Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 2) - Chương 16 phần 1

16

Mặc dù Maryellen quyết tâm gạt Jon ra khỏi cuộc đời mình nhưng cô vẫn không hết tò mò về anh. Sự tò mò chẳng hay ho gì nhưng không hiểu sao cứ đeo đẳng cô mãi. Cô cho rằng mình nghĩ nhiều đến Jon chủ yếu là vì tài năng của anh. Ơn Chúa, cô không chạm trán anh lần nào nữa kể từ lần gặp gỡ tình cờ ngay trước hôm Giáng sinh. Cô cũng không nghe được tin tức gì của anh từ hôm đó và thấy may mắn vì điều ấy, nhưng đồng thời một cảm giác khác, bứt rứt và buồn bã cứ âm thầm nhen lên khiến cô khó chịu.

Phòng tranh Bernard nằm trên quảng trường Tiên Phong ở trung tâm Seattle đang bán những tác phẩm của Jon. Cô chắc chắn là những bức ảnh của anh sẽ được đánh giá cao, anh xứng đáng có được nhiều khán giả hơn. Nhưng sự thật cô lại nhớ da diết những chuyến qua lại không thường xuyên của anh. Cô nhớ những buổi nói chuyện cùng anh, nhưng nhớ nhất vẫn là những bức ảnh anh chụp. Anh là người có tài. Khi có thông báo những tác phẩm của anh sẽ được trưng bày ở Seattle, Maryellen quyết định tham gia lễ khai trương. Cô không sợ gặp Jon. Kinh nghiệm cho cô biết rằng anh thường né tránh những sự kiện ầm ĩ, anh cho rằng sự tự phụ khoe khoang không chỉ là điều khó chịu mà còn mang đến cho anh cảm giác tồi tệ. Anh nói với Maryellen rằng những câu bình luận kiểu như “bóp méo hiện tượng tự nhiên” hoặc “không có hồn” khiến anh muốn nhảy dựng lên như con vượn làm trò trong sở thú.

Buổi chiều chủ nhật diễn ra sự kiện hôm đó trùng với Ngày của Mẹ và Maryellen thấy hợp lý khi tự cho phép mình đến dự lễ khai trương. Cô dành cả buổi sáng để chiêu đãi mẹ cô tại nhà hàng D.D trên vịnh. Maryellen hiếm khi bộc lộ suy nghĩ và tình cảm nhưng hôm nay cô đã tâm sự với mẹ rằng cô hi vọng mình sẽ trở thành một người mẹ tốt đối với đứa con sắp chào đời. Sau đó trước khi đi ra bến phà, Maryellen gửi một món quà cho Kelly. Khi tới được phòng tranh Bernard, buổi trình diễn đã bắt đầu. Maryellen mặc một chiếc váy đen hơi rộng bụng, đi tất dài màu đen và đeo một chuỗi ngọc màu trắng. Tất cả những thứ đó tạo cho cô một vẻ duyên dáng tự nhiên. Cô lấy một cốc nước táo và tiến thẳng về gian trưng bày tác phẩm của Jon.

Một cặp vợ chồng đang say sưa ngắm những bức ảnh của Jon, ngay cạnh đó là ông Bernad đang sôi nổi trò chuyện với họ.

“Bowman giống như một nghệ sĩ ở ẩn”, người chủ phòng tranh nói. “Tôi đã cố gắng thuyết phục ông ấy tham dự buổi lễ hôm nay nhưng chẳng may ông ấy lại nhất quyết từ chối”.

Maryellen mỉm cười; cô đã đoán đúng. Nếu Jon tham gia hay xuất hiện tại sự kiện này thì cô đã chẳng dám đến. Cô không thể cho anh biết về chuyện cái thai được.

Phòng tranh Bernard bày những bức ảnh rủa Jon theo cách khá độc đáo là treo từ trên trần xuống. Những bức ảnh được đóng khung đẹp đẽ và bọc lót cẩn thận mỗi bức đều có đánh số và ký tên.

Maryellen xem hết bức này đến bức khác, cô dừng lại và rất ngưỡng mộ trước nhưng bức ảnh anh chụp cảnh thiên nhiên. Một cánh đồng hoa dại đang nở xanh ngắt trên nền ngọn núi Rainer như bày vẽ sinh động và đầy sức sống đến nỗi Maryellen thấy như nghẹt thở. Vài cảnh chụp những mỏm tuyết phủ trên đỉnh Olympic phía sau hồ nước Puget Sound làm hé lộ sức quyến rũ tiềm ẩn của núi non vùng này.

Bộ ảnh trưng bày hôm nay đã cho thấy một phong cách mới của anh. Những bức ảnh đen trắng ghi lại khung cảnh quanh bến du thuyền. Trong đó một bức miêu tả một sáng sớm mù sương ở bến tàu Puget Sound Naval bên kia bờ vịnh.

Những con thuyền với những cột buồm mỏng manh đang hướng về một chân trời vô hình. Thật là tuyệt vời, chúng đầy yên ả và huyền bí.

Bức ảnh thứ hai hoàn toàn không giống với bất cứ bức nào của Jon mà cô từng xem trước đó. Có một tờ giấy nhỏ dán nơi góc của bức ảnh đề “không bán”. Maryellen dừng lại và nhìn trân trân vào bức ảnh một người phụ nữ đứng ở đầu cầu tàu, đang trông ra vịnh. Xa xa là những mỏm núi Olympic phủ đầy tuyết trắng. Ánh nắng ban ngày rực rỡ và cô gái quay lưng về máy chụp ảnh. Cô ta kiễng chân lên, dựa hẳn vào lan can, tung bỏng ngô cho bọn mòng biển. Chúng vây quanh cô và vỗ cánh ầm ĩ.

Vậy là bây giờ Jon lại chụp cả người nữa. Vài giây trôi đi, cô thấy mình băn khoăn về người phụ nữ được anh để mắt đến trong bức ảnh kia. Lòng cô chợt dâng lên một cơn ghen vô cớ.

Càng xem kỹ bức ảnh cô càng thấy nó thật tuyệt vời. Kỹ năng chụp ảnh của anh đã nhanh chóng lấn át những tình cảm ghen tuông đang lẫn lộn trong Maryellen. Chẳng cần phải nhìn thấy mặt cũng có thể hiểu được niềm vui giản dị của cô ta khi cho những con mòng biển ăn. Maryellen đã từng một mình ném bỏng ngô cho những con chim ấy và hiểu điều đó mang lại niềm vui như thế nào. Cô đứng đúng chỗ cuối cầu tàu và...

Đợi một phút xem nào!

Chẳng phải người phụ nữ nào khác - đó chính là cô. Jon đã chụp ảnh cô tại cầu tàu này. Maryellen vội vàng xem những bức ảnh khác và nhận ra là chỉ có duy nhất một bức chụp người.

Đáng lẽ cô phải cảm nhận được niềm vui đang dâng tràn, nhưng đằng này Maryellen lại nhận thấy tinh thần mình tự nhiên bấn loạn. Cô bước lên phà để đi một chặng đường dài năm mươi phút quay trở lại Bremerton. Bức ảnh đó nói lên khá nhiều điều. Anh đã bắt gặp cô ở cầu tàu, mà cô không hề hay biết. Khi nào nhỉ? Rõ ràng là chỉ sau cuộc chạm trán ở lễ Giáng sinh - có lẽ vào khoảng tháng ba vì cô nhận ra chiếc áo cô mặc lúc bị anh bấm máy. Rất nhiều lần cô đứng đó cho bọn mòng biển ăn nên đương nhiên anh đã tóm được cảnh ấy. Điều có thật là anh đã chụp bức ảnh này - bức ảnh về đề tài con người duy nhất của anh - nó chứng tỏ tình cảm chân thành mà anh dành cho cô. Vậy mà cô không thể cho phép mình đáp lại những tình cảm ấy, càng không thể để anh biết được những tình cảm mãnh liệt bị dồn nén trong lòng cô. Không thể. Maryellen ngạc nhiên thấy mình lái xe thẳng đến chỗ mẹ mà không về luôn nhà. Grace đang ở trong bếp, lúi húi nấu nướng theo lịch tuần. Mới đây Grace tự nhiên có thói quen mua sắm, rửa chúng sạch sẽ và cất giữ tất cả thức ăn cho sáu ngày trong tuần - đến tận chủ nhật mới lại tiếp tục mua đồ ăn.

“Mẹ đang thử mấy công thức nấu ăn mới”. Grace nói, tay vẫn bận rộn sắp xếp rau quả, đồ hộp và các món ăn lên bàn bếp. “Con ăn tối chưa?”

“Chưa mẹ ạ. Con ăn bữa giữa buổi sáng vẫn còn no lắm”. Maryellen bỗng thấy không muốn ăn. Những ý nghĩ xáo trộn trong đầu, khiến cô chẳng quan tâm đến cái dạ dạy rỗng tuếch được nữa.

“Có chuyện gì vậy con?”, mẹ cô hỏi.

“Sao mẹ lại nghĩ là có chuyện gì ạ? Hôm nay là Ngày của Mẹ, con muốn dành thêm một chút thời gian cho mẹ cũng không được sao?”.

Grace rút một tờ giấy thiếc trong hộp và bọc da thịt hầm nhỏ mà chị vừa lôi ra từ lò. “Nếu con không tự ái thì mẹ nói thẳng nhé: giọng con đúng là giọng của một người đang có chuyện”.

“Có lẽ con nên về nhà thôi”. Đây là việc nên làm nhất vì mẹ cô đã bắt nọn được cô rồi.

“Con đã gặp cậu ta, đúng không?”, Grace hỏi làm cô kinh ngạc.

Maryellen không muốn hỏi mẹ xem mẹ đang ám chỉ ai. Điều đó đã quá rõ ràng. “Không ạ”, cô trả lời. “Không phải mẹ ạ”. Cô lắc đầu để nhấn mạnh thêm. Grace đặt ấm trà lên bếp để đun nước. Hình như mỗi lần có vấn đề rắc rối cần phải bàn luận là Grace đều pha trà. Qua việc đó cô biết mẹ cô đã xem xét cân nhắc tầm quan trọng của sự việc này và chắc đang tự hỏi tại sao con gái mình phải thất thần đến thế. “Mẹ à...”.

“Con ngồi xuống đi và đừng cãi mẹ”. Grace nói nhanh. Chị kéo ghế phòng bếp và nhẹ nhàng ra hiệu cho Maryellen ngồi xuống.

Trà vẫn chưa uống được và chiếc ấm pha trà đã được đặt ở giữa bàn. “Chắc con cũng biết là lúc bố mẹ cưới nhau thì mẹ đã mang thai con rồi”.

Maryellen đã biết điều này. Cô không muốn tìm hiểu xem bố mẹ cô có muốn cưới nhau trong lúc mang thai cô không.

“Lúc ấy bố mẹ hiểu rằng cưới nhau là cách giải quyết hợp lý nhất”.

“Mọi thứ đã thay đổi, mẹ ạ”. Maryellen cảm thấy phải nhắc nhở mẹ. Các con số thống kê cho biết một phần ba trẻ em sinh ra đều là con ngoài giá thú. Những người phụ nữ khác nuôi con một mình được thì cô cũng có thể làm được điều đó.

“Anh ta là nghệ sĩ à?”. “Mẹ thôi đi”.

Câu hỏi làm cô giận sôi lên. “Con đã nói với mẹ là con sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến bố đứa bé, thế nên xin mẹ đừng hỏi con”.

“Con nói đúng, hoàn toàn đúng”. Grace gõ tay xuống bàn, chị giận mình đã can thiệp vào chuyện của Maryellen. “Mẹ không cố ý làm thế... Thực ra, mẹ định nói chuyện về bố con và mẹ. Bố mẹ đã dành cho nhau khoảng thời gian dài ba mươi lăm năm và... mẹ không biết mẹ có phải là người vợ tốt nhất của ông ấy không. Mẹ nghĩ có lẽ bố con sẽ hạnh phúc hơn với người đàn bà khác. Mẹ hiểu rằng đó chính là nguyên nhân bố con bỏ đi”.

“Con không nghĩ vậy”. Maryellen nói. Trong lòng cô thấy mừng vì có cơ hội bày tỏ suy nghĩ về bố mình. Cô không nói chuyện được với Kelly bởi nó luôn coi bố là một vị thánh, nó luôn nghĩ bố chẳng bao giờ mắc lỗi lầm. Kelly không chấp nhận sự thật rằng bố đã bỏ rơi cả nhà; vì một lý do nào đó nó không thể nhìn nhận bố bằng con mắt khác được. “Mẹ biết đấy, con khó mà nhớ được có khi nào thấy bố hạnh phúc. Bố luôn ở trong một tâm trạng tối tăm và chán chường, còn con và Kelly thì luôn phải biết đường mà tránh ông ấy”.

Grace gật đầu. “Bố là người rất hay thu mình”.

Maryellen không có nhiều kỷ niệm đẹp về cha, đã nhiều tháng qua kể từ khi ông ta mất tích, cô mới lại nhớ đến Dan. “Mẹ đừng tự trách mình như thế”.

“Không, mẹ không tự trách mình”. Grace có vẻ rất xúc động. “Đúng ra thì mẹ đã từng đổ lỗi cho mình, nhưng bây giờ mẹ không nghĩ thế nữa”. Chị thở dài thườn thượt. “Khi nhắc đến bố của đứa bé, mẹ chỉ muốn khuyên con nên làm theo những gì trái tim mách bảo. Đừng sợ người khác sẽ nhận xét như thế nào, hãy làm những gì con cho là phải”.

“Vâng, con đang như vậy đấy mẹ ạ”.

“Vậy thì mẹ không phải khuyên con điều gì nữa”.

Maryellen mỉm cười và nắm lấy tay mẹ. “Con cảm ơn mẹ, con rất cần những lời khuyên đó của mẹ. Món mì thịt hầm đã ăn được chưa ạ? Tự nhiên con thấy đói quá”.

Gần một tuần trôi qua mà Grace vẫn còn nghĩ mãi đến câu chuyện với Maryellen. Chị cầu mong cho những gì mình nói sẽ giúp ích cho con gái. Nếu Maryellen quyết định tránh xa bố đứa bé thì hẳn là nó có lý do riêng. Nhiều khi chị cảm thấy con gái có tâm trạng rất bất ổn, hình như nó nghi ngờ chính quyết định của mình. Kể cả linh cảm của cô là đúng, thì Maryellen cũng không bao giờ tâm sự những suy nghĩ của mình với mẹ. Sau khi sinh con, có thể Maryellen sẽ thay đổi suy nghĩ chăng.

Hôm nay, Loretta Bailey đến sớm nên Grace có thể đi đến nơi “hò hẹn” của mình. Loretta vừa bước vào, Grace đã vớ ngay chiếc áo len và lập tức quay gót làm cô trợ lý không kịp hỏi một câu nào.

“Cảm ơn Loretta nhé”, chị nói vội rồi lao nhanh ra cửa. “Có gì đâu thưa chị. Chị định đi gặp anh bạn đẹp trai đấy à?”. Hẳn là cô ta đang nghĩ cái gì đó rất tinh quái trong đầu. Grace đoán là như vậy và thở phào, bởi vì Maryellen cũng đã hỏi chị một câu giống thế khi hai người hẹn nhau ăn trưa.

“Anh Cliff muốn tôi đưa anh ấy ra sân bay”. Sau tất cả những gì anh đã làm cho chị thì đây chỉ là một yêu cầu nhỏ. “Anh ấy đang chuyển giao một số giấy tờ nhà đất của ông nội tới bảo tàng ở Arizona”.

“Ồ đúng rồi. Ông nội anh ấy là một diễn viên Holywood nổi tiếng đúng không?”.

“Ừ, một diễn viên cao bồi có khả năng đổi giọng. Ông ấy đóng vai Tom Houston đấy”.

“Những vai diễn của ông ấy trên truyền hình thì em chẳng nhớ đâu, vì hồi ấy em còn bé quá mà. Nhưng chắc chắn em có nghe nói đến bộ phim Người cao bồi có khả năng đổi giọng đó”. Loretta nói. “Mấy anh em trai nhà em toàn thử đổi giọng từ giọng trầm sang giọng kim, và kết quả là làm cho bọn mèo nhà hàng xóm sợ xanh mắt”.

Grace cười vui vẻ và đi ra bãi để xe dành riêng cho nhân viên thư viện. Lúc chị tới nhà Cliff thì anh đã đóng gói xong xuôi và đã sẵn sàng. Anh nhờ hàng xóm trông nom giúp bọn ngựa đổi lại lúc họ đi vắng thì anh trông giúp ngựa của họ.

Grace đến sớm vài phút nên tiện thể thả bộ ra bãi chăn, ở đó đàn ngựa của Cliff đang tha thẩn gặm cỏ. Chị đứng sát hàng rào, một con ngựa cái màu nâu rất đáng yêu liền chạy lon ton ra chỗ chị. “Chào ngựa con”, chị nói, tay vuốt ve cái cổ dài mượt mà của nó.

“Có thể nó sẽ nhai hết cả tay em nếu như em cứ để trước miệng nó như thế”. Cliff đã đến sau lưng Grace từ bao giờ “Cũng giống như anh vậy”.

Grace đỏ bừng mặt vì xấu hổ, chị hoàn toàn tin rằng anh có khả năng nuốt chửng mình bằng sự cám dỗ không thể cưỡng lại. “Anh xong chưa? Mình đi nhé?”' chị hỏi và rời xa con ngựa nhỏ. Lờ đi một lời tán tỉnh luôn dễ hơn là tìm cách đáp lại.

“Ừ, chúng ta đi thôi”. Cliff đáp.

Anh quẳng hành lý lên sau xe rồi bước lên khoang ghế dành cho khách. Grace cho xe chạy ra khỏi sân, để lại một vạt khói bụi sau lưng. Hai con ngựa thiến chạy sát hàng rào đua với xe chị. Grace thấy thán phục vì vẻ đẹp và tốc độ của chúng. Chị hiểu tại sao Cliff lại muốn sống xa thành phố như thế này. Mỗi lần đến thăm trang trại nhỏ của anh, chị lại cảm thấy lòng mình thanh thản lạ lùng. Chị nhận ra rằng sau nhiều năm sống ở thành phố, bây giờ chị lại thấy thích sống ở nông thôn. Trước đây chị chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

“Cảm ơn em đã giúp anh”. Cliff nói khi chị lái xe lên đường cái. “Ít nhất em phải làm được như thế chứ. Anh đã giúp em nhiều rồi còn gì”.

Không để lỡ nhịp, Cliff nói tiêp. “Nếu em cảm thấy buộc phải làm vậy, thì anh đề nghị em suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của chúng mình đi - xem bọn mình sẽ đi đến đâu”.

Anh nói theo kiểu đùa vui và chị trả lời cũng bằng giọng hài hước. “Nơi chúng ta đến sẽ là sân bay. Bây giờ thì anh thôi được chưa?”.

“Có lẽ chưa. Thế em có muốn anh thôi không?”

Chị mỉm cười và chú ý hơn tới con đường phía trước. “Có lẽ không”.

Cliff cười khoái chí. “Maryellen thế nào rồi em?”

“Bây giờ nó đang mặc đồ bầu. Lẽ ra em không nên mong điều này đến với nó. Nhưng em thật sự rất mừng, và thật ngạc nhiên là nó cũng có vẻ hạnh phúc lắm. Nó rất vui vì đứa con sắp chào đời”. Chị đừng lại và nghĩ một lúc rồi nói. “Em chắc chắn với anh, bố đứa bé là một trong những nghệ sĩ mà nó quen”. Lúc đầu chị định không kể cho anh nghe về cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con hôm chủ nhật nhưng cuối cùng chị vẫn kể.

Cliff chăm chú nghe. “Anh thấy thán phục em vì thái độ cởi mở và thành thật với con cái”.

“Thế anh không cởi mở và thành thật với Lisa sao?”.

Cliff không trả lời ngay câu hỏi của chị. “Cũng không hẳn như vậy. Bố con anh tránh nói về mẹ nó. Susan là một người đàn bà hão huyền. Anh nghĩ Lisa sợ phải nói gì làm anh phật ý, mặc dù anh tin là Susan chẳng còn làm anh buồn được nữa”.

“Ý anh là sao?”. Mặc dù Grace không muốn bới sâu vào chuyện người khác nhưng chị vẫn hơi tò mò về cuộc hôn nhân của anh. Thỉnh thoảng anh mới bình phẩm một vài câu, nhưng điều không đủ để chị hiểu được toàn bộ bức tranh cuộc sống của anh trước khi ly hôn. Biết đâu những thông tin về cuộc hôn nhân - và cả cuộc ly hôn của những người khác lại giúp cho cuộc hôn nhân của chính chị được tốt đẹp hơn thì sao.

“Anh nghĩ một trong những lý do em thu hút anh là vì Susan”.

Câu nói này ngay lập tức khiến Grace chú ý. “Ý anh là em giống cô ta à?”.

“Không phải vậy. Em khác xa cô ấy. Trước hết là vẻ bên ngoài. Cô ấy cao và gầy trong khi em thấp và tròn trĩnh đáng yêu”.

“Cám ơn anh nhiều”. Grace nói lí nhí trong tiếng thở phào nhẹ nhõm. Chị biết anh không có ý xúc phạm, nhưng anh không hiểu được là chị đã nỗ lực như thế nào trong việc giảm cân để được thành “tròn trĩnh đáng yêu” như anh nhận xét. Liếc sang Cliff chị thấy anh đang nhìn mình với vẻ mặt hài hước. “Có phải do cặp đùi của em không?”