Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 2) - Chương 16 phần 2

Anh cười phá lên. “Thật tệ là em đang lái xe, chứ không thì ngay lúc này anh phải hôn em một cái để xin lỗi rồi”.

“Em biết anh chắc chắn sẽ không làm điều đó”.

“Nhưng không phải vì thiếu hứng thú”. Anh lắc đầu. “Em không biết là em rất hấp dẫn sao?”.

Grace bám chặt tay hơn vào vô lăng. “Hãy giải thích câu nói của anh về Susan đi”.

“Ý anh muốn nói là anh và em có nhiều điểm chung ấy”.

“Chính xác là chung cái gì cơ?”.

“Thì có một thứ đấy. Anh cũng từng rơi vào hoàn cảnh bị người mình yêu dan díu với người khác. Sau đó tình cảm tan vỡ - và tất cả là do những thiếu sót của anh. Thế nên nếu như Susan có ngoại tình thì chẳng qua là vì lỗi của anh thôi”.

Chị lái xe hòa vào dòng người trên đường, hướng về cầu Narrows. Chị giảm tốc độ khi lái xe trên cây cầu dài cả dặm. “Ý anh là đàn ông cũng nghĩ chia tay là do lỗi của mình à?”, chị ngạc nhiên khi khám phá ra rằng anh cũng có suy nghĩ giống mình.

“Tất nhiên - nhưng sau đó bọn anh đã làm mọi cách để hàn gắn và bù đắp lại những thiếu hụt đó”.

“Chẳng hạn như?”.

Anh nhún vai. “Anh thì hay quan tâm đến mấy con ngựa. Anh luôn quên hết những chuyện đã qua bởi vì đó là cách duy nhất anh có thể giải quyết mọi chuyện. Em cũng biết là đàn ông sinh ra không phải để ngồi đó mà đau khổ đúng không?”, anh hài hước nói thêm.

“Điều đó thật ngớ ngẩn!”.

“Đúng thế. Anh đã học cách xoa dịu nỗi đau bằng sự quên lãng. Anh nghĩ nếu anh và Susan cứ tiếp tục sống như vậy thì chẳng mấy chốc anh cũng chết mà thôi. Cô ấy quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân là cô ấy dũng cảm hơn anh đấy. Thật buồn cười là anh lại thấy sung sướng và được giải thoát vì điều đó chứ”.

“Những cái đó có liên quan gì đến em cơ chứ?”, Grace hỏi.

“Ồ có chứ - đó là vấn dề chính của chúng mình mà, đúng không?”. Anh cười, “khi lần đầu chúng ta gặp nhau...”.

“Anh định nói là anh định cầm chiếc thẻ tín dụng của em mà trốn đi hả?”.

“Em biết không, anh đã nghĩ đến việc trốn đi hàng trăm lần đấy”.

“Anh nói nốt câu khi lần đầu chúng ta gặp nhau đi”. chị giả bộ nghiêm mặt.

“Ngày hôm đó, lúc anh đến thư viện để đổi lại thẻ anh đã bị em hớp mất hồn rồi. Anh phải thú thật với em là năm năm nay, kể từ lúc ly dị, anh không hề có ý định quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào. Anh ngạc nhiên vì bị em đánh gục nhanh như vậy. Ngày hôm đó như có một trái bom nổ tung trước mặt anh. Anh nhìn mọi chuyện với con mắt hoàn toàn khác”.

Grace không thấy tự ái vì những gì Cliff nói mặc dù lý do anh thích cô không ổn cho lắm. Tuy nhiên sau chuyện đã xảy ra với Dan, chị thấy mình mỗi lúc một thoải mái hơn. Lâu nay chị vẫn nghe ngóng tin tức của Dan, nhưng đã nhiều tháng trôi qua mà mọi chuyện dường như ngày càng rơi vào vô vọng. Và chị đang dần quen với sự thật ấy.

“Anh hiểu những gì em đã phải chịu đụng. Ít nhất anh cũng tin là mình hiểu được một phần nào đó”.

Chị đánh ánh mắt ngờ vực sang anh.

“Em tin là Dan đã đi với người đàn bà khác đúng không?”. Chị gật đầu, cố nuốt nỗi đau mà câu hỏi của anh vừa khơi dậy. “Em vừa trải qua những tình cảm của một người bị phản bội - đó cũng là những gì anh phải chịu đựng khi Susan ngoại tình”.

Có thể anh nói đúng. Trong sâu thẳm trái tim Grace, chị thật sự tin rằng Dan đã yêu người phụ nữ khác. Người phụ nữ này khiến anh ta mê đắm đến mức quên cả cuộc sống của mình. Kể từ sau khi Dan biến mất, đã có biết bao việc chồng chất lên đôi vai của Grace, và chị vẫn không biết xoay thế nào.

Grace ra khỏi đường cao tốc Tacoma và đi vào con đường phía sau sân bay. Con đường này chính Dan đã có lần chỉ cho chị.

“Em có muốn biết cách giải thích của anh về chuyện nhầm lẫn những chiếc thẻ tín dụng của chúng mình không?”, anh hỏi.

Chị cười phá lên. “Em đang nóng lòng muốn nghe đây”.

“Theo anh nghĩ thì đó là sự run rủi của số phận đấy. Số phận sắp đặt mọi chuyện cho chúng mình. Thế còn em gọi nó là cái gì nào?”.

“Chỉ là sự vô trách nhiệm của cô bồi bàn thôi”.

“Cô ấy chỉ là người thực thi số phận”.

Grace vừa ngạc nhiên vừa thích thú trước lý lẽ của anh. “Hóa ra chúng ta được định trước là sẽ gặp nhau cơ đấy”.

“Không còn nghi ngờ gì nữa”. Giọng Cliff đầy tin tưởng. “Anh còn nghĩ cuộc gặp gỡ của chúng mình giống như một món quà vậy. Đó là một sự đền bù mà số phận mang lại cho chúng mình để xoa dịu nỗi đau vì đổ vỡ”.

Grace thấy cổ họng như bị bóp nghẹt. “Nghe thật ngọt ngào anh Cliff”.

“Ý anh là như thế đấy. Một ngày nào đó khi em đã sẵn sàng thì anh hi vọng chúng mình còn ngọt ngào hơn thế nữa”.

Đúng là một kiểu nịnh bợ cũ rích nhưng nó lại khiến Grace xúc động. “Em cũng mong thế lắm”.

Khi cả hai tới gần sân bay, anh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Anh nghĩ em nên làm mọi cách để tìm thấy Dan. Hoặc ít ra em cũng nên tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra với anh ta”.

“Em muốn khép lại tất cả, nhưng điều đó thật không dễ dàng. Bây giờ thì em chấp nhận tất cả. Em cũng cần phải sống cuộc sống của em nữa”.

“Em muốn thế thật sao?”. Đôi mắt anh để lộ sự mong chờ đầy chân thành làm chị run lên. “Bởi nếu em muốn như thế thì anh mong em hãy cân nhắc chuyện của chúng mình, Grace nhé”.

“Anh định nói...”, chị nuốt khan khó nhọc và dừng xe để cho Cliff mở cửa bước ra. “Anh định nói rằng mối quan hệ của chúng mình là... nghiêm túc à?

Anh đặt tay lên nắm cửa. “Đúng thế”. Anh trả lời ngắn gọn. Rồi anh tự mở cửa xe bước ra; chị níu cánh tay anh lại.

“Anh đi an toàn nhé”.

“Cảm ơn em”.

Tay chị vẫn nấn ná không muốn rời. Rồi chị xích lại, dựa vào Cliff. Anh cúi sát gần chị hơn. Một nụ hôn gắn họ lại với nhau, nó kéo dài đến mức xe đi sau phải bóp còi inh ỏi. Cliff liếc nhanh ra sau và quay lại về phía chị hỏi. “Đó là câu trả lời của em đúng không?”

“Em không biết”. Chị nói nhưng miệng mỉm cười ấm áp. “Em sẽ suy nghĩ thêm trong thời gian anh đi vắng”.

“Em cứ nghĩ đi”. Anh nói, đôi mắt chứa chan niềm hạnh phúc.

Olivia vui mừng đến mức không thể ngồi yên một chỗ. Stan sẽ ra sân bay đón James, Selina và cháu gái Isabella Dolores Lockhart.

“Mấy giờ rồi?”. Bà Charlotte hỏi. Mẹ Olivia cũng vui không kém vì chuyến về thăm nhà của vợ chồng James. “Mẹ không hiểu tại sao con có thể đồng ý để thằng Stan đi đón chúng nó ở sân bay cơ chứ”.

“Mẹ à, thế là đúng đấy chứ. Stan sống ở Seattle mà”.

“Thì mẹ biết thế, nhưng sao cứ phải dính dáng đến nó mãi vậy”. Bà lầm bẩm cáu kỉnh.

“Họ đây rồi!”. Justine hét toáng lên từ cửa sổ tầng trên. Stan mở rửa xe, cả Olivia và bà Charlotte đổ xô ra hành lang. Olivia chạy nhanh xuống bậc cầu thang, hai tay dang rộng để ôm cậu con trai vào lòng ngay khi cậu vừa bước ra khỏi xe. Sau đó Olivia bế con bé Isabella vào lòng. Con bé ngả đầu vào vai Olivia một cách ngoan ngoãn, trái tim chị như muốn tan ra vì hạnh phúc khi được nâng niu đứa cháu đầu tiên trên tay.

“Cháu chào bà”. James nói, ôm bà ngoại Charlotte thật chặt. “Trong bà tuyệt quá”.

“Ừ, thì bà đã chết đâu”, bà Charlotte nói đùa và bước lên trước để đợi được giới thiệu với Selina. “Số bà chưa đến lúc tận mà”.

James vòng tay ôm eo vợ và giới thiệu cô với bà. Selina có đôi mắt đen lấp lánh. Đôi mắt ấy ánh lên niềm hạnh phúc khi được ôm hôn bà Charlotte và từng thành viên trong gia đình.

Seth và Justine tỏ ra rất vui.

“Trông kìa bà chị béo phì”. James nói đùa cái bụng của Justine. “Sắp làm mẹ rối cơ đấy”.

“Vài tháng nữa chị mới sinh”, Justine trả lời.

“Ôi, thế thì chị béo quá rồi”.

“Cẩn thận với những gì cậu nói đấy”. Seth giả bộ đe nẹt. Hai chàng trai ôm nhau thắm thiết.

“Chào mừng anh về với gia đình”. James bảo Seth.

“Cảm ơn cậu”.

Khi Olivia cùng mọi người vào trong nhà, chị thấy mềm người vì niềm vui dâng đầy. Hiếm khi cả nhà có dịp được đoàn tụ như thế này. “Marge đâu, sao không đến?”, chị hỏi chồng cũ. Khi họ lên kế hoạch cho cuộc sum họp này, chị đã mời cả vợ anh ta.

“Marge không đến được”, Stan nói với giọng tiếc rẻ, “cô ấy gửi lời xin lỗi”.

“Anh cứ nói với cô ấy là lúc nào cô ấy cũng được chào đón đấy nhé”.

“Anh sẽ nói”. Stan hứa hẹn. Mặc dù vậy, Olivia vẫn nhận ra anh ta chẳng hỏi han gì đến Jack. Nhưng chị dẹp những ý nghĩ ấy sang một bên, hiện tại chị quá vui nên không nghĩ được điều gì khác nữa.

Trong khi Olivia và bà Charlotte dọn bàn chuẩn bị ăn tối thì Stan bế Isabella. Con bé ngọ nguậy trong vòng tay của ông nội rồi lại lăn ra ngủ ngay. Olivia mỉm cười khi thấy chồng cũ ôm cháu ngồi vào ghế xích-đu. Trông anh thật thư thái và tự nhiên. Lần cuối cùng chị nhìn thấy anh như vậy là khi James còn bé và đôi trẻ sinh đôi mới chỉ có năm tuổi... Olivia chớp mắt để ngăn dòng lệ hoài niệm. Chị đi nhanh vào bếp.

Trong khi Selina và Justine lo việc dọn thức ăn cho bữa tối, Olivia hỏi con trai. “Kể hết cho mẹ nghe xem nào con trai. Có phải Hạm đội đưa con trở về nhà không? Nếu con về hẳn Bremerton thì mẹ mừng lắm đấy”.

“Tiếc quá mẹ ạ, con lại có việc phải đi San Diego hai năm nữa cơ”. Olivia khó mà che giấu được nỗi buồn khi nghe con trai nói thế, nhưng chị vẫn cô vớt vát, “mẹ rất mừng vì đã có gia đình Selina ở đó”.

“Bố mẹ con rất yêu quý anh James, mẹ ạ”. Con dâu chị lên tiếng.

“Nhưng mới đầu bố mẹ em có ưa anh đâu”. James nói, vỗ nhẹ vào lưng vợ khi cô bước ngang qua với đa sa-lát to đùng trên tay.

“Có lý do chính đáng chứ”, Olivia nạt nộ, “con làm con gái người ta mang thai thì làm gì người ta chẳng tỏ thái độ”. Phải một tháng trước khi Isabella ra đời Olivia mới biết được chuyện James và Selina làm đám cưới. Chị đã buồn biết bao khi cả hai đứa con của mình quyết định tổ chức đám cưới mà không có sự có mặt hai bên gia đình. Đầu tiên là James, rồi vài tháng sau lại đến lượt Justine làm đám cưới với Seth ở Reno. Tuy nhiên, chị vẫn tin tưởng vào chuyện chọn chồng chọn vợ của các con và dù sao thì nó cũng là tin vui cho cả dù và Stan. Thật hài lòng và nhẹ nhõm.

Ít phút sau cả gia đình đã tề tựu đông đủ quanh bàn ăn. Olivia và bà Charlotte đã phải nấu nướng và làm bánh từ mấy ngày trước để James được thưởng thức những món ăn anh thích. Có cả món hạt tiêu xanh và sa-lát Caesar ăn với món bánh mì nướng và xúc xích tự làm. Lại còn món mì Ý sốt hải sản nữa. Món nào James cũng phải ăn hai đĩa.

“Cháu ăn vừa thôi, còn đồ tráng miệng nữa đấy”. Bà Charlotte cảnh báo.

“Bà ơi, bà có nướng cho cháu một cái bánh dừa không ạ?”. Trông James giống như một cậu bé, hồn nhiên và vui vẻ vì món tráng miệng.

“Bà làm rồi”, bà Charlotte trấn an James, “chỉ dành cho cháu thôi đấy”.

“Hóa ra đây là loại bánh anh James hay nhắc đến?”. Selina hỏi, “loại bánh mà anh ấy bảo phải mất ba ngày mới làm được đúng không ạ? Bà cho cháu xin công thức với?”. Selina ngượng nghịu hỏi bà Charlotte.

“Đầu tiên cháu phải có một quả dừa tươi”.

Thấy đôi mắt Selina mở to kinh ngạc, Olivia ghé sát tai con đâu thì thầm, “Mẹ có cách làm đơn giản hơn”.

“Nhưng mẹ không làm theo kiểu đó”. Bà Charlotte nói với con gái, “để làm bánh cho James, bằng mọi giá phải làm theo cách của mẹ”.

“Anh ấy được chiều quá đâm ra hư mất rồi”, vợ James đùa, đôi mắt cô hấp háy và cô cười lớn. “Cháu không thể không làm anh ấy hư thêm được. Anh ấy đáng yêu quá mà”.

Lời nhận xét của Selina khiến mọi người xông vào trêu James là liệu cậu ta đáng yêu đến mức nào.

Ăn tối xong, cả nhà ngồi xung quanh bàn uống cà-phê, ôn lại những kỷ niệm xa xưa, họ cùng cười đùa và bàn luận đủ thứ chuyện trên đời. Một lúc sau Selina rời bàn để cho con đi ngủ.

Olivia đưa con dâu lên phòng cũ của James và Stan xách hành lý theo sau. Lúc quay xuống Stan chợt nắm lấy vai Olivia và ngăn chị lại. Chị thấy anh nhìn chăm chú vào nhũng bức tranh treo thành hàng trên tường dọc theo cầu thang. Mặc dù đã nhiều năm sau khi ly hôn, chị vẫn giữ những tấm ảnh cưới của họ ở đó. Chẳng phải vì lý do tình cảm riêng, mà vì chị thấy điều đó quan trọng với các con.

Stan dừng lại ở bức ảnh chụp Jordan ở trường vào đúng năm cậu bé chết đuối. “Đôi khi anh băn khoăn..”.

Anh bỏ lửng câu nói, nhưng Olivia hiểu anh định nói điều gì. Olivia cũng thường xuyên tự an ủi bằng những ý nghĩ như vậy. Chị cũng băn khoăn không biết cuộc sống của họ sẽ ra sao nếu như ngày hôm đấy trời cứ mưa suốt và Jordan quyết định đi xe đạp chứ không đi ra hồ bơi với bạn bè như thế.

“Mẹ ơi”. James gọi với lên từ phòng khách, “bà đang dọn đĩa này”.

“Để anh xuống xem mẹ thế nào”, Stan nói và bước xuống mấy bậc thang còn lại. “Mẹ Charlotte, mẹ ngồi đi, con sẽ rửa bát”.

“Anh rửa bát ư?”. Rõ ràng là Marge đã đào tạo anh ta tốt hơn Olivia ngày trước.

Stan dừng lại khi thấy bàn ăn, bát đĩa cốc chén xếp hàng chồng cao ngất “Con... à... con có thể giúp một tay”.

“Cháu xin xung phong”. Seth tự giác.

“Không”, Olivia ngăn lại “Justine đã mệt lắm rồi. Con đưa nó về nhà nghỉ đi. Nếu không ngày mai nó sẽ bị kiệt sức đấy”. Lễ khai trương nhà hàng mới Hải Đăng được dự định tổ chức vào tuần này, và ngày mai lại có lễ hội ngoài trời của Phòng Thương mại. Hôm nay đôi vợ chồng này đã dành cả chục tiếng đồng hồ cho lễ hội ngoài trời rồi, chúng nó cũng cần nghỉ ngơi. Ơn Chúa, Justine đã không còn làm ở ngân hàng nữa, còn Seth thì cũng tạm biệt đội đánh bắt cá rồi.

Olivia ôm hai con và tiễn con gái cùng con rể ra cửa. James đi theo sau chào tạm biệt. “Này, em nghĩ anh chị mở nhà hàng là một ý tưởng tuyệt vời đây”. Cậu vừa nói vừa đi ra cùng họ.

Olivia đi nhanh vào bếp, xắn tay áo lụa lên cao. Stan đã dọn bàn ăn, còn Charlotte đã yên chí ngồi đan và bắt đầu xem trò chơi truyền hình yêu thích của bà mang tên “Trò chơi nguy hiểm”.

Olivia nhận ra bồn rửa đã đầy nước sủi bọt để rửa xoong và chảo. “Anh không cần phải làm thế đâu”, chị bảo Stan.

“Anh muốn làm”. Anh dồn những chiếc đĩa bẩn và dao dĩa vào máy rửa bát còn chị cho những thức ăn thừa vào hộp nhựa và đặt vào tủ lạnh.

“Anh quên mất là em làm những món nhồi hạt tiêu xanh rất ngon”.

“Em rất vui vì anh đã thích những món đó”.

Stan im lặng. Sau một buổi tối vui vẻ như thế, chị ngạc nhiên khi thấy anh bỗng nhiên trở nên buồn bã.

“Anh định nói cho em biết một chuyện”. Stan đột ngột lên tiếng và quay lưng về phía chị khi chiếc máy rửa bát đang xả nước.

“Nói gì cơ?”, chị cười “Marge sắp bỏ anh à?”, chị lại cười vì câu pha trò của mình.

“Đúng, gần như thế”. Tiếng cười của Olivia tắt lịm. ”Marge và anh đang ly thân”.

Olivia không giấu nổi kinh ngạc. Lời nới đùa dại dột của chị đã thành sự thật. “Ôi anh Stan, em rất tiếc”.

“Anh cũng vậy”.

“Tại sao anh...”, chị giơ tay lên. “Ồ không, em chẳng cần biết làm gì. Chỉ là em không muốn chuyện này xảy ra”.

“Anh cũng không muốn”. Stan quay trở lại vào chỗ đĩa bát bẩn, “thật là một năm đầy khó khăn với bọn anh. Và tuần trước bọn anh quyết định nếu giải thoát cho nhau được thì là điều lý tưởng nhất”.

Olivia không nghĩ ra được điều gì để nói nữa.

Stan với lấy khăn lau tay, mắt vẫn nhìn xuống. “Tối nay được ở bên James và Justine thế này, nhìn chúng nó hạnh phúc và yêu thương nhau - anh không biết chuyện gì đã xảy ra nữa”.

“Đã xảy ra ư?”.

“Anh chẳng biết phải giải thích thế nào. Chúng ta đã là ông bà rồi, và lại chuẩn bị được làm ông bà lần nữa”.

“Vâng...”.

“Được ngồi bên các con, anh nhận ra rằng anh mong ước biết bao giá như mình đừng làm những việc sai lầm trong quá khứ. Anh ước anh và em lại là vợ chồng như ngày xưa”.

“Anh Stan..”.

“Anh hiểu, anh hiểu, anh không nên nói ra như thế. Nhưng đó là sự thật. Giữa những người ruột thịt xung quanh bàn ăn, anh đã hiểu ra rằng em và anh, chúng ta luôn thuộc về nhau. Anh bỏ em là một sai lầm khủng khiếp, và anh không thế không hối tiếc”.

Những năm qua Olivia cũng đã hối tiếc hàng trăm lần vì sự đổ vỡ đó. Nếu như chị mạnh mẽ hơn và vững vàng vượt qua được cú sốc sau cái chết của Jordan thì có lẽ chị đã đủ nghị lực để gìn giữ và giành lại cuộc hôn nhân của mình, để gia đình được hạnh phúc bên nhau. Nhưng cứu vãn những chuyện trong quá khứ thì muộn mất rồi. Olivia nhận ra điều đó. Và Stan cũng vậy. Chị chắc chắn là như thế.