Những đêm ở Rodanthe - Chương 15
CHƯƠNG 15
Adrienne không còn trên giường khi Paul thức dậy vào sáng thứ Ba. Đêm hôm trước anh đã thấy nàng khóc nhưng anh không nói gì, biết rằng mọi chuyện khi đó sẽ khiến anh khóc theo. Nhưng sự trốn tránh khiến anh day dứt và trằn trọc hàng giờ liền. Không ngủ, anh nằm chong chong nhìn nàng thiếp đi trong vòng tay mình, rúc sát vào nàng, không muốn thả ra, như thể đang cố gắng bù đắp cho một năm phải xa cách sắp tới.
Nàng đã gấp sẵn bộ quần áo ở trong máy sấy cho anh, vậy là Paul lấy ra những thứ anh cần mặc ngày hôm đó rồi thu dọn phần đồ đạc còn lại vào hai chiếc túi du lịch. Sau khi tắm và mặc quần áo, anh ngồi trên mép giường, cầm bút trong tay, viết vội những suy nghĩ của mình ra giấy. Để lại mảnh giấy trong phòng, anh mang hành lý xuống tầng ra đặt gần trước cửa. Adrienne đang ở trong bếp, đứng trước bếp đảo trứng trong chảo, bên cạnh là một tách cà phê nằm trên quầy bếp. Khi nàng quay lại, anh thấy đôi mắt nàng đỏ hoe.
“Chào em,” anh nói đầy gượng gạo.
“Chào anh,” nàng vừa nói vừa quay đi. Nàng bắt đầu đảo trứng nhanh tay hơn, không rời mắt khỏi chiếc chảo. “Em nghĩ có lẽ anh muốn ăn sáng trước khi đi.”
“Cám ơn em,” anh nói.
“Em có mang một cái phích từ nhà đi, nên nếu anh muốn mang theo cà phê để uống dọc đường, anh có thể cầm nó đi theo.”
“Cám ơn em, nhưng không cần đâu. Anh ổn mà.”
Nàng vẫn tiếp tục đảo trứng. “Nếu anh muốn ăn bánh kẹp, em sẽ gói một ít.”
Paul tiến về phía nàng. “Em không cần phải làm vậy. Anh có thể kiếm cái gì đó để ăn sau. Mà nói thật, chưa chắc anh đã thấy đói.”
Nàng dường như không nghe anh nói gì, anh liền đặt một tay lên lưng nàng. Anh nghe thấy nàng run rẩy thở ra, như thể đang cố gắng ngăn mình không khóc.
“Em này...”
“Em không sao,” nàng thầm thì.
“Em chắc chứ?”
Nàng gật đầu và sụt sịt trong khi nhấc chảo ra khỏi bếp. Đưa tay dụi mắt, nàng vẫn tránh nhìn vào mắt anh. Việc nhìn thấy nàng như vậy nhắc anh nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau trên hàng hiên, và anh thấy cổ họng mình nghẹn lại. Anh không thể tin gần một tuần đã trôi qua kể từ hôm đó.
“Adrienne... đừng...”
Nàng ngẩng lên nhìn anh.
“Đừng gì? Đừng buồn chăng? Anh sắp đi Ecuador còn em sẽ phải quay lại Rocky Mount. Nếu không muốn mọi chuyện kết thúc ngay ở đây thì em có thể đừng buồn được không?”
“Anh cũng không muốn.”
“Thế nên em mới buồn. Vì em cũng biết vậy.” Nàng ngập ngừng, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. “Anh biết không, sáng nay khi tỉnh dậy em đã dặn mình rằng sẽ không khóc nữa. Em đã tự nhủ là em sẽ mạnh mẽ và vui vẻ, để anh có thể nhớ về em như vậy. Nhưng khi nghe thấy tiếng anh tắm ở trên, em nhận ra rằng sáng mai khi em tỉnh dậy, anh sẽ không còn ở đây nữa, thế là em không đừng được. Nhưng em sẽ không sao đâu. Thật đấy. Em mạnh mẽ lắm.”
Nàng nói câu ấy như thể đang cố gắng thuyết phục chính mình. Paul nắm lấy tay nàng.
“Adrienne... đêm qua, sau khi em ngủ, anh đã nghĩ rằng anh có thể ở lại thêm ít lâu nữa. Thêm một hay hai tháng cũng không có gì khác cả, và như thế chúng ta có thể ở bên nhau...”
Nàng lắc đầu, ngắt lời anh.
“Không,” nàng nói. “Anh không thể làm vậy với Mark. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra giữa hai cha con. Anh cần phải làm việc này, Paul. Nó đã khiến anh day dứt, nếu anh không đi ngay, em có phần nghi ngờ không biết liệu anh có đi nổi hay không. Ở bên em lâu hơn cũng không khiến việc chia tay dễ dàng hơn khi anh cần phải đi, và em sẽ không thể đối diện với chính mình khi biết rằng em là người đã chia rẽ cha con anh. Và kể cả chúng ta có chuẩn bị tinh thần thì đến trước khi anh đi, em vẫn sẽ khóc thôi.”
Nàng nở một nụ cười cứng cỏi rồi nói tiếp. “Anh không thể ở lại. Chúng ta đều biết anh sẽ đi trước cả khi chuyện chúng ta bắt đầu. Dù khó khăn nhưng cả hai chúng ta đều biết đó là việc đúng đắn – làm cha mẹ là như vậy. Đôi khi phải hy sinh, và đây là một trong những hy sinh đó.”
Anh gật đầu, mím chặt môi. Anh biết nàng nói đúng, nhưng vẫn ước giá như không phải thế.
“Em có hứa là sẽ đợi anh không?” cuối cùng anh hỏi, giọng ngắt quãng.
Tất nhiên. Nếu em nghĩ anh đi mãi mãi thì em sẽ khóc đến mức chúng ta phải ăn sáng trên thuyền mất.”
Bất chấp mọi chuyện, anh vẫn bật cười, vậy là Adrienne dựa vào anh. Nàng hôn anh trước khi để anh ôm lấy nàng. Anh có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng từ nàng. Nàng thật vừa vặn trong vòng tay anh. Thật hoàn hảo.
“Anh không biết vì sao và làm thế nào chuyện này lại xảy ra, nhưng anh nghĩ việc anh đến đây đã được định sẵn,” anh nói. “Để gặp em. Suốt bao nhiêu năm, anh vẫn thiếu một điều gì đó trong đời mình, nhưng anh không biết điều đó là gì. Giờ thì anh đã biết.”
Nàng nhắm mắt. “Em cũng vậy,” nàng thầm thì.
Anh hôn lên tóc nàng, rồi tựa má lên nàng.
“Em sẽ nhớ anh chứ?”
Adrienne gượng nở một nụ cười. “Từng giây từng phút.”
Họ cùng ăn sáng. Adrienne không đói, nhưng nàng bắt mình ăn, bắt mình thỉnh thoảng mỉm cười. Paul ăn uể oải và mất nhiều thời gian hơn để ăn hết phần trong đĩa, rồi khi ăn xong, họ cùng đem bát đĩa đến bồn rửa.
Lúc đó đã gần chín giờ, và Paul dắt nàng qua chiếc bàn đăng ký ra cửa. Anh khoác từng chiếc túi lên vai. Adrienne cầm chiếc ví da cùng với vé và hộ chiếu, rồi đưa cho anh.
“Chắc đã đến lúc tạm biệt,” anh nói.
Adrienne mím chặt môi. Cũng như nàng, vành mắt Paul đã hoe đỏ, và anh cứ nhìn xuống mãi, như thể để giấu đi điều đó.
“Em đã biết làm thế nào để liên lạc với anh ở phòng khám rồi đấy. Anh không biết dịch vụ thư tín ở đó thế nào, nhưng chắc là thư sẽ đến nơi. Mark luôn nhận được mọi thứ Martha gửi cho nó.”
“Cám ơn anh.”
Anh lắc chiếc ví. “Anh cũng đã có địa chỉ của em trong này. Anh sẽ viết cho em khi đến nơi. Và gọi điện nữa, khi có dịp.”
“Được rồi.”
Anh với tay vuốt má nàng, còn nàng tựa vào tay anh. Họ đều biết đã không còn điều gì để nói.
Nàng theo anh ra khỏi cửa xuống bậc thềm, nhìn anh chất túi vào ghế sau xe. Sau khi đóng cửa, anh nhìn nàng hồi lâu, không muốn dứt ánh nhìn giữa hai người, và lại ước giá như mình không phải đi. Cuối cùng, anh tiến về phía nàng, hôn hai má rồi môi nàng. Anh ghì lấy nàng trong vòng tay.
Adrienne nhắm nghiền mắt. Anh sẽ không đi mãi, nàng tự nhủ. Họ là dành cho nhau, họ sẽ có tất cả thời gian trên đời khi anh trở lại. Họ sẽ già đi bên nhau. Nàng đã sống rất lâu mà không có anh rồi – thêm một năm nữa có đáng gì đâu, phải không?
Nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Nàng biết rằng nếu các con nàng lớn hơn, nàng sẽ theo anh đi Ecuador. Nếu con trai anh không cần anh, anh sẽ ở lại đây bên nàng. Cuộc sống của họ bị chia cắt vì những trách nhiệm đối với người khác, và đột nhiên Adrienne cảm thấy thật tàn nhẫn. Sao cơ hội được hưởng hạnh phúc của họ lại trở thành như thế này?
Paul hít một hơi dài và cuối cùng rời nàng ra. Anh quay đi một thoáng rồi trở lại nhìn nàng, tay dụi mắt.
Nàng theo anh vòng sang cửa lái xe và nhìn anh vào xe. Mỉm cười yếu ớt, anh tra chìa khóa vào ổ điện rồi xoay ổ khóa, khởi động xe. Nàng bước lùi lại khỏi cánh cửa đang mở còn anh đóng cửa lại, rồi hạ xuống cửa sổ.
“Một năm,” anh nói, “rồi anh sẽ quay lại. Anh hứa với em.”
“Một năm,” nàng thì thầm đáp lại.
Anh nhìn nàng cười buồn, rồi cài số cho xe bắt đầu lùi ra. Nàng quay người để nhìn theo anh, đau nhói trong lòng khi anh nhìn lại.
Chiếc xe quay đầu khi ra đến đường cao tốc, và anh áp tay lên cửa kính một lần cuối. Adrienne giơ tay, nhìn chiếc xe lăn bánh về phía trước, rời xa Rodanthe, rời xa nàng.
Nàng đứng trên lối đi trong khi chiếc xe nhỏ dần ở đằng xa và tiếng động cơ tắt dần. Rồi chỉ một khoảnh khắc sau, anh đã biến mất, như thể chưa từng đến.
Buổi sáng hôm đó lạnh và hanh với bầu trời xanh và những cụm mây trắng xốp. Một bầy nhạn biển bay trên đầu nàng. Những khóm hoa bướm màu vàng và tím đã mở cánh đón ánh mặt trời. Adrienne quay đầu bước về phía cửa.
Bên trong ngôi nhà trông hệt như ngày nàng mới tới. Mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ. Anh đã lau lò sưởi từ hôm qua và chất củi mới bên cạnh, hai chiếc ghế đã được đặt lại đúng vị trí ban đầu. Bàn đăng ký trông vẫn gọn gàng, với từng chiếc chìa khóa trở về chỗ cũ.
Nhưng mùi hương vẫn còn ở lại. Mùi của bữa sáng họ ăn cùng nhau, mùi của nước thơm anh dùng sau khi cạo râu, mùi của anh, còn đọng lại trên tay nàng, trên mặt nàng, trên quần áo nàng.
Điều đó quá sức chịu đựng của Adrienne, khi căn Nhà Nghỉ ở Rodanthe đã không còn vang lên những âm thanh cũ. Không còn tiếng vọng những cuộc trò chuyện rì rầm, hay tiếng nước chảy trong đường ống, hay nhịp bước chân khi anh đi lại trong phòng. Không còn những đợt sóng gầm gào và tiếng đập dai dẳng của cơn bão, tiếng lách tách của ngọn lửa. Thay vào đó là căn Nhà Nghỉ vang đầy âm thanh của một người phụ nữ chỉ muốn được người đàn ông mình yêu an ủi, một người phụ nữ không thể làm gì ngoài khóc.