Nơi ấy có anh - Chương 04 - Phần 1

4

Tương lai bắt đầu từ ước mơ

Chủ nhật, Ngân Hằng và Minh Nhật cùng nhau tản bộ đi chợ, nhìn vẻ tháo vát của Minh Nhật khi đi chợ Ngân Hằng hơi bất ngờ. Minh Nhật còn giành việc xách đồ nặng với cô, vậy mà cậu ấy vẫn sải bước đi phăng phăng về phía trước.

Ngân Hằng nhìn theo bóng dáng của Minh Nhật, cái dáng mảnh khảnh nhưng lại vững chắc vô cùng. Cậu so với Lâm Phong và các bạn nam cùng trang lứa rất khác biệt. Cậu trầm lặng không ồn ào, cậu thấu hiểu và không xốc nổi, cậu lí trí chứ không ngốc nghếch.

Đôi khi nhìn cậu như một chàng thư sinh chỉ biết học hành, đôi khi nhìn cậu như một người từng trải qua những khốn khó để trưởng thành hơn.

Mấy ngày ở nhà Minh Nhật, Ngân Hằng tò mò, cuộc sống của Minh Nhật cũng giống như người bình thường, đôi khi cô thấy Minh Nhật trầm lặng đứng trước bàn thờ của mẹ cậu nhìn không chớp mắt. Nhưng không hề thấy hình của ba Minh Nhật. Kể cả bà nội của Minh Nhật cũng không nói gì đến ba cậu. Ông ấy có liên lạc về nhà hỏi han, nhưng dường như có gì đó, Ngân Hằng thấy Minh Nhật trả lời rất khẽ, như có bí mật không để người khác nghe thấy, lắm lúc lại nhìn trộm về phía cô. Những lúc đó cũng khiến Ngân Hằng thấy rất bối rối.

- Để mính xách phụ cho! - Ngân Hằng với tay đón mấy thứ trên tay Minh Nhật.

- Không cần đâu, đâu có vất vả gì, ai lại để con gái xách đồ bao giờ. - Minh Nhật rút tay lại dứt khoát từ chối, rồi cười nói với cô. - Đây cũng là một cách tập thể dục đó, để có cơ bắp mà.

Ngân Hằng phì cười, đành thu tay lại, hai người đi song song với nhau dưới con đường bộ mát rượi. Nhất là những chiếc lá phượng theo cơn gió thổi rơi xuống nhẹ nhàng trong bầu trời thoáng đãng lúc này càng khiến cảnh tượng đẹp hơn. Ngân Hằng khẽ reo lên:

- Đẹp thật!

- Cây ở đây có nhiều loại nên mỗi mùa là một loại cây lại ra bông nên lúc nào cũng thấy đẹp cả. - Minh Nhật gật đầu rồi kể.

- Vậy mà trước đây mình chưa hề đi ngang qua đây. - Ngân Hằng nói giọng tiếc nuối.

- Thật ra trước khi đến trường, mình đã từng gặp bạn. - Minh Nhật bèn kể.

- Thật sao? - Ngân Hằng ngạc nhiên quay sang nhìn Minh Nhật.

- Là thật. - Minh Nhật khẽ đáp.

- Lúc mình đi học à? - Ngân Hằng cười cười hỏi.

- Không phải. - Minh Nhật lắc đầu đáp.

- Vậy ở đâu? - Ngân Hằng nhíu mày nghi ngờ hỏi, cô rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ khi đi học mà thôi.

- Ở một ngôi chùa hoang gần đây. - Minh Nhật trầm ngâm trả lời. - Lúc đó bạn đang khóc, mình nghe bạn gọi mẹ, bạn khóc rất lâu. Mình rất muốn đến an ủi bạn, nhưng mình lo làm bạn sợ và ngại nên chỉ lặng lẽ đứng nhìn bạn khóc.

- Vậy sao? - Ngân Hằng cúi đầu ngượng cười đáp.

Quả thật mỗi khi bị bà Kim Lương đánh đập, cô luôn cắn răng không rơi một giọt nước mắt nào cả. Người nhìn vào sẽ cho là cô mạnh mẽ hay cô là người lì lợm, kì thực cô luôn cảm thấy sợ hãi và đau đớn trước những trận đòn đó. Nhưng cô không thể khóc, bởi vì cô không muốn người đàn bà ấy đắc ý, không muốn bà ta cảm thấy thỏa mãn vì đã hành hạ được cô. Dù sao cô vẫn chỉ là một cô bé gái mà thôi, dù cứng rắn đến mấy cũng có lúc đau đớn và sợ hãi, cũng cần phải trút bỏ những đau đớn đó ra. Cho nên cô thường lén lút đến ngôi chùa hoang đó mà khóc một mình, khóc đến khi nào sự sợ hãi và đau đớn theo nước mắt rơi ra mới lủi thủi về nhà.

- Mình rất muốn biết cô bé đó vì sao lại khóc thương tâm đến như vậy, ngày nào mình cũng chạy đến ngôi chùa đó để xem cô bé có ở đó không? Có còn khóc hay không? Và khi mình thấy bạn đến và ngồi khóc gọi mẹ, mình rất đồng cảm.

- Chúng ta đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ. - Ngân Hằng gật gật đầu giọng buồn bã đáp.

- Sao bạn không hỏi ba mình đâu? Không phải bạn muốn biết à? - Minh Nhật khẽ liếc nhìn cô nói.

Ngân Hằng đứng lại nhìn Minh Nhật. Cậu cũng quay đầu nhìn thẳng vào cô, không đợi cô lên tiếng, cậu đã nói:

- Ba mình hiện nay đang ngồi trong tù. Mình là con của tội phạm.

Nói xong, cậu cười buồn xoay lưng đi tiếp. Ngân Hằng sau giây phút sững người cũng lặng lẽ bước đi bên cạnh. Hai người cứ chậm rãi bước đi. Minh Nhật ngẩng đầu nhìn những chiếc lá phượng rơi, đôi mắt cậu buồn bã, cuối cùng mở miệng chậm rãi kể:

- Thật ra mọi chuyện là thế nào mình cũng không rõ lắm, chỉ biết ba mình một mực kêu oan. Mọi người trong nhà cũng nói rằng ba bị oan, nghe bà nội nói ba mình bị người ta hãm hại, phải vào tù chịu tội thay. Từ đó, mình bị mang danh con của tội phạm, bị bạn bè xa lánh khinh bỉ, bị mấy đứa trẻ cùng xóm ức hiếp. Mẹ mình vì lo lắng chạy vạy lo cho ba mình đến kiệt sức, cuối cùng bà gục chết trước cửa nhà sau một ngày vất vả chạy đi vay nợ. Bà nội mình khóc hết nước mắt cuối cùng mù lòa. Lúc mình gặp bạn trong ngôi chùa hoang đó, mình bị tụi trẻ trong xóm bắt nạt, mình đã cùng tụi nó đánh nhau đến bầm dập. Tụi nó ba thằng đè nhau đánh một mình mình. Mình liều mạng đánh lại, cuối cùng cũng thắng, nhưng mình biết thế nào tụi nó cũng mách ba mẹ tụi nó đến mắng vốn với bà nội của mình nên mình sợ và trốn đến đó. Nhìn thấy bạn, nghe tiếng bạn gọi mẹ, mình nghĩ bạn cũng mất mẹ như mình, nên mình rất đồng cảm với cảnh ngộ của bạn.

- Sau đó thì sao? - Ngân Hằng tò mò hỏi tiếp.

- Ở trường và ở xóm, mình đều bị lên án, bởi vì ai dám nói xấu ba mình, mình đều đánh nhau với kẻ đó. Cậu mình đành đưa mình và bà nội dời đi nơi khác sống, nơi không có ai biết mình là con của tội phạm. - Minh Nhật bèn kể tiếp.

- Vậy sao giờ bạn lại trở về?

- Thời gian là liều thuốc làm cho người ta quên đi những điều xấu, nhưng những kỷ niệm đẹp không thể phai nhòa. Cho nên bà nội mình muốn dọn về lại ở đây. Ở đây bà có nhiều kỷ niệm với ông và ba mình.

- Mình nghĩ bây giờ hai bà cháu bạn sẽ có cuộc sống tốt hơn xưa. Hãy quên đi quá khứ đau buồn mà nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp phía trước. Cũng như mình còn có ba và Gia Bảo. Bạn còn có bà, ba và cậu. - Ngân Hằng nhẹ nhàng an ủi.

- Được sao? - Minh Nhật thở dài hỏi.

- Mình tin là được. - Ngân Hằng mỉm cười xác nhận. - Bạn và bà nội bạn đều là những người tốt, người tốt nhất định sẽ được hạnh phúc.

- Còn bạn thì sao? Bạn cùng em trai bạn cũng là người tốt mà…

Ngân Hằng nghe Minh Nhật hỏi vậy thì sầm mặt xuống buồn bã, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười nhìn Minh Nhật, đôi mắt sáng bừng niềm tin:

- Hiện tại chúng ta là những người bất hạnh. Nhưng bất hạnh chỉ đến với người không biết phấn đấu mà thôi. Thế nên Minh Nhật này, sau này chúng ta hãy cùng đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình.

Minh Nhật nhìn Ngân Hằng, tim cậu bỗng đập nhanh vì câu “chúng ta hãy cùng đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình”. Đó giống như một lời hẹn, một lời hẹn cho tương lai.

Cả hai vào đến nhà đã nghe có tiếng nói chuyện thì thầm, Minh Nhật quay đầu hớn hở nói:

- Có lẽ cậu mình về.

Ngân Hằng cũng vui mừng nhịp chân chạy theo Minh Nhật, cô cũng tò mò về người cậu đã dang tay giúp đỡ đứa cháu cùng một người già mù lòa là người thế nào.

Cửa vừa mở Minh Nhật sững người nhìn người đó. Còn Ngân Hằng thì chết lặng, cô bặm môi giận dữ lớn tiếng hỏi:

- Bà đến đây làm gì?

- Dì… dì… đến đón con và Gia Bảo về nhà. - Bà Kim Lương ấp úng trả lời, giọng bà ta nhỏ nhẹ vô cùng, giống như một người dì hiền lành, luôn sợ hãi sự phẫn nộ của mấy đứa con riêng của chồng.

Ngân Hằng quá thừa biết bản tính giả tạo của bà ta, trước mặt người khác, bà ta luôn tỏ ra mình là người mẹ kế hiền lành nhẫn nhục, dù bị mấy đứa con chồng ức hiếp cũng cam chịu. Ngân Hằng cười mỉa mai nói:

- Bà thật sự nhớ hai chị em tôi như vậy sao, đến mức tìm đến tận nơi đón chị em tôi về. Tôi cứ nghĩ bà sẽ ăn mừng khi hai chị em tôi dọn ra khỏi nhà chứ. Mà tôi đã nghĩ người đến tìm hai chị em tôi phải là con gái bà mới đúng. Lần này Ngân Quỳnh không muốn đóng vai thiên sứ sau khi mà sự việc bại lộ, xem ra nó cũng là đứa biết xấu hổ.

Bà Kim Lương tái cả mặt khi nghe Ngân Hằng nói, bà cứ nghĩ cô sẽ như mọi lần, trước mặt người khác sẽ cúi đầu nín nhịn, giả vờ nhận lỗi, diễn tròn vai mẹ hiền con ngoan. Lửa trong người bà ta bốc lên đầy giận dữ khi nghe Ngân Hằng mỉa mai hai mẹ con bà nhưng bà ta đến đây có mục đích nên phải nhẫn nhịn. Bà ta nuốt cục giận xuống, cố gắng tỏ ra hối lỗi:

- Dì biết là dì có lỗi rất nhiều với hai chị con, nhưng mà con cũng không nên bỏ nhà đi như thế. Khi con bỏ đi, dì mới giật mình nghĩ lại thấy mình quá sai lầm, quá nông nổi. Dì thấy mình thật ích kỷ và ngu dốt. Khi hai chị em không có nhà, nhà mình trở nên vắng vẻ vì không còn tiếng cười của Gia Bảo. Không còn đưa rước Gia Bảo, thời gian của dì bỗng trở nên thừa thãi đến buồn chán. Dì thật sự ân hận, dì mong hai đứa trở về. Con cũng đừng hiểu lầm Ngân Quỳnh, nó không hề nói xấu con đâu. Tất cả là dì, dì đã nói dối con. Hôm đó dì thấy con vào trong tiệm bánh, dì đứng dưới cầu thang thấy con đưa sợi dây chuyền vỏ ốc đó cho Ngân Quỳnh. Dì cố tình bảo Ngân Quỳnh đi để nói dối.

Bà ta cố gắng nhận lấy sai lầm của bản thân và cố cho Ngân Hằng thấy bà ta hối hận đến mức nào. Bà ta còn cố tình khóc để mong đổi lấy sự thương hại. Nhưng có một điều, trước mặt người lạ, bà ta tuyệt nhiên không nói đến chuyện đã đánh đập cô và làm Gia Bảo bị thương.

Nhưng Ngân Hằng đã quá rõ bà ta, bụng dạ bà ta nghĩ gì, âm mưu ra sao, cô đều nhìn thấu. Cái trò diễn kịch nước mắt cá sấu này của bà ta chẳng mảy may suy suyển được cô. Cô chỉ thương cho Ngân Quỳnh bị cô lạnh nhạt ở trên trường, cô nhớ gương mặt mếu máo đến tội nghiệp của Ngân Quỳnh trông đáng thương vô cùng. Ngân Quỳnh vừa năn nỉ cô trở về, còn luôn miệng hỏi thăm Gia Bảo thế nào, nhưng lúc đó chỉ nghĩ Ngân Quỳnh đang giả bộ tốt bụng trước mặt cô. Giờ hiểu ra cô thấy rất có lỗi với Ngân Quỳnh, nhưng cũng thấy vui vì ít ra cô biết Ngân Quỳnh đối với cô là thật lòng.

Cô cười nhạt nói:

- Còn một người dì chưa nhắc đến đó.

Bà Kim Lương run lên khi thấy Ngân Hằng nhắc đến nỗi sợ hãi trong lòng bà. Thấy bà ta run sợ Ngân Hằng cảm thấy rất sảng khoái, cô nhếch môi nhướn mày hỏi:

- Bà làm sao trả lời với ba tôi khi ông gọi điện thoại vậy hả? Một lần, hai lần nói dối, nhưng bà có thể nói dối được bao nhiêu lần mà khiến ba tôi không nghi ngờ bà nói xem?

Bà Kim Lương nuốt nước bọt cái ực, không ngờ lại bị cô vạch trần ra thế này. Bà ta nghẹn họng, nhưng cũng ráng khẩn cầu:

- Con nói đúng, ba con gọi điện thoại về tìm hai chị em mấy lần nhưng không gặp, ba con lo lắng lắm. Con đừng khiến ba con lo lắng được không, coi như dì cầu xin con!

- Tôi không về đâu, bà cứ về nhà đi, tôi sẽ tự gọi điện cho ba nói rõ mọi chuyện. Lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa, một là ba chọn tôi và Gia Bảo, hai là ba chọn bà. Nếu ba chọn bà, tôi và Gia Bảo khỏi mất công dọn đồ lần nữa. Bà về đi! - Ngân Hằng nhất quyết xua đuổi.

- Mày đừng có được nước làm tới, tao đã xuống nước năn nỉ mày đến vậy mà mày không thèm nể mặt tao chút nào. Mày với con mẹ mày đúng toàn là thứ đàn bà ti tiện. - Bà Kim Lương thấy không thể thuyết phục Ngân Hằng thì nổi giận lớn tiếng mắng chửi.

- Tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn xúc phạm mẹ tôi lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà. - Ngân Hằng trừng mắt nhìn bà Kim Lương giận dữ đáp.

- Tao cứ mắng đó, mày dám làm gì tao? - Bà Kim Lương ưỡn ngực hất mặt đáp, lần trước vì không ngờ Ngân Hằng sẽ phản kháng lại và Gia Bảo nằm chết ngất trên sàn nên bà mới để mặc cho cô đánh. Còn lần này thì cô đừng hòng, ít nhiều gì bà cũng lăn lộn với đời mấy chục năm, làm sao thua một con bé con như cô được.

Nói xong bà ta sấn tới Ngân Hằng định tát cô nhưng Minh Nhật đã kịp thời bước đến chắn ngang trước mặt Ngân Hằng. Lúc nãy cậu vội dìu bà nội đang bất ngờ trước sự việc đi vào bên trong nhà, vừa quay ra kịp lúc giải cứu cho Ngân Hằng. Cậu trừng mắt nhìn bà ta cảnh cáo. Thân người cậu tuy mảnh khảnh nhưng cao lớn, tuy không vạm vỡ nhưng rắn chắc. Bà Kim Lương bị cái nhìn đe dọa của cậu làm khiếp sợ. Bà biết, bà sẽ không là đối thủ của hai người bọn họ nên tội dại gì phải chịu thiệt thân, bà nhanh chóng rút tay lại.

- Mày không về thì cứ việc ở lại đây đi, để rồi xem ông ấy chọn ai. Tất nhiên tao cũng sẽ thắng mày. Lúc đó có hối hận thì cũng muộn rồi. - Bà ta mỉm cười dè bĩu, nói rồi nhanh chóng bỏ đi ra ngoài.

- Không sao chứ? - Minh Nhật quay đầu lại hỏi Ngân Hằng.

- Không sao, lo cho bà nội đi! - Cô lắc đầu đáp.

Minh Nhật gật đầu, cậu biết lúc này cô rất cần sự yên tĩnh nên miễn cưỡng lui vào trong.

Chỉ còn Ngân Hằng ở lại với tâm trạng ngổn ngang. Phải! Bà ta đã từng có được ba cô một lần, biết đâu bà ta sẽ có được ba cô lần nữa thì sao. Vậy thì lúc đó cô và Gia Bảo sẽ ra sao đây. Ngân Hằng siết chặt tay nhớ lại:

“Nghe nói cháu đã xin cấp học bổng?”

Chỉ cần cô đồng ý, cuộc sống trước mắt sẽ không thành vấn đề.

Đang ngồi học, Ngân Hằng cảm thấy ai đó đang nhìn trộm mình liền quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Lâm Phong. Bị bắt gặp, cậu trở nên bối rối, lúng túng; vội vàng quay đầu đi nơi khác, giả bộ viết bài, cây bút trên tay vệt mấy đường không ra hình thù gì.

Mặt cậu đỏ bừng lên, lén đưa mắt nhìn Ngân Hằng lần nữa xem thế nào, không biết cô có giận dữ hay không. Không ngờ cô vẫn nhìn cậu, làm cậu quýnh đến nỗi vội vã cúi đầu, trán đập vào cây viết đang dựng đứng trong tay.

- Ui da… - Lâm Phong đưa tay xoa trán rên khẽ.

Ngân Hằng suýt bật cười giữa lớp vì hành động trẻ con này của cậu, nhìn bộ dạng lúng túng, mặt đỏ bừng của Lâm Phong, cơn giận trong lòng cũng giảm đi nhiều. Cô thôi nhìn cậu, quay lưng trở lại, tiếp tục nghe giảng, cô sợ lát nữa Lâm Phong sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì nếu cô còn tiếp tục nhìn cậu.

Lâm Phong thấy Ngân Hằng đã quay lưng lên, sắc mặt không giận dữ, khóe môi còn hơi nhếch lên như đang cười thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Học xong, Ngân Hằng đi lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm.

- Em đồng ý thật sao? - Cô giáo cười vui vẻ hỏi.

Ngân Hằng siết chặt tay rồi gật đầu nhận lời.

- Được, cô lập tức thông báo cho ba mẹ Lâm Phong. Chừng nào em có thể bắt đầu dạy?

- Ngay hôm nay ạ. - Ngân Hằng khẽ đáp.

- Đúng, càng sớm càng tốt, sắp thi học kỳ hai rồi, cần khẩn trương ôn luyện. - Cô giáo gật đầu đồng ý rồi khuyên cô. - Thế em đã định dạy bạn ấy thế nào chưa, Lâm Phong thật ra là một người thông minh, chỉ là em ấy không chịu tiếp thu bài giảng mà thôi. Em cố gắng kiên nhẫn một chút.

- Em biết rồi ạ, có lẽ em sẽ dạy bạn ấy từ căn bản ạ.

- Cô tin tưởng ở em.

- Bạn đi làm gia sư sao? - Minh Nhật ngạc nhiên hỏi Ngân Hằng. Hai người cùng ngồi ở băng ghế đá ở sân trường.

- Ừ, đi từ hôm nay. Là cô giáo giúp mình sắp xếp. - Ngân Hằng gật đầu.

- Sao bạn phải… bạn cần tiền sao? - Minh Nhật nhỏ giọng hỏi. - Mình có thể giúp bạn, cậu mình có tiền… cậu cho mình rất nhiều…

- Không cần đâu, mình chỉ là muốn chuẩn bị trước mọi thứ. - Ngân Hằng lắc đầu từ chối. - Nếu lỡ như có chuyện gì, cũng có ít tiền phòng thân. Hai chị em mình không thể làm phiền gia đình bạn suốt đời được.

Cả tiền trong thẻ mà ba cô đưa cho, cô cũng rút hết ra, làm một cái thẻ khác gởi vào. Cô rất sợ ba cô bị người đàn bà đó dụ dỗ khóa hết tài khoản lại, cô sẽ không có gì.

- Mình không thấy phiền, bà nội mình rất vui vì có người ở cùng. - Minh Nhật vội vàng đáp.

- Cám ơn bạn! Thật ra đi dạy học cũng tốt mà, có thể kiếm tiền, hưởng thụ cảm giác tự mình tạo ra thứ gì đó cũng là một niềm vui. Cũng có thể nắm được tương lai của mình trong tay, không phụ thuộc vào ai.

- Vậy tùy bạn, nhưng nếu thấy vất vả quá thì hãy nghỉ dạy. - Minh Nhật rầu rầu bảo.

- Mình biết rồi, giúp mình rước Gia Bảo nha. Mình sợ mình về trễ không rước được thằng bé. - Ngân Hằng gật đầu rồi nhờ vả.

- Yên tâm, mình sẽ giúp bạn coi chừng nó đàng hoàng.

- Cám ơn!

Lâm Phong từ xa nhìn thấy Ngân Hằng và Minh Nhật ngồi trò chuyện thân mật thì thấy buồn lắm, nhưng cậu nghe Bảo Duy nói Bảo Trâm đã kể rằng: Ngân Hằng và em trai đã bị bà mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, cũng may gặp được Minh Nhật giúp đỡ, hiện nay đang trọ ở nhà Minh Nhật, nên cả hai mới thân thiết như vậy.

Ngân Hằng cũng không thể làm Minh Nhật buồn, phụ lòng tốt của người khác. Sống ở nhà người ta thì phải chiều lòng người ta, Lâm Phong cũng hiểu đạo lý này.

Cho nên cậu có thể hiểu vì sao Ngân Hằng bênh vực cho Minh Nhật, có thể hiểu vì sao Ngân Hằng thân thiết với Minh Nhật. Nhưng nhìn họ cười nói vui vẻ, lòng cậu buồn lắm. Cậu cũng có thể giúp đỡ Ngân Hằng, ba mẹ cậu có mấy căn nhà bỏ trống, cậu có thể tạm thời cho họ ở nhờ. Nhưng Lâm Phong biết, Ngân Hằng đang giận cậu, cô sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của cậu đâu.

“Này, giờ này mà em vẫn chưa chịu về nhà à? Hôm nay chị giúp việc nghỉ, em mau về dọn cái chuồng lợn của mình đi!” - Giọng Lâm Tịnh vang lên trong điện thoại.

“Em đang đi chơi với bạn.” - Lâm Phong ngán ngẩm đáp, cậu đang chơi đua xe với Sơn Hải và Bảo Duy, cái cuộc gọi này làm cho cậu bị gián đoạn, nhìn chữ game over trên màn hình khiến cậu bực tức. “Chị dọn đi!”

“Này, chị là osin của mày à? Phòng chị chị còn chưa dọn nữa là.” - Lâm Tịnh đáp trả.

“Vậy thì cứ để mặc kệ như vậy đi, mai chị giúp việc về dọn.” - Lâm Phong đáp nhanh, cậu đưa mắt nhìn sang Sơn Hải xem thằng bạn tới đâu rồi.

“Được thôi, đến lúc đó có mất mặt, có xấu hổ cũng đừng có trách chị mày nha. Mà này cái quần lót của em được lắm đấy, nằm ngay trên cái bàn vi tính, hy vọng cô bạn của em không ngượng khi nhìn thấy.” - Lâm Tịnh cố tình nói.

“Chị nói gì, cô bạn nào?” - Lâm Phong nhíu mày

“Thì cô bé mà em thích đó, chẳng phải đã nói là nhờ cô ấy làm gia sư cho em sao. Hôm nay 1 giờ rưỡi cô ấy sẽ đến, mẹ gọi về thông báo với chị như vậy.”

Lâm Phong nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rồi, còn nửa tiếng nữa Ngân Hằng sẽ đến. Lâm Phong nhớ lại hồi sáng cậu thức dậy muộn nên vội vội vàng vàng, quăng đồ đạc tùm lum, mền gối cũng chưa xếp gọn gàng, bởi vì luôn luôn có người giúp việc đến dọn cho cậu. Nhưng hôm nay người giúp việc lại nghỉ làm. Cái quần lót… nghĩ đến cái quần lót, mặt mũi Lâm Phong xanh xám lại… nếu để Ngân Hằng nhìn thấy… cậu sẽ mất sạch mặt mũi luôn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3