Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi - Quyển 2 - Chương 12

Hà Nhã và tôi kề sát vào nhau, trên người cô ấy có một mùi hương rất đặc biệt, cả người cô ấy gần như tựa cả lên người tôi, cánh tay tôi cảmgiác chạm phải nơi nào đó mềm mềm, cổ họng tôi bỗng dưng hơi thắt lại,trên mặt như nóng rạn lên, tôi vội nhận lấy chai nước, đổ ừng ực vàomiệng.
“Vương Vũ.” Hà Nhã gọi tên tôi, nháy nháy mi mắt cong dài, hỏi tôi vớigiọng điệu có vẻ hơi nhập nhằng: “Sao anh nghe lời thế nhỉ? Tôi kêu anhlàm gì thì anh làm đó?”
Tôi lại uống ngụm nước, nén nhịp tim đang đập thình thịch, cố tỏ ra bình tĩnh: “Có cách nào khác sao? Ai bảo chị cô là sếp tôi chứ !”
“Là vì lý do đó thôi a? “ Hà Nhã truy hỏi.
Tôi hơi thụt người về phía sau, che giấu sự ngượng ngùng của mình, oangoang nói: “Chứ còn gì nữa? Vì miệng cơm, cô bảo tôi nhảy sông Hoàng Phổtôi cũng đành làm theo.”
“Thế à? “ Đôi mắt Hà Nhã ánh lên chút gì đó thất vọng.
Trong thoáng chốc, tim tôi lại đập loạn xạ, vẻ thấp vọng trong mắt HàNhã kể cả mấy người mù cũng nhận ra, chẳng lẽ cô ấy đang ám thị điều gìvới tôi sao? Nhưng tôi đã bình tĩnh lại rất nhanh, tôi nghĩ tới trưa hôm nay Hà Nhã đi mua sắm điên cuồng, tôi không biết rốt cuộc cô ấy đã tiêu hết bao nhiêu tiền, đoán là ít nhất cũng phải trên một trăm nghìn. Tấtnhiên bây giờ số tiền này đều do chị cô ấy chi trả rồi, còn nếu cô ấy có chồng, đây chắc chắn sẽ trở thành trách nhiệm mà chồng cô ấy phải gánhvác. Hà Nhã là cô công chúa xinh đẹp, chỉ có hoàng tử mới xứng với côấy. Trong lòng tôi khẽ thở dài, cóc nhái có can đảm cách mấy cũng chỉ là một con cóc nhái, mãi mãi chẳng bao giờ có thể sánh đôi với thiên nga.
“Đi thôi. “ Hà Nhã đứng dậy: “Dạo cả nửa buổi trưa, anh mời tôi ăn cơm nhé!”
“Tôi vác đồ cho cô nửa ngày trời, sao lại còn bắt tôi mời ăn cơm? “Không phải tôi keo kiệt, nếu có thể mời Hà Nhã dùng bữa tôi vui mừng còn không hết nhưng quan trọng là vì tiền trong túi tôi hiện giờ quá ít ỏi.
“Chẳng phải anh nói thông thường đàn ông hay mời cơm sao?”
Tôi nói là lúc đi coi mắt kìa, chẳng phải cô cũng bảo nam nữ bình đẳng…. sao?” Hà Nhã trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy sát khí, giọng tôi khônghiểu sao tự dưng nhỏ dần.
“Anh lảm nhảm nữa đi !”
“Nhưng tôi chẳng có nhiều tiền, tôi còn phải chừa tiền cơm và tiền xe cộ nữa.” Tôi tỏ vẻ đáng thương.
“Đâu có bảo anh mời tôi ăn ở quán ăn sang trọng gì, Mc.Donald, KFC anh cũng không trả nổi à?”
Tôi lắc đầu. Hà Nhã nổi nóng: “Anh được lắm, Câu lạc bộ còn đi nổi màkhông mời nổi một phần Mc.Donald, không muốn mời thì thôi.” Nghe xong,Hà Nhã hầm hầm bỏ đi.
Tôi vội chạy theo giải thích: “Không phải, đó là Câu lạc bộ của dì Haitôi. Tôi tới đó đâu cần trả tiền, bằng không thì có đánh chết tôi cũngchẳng thể đến nơi đó. Tôi đã thất nghiệp cả tháng nay, hết tiền thậtrồi.”
“Là như thế sao?” Hà Nhã dừng bước, suy nghĩ một tý: “Vậy mua cho tôimột chiếc bánh nướng được không? Một chiếc bánh nướng cũng không nổi à?”
Tôi vội chạy ù ra ngoài mua một chiếc bánh về.
“Sao chỉ mua mộtchiếc, anh không ăn sao?”
“Vậy tôi đi mua thêm một chiếc.”
Tôi quay lưng tính ra ngoài, Hà Nhã gọi lại: “Thôi kệ, chúng ta ăn chung vậy!”
Thế là cô nàng xinh đẹp mua sắm hơn mười nghìn trong một buổi trưa đãđứng ngoài phố cùng ăn một chiếc bánh nướng với tôi như bây giờ.
“Thơm thật!” Đôi mắt Hà Nhã cong lên như hai vầng trăng non: “Ăn đồ người ta mua đúng là khác thật đấy !”
Khi đưa tôi về nhà, Hà Nhã còn cất công gọi tôi lại chỉ để cám ơn: “Cámơn bánh nướng của anh, tôi rất vui vì anh đã mời tôi ăn. Cám ơn nhé !”
Nếu không phải vẻ mặt Hà Nhã rất nghiêm túc thì tôi nhất định sẽ chorằng cô ta đang mỉa mai mình. Suy nghĩ của người giàu có thật kỳ lạ nhỉ, một chiếc bánh mà cũng có thể vui như vậy.
Đầu tuần mới, tôi chính thức được sắp xếp vào một dự án. Sáng 10 giờ tôi phải tham gia họp dự án đầu tiên ở Mythory. Đây là dự án hợp tác vớimột công ty Ấn Độ, vì thể sẽ có lập trình viên bên Ấn Độ cùng thảo luậnqua điện thoại .
Học Tiếng Anh bao nhiêu năm, ngoại trừ trong giờ học, tôi chưa bao giờdùng nó để giao tiếp với người khác, đừng nói chi tới bàn thảo dự án.Phát âm của người Ấn Độ lại nổi tiếng là tệ hại, trước khi họp, tôi rấtlo lắng vì sợ mình không hiểu dẫn tới không thể làm tiếp dự án, vậy thì xấu hổ quá, làm sao còn mặt mũi làm việc trong công ty. Biết thế tôi đã ngoáy cho sạch hết ráy tai rồi.
Cuộc họp vừa bắt đầu, người bên phía Ấn Độ giới thiệu về yêu cầu dự án,tôi ngóng tai lên chăm chú lắng nghe với thái độ còn nghiêm túc hơn cảlúc thi nghe chuyển cấp, chỉ sợ mình sẽ nghe sót từ nào thì toi. Ngữ âmcủa người Ấn Độ quả là khủng bố, nếu tôi nói tiếng Anh kiểu đó trong giờ học thì thể nào cũng bị thầy cô tát mấy bạt tai rồi sau đó kéo ra ngoài làm mồi cho con chó becgie nhà họ mất.

 


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3