♥♥ Edit: Viochan ♥♥
Quốc yến xong, chúng thần lui xuống, Vũ Tình nhàm chán đến cực điểm thừa dịp Chính Hiên không chú ý lén chuồn ra ngoài, aizzz, phiền chết được, tham gia quốc yến(tiệc của cả nước) xong lại còn ngoạn cái gì gia yến(tiệc gia đình, ở đây là trong hoàng thất với nhau) nữa hả? Nhất định lại càng nhàm chán! Nàng thầm nghĩ muốn cùng Chính Hiên chỉ hai người chúc mừng sinh nhật hắn, nàng còn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho hắn nữa, nhưng Chính Hiên bận đến không có một chút thời gian nào, nàng vẫn muốn được yêu trọn vẹn, đáng tiếc Chính Hiên không phải của một mình nàng, hắn là của khắp thiên hạ.
Ủa? Người phía trước này hình như là cha của Ngạo Tuyết — Tiêu Tề Uyên, ta nên gọi hắn là gì mới được nhỉ? Tiêu đại nhân sao? Không được, thân phận bây giờ của ta là Tiêu Vũ Tình mà, là gì có ai gọi cha mình là đại nhân chứ.
“Cha!” Vũ Tình ngọt ngào gọi một tiếng, nàng cũng không ngờ mình lại gọi dễ dàng như vậy, cứ thế mà gọi được luôn.
Tiêu Tề Uyên hơi khựng người, xoay người nói:“Vi thần tham kiến nương nương.”
“Cha, ta là nữ nhi của ngươi mà, làm gì có cha nào bái kiến nữ nhi chứ?” Những người cổ đại này thật là có vấn đề, nữ nhi làm nương nương lại còn phải hành lễ với nàng, hoàng đế là con rể của hắn, hắn cũng phải nơm nớp lo sợ, một câu cũng không dám đắc tội, cho dù nữ nhi bị khi dễ thảm hại cũng không dám có một câu oán hận, nếu mà ta bị khi dễ, cha ta nhất định sẽ ném cả trời đi ấy chứ.
“Tình Nhi, không được tuỳ tiện, nay ngươi là Tiêu phi nương nương, ta là thần tử, đương nhiên phải thế.”
Vũ Tình lập tức kết luận về hắn: Cổ hủ, quả thực giống hệt như Ngạo Tuyết nói.
“Được rồi được rồi, cha, chúng ta không nói chuyện này nữa. Cha, ngươi có khoẻ không?” Nghe Ngạo Tuyết nói, sứv khoẻ cha nàng vẫn không tốt lắm, thường xuyên bị đau đầu.
“Hoàn hảo hoàn hảo, khó được Tình Nhi quan tâm cha như vậy, còn nhớ mới trước đây, mỗi lần cha phát bệnh, Tình Nhi luôn tác trực bên cạnh, một tấc cũng không rời, còn nói……”
“Cuối cùng ta nói: Tình Nhi muốn vĩnh viễn chăm sóc cho cha, không lấy chồng, không rời xa cha.” Cha hoài nghi ta sao? Hình như hắn đang cố ý muốn kiểm tra ta, may quá, Ngạo Tuyết đã sớm nói hết chuyện cũ của bọn cho ta biết, bằng không nhất định sẽ bị lộ, Tiêu Tề Uyên tuy rằng cổ hủ nhưng cũng rất khôn khéo.
“Không ngờ, Tình Nhi của ta bây giờ đã là hoàng phi rồi, lúc trước cho ngươi tiến cung, ngươi sống chết không chịu, cha cũng biết bắt ngươi tiến cung là làm khó dễ ngươi.”
“Không có gì đâu ạ, cha cũng chỉ hy vọng ta có thể giúp cho Hoàng Thượng thôi.” Hơn nữa ta thay Ngạo Tuyết làm được, ngươi cũng nên yên tâm đi, Ngạo Tuyết ở bên kia cũng rất tốt.
Tiêu Tề Uyên vui mừng nở nụ cười,“Tốt tốt, Tình Nhi, Hoàng Thượng đối xử với ngươi tốt không?”
“Tốt, tốt lắm, hắn dám đối xử không tốt với ta sao?”
Tiêu Tề Uyên đột nhiên nghiêm mặt lại:“Tình Nhi, sao có thể nói như thế chứ?” Tình Nhi của hắn chưa bao giờ ăn nói kiểu này.
“Ta vẫn luôn nói như vậy mà.”
“Ngươi không phải Tình Nhi, ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Tề Uyên dùng ánh mắt hoài nghi nghiêm khắc xem xét Vũ Tình, nữ nhi kia của hắn đã đi đâu rồi? Người này tại sao lại giả mạo Tình Nhi? Tình Nhi liệu có…..xảy ra chuyện gì không?
“Cha, ta là nữ nhi của ngươi, Tiêu Vũ Tình mà.” Hắn đúng là lợi hại, ta che giấu lâu như vậy đều không bị phát hiện, tại sao mới nói với hắn không đến hai câu đã bị vạch trần, ta làm sai cái gì sao?
“Ha ha ha…… Nữ nhi là ta nuôi lớn, nàng thế nào chẳng lẽ ta không biết sao? Nữ nhi của ta từ trước tới nay đều ở trong nhà, không ra khỏi cửa, chưa từng đến Hàn Hạo quốc, sao nàng có thể hiểu được tiếng nước ngoài? Cũng sẽ không biết đàn cái gì dương cầm, khiêu cái gì vũ, ngươi ngoại trừ dung mạo bộ dạng giống nàng ra thì biểu tình thần thái đều cách biệt một trời một vực, nói, ngươi rốt cuộc là ai?” Tình Nhi của hắn nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không sao lại có người giả mạo thế này? Nhưng nữ tử trước mắt lại không có vẻ giống người xấu, tinh thuần tự nhiên, hoạt bát đáng yêu, đôi mắt lanh lợi mang theo một vẻ phóng khoáng, nhìn thế nào cũng không phải người xấu.
“Tiêu đại nhân quả nhiên khôn khéo, nhanh như vậy ngươi đã nhìn thấu rồi!” Cũng khó trách hắn lại nhận ra được, dù sao nữ nhi hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, Chính Hiên không tiếp xúc với Vũ Tình trước kia cho nên không biết Vũ Tình trước kia và Vũ Tình bây giờ có gì khác nhau.
“Ngươi quả nhiên không phải nữ nhi của ta.”
“Đúng vậy, ta không phải Tiêu Vũ Tình thật sự, ta vốn tên là Lăng Ngạo Tuyết, cũng không phải người Long Hiên các ngươi.”
“Vậy nữ nhi ta đâu? Nàng đang ở đâu? Nàng sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
“Yên tâm, Tiêu đại nhân, Vũ Tình nàng hiện tại rất tốt, nàng đang đóng làm ta, mà ta lại ở đây đóng vai nàng, cũng chính là nữ nhi của ngài.” Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Tiêu Tề Uyên, Vũ Tình tiếp tục giải thích:“Chuyện này nói ra có lẽ có điểm không thể. Nhưng đây là sự thật, ta đến từ dị thế thời không, bởi vì nhân duyên nên mới trao đổi thân phận với Vũ Tình, ta đã đồng ý với Vũ Tình là sẽ thay nàng chăm sóc ngài thật tốt.”
“Dị thế thời không? Rất khó tin.” Nữ tử này bộ dáng thật sự không giống như đang nói dối, chỉ cần Tình nhi không sao là tốt rồi!
“Là thật, chúng ta còn có thể thường xuyên gặp nhau trong mơ, nếu không sao ta có thể biết được nhiều chuyện của các ngươi như vậy? Tiêu đại nhân, ngươi có gì muốn ta nói với Vũ Tình không?”
“Ngươi hãy nói với nàng, cha rất nhớ nàng.” Tiêu Tề Uyên không khỏi nghẹn ngào, nữ nhi chưa từng rời xa hắn, nay một mình ở bên ngoài, sao hắn có thể không lo lắng.
“Ta sẽ chuyển lời, Vũ Tình cũng rất nhớ ngài.” Nhìn Tiêu Tề Uyên lo lắng mong nhớ nữ nhi, Vũ Tình cũng nhớ về cha mẹ ở hiện đại, bọn họ nhất định cũng rất nhớ ta? Tiêu Tề Uyên đang muốn đi, Vũ Tình đột nhiên nói:“Cha…… Ta có thể gọi ngươi như vậy được không?”
“Đương nhiên có thể, ngươi là Tiêu Vũ Tình, chính là nữ nhi của ta, ta lại có nữ nhi rồi.” Nữ nhi cho tới bây giờ vẫn chưa từng rời xa hắn.
Vũ Tình vô cùng thân thiết kéo tay hắn, làm nũng nói:“Cha……” Không biết tại sao, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tề Uyên, nàng đã có một cảm giác đặc biệt thân thiết.
“Tình Nhi à, Vũ Tình từ trước tới nay không làm nũng với ta như thế bao giờ đâu.” Cô gái này đúng là khiến người khác phải yêu mến.
“Thật ạ?” Ngốc quá đi, làm nũng là pháp bảo tất thắng của nữ nhi mà, mỗi lần nàng chỉ cần dẻo miệng một chút, lại rớt ra vài giọt nước mắt tội nghiệp, cha mẹ nàng lập tức đầu hàng.
Được rồi, cha phải đi đây.”
“Dạ, tạm biệt cha.”
Lúc Tiêu Tề Uyên đi vẫn không nhịn được cười trộm một chút, cô gái này rất thú vị, vậy là hắn có hai nữ nhi rồi.
Không biết cha mẹ thế nào? Nhớ bọn họ quá đi mất! Quân, Tiểu Nhu, các ngươi có nhớ ta không? Hay là đang hoan hô vì không phải chịu đựng ta nữa?
“Tham kiến nương nương.” Nam Cung Quân thình lình lên tiếng phía sau nàng.
“Nam Cung Quân, ngươi muốn hù chết ta à?” Vũ Tình lấy tay vuốt vuốy ngực, kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.
“Vũ Tình, ngươi thật sự có chút không giống trước kia.” Nam Cung Quân dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn nàng, như là đang nhìn người vậy, tuy rằng nàng cũng có thể coi như ngoài hành tinh, nhưng là loại ánh mắt này làm nàng cả người không được tự nhiên.
“Ngươi trước kia biết ta sao?” Chưa từng nghe Ngạo Tuyết nói đến nhân vật Nam Cung Quân này.
“Ngươi…… Không nhớ ta? Ngươi cư nhiên không nhớ ra ta, chúng ta……” Nam Cung Quân hình như hơi tức giận.
“Chúng ta thế nào? Ta nói không biết chính là không biết.” Hắn nhất định là loại lãng tử, Ngạo Tuyết sao có thể biết một người như thế?
Thấy Vũ Tình đang muốn chạy, Nam Cung Quân tóm được cổ tay nàng, cả giận nói:“Ngươi nói ngươi không biết ta? Làm nương nương rồi liền trở mặt hả?”
“Phải hay không liên quan gì đến ngươi? Mau buông tay ra, đây là hoàng cung đại nội, chỉ cần ta gọi một tiếng, lập tức có người đến bắt ngươi, đợi đến khi bị Tiểu Hiên Tử nhìn thấy, ngươi có bao nhiêu đầu cũng không đủ chém đâu.” Chẳng lẽ trước kia Ngạo Tuyết thật sự biết hắn, thậm chí hai người từng là người yêu?
“Xem ra Hoàng Thượng đối với ngươi rất tốt hả?” Nam Cung Quân càng ngày càng tức giận.
“Liên quan gì đến ngươi? Ta mặc kệ trước kia Vũ Tình với ngươi có quan hệ gì, tóm lại đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta, buông tay ra……” Triệt quyền đạo của nàng ở cổ đại căn bản không dùng được, bất cứ người nào cũng có thể khống chế được nàng, nàng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Nam Cung Quân nhưng Nam Cung Quân lại càng nắm chặt hơn.
“Tại sao nữ nhân đều vô tình như vậy? Quyền thế thật sự quan trọng đến thế sao? Bởi vì hắn là hoàng đế, cho nên nữ nhân khắp thiên hạ sẽ là của hắn sao? Chỉ cần hắn chỉ một ngón tay, bất luận là nữ nhân nào đều sẽ chết cũng không hối tiếc vì hắn sao?” Nam Cung Quân như đang nói chuyện với nàng, lại càng giống như đang thì thào tự nói.
Vũ Tình đột nhiên cảm thấy Nam Cung Quân có điểm đáng thương, nếu trước kia Ngạo Tuyết và hắn thật sự đã từng yêu nhau, bây giờ mình thế này chẳng phải làm tổn thương hắn sao? Vạn nhất về sau Vũ Tình thật trở về, bọn họ lại hiểu lầm nhau vì ta, ta đây không phải tội nghiệt rất nặng sao?
“Ngươi đừng đau khổ nữa, thật ra ta……” Nam Cung Quân đột nhiên buông tay nàng ra, biến mất không thấy đâu nữa.“Aizzz…… Sao mà nói biến là biến luôn thế?”
“Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Lại có giọng nói vang lên sau lưng nàng.