Thuần dưỡng - chương 13b

Cuối cùng Tần Thiệu cũng ỉu xìu liếc tôi một cái, nói: “Cô dám.”

Tôi nghĩ thầm, may mà còn nói được vài chữ, tôi bật dậy nhét nhiệt kế vào dưới tay anh ta.

Một lát sau, tôi lấy nhiệt kế ra nhìn, 40. 7 độ, chẳng trách nóng sốt như vậy. Tôi vội vàng cầm nhiệt kế đi tìm y tá, nói: “Y tá, 40. 7 độ rồi, nhanh đi xem đi.”

Y tá vội vàng nói: “Cô phải tìm bác sĩ mới được.”

Tôi nói: “Vậy bác sĩ đâu?”

Y tá nhíu mày nói: “Bác sĩ đang bận khám cho mấy người bị thương giác mạc.” Nói đoạn liền đi vào trong.

Tôi vội vàng kéo cô ấy lại hỏi: “Có bác sĩ khác không?”

Y tá nói: “Đêm nay chỉ có ba bác sĩ trực, đều bận cả rồi. Ai biết giao thừa năm nay lại xảy ra chuyện. Phải cấm pháo hoa như mấy thành phố lớn mới đúng.”

Nói xong y tá lại chạy vào trong.

Tôi nghĩ, chờ cô phân bổ được bác sĩ như thành phố lớn rồi hãy nói tới chuyện cấm pháo hoa.

Tôi quay đầu lại nhìn Tần Thiệu đang mong manh thở, nói: “Tần Thiệu, làm sao bây giờ? Tôi mới chỉ nghiên cứu cắt cổ tay tôi, chưa từng nghiên cứu phải hạ sốt thế nào. Anh chờ một chút, tôi đi lấy cho anh cốc nước ấm nhé.”

Tôi lấy cho Tần Thiệu một cốc nước ấm, nâng đầu anh ta dậy, chậm rãi đút cho anh ta uống. Bác sĩ và y tá còn đang bận rộn, bên ngoài vẫn lục tục đưa người bị thương đến. Trong lòng nghĩ, Tần Thiệu năm nay thật không may, ngay cả bị ốm cũng gặp ngay lúc cao điểm ở cái thị trấn khỉ ho cò gáy này, có lẽ chẳng cần tôi trộm tư liệu rồi ngáng chân anh ta đã quy tiên ở ngay cái thị trấn này rồi. Nếu người ta biết đường đường sếp tổng tập đoàn Thiệu Dương nóng sốt mà chết thì thật mất mặt.

Thời gian từng giây từng giây qua đi, Tần Thiệu còn sốt, bác sĩ y tá không ai hỏi thăm lấy một tiếng. Tôi thấy Tần Thiệu ngày một nóng, sắp giống với sự tưởng tượng của tôi đến nơi, bất chấp cái gì hình tượng, trực tiếp giật tung mành hét lên: “Có ai để ý đến chúng tôi hay không đây? Có phải cứ chảy máu sắp chết mới khám đúng không? Người đến sau chúng tôi đã băng bó tạm biệt rồi mà chúng tôi vẫn như không khí! Nóng sốt chết người các người đền được không? Các người có biết anh ta là ai không? Anh ta là sếp tổng của trụ cột kinh tế của nước ta, lợi nhuận kiếm được một năm đủ để đập tan cái bệnh viện rách nát này rồi xây cái mới! Nếu còn không chữa, sau này tra lại bác sĩ mấy người đừng làm nữa, về nhà tự mở phòng khám đi.”

Bác sĩ và y tá bên trong bị tôi gào đến giật mình, đều quay đầu nhìn tôi.

Tôi nói: “Nhìn cái gì. Nói mấy người đấy! Các người có bận nhưng ngay cả thời gian đưa một viên amoxicillin cũng không có chắc? Bệnh nhân đã sốt đến 41 độ rồi, chuyển thành viêm phổi mấy người có chữa hay không? Nếu phải vậy mới chữa tôi sẽ thương lượng với tổng giám đốc Tần, bảo anh ta cố gắng nhịn đến viêm phổi luôn đi.”

Cuối cùng một bác sĩ đi tới, lật mắt Tần Thiệu, đo nhịp tim, nói: “Tôi viết một đơn thuốc, cô đi lấy thuốc, truyền một bình dịch rồi nói tiếp.”

Tôi vội vàng nói được rồi vui vẻ đi lấy đơn thuốc, khi đi qua chỗ Tần Thiệu, tôi lấy tất cả tiền trong ví của anh ta, chạy về phía hiệu thuốc.

Không lâu sau, thuốc đã được lấy đến. Cõ lẽ tiếng rống vừa rồi của tôi phát huy tác dụng, cũng có lẽ chức vị của Tần Thiệu khiến bọn họ dao động, y tá tới đây rất nhanh.

Huyết quản của Tần Thiệu không nhỏ, nhưng y tá đâm vài lần cũng chưa đâm vào được. Tôi nghĩ cô nàng đây đang trả thù phải không, lại mắng: “Cô y tá này đang thực tập phải không? Sang năm mới phân công công tác đúng không? Nếu cô không cắm vào được, ông chú kỳ quái này nhất định sẽ đảm bảo sang năm cho cô thỏa mãn ở nhà nằm thẳng đến cuối năm luôn.”

Y tá liếc tôi một cái, không nhịn mà còn cáu kỉnh nói: “Cô bị điên à. Chọc không vào là rất bình thường.”

Tôi nói: “Kỹ thuật của cô không tốt còn không biết xấu hổ. Huyết quản của anh ta to như cây cột điện, cô gọi người khác lại đây, người phụ trách của các cô tối nay đâu? Tôi không tin dạo này y tá phải nịnh nọt mới được.”

Mắt thấy bên này lại ầm ĩ lần nữa, bác gái đội mũ y tá trưởng ở bên cạnh đi tới nói: “Cô đừng nóng giận, để tôi làm.”

Bà cô y tá già ra tảy chỉ chọc một cái là xong việc. Tôi trừng mắt khiêu khích cô nàng y tá kia. Sắc mặt cô ta đỏ bừng, vô cùng uất ức.

Tảng đá nặng nề trong lòng cuối cùng cũng hạ cánh xuống đất, tôi ngồi bên cạnh Tần Thiệu thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nghĩ lại kỹ thuật của y tá vừa rồi không tốt, tôi cãi lộn như thế cũng khiến cô ta sượng mặt. Hơn nữa, ngay từ lúc bắt đầu phỏng đoán người ta tôi đã thấy không vừa mắt, nhìn chuyện gì cũng có thành kiến. Cô gái trẻ, đừng vì người nhà bệnh nhân như tôi mà có bóng ma tâm lý đấy nhé.

Vì vậy, chờ cô ta đi qua chúng tôi lần nữa, tôi gọi cô ta lại.

Cô nàng trừng đôi mắt xếch lên nhìn tôi: “Có chuyện gì?”

Tôi nói: “Xin lỗi nhé, vừa rồi là tôi sai. Là tôi đau lòng quá thôi. Nếu bạn trai cô nóng sốt mà còn bị người ta đâm vài cái, cô cũng khó chịu đúng không? Vừa rồi giọng điệu tôi không tốt, cô đừng để trong lòng.”

Cô gái trẻ kia bĩu môi không nói gì.

Ha, cô nương này cũng kiêu căng quá nhỉ.

Tôi nói: “Giận làm gì, cô chưa gặp khi anh ta không bị bệnh đấy thôi, đảm bảo anh ta vừa bước vào cô sẽ là người đầu tiên chủ động chạy tới đón tiếp. Tôi tranh thủ cơ hội cho cô còn gì.”

Cô nàng kia nói một câu: “Tự cô đi mà tranh thủ.” Rồi bỏ chạy mất dạng.

Có điều mấy lần đổi bình dịch tiếp theo cô ta cũng để bụng, kiểm tra nhiều hơn một chút. Tôi tin tưởng có cô ta quan tâm hẳn sẽ không có vấn đề gì, an vị ở bên cạnh Tần Thiệu ngủ gật.

Khi tỉnh lại, trời đã mờ sáng.

Tôi dụi mắt, nhìn Tần Thiệu đang dựa vào tường mở to mắt nhìn tôi. Tôi sờ sờ trán anh ta, lại sờ trán mình, xem ra đã hạ sốt.

Tôi bơ phờ nói: “Anh cố tình hành hạ tôi đúng không? Đêm giao thừa chạy tới nhà tôi, đặc biệt tới để làm khổ tôi, thật hao tổn tâm sức của anh. Hay anh nghĩ cái thị trấn bé bằng lỗ mũi này của chúng tôi đêm 30 khách sạn không mở cửa nên đặc biệt tới bệnh viện ở nhờ một đêm.”

Tần Thiệu cười cười, nói: “Năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc.”

Tôi ngẩn người, cũng máy móc đáp lại một câu: “Năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc.”

Phát tài thì đừng nghĩ nữa, giữ sức khỏe đi. Trong đầu tôi lại thầm nghĩ vậy.

Tần Thiệu giúp tôi vuốt mớ tóc chổng ngược lên, nói: “Tối qua cô vất vả rồi.”

Tôi hừ một tiếng nói: “Cũng không vất vả lắm đâu. Anh có biết anh nặng tới mức nào không? Nhìn anh không béo, vì sao lại nặng như vậy? Thịt của kẻ có tiền làm bằng vàng hay sao.”

Tần Thiệu coi như không nghe thấy, nói: “Ừ, còn chuyện giúp tôi cãi nhau thì sao.”

Tôi lườm anh ta một cái: “Khi đó không phải anh đang sốt đến phát điên à? Tôi cứ nghĩ anh sắp tới cửa đại điện của Diêm Vương đi dạo một vòng rồi ấy chứ.”

Tần Thiệu cười cười, đôi môi trắng bệch nhếch thành một vòng cung xinh đẹp. Tôi thấy anh ta như vật rất giống những bà mẹ vừa sinh con xong, mồ hôi đầm đìa nằm trên giường bệnh còn lộ ra được nụ cười tỏ vẻ cuộc sống viên mãn.

Khi sắc trời hoàn toàn sáng, tôi gọi điện về nhà. Nay tôi nói dối bố mẹ đã quá mức trôi chảy, trực tiếp nói thẳng: “Bố, chúc mừng năm mới! Hôm nay con dậy sớm, ăn ít sủi cảo rồi vào thị trấn. Sợ đánh thức bố mẹ nên lén xuống lầu ăn, nhưng còn chưa ăn hết. Con mua ít hàng tết rồi sẽ về, trong nhà mình không có gì hợp cho các cụ ăn, con đi xem một lượt sẽ mang một ít về cho bố mẹ nhé.”

Tần Thiệu ở bên cạnh nhìn tôi, nói: “Nhìn cô kìa.”

Tôi trừng mắt với anh ta, nói: “Lẽ nào lại nói với bố tôi là: bố, nửa đêm hôm qua, vị đại nhân đang bao nuôi con, chính là vị đại nhân mà con bán thịt để chữa bệnh cho bố, đã tới. Con tiếp đãi anh ta một chút, hiện đang hẹn hò trong bệnh viện. Anh nghĩ nói vậy liệu lúc này tôi còn sống để ở đây với anh hay sao?”

Sắc mặt Tần Thiệu lại trắng hơn vài phần, giống như lên sân khấu diễn kinh kịch không cần hóa trang, nói: “Cô có nhất định phải nói khó nghe vậy không?”

Tôi thở phì phì nói: “Nhưng đây là sự thật. Khó nghe vì chính anh cũng cảm cảm thấy việc này thật xấu xí mà thôi. Nhưng cảm quan của anh không thay đổi được tính chất của nó.”

Đang nói đến đây, cô y tá tối qua tới kiểm tra bình dịch một chút rồi nói: “Mùng một đầu năm cãi vã cái gì? Đêm qua không phải cô còn yêu thương anh ta lắm sao? Vừa tỉnh lại đã cãi nhau. Đàn ông đúng là nhắm mắt ngậm miệng vào vẫn tốt hơn.”

Lòng tôi không khỏi dâng lên sự thành kính đối với cô gái này. Tuổi còn trẻ đã nhìn thấu bản chất của bọn đàn ông, một câu nói toạc thiên cơ, đúng là phẩm chất siêu nhiên.

Tôi nói: “Em gái y tá này, chũng ta coi như quen biết, chờ chị kiếm được tiền rồi sẽ mời em ăn ở nhà hàng đắt tiền nhất nhé.”

Cô y tá không trả lời, chỉ nhìn Tần Thiệu rồi nói: “Có điều đàn ông nhà chị mở mắt đẹp trai hơn là nhắm mắt. Thật giống một ngôi sao.”

Tôi kích động nói: “Jang Dong Gun, đúng không?”

Cô y tá nói: “Là ai?”

Tôi lại kích động nói: “Là diễn viên Hàn Quốc đóng “All About Eva” ấy. Vô cùng đẹp trai, nhớ không, chính là ông chú chân dài ấy.”

Cô y tá nói: “Bây giờ là năm nào rồi. Tôi chỉ biết Super Junior thôi, Heechul của chúng tôi thật là đẹp.”

Tôi nhất thời xuất hiện loại cảm giác bất lực đối với khoảng cách giữa chúng tôi.

Vì là mùng một tết, ở cửa bệnh viện ngay cả quán bán đồ ăn sáng cũng không có, cửa hàng duy nhất còn mở là một tiệm tạp hóa, tôi mua một ít bánh mỳ, bánh quy, lại mua thêm một hộp sữa đậu rồi trở về phòng bệnh. Khi ngang qua hành lang bệnh viện, tôi bỗng thấy một cây mai đang nở rộ, thừa dịp xung quanh không có ai, hái một cành nhỏ, cắm trong túi đồ ăn len lén bỏ chạy.

Tần Thiệu bị bệnh nên có vẻ thu lại rất nhiều mũi nhọn, nhắm mắt dưỡng thần, nhìn anh ta càng giống một ông chú trung niên đẹp trai phong độ. Tôi nhìn gương mặt anh ta, nghĩ về ý nghĩa của việc tôi đang làm. Là vì chuộc tôi hay vì yên tâm? Tôi hoàn toàn có thể bỏ mặc anh ta trong cái thị trấn hoang sơn cùng cốc này, mặc anh ta tự sinh tự diệt. Anh ta cũng rất có tiền, chỉ cần vung tiền ra có lẽ rất nhiều người sẽ hầu hạ anh ta như Ngọc Hoàng đại đế. Trước kia, khi đối mặt với Tần Thiệu, trong lòng tôi chưa bao giờ buông con dao nhọn ra. Ban đầu vì sợ mới cầm dao làm công cụ phòng vệ; sau này vì thù hận mới cầm dao, bất cứ lúc nào cũng muốn đâm anh ta thành thương tích đầy mình. Nhưng nay huyết hải thâm thù cuối cùng đã tới điểm dừng, tôi đã có thể thu hồi con dao nhọn này. Chỉ là, ngoại trừ đối mặt anh ta một cách châm chọc, đã từ lâu tôi không còn biết phải dùng tư thế nào khác để đối diện với anh ta. May mắn là trong thời gian tới không xa, tôi không cần phải đối mặt với anh ta nữa.

Tần Thiệu mở mắt nhìn tôi, thấy tôi vẫn nhìn mình không nhúc nhích, có chút xấu hổ nói: “Nhìn cái gì?”

Tôi đưa bữa sáng và sữa đậu cho anh ta, nói: “Nhìn thêm vài lần khi còn có thể, sau này sẽ không nhìn thấy được nữa.”

Tần Thiệu không nói gì, chỉ nhíu mày uống sữa. Tôi cầm lấy hộp sữa đậu đã hết, tới vòi nước bên cạnh lối đi nhỏ rửa sạch, rót đầy một bình nước rồi trở về, cắm cành mai vào trong. Không khí trầm lặng trong phòng bệnh thoáng chốc sinh động hẳn lên. Tần Thiệu cũng rất thích hoa mai, nhìn cành mai đến ngẩn người, còn nói một câu: “Từ trước đến giờ tôi còn chưa bao giờ tặng hoa cho cô.”

Tôi nghĩ thầm chỉ cần đại tài phiệt nhà anh tử tế với tôi một chút là được, tôi nào dám hy vọng xa vời.

Tần Thiệu nói: “Chờ khi về thành A, tôi tặng cô một bó lớn nhé, hay là cũng tặng cô hoa mai?”

Tôi nghĩ, khi quay về thành phố A ước chừng tôi phải mua hoa cúc tặng anh rồi. Thừa dịp tâm trạng Tần Thiệu không tệ lắm, tôi nói với anh ta: “Tần Thiệu, chiều anh về thành phố A đi, anh xem ở đây ngay cả bữa cơm no cũng không có mà ăn, tôi trở về cũng vì muốn ở bên bố mẹ tôi, hai chúng ta trải qua ngày mùng một ở bệnh viện cũng không hay. Sức khỏe bố tôi không tốt, vất vả lắm tôi mới trở về được một chuyến, muốn ở đây khoảng nửa tháng. Khoảng qua mùng mười tháng hai tôi sẽ trở về. Tiền anh cứ khấu trừ theo ngày đi.”

Tôi cho rằng Tần Thiệu sẽ không đồng ý, dù sao cũng phải mắng tôi một trận, không ngờ anh ta trầm tư một lúc rồi nói: “Được. Khi nào muốn về thì gọi cho tôi. Tôi sẽ bảo người tới đón.”

Tôi gật đầu, trong lòng lại nghĩ ngày đó đại khái sẽ không bao giờ đến. Nghĩ đến cuộc nghiệt duyên giữa tôi và Tần Thiệu sẽ kết thúc trong ngày hôm nay, tôi không cảm thấy trút được gánh nặng như đã tưởng tượng, ngược lại còn có chút trống rỗng. Cảm giác trống rỗng này không biết trốn trong góc nào, tôi muốn gãi cũng không gãi được, muốn lấp đầy cũng không lấp đầy được. Giống như một người chạy marathon đến đoạn cuối, nhưng bước chân vì quán tính nên vẫn không chậm lại được, đành phải ở tại chỗ không ngừng dậm chân tới lui.

Truyền nốt bình nước cuối cùng, tôi đỡ anh ta vào xe, sau đó lái xe đưa anh ta tới sân bay. Tần Thiệu vốn muốn lái xe về nhà, tôi thấy dáng vẻ suy yếu của anh ta nên nhất quyết đưa anh ta tới sân bay. Cao điểm mùa xuân đã kết thúc vào tối hôm qua, mùng một đầu năm, vé máy bay đi thành phố A vô cùng dễ mua. Chúng tôi mua được vé chỉ hai giờ sau sẽ cất cánh. Tôi nhét vào trong ví tiền của Tần Thiệu, ngồi ở phòng chờ khoang hạng nhất với anh ta một lúc.

Bởi vì tự cho đây là vĩnh biệt, hơn nữa cuộc sống của tôi sắp sang một chương mới, tôi không cứng nhắc như trước kia, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh anh ta. Tần Thiệu cầm một quyển tạp chí tài chính kinh tế được cung cấp miễn phí trong phòng chờ, đang chậm rãi lật xem. Tôi không có việc gì để làm, ở bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang. Ngón tay Tần Thiệu thon dài, móng tay cắt rất sạch sẽ, mặc dù đã kết hôn nhưng không đeo nhẫn cưới. Từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết trong lòng bàn tay phải của anh ta, từ đầu bên này của lòng bàn tay kéo thẳng sang bên kia, mới nhìn còn tưởng là một đường tình duyên thật dài.

Tôi nghĩ khoảng thời gian hai chúng tôi ở bên nhau đúng là một đoạn lịch sử dằn vặt lẫn nhau, luôn là anh đâm tôi một dao, tôi cắt anh một dao. Tuy trên thực tế, vết sẹo trên tay trái tôi là do tự tôi cắt, vết thương trên tay phải của anh ta cũng do tự anh ta làm ra. Nhưng chúng tôi đều biết, những dấu vết đó đều vì đối phương mà thành. Còn hiện tại giống như một bộ phim điện ảnh vì ngược mà ngược buồn chán, nam nữ diễn viên đã kiệt sức với tình trạng này, đều vội vã nhìn đồng hồ chờ đợi tan cuộc. Chữ END còn chưa xuất hiện trên màn hình, nữ diễn viên đã vội vã rời đi.

Đại khái là tạp chí quá vớ vản, rất nhanh Tần Thiệu đã xem xong. Tôi thấy giờ bay sắp đến, bắt đầu nghĩ tới chuyện tạm biệt. Tần Thiệu bỗng quay đầu nói: “Chờ cô trở về, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.”

Sau đó anh ta đứng lên, ôm lấy vai tôi nói: “Những chuyện quá khứ hãy để nó trôi về quá khứ đi. Chúng ta hãy quên hết tất cả đi nhé.”

Tôi không biết Tần Thiệu có ý gì khi nói những lời này. Tần Thiệu nói quên đi trước kia, ý là anh ta định buông tha cho tôi không coi tôi là con gái của kẻ thù nữa? Vậy bắt đầu một lần nữa là thế nào? Làm một tình nhân vô tư, cùng anh ta yên bình sống qua lúc hoạn nạn?

Lịch sử chính là lịch sử, là những thứ chắc chắn đã từng xảy ra. Để quên chúng cần thời gian cả đời, muốn bắt đầu một lần nữa chỉ có thể chờ kiếp sau.

Nhưng tôi bỗng nhiên không đành lòng để Tần Thiệu nói với tôi những lời thiện ý, tốt đẹp. Đây là câu nói cuối cùng của cuộc gặp mặt cuối cùng giữa chúng tôi, vì vậy tôi để mặc anh ta ôm, tựa vào vai anh ta nói: “Được.”

Tôi đứng trong sân bay trống trải, gió Bắc thổi qua một khoảng đất mênh mông, hóa thành một gã thô bạo càn quấy tàn sát trang phục mỏng manh của tôi. Máy bay ngày một xa, dần dần biến thành một điểm đen, cuối cùng biến mất.

Tôi vẫy tay về phía chiếc máy bay, nói câu: “Sayounara*!”

* Tạm biệt, tiếng Nhật.