Thiếu nữ toàn phong 4 - chương 12
Vầng trăng khuyết treo bên ngoài cửa sổ.
“Vậy là cậu không thể tiếp tục tham gia cuộc thi Hoa hậu Taekwondo thế giới nữa, tiếc thật…”
Trong
phòng Hiểu Huỳnh ngồi trên giường, hai chân thả xuống đất đung đưa, vừa
ăn gà rán vừa nhìn Bách Thảo thu xếp hành lý chuẩn bị đi Nhật. Mặc dù
cô rất vui vì Bách Thảo cuối cùng đã có thể ra nước ngoài thi đấu, nhưng
vẫn cảm thấy tiêng tiếc.
“Bây giờ cậu đang là nhân vật hot, báo đài,
ti vi chỗ nào cũng đưa tin về cậu, đi đột ngột thế này liệu mọi người
có quên không?”
“…”
Bách Thảo cho quần áo vào va li.
Mấy hôm
trước cô liên tục nhận được điện thoại từ ban tổ chức cuộc thi Hoa hậu
Taekwondo thế giới, khuyên cô không nên rút lui, hứa sẽ tăng thêm thù
lao mỗi trận đấu, hứa đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Mãi đến hôm trước ban
tổ chức mới đồng ý để cô rút lui, chấp nhận người thay thế cô.
“Nhưng
giải nhất cuộc thi hoa hậu Taekwondo thế giới cũng rất đáng tiếc”, vừa
ăn gà rán hiểu Huỳnh vừa ngoẹo cổ, hỏi, “À, từ đầu đến giờ họ đã trả cho
cậu bao nhiêu tiền?”
Bách Thảo lắc đầu nói:
“Đều ở chỗ Nhược Bạch sư huynh, tớ không rõ.”
“Ấy, để tớ tính xem”, mắt chớp chớp, hiểu Huỳnh lẩm nhẩm, phấn khởi reo lên, “có lẽ khoảng hơn sáu vạn đấy!”
“…”
Nghe nói có thể được nhiều tiền như thế, Bách Thảo ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Hiểu Huỳnh: “Được nhiều vậy sao?”
“Đúng thế!”, Hiểu Huỳnh hớn hở nói, “Có thể vị trừ thuế thu nhập, đại khái cũng chừng sáu vạn đồng”.
Bách Thảo mừng quýnh.
Kéo
khóa va li hành lí, tốt quá, vậy thì kinh phí cho chuyến đi nước ngoài
này không phải lo rồi, thảo nào không thấy Nhược Bạch sư huynh nhắc gì
tới chuyện này.
“Nhớ mang theo mỹ phẩm đấy.”
Để miếng gà rán xuống, hiểu Huỳnh xông đến,cầm chiếc túi nhựa trong suốt trên bàn, đưa cho Bách Thảo:
“Đã
nói với cậu rồi, nhất định phải mang theo mỹ phẩm! Bây giờ cậu là người
đẹp! Lại còn đánh bại Katou và Shinkiyou, giới truyền thông Nhật chắc
chắn quan tâm đến cậu, nếu họ đến phỏng vấn ghi hình, nhất định cậu phải
trang điểm thật đẹp!”
Nhìn túi đựng đầy các loại kem, son, phấn, bút kẻ, Bách Thảo bối rối: “Nhưng hóa trang sẽ rất khó chịu”.
“Sao
có thể!”, hiểu Huỳnh không vui, “Đây đều là mỹ phẩm tốt nhất của tớ với
Mai Linh, phấn rất tốt, không bị loang, cũng rất thoáng khí, mi giả
cũng đẹp, cậu chẳng dùng thử mấy lần rồi còn gì?”
“Tớ… tớ không biết trang điểm…\’\’
“Nào, để tớ dạy, cậu ngồi xuống ghế!”
“Thực
ra”, bối rối cúi đầu, bách Thảo nhìn ngón chân mình, “Là Nhược Bạch sư
huynh không cho tớ mang theo những thứ đó.” Hơn nữa, cô cũng không quen
bôi những thứ đó lên mặt.
“…”
Há miệng, Hiểu Huỳnh mặt ỉu xìu,
không chú ý đến vẻ bối rối của Bách Thảo, phàn nàn: “Tại sao những việc
như thế Nhược Bạch sư huynh cũng can dự vào, can thiệp quá rộng…” Nhưng
để cô đi nói lý với Nhược Bạch sư huynh, cô vẫn không có can đảm.
“Được, vậy thì thôi.”
Tiu
nghỉu cầm lại túi đựng đồ mỹ phẩm, Hiểu Huỳnh buồn rầu nhìn Bách Thảo.
Ba năm nay, hai người như hình với bóng, ban ngày cùng đi học, đi tập,
tối lại cùng học bài, cùng ngủ, chưa bao giờ xa nhau.
“Bách Thảo, lần này cậu đi bao lâu?”
“Nhược
Bạch sư huynh nói, rất may thời gian ba trận đấu lại liền nhau, nên
giữa chừng không cần về nước. Đầu tiên thi đấu ở Nhật, sau đó sang Anh,
cuối cùng đi Mỹ tham gia giải Taekwondo quốc tế, tổng cộng thời gian là
hai tháng.”
“Lâu như vậy…”
Sống mũi cay cay, Hiểu Huỳnh sắp khóc, ôm Bách Thảo, nói:
“Hôm cậu đi không phải cuối tuần, tớ không thể đi tiễn, cậu đừng trách tớ”.
Bách Thảo lắc đầu.
“Không đâu.”
“Tớ
rất nhớ cậu”, dụi đầu vào vai Bách Thảo, Hiểu Huỳnh nói giọng tủi thân,
“Làm thế nào bây giờ, tớ đã bắt đầu nhớ cậu rồi, hai tháng tới không
gặp, tớ sống thế nào đây, tớ phát ốm vì nhớ thôi”.
“…Không đâu.”
Bách Thảo cũng bắt đầu mủi lòng, nhẹ nhàngvỗlưng Hiểu Huỳnh, khẽ nói:
“Tớ cũng sẽ nhớ cậu.”
“Hu
hu…” nghe thấy câu trả lời thật thà của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh không kìm
được nữa, nước mắt trào ra, ôm chặt Bách Thảo khóc: “Làm thế nào bây
giờ, hình như tớ đã yêu cậu rồi, Bách Thảo, tớ không muốn xa cậu, cậu
đưa tớ di cùng, tớ sẽ làm cổ động viên cho cậu được không?”
“…Được.”, Bách Thảo trịnh trọng gật đầu, “Để tớ đi nói với Nhược Bạch sư huynh”, nói xong cô liền chạy ra cửa.
“Ấy này!\’\’
Hiểu Huỳnh dở khóc dở cười kéo cô lại.
“Nói
đùa đấy, cậu tưởng thật sao? Cậu dễbị lừa quá! Tớ bảo nhé, ra nước
ngoài, chỉ nghe lời Nhược Bạch sư huynh thôi, người khác nói gì cậu phải
thận trọng, đừng để dễbị lừa như vậy! Ôi, trông bộ dạng cậu thế này, tớ
thật không thể yên tâm, không có tớ, không biết cậu xoay xở thế nào…”
Buổi tối.
Chính lúc Hiểu Huỳnh và Bách Thảo đang than thở với nhau.
Nhược Bạch không ở Tùng Bách võ quán mà ở văn phòng của Đình Hạo tại tập đoàn Phương thị.
“Tài trợ Bách Thảo ra nước ngoài thi đấu?”
NgheNhược Bạch trình bày, Đình Hạo khẽ kêu lên, không phải anh không đồng ý, mà là bởi hôm qua Đình Nghi đã đến tìm anh.
…
…
“Anh à, anh nhất định phải hứa với em.”
Sắc mặt hơi tiều tụy, Đình Nghi nắm tay anh, đôi mắt đen láy, đăm đăm nhìn anh nói:
“Anh
cho em là người thiếu công tâm cũng được, nói em tâm lý bệnh họancũng
không sao, lần này em quyết không cho Bách Thảo cơ hội nào hết! Cuộc tho
hoa hậu Taekwondo thế giới cô ta đã rút lui, ban tổ chức đã chấp nhận
người thay thế, cô ta muốn quay lại cũng không được! Nếu chuyện đi nước
ngoài cũng không thành, cô ta sẽ trắng tay.”
\’\'À, nếu Bách Thảo
hoặc Nhược Bạch…”, cắn môi, Đình Nghi nói, “… thậm chí anh Sơ Nguyên đến
tìm, yêu cầu anh tài trợ chuyến đi, anh nhất định không được đồng ý!\’
“Không
có tiền, sao có thể ra nước ngoài, sao có thể ăn ở khách sạn, sao có
thể thi đấu!”, mắt lóe tia lạnh, Đình Nghi trầm giọng nói, “Anh, em
biết anh thích Bách Thảo, nhưng nếu lúc này anh mềm lòng, cô ta sẽ thực
sự đứng hẳn về phía Sơ Nguyên”.
…
…
“Đúng!”, dáng thẳng như
thân tùng trên núi tuyết, Nhược Bạc lặng lẽ nói, “Tôi hy vọng tập đoàn
Phương thị có thể tài trợ cho Bách Thảo ra nước ngoài thi đấu như đã tài
trợ các thành viên khác của trung tâm”. Tập đoàn Phương thị là nhà tài
trợ duy nhất của trung tâm huấn luyện Taekwondo Thẩm Dương, thời gian
này, anh đi xin tài trợ theo trình tự thông thường, nhưng lại bị tập
đoàn viện đủ lý do trì hoãn và từ chối.
Mãi đến tối nay.
Anh mới gặp được Đình Hạo vừa từ nước ngoài trở về.
“Chẳng
phải Bách Thảo có món tiền thưởng lớn ở Hàn Quốc sao?”, gõ tay xuống
bàn, Đình Hạo ngồi trên ghế, hơi ngửa người ra sau, mỉm cười nói, “Hơn
nữa co ấy tham gia cuộc thi Hoa hậu nào đó cũng kiếm được không ít tiền
thưởng”. Mặc dù ở Mỹ hai tháng nhưng thông tin trong nước anh vẫn biết.
“Tiền đó dùng để chi phí cho học đại học sau này của cô ấy”, Nhược Bạch nhẹ nhàng, “Không thể động đến”.
“Tôi
là trợ giảng của trung tâm, chuyện này do tôi liên hệ với tập đoàn. Lần
này xuất ngoại thi đấu, chúng tôi tuân thủ thỏa thuận tài trợ với tập
đoàn, nếu Bách Thảo đoạt giải trong thi đấu, khi trả lời phỏng vấn sẽ có
hiển thị tên của nhà tài trợ trên màn hình…”
“Nhược Bạch”, ngắt lời anh, Đình Hạo thở dài, “anh nhất định phải dùng những lời khách khí như vậy với tôi sao?”
Nhược Bạch im lặng.
“Chuyến đi này rất quan trọng với Bách Thảo.”
“Phải,
tôi biết”,đứng lên, Đình Hạo bước đến bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ loang
loáng như dòng nước bên dưới, “Chỉ có điều, Đình Nghi là em gái tôi…”
“Tôi không hiểu.”
Nhược Bạch cau mày.
“Đình
Nghi là em gái tôi”, sắc đêm ánh lên mặt Đình Hạo, khóe miệng khẽ nhếch
như cười như không, “Bách Thảo càng xuất sắc trong thi đấu sẽ càng uy
hiếp Đình Nghi. Mặc dù tôi rất thích Bách Thảo, nhưng Đình Nghi vẫn là
em gái tôi. Hơn nữa, Đình Nghi vừa chia tay Sơ Nguyên, khó mà chịu đựng
được những kích động khác nữa.”
“Anh nghĩ thật vậy sao?”
Sắc mặt không thay đổi, Nhược Bạch chăm chú nhìn anh.
“Phải!”, Đình Hạo mỉm cười cúi đầu, “Làm anh thất vọng rồi.”
“Không!”
Nhìn hồi lâu, Nhược Bạch lặng lẽ lắc đầu:
“Anh
đang nói dối, cho dù Bách Thảo không quen biết anh, anh cũng không tước
di cơ hội thử sức của cô ấy. Cho dù tài trợ Bách Thảo thi đấu, cơ hồ sẽ
tạo ra một đối thủ mạnh với Đình Nghi, anh cũng không lựa chọn bóp chết
cô ấy.”
“Sao?”, Đình Hạo nhướn mày, “Anh tin tôi vậy ư?”
“Tôi vẫn
luôn muốn đánh bại anh, cho nên tôi hiểu anh”, Nhược Bạch bình tĩnh
nói, “Nếu Taekwondo trong lòng anh có thể bị những chuyện đó quấy nhiễu,
thì anh đã không phải là Phương Đình Hạo mà tôi muốn đánh bại. Đối với
Taekwondo, anh có tông nhiệm của mình, anh cũng không muốn thấy Đình
Nghi mất đi tôn nghiêm của cô ấy”.
Đình Hạo ngớ ra giây lát rồi bật cười.
“Được
rồi, tôi thua. Kinh phí tài trợ thi đấu, chiều nay tôi đã chuyển cho
huấn luyện viên Thẩm, chắc cô ấy chưa kịp thông báo với anh, có điều số
tiền đó không phải lấy danh nghĩa tập đoàn Phương thị, mong anh có thể
giữ bí mật chuyện này”. Cạnh tranh trong Taekwondo nên là cạnh tranh
công bằng, đối thủ càng mạnh mới khiến bản thân càng mạnh, anh hy vọng
Đình Nghi có thể trưởng thành qua cuộc cạnh tranh này.
Cúi chào Đình
Hạo, Nhược Bạch vẫn dáng vẻ lạnh lùng, Đình Hạo thấy buồn cười nhìn anh,
đột nhiên hỏi: “Tại sao lúc nào anh cũng chỉ có một bộ mặt như vậy?”
Nhược Bạch ngước nhìn.
“Vừa rồi anh không lo tôi sẽ vì Đình Nghi mà từ chối tài trợ Bách Thảo ư?”, Đình Hạonói vui.
“Không.”
“Tại sao?”, Đình Hạo hiếu kỳ.
“Anh sẽ không làm thế.”
“Ha
ha!”, nhìn sắc mặt Nhược Bạch vẫn bất động, Đình Hạo không kìm được bật
ra một câu, “có lúc tôi cảm thấy anh với Bách Thảo mới thực sự xứng
đôi, cũng bướng bỉnh và gan lì như vậy”.
Người Nhược Bạch bỗng cứng đờ.
“Vậy, anh có định cho cô ấy biết?”, Đình Hạo thăm dò, “Tình cảm của anh đối với Bách Thảo, anh định không cho cô ấy biết sao?”
“Cô
ấy chẳng cần biết gì hết”, ánh mắt Nhược Bạch vẫn tĩnh lặng, “Tôi là sư
huynh của cô ấy, cũng là trợ giảng của cô ấy, Bách Thảo chỉ cần biết
như vậy là đủ.”
“Quả nhiên anh không chịu nói”, Đình Họa mỉm cười,
“tiếc là tôi không giống anh, mặc dù vấn đề tài trợ chuyến đi cần bảo
mật, nhưng rót cuộc tôi vẫn là nhà tài trợ, hy vọng được giao lưu vớiđối
tượng được tài trợ”.
“…”
Sắc mặt Nhược Bạch vẫn không đổi.
“Tối
nào anh cũng tập thêm cho Bách Thảo phải không?”, lại bước đến bên cửa
sổ, Đình Họa cườisảng khoái, “Tối mai, lúc hai ngườitập, hy vọng cho tôi
cơ hội thăm quan”.
“Cô ấy không thích anh.”
Cau mày, Nhược Bạch thản nhiên nói.
Như bị đấm một phát vào ngực, Đình Hạomiễn cưỡng duy trì nụ cười, tỏ vẻ không bận tâm:
“Ai nói thế? Bách Thảo mỗi lần nhìn thấy tôi đều rất vui”.
“Anh hiểu ý tôi”, Nhược Bạch nói.
“Ha
ha!”, Đình Hạoxoa mũi cười, “Đằng nào anh cũng không định cho cô ấy
biết tình cảm của anh, hà tất ngăn cản tôi? Cho dù là Sơ Nguyên, cùng
lắm ta cạnh tranh công bằng”.
“Hy vọng anh không làm phiền cô ấy.”
Sắc
đêm hắt vào phòng làm việc rộng thênh thang, Nhược Bạch người hơi gầy,
dáng thẳng tắp vẫn chăm chú nhìn Đình Hạo: “Như anh nói, Bách Thảo là
người bướng bỉnh, đã để tâm vào Sơ Nguyên rồi, sẽ không có bất cứ dao
động nào nữa, bây giờ cô ấy sắp đi thi đấu, lại sắp thi đại học, sức lực
có hạn”.