Nơi ấy có anh - Chương 04 - Phần 4

Khi Ngân Hằng về đến nhà, đã thấy bà Kim Lương thân chinh ra mở cửa. Bà ta nhìn Ngân Hằng đầy ngượng ngập, rồi ấp úng nói:

- Dì nấu cơm rồi, con cứ về phòng tắm rửa đi. Lát nữa ba con về, chúng ta ăn cơm.

Ngân Hằng nhìn bà ta một cái không nói gì đi thẳng lên phòng.

Cô đi ngay qua phòng của Ngân Quỳnh, cửa khép hờ, nhìn vào bên trong thấy Ngân Quỳnh đang úp mặt xuống bàn khóc lóc. Cô biết Ngân Quỳnh khóc vì điều gì, lòng cô cũng rất đau.

Ở đời, con người ta có nhiều sự chọn lựa, nhưng đa số đều ích kỷ, chọn lựa việc có lợi cho bản thân. Lần này cô cũng muốn ích kỷ một lần, muốn để cho bản thân mình một lần tự do.

Khi ba cô về nhà, người giúp việc lên gọi cô xuống ăn cơm. Trên bàn chỉ có ba cô, bà Kim Lương, bé Bảo. Còn Ngân Quỳnh thì không.

- Ngân Quỳnh sao không xuống ăn cơm? - Ba cô hỏi người giúp việc.

- Cô ấy bảo, cô ấy khó ở trong người, không muốn ăn cơm.

- Để em lên xem con bé thế nào. - Bà Kim Lương e dè nói. - Mọi người cứ ăn cơm trước đi.

Nói rồi bà ta đi lên lầu, Ngân Hằng nhìn theo. Trong lòng cô một chuỗi bất an dâng trào.

Đêm đó, Ngân Quỳnh sốt cao, miệng nói lảm nhảm, nhưng nhất quyết không chịu đi bệnh viện. Ba cô lo lắng vô cùng, khuyên bảo hết lời. Bà Kim Lương nước mắt ngắn dài bên cạnh năn nỉ. Ngân Hằng đứng một bên lo lắng.

Cuối cùng Ngân Quỳnh khóc đầy nước mắt nắm lấy tay ba cô nhìn ông van cầu:

- Ba, ba đừng ly dị với mẹ nha ba, con cầu xin ba!

Ông đưa tay vuốt ve gương mặt đầm đìa nước mắt của Ngân Quỳnh, sau đó nhìn vẻ mặt hối lỗi của bà Kim Lương, cuối cùng ông nhìn Ngân Hằng. Cô quay mặt đi không nhìn lại ông, từ từ cất bước ra ngoài, đằng sau là tiếng thở dài của ba cô.

Ngân Hằng bước vào trong ngôi chùa bỏ hoang đó. Không biết ngôi chùa này có từ bao giờ, nhưng nó bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Mỗi khi buồn bã, Ngân Hằng đều chạy đến đây ngồi khóc. Dường như chỉ có sự yên tĩnh nơi đây mới có thể làm lòng cô lắng dịu lại mỗi khi khóc xong. Cũng đã lâu lắm rồi cô không đến đây nữa, bởi vì bà Kim Lương hay làm khó cô mỗi khi cô đi đâu đó về.

Hôm nay cô lại đến đây ngồi, nếu như Minh Nhật không nhắc lại, cô đã quên mất là có một nơi vẫn dành cho mình. Tâm tư Ngân Hằng đầy mâu thuẫn và hỗn loạn.

Tha thứ hay tiếp tục hận thù?

Trong đầu cô hai mâu thuẫn này đối nghịch với nhau, đấu tranh với nhau. Bỏ qua cho bà Kim Lương, tiếp tục sống cuộc sống cam chịu, hay thẳng thừng xua đuổi bà ta để bắt đầu lại cuộc sống mới.

Nếu như cô chọn bỏ qua, vậy cuộc sống sau này của cô và Gia Bảo sẽ thế nào, có sự đổi khác không khi có lời hứa ăn năn của bà Kim Lương như thế?

Còn nếu cô không chấp nhận tha thứ cho bà ấy thì sao? Ba cô cuối cùng có chọn lựa ly hôn hay không? Ngân Quỳnh sẽ thế nào?

Nhìn Ngân Quỳnh đau khổ đến suy sụp như thế, cô cũng không đành lòng, không nhẫn tâm ép buộc hai mẹ con họ phải rời nhau ra.

Cô rơi vào cái cảm giác làm người xấu không được, làm người tốt cũng chẳng xong.

- Mẹ ơi, con phải làm sao hả mẹ?

Ngân Hằng bỗng thấy nhớ mẹ vô cùng, nước mắt cô rơi xuống, cảm giác bất lực khó xử và đau khổ dồn đến. Nếu như có mẹ ở đây, có lẽ mẹ sẽ cho cô lời khuyên bảo tốt nhất. Mà nếu như mẹ cô còn sống, có lẽ cô sẽ không sống trong khổ sở thế này.

Một chiếc khăn đưa tới trước mặt cô, một chiếc khăn màu xanh nhạt, được xếp ngay ngắn. Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn lên. Minh Nhật đứng trước mặt cô, vẻ mặt trầm lặng rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh. Minh Nhật không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cứ thế im lặng dùng khăn giúp cô lau khô nước mắt.

- Lúc mình nhìn thấy Hằng lần đầu tiên, Hằng khóc rất nhiều rất lớn, không như bây giờ, đến khóc cũng kiềm chế. Hãy đem hết buồn phiền trong lòng theo nước mắt trôi hết ra ngoài.

- Bây giờ không giống như lúc đó, bị đánh một trận không khóc, rồi lén lút khóc lớn ở đây. Bây giờ bản thân mình rất mâu thuẫn, bởi vì mình không biết có nên kiên quyết bắt ba mình ly hôn với dì hay không?

- Có muốn biết ý kiến của mình không? - Minh Nhật nhìn thật sâu trong đôi mắt Ngân Hằng hỏi.

Ngân Hằng chớp mắt một cái rồi khe khẽ gật đầu. Có lẽ bây giờ cô cần nhất là ý kiến của người khác để giải quyết mâu thuẫn trong lòng mình.

- Nếu là mình, mình sẽ chọn lựa sự ích kỷ cho bản thân. - Minh Nhật lập tức đáp ngay câu trả lời của mình. Sau đó cậu chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm nói:

- Đó chính là cuộc đời. Cuộc đời vốn dĩ rất khắc nghiệt, mọi người giẫm đạp lên nhau mà sống. Đôi khi con người ta có thể rộng lượng bỏ ra hàng trăm triệu để quyên góp cho người nghèo, đôi khi người ta sẵn sàng giơ tay ra để cưu mang cho những số phận nghèo khổ. Nhưng một khi dính líu đến lợi ích bản thân thì dù là anh chị em ruột đi nữa họ vẫn kéo nhau ra tòa đòi quyền lợi cho mình. Đó chính là sự ích kỷ, sự tư lợi riêng trong lòng mỗi con người. Chẳng ai có thể trách được họ, bởi vì ai cũng phải vì bản thân mình mà sống.

Nói đến đây, Minh Nhật quay lại nhìn Ngân Hằng, ánh mắt cậu ẩn chứa một sự lạnh lẽo khôn cùng.

- Cho nên bạn cũng vậy, hãy vì bản thân mình mà sống ích kỷ một lần. Huống chi bạn còn có Gia Bảo, bạn có thể không vì mình nhưng cũng nên vì thằng bé. Bạn không thể cứ mãi cúi đầu như thế. Dù là ích kỷ đi chăng nữa cũng cần một dũng khí rất lớn để thực hiện sự ích kỷ của bản thân mình.

Lời Minh Nhật nói gây xáo động không ngừng trong lòng Ngân Hằng. Bản chất của con người là tham lam và ích kỷ, không ai có thể trách được họ, bởi vì họ không chỉ sống cho bản thân mình mà còn là sống cho người mình thương yêu nhất. Cô không chỉ tham lam ích kỷ cho bản thân mình, mà còn là vì Gia Bảo.

Trong lòng Ngân Hằng hạ quyết tâm, cô phải ích kỷ một lần. Cô nhìn Minh Nhật gật đầu, khóe môi cong lên nói:

- Cám ơn bạn đã giúp mình có được dũng khí làm người này.

- Không có gì, mình đã nói, chúng ta có nhiều tâm trạng giống nhau nên mình hiểu rõ. Mình cũng là người chọn con đường ích kỷ cho bản thân mình, sự ích kỷ của mình vì bà nội đã mù của mình. - Minh Nhật khẽ cười lắc đầu buồn bã đáp.

Ngân Hằng nở nụ cười tươi nhìn Minh Nhật, quả thật, chỉ có Minh Nhật mới có thể giúp cô tháo đi khúc mắc trong lòng mình.

- Bạn mau về nhà đi! Nếu sau này có chuện gì buồn thì nói cho mình nghe, chúng ta cùng bàn bạc thử xem. Bạn trốn đến đây, Gia Bảo không tìm thấy bạn nên rất sợ, thằng bé gọi đến nhà mình hỏi có phải bạn đã bỏ đến nhà mình ở hay không. Thằng bé tưởng bạn bỏ nó, đã khóc rất nhiều. Mình mới đoán bạn đến đây.

- Uhm… mình sẽ về ngay, tạm biệt và cám ơn bạn!

- Tạm biệt!

Ngân Hằng từ từ lui bước ra về, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc kệ tương lai ra sao, cô nhất định phải tranh đấu tìm kiếm một vùng trời tự do.

Mặc kệ ba cô quyết định ra sao đi chăng nữa, ít ra cô cũng thấy mình đủ dũng cảm, đủ mạnh mẽ để tiếp tục tồn tại trong cuộc sống đáng sợ này.

Thoảng trong gió, Ngân Hằng nghe vang vọng lời mẹ mình từng nói: "Phẩm chất tốt đẹp nhất của đời người là lòng khoan dung tha thứ.”

- Này! Tặng cho bạn. - Lâm Phong cười tít cả mắt giơ cao một cái hộp hình vuông được gói rất đẹp trên tay mình rồi đặt trước mặt Ngân Hằng, ánh mắt cực kì trông đợi, trông như chú cún con mong đợi được thưởng.

- Cái gì vậy? - Ngân Hằng ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn món quà trước mặt rồi nhìn Lâm Phong hỏi.

- Bí mật! - Lâm Phong nhún vai lắc đầu cố tạo vẻ kì bí.

- Mình không lấy đâu. - Ngân Hằng đẩy cái hộp trả về trước mặt Lâm Phong từ chối.

Gương mặt tươi cười của Lâm Phong bỗng xụ xuống buồn thiu như trẻ con bị lấy mất niềm vui, ngước đôi mắt đầy đáng thương hỏi Ngân Hằng:

- Tại sao?

- Không phải là sinh nhật mình, cũng không phải ngày gì đặc biệt vì sao bạn lại tặng quà cho mình? - Ngân Hằng nhìn cậu hỏi ngược lại.

- Cứ coi như là quà học trò tặng cô giáo đi! - Lâm Phong cố ép.

- Mình đến dạy có lãnh lương mà, không cần phải tốn thêm tiền mua quà tặng mình đâu. - Ngân Hằng nhất quyết từ chối. Cô bất đắc dĩ mới đến dạy Lâm Phong, cô không muốn mắc nợ gì với cậu hết.

Lâm Phong thở dài một hơi chán nản rồi nói, giọng cậu có chút nhõng nhẽo:

- Coi như nể mặt mình mà nhận món quà này đi. Mấy hôm nay mình rất ngoan, lúc nào cũng ngồi ở nhà học, chỉ đi ra ngoài mua món này cho bạn thôi đó. Dù sao mình cũng đã mua rồi, không thể trả lại người ta được. Đây cũng là một tấm lòng, bạn lẽ nào cứ phải từ chối phụ lòng của mình sao.

Ngân Hằng nghe Lâm Phong nói như thế thì cũng không nỡ, bèn miễn cưỡng đưa tay ra nhận món quà của Lâm Phong, nhưng nghiêm nghị nhắc nhở:

- Mình chỉ nhận lần này thôi đó.

Lâm Phong vui vẻ cười gật đầu. Nét mặt tươi rói như hoa hướng dương giữa trời xuân thật vô cùng đáng yêu khiến Ngân Hằng cũng vui theo mà khóe môi cười khẽ. Cô nhìn món quà trên bàn rồi tò mò muốn biết bên trong chiếc hộp là cái gì.

Khi Lâm Phong đưa Ngân Hằng về đến nhà, nhìn món quà cầm chắc trên tay Ngân Hằng cậu khẽ cười hài lòng, nhìn cô căn dặn:

- Khi về phòng, nhất định phải mở món quà này liền nha.

Lâm Phong làm Ngân Hằng rất tò mò, không biết món quà cậu tặng cô là gì mà lại bí mật đến thế, cô khẽ gật đầu nhận lời cậu.

Lâm Phong bèn trèo lên chiếc xe đạp nhanh chóng chạy đi. Ngân Hằng nhìn theo một lát rồi quay lưng đi vào nhà.

- Con về rồi sao? - Bà Kim Lương vội vã chạy ra mỉm cười nhìn cô hỏi thân thiết.

Ngân Hằng làm mặt lạnh nhìn bà một cái không trả lời rồi bỏ đi thẳng về phòng.

Mấy ngày hôm nay, bà ta rất cố gắng thay đổi. Tự mình nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa mà không cần sai bảo người làm. Quần áo của Ngân Hằng cũng được bà ta xếp gọn gàng cho vào tủ. Trước đây, bà ta luôn để cô tự làm, không cho người giúp việc động đến.

- Bà làm ơn đừng có động đến đồ của tôi, tôi không thích bà bước chân vào phòng tôi. - Ngân Hằng lạnh nhạt từ chối sự ân cần của bà ta.

Khi nấu cơm cũng toàn là món cô và Gia Bảo thích ăn.

Gia Bảo còn nhỏ cứ vô tư ăn không suy nghĩ, nhưng Ngân Hằng chỉ gắp vài đũa rồi hừ lạnh nói:

- Mùi vị chẳng thể nào bằng được với lúc mẹ tôi làm.

Bà Kim Lương tái mặt nhưng chẳng dám nói gì. Ngân Quỳnh cũng không dám lên tiếng bênh vực mẹ mình, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

- Chuyện của cái nhà này, từ nay không cần bà nhúng tay vào nữa. - Thấy thái độ dứt khoát của Ngân Hằng, ba cô bèn nói.

Bà Kim Lương ôm mặt ngồi khóc, luôn miệng tự trách:

- Tôi biết lỗi của mình rồi mà… xin ông… xin ông… cho tôi một cơ hội đi có được không!

Ngân Quỳnh nhìn mẹ cũng rơi nước mắt khóc theo, cô nghẹn ngào gọi:

- Ba…

Nhưng ông cũng chỉ đành thở dài buông đũa xuống rồi đứng dậy bỏ đi lên lầu. Gia Bảo nhìn mọi người khóc lóc, ba nổi giận bỏ đi, cũng mếu máo nắm tay Ngân Hằng lắc lắc gọi:

- Chị…

Ngân Hằng quay đầu nhìn em trai, xoa đầu nó vài cái rồi cũng đứng dậy bỏ đi lên lầu.

Cô bây giờ mà nói, dù bà Kim Lương có tỏ thái độ ân cần bao nhiêu, ăn năn bao nhiêu, hối lỗi bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không tiếp nhận. Cô không muốn bà ta có cơ hội mộng tưởng thêm nữa

Cầm món quà trên tay quay về phòng trong ánh mắt tuyệt vọng của bà Kim Lương, Ngân Hằng chẳng còn lòng dạ nào muốn mở ra xem món quà bên trong là cái gì.

Vì thế cô lấy quần áo đi tắm, khi trở ra bên ngoài trời sẫm tối bắt đầu đổ mưa. Cô nghe tiếng nhạc êm dịu vang lên trong phòng mình, mở cửa bước vào thấy Gia Bảo đang ngồi trên giường mình, tay cầm một chiếc điện thoại di động màu hồng rất đẹp, chiếc hộp quà bị xé ra tan tành.

- Chị… chị mua điện thoại cho Bảo phải không chị? - Gia Bảo thấy Ngân Hằng thì cười hớn hở reo lên hỏi.

Ngân Hằng nghe tiếng điện thoại reo, vội vàng đóng cửa lại chìa tay nói:

- Bé Bảo ngoan, trả điện thoại cho chị! Mai mốt chị mua điện thoại khác cho em.

Bé Bảo cứ nghĩ đây là điện thoại đồ chơi mà Ngân Hằng mua cho nó, nên rất vui, nghe Ngân Hằng nói vậy thì xụ mặt buồn bã trả lại cho cô. Ngân Hằng xoa đầu em trai rồi nhìn thằng bé tiu nghỉu đi ra ngoài mới bắt máy.

Ngân Hằng trước nay chưa từng xài điện thoại di động nên lúng túng một lúc mới có thể mở máy:

“A lô!”

Đầu dây bên kia im lặng không đáp, chỉ có tiếng thở run run.

“Lâm Phong?” - Ngân Hằng khẽ gọi

“Mình chờ bạn bắt máy rất lâu.” - Giọng Lâm Phong run rẩy nói.

“Xin lỗi!” - Ngân Hằng đáp, nhưng nhận ra giọng nói run run của Lâm Phong thì hơi hoảng hốt hỏi: “Bạn đang ở đâu?”

“Mình...” - Đáp lại lời Ngân Hằng là tiếng ngập ngừng của Lâm Phong và tiếng mưa vần vũ mỗi lúc một lớn.

“Bạn ở trước nhà mình sao?” - Ngân Hằng nhanh chóng đoán được nơi mà Lâm Phong đang ở.

“Uhm...”

Ngân Hằng vội vơ cái áo khoác mặc vào vì cô đang bận trên người một bộ đồ không tiện chạy ra ngoài với bộ dạng như thế.

Ngân Hằng cầm dù bước ra ngoài, nhìn trước ngó sau tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy Lâm Phong đang đứng bên ngoài mái hiên nhà hàng xóm. Thân hình cao lớn tựa vào cánh cửa nhà khẽ run lên từng trận theo những cái lạnh giá của gió lùa. Mái tóc bị ướt phủ trên trán lại khiến cậu tỏa ra một sức hút. Đôi mắt cậu cụp xuống để lộ đôi hàng mi đen dài rất đẹp phủ bên trên cái mũi cao thanh, nhìn chiếc điện thoại trên tay suy tư. Dáng vẻ của cậu lúc này trông vô cùng quyến rũ.

Ngân Hằng bước nhanh về phía cậu, một tay siết chặt cây dù trên tay, một tay siết chặt cái điên thoại - món quà mà Lâm Phong vừa tặng.

- Đồ ngốc! - Cô bước đến nhìn Lâm Phong khẽ mắng. - Sao lại không về nhà mà gọi cho mình, đứng dưới mưa thế này không lạnh sao.

Lâm Phong không ngờ Ngân Hằng lại ra đây, cô đột nhiên tắt máy khiến cậu buồn khôn tả, chỉ biết thẫn thờ nhìn cái điện thoại mà chẳng thể làm gì trong cơn mưa dầm dề này.

- Bạn… - Lâm Phong sững sốt kêu lên. - Mình thấy lần trước bạn không biết số điện thoại của mình, cũng không có điện thoại… nên mình… Mình chỉ là muốn để tiện liên lạc thôi, không có ý gì đâu. - Lâm Phong vội vàng lên tiếng phân bua, cậu sợ Ngân Hằng hiểu lầm. - Mình chỉ muốn chắc là có thể liên lạc được với bạn rồi mới ra về, chỉ là không ngờ trời lại mưa.

Ngân Hằng nhìn cái vẻ ấp a ấp úng của Lâm Phong cố giải thích tại sao cậu đã đánh xe chạy đi rồi còn vòng lại đợi trước nhà cô khác xa với dáng vẻ ngông cuồng ở lớp thì cảm thấy cậu rất đáng yêu.

Lâm Phong thoáng đỏ mặt khi nhìn thấy bộ dạng bình dị của Ngân Hằng lúc ở nhà, cô bận một bộ đồ cổ hình vuông, để lộ một khoảng vai trần, dù cho chiếc áo khoác che đi, vẫn để lộ một khoảng vai trần cùng chiếc cổ trắng thon thon của cô. Cái quần lửng trên mắt cá chân một đoạn bị mưa làm ướt một khoảng bên dưới. Lâm Phong vội kêu lên:

- Bạn vào nhà đi, bên ngoài mưa ướt sẽ lạnh đó. Mặc kệ mình, mình không sao đâu.

Ngân Hằng nhìn Lâm Phong bị mưa ướt lạnh run mà còn lo cho cô, trong lòng có chút rung động, cô giương dù cao hơn một chút kéo Lâm Phong bước vào dù cùng mình.

- Vào nhà mình đi! - Cô khẽ khàng bảo Lâm Phong.

Lâm Phong có chút ái ngại hỏi lại:

- Không sao chứ?

- Không sao. - Ngân Hằng đáp.

Hai người cùng che dù dắt chiếc xe đi vào nhà Ngân Hằng.

Hai người vừa vào nhà. Bà Kim Lương nhìn Lâm Phong dò xét lên tiếng hỏi Ngân Hằng:

- Bạn con à?

Ngân Hằng thoáng đỏ mặt một chút, lúng túng gật đầu với bà Kim Lương. Cô chưa từng dẫn bạn nam nào về nhà, lại bị bà Kim Lương bắt gặp như thế này nên ngượng vô cùng.

- Bạn ấy bị mắc mưa, nên con cho bạn ấy vào nhà tạm trú. - Cô cố ý nhấn mạnh hai từ cuối để bà Kim Lương không hiểu lầm.

- Uhm, hai đứa lên phòng trước đi, dì làm cái gì ấm rồi đem lên sau. - Bà Kim Lương gật đầu hiểu chuyện nói.

Ngân Hằng vốn chỉ định để Lâm Phong vào nhà trú mưa một lát mà thôi, vốn định cho cậu ngồi ở phòng khách đợi tạnh mưa mới về. Không ngờ bà Kim Lương lại bảo cô dẫn Lâm Phong về phòng như thế, nếu bảo không được thì cũng thấy khó xử, nhưng nếu dẫn cậu vào phòng thì…

Ngân Hằng nén tiếng thở dài, miễn cưỡng dẫn Lâm Phong vào phòng.

Lâm Phong vừa bước vào phòng Ngân Hằng, cậu đã cảm nhận được một mùi hương nhè nhẹ, không khí trong phòng ấm áp. Lần đầu tiên cậu bước vào phòng con gái, lại là phòng của Ngân Hằng, tim cậu không khỏi đập loạn xạ cả lên, mặt thoáng ửng hồng, cả người nóng bừng lên khiến cái lạnh nhanh chóng bị xua đi.

- Ngồi đi! - Ngân Hằng chỉ tay vào ghế bàn học của mình nói.

Khi Lâm Phong ngồi xuống thì không khí giữa cả hai trở nên gượng gạo. Không phải chưa từng ở riêng với nhau, chỉ là bối cảnh lần này lại là phòng của cô.

Ngân Hằng đưa chiếc khăn của mình cho Lâm Phong lau tóc, Lâm Phong liền dùng nó lau khô đầu, nhưng khăn của cô có mùi hương chanh khiến tim cậu lần nữa co bóp mạnh. Tay cậu ngừng lại run run, ngây ngất.

Ngân Hằng cứ tưởng cậu vụng về nên đưa tay lấy khăn giúp cậu lau tóc. Tay hai người bất ngờ chạm vào nhau, một cảm giác kì lạ xuất hiện khi hai bàn tay chạm vào nhau như một luồng điện xẹt qua. Cả hai ngây người nhìn nhau bối rối.

Cũng may lúc đó bà Kim Lương bê hai ly trà gừng nóng lên. Ngân Hằng rút tay lại, bước lui vài bước. Lâm Phong quay đầu cố lau sạch nước trên tóc.

- Dì mang nước lên cho hai đứa, uống đi kẻo cảm lạnh. - Bà Kim Lương nhỏ nhẹ nói, nhưng cả hai người không còn đầu óc nghe thấy tiếng nói của bà. Bà Kim Lương cũng không nán lại mà bước nhanh đi ra ngoài.

- Sao bạn không bắt máy ngay? - Lâm Phong tìm chuyện để nói, xóa bỏ không khí ngượng ngập xung quanh.

- Mình... mình không quen sử dụng. - Ngân Hằng ngượng ngùng khai thật.

Lâm Phong sau chút ngạc nhiên thì gật đầu tỏ ý hiểu, rồi nhanh nhảu nói:

- Để mình hướng dẫn cho bạn!

Ngân Hằng vốn dĩ thấy món quà này khá đắt tiền, không muốn nhận, nhưng Lâm Phong đã đứng chờ dưới mưa nên không nhẫn tâm trả lại, phụ lòng tốt của cậu bèn gật đầu để cho Lâm Phong hướng dẫn cách sử dụng điện thoại.

Hai cái đầu chụm vào nhau tìm hiểu cái điện thoại, không hề hay biết bên ngoài có ánh đèn flash chớp liên tục.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3