Tại vì em đã yêu nên đợi chờ... - Chương 03 - 04

- Hỳ! Em vào toa lét chút! — Nó cười nhạt.

- Ơ… — Anh Huy mặt nghệt ra. Chắc anh thấy nó khó hiểu lắm. Vừa khóc rưng rức, tâm hồn lơ đãng, tha thẩn tận đâu mà tay vẫn cứ xúc kem lia lịa chẳng cần nhìn, bây giờ còn cười được.


- Hỳ! — Nó lại cười.

- Cái con bé này. Toàn làm anh chóng mặt đau đầu thôi. — Anh Huy đáp lại nụ cười của nó với những lời như thế.

- Em có làm gì anh đâu nhờ? — Nó làm cái mặt ngây thơ trông rõ yêu.

- Anh chịu em rồi. Thôi, anh đưa em về cất xe đạp nhé. Rồi anh đưa em đi xả stress. Ok?

- Xả stress? Em stress đâu mà xả? Cái cách mời em đi chơi của anh hay quá nhờ?

- Rồi… Không tranh cãi với em. Đi chơi với anh nhé! Anh có 3 tiếng dành cho em. — Anh Huy cười cười, lại còn nháy mắt với nó nữa chứ.

- Xem nào… Mai em học gì nhờ? Toán cao cấp? Triết? Gì nữa nhờ?… Hmm….

- Thôi nào… Đi chơi với anh 1 hôm thôi mà. Mấy năm rồi mới gặp. Sau hôm nay chưa chắc anh em mình gặp lại nhau đâu.

- Hả? — Mắt nó tròn xoe — Anh nói vậy là sao?

- Ừm. Ngày kia anh đi vào Nam.

- Hả? Vào làm gì?

- Lại hả? Em ăn nói với người hơn mình 4 tuổi như thế à?

- Em đang hỏi anh đấy. Trả lời đi đã.

- Anh vào lấy vợ. Hahaha…

- Thật à? Khổ thân chị nào lấy phải anh. — Nó thở dài.

- Này, khổ chỗ nào?

- Ờ thì… anh hỏi thử chị ý xem.

- Rồi để về anh hỏi. Thế có đi chơi với anh không?

- Chuẩn bị lấy vợ rồi mà vẫn còn tý tởn rủ em đi chơi. Không sợ chị ý biết à?

- Thế em tin lời anh à?

- Tin?

- Anh đùa mà. Anh vào Nam lo công việc cho ông già nhà anh. Anh chuẩn bị tiếp quản công ty mà.

- Ui zời. Thái tử chuẩn bị lên ngôi cơ đấy.

- Thế có đi không đây? Câu giờ… đau tim anh.

- Ai bảo anh yếu tim. Em có sao đâu.

- Có đi không?

- Đi là anh thiệt nhiều lắm đấy.

- Rồi. Vậy là em đồng ý nhớ. Về cất xe.

- Chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Không là anh sốc nặng lại nhồi máu cơ tim giữa đường, em không chịu trách nhiệm được đâu.

- Không sao. Anh yếu tim mà, mang thuốc trợ tim rồi. Haha.

- Đi thôi. — Nó cầm túi, đứng lên.

Về nhà, cất xe xong, anh Huy đưa nó công viên. Nó kêu trẻ con nhưng anh vẫn lôi nó đi bằng được. Anh kéo nó đi chơi đu quay.

Lâu lắm rồi, nó mới thấy nhẹ lòng như thế. Ngồi trên đu quay, nó nhìn mây, nó cảm nhận chút gió, chút nắng, chút ấm áp khi có người trò chuyện một cách vui vẻ… Nó nhớ anh…

Hết chơi đu quay, anh Huy lại kéo nó đi cưỡi ngựa gỗ. Cái tên khỉ ý toàn thích chơi mấy cái trò con nít. Đi lái ô tô điện, rồi đi tàu lượn. Nó cảm tưởng như đang dắt một thằng nhóc đi chơi công viên lần đầu vậy. Gần hết buổi tối, anh Huy kéo nó đến một quán cafe nhỏ nhưng trông iu lắm. Một khu vườn xinh xinh, ghế cho khách ngồi là những chiếc xích đu trắng. Chỗ để đồ uống lại là những tượng chú lùn dễ thương đứng cạnh xích đu. Vào đây có cảm giác mình được làm nàng Bạch Tuyết vậy.
- Sao anh biết được chỗ này?

- Anh hay mò mẫm mà. Những lúc buồn buồn anh hay đạp xe loanh quanh. Nhìn thấy gì lạ là anh dừng lại.

- Chắc trong tình yêu anh cũng thế.

- Em cũng thông minh ra phết nhỉ? Trông thế cứ tưởng là…

- Đừng có trêu em.

- Vừa dễ thương được một tý lại bắt đầu…

- Anh đừng có gây sự nhớ! – Nó giơ tay lên dọa uýnh.

- Chỗ này nghiêm túc nhớ. Đừng có hành động bất lịch sự.

- Xì. Ghét anh thế.

Nó với anh Huy cứ nói chuyện như thế cũng hết buổi tối. Anh Huy đưa nó về nhà. Trước khi về, anh không quên chúc nó ngủ ngon và hẹn gặp lại vào một ngày không xa. Hai ngày sau, nó nhận được tin nhắn từ một số lạ: ” Anh đi nhé! Tạm biệt em! “. Nó nhắn tin lại hỏi ai nhưng không gửi được. Gần một tuần sau nó mới…ngẫm nghĩ ra người gửi là ai. Đến chán, cái con bé ngô nghê này.

Chuỗi ngày tiếp theo của nó trôi qua vô vị, không có gì đáng nhớ. Mai là Noel rồi, nó nằm ôm con mèo Bun trong phòng. Nó nhắm mắt lại. Không hiểu điều gì đã khiến nó nhớ lại quá khứ. Nó lại nhớ anh. Nó mở mắt, nhìn quanh phòng, tìm lại hai con gấu Me To You, nhưng nó chỉ nhìn thấy trong căn phòng của nó, trơ trọi duy nhất một con gấu Me To You trên giá sách. Nó bỗng giật thót, đứng phắt dậy, lục tung căn phòng, tìm con gấu còn lại…con gấu mà anh Tuấn đã tặng. Nó cuống cuồng tìm nhưng…không thấy. Nó thất vọng, nó thả người ngã vào giường. Nước mắt tuôn. Nó…nhớ ra một điều. Nó đã cất, cất tất cả những gì liên quan đến anh vào một chiếc hộp, và chiếc hộp ấy giờ đang ở trong kho. Đáng lẽ nó đã vứt cái hộp ấy đi rồi cơ nhưng nó lại tiếc, nó lại cất vào kho như thể, không thể xóa được quá khứ, thì cứ tạm cất quá khứ vào một vùng quên vậy.

Nó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Nó mơ thấy cái ngày nó nhận được hai món quà giống nhau ấy. Hôm ấy, nó đã mở hộp quà của anh Tuấn trước. Trong hộp quà có một tấm thiệp xinh xinh ghi lời chúc của anh: “Chúc bé sinh nhật vui vẻ và đừng hậu đậu nữa nhé! ^^!” Nó cười tủm tỉm. Ngước mắt lên và nhìn về phía anh. Cũng kỳ lạ là tại sao nó nhận ra món quà ấy là từ anh nhanh đến thế trong khi ối thứ nó phải mất một tuần mới ngẫm ra, ví dụ như cái tin nhắn của anh Huy kia kìa. Anh Tuấn nhìn nó và đáp lại bằng một nụ cười trông thật ấm áp. Rồi chọn bừa một hộp quà nữa. Nó hào hứng bóc, xé… Tada… Lại một con gấu Me To You màu xám.

Không có tấm thiệp nào cả. Nó nhìn lên, nhìn mọi người như kiếm tìm một ánh mắt cho nó câu trả lời người tặng là ai. Nhưng…trả lời nó lại là những ánh mắt ngạc nhiên. Hết buổi sinh nhật nó vẫn chưa tìm ra được câu trả lời. Cho mãi đến một hôm, nó đang bực vì bị ông anh trai giận cá chém thớt…thế là nó cũng…giận cá chém thớt và cái thớt chính là con gấu Me To You người tặng bí ẩn kia. Nó quăng quật rồi ném con gấu vào góc nhà. Bỗng một mẩu giấy rơi ra từ trong chiếc áo đỏ của con gấu: “Cô bé dễ thương ơi, cho anh làm quen nhé! Huy Mike! 09xxxxxxxx.” Nó nhắn tin cho số điện thoại kia. Một lời cảm ơn kèm một lời xin lỗi vì…thực tình nó không biết Huy Mike là ai. Hai phút sau khi có thông báo đã gửi tin nhắn, nó nhận được tin nhắn trả lời. Vậy là nó đã biết…cái gì cần biết.

“Tại vì em đã yêu nên đợi chờ…Một tiếng yêu, anh từ lâu hững hờ…Tại vì cơn gió chiều nay vô tình…”
Chuông điện thoại của nó vang lên. Một số điện thoại vừa quen vừa lạ.
- Alo ạ?

- Hi! Cô nhóc!

- Ơ? Ai đấy ạ?

- Không nhận ra giọng anh à?

- Anh??? — Nó sững sờ. Một tia hy vọng lóe lên trong đầu nó…Nó mong…là “anh”!
“Tại vì em đã yêu nên đợi chờ…Một tiếng yêu, anh từ lâu hững hờ…Tại vì cơn gió chiều nay vô tình…”

Chuông điện thoại của nó vang lên. Một số điện thoại vừa quen vừa lạ.
- Alo ạ?

- Hi! Cô nhóc!

- Ơ? Ai đấy ạ?

- Không nhận ra giọng anh à?

- Anh??? — Nó sững sờ. Một tia hy vọng lóe lên trong đầu nó…Nó mong…là “anh”!

- Anh Huy đây? Đừng hỏi anh là anh Huy nào nữa nhớ!

- Anh Huy? — Nhìn lại điện thoại nó nhận ra số điện thoại đã từng gửi tin nhắn tạm biệt cho nó.

- Haizzz. Không nhận ra anh thật à? Thất vọng quá!

- Không. Em nhận ra rồi. Mà sao anh biết được số điện thoại của em?

- Cái này bí mật!

- Èo ơi!

- Đi chơi với anh đi!

- Hả?

- Em vẫn chưa bỏ được thói quen đấy à?

- Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời mà anh. Hỳ hỳ!

- Rồi! Thế đi chơi với anh nhé?

- Chẳng phải anh vào thành phố Hồ Chí Minh rồi sao?

- Một tháng rồi cô nhóc ạ. Anh về Hà Nội mấy hôm thay đổi không khí! Ở trong kia, anh không quen.

- Cũng phải thôi. Thời tiết trong ý khác hẳn ngoài này mà.

- Con người cũng khác nhiều lắm. Anh về nhà cất hành lý rồi anh qua đón em nhé!

- Hả? Vậy là anh vừa xuống máy bay à?

- Ừ! Đi với anh nhé?

- Để em xem đã. Anh có mua quà cho em không?

- Tưởng để xem cái gì, hóa ra… Có! Quà đặc biệt.

- Thật ạ? Nhưng vẫn phải…để xem đã.

- Thôi nào cô nhóc. Bệnh tim của anh còn chưa khỏi đâu.

- Hỳ! Rồi, lúc nào anh gần đến nhà em thì gọi cho em nhé.

- Ừm! Bye em!

- Bye anh!
Dập máy, nó chạy đi trang điểm, thay quần áo.
- Mẹ ơi! Con đi chơi chút nhé!

- Con đi chơi đâu?

- Con cũng chưa biết mẹ ạ. Con đi chơi chút thôi. Mẹ yên tâm.

- Con đi với ai?

- Con đi với anh Huy, bạn anh Trung ý mẹ.
- Ừm. Lớn rồi. Biết đường để ý giờ giấc mà về đấy. — Mẹ nó nhắc nhở.
- Zạ, mẹ yên tâm.
- Mà con đi bằng gì?
- Anh ý qua đón con mẹ ạ.
Nói đến đây thì ngoài cổng nhà nó có tiếng xe ô tô đỗ.
- Chắc bố về mẹ ạ. Để con ra mở cổng. — Nó nói với mẹ rồi chạy ra.
- Ơ?

- Em có vẻ hay ơ nhỉ?

- Anh?

- Anh muốn cho em bất ngờ nên không gọi. Không vấn đề gì chứ?
Nó nhăn mặt lại.
- Có vấn đề đấy ạ.

- Tha cho anh. Anh có quà đền cho em đây.

- Quà cũng chưa đền đủ.

- Thế không mở cổng cho anh à? Lịch sự với khách gớm!

- Ai thế Nhung? — Mẹ nó nói vọng từ bếp ra.

- Anh Huy ạ.

Mẹ nó bước ra cửa.
- Cháu chào bác!

- Chào cháu. Lâu lắm mới tới chơi. Nhung! Sao không mở cổng mời anh vào? — Mẹ nó quay sang nhìn nó rồi lại quay về phía anh Huy. — Cháu vào nhà chơi chút đã.

- Không cần đâu mẹ. Nó nhanh nhảu. Nhưng anh Huy cũng lên tiếng:

- Vậy cũng được ạ.
Nó quay sang nhìn anh Huy với cái mặt tỏ vẻ khá khó chịu.
- Lâu rồi mới gặp lại cháu. — Mẹ nó vừa nói vừa pha cafe. — Cháu uống đi.

- Cháu cảm ơn bác. Cháu đi du học Pháp, mới về đây được gần một năm ạ.

- Ừm! Thằng Trung nhà bác nó chẳng chịu học hành gì cả. Hai bác không khuyên bảo được. Học đại học được một năm thì nó bỏ ngang. Mới đây xin hai bác vốn để kinh doanh. Nó sang Hàn Quốc lấy hàng rồi. Mấy hôm nữa mới về.

- Có sao đâu bác. Học hành là một lẽ. Lăn lộn trải nghiệm nhiều cũng tốt chứ ạ. Bây giờ Trung cũng bắt đầu kinh doanh. Vậy là tốt rồi bác ạ. Giờ Trung kinh doanh gì hả bác?

- Nó kinh doanh hàng thời trang. Cũng mới được hai tháng thôi. Hàng bán cũng được. Nó mở cửa hàng ở trên phố Giảng Võ.

- Trung có khả năng mà bác. Bác cứ tin ở Trung.

- Ừm. Bác chỉ mong nó tập trung kinh doanh, ít chơi bời đi thôi. Thế cháu với Nhung định đi chơi đâu à?

- Vâng, cháu mới gặp lại Nhung cách đây một tháng. Bốn năm đi Pháp nên cháu mất liên lạc với bạn bè cả. Giờ ở Hà Nội, cháu chỉ biết rủ Nhung đi cùng. Hà Nội thay đổi nhiều quá bác ạ.

- Ừm. Thay đổi nhiều. Thôi, hai đứa đi chơi đi. Tối về đây ăn cơm với hai bác.

- Được thế thì tốt quá ạ.
Có một con người nãy giờ chỉ biết im lặng. Không phải nó muốn thế mà giữa cuộc đối thoại kia, nó không thể nói xen câu nào vào được. Và nó cũng rất bất ngờ trước lời mời ăn tối cùng câu trả lời rất…”hồn nhiên” của anh Huy.
- Vậy hai đứa đi chơi vui nhé!

- Dạ. Cháu chào bác! — Anh Huy cúi chào mẹ nó rồi quay sang — Đi thôi em.

- Để em nghĩ lại. — Nó phụng phịu.

- Kìa con. — Mẹ nó lên tiếng.

- Mẹ…

- Đi với anh rồi tối mời anh về nhà ăn cơm. Nhớ đấy! Đi đi! — Mẹ nó nhìn nó.

- Cháu cảm ơn bác.

- Vâng, con đi đây. Con chào mẹ. — Nó đáp lời mẹ với cái mặt thất vọng.
Anh Huy mở cửa xe cho nó. Nhìn anh bây giờ hơi khác với một tháng trước. Trông có vẻ chững chạc, đàn ông hơn.

Chương 4

Đây không phải lần đầu nó ngồi ghế trước ô tô nhưng cảm giác lúc này thực sự có gì đó rất khác lạ. Nó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Không có sự hồi hộp, căng thẳng như những lần nó đi cùng bố mẹ đi ăn tiệc ở công ty của bố. Nó không phải diện những chiếc váy thướt tha, điệu đà. Không phải chuẩn bị những nụ cười mỉm xã giao. Nó cười.
- Em nghĩ gì mà lại cười một mình thế? — Anh Huy quay sang hỏi nó.

- Hỳ! Không có gì ạ? Mình đi đâu bây giờ hả anh.

- Cứ đi rồi sẽ biết. Yên tâm, anh không đi bán em đi đâu.

- Anh mà dám. Mà quà em đâu?

- Một lúc nữa anh đưa em.
Anh Huy rẽ vào đường Hoàng Diệu. Sao ngày hôm nay, Hà Nội khác thế? Nó thầm nghĩ. Cái nắng chiều sắp tắt. Người đi trên đường mỗi lúc một đông hơn. Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến nó thấy lạnh.
- Á!

- Sao vậy em?

- Hôm nay là Noel!

- Trời ạ! Vậy mà anh tưởng em bị sao.

- Hỳ! Hôm qua em đã biết vậy rồi đấy chứ. Sáng nay dậy không biết sao quên béng luôn.

- Chán nhóc quá!

- Anh gọi em là nhóc hơi nhiều rồi đấy nhớ. Em gần 20 rồi. Không còn là nhóc đâu.

- Nhưng với anh thì em vẫn chỉ là một cô nhóc thôi.

- Xì! Ghét!
Anh Huy cười. Còn nó…nó lại nhớ Noel của bốn năm trước. Noel cuối cùng nó và anh Tuấn đi chơi cùng nhau.

Đó là một ngày mưa. Sao cái ngày hôm đây lại mưa lớn đến thế không biết? Nó đã mong ngóng ngày Noel hôm ấy phải từ một tháng trước. Nó nghĩ ra bao nhiêu thứ. Nhất là…nó muốn nói với anh tình cảm của nó. Nó mơ, nó mong một ngày đẹp trời. Nó và anh sẽ lượn lòng vòng trên những con phố Hà Nội, ngắm đường phố, ngắm cái không khí Noel tràn về, ngắm cái ấm của mùa đông lạnh giá. Nó mong, nó đợi cái hạnh phúc khi nó nói nó yêu anh, anh sẽ ôm nó vào lòng, sẽ hôn lên trán nó một nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng lại thật ấm áp. Vậy mà ông trời lại làm hỏng kế hoạch của nó. Trời mưa lớn, mẹ nó chẳng cho nó đi ra khỏi nhà nữa. Nó ngồi trong phòng, nhìn ra phía ngoài ban công. Mưa…Từng giọt…Thật nặng nề. Là lòng nó nặng hay là giọt mưa kia nặng thật nhỉ? Nó không hiểu nữa. Nó chỉ biết ngồi đợi. Đợi một ngày tình cảm sẽ được nói ra và được đáp trả thật ngọt ngào. Nó vớ lấy chiếc điện thoại và gọi cho anh. Nó muốn nói với anh 3 chữ: Em Yêu Anh!

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…”

Lòng nó chợt nhói. Anh đi đâu? Làm gì? Sao lại phải tắt máy? Anh…với ai? Hay có lẽ là mạng bận? Nghĩ đến đấy, nó lại gọi…

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…”

“Thuê bao quý khách vừa…”

“Thuê bao quý…”

“Thuê bao…”

“Thuê…”

Nó gọi, cứ gọi…nó chờ…nó đợi…vì nó yêu…

Nó thấy má, cằm ướt đẫm, lạnh nữa… Nó khóc từ lúc nào nó cũng chẳng nhận ra. Ngực trái của nó đau. Nó ngã gục xuống thềm nhà… Nó thiếp đi…

“Tại vì em đã yêu nên đợi chờ…Một tiếng yêu, anh từ lâu hững hờ…Tại vì cơn gió…”

Nó chớp chớp mắt và tỉnh dậy. Chiếc điện thoại đang rung lên trong lòng bàn tay nó.
- Công chúa ngủ trong rừng đã tỉnh rồi cơ à? Anh gọi nhiều khản cổ quá!

- Á! Anh!

- Á gì mà á? Mở cửa phòng ra. Làm gì mà khóa trái rồi ngủ say thế?

- Chờ em chút! — Nó giụi mắt rồi vội vàng chạy ra mở cửa.

- Ngủ sướng không?

-Hỳ! — Nó cười trừ — Mà sao anh tắt điện thoại? Em gọi mãi không được.

- Tắt đâu mà tắt. Anh đang đi trên đường sang đây thì mưa to. Anh chẳng kịp mua nổi cái áo mưa thì đã ướt hết rồi. Điện thoại để trong túi áo khoác ướt luôn. Hỏng rồi.

- Vậy anh vừa gọi cho em bằng cái gì đấy.

- Em nhìn xem.

- Hỳ! — Nó nhìn chiếc điện thoại trong tay anh. Điện thoại không dây của nhà nó. Nó có bao giờ lưu số điện thoại nhà đâu.

- Ngố ạ! — Đi chơi đi! Anh xin bố mẹ em rồi.

- Nhưng mà trời mưa.

- Em vẫn chưa tỉnh ngủ à? Ra ban công nhìn xem.
Nó liền chạy ra ban công.
- Oa! Tạnh mưa thật rồi. Tốt quá! — Nó cười nhìn sao mà hạnh phúc thế.

- Thế em định diện bộ đồ ngủ Bunny đấy đi à?

- Nhìn iu mà. — Nó nháy mắt tinh nghịch.

- Thế thôi. Anh đi một mình.

- Này! Em đâu có định thế.

- Anh cũng đâu định thế. Tốn công đội mưa sang đây.

- Anh xuống nhà đi! Chờ em một tẹo. Ơ! Mà anh mặc đồ của anh Trung à? — Giờ nó mới nhận ra. Không biết đầu óc con nhóc này để đi đâu nữa.

- Chán em. Giờ mới thèm nhìn ra. Anh mặc đẹp hơn thằng Trung nhờ?

- Tý em mách anh ý nhớ!

- Ừa ừa. Anh xuống nhà đợi em. Nhanh lên, gần 9h rồi.
Anh và nó đi xe máy, lượn khắp đường. Hình như mưa khiến mọi thứ đẹp hơn thì phải. Nhìn đâu cũng thấy lung linh. Nó mải ngắm nghía nên cũng quên béng “mục đích cao cả” của ngày hôm ấy rồi. Anh với nó đi ăn kem New Zealand này. Đi ra Nhà Thờ Lớn này. Lòng vòng ra Vườn Hồng. Đi một vòng Hồ Tây nữa. Cứ đi mãi. Nó cũng chẳng nhớ nổi tên những con đường mà anh với nó đi qua.

Lạnh. Lạnh thật. Hai má nó lạnh toát. Anh cũng thế. Mà anh còn lạnh hơn ý chứ. Anh phải đèo nó mà.
- Cho em ôm anh nhé!

- Vớ vẩn!

- Lạnh mà.

- Ai bảo mặc phong phanh?

- Phong phanh đâu. Anh phóng thế không lạnh mới lạ.

- Áo anh có túi đấy. Cho tay vào cho ấm.

- Hỳ hỳ!

- Đi tiếp nhé!

- Zạ.

Nó cho tay vào túi áo anh. Túi áo anh ấm thật ý. Nó bỗng thấy nóng mặt. Nó im re chẳng nói gì. Anh thấy lạ liền hỏi:

- Sao tự dưng im bặt thế?

- Có gì đâu ạ. Em đang mải ngắm đường thôi.

- Ngắm đường? Thèm của ngọt à? — Anh đùa.

- Hỳ hỳ! Đúng ùi đấy. Đi ăn kem đi anh đi.

- Kêu lạnh mà giờ còn muốn ăn kem.

- Anh không muốn ăn à?
Anh chỉ cười không trả lời. Ăn kem mùa đông là sở thích của cả hai mà. Lần đầu nó ăn kem mùa đông là hồi cấp 3. Người dẫn đi ăn kem cũng chẳng phải ai khác. Là anh. Từ đấy, vào mùa đông, tuần nào cũng thế, không anh thì là nó rủ đi ăn kem. Nó thích nhìn anh lúc ăn kem. Nhìn trông dễ thương lắm. Như một thằng nhóc lần đầu được ăn kem ý. Nó hay trêu anh như thế và bị anh cốc vào đầu vì dám gọi anh là thằng nhóc. Bị cốc nhưng nó chẳng thấy đau. Nó đang thấy hạnh phúc mà. Có người từng hỏi nó: Khi ở bên cạnh người yêu, nó có cảm giác thế nào? Nó đã trả lời rằng cảm giác hạnh phúc. Nó chỉ cảm thấy như thế thôi. Người ấy đã trả lời nó rằng: Ở bên người yêu thực sự phải có cảm giác bình yên, an toàn chứ không phải là cái cảm giác hạnh phúc, vui vẻ tầm thường mà con người ta vẫn cảm thấy. Khi nghe câu ấy, nó đã nghĩ phải chăng thứ tình cảm đang tồn tại thực sự chưa phải là tình yêu? Tất cả chỉ là tình cảm anh trai em gái thôi sao? Nó sợ hãi. Nó không muốn bản thân bị nhầm lẫn tình cảm. Nhưng bên anh, nó cảm thấy vui vẻ, nó cảm thấy cái thứ hạnh phúc mà người ta cho là tầm thường ấy. Với nó, đó đã đủ cho ba chữ “tình yêu đầu”.

Nhìn anh ăn kem, nó nghĩ “Liệu khi nó nói nó yêu anh, anh có thay đổi cách đối xử với nó không?” “Liệu có như những gì nó mong ước không?” “Hay tất cả sẽ như bong bóng vỡ tan khi chạm tay vào?” “Tại sao anh không nói rõ cho nó tình cảm của anh cho nó biết?” “Tại sao anh cứ…như thế?” “Anh…Anh có biết em yêu anh nhiều, rất nhiều không?”. Một giọt nước mắt của nó bỗng trào ra, lăn vội trên má. Anh giật mình.
- Này! Em sao thế? — Anh sốt sắng hỏi, lấy giấy thấm lau nước mắt cho nó. — Có chuyện gì? Nói với anh.

- Không! Có gì đâu ạ. Bụi bay vào mắt em ý mà. Anh tưởng tượng cái gì đấy? Haha. — Nó cười.

- Có chuyện gì phải nói với anh đấy.

- Không có gì mà anh. Ngố!

- Dám bảo anh ngố! — Anh cốc vào đầu nó.

Nó xoa xoa đầu. Mặt mếu mếu giả đau.

- Thôi đi cô! Đừng có giả vờ. Ăn cốc nữa là đau thật đấy.

- Gọi cốc kem nữa nhớ! Haha! — Nó đùa. Anh cười. Nó cũng cười nhưng trong lòng nó thì đau lắm. Nó thấy sợ…sợ những giây phút hạnh phúc bên anh như thế, sợ không được nhìn thấy nụ cười của anh…