Tầm tần ký - Hồi 076 - Phần 02

Buổi tiệc được bày ở trong một căn nhà trệt, kiểu bày tiệc cũng giống như ở Quách gia, tức là mọi người ngồi quây quần thành vòng tròn trong sảnh.

Tất cả những người đã dự yến ở Quách gia đều có mặt, bao gồm cả Quách Tú Nhi.

Hạng Thiếu Long cứ tưởng Quách Tú Nhi sau chuyện đêm ấy thì không thèm gặp Lý Viên nữa, nhưng xem ra hình như không có chuyện gì.

Ngoài những người này, còn có bốn người khác.

Người thứ nhất đương nhiên là Kỷ Yên Nhiên, ngoài ra còn có Triệu Chi và Quách Khai, một người khác là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, khí độ hơn người, chỉ thấy hai mắt láo liên không ngừng, cho người ta có cảm giác kẻ này thích dùng cơ tâm.

Khi chưa vào tiệc, cửa đại sảnh mở rộng, có thể nhìn thấy cây cỏ tốt tươi ở ngoài vườn, mấy chục ngọn đèn treo lủng lẳng trên cành cây, khiến cho cả khu vườn sáng rực rỡ, có cảm giác huyền hoặc, nửa thực nửa ảo.

Hạng Thiếu Long là người khách đến cuối cùng, phần lớn mọi người đều ra vườn ngắm đèn, phía trong chỉ có Triệu Mục, Quách Tùng, Nhạc Thừa, Triệu Bá, và kẻ có thân phận không rõ ràng kia.

Triệu Mục thấy gã thì cười ha ha nói, "Ðổng tiên sinh cớ gì lại đến trễ thế này, tí nữa phải phạt tiên sinh ba ly, nào, hãy ra mắt Cơ Trọng tiên sinh."

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên té ra đây là đặc sứ đại diện cho Ðông Châu quân, thúc đẩy việc hợp tung sáu nước đánh Tần, vội vàng thi lễ.

Cơ Trọng rất coi trọng lễ tiết, làm cho Hạng Thiếu Long cũng phải thi lễ với kẻ tùy tùng theo y, khách khí mấy câu, tuy Cơ Trọng có vẻ cung kính, nhưng rõ ràng chẳng coi kẻ nuôi ngựa này vào đâu, chủ đề cuộc nói chuyện lúc nãy, là nói những lời đại khái như Tần Trang Tương vương là kẻ vô dụng, trọng dụng Lã Bất Vi, tất sẽ khiến cho nước Tần xảy ra nội loạn chẳng hạn.

Hạng Thiếu Long nào có bụng dạ để nghe, bước ra ngoài vườn hoa.

Gã vừa bước vào vườn hoa, ba đôi mắt đã nhìn tới.

Kỷ Yên Nhiên vừa thấy gã thì mắt đã sáng lên không thể che giấu được. Triệu Chi thì lườm lườm nhìn gã rồi quay mặt đi, rõ ràng chưa hết giận. Triệu Nhã tựa như vẫn chờ sự xuất hiện của gã, mặt ngọc nở nụ cười, vui vẻ nói, "Ðổng tiên sinh mau đến đây, chúng tôi đang thảo luận một vấn đề rất thú vị."

Hạng Thiếu Long nhìn qua, chỉ thấy mọi người đang tập trung trên cây cầu đá giữa vườn, phía dưới là dòng suối nhỏ trong veo đang chảy quanh co, cách cây cầu vài trượng là một mặt hồ, trong hồ có một tảng đá kỳ lạ, có thể thấy bề ngoài Triệu Nhã có vẻ lả lơi nhưng cũng là một nữ tử có kiến thức.

Kỷ Yên Nhiên nhàn nhã dựa vào lan can cầu, còn Lý Viên đang đứng cạnh chỉ cho nàng các loài cá đang tung tăng bơi lội phía dưới, dáng vẻ rất ân cần.

Quách Tú Nhi và Triệu Chi đã quen biết nhau, ngồi trên một tảng đá ở đầu cầu, xem ra đang thưởng thức khu vườn đẹp đẽ đầy đèn hoa. Quách Tú Nhi thì đang nhìn gã dò xét.

Hàn Sấm và Quách Khai đứng hai bên Triệu Nhã ở giữa cầu, đối lưng lại với Kỷ Yên Nhiên và Lý Viên.

Hạng Thiếu Long bước lên cầu, trước tiên thi lễ với Quách Tú Nhi và Triệu Chi.

Triệu Chi miễn cưỡng trả lễ, Quách Tú Nhi thì tặng thêm cho gã một nụ cười ngọt ngào.

Hạng Thiếu Long tuy thấy xao xuyến trong lòng, nhưng biết thiếu nữ này không thể đụng được, nói cho cùng Quách gia và Ô gia đã vào thế không thể đội trời chung nữa.

Khi gã bước lên cầu, Kỷ Yên Nhiên không thèm để ý đến Lý Viên nữa, xoay người lại cười, "Ðổng tiên sinh! Chúng tôi đang bàn luận về ý nghĩa của sự sống chết, không biết tiên sinh có cao kiến gì chăng?"

Hạng Thiếu Long biết giai nhân này thích nhất là bàn luận, trên thì từ chuyện trị nước, dưới thì đến những chuyện như sinh mạng, như cuộc sống có ý nghĩa gì, đều thích bàn cãi. Ðây chính là thời đại trăm nhà đua tiếng, bùng nổ tư tưởng, đây là thói quen rất thịnh hành của giới quyền quý và danh sĩ, giống như trước đây những người như Lão Trang, Khổng Tử, suốt ngày đều thích bàn bạc đạo lý nhân sinh. Ðáng tiếc rằng, gã nhận thức không nhiều về vấn đề này, tuy biết rõ rằng Kỷ Yên Nhiên đang tạo cơ hội mình biểu hiện, để nàng có lý do để theo đuổi gã, còn gã thì lòng muốn lắm nhưng không thể nói được. Cười gượng nói, "Bỉ nhân là kẻ thô kệch, làm sao hiểu được đạo lý sâu xa."

Kỷ Yên Nhiên còn tưởng gã tạm lui để tiến, chưa kịp trả lời thì Lý Viên đã chen vào, "Ðáng tiếc Trâu tiên sinh không có ở đây, nếu không, những lời ông ta nói chắc chắn sẽ tuyệt vời vô cùng. Này, hay là chúng ta hãy thỉnh giáo những điều tâm đắc trong việc nuôi ngựa của Ðổng tiên sinh!“

Ai có lòng để ý vừa nghe đều biết y đang ngầm hạ uy thế của Hạng Thiếu Long, bảo gã ngoài chuyện ngựa thì chẳng hiểu gì cả. Trong thời đại này, nuôi ngựa chỉ là một nghề thấp kém, cho nên y đang cố ý mỉa mai thân phận của Hạng Thiếu Long.

Hạng Thiếu Long thầm giận trong lòng, nhưng sợ hơn là y lại hỏi dấn tới về chuyện nuôi ngựa, gã tuy đã cố gắng học hỏi rất nhiều về mặt này nhưng rốt cuộc vẫn có hạn, giả vờ không thèm để ý, nói, "Các vị bàn luận lâu như thế, nhất định là đã có kết luận, hay là hãy nói ra để Ðổng mỗ được học hỏi."

Quách Khai nói, "Ta thì vẫn cứ tin câu“chưa biết chuyện người thì làm sao biết chuyện quỷ", cho nên không muốn nghĩ đến chuyện sống chết làm gì."

Triệu Nhã rõ ràng rất có hứng thú, cười nói, "Quách đại phu thật xảo quyệt, chỉ biết né tránh, không chịu đối mặt với vấn đề quan trọng nhất của cuộc đời."

Lý Viên kiêu ngạo nói, "Chúng ta làm chuyện gì cũng phải nói đến mục đích, tại sao không tìm hiểu về sự tồn tại của mình, trời cao đã cho chúng ta sinh mệnh quý giá, cũng giống như ngọn đèn đang treo trên cây này vậy, phải cháy cho thật sáng, như vậy mới không uổng kiếp này."

Ngay cả Hạng Thiếu Long cũng phải thừa nhận người này nói chuyện rất sinh động, lại nhìn các nữ nhân, Triệu Nhã thì hai mắt lộ vẻ say đắm, Kỷ Yên Nhiên thì rất chú ý nghe, ở phía đầu cầu Triệu Chi và Quách Tú Nhi cũng không nói chuyện riêng nữa mà lắng nghe.

Hạng Thiếu Long thầm kêu không hay, đánh liều nói, "Lời Lý huynh nói chỉ là thái độ đối với cuộc sống, mà chẳng đưa ra kết luận gì có ý nghĩa đối với sự sống chết."

Quách Khai và Hàn Sấm đều lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ suy nghĩ và sự quan sát của con người thô lỗ này lại tinh tế đến thế.

Lý Viên cười ha ha nói, "Ðổng tiên sinh nói rất hay, nhưng Trang Chu đã nói“ớ kỳ chí tiểu, cầu khiếu kỳ chí đại nhi vực, tất mê loạn nhi bất đăng tự đắc". Một ngày chúng ta còn bị hạn chế trong sự sinh tử, thủy chung không thể tìm ra được câu đáp án có liên quan đến sự sinh tử, cũng giống như con sâu mùa hạ, không biết băng tuyết mùa đông là gì, cho nên chúng ta chỉ có một cách, đó là xác lập thái độ tích cực, để tránh sinh mệnh trôi qua một cách lãng phí."

Y nói một cách lưu loát, lại còn phối hợp với tình cảm, quả thật có mê lực làm nghiêng ngả một người khác, chả trách nào Kỷ Yên Nhiên nhìn gã bằng đôi mắt khác.

Hạng Thiếu Long nhất thời á khẩu không nói được.

Lý Viên thấy vẻ mặt gã như thế, trong bụng cười thầm, nào chịu buông tha, cố làm ra vẻ khiêm nhường cầu thị nói, "Ðổng huynh có thái độ như thế nào đối với cuộc đời?"

Hạng Thiếu Long vốn có thể tìm lời nào đó để nói bừa, nhưng muốn nói sâu sắc hơn y thì thật là lực bất tòng tâm.

Hàn Sấm giờ đây đang đứng cùng trận tuyến, giải vây dúm gã, "Cuộc thảo luận đêm nay vừa đặc biệt vừa tuyệt vời, dừng ở đây chờ khi nhập tiệc rồi nói tiếp."

Triệu Nhã trách, "Ðang nói cao hứng như thế, lại phải nhập tiệc, Triệu Nhã còn phải nghe cao luận của Lý tiên sinh nữa."

Kỷ Yên Nhiên dịu dàng nói, "Ðổng tiên sinh vẫn chưa có cơ hội lên tiếng mà!"

Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Kỷ Yên Nhiên, lại nhớ rằng mình phải có nhiệm vụ công khai theo đuổi nàng làm sao có thể co đầu rút cổ như thế này được? Ðang lúc kêu khổ thì trong đầu chợt nhớ lại một câu chuyện đã từng nghe được ở thời hiện đại, có thể sẽ giải vây được cho mình lúc này.

Rồi bước lên phía trước, bên cạnh Kỷ Yên Nhiên, nhìn nàng bằng ánh mắt say đắm, rồi quay sang Triệu Nhã mỉm cười, xoay người lại, hai tay đặt lên thành cầu, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm.

Trăng đêm nay sáng vằng vặc. Vừa tròn mà vừa gần gũi.

Mọi người đểu biết gã có lời muốn nói, chỉ là không ngờ gã nói ra còn cao minh hơn cả Lý Viên, ai nấy đều chú ý lắng nghe.

Còn Lý Viên thì mỉm cười mỉa mai.

Kỷ Yên Nhiên nhắm mắt lại, nàng có lòng tin Hạng Thiếu Long sẽ nói ra những triết lý sâu sắc. Ðối với nàng, không có gì thú vị hơn là suy nghĩ đến vấn đề cuộc đời, đó cũng chính là nguyên nhân nàng kết bạn với Trâu Diễn, nàng yêu Hạng Thiếu Long cũng bởi vì lời gã nói rất mới mẻ, đặc biệt, không giống với kẻ khác.

Hạng Thiếu Long dùng cái giọng khàn khàn, chậm rãi nói, "Có một lữ khách đang đi trong sa mạc, bỗng nhiên phía sau xuất hiện một bầy sói, đuổi theo, bao vây y."

Mọi người đều ngạc nhiên, đồng thời rất chú ý, không ngờ gã bỗng nhiên kể chuyện.

Cũng giống như Trang Chu thích dùng ngụ ngôn để giải thích cho tư tưởng của mình.

Giọng nói Hạng Thiếu Long vọng lại trong đêm tĩnh mịch, có một sức truyền cảm và sự bí hiểm khó tả, nhất là nội dung của nó lại liên quan đến vấn đề sinh tử.

Chỉ nghe gã tiếp tục nói rất chậm, "Y giật mình, chạy thục mạng, cố gắng vì sinh mệnh của mình."

Quách Tú Nhi kêu a lên một tiếng nói, "Trong sa mạc làm sao chạy nhanh hơn sói được, y chết chắc thôi!“

Mọi người đều buồn cười nhưng không trả lời, bởi vì đều muốn nghe tiếp, cả Lý Viên cũng thế, nhưng khi thấy Kỷ Yên Nhiên đang nhắm mắt và dáng vẻ ngoan ngoãn đứng nghe, không khỏi cảm thấy đố ky điên cuồng.

Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, "Ðừng sợ! Ðến khi bầy sói kia đuổi kịp, y thấy trước mặt mình một miệng giếng không biết sâu bao nhiêu, nên nhảy ào xuống."

Triệu Nhã thở phào nói, "Miệng giếng ấy, nhất định có nước đúng không?"

Hạng Thiếu Long cúi đầu nhìn khe suối nhỏ, lắc đầu nói, "Không những không có nước mà còn có nhiều rắn độc, thấy thức ăn trước mắt đều ngóc đầu thè lưỡi để chờ đợi."

Ðến lúc này thì bọn Kỷ Yên Nhiên đều a lên một tiếng, mở to đôi mắt, quay người lại, nhìn gã nói, "Làm sao đây?

Vậy thà quay đầu chống lại bầy sói, rắn độc còn đáng sợ hơn cả sói nữa."

Hàn Sấm cười nói, "Nữ tử đều sợ rắn cả, Kỷ tiểu thư cũng không ngoại lệ."

Hạng Thiếu Long nhìn Kỷ Yên Nhiên, dịu dàng nói, "Trong lúc hoảng hốt, y quờ quạng tay chân muốn tìm thứ gì đó để tự giúp mình, không ngờ trời đã giúp người, y chụp được một nhánh cây nằm ngang miệng giếng, thế là y lơ lửng ở đó Mọi người đều không lên tiếng, tưởng rằng đây chính là phần kết thúc của câu chuyện.

ánh mắt Triệu Nhã sáng lên, lúc này trong lòng ả chỉ có gã Ðổng Khuông khó lường hơn cả Lý Viên này.

Hạng Thiếu Long nói, "Vì thế ở trên có sói, phía dưới có rắn độc, song người đó tuy lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng tạm thời vẫn an toàn."

Mọi người đều có vẻ hiểu ra.

Ðiều Hạng Thiếu Long nói chính là điều mà mỗi người đều gặp phải, thử hỏi giữa sự sống chết, ai chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan? Chỉ nghe gã nói tiếp, "Khi y thở phào, một âm thanh kỳ lạ truyền vào tai y. Y ngạc nhiên nhìn, hoảng hồn phát hiện ra có một bầy chuột đang gặm gốc cây, thế là y không cầm cự được bao lâu nữa."

Quách Tú Nhi và Triệu Nhã đồng thời kêu hoảng.

Hạng Thiếu Long nhìn Kỷ Yên Nhiên say đắm, giống như chỉ nói cho một mình nàng nghe, "Trong giờ khắc sinh tử ấy, y thấy trên chiếc lá trước mặt có một giọt mật ong, vì thế y quên đi bầy sói phía trên, bầy rắn độc phía dưới, cũng quên đi việc mình sắp bị rơi xuống, nhắm mắt lại, thè lưỡi ra, chú ý thưởng thức vị ngọt của giọt mật ong."

Trên cầu đều im lặng, chỉ nghe tiếng suối chảy rót rách phía dưới.

Hạng Thiếu Long vươn vai người rồi nói, "Ðối với lão tử, giọt mật ấy chính là ý nghĩa của cuộc sống!"

Không ai lên tiếng, cả hai kẻ chỉ biết theo đuổi lợi lộc, công danh, địa vị là Quách Khai và Hàn Sấm đều dâng lên nỗi niềm tâm sự cùng có cảm nhận như nhau.

Lý Viên thấy mọi người đều bị lay động bởi lối so sánh chứa đầy tư tưởng sâu sắc của Hạng Thiếu Long, trong lòng không phục, nên phá vỡ không khí im lặng nói, "Ngụ ngôn ấy có từ đâu?"

Hạng Thiếu Long cười nói, "Là ngựa nói với ta!" rồi ha ha cười lớn nói, "Bỉ nhân đã đói bụng."