Tầm tần ký - Hồi 065 - Phần 02

Múa xong chủ khách mời rượu nhau.

Triệu Mục không chịu tha cho Triệu Nhã, nhắc lại chuyện phạt ba chén, buộc ả uống cạn ba chén.

Lúc này Triệu Nhã hơi say, mỉm cười lả lơi, Hạng Thiếu Long tuy nhìn thấy nhưng chỉ cảm thấy tức giận. Khi mỹ nữ ấy trở nên lả lơi, không người đàn ông nào không cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Nhất là ả đã quay về dáng vẻ phóng đãng ngày trước, liếc mắt đưa tình cùng bọn người có mặt. Ðằng Dực và Ô Trác thì chẳng sao, Kinh Tuấn thì đã sớm chìm trong sóng tình, cứ nâng ly cùng ả.

Sau một hồi, Triệu vương hỏi Hạng Thiếu Long, "Tiên sinh chuẩn bị mở mang sự nghiệp như thế nào?"

Hạng Thiếu Long vẫn với giọng khàn khàn chậm rãi ấy, "Tiểu nhân chỉ đi trước một bước, vẫn còn mấy bầy chiến mã và ngựa giống đang trên đường chuyển đến đây, sự việc không thể chậm trễ được, ngày mai tiểu nhân sẽ ra ngoài thành quan sát, xem nơi nào có địa điểm thích hợp thì sẽ mở mục trường."

Triệu vương mừng rỡ nói, "Thế thì tốt quá!"

Triệu Nhã đưa mắt liếc Hạng Thiếu Long nói, "Gia quyến của tiên sinh cũng sẽ đến cùng lúc chứ?"

Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ lả lơi của ả, trong lòng không vui, lạnh nhạt nói, "Ðợi sắp xếp mọi thứ xong, tiểu nhân sẽ sai người quay về rước họ."

Nhạc Thừa ngạc nhiên hỏi, "Ðổng tiên sinh làm cách nào mà đưa gia quyến về đây, không sợ người Sở nghi ngờ sao?"

Hạng Thiếu Long ung dung trả lời, "Mục trường của tiểu nhân ở biên giới Sở Ngụy, chỉ cần mỗi năm cống cho người Sở năm trăm chiến mã và năm ngàn mục súc, người Sở sẽ không hỏi chuyện của tiểu nhân. Trước khi đến đây, tiểu nhân đã sớm có sắp xếp, khiến cho bọn họ trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện được điều gì."

Triệu vương ha ha cười lớn, "Ðêm nay không bàn chính sự, chỉ nói gió trăng, nào! Tiên sinh hãy xem đây." Nói rồi vỗ tay, tiếng nhạc tấu lên.

Khi mọi người đang giương mắt lên nhìn, bốn ả vũ cơ đã ra tới điện.

Bọn họ không chỉ múa hay hơn cả đám vũ cơ lúc nãy mà sắc đẹp còn hơn đến muôn phần, tay cầm trường kiếm, múa may chấp chới, thoắt ẩn thoắt hiện. Nhất là trường kiếm và dáng vẻ các nàng như cương nhu hợp lại, càng tăng thêm dáng vẻ man dại.

Bốn ả vũ cơ lui vào, Triệu Mục cười nói, "Ðây là bốn mỹ nữ đẹp nhất mà người Yên hiến cho đại vương, cũng là quà ra mắt của đại vương giành cho tiên sinh, tiên sinh thấy có được chăng?"

Chuyện tặng mỹ nữ cho nhau là thói quen của quý tộc thời này, nhưng Hạng Thiếu Long thấy trong tình thế này khó mà nhận được, nghiêm mặt nói, "ý tốt của đại vương, tiểu nhân xin nhận, chỉ là hiện nay công việc mở mục trường còn đang trước mắt, quả thật không tiện, xin đại vương hãy thu hồi thánh lệnh."

Triệu vương ngạc nhiên một chốc rồi cảm động nói, "Tiên sinh quả chẳng phải người thường, chả trách nào được gọi là mã si. Nếu là như thế, bốn mỹ nữ nước Yên này hãy cứ giữ lại trong cung, đợi mọi việc đã định thì sẽ đem đến quý phủ."

Triệu Nhã thích thú nhìn Hạng Thiếu Long hỏi, "Chả biết tiên sinh định khi nào ra thành quan sát?"

Hạng Thiếu Long thấy ả nổi tò mò với mình, thầm kêu hỏng bét, nhíu mày nói, "Trước lúc mặt trời mọc ngày mai sẽ xuất phát, còn phải mong Nhạc Thừa tướng quân sắp xếp chuyện mở cửa thành."

Gã đoán được Triệu Nhã đã quay về lối sống phóng đãng sa đọa lúc trước, không thể nào bò khỏi giường sớm được, nên mới nói như thế.

Triệu Nhã quả nhiên lộ vẻ thất vọng, không nói gì nữa.

Bữa tiệc cứ thế trôi qua, tuy bảo không nói chính sự, nhưng Hạng Thiếu Long giả vờ là một kẻ chỉ biết mục súc, chủ đề câu chuyện cứ xoay quanh điều ấy.

Khi Triệu vương hỏi tình hình nước Sở, Hạng Thiếu Long đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nên cũng dễ dàng ứng phó.

Cuối cùng tiệc tan sau buổi tiệc, Triệu Mục mượn cớ tiễn Hạng Thiếu Long, ngồi cùng một xe với gã, nhân lúc ấy bí mật bàn bạc.

Xe vừa ra khỏi cửa cung.

Triệu Mục lập tức đổi sắc mặt, lạnh lùng nói, "Là ai nghĩ ra chủ ý này, đem một ngàn thớt chiến mã tốt, tặng cho người Triệu?"

Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy buồn cười, bình thản nói, "Ðương nhiên là chủ ý của Xuân Thân quân."

Mặt Triệu Mục trở nên âm hiểm, hai mắt quắc lên, lạnh lùng nhìn Hạng Thiếu Long, trầm giọng nói, "Ngươi có đúng là mã si Ðổng Khuông không?"

Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, "Ðương nhiên không phải, mã si thật quả có lòng quay về nước Triệu, đã sớm bị quân thượng xử tử, lại còn tịch thu gia sản, một ngàn thớt ngựa này là sản nghiệp của y."

Triệu Mục lấy làm lạ nói, "Ta chỉ kêu các người phái người đến đoạt Lỗ Công bí lục trong tay Quách Tùng, tại sao bây giờ lại giương cờ gióng trống đến Hàm Ðan, nếu có chuyện, nói không chừng cả ta cũng sẽ bị liên lụy."

Hạng Thiếu Long ung dung trả lời, "Ðó là kỳ mưu diệu kế của Xuân Thân quân, sau khi nước Triệu vì chuyện Ô gia mà nguyên khí thương tổn, ngoài mạnh trong yếu, nói không chừng sẽ có lợi cho những nước gần bên cạnh như Tần, Ngụy, Tề, quân thượng thấy đã đến lúc cho nên thay đổi sách lược, mong công tử thay thế Triệu vương, lúc ấy người Sở chúng ta sẽ không mất một binh một tốt mà có thể nắm trọn nước Triệu trong tay."

Triệu Mục giật mình, mắt lộ vẻ vui mừng, lạc giọng nói, "Quân phụ quả thật nghĩ như vậy sao?"

Từ khi đến Triệu, quyền lực của y ngày một tăng, nhưng trong lòng cũng mâu thuẫn vô cùng.

Ý nguyện của Xuân Thân quân là muốn y phải khống chế Triệu vương, để người Triệu kiềm chế người Tần, phá hoại kế hoạch tam Tấn hợp nhất. Nhưng con người đâu phải cỏ cây, sau khi sống ở Triệu hơn mười năm, Triệu Mục bất đồ coi nước Triệu là nơi sinh ra của mình. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, y vẫn còn bị người Sở khống chế từ xa. Nếu có lòng khác, người Sở sẽ vạch trần vỏ bọc của y bất cứ lúc nào, cảm giác ấy thật không dễ chịu.

Nhưng giả sử y có thể đoạt ngôi Triệu vương, thì đó là một cục diện hoàn toàn khác.

Hạng Thiếu Long thấy vẻ mặt y thì biết cá đã cắn câu. Ngữ khí nhấn mạnh thêm, "Tiểu nhân làm sao dám gạt công tử, lần này những chiến sĩ đi theo tiểu nhân đều là những cao thủ thuộc hàng nhất lưu, sau này còn có hàng ngàn người mượn cớ đưa mục súc vào Triệu, chỉ cần có thể trừ khử những tướng quân có ảnh hưởng lớn như Liêm Pha, Lý Mục, nước Triệu chính là của công tử rồi đó."

Triệu Mục vui mừng nói, "Té ra là như vậy, hãy xem thử nên tiến hành thế nào đây." Rồi vỗ vai gã, ghé tai nói, "Nếu ta có thể trở thành vua nước Triệu tất sẽ không bạc đãi tiên sinh."

Hai người nhìn nhau rồi cười to.

Ðương nhiên cười vì hai lý do hoàn toàn khác nhau.

Về đến nơi trước kia là Chất Tử phủ, Ðằng Dực nói với Hạng Thiếu Long, "ả phóng đãng kia rất có hứng thú với tam đệ, hãy cẩn thận thì hơn."

Kinh Tuấn nói với vẻ đầy ngưỡng mộ, "Tam ca hãy dùng thân phận khác để lừa ả một phen, chẳng phải tuyệt vời hay sao?"

Hạng Thiếu Long chưa có cơ hội lên tiếng thì Ðằng Dực đã bực bội mắng Kinh Tuấn, "Ðầu óc ngươi chỉ chứa toàn những trò gió trăng, mà không biết cái hại của háo sắc, con ả phóng đãng ấy trước kia có thân mật với tam ca ngươi, nếu có chung đụng xác thịt thì tất sẽ không giấu được ả."

Hạng Thiếu Long giật mình, thầm sinh lòng cảnh giác. Nói thật, gã vẫn còn có hứng thú với Triệu Nhã lắm, nhưng không hề nghĩ Triệu Nhã sẽ nhận ra được. Cười nói, "May mà ta giả là một tên mã si yêu ngựa hơn yêu mỹ nhân, cứ xem ả có ý với ta cũng vô dụng mà thôi."

Mọi người bàn bạc rồi ai nấy quay về phòng ngủ.

Quay về phòng, Hạng Thiếu Long bỏ mặt nạ ra, nằm trên giường, lòng nghĩ mông lung, không cách nào ngủ được, chủ yếu là vì Triệu Nhã.

Người đàn bà hai lần bội phản gã này, rõ ràng vẫn còn chút tình với gã, nếu không sẽ không vì tên mã si này nhớ về Hạng Thiếu Long.

Trong lòng gã lại dâng lên một nỗi hận khó tả, có lẽ cũng vì sự ghen tuông đối với sự phóng đàn của ả, cũng có thể là ý nghĩ báo thù đơn thuần, gã quả thật không hiểu rõ được.

Dáng vẻ của gã sau khi mang mặt nạ vào chẳng phải đẹp đẽ gì, nước da đen hơn trước, nhưng lại hợp với thân hình gã, mê lực toát ra từ trên người gã, nhất là đôi mắt không thể thay đổi được, vẫn lấp lánh có thần, quả thật đầy uy thế.

Lại nhớ đến mối thâm tình của Kỷ Yên Nhiên, nên càng không ngủ được, thế là ngồi một bên giường đả tọa theo tâm pháp Mặc gia.

Mở mắt ra thì trời đã chớm sáng, Hạng Thiếu Long vội vàng thay y phục, mang mặt nạ vào, ra sảnh hội hợp với Ô Trác và Ðằng Dực cùng nhau xuất phát.

Kinh Tuấn có nhiệm vụ khác nên không theo họ.

Nhạc Thừa phái một võ tướng tên gọi Tạ Pháp dẫn một toán quân Triệu làm hướng dẫn, đang đợi bọn họ ở ngoài đại sảnh, sau mấy câu khách khí thì mọi người dong ngựa ra đường.

Phía sau có tiếng vó ngựa vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, một đội nhân mã đuổi lên, chính là Triệu Nhã và mười tên gia tướng.

Hạng Thiếu Long và hai người Ðằng Ô nhìn nhau, chỉ đành kìm ngựa đứng chờ.

Ai ngờ Triệu Nhã có hứng thú với Hạng Thiếu Long đến thế. Triệu Nhã cho bọn gia tướng lui, trong đó có cả bọn Triệu Ðại, thúc ngựa tới bên Hạng Thiếu Long, mặt cười tươi như hoa nói, "Ðổng tiên sinh là khách phương xa, lẽ nào lại không có người làm bạn?"

Hạng Thiếu Long thấy ả mà lòng cũng có chút xúc động, nhưng không nói ra.

Triệu Nhã liếc gã rồi nói, "Ðổng tiên sinh phải chăng không hoan nghênh người ta?"

Hạng Thiếu Long vẫn với giọng điệu khàn khàn, bình thản nói, "Phu nhân đã đa nghi, tiểu nhân có phu nhân làm bạn, vui còn gì bằng!"

Triệu Nhã bật cười trong trẻo, thúc ngựa lên phía trước, nói, "Vậy hãy theo ta!"

Hạng Thiếu Long than thầm rồi thúc ngựa đuổi theo.

Họ ra từ cửa thành đông, ngựa tung vó về phía trước.

Nhìn thấy cảnh hoang sơ giữa lúc xuân hạ giao mùa, Hạng Thiếu Long lòng cảm thấy thoải mái, vứt bỏ hết mọi tâm sự, đồng thời hạ quyết tâm sẽ làm một trận động trời khiến cho người Triệu nghiêng ngả, không thể mềm lòng mà giữ lại nữa.