Vợ người du hành thời gian - Phần I - Chương 08 phần 2
Thứ Bảy, 14/12/1991 - Thứ Ba, 9/9/2000 (Henry 36 tuổi)
HENRY: Tôi đang đập cho gã béo say xỉn ở ngoại thành bán sống bán chết vì tội dám gọi tôi là pê-đê, rồi lại còn định đánh tôi để chứng minh quan điểm của hắn. Chúng tôi đang ở trong con hẻm cạnh nhà hát Vic. Tôi có thể nghe thấy tiếng bass của Smoking Popes vọng ra từ cửa hông nhà hát, trong khi đang đập vỡ mũi gã đần này rồi chuyển xuống làm thịt xương sườn hắn cho có hệ thống. Tôi đang trải qua một buổi tối thối rữa, và gã ngốc này đang phải chịu trận cho sự bực bội của tôi.
“Này, nhóc thủ thư.” Tôi tha cho gã thanh niên kì thị đồng tính đang rên rỉ, quay sang và thấy Gomez đang tựa thùng rác, mặt nhăn nhó.
“Chào chiến hữu.” Tôi tha cho gã thanh niên đang bị tôi hành hung, người đang trượt xuống đường cảm kích, gập làm đôi. “Khỏe chứ?” Tôi rất nhẹ nhõm khi nhìn thấy Gomez, vui mừng là đằng khác. Nhưng cậu ấy có vẻ không đồng cảm xúc.
“Chúa ạ, tôi không muốn làm phiền, nhưng người cậu đang làm gỏi là bạn tôi đấy.”
Dĩ nhiên không phải. “Hắn ta tự thỉnh cầu. Bước đến ngay trước mặt tớ và nói. ‘Thưa ông, tôi cần phải bị nện cho nhừ tử.’”
“Làm tốt lắm. Rất khéo kéo là khác.”
“Cảm ơn.”
“Không phiền nếu tôi đưa cậu Nick đây đến bệnh viện chứ?”
“Cứ tự nhiên.” Chết tiệt. Tôi đang định chiếm đoạt quần áo của Nick, đặc biệt là đôi giày của hắn, đôi Doc Martens mới tinh, đỏ đậm, hầu như chưa được sử dụng. “Gomez.”
“Hả?” Gomez đang khom người đỡ bạn của cậu ấy dậy, người mới khạc ra một cái răng vào đùi của chính hắn.
“Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“14 tháng Mười Hai.”
“Năm nào?”
Cậu ấy nhìn tôi như thể cậu ấy có nhiều việc để làm hơn là giỡn với gã điên mất trí và vác Nick lên trong tư thế của một người lính cứu hỏa mà chắc hẳn phải khó nhọc lắm. Nick bắt đầu rên rĩ. “1991. Cậu chắc hẳn đang xỉn hơn vẻ bề ngoài.” Gomez bước ra khỏi con hẻm và biến mất theo hướng cửa ra vào của nhà hát. Tôi nhanh chóng tính nhẩm. Lúc này đang là không lâu sau khi tôi và Clare bắt đầu hẹn hò, bởi vậy tôi và Gomez hầu như chẳng biết nhau. Không trách cậu ấy ném cho tôi cái nhìn dò xét.
Gomez xuất hiện trở lại, rảnh rang hơn. “Tôi để cho Trent giải quyết. Cậu ấy là anh của Nick. Cậu ấy chẳng hài lòng cho lắm.” Chúng tôi bắt đầu đi dọc con hẻm về phía đông. “Thứ lỗi cho tôi vì phải hỏi, chàng thủ thư thân mến, nhưng thế quái nào cậu lại ăn mặc thế kia?”
Tôi đang mặc quần jeans xanh, áo len xanh nhạt có hình những con vịt vàng khè khắp áo, áo vét đỏ và giày tennis hồng. Thực tình thì cũng chẳng bất ngờ khi có ai đó cảm thấy cần tẩn cho tôi một trận.
“Đây là những gì tốt nhất tớ có thể kiếm lúc đó.” Tôi hi vọng rằng gã bị tôi lột đống đồ này đang ở gần nhà lúc đó. Trời đang dưới 0oC. “Tại sao cậu giao thiệp với mấy gã thanh niên đó?”
“Chúng tôi học chung trường luật.”
Chúng tôi đang đi ngang qua cửa sau của cửa hàng Quân đội - Hải quân, và tôi đối mặt với cảm giác thèm thuồng có được một bộ quần áo bình thường. Tôi quyết định mạo hiểm làm cho Gomez phát hoảng. Tôi biết cậu ấy sẽ chịu được. Tôi dừng lại. “Anh bạn. Việc này sẽ chỉ mất vài giây thôi. Tớ có chuyện phải làm. Cậu có thể đợi tớ ở cuối con hẻm được không?”
“Cậu định làm gì?”
“Không gì cả. Chỉ đột nhập thôi. Đừng để ý đến gã đàn ông đứng sau rèm nữa.”
“Tôi đi theo được không?”
“Không.” Cậu ấy lộ vẻ ỉu xìu. “Được rồi, nếu cậu muốn.” Tôi bước vào mái vòm che cửa sau. Đây là lần thứ ba tôi đột nhập vào nơi này, mặc dù hai lần khác vẫn còn ở tương lai so với hiện tại lúc này. Tôi đã rành nó như lòng bàn tay. Đầu tiên tôi mở tổ hợp khóa tầm thường đang giữ an toàn cho khung chắn ngang lối vào, đẩy khung chắn về phía sau, cậy ổ khóa Yale bằng lõi một cây bút cũ và cái kim băng tìm thấy lúc nãy ở đại lộ Belmot, rồi dùng mẩu nhôm giữa hai cánh cửa kép để đẩy then chốt bên trong. Voila! Tất cả mất khoảng ba phút. Gomez nhìn tôi bằng vẻ gần như thán phục.
“Cậu học nó ở đâu thế?”
“Chỉ là tài lẻ thôi”, tôi khiêm tốn đáp. Chúng tôi bước vào trong. Pa-nô đèn đỏ nhấp nháy giả bộ như hệ thống báo động, nhưng tôi biết thừa. Bên trong rất tối. Tôi nhớ lại sơ đồ cửa hàng và hàng hóa bên trong. “Đừng đụng vào thứ gì, Gomez.” Tôi muốn tỏ ra thân thiện và kín đáo. Tôi bước cẩn thận qua lối đi giữa căn phòng, và mắt tôi dần thích nghi với bóng tối. Tôi bắt đầu với quần trước: Levi’s đen. Tôi chọn một chiếc áo vải dệt xanh sẫm, áo choàng len màu đen nặng nề với lớp vải lót dày, tất len, quần đùi, găng tay leo núi và chiếc mũ cụp tai. Ở khu vực giày tôi tìm thấy, trong sự thỏa mãn tột cùng, đôi Docs hệt như của anh bạn Nick vừa đi. Tôi đã sẵn sàng hành động.
Trong khi đó, Gomez đang lởn vởn phía sau quầy thanh toán. “Đừng mất công”, tôi nói với cậy ấy. “Nơi này chẳng bao giờ để tiền mặt lại vào ban đêm đâu. Đi thôi.” Chúng tôi bỏ đi theo đúng cách chúng tôi đến. Tôi đóng cửa nhẹ nhàng và kéo khung chắn ngang lại. Tôi có bộ đồ đã mặc trước đó nằm gọn trong túi. Chốc nữa tôi sẽ thử tìm thùng chứa đồ quyên góp của Salvation Army. Gomez nhìn tôi chờ đợi, như một con chó đang chờ xem có còn thịt bữa trưa để ăn nữa không.
Nói mới nhớ. “Tớ đói rã cả rồi. Đi đến Ann Sather’s nhé.”
“Ann Sather’s? Tôi đang đợi cậu rủ đi cướp nhà băng hay ít nhất cũng là đi giết người. Cậu đang trên đà lăn, đừng dừng lại vào lúc này chứ!”
“Tớ phải nghỉ tiếp nhiên liệu. Đi thôi.” Chúng tôi băng từ con hẻm qua bãi đỗ xe của nhà hàng Thụy Điển Ann Sather’s. Nhân viên bảo vệ câm lặng, chào chúng tôi như thể chúng tôi đang du ngoạn ngang qua vương quốc của anh ta. Chúng tôi ra tới Belmont. Chỉ mới chín giờ tối, và con đường nhung nhúc những kẻ lữ khách thường lệ của nó, một tổ hợp những con người đang trốn chạy, những người vô gia cư tâm thần bất ổn, những người đi bar, và dân ngoại thành. Ann Sather’s nổi bật như một hòn đảo của sự bình thường giữa những quán hàng xăm và các tiệm bao cao su. Chúng tôi bước vào, và đứng ở tủ bánh ngọt đợi bàn. Bụng tôi réo ùng ục. Cách bài trí theo phong cách Thụy Điển rất dễ chịu, tất cả các tường được ốp ván gỗ vân đỏ xoáy. Chúng tôi được dẫn đến bàn ở khu vực được hút thuốc, ngay trước mặt lò sưởi. Chúng tôi cởi áo choàng, ngồi xuống và đọc thực đơn, cho dù với tư cách là người dân Chicago lâu năm, chúng tôi chắc hẳn có thể phổ nhạc và cùng hát nó từ trí nhớ. Gomez đặt tất cả đồ dùng hút thuốc của cậu ấy bên cạnh dao đĩa.
“Cậu không phiền chứ?”
“Có. Nhưng cứ tự nhiên.” Cái giá của việc làm bạn với Gomez là bị ướp trong những làn khói thuốc không ngừng tuôn ra từ lỗ mũi của cậu ấy. Các ngón tay của cậu ấy có màu hoàng thổ đậm; chúng đập nhẹ nhàng vào mảnh giấy mỏng trong lúc cậu ấy cuộn thuốc lá sợi hiệu Drum thành một khối trụ dày, liếm đầu giấy, xoắn nó lại và nhét nó vào giữa môi rồi châm thuốc. “A!” Đối với Gomez, nửa giờ đồng hồ mà không có thuốc là một điều bất thường. Tôi luôn thích thú ngắm người khác thỏa mãn sự khao khát của họ, ngay cả khi tôi không thể chia sẻ chúng.
“Cậu không hút thuốc? Bất kể loại gì?”
“Tớ chạy.”
“Ồ. Phải. Chết tiệt, cậu rất sung sức. Tôi đã tưởng cậu sẽ giết chết Nick, và cậu thậm chí đã không hề thở dốc.”
“Hắn quá say để chiến đấu. Chỉ là một đống bị thịt đờ đẫn chờ bị đánh.”
“Tại sao cậu làm gỏi cậu ta như thế?”
“Chuyện ngớ ngẩn thôi.” Bồi bàn xuất hiện, nói với chúng tôi rằng tên cậu ta là Lance và món đặc biệt hôm nay là cá hồi và đậu kem. Cậu ta ghi thực đơn đồ uống của chúng tôi rồi đi. Tôi mân mê hộp đựng sữa. “Hắn nhìn thấy bộ đồ tớ đã mặc, nghĩ rằng tớ là một miếng thịt dễ gặm, và muốn đập tớ một trận, không chịu thoái lui nên phải nhận chút ngạc nhiên. Tớ chỉ lo chuyện của mình, thực vậy.”
Gomez tỏ vẻ đăm chiêu. “Chuyện gì?”
“Gì cơ?”
“Henry. Tôi có thể trông như thằng đầu đất, nhưng ông cậu Gomez của cậu không phải không biết gì. Tôi đã chú ý đến cậu được một thời gian, chính xác là trước cả khi Clare bé nhỏ của chúng ta dẫn cậu về nhà. Ý tôi là, tôi không biết cậu có nhận ra hay không, nhưng cậu hoạt động trong một phạm vi nhất định. Tôi biết rất nhiều người biết cậu. Người, ừ, thì là đàn bà. Những quý bà, quý cô quen biết cậu.” Gomez liếc mắt nhìn tôi qua làn khói thuốc, “Họ nói một số điều khá kì quái.” Lance trở lại với cà phê của tôi và sữa cho Gomez. Chúng tôi gọi món: bánh hăm-bơ-gơ pho-mát và khoai tây chiên cho Gomez, súp đậu, cá hồi, khoai lang và hoa quả cho tôi. Tôi có cảm giác tôi sẽ ngã ngửa ngay lúc này nếu không có thật nhiều calo ngay lập tức. Lance nhanh chóng đi khỏi. Tôi chẳng bận tâm nhiều lắm đến những việc xấu xa tôi đã làm khi còn trẻ, nói gì đến giải thích chúng cho Gomez hiểu. Dù sao đó cũng chẳng phải việc của cậu ấy. Nhưng cậu ấy đang đợi câu trả lời của tôi. Tôi khuấy kem cho tan đều trong cốc cà phê, ngắm lớp bọt trắng trên mặt cốc tan biến trong mỗi lần khuấy. Tôi dẹp bỏ lo ngại. Tôi mặc kệ. Rốt cuộc thì cũng chẳng gì quan trọng.
“Cậu muốn biết gì nào, chiến hữu?”
“Mọi thứ. Tôi muốn biết tại sao anh thủ thư có vẻ ngoài hiền lành lại suýt đánh chết một gã say, chỉ vì chuyện vớ vẩn là ăn vận quần áo của gã giáo viên mầm non? Tôi muốn biết tại sao tám ngày trước Ingrid Carmichel tìm cách tự tử. Tôi muốn biết tại sao lúc này trông cậu già hơn mười tuổi so với lần tôi gặp cậu. Tóc cậu đang bạc đi. Tôi muốn biết tại sao Clare có ảnh của cậu trước cả khi cô ấy gặp cậu?”
Clare có ảnh của tôi trước năm 1991? Tôi đã không biết chuyện đó. Khỉ thật. “Ảnh đó trông như thế nào?”
Gomez đảo mắt nhìn tôi. “Giống với cậu hiện tại hơn là lúc cậu đến dùng bữa tối vài tuần trước.” Chỉ hai tuần trước? Chúa ạ, đây chỉ là lần thứ hai Gomez và tôi gặp mặt. “Nó được chụp ngoài trời. Cậu đang mỉm cười. Ngày tháng được ghi tít từ tháng Sáu, 1988.” Thức ăn được mang đến, và chúng tôi tạm dừng để sắp xếp chúng trên cái bàn nhỏ của mình. Tôi bắt đầu ăn như thể chẳng có ngày mai.
Gomez ngồi nhìn tôi ăn, chẳng thèm đụng đến thức ăn của mình. Tôi đã nhiều lần thấy Gomez giở chiêu với nhân chứng của đối phương tại các phiên tòa, giống hệt thế này. Cậu ấy chỉ đơn giản khiến họ phải tiết lộ bí mật. Tôi không phiền nếu phải giải thích, tôi chỉ muốn được ăn trước đã. Thực ra, tôi cần Gomez phải biết sự thật, vì cậu ấy sẽ không ngừng cứu cánh cho tôi trong những năm tới.
Tôi đã chén gần hết món cá hồi mà cậu ấy vẫn ngồi im. “Ăn đi, ăn đi”, tôi nói bằng giọng bắt chước bà Kim. Cậu ấy nhúng một cọng khoai tây chiên vào ketchup và nhai trệu trạo. “Đừng lo, tớ sẽ xưng tội. Nhưng để cho tớ ăn bữa cuối trong bình yên đã.” Cậu ấy đầu hàng và bắt đầu ăn món bơ-gơ của mình. Không ai trong chúng tôi nói nửa lời cho đến khi tôi ngốn xong đĩa hoa quả. Lance mang thêm cà phê đến. Tôi xăm xoi nó, khuấy nó. Gomez đang nhìn tôi như thể cậu ấy muốn túm lấy tôi và lắc mạnh. Tôi phì cười trước biểu hiện của cậu ấy.
“Được rồi. Của cậu đây: du hành thời gian.”
Gomez đảo mắt và nhăn mặt, nhưng không nói gì.
“Tớ là người du hành thời gian. Vào lúc này tớ đang 36 tuổi. Buổi trưa nay của tớ đang là ngày 9 tháng Năm năm 2000. Đó là thứ Ba. Tớ đang ở nơi làm việc, chỉ vừa kết thúc buổi Show’N Tell cho một nhóm các thành viên Caxton Club, tớ đang đi đến giá để đặt sách trở lại thì đột nhiên thấy mình ở đường School, vào năm 1991. Như thường lệ, tớ gặp khó khăn trong việc tìm thứ gì đó để mặc. Tớ trốn dưới hiên nhà ai đó một lúc. Trời rất lạnh và không có ai đi ngang qua cả. Cuối cùng cũng có một cậu thanh niên trẻ, mặc đồ… cậu biết lúc nãy tớ mặc như thế nào rồi đấy. Tớ trấn lột cậu ta, lấy tiền và cả mọi thứ cậu ta đang mặc, chỉ trừ chiếc quần lót. Cậu ta sợ chết khiếp; có lẽ cậu ta tưởng tớ định cưỡng hiếp cậu ta hay sao đấy. Dù sao thì, tớ đã có quần áo. Nhưng ở khu vực này, cậu không thể ăn mặc như thế mà không bị hiểu lầm. Cả buổi tối tớ bị hàng tấn người gây sự, bạn cậu chỉ là giọt nước tràn ly. Tớ rất tiếc nếu anh ta bị thương nặng. Tớ đã rất muốn có được bộ quần áo của cậu ta, đặc biệt là đôi giày.” Gomez liếc xuống dưới bàn nhìn vào chân tôi. “Tớ thường xuyên thấy mình bị vướng vào những tình huống như vậy. Thực tình, có điều gì đó không ổn với tớ. Tớ bị lạc vào dòng thời gian mà không vì lý do nào cả. Tớ không thể kiểm soát nó, tớ không biết khi nào nó sẽ diễn ra, hay sẽ đến đâu và khi nào. Vậy nên, để thích ứng, tớ cậy khóa, ăn trộm, móc ví, trấn lột, ăn xin, đột nhập, ăn trộm xe, nói dối, trốn chui nhủi, hành hung và đánh đập. Bất kể việc gì cậu có thể nghĩ ra, tớ đều đã làm.”
“Giết người.”
“Theo tớ nhớ thì không. Tớ cũng chưa cưỡng hiếp ai bao giờ.” Tôi nhìn Gomez khi nói. Mặt cậu ấy không có biểu hiện gì hết. “Ingrid. Cậu có thực sự biết Ingrid?”
“Tôi biết Celia Attley.”
“Chúa nhân từ. Đúng là cậu làm bạn với toàn những người kì quái. Ingrid đã tìm cách tự sát như thế nào?”
“Dùng quá liều Valium.”
“1991? Hừm! Vậy đây là lần thứ tư Ingrid tự tử.”
“Cái gì?”
“À, cậu không biết việc đó? Celia là người chỉ cung cấp thông tin có chọn lọc. Thực ra Ingrid thành công trong việc tự sát vào ngày 2 tháng Một năm 1994. Cô ấy bắn vào ngực mình.”
“Henry…”
“Cậu biết không, nó đã xảy ra sáu năm trước, và tớ vẫn rất giận cô ấy. Thật đáng tiếc. Nhưng cô ấy đã suy sụp trong một thời gian dài và thực sự bị chìm trong nỗi sầu muộn. Tớ chẳng thể làm được gì cho cô ấy. Đó là một trong những điều thường khiến chúng tớ cãi nhau.”
“Đây là một trò đùa bệnh hoạn, nhóc thủ thư ạ.”
“Cậu muốn có bằng chứng?”
Cậu ấy chỉ nhếch miệng cười.
“Bức ảnh đó thì sao? Bức ảnh mà anh bảo Clare sở hữu?”
Nụ cười biến mất. “Được rồi. Tôi thừa nhận tôi có chút thắc mắc về điều đó.”
“Tớ gặp Clare lần đầu tiên vào tháng Mười, 1991. Cô ấy gặp tớ lần đầu tiên vào tháng Chín, năm 1977. Lúc đó cô ấy sáu tuổi, tớ ba mươi tám. Cô ấy đã biết tớ suốt cuộc đời cô ấy. Vào năm 1991 tớ chỉ mới bắt đầu biết về cô ấy. Nhân tiện, cậu nên hỏi Clare về chuyện này. Cô ấy sẽ kể cho cậu nghe.”
“Tôi đã hỏi. Cô ấy đã kể.”
“Chết tiệt, Gomez. Cậu đang lãng phí thời gian quý báu, bắt tớ kể lại một lần nữa như vậy. Cậu không tin Clare sao?”
“Không. Liệu cậu có tin không nếu cậu là tôi?”
“Chắc rồi. Clare rất đáng tin. Đó là sự giáo dục tín ngưỡng của một tín đồ Công Giáo.” Lance lại gần rót thêm cà phê. Tôi đã say caffein, nhưng nhiều hơn nữa chẳng làm hại ai. “Vậy? Cậu cần bằng chứng gì?”
“Clare nói cậu tan biến.”
“Phải, Đó là một trong những trò kịch tính khác mà tớ biết làm. Bám lấy tớ như keo dính chuột, sớm hay muộn, tớ cũng sẽ tan biến. Có thể sẽ mất vài phút, vài giờ hoặc vài ngày, nhưng tớ rất đáng tin ở khoản đó.”
“Chúng ta có biết nhau ở năm 2000 không?”
“Có.” Tôi cười với cậu ấy. “Chúng ta là những người bạn tốt.”
“Nói cho tôi nghe về tương lai của tôi đi.”
Ồ, không. Ý tưởng tồi tệ. “Không.”
“Tại sao không?”
“Gomez, mọi việc sẽ diễn ra. Biết trước chỉ khiến chúng trở nên.. kì quái. Đằng nào cậu cũng không thể thay đổi được gì.”
“Tại sao?”
“Tính nhân quả chỉ chạy theo chiều xuôi. Mọi việc diễn ra một lần và chỉ một lần. Nếu cậu biết trước… trong hầu hết mọi trường hợp, tớ cảm thấy mình như bị mắc bẫy. Nếu cậu đang ở trong dòng thời gian và không biết gì… cậu sẽ tự do. Tin tớ đi.” Trông cậu ấy có vẻ nản chí. “Cậu sẽ là phù rể tại đám cưới của chúng tớ. Và tớ sẽ là phù rể của cậu. Cậu sẽ có cuộc sống tốt, Gomez ạ. Nhưng tớ sẽ không nói chi tiết cho cậu đâu.”
“Chút thông tin chứng khoán?”
Tại sao không. Ở năm 2000, thị trường chứng khoán thật điên khùng, nhưng có cả núi tiền để kiếm, và Gomez sẽ là một trong những người may mắn. “Đã từng nghe đến internet chưa. Đó là thứ dùng cho máy tính. Một hệ thống toàn cầu khổng lồ mà hầu như tất cả mọi người đều sử dụng, giao tiếp qua đường dây điện thoại nối với máy tính. Cậu sẽ muốn mua cổ phiếu công nghệ. Netscape, America Online, Sun Microsystems, Yahoo!, Microsoft, Amazon.com.” Cậu ấy ghi lại.
“Chấm com?”
“Đừng bận tâm đến nó. Cứ mua chúng khi IPO lên sàn.” Tôi mỉm cười. “Vỗ tay vào nhau nếu cậu tin vào chuyện cổ tích.”
“Tôi tưởng cậu sẽ bổ đầu bất kì ai ám chỉ điều gì liên quan đến chuyện cổ tích tối nay?”
“Nó từ Peter Pan, đồ mù chữ”. Đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi không muốn tạo ra cảnh náo loạn ở đây, vào lúc này. Tôi bật dậy. “Đi theo tớ”, tôi nói, chạy về phía phòng vệ sinh nam, Gomez bám theo sau. Mồ hôi chảy thành dòng trên mặt tôi. Tôi nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa mặt. “Chúa ạ!” Gomez nói. “Chết tiệt, nhóc thủ…” nhưng tôi chẳng thể nghe được những gì còn lại mà cậu ấy chuẩn bị nói, vì tôi đang nằm trần truồng trên sàn nhà lạnh lẽo trong bóng tối. Tôi cảm thấy chóng mặt nên đã nằm đó một lúc. Tôi với tay ra và chạm vào gáy của những cuốn sách. Tôi đang trong thư viện Newberry. Tôi đứng dậy và lảo đảo đi tới cuối gian phòng và bật điện; ánh sáng tràn ngập giữa những chiếc giá sách, lóa mắt tôi. Quần áo của tôi và xe chở sách tôi đang sắp xếp ở gian bên cạnh. Tôi mặc quần áo vào, xếp sách lên rồi thận trọng mở cửa an toàn trong kho sách. Tôi không biết bây giờ là mấy giờ; chuông báo động có thể sẽ kêu lên. Nhưng không, mọi thứ vẫn như nó đã từng. Isabelle đang hướng dẫn sơ đồ phòng đọc cho một người đọc mới; Matt đi qua và vẫy tay chào. Mặt trời đang đổ nắng qua cửa sổ, và đồng hồ trong phòng đọc đang chỉ 4 giờ 15. Tôi biến mất chưa đầy 15 phút. Amelia nhìn thấy tôi và chỉ về phía cửa. “Tôi đi ra Starbucks. Anh có muốn một cốc không?”
“Không. Cảm ơn cô.” Tôi đang đau đầu ghê gớm. Tôi thò đầu vào văn phòng của Roberto và bảo ông ấy rằng tôi không được khỏe. Ông ấy gật đầu cảm thông, chỉ tay về chiếc điện thoại đang bắn ra những tràng tiếng Ý với tốc độ ánh sáng vào tai ông ấy. Tôi thu dọn đồ và ra về.
Chỉ là một ngày bình thường ở nơi làm việc của “nhóc thủ thư”.
Chủ Nhật, 15/12/1991 (Clare 20 tuổi)
CLARE: Đó là một buổi sáng thứ Bảy nắng đẹp, tôi đang trên đường về nhà từ căn hộ của Henry. Những con đường phủ đầy băng và ngập trong vài phân tuyết mới rơi. Mọi vật chìm trong một màu trắng sáng đến lóa mắt. Tôi đang hát theo Aretha Franklin, “R-E-S-P-E-C-T!” khi rẽ từ Addison qua Hoyne và nhìn thấy phía trước có chỗ đỗ xe. Hôm nay là ngày may mắn của tôi. Tôi đỗ xe, khéo léo đi qua vỉa hè trơn láng, bước vào tiền sảnh, miệng vẫn lẩm bẩm hát. Tôi có cảm giác lâng lâng mơ màng vì bắt đầu được ngủ cùng Henry, được thức dậy trên giường của anh ấy, được trở về nhà vào buổi sáng. Tôi trôi bồng bềnh qua những bậc thang. Chắc hẳn Charisse đang ở nhà thờ. Tôi nóng lòng được thảnh thơi tắm táp và cầm tờ New York Times. Ngay khi mở cửa, tôi không còn một mình nữa. Gomez đang ngồi ở phòng khách trong làn mây khói thuốc, rèm cửa đóng kín. Anh ấy chỉ ngồi yên đó, nên tôi bước về phòng mà không thèm chào hỏi. Tôi vẫn còn giận anh ấy.
“Clare.”
Tôi quay lại. “Gì?”
“Anh xin lỗi. Anh đã sai rồi.” Tôi chưa từng thấy Gomez thừa nhận mình sai bao giờ. Giọng anh ấy rền rĩ ồm ộp.
Tôi bước vào phòng khách và mở rèm cửa. Ánh nắng vất vả chui qua làn khói thuốc, nên tôi mở cửa sổ ra. “em không hiểu sao anh có thể hút thuốc nhiều đến thế này mà không làm thiết bị báo khói réo lên.”
Gomez giơ cục pin 9 volt lên. “Anh sẽ lắp nó lại trước khi về.”
Tôi ngồi xuống ghế trường kỉ. Tôi đợi cho Gomez nói tại sao anh ấy thay đổi chính kiến. Anh ấy cuộn một điếu thuốc khác, đốt nó lên và nhìn vào tôi.
“Anh đã ở bên cạnh anh chàng Henry của em cả đêm qua.”
“Em cũng vậy.”
“Thật sao? Bọn em đã làm gì?”
“Đi đến Facets, xem phim của Peter Greenaway, ăn món Ma-rốc và quay trở về căn hộ anh ấy.”
“Và em chỉ vừa rời đi.”
“Đúng vậy.”
“Buổi tối của anh thì không được lãng mạn bằng, nhưng kịch tính hơn. Anh đụng mặt anh chàng yêu đời của em trong một con hẻm cạnh Vic, đang nện Nick tới số. Sáng nay Trent nói với anh rằng Nick bị vỡ mũi, gãy ba cái xương sườn, năm cái ở xương tay, tổn thương cơ và phải khâu 46 mũi. Chưa kể cậu ấy sẽ cần một cái răng cửa mới nữa.” Tôi thản nhiên. Nick là một kẻ chuyên bắt nạt người khác. “Em phải nhìn mới thấy, Clare. Bạn trai em tẩn Nick như thể cậu ấy là một vật vô tri vô giác. Như thể Nick là một bức tượng anh ta đang tạc. Dồn hết sức vào nơi cần nện, BỤP. Anh sẽ rất ngưỡng một nếu nạn nhân không phải là Nick.”
“Tại sao Henry đánh Nick?”
Gomez tỏ vẻ không thoải mái. “Có vẻ như lỗi tại Nick. Cậu ấy thích bắt nạt… người đồng tính, và Henry đã ăn mặc như Bé Muffet đáng yêu.” Tôi có thể tưởng tượng. Tội nghiệp Henry.
“Và rồi?”
“Rồi bọn anh đột nhập cửa hàng đồ quân dụng”. Chưa có vấn đề gì.
“Và?”
“Rồi bọn anh đi đến Ann Sather’s dùng bữa tối.”
Tôi phì cười. Gomez cũng mỉm cười. “Rồi cậu ta kể cho anh nghe câu chuyện khùng điên mà em đã kể.”
“Vậy tại sao anh tin lời anh ấy?”
“Thì tại cái vẻ dửng dưng như không của cậu ta. Anh có thể thấy cậu ta biết anh khá rõ, từ trong ra ngoài. Và rồi cậu ta… tan biến, bỏ anh lại đó, và anh chỉ… không thể nào không tin.”
Tôi gật đầu cảm thông. “Việc biến mất khá ấn tượng nhỉ? Em vẫn còn nhớ đều đó từ lần đầu tiên gặp anh ấy, khi em còn nhỏ xíu. Một giây trước anh ấy còn bắt tay em, rồi, phụp! anh ấy biến mất. Mà này, anh ấy đến từ năm nào?”
“2000. Anh ta trông có vẻ già hơn rất nhiều.”
“Anh ấy phải trải qua nhiều khó khăn.” Thật dễ chịu khi có thể ngồi đây và nói về Henry với một người khác cũng biết chuyện. Một nỗi cảm kích với Gomez trào dâng rồi tan biến ngay khi anh ấy nhoài người về phía tôi và nói, vẻ nghiêm trọng. “Đừng lấy anh ta, Clare.”
“Anh ấy vẫn chưa hỏi em mà.”
“Em biết ý anh đấy.”