Vợ người du hành thời gian - Phần I - Chương 08 phần 1
Ăn hay bị ăn
Thứ Bảy, 30/11/1991 (Henry 28 tuổi, Clare 20 tuổi)
HENRY: Clare mời tôi đến ăn tối ở căn hộ của cô ấy. Charisse, bạn cùng phòng của Clare và Gomez, bạn trai của Charisse cũng sẽ có mặt. Đúng 6 giờ 59 phút tối theo giờ chuẩn Trung Mỹ, tôi đứng ngoài hành lang nhà Clare trong bộ diện ngày Chủ Nhật bảnh chọe nhất của mình, ngón tay đặt trên chuông cửa, giò lan Nam Phi vàng thơm phức và chai Cabernet Úc nằm trên tay còn lại, tim tôi nhảy lên nằm ở miệng. Tôi chưa từng đến căn hộ của Clare, cũng chưa từng gặp người bạn nào của cô ấy. Tôi không biết phải trông đợi gì.
Chuông cửa kêu lên một tiếng ghê rợn, tôi mở cửa. “Lên đi!” giọng đàn ông trầm la lớn. Tôi leo lên bốn dãy cầu thang một cách nặng nhọc. Chủ nhân của giọng nói ban nãy là một gã cao ráo tóc vàng hoe vuốt ngược ra sau một cách chỉn chu nhất trên đời, tay bập bùng điếu thuốc và mặc áo phông Solidarnosc. Anh ta trông rất quen nhưng tôi không thể nhớ ra đã gặp ở đâu. Với một người tên Gomez, anh ta khá… bóng bẩy. Về sau tôi được biết tên thật của anh ta là Jan Gomolinski.
“Xin chào, nhóc thủ thư!” Gomez oang oang nói.
“Chào anh bạn!” Tôi đáp lại và đưa giỏ hoa cùng chai rượu cho anh ta. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, nỗ lực giữ hòa khí, và bằng một cái vung tay mạnh mẽ Gomez dẫn đường cho tôi vào trong căn hộ.
Đó là một trong những căn hộ dạng ống dài bất tận từ những năm hai mươi - hành lang dài nối các phòng với nhau. Có hai phong cách kiến trúc ở đây, tân thời và Victoria. Điều này được thể hiện hết mức có thể qua những chiếc ghế thêu cổ với chân ghế được chạm khắc chi chít bên cạnh các bức tranh Elvia bằng nhung. Tôi có thể nghe thấy bản I Got It Bad and That Ain’t Good vang lên từ cuối hành lành, và Gomez dẫn tôi đi theo hướng đó.
Clare và Charisse đang ở trong bếp. “Những con mèo bé bỏng của anh, anh đã mang đồ chơi mới đến cho bọn em đây”, Gomez ngân nga. “Nó sẽ trả lời với cái tên Henry, nhưng bọn em có thể gọi nó là Nhóc Thủ Thư.” Tôi bắt gặp ánh mắt của Clare. Cô ấy nhún vai và ghé má cho tôi hôn; tôi ban cho cô ấy một cú mổ trinh trắng vào má rồi quay sang bắt tay Charisse, một người lùn và tròn quay dễ chịu, mái tóc xoăn dài. Cô ấy có khuôn mặt hiền hậu đến mức tôi chỉ muốn kể ngay cho cô ấy nghe một bí mật nào đó, bất kể là gì, chỉ để xem phản ứng của cô ấy ra sao. Cô ấy là một Madona nhỏ, người Philippin. Bằng giọng Đừng-Giỡn-Mặt-Với-Bà ngọt ngào, cô ấy nói, “Ôi, Gomez, im miệng đi. Chào anh, Henry. Em là Charisse Bonavant. Đừng bận tâm đến Gomez nhé, em giữ anh ấy bên mình chỉ để dùng cho những lúc cần khuân vác vật nặng thôi.”
“Và những cuộc ân ái. Đừng quên khoản đó chứ”, Gomez nhắc. Anh ta nhìn tôi. “Bia?”
“Được thôi.” Gomez vùi đầu vào tủ lạnh rồi đưa cho tôi một chai Blatz. Tôi cạy nắp và làm một hơi dài. Căn bếp trông như thể nhà máy bột Pillsbury mới nổ tung ở đây. Clare nhìn về hướng tôi đang ngó chằm chằm. Tôi chợt nhớ ra cô ấy không biết nấu ăn.
“Công trình đang trong giai đoạn thực thi”, Clare nói.
“Đây là bước nền móng”, Charisse nói.
“Chúng ta sẽ được ăn chứ?” Gomez nói.
Tôi nhìn hết người này đến người kia, và tất cả chúng tôi phá lên cười. “Có ai trong ba người biết nấu ăn không?”
“Không.”
“Gomez biết nấu cơm.”
“Chỉ Rice-A-Roni thôi.”
“Clare biết cách gọi pizza.”
“Và món Thái, em biết gọi cả món Thái nữa.”
“Charisse biết ăn.”
“Im đi, Gomez”, Charisse và Clare đồng thanh.
“Hừm… món đó sẽ là gì?” Tôi hỏi, hất đầu về bãi chiến trường trên bàn. Clare đưa cho tôi mẩu giấy được cắt ra từ tạp chí. Đó là công thức món thịt gà và cơm ý, nấm hương với bí đỏ và sốt hạt thông. Nó được cắt ra từ Gourmand, có khoảng 20 nguyên liệu. “Em có đủ các thứ này không?”
Clare gật đầu. “Khoản đi chợ thì em có thể làm. Chế biến mới là phần rắc rối.”
Tôi xem xét đống lộn xộn kĩ hơn. “Anh có thể sẽ nấu được món gì đó từ đống này.”
“Anh biết nấu ăn?” Tôi gật đầu.
“Cậu ta biết nấu ăn! Bữa tối được cứu rồi! Uống thêm chai bia nữa!” Gomez hoan hỉ. Charisse có vẻ nhẹ nhõm, mỉm cười trìu mến với tôi. Clare, người đang rụt rè sợ hãi nãy giờ, khép nép lại gần tôi và thì thầm, “Anh không giận chứ?” Tôi hôn cô ấy, chỉ lâu hơn một chút so với nụ hôn lịch sự trước mặt mọi người. Tôi đứng thẳng lại, cởi áo khoác và kéo ông tay áo lên. “Đưa cho anh cái tạp dề”, tôi ra lệnh. “Anh, Gomez, mở chai rượu ra. Clare, lau những thứ bị bắn tung tóe đó đi, chúng bắt đầu đóng tảng rồi. Charisse, em vui lòng dọn bàn ăn nhé?”
Một tiếng và 43 phút sau, chúng tôi ngồi quanh bàn trong phòng ăn và thưởng thức món cơm gà hầm với sốt bí. Món nào cũng rất nhiều bơ. Chúng tôi đều say bí tỉ.
CLARE: Suốt khoảng thời gian Henry nấu bữa tối, Gomez đứng quanh phòng bếp pha trò, hút thuốc, uống bia và cứ mỗi khi không ai để ý là anh ấy lại làm mặt nhăn nhó với tôi. Cuối cùng Charisse cũng nhìn thấy và dùng ngón tay vạch một đường quanh cổ, thế là Gomez dừng lại. Chúng tôi nói chuyện về những điều nhạt nhẽo nhất: công việc, trường học, nơi chúng tôi lớn lên, và tất cả những điều người ta vẫn nói với nhau trong lần đầu gặp mặt. Gomez kể cho Henry nghe về công việc luật sư của anh ấy, đại diện cho những đứa trẻ bị bỏ rơi và bạo hành - những đứa trẻ được Bang giám hộ. Charisse tiêu khiển cho chúng tôi bằng các câu chuyện về chiến tích của cậu ấy ở Lusus Naturae, một công ty phần mềm bé tí teo đang tìm cách khiến máy tính hiểu những gì con người nói với chúng, và tác phẩm nghệ thuật của cậu ấy - những bức tranh số. Henry kể chuyện về thư viện Newberry và những người kỳ quái đến đọc sách.
“Có phải thư viện Newberry thực sự có cuốn sách làm bằng da người không?” Charisse hỏi Henry.
“Phải. Cuốn Biên niên sử Nawat Wuzeer Hyderabed. Nó được tìm thấy trong cung điện của vua Delhi vào năm 1857. Khi nào rảnh đến thư viện, anh sẽ lấy cho em xem.”
Charisse rùng mình mỉm cười. Henry đang khuấy món hầm. Khi anh ấy nói, “Giờ ăn đến rồi”, tất cả chúng tôi túm tụm lại quanh bàn. Suốt từ nãy đến giờ Gomez và Henry không ngừng uống bia, còn tôi và Charisse uống rượu vang, Gomez chăm chút rót thêm cho chúng tôi, chưa ai ăn uống gì. Nhưng tôi không nhận ra mình đã say đến mức nào cho đến khi suýt chút nữa ngồi hụt khỏi chiếc ghế Henry kéo ra cho tôi, và Gomez thì suýt đốt cháy tóc mình khi đang châm nến.
Gomez nâng cốc lên. “Vì cách mạng!”
Charisse và tôi nâng cốc, Henry cũng vậy. “Vì cách mạng!” Chúng tôi bắt đầu ăn nhiệt tình. Món cơm Ý trơn và mềm, sốt bí ngọt ngào, thịt gà bơi trong bơ. Nó ngon đến nỗi khiến tôi muốn khóc.
Henry xúc một miếng rồi chĩa cái dĩa của anh ấy về phía Gomez. “Cách mạng nào?”
“Hả?”
“Chúng ta đang uống mừng cuộc cách mạng nào?” Charisse và tôi nhìn nhau cảnh giác, nhưng đã quá muộn.
Gomez mỉm cười và tim tôi đập trật nhịp, “Cuộc cách mạng tiếp theo.”
“Cuộc cách mạng nơi giai cấp vô sản nổi dậy và những kẻ giàu có bị nuốt chửng, còn giai cấp tư bản bị lật đổ vì một xã hội không phân chia giai cấp?”
“Chính nó.”
Henry nháy mắt với tôi. “Như vậy thì khó cho Clare quá. Mà anh định làm gì với tầng lớp trí thức?”
“Ồ”, Gomez nói, “nhiều khả năng chúng tôi cũng sẽ ăn họ. Nhưng chúng tôi sẽ giữ cậu lại làm đầu bếp. Mấy món này tuyệt quá đi mất.”
Charisse chạm vào tay Henry đảm bảo. “Bọn em sẽ không thực sự ăn thịt ai đâu”, cậu ấy nói. “Bọn em sẽ chỉ phân chia lại tài sản của họ mà thôi.”
“Thật nhẹ nhõm khi nghe em nói vậy”, Henry đáp. “Anh không muốn phải làm thịt Clare đâu.”
Gomez nói, “Đó là điều đáng tiếc. Tôi chắc rằng Clare sẽ rất ngon.”
“Em tự hỏi không biết cách nấu thịt người như thế nào?” Tôi nói. “Có cuốn sách dạy nấu thịt người nào không nhỉ?”
“Món Sống và Món Chín”, Charisse nói.
Henry phản đối. “Đó không thực sự là sách hướng dẫn. Anh không nghĩ Levi-Strauss đưa ra bất kì công thức nào.”
“Chúng ta có thể tạo ra một công thức”, Gomez nói, lấy thêm cho mình một miếng thịt gà nữa. “Clare nấu với nấm Porcini và sốt cà chua kèm mì sợi. Hoặc ngực Clare sốt cam. Hoặc…”
“Này”, tôi nói. “Nếu em không muốn bị ăn thì sao?”
“Xin lỗi, Clare”, Gomez nói nghiêm trang. “Anh sợ rằng em phải bị làm thịt vì lợi ích cao cả hơn.”
Henry bắt gặp ánh mắt của tôi và mỉm cười. “Đừng lo, Clare, nếu cách mạng đến, anh sẽ giấu em ở thư viện Newberry. Em có thể sống giữa các giá sách và anh sẽ cho em ăn Snickers và Doritos lấy từ phòng ăn trưa của nhân viên. Họ sẽ không bao giờ tìm được em.”
Tôi lắc đầu. “Thế còn Đầu tiên phải giết hết lũ luật sư thì sao?”
“Không”, Gomez nói. “Em sẽ chẳng thể làm gì nếu không có luật sư. Cách mạng sẽ hỗn loạn chỉ sau mười phút nếu không có luật sư ở đó để giữ cho mọi việc hoạt động trong khuôn khổ.”
“Nhưng bố em là luật sư”, tôi nói với anh ấy, “nên bọn anh sẽ không thể ăn cả nhà em được.”
“Ông ấy là dạng luật sư sai đường lối”, Gomez nói. “Ông ấy đấu tranh vì lợi ích của người giàu. Còn anh, ngược lại, đại diện cho trẻ em nghèo bị đàn áp…”
“Ôi, im đi, Gomez”, Charisse nói. “Anh đang làm tổn thương Clare đấy.”
“Đâu có! Clare muốn bị làm thịt vì cách mạng, có phải không, Clare?”
“Không.”
“Ồ.”
“Thế còn Mệnh Lệnh Tuyệt Đối thì sao?” Henry hỏi.
“Gì cơ?”
“Anh biết đấy, Quy Luật Vàng. Đứng ăn người khác trừ phi bạn sẵn sàng để bị ăn.”
Gomez cạy móng tay bằng một nhánh của chiếc dĩa. “Cậu không nghĩ rằng Ăn hoặc Bị Ăn mới thực sự khiến thế giới xoay vòng sao?”
“Phải, hầu hết là vậy. Nhưng không phải chính bản thân anh là một ví dụ cho lòng vị tha sao?” Henry hỏi.
“Thì là vậy, nhưng tôi được nhiều người biết đến như một thằng đần nguy hiểm.” Gomez nói điều này bằng vẻ lãnh đạm giả tạo, nhưng tôi có thể thấy anh ấy đang bị Henry làm cho lúng túng. “Clare”, anh ấy nói, “món tráng miệng thì sao nhỉ?”
“Ôi trời, suýt chút nữa em quên”, tôi nói rồi vội đứng dậy, nhanh đến nỗi phải bám lấy bàn để khỏi ngã. “Em sẽ đi lấy.”
“Anh giúp em”, Gomez nói và theo tôi vào trong bếp. Tôi đang đi giày cao gót, khi bước vào bếp tôi vấp phải gờ cửa và loạng choạng ngả về phía sau, Gomez túm lấy tôi. Trong giây lát chúng tôi tựa sát vào nhau, tôi có thể cảm nhận được hai tay anh ấy đang đặt trên hông mình, nhưng rồi anh ấy để tôi đi. “Em say rồi, Clare”, Gomez bảo tôi.
“Em biết. Anh cũng vậy.” Tôi bấm nút pha cà phê và từng giọt đen đặc bắt đầu nhỏ xuống ấm. Tôi tựa người vào mặt bàn, cẩn thận gỡ giấy kiếng ra khỏi đĩa bánh sô-cô-la hạnh nhân. Gomez đứng rất gần phía sau, nhướng người sang, anh ấy nói khẽ, hơi thở của anh ấy khiến tai tôi nhột nhột, “Cậu ấy là một người…”
“Ý anh là gì?”
“Cái gã mà anh đã cảnh báo em. Henry, cậu ấy là gã đó…”
Charisse bước vào bếp và Gomez nhảy xa ra khỏi tôi, mở tủ lạnh. “Này”, Charisse nói. “Tớ giúp được gì không?”
“Đây, cậu mang cà phê lên nhé…” Chúng tôi lóng ngóng mang nào cốc, dĩa, bánh và đưa chúng an toàn đến bàn ăn. Henry đang đợi với vẻ mặt anh ấy vẫn thường có mỗi khi tôi mang đồ ăn đến cho anh ấy ở đồng cỏ… nhưng anh ấy không nhớ, anh ấy chưa từng đến đó. “thư giãn đi”, tôi nói. “Chỉ là bánh hạnh nhân thôi. Đến cả em cũng làm được mà.” Mọi người cười và ngồi xuống, Hóa ra bánh vẫn chưa chín. “Gỏi sô-cô-la hạnh nhân”, Charisse nói. “Kẹo mềm khuẩn Salmonella”, Gomez nói. “Tôi luôn thích bột nhào”, Henry nói và liếm ngón tay, Gomez cuốn một điếu thiếu, châm lửa và hít một hơi dài.
HENRY: Gomez châm thuốc và ngả người tựa lưng vào ghế. Có điều gì đó ở anh ta khiến tôi khó chịu. Có thể bởi thái độ sở hữu Clare mà anh ta thường tỏ ra, hoặc vì chủ nghĩa Mác xoàng xĩnh? Tôi chắc chắn đã gặp anh ta ở đâu đó. Quá khứ hay tương lai? Hãy cùng tìm hiểu. “Anh trông rất quen”, tôi nói với anh ta.
“Hả? Ồ, phải, tôi nghĩ chúng ta đã nhìn thấy nhau.”
Tôi nhớ rồi. “Iggy Pop ở nhà hát Riviera?”
Anh ta giật mình. “Phải. Cậu đã đi cùng cô gái tóc vàng, Ingrid Carmichel, tôi luôn thấy cậu với cô ấy.” Gomez và tôi cùng nhìn Clare. Cô ấy đang chăm chú nhìn Gomez, anh ta mỉm cười với cô ấy. Clare quay mặt đi, nhưng không nhìn vào tôi.
Charisse giải vây, “Anh đi xem Iggy mà không có em?”
Gomez nói, “Hôm đó em bận.”
Charisse bĩu môi hờn dỗi. “Cái gì em cũng bỏ lỡ”, cô ấy nói với tôi. “Em bỏ lỡ Patti Smith và giờ thì bà ấy đã giải nghệ. Em lỡ không xem lần cuối Talking Heads đi lưu diễn.”
“Patti Smith sẽ đi lưu diễn trở lại”, tôi nói.
“Thật sao? Làm sao anh biết?” Charisse hỏi. Clare và tôi nhìn nhau trao đổi.
“Anh chỉ đoán vậy thôi”, tôi nói. Chúng tôi bắt đầu khám phá khẩu vị âm nhạc của nhau và nhận ra tất cả đều yêu punk rock. Gomez kể cho chúng tôi nghe về lần gặp New York Dolls ở Florida ngay trước khi Johnny Thunders rời nhóm. Tôi miêu tả buổi nhạc hội Lene Lovich mà tôi được xem trong một lần du hành. Charisse và Clare phấn khích vì Violent Femmes sẽ chơi ở Aragon Ballrom trong vài tuần nữa và Charisse đã kiếm được vé miễn phí. Buổi tối kết thúc mà không có thêm sự kiện nào. Clare tiễn tôi xuống dưới. Chúng tôi đứng ở ngưỡng cửa, ranh giới giữa cửa trong và cửa ngoài.
“Em xin lỗi”, cô ấy nói.
“Ồ, không có gì. Buổi tối vui lắm, anh không ngại nấu ăn chút nào.”
“Không”, Clare nhìn xuống giày, nói, “ý em là về Gomez.”
Trời khá lạnh. Tôi quàng tay qua người Clare và cô ấy dựa vào tôi. “Gomez thì sao?” Tôi hỏi cô ấy. Cô ấy đang nghĩ gì đó. Nhưng rồi chỉ nhún vai nói, “Không có gì”, và tôi không hỏi thêm nữa. Chúng tôi hôn nhau. Tôi mở cửa ngoài, Clare mở cửa trong; tôi bước xuống đường, quay người lại nhìn. Clare vẫn đứng ở ngưỡng cửa nhìn tôi. Tôi đứng đó, muốn quay trở lại và ôm cô ấy vào lòng, muốn trở lên nhà cùng cô ấy. Clare quay người và bắt đầu đi lên, tôi đứng nhìn cho đến khi cô ấy đi khỏi tầm mắt.