, đã gào tên cô lên… anh nhớ co lần cô hỏi anh có yêu cô không? Anh nói có, nhưng khi cô khoanh tay hỏi anh có thật lòng yêu cô hay không, anh đã do dự.
Họ đến với nhau quá nhanh, tìm đến nhau vì những nhu cầu của cuộc sống hơn là tình cảm. Họ đã có những giây phút hạnh phúc với nhau, nhưng thật sự anh có yêu cô không? Hay anh chỉ yêu cơ thể cô, yêu cá tính của cô? Lúc đó anh đã không thể trả lời, cô cũng chỉ mỉm cười.
Tại sao anh không hiểu ra sớm hơn? Thực sự, anh rất rất yêu cô, chỉ là không phải ai cũng hiểu rõ mình đang nghĩ cái gì. Không phải ai cũng có thể nói ra điều mình suy nghĩ. Chính vì anh không nói, nên cô không thể tin anh trọng vẹn, không thể rũ bỏ những mặc cảm để đến với anh…
Anh sẽ nói rằng anh yêu cô thật lòng, yêu tất cả của cô, yêu cả cách cô nghiêm khắc vói anh.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rớt lên mu bàn tay của cô, anh thực sự rất đau, rất ân hận, rất sợ sẽ mất cô mãi mãi.
“Cảm ơn em… anh đã rất hạnh phúc, đã rất tự hào vì bản thân khi có em, anh đã từng là một kẻ ăn chơi, sống trong những ngày tháng vô nghĩa.”
Từ khi cô quan tâm, giúp đỡ anh để anh anh trở thành một kẻ có ích, ít ra dù cô không thể làm cho anh tài giỏi như anh trai mình nhưng cũng khiến anh không còn là kẻ thừa trong tập đoàn. Anh biết, thật ra cô chẳng hề chủ tâm dạy dỗ anh, đó cũng là nhờ anh trai anh lên tiếng, nhưng làm sao anh có thể chối bỏ những gì cô đã làm cho anh?
Ở bên cô anh thấy rất vui, cô nghiêm khắc những dễ gần…
-Ánh có phải là người nhà bệnh nhân không?
Bác sĩ bước đến gần anh.
-Vâng, tôi là người nhà của cô ấy. – Anh hấp tấp đứng lên.
Bác sĩ nói vài lời chia buồn với anh, bảo cũng còn may mà cô được đưa đi cấp cứu kịp.
-Tình hình là bệnh nhân không bị chấn thương phần nềm, chỉ có một chút xây sát, nhưng điều đáng ngại là lúc xảy ra tai nạn…
-Lúc xảy ra tai nạn thế nào? – Anh nóng vội hỏi.
-Anh bình tĩnh đã! – Bác sĩ vội nói. – Đáng ngại là cô ấy bị đập đầu xuống đất, chấn thương rất nặng, cơ hội sống…
-Im đi, các người… cô ấy sẽ tỉnh lại!
Anh túm lấy cổ áo của bác sĩ.
-Ông mà còn nói bậy…
-Anh phải bình tĩnh lại! – Bác sĩ vội đưa hai tay lên, người nhà bệnh nhân thường hay như thế, ông cũng không trách họ, chỉ là…
Đợi anh bình tĩnh lại, bác sĩ mới nhẹ nhàng nói.
-Cơ hội sống là rất ít, nhưng không phải là không có…
-Ông nói là vẫn còn cơ hội phải không bác sĩ? – Anh như kẻ tuyệt vọng níu lấy được một chút ánh sáng của hi vọng.
-Phải chờ đợi thôi, chúng tôi đã làm hết sức có thể… Xin lỗi khi không thể giữ lại được đứa bé.
Anh bần thần ngồi xuống giường, đầu óc trống rỗng. Anh không biết phải làm thế nào… anh thực sự rất sợ, rất sợ.
Bàn tay anh lạnh buốt nắm chặt lấy tấm drap trắng. Anh chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi… anh phải đợi tới bao giờ?
Đêm đó, trời mưa rất to.
Dương Mẫn ngồi trong phòng đang nghêu ngao hát.
Anh đang ăn cơm ngoài kia.
Số là mọi ngày cô ăn uống rất ngon, hôm qua còn ăn cả hai cái đùi gà, rồi tòm tèm xin luôn của anh cái ức, toàn những chô nhiều thịt ít xương, để lại cho anh đầu cổ cánh, có lẽ ăn tham quá nên tới giờ vẫn còn đầy bụng. lúc nãy thấy cô cứ ngồi lấy đũa chọc chọc vào chén cơm hững hờ anh lấy làm lạ, bình thường bé ỉn của anh ăn rất mạnh cơ mà.
-Sao thế?
-Tự dưng em không ngon miệng… - Cô mút mút cây đũa.
-Thôi, vào phòng đi. – Anh cười. – Để bát cơm lại đấy anh ăn hộ cho!
Nghe vậy cô vội chạy vào phòng.
Một lúc sau anh vào, khi nãy anh đang ăn cơm bỗng sực nhớ một chuyện khiến anh ngẩn người ra.
Lẽ nào…
Người ta thường nói phụ nữ mang thai thì sẽ “bất bình thường” so với ngày thường, không lẽ…
Tim anh bỗng đập nhanh, nhưng không đúng, ngày hôm qua cô còn ăn uống rất thoải mái cơ mà…
Anh chợt nhớ ra một chuyện, suýt nữa chén cơm tuột khỏi tay anh, anh vội chạy ngay vào phòng.
-Mẫn!
Cô bị anh dọa cho giật mình.
-Cái gì vậy anh? – Cô hơi tức nhìn anh nhăn nhó.
-Em… em, đã hơn một tháng… hơn một tháng rồi em không có kinh nguyệt đúng không? – Gương mặt anh vừa lo lắng vừa vui mừng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy hi vọng.