7. Như Nhiên
Như nhiên
“Vào
buổi tối mùa đông tĩnh lặng nhất của một vòng đời.
Sự vô
vọng rơi xuống.
Có
những người chợt nhớ.
Về một
lời hứa… đã quên.”
Mùa thu năm 2002
Chúng
tôi chuyển đến thành phố nhỏ vào cuối tháng Chín. Chỉ mới lỡ cỡ thu mà ở đây đã
lạnh đến bần thần. Bố bảo: “Rồi sẽ quen! Dịch chuyển nhiều mới khiến đàn ông
mạnh mẽ và độc lập được.” Vậy là bố, con, hai cái va li, dọn vào ngôi nhà hai
tầng có khoảng sân khô khốc, cách với lề đi bộ bằng một cái cổng thấp ọp ẹp rên
ken két. Tôi vào học muộn. Trường là một nơi kì lạ vì sự hiu quạnh của nó bất
kể tiếng động ồn ào đến buốt óc của đám nam sinh ưa nghịch phá. Điều duy nhất
tôi yêu mến được nơi này chính là từ cửa sổ bàn học của mình có thể nhìn thẳng
lên ngôi nhà có cửa gỗ sơn màu đỏ trên đỉnh đồi. Sự rực rỡ nổi bật, khác thường
đó khiến nơi này… bớt nhàm chán đi đôi chút. Hôm đó tôi đi theo cô Sue vào lớp.
Đám đông bên dưới lao nhao với cái nhìn tò mò hướng về phía thằng con trai châu
Á cao lênh khênh và ánh mắt nhiều phần xấc xược. Cô bảo tôi đến ngồi gần một
bạn học nữ cũng là người châu Á, đang chăm chú vào cuốn sách bìa màu xanh không
có tiêu đề. Tôi ngồi phịch xuống ghế, hất mặt hỏi.
“Này,
tên gì?”
Tóc
dài không bày tỏ bất kì thái độ nào. Tôi lặp lại.
“NÀY!”
Tóc
dài vẫn im lặng. Tôi quyết định đứng lên gọi lớn.
“Thưa
cô, bạn này có vấn đề về thính giác à?”
Đến
lúc đấy thì cả lớp lại đổ dồn ánh mắt về phía tôi lần nữa. Cô Sue quay lưng lại.
“Peace,
có chuyện gì thế?”
Tóc
dài ngẩng đầu lên. (Hóa ra tên là Peace). Đôi mắt mênh mang như cả một giấc mơ
về những điều xinh đẹp nhất.
“Không
có gì đâu ạ. Chắc ai đó muốn gây sự chú ý mà không thành thôi.”
Cô Sue
nhìn tôi rồi quay sang nhìn Peace. Hơi nghiêm mặt.
“Làm
quen thế cũng đủ kịch tính rồi đấy. Hai đứa ngồi xuống đi!”
Tôi
thích Peace. Nhận thức rõ ràng ngay từ lúc nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định và
sâu thẳm ấy. Cho đến nhiều ngày tháng sau này lại càng hiểu rõ. Tình cảm đôi
khi chỉ bắt đầu bằng một tiểu tiết vô hình. Và rồi suốt cuộc đời, mỗi khi nghĩ
về người ấy một cách vô tình hay cố ý, bạn cũng sẽ chỉ nhớ được một điều làm
bạn rung động nhất. Xao xuyến lại không thể nguôi ngoai.
Tôi đi
theo Peace mỗi giờ tan học. Lẽo đẽo và đích thực là “mặt dày mày dạn”. Peace rẽ
trái thì tôi rẽ trái. Peace rẽ phải thì tôi rẽ phải. Peace dừng lại, tôi cũng
dừng lại. Kiên trì và im lặng suốt đoạn đường qua ba ngã tư, một con dốc, bốn
khu vườn và hai tiệm bánh mì cửa mở leng keng. Đợi em vào nhà mới quay lưng về.
Một tuần dài liên tục, không ai nói với ai lời nào. Peace biết rõ tôi đi theo
nhưng không bày tỏ bất kì thái độ gì.
Buổi
chiều ngày thứ chín, trời đổ mưa lạnh buốt. Peace vẫn cặm cụi bước. Tôi bắt đầu
cảm thấy bồn chồn, lo lắng nhưng không thể ngừng đi theo. Đã qua ba ngã tư, mưa
càng lúc càng nặng nề trắng xóa nhưng không ai chịu dừng lại hay tìm một chỗ
trú tạm nào đấy. Tôi đột ngột quyết định chạy vượt lên, nắm tay Peace và kéo em
vào mái hiên ngay gần.
“Cậu
có bị điên không hả?”
Peace
bắt đầu khóc, người run lên từng đợt vì lạnh. Tôi sửa lại khăn choàng cổ đã ướt
sũng một cách vụng về và có phần nào bất lực. Dịu dàng thổi hơi vào lòng bàn
tay rồi nhẹ nhàng áp chúng lên mặt Peace. Nước mắt hòa với nước mưa tức tưởi.
“Sao
thế? Bị đá à? Hay bị mắng? Khóc… nhiều thế!”
“Mẹ
mình… mẹ mình… đòi dọn sang nhà khác…”
“Sang
nhà khác xấu hơn?”
“Không…
nhà có người đàn ông khác cơ mà…”
“Thế…
đàn ông xấu à?”
“Không
biết.” Peace quệt nước mắt. “Nhưng không thích. Không muốn. Không ưa. Không
cần.”
Ở
những thành phố nhỏ gần Địa Trung Hải, khi những cơn mưa đầu tiên của tháng
Mười xuất hiện, người ta sẽ tự đánh dấu lên lịch của mình hai chữ Mùa Đông.
Corniglia là “vùng đất thứ ba” thuộc Cinque Terre (có nghĩa là năm vùng đất),
khác biệt bởi nằm cao nổi bật lên khỏi mặt biển. Trong thành phố, nhìn đâu cũng
thấy dốc và dốc. Ở đây không có nhiều khách du lịch, nều có người lạ xuất hiện,
người trong phố đều sẽ nghĩ họ chắc lại là những kẻ ưa mạo hiểm, coi nhẹ sinh
mạng, leo hết 400 bậc thang của Lardarina mà lên đây. Người đi khỏi Corniglia
không nhiều, người chuyển đến Corniglia lại càng hiếm, thế nên chỉ trong một
thời gian ngắn, hầu như ai cũng biết mặt bố con tôi. Công việc của bố có rất
nhiều người kính nể vì chẳng mấy khi có một bác sĩ giỏi như ông lại chịu chọn một
nơi có thể xem là heo hút như Corniglia để sống. Mỗi khi đi bộ về nhà, ngang
qua phố trung tâm, tôi luôn nhận được nhiều lời chào từ nhiều hướng. Ví dụ như
thế này.
“A,
Julien, đi học về đấy hả cháu?”
“Julien,
cho cô gửi lời chào bố với!”
“Anh
Julien ơi, bố anh thật phi thường!”
“Bánh
cô mới nướng đấy, cầm về ăn cùng bố nhé!”
…
Họ nhớ
tên tôi. Nhớ tên bố tôi. Bằng sự ân cần biết ơn niềm nở.
Trước
đấy, bố làm việc tại bệnh viện trung tâm của Rome. Bố là người Việt duy nhất ở khoa được
tin tưởng và giao nhiều trọng trách. Nhà tôi rất rộng và được trang trí bằng
nhiều vật dụng đắt tiền mà mẹ tỉ mỉ lựa chọn. Tôi đi học ở trường nam sinh đắt
giá từ nhỏ. Quà Giáng sinh luôn khiến các bạn cùng lứa ghen tị. Năm tôi mười
lăm tuổi, mẹ và bố ngồi trước mặt tôi trong căn phòng khách rộng lớn. Mẹ nhỏ
nhẹ.
“Jul
à, bố mẹ có chuyện muốn nói với con! Bố mẹ nghĩ con cũng đã đủ lớn để hiểu…”
Khi
người lớn chia tay nhau, đó luôn là cách họ bắt đầu để thông báo cho những đứa
trẻ một cách thật nhân văn. Ba ngày sau, có một người đàn ông lái chiếc xe
giống như chiếc mà tôi thích nhất trong bộ sưu tập xe mô hình của mình, dừng ở
cổng và đón mẹ đi. Ngày hôm đó tôi đã nghĩ. Sự nhân văn của người lớn đôi lúc
thật đáng sợ. Bố ủ rũ trong một thời gian dài. Có lẽ cảm giác của ông cũng tương
tự như lúc tôi bị cô bạn hồi tiểu học nghỉ chơi, quay sang nhận kẹo từ một
thằng nhóc tóc vàng mắt xanh kiểu cổ điển cũ rích. À không, chắc là giống như
thế nhưng tăng cấp độ lên vài bậc vì ông đã buồn bã lâu hơn tôi. Rồi đùng một
cái, ông tuyên bố chúng tôi chuyển nhà. Hay là từ bỏ “thiên đường” mà tôi đang
có thì đúng hơn. Để đến Corniglia. Nhưng tôi không trách bố. Từ bé đến lớn, cho
dù có bất kì chuyện gì xảy ra, tốt cũng được mà xấu cũng được, tôi hài lòng
cũng được mà không hài lòng cũng được, tôi chưa từng một lần có cảm giác hờn
giận ông. Giữa hai chúng tôi có một sự kết nối không thể định nghĩa và không
bao giờ cần phải diễn đạt thành lời. Chắc có lẽ người ta gọi nó là một sự may
mắn, phải không nhỉ?
Giáng
sinh không có tuyết
Bố đã
sửa và sơn lại cái cổng ọp ẹp. Khu vườn cũng được dọn sạch sẽ và trồng vào đấy
một vài cây ô liu, vài cây lê và cả một bụi hoa tôi không thể nhớ nổi tên. Vào
bữa trưa sau lễ Tạ ơn, bố bắt đầu câu chuyện.
“Jul
này, Giáng sinh này nhà mình có khách được không?”
“Ai
thế ạ?”
“Một
người bạn cũ của bố cùng con gái cô ấy.”
“Từ
nơi khác đến ạ?”
“Không.
Cô ấy cũng sống ở Corniglia.”
“Sao
con chưa bao giờ nghe bố kể là bố có bạn… cũ ở đây?”
“Vì
chưa phải lúc.”
Rồi bố
đứng lên rót trà. “Ừ, vậy bây giờ là lúc.” Chúng tôi tự hiểu với nhau mà không
cần thêm bất kì lời giải thích nào nữa.
Bố tỉ
mẩn chăm chút từng chỗ cũ kĩ trong nhà. Tôi im lặng làm cùng. Cảm giác này,
không khí này, sự háo hức này. Đã từ lâu lắm rồi tôi mới lại nhìn thấy chúng
xuất hiện trên khuôn mặt bố. Trong tủ lạnh chất đầy thịt gà, pa tê gan, cá
chình, thịt cừu, mì ống, cà chua… Bố còn đặt cô Mina một cái bánh nougat nhân
sô cô la lớn và cả bánh mì gừng loại sử dụng mật ong đắt tiền. Buổi sáng ngày
23, tôi phụ bố vác một cây thông lớn về nhà. Hai người đàn ông hì hụi cả buổi
sáng để treo những quả cầu thủy tinh màu bạc và màu xanh dương lên cây. Khi
ngôi sao phủ đầy kim tuyến trắng được đặt ngay ngắn trên đỉnh, tôi thực sự nhận
ra: “À, hóa ra là Giáng sinh sắp đến thật rồi…”
Bố tôi
là người đàn ông đáng kinh ngạc trong bếp. Trước đây, bữa tối đêm Giáng sinh
thường do mẹ chuẩn bị bằng cách thuê đầu bếp chuyên nghiệp đến nấu tại nhà. Từ
ngày mẹ đi, bữa ăn trở nên đơn giản hơn khi cô giúp việc gọi cửa hàng mang đến
cho hai bố con. Tôi chưa bao giờ biết bố có thể làm il capitone[1],
I’agnello[2] khéo léo và thuần thục đến thế. Bảy giờ tối, mọi thứ gần như đã
chuẩn bị xong xuôi. Ngôi nhà ủ ê lúc chúng tôi mới chuyển đến giờ đây rực rỡ,
lấp lánh đèn, hương quế vanila từ nến thơm cuộn mình vào không khí, ở phòng
khách, tiếng củi nổ lép bép trong lò sưởi.
[1]
Một món ăn truyền thống làm từ cá chình của người Ý trong ngày Giáng sinh.
[2]
Một món ăn truyền thống làm từ thịt cừu của người Ý trong ngày Giáng sinh.
“Kinh
koong!”
Bố bảo
tôi cùng bố ra mở cửa. Chắc là cô ấy đến rồi. Đêm nay đài dự báo Corniglia có
gió nhẹ, nhiệt độ tầm tám độ, không mưa, trời trong lành. Hiển nhiên, đài không
bao giờ nhắc đến tuyết ở Corniglia.
Cánh
cửa mở ra, tôi đứng lênh khênh sau lưng bố, áo sơ mi kẻ sọc và quần jean xanh
đậm màu chững chạc. “Bạn cũ” của bố là một người phụ nữ Việt tóc nâu có nụ cười
rất đẹp. Sự hiền lành ấm áp như một thứ ánh sáng vô hình bao quanh cô. Bố ôm cô
thật nhẹ rồi quay sang giới thiệu.
“Đây
là Jul, Jul, chào cô đi con!”
“Chào
cô.”
“Chào
Jul. Trông con cứng cỏi hơn cô nhìn trong ảnh!”
Lúc cô
cười, những nếp nhăn nhỏ ở đuôi mắt nheo lại. Nhìn thật lạ và cũng thật quen.
“Con
bé đâu em?” - Bố hỏi.
Cô
quay ra cửa, kéo tay một người đang đứng quay lưng ở bậc cầu thang đi vào nhà.
“Như
Nhiên, chào chú đi con! Đây là Jul, hai đứa bằng tuổi nhau đấy!”
Và tôi
nhìn thấy Peace xuất hiện ở thềm cửa nhà mình trong chiếc váy len màu trắng
nhạt, đính những hạt ngọc trai be bé. Peace cột tóc cao, đôi mắt vẫn còn váng
vất nỗi buồn mà bây giờ tôi đã hiểu rõ. Peace nhìn tôi. Tôi thấy mình hình như
vừa rơi xuống một cái hố sâu hun hút. À không, thực ra đó chỉ là tôi đã ước ao
như vậy, còn trên thực tế chẳng có cái hố nào cả. Tôi vẫn đứng ngay ngắn trên
mặt đất, lầm lũi đi theo mọi người, ngồi vào bàn ăn, đối diện với bố và cô, bên
cạnh là Peace hay đúng hơn là cô gái trong tim mình với cái tên… NHƯ NHIÊN.
Valentine
năm đó. Nhà tôi chính thức có bốn người.
Có
những lời yêu không tìm được lối tự do.
Những
buổi chiều mùa hè, tôi cùng Như Nhiên thường trốn lên đồi, nằm ở bãi cỏ bên
cạnh ngôi nhà có cánh cửa màu đỏ mà tôi vẫn nhìn thấy từ cửa sổ bàn học trong
lớp. Tháng Năm, thời tiết dìu dịu. Chạy dọc xung quanh hàng rào là những cây
hoa tim vỡ đã bắt đầu cựa mình đỏ rực. Có một lần Như Nhiên hỏi.
“Này
Jul, cậu có biết tại sao nó lại tên là hoa tim vỡ không?”
“Tại
sao?”
“Xem
này, hai cánh hoa này là tượng trưng cho một cặp thỏ hồng, cuống hoa là đôi hài
Á Đông mà hoàng tử tặng cho cô công chúa tim băng và nhụy hoa chính là lưỡi dao
đã cắm vào tim chàng hoàng tử si tình vì đã không thể làm suy suyển trái tim
nàng.
“Thế
là… chết à?”
“Ừ.”
“Thật
không ra làm sao cả.”
“Tại
sao?”
“Vì
mình thì mình sẽ không như thế! Mình mà yêu ai, mình sẽ sống đến cùng để yêu
người ấy! Chết chóc là một việc quá vô lí, trẻ con!”
“Thế cậu
đã yêu ai bao giờ chưa?”
“Có.”
“Ai
thế?”
“Cậu
đừng hỏi.”
Ở
Corniglia, mỗi ngày có một chuyến tàu đi qua. Chuyến tàu ấy được đặt tên là
“Con tàu sữa” (milk train) nối năm thành phố của Cinque Terre với nhau. Ngày
sinh nhật của mình, Như Nhiên nắm tay tôi và bảo: “Chúng ta bỏ trốn một lần
đi!” Thế là đi. Như Nhiên ngồi ở trên tàu nhưng kiên quyết không chịu xuống bến
nào. Đầu dựa vào vai tôi, bình thản. Phía bên ngoài cửa sổ, những cánh đồng nho
xanh mướt từ từ bỏ lại phía sau. Như Nhiên đưa tay đến gần sát kính cửa sổ. Một
tia nắng nhảy vào lòng bàn tay, em vội vàng nắm tay lại.
“Xòe
tay ra nào!”
Tôi
đưa tay mình cho Như Nhiên. Em úp tay lên tay tôi rồi siết chặt.
“Tặng
cho cậu thứ tớ yêu mến nhất!”
Ngày
cuối cùng của năm học, chúng tôi đi bộ về nhà. Lúc xuống dốc, ánh tà dương đuổi
theo phía sau lưng. Đôi khi bạn sẽ thấy mình rơi vào trạng thái mất ngôn ngữ.
Có thể vì mọi câu chuyện đã được kể. Có thể vì bạn và đối phương đã quá hiểu
nhau. Nhưng cũng có thể vì bạn sợ bất kể một từ nào cũng đủ khả năng làm đau
nhau mãi mãi.
Buổi
tối, tôi ngồi nói chuyện với bố ở trước hiên nhà. Bầu trời Địa Trung Hải bạt
ngạt sao.
“Con
chắc là biết mình muốn gì chứ? Ở Mĩ người ta không sống như người Ý đâu.”
Tôi
trầm ngâm nhìn bố. Đây là lần đầu tiên tôi và ông đối thoại như thế này. Bất
chấp khoảng cách lí trí của những người đàn ông, tôi vẫn luôn cảm nhận được sự
quan tâm từ bố ngay cả khi ông say khướt mở cửa phòng tôi hồi chúng tôi còn ở Rome sau khi mẹ đi khỏi.
Ông hỏi: “Ăn tối chưa?” Tôi trả lời: “Rồi ạ.” Sau đó ông đóng cửa phòng. Sự
trống trải rơi lại. Nhưng tôi thấy mình không cô độc. Vì ngay cả khi trái tim
vụn vỡ nhất, ông cũng chưa từng bỏ rơi tôi.
“Con
nghĩ mình nên đi. Nó sẽ tốt cho nhiều chuyện.”
“Bố
hiểu.”
Tháng
Tám, cả nhà tiễn tôi ở sân bay. Tôi đưa cho Như Nhiên một cái hộp nhạc nhỏ có
khắc hoa văn màu xám nhạt. Và dặn: “Sau này, lúc buồn nhất, hãy mở nó ra!” Rồi
đi. Thật lâu cũng không về. Corniglia ở lại. Giữ nguyên mình với những con dốc,
những con phố nhỏ gió lùa suốt con đường lát gạch gập ghềnh, với những buổi
chiều “không đối thoại” bên cốc espresso đượm khói. Thỉnh thoảng có ai đó ngửa
mặt lên trời thốt lên “Il dolce far niente!”[1]
[1] Sự
ngọt ngào của yên lặng.
Những người yêu nhau dũng
cảm
Năm 2012.
Bố gọi điện thông báo Như Nhiên cưới, tôi nên về. Ngồi trên “chuyến
tàu sữa” hướng về phía Corniglia, tự nhiên muốn nở một nụ cười vì có cảm giác
mình lại là Jul-mười-bảy-tuổi, vòng tay rộng lớn có thẻ ôm chầm cả bầu trời và
người con gái mình yêu ngay từ lần đầu tiên được nhìn thẳng vào mắt. Bước xuống
sân ga, tôi đi bộ đến trường học. Rồi từ đó băng qua ba ngã tư, một con dốc,
bốn khu vườn và hai tiệm bánh mì cửa mở leng keng. Nhìn thấy một cô gái tóc
dài, váy hoa đi bộ phía trước, muốn cất tiếng gọi nhưng bỗng thấy mình quá ngớ
ngẩn. Lúc quay về, đi qua phố trung tâm, vẫn có người nhận ra, vui mừng niềm
nở: “Ôi Julien đã về đấy à?” Họ. Những người chưa từng sợ thời gian xóa đi tình
cảm và kí ức trong mình. Nên không rời bỏ Corniglia.
Như Nhiên là cô dâu xinh đẹp nhất… với tôi. Chiếc váy thời còn trẻ của mẹ, sửa
lại một chút đã bị sờn nơi gấu, đúng như được dành cho em. Tôi về lúc Như Nhiên
đang thử váy. Em nhìn thấy tôi, nở một nụ cười thật nhẹ. Tôi đứng yên ở ngưỡng
cửa nhìn Như Nhiên, rồi từ từ mở rộng vòng tay, nghiêng nghiêng đầu. Như Nhiên
chạy ùa đến, dụi đầu vào ngực tôi thở khẽ.
“Jul là đồ xấu!”
Tôi vỗ nhẹ lên lưng em. Mười năm đặt từng vết chân nhỏ lên tim mỗi chúng tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc Như Nhiên chạy ùa đến, gọi tên tôi, Jul-mười-bảy-tuổi
lại như đã quay về, đứng đây trong ngôi nhà thân thuộc. Cô tiến đến gần, ôm lấy
cả hai chúng tôi. Bố từ cầu thang đi xuống, trìu mến mỉm cười. Tóc ông đã bạc
đi nhiều lắm. Hóa ra phải đi thật xa, thật lâu, đến ngày trở về, tôi mới cảm
nhận được yêu mến thực sự từ một gia đình bốn người.
Buổi tối trước ngày Như Nhiên làm lễ cưới, chúng tôi đi dạo trong phố trung
tâm. Đi loanh quanh thế nào lại dừng ở trước ngôi nhà có cánh cửa đỏ trên đồi.
Như Nhiên lấy từ trong túi áo chiếc hộp nhạc nhỏ tôi tặng ngày ở sân bay.
“Cậu đã bao giờ mở nó ra chưa?”
“Chưa!”
“Thật may quá!”
“Tại sao?”
“Mình đã dặn là khi nào buồn nhất mới mở ra mà. Mình vẫn luôn hi vọng cậu đừng
bao giờ phải buồn… nhất hết cả.”
“Cảm ơn Jul!”
Như Nhiên đặt chiếc hộp trở lại trong tay tôi. Một cơn gió thoảng qua.
Buổi sáng ở nhà thờ, bố dắt tay Như Nhiên vào lễ đường. Hạnh phúc rạng rỡ lấp
lánh trên khuôn mặt em. Ở bên cạnh, cô khẽ khàng chùi nước mắt. Tôi siết nhẹ
vai cô. Trong tay vẫn nắm chặt hộp nhạc…
Hôm đấy, bên ngoài, mưa trắng trời, cơn mưa đầu tiên của tháng Mười. Những
người yêu nhau ở Corniglia khi chia xa, nếu có điều gì nuối tiếc, họ sẽ chỉ
tiếc một điều duy nhất. Sự bình yên khi được nhìn vào mắt người mà mình thương
mến… Giống như một buổi chiều đẹp, bạn có thể ngẩng mặt lên trời và thốt lên
“Il dolce far niente!”…
***
Tháng Tám năm 2003. Sân bay Ciampino.
Như Nhiên áp mặt vào cửa kính. Nước mắt làm nhòe cả lớp gương trước mặt. Cô
nhìn những chiếc máy bay từ từ lăn bánh rồi rời khỏi nước Ý. Bàn tay giữ chặt
hộp nhạc sát tim mình. Lúc cúi xuống, một giọt nước mắt vỡ tung trên lớp hoa
văn màu xám. Như Nhiên từ từ mở hộp. Bản Fur Elise chậm rãi từng nốt như tiếng
người gõ vào cốc thủy tinh. Bên trong có một mảnh giấy gấp tư cẩn thận.
Jul viết.
“Như Nhiên à, nếu có một ngày mùa đông rụng xuống. Cậu hãy đợi mình ở trước
ngôi nhà có cánh cửa bằng gỗ thông màu đỏ. Lúc ấy chúng ta sẽ không còn phải
khóc nữa. Vì mùa đông đã đóng băng nỗi buồn rồi.
Và mình sẽ nắm tay cậu. Lần đầu tiên. Như những người yêu nhau dũng cảm…"