Thiếu nữ toàn phong 4 - chương 26
“Chưa chắc.”
Hiểu Huỳnh trề môi lẩm bẩm:
“Ngộ nhỡ khán giả hẹp hòi, để bung hận Bách Thảo đánh bại Katou, không những không cổ vũ mà còn la ó phản đối, thì làm thế nào?”
“Không đến nỗi thế”, Lâm Phong lườm cô.
“Hừ, cũng khó nói.”
“Bất
luận khán giả cổ vũ cho ai, Bách Thảo chậm hiểu như vậy, sẽ không nhận
ra đâu”, gục trên bàn, tranh thủ chợp mắt buổi trưa, Diệc Phong ngáp
liên hồi.
“Hi hi, cũng phải, khả năng phớt lờ cả Bách Thảo rất
tốt!Buổi sáng, tiếng cổ vũ cho Katou dậy đất dậy trời mà Bách Thảo vẫn
có thể KO cô ta đấy thôi?”, nói xong Hiểu Huỳnh lại bắt đầu tràn đầy tin
tưởng, “… không có Katou, thi đấu buổi chiều có Kim Mẫn Châu cũng đáng
xem. Nhưng Kim Mẫn Châu cũng là bại tướng trong tay Bách Thảo. Ố la la,
chưa biết chừng lại KO Kim Mẫn Châu, ô ha ha! Xem cô ta còn dám kiêu
ngạo nữa không, còn dám cướp ngôi đầu bảng của Bách Thảo không?!”
“Không được khinh địch.”
Đẩy gọng kính trên mũi, Thân Ba thận trọng nhắc nhỏ:
“Thi đấu buổi sáng, trận nào củaKim Mẫn Châu cũng dẫn trước đối thủ ít nhất 5 điểm, lại còn KO hai đối thủ.”
“Bách Thảo trận nào cũng thắng với tỷ số lớn, cũng KO Katou!”, Hiểu Huỳnh không chịu.
“Hơn
nữa mọi người có nhận ra không?”, nhìn thấy Kim Mẫn Châu đã vào sàn
đấu, Thân Ba mặt đăm chiêu, “Kim Mẫn Châu đã cao lên nhiều, cơ thể cũng
cường tráng hơn.”
“Ha ha ha! Huynh nói Kim Mẫn Châu béo lên rồi đúng
không?”, Hiểu Huỳnh cười to, “Kim Mẫn Châu vốn đã không xinh, bây giờ
lại béo lên, xem ra đúng là vừa thô vừa hung hãn!”
“Yên lặng đi”, Lâm
Phong lườm cô, “Ý của Thân Ba là lực của Kim Mẫn Châu đã tăng lên rất
nhiều. Bách Thảo và Kim Mẫn Châu đều cùng lối đánh sức mạnh, ưu thế
sứcmạnh của Bách Thảo rất nổi bật so với các tuyển thủ phòng thủ khác
nhưng đối với Kim Mẫn Châu chưa hẳn hữu hiệu như vậy.”
“Ha…!”
Cùng
với tiếng hét đầy sát khí, Kim Mẫn Châu mang áo bảo vệ màu đỏ xoay
người đá hậu, thế mạnh như núi lửa phun trào, đó ngã đối thủ trên nệm!
5:2
Khi
trọng tài tuyên bố bên áo đỏ chiến thắng, Kim Mẫn Châu lại rú một tiếng
giống như tiếng gầm, nhún vai với khán giả, trông như một đấu sĩ khát
máu, đắc ý vì là người đầu tiên lọt vào bán kết!
”Xì, kiêu nỗi gì chứ…”
Mặc
dù chỉ dám lẩm bẩm, nhưng thâm tâm Hiểu Huỳnh lại vẫn hoàn toàn không
phục Kim Mẫn Châu. Bất luận Thân Ba nói thế nào, cô tuyệt đối không tin
Kim Mẫn Châu có thể chiến thắng Bách Thảo!
“Có lẽ tiểu tướng Hàn Quốc này sẽ tranh giải quán quân với Bách Thảo.”
Hiếm
hoi mới được chứng kiến một trận chung kết Taekwondo giữa hai tuyển thủ
đều có lối đánh tấn công, phóng viên Lưu của Thể thao Hoa Nam hi vọng
rất nhiều vào trận đấu mãn nhãn sắp được chứng kiến.
“Ấy, mọi người
xem!”, phóng viên Dương đột nhiên phát hiện bóng người quen trên ghế
dành cho khách quý phía xa, “Kia chẳng phải là Mông thanh Trì, giám đốc
Tổng cục thể thao quốc gia sao?”
“Chính ông ta.”
Theo ánh mắt của đồng nghiệp, phong viên Lưu cũng nhìn thấy, ngạc nhiên nói:
“Tại
sao Mông tiên sinh cũng có mặt ở đây, chẳng lẽ hiệp hội Taekwondo Nhật
bản mời ông ta đến dự, hay là đến đẻ trao giả thưởng?”
Mông Thanh Trì
là thế hệ Taekwondo đầu tiên trong nước, từng được đào tạo tại Hàn
Quốc, sau một thời gian dài truyền bá phong trào Taekwondo trong nước và
xây dựng hiệp hội Taekwondo thì đã được bầu làm hội trưởng Hiệp hội
Taekwondo quốc gia. Đội tuyển Taekwondo quốc gia đầu tiên do chính ông
đào tạo và ông cũng đã bồi dưỡng nên rất nhiều huấn luyện viên xuất sắc
trong đó có huấn luyện viên vàng Thẩm Ninh.
Do những cống hiến xuất
sắc cho phong trào Taekwondo, về sau Mông Thanh Trì được đề bạt làm Giám
đốc Tổng cục Thể thao Trung Quốc, chuyên phụ trách Taekwondo, Karatedo,
Judo… những môn thể thao kỹ thuật kiểu đấu giáp la cà.
“Liệu có phải Mông tiên sinh đến xem Bách Thảo thi đấu không?”
Lời vừa nói ra phóng viên Đới đã tự phủ định.
Gần
đây, trong phong trào Taekwondo, sự hâm mộ của Mông tiên sinh đối với
Đình Nghi thì ai cũng biết, cơ hồ mỗi dịp phỏng vấn quan đến Taekwondo
ông đều coi Đình Nghi là nữ tuyển thủ số một.
“Thực ra,theo những quy
định mới nhất của Taekwondo thì lối đánh của Bách Thảo là ưu thế nhất”,
phóng viên Lưu thán phục, “…xoay người tấn công được cộng điểm rất
nhiều, động tác bình thường đá trúng vị trí ghi điểm sẽ được một điểm,
xoay người đá trúng hai điểm, động tác bình thường đá trúng đầu ba điểm,
xoay người đá trúng đầu được bốn điểm”.
“Đúng!”, đồng nghiệp Đới
nói, “Hy vọng hôm nay Bách Thảo có thể đoạt quán quân, sau đó tích thêm
một số điểm nữa, vậy là có khả năng cạnh tranh với Đình Nghi”.
Các trận đấu buổi chiều bốc thăm quyết định lại.
Sau trận đấu của Kim Mẫn Châu, còn hai trận nữa, sau đó đến lượt Bách Thảo giành tư cách vào tứ kết.
“A! Bách Thảo! Bách Thảo! Cuối cùng Bách Thảo đã ra sân rồi…!”
Trong màn thình thấy Bách Thảo mang áo bảo vệ màu đỏ bước ra sàn đấu, Hiểu Huỳnh sung sướng nhảy lên!
“Cuối cùng sắp bắt đầu rồi!”
Mai Linh cũng phấn khởi không chơi game trên điện thoại di động nữa, ngay cả Diệc Phong đang ngái ngủ cũng tỉnh hẳn.
“Lần này Bách Thảo gặp một tuyển thủ Iran.”
Nói xong Thân Ba cau mày.
“Tên
là Boehner”, Lâm Phong nhận ra tuyển thủ Iran đó, “Tôi từng xem cô ta
thi đấu, cơ thể cô ta cứng rắn dẻo dai, rất bền bỉ. Trong trận đấu tôi
từng xem, mặc dù đối thủ không đá trúng bộ phận được điểm, nhưng ra chân
cực mạnh và tung đòn liên tục, nhưng cô ta vẫn bình thường như không có
chuyện gì xảy ra”.
“Về sau thế nào? cô ta thắng hay thua?” Hiểu Huỳnh sốt ruột.
“Thắng. Cô ta cực kỳ kiên nhẫn, làm tiêu hao gần hết thể lực đối thủ, cuối cùng cũng phản kích thành công.”
“…”
Hiểu Huỳnh im lặng.
“Hình
như các tuyển thủ Iran đều có đặc điểm đó, cơ thể họ giống như làm bằng
cao su vậy, đánh thế nào cũng không việc gì”, Mai Linh lo lắng nói,
“Không biết tố chất cơ thể họ đặc biệt hay là có phương pháp rèn luyện
đặc biệt. Hy vọng thể lực Bách Thảo khôngbị cô ta…”.
“Hự…!”
Mai
Linh còn chưa nói hết,trong màn hình vi tính, trên sàn đấu sáng chói ánh
đèn, Bách Thảo vận áo bảo vệ màu đỏ, dáng tư lự, hét một tiếng vọt lên,
một cú xoay người đạp thẳng xuống. Khi đạp trúng đầu Boehner, âm thanh
như những quầng sóng tầng tần lan tỏa trong nhà thi đấu!
Lúc đó…
Trên đồng hồ điện tử, hiệp một mới bắt đầu 40 giây.
“…”
Tất cả khán giả trên sân ngây người.
Trên
nệm đấu màu xanh thẫm, Bách thảo lặng lẽ lùi về sau, thấy trọng tài cúi
xuống Boehner đếm. Cuối cùng khi trọng tài tuyên bố, bên áo đỏ KO
thắng, Bách Thảo lặng lẽ hướng vào trọng tài, vào đối thủ, vào khán giả
cúi chào, rồi vội vàng quay người lùi khỏi sàn đấu.
Vừa mới 40 giây.
Trận đấu đã kết thúc sao?
“Ào…” một tiếng, khán giả trên sân đấu như tỉnh mộng, bắt đầu kinh ngạc bàn tán!
“Có phải…có phải Bách Thảo thắng không?”
Kinh
ngạc nhìn trận đấu khí thế nhanh mạnh như sét đánh, Hiểu Huỳnh ngơ
ngẩn. Mong mãi mới thấy Bách thảo ra sân, vẫn còn chưa nhìn rõ là chuyện
gì thì trận đấu đã kết thúc rồi.
“Không sai, Bách Thảo KO thắng.”
Mai
Linh băn khoăn nói, tại sao cô cứ thấy Bách Thảo có gì đó rất lạ? Thắng
mà không vui chút nào, nếu không xác nhận chắc chắn, cô còn tưởng Bách
Thảo thua.
“Sao không thấy Nhược Bạch?”
Khi ống kính hướng vào khu
vực của huân luyện viên thì không thấy bóng Nhược bạch, Bách Thảo sau
thắng lợi cũng lầm lũi rút lui, lòng Diệc Phong chợt thắt lại, dự cảm
không lành lúc sáng chợt ùa về.