Tình yêu và danh dự - Chương 17 phần 1

“Giá trị của khôn ngoan cao hơn châu báu…”

Thánh Kinh Cựu Ước, Job, 28:18

“Madelyne, có chuyện gì với cậu thế? Cậu ốm à?” Adela đứng
lên và nhanh chóng tới chỗ bạn. Cô nghĩ Madelyne có vẻ sắp ngất xỉu đến nơi.
Khuôn mặt Madelyne tái nhợt, nếu Adela không vươn tay ra kịp lúc, cây đàn xante
đẹp đẽ sẽ rơi xuống sàn.

Madelyne lắc đầu, định đứng dậy rồi nhận ra đôi bàn chân
dường như không thể giúp mình nữa. Thật ra nàng vẫn đang run rẩy vì phát hiện
của mình. Nàng đã yêu Duncan. “Mình ổn, Adela. Chỉ mệt một chút, thế thôi. Cậu
cứ bình tĩnh nhé.”

“Cậu có hát được bài khác không?” Adela hỏi. Ngay lập tức cô
thấy bứt rứt vì đã yêu cầu, nhưng lại tự bào chữa bằng cách tự nhủ rằng mình
đang tuyệt vọng, sau này sẽ nghĩ ra cách đáp đền lòng tốt của Madelyne. Thế nào
nhỉ, cô sẽ mang bữa sáng lên cho Madelyne mỗi buổi sáng.

Madelyne biết Adela đang trì hoãn. Nàng thông cảm cho bạn
nhưng không thể nghĩ ra nổi kế hoạch nào để Adela không phải đi dạo với Gerald.
Khi Gerald bước tới đứng cạnh Adela, Madelyne lên tiếng, “Anh đã tặng Adela một
nhạc cụ tuyệt vời. Anh đã chọn lựa rất cẩn thận, Gerald”.

Vị Nam tước mỉm cười. “Duncan cũng chọn lựa rất cẩn trọng.”

Madelyne thấy lời nhận xét đó thật kỳ quặc và khó hiểu. Sau
đó Edmond và Gilard bày tỏ niềm vui thích với màn trình diễn của nàng. Madelyne
sớm đỏ mặt ngượng ngùng. Thật sự nàng không quen với những lời ngợi khen. Nàng
nghĩ nhà Wexton là một gia đình khác thường. Họ đưa ra lời khen quá dễ dàng. Họ
không nghĩ nó làm giảm giá trị bản thân họ, nàng cho là vậy.

Nàng chưa từng được khen là xinh đẹp cho đến khi gặp nhà
Wexton. Người trong gia đình này đều đã khen nàng vài lần. Với Madelyne, dường
như điều đó nghĩa là họ tin rằng nàng thực sự xinh đẹp. “Mọi người sẽ làm tôi
cực kỳ kiêu ngạo nếu cứ ca ngợi tôi thế này”, nàng cười bẽn lẽn thừa nhận.

Tuy nhiên, nàng để ý thấy Duncan không nói gì và tự hỏi liệu
mình có làm hắn hài lòng không.

Chồng nàng vẫn cư xử chẳng giống mọi khi chút nào. Hắn đã
hành động quá kỳ lạ ở ngoài sân khi tóm lấy và hôn nàng trước bàn dân thiên hạ
rồi trêu nàng suốt cả bữa tối. Nếu không biết rõ, nàng sẽ nghĩ người đàn ông
này hài hước. Điều đó thật buồn cười, dĩ nhiên.

Madelyne thấy Gerald đưa tay cho Adela và hộ tống cô rời
khỏi đại sảnh. Em gái Duncan liếc nhìn Madelyne qua vai, đó là một cái nhìn cầu
xin giúp đỡ.

“Đừng ở ngoài đó lâu quá nhé, Adela”, Madelyne gọi với theo.
“Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Đó là điều tốt nhất nàng có thể làm. Adela hiểu ý và khẽ gật
đầu cảm ơn trước khi Gerald kéo cô đi khuất tầm nhìn của Madelyne.

Gilard và Edmond cũng rời đi. Duncan và Madelyne đột nhiên
chỉ còn lại hai người.

Madelyne kéo thẳng nếp gấp trên váy để tay có việc làm. Nàng
ước có thể lên phòng trên tháp, ở một mình trong vài phút. Chúa ơi, có quá
nhiều điều phải suy nghĩ, quá nhiều điều phải quyết định.

Nàng cảm thấy Duncan đang chăm chú nhìn mình. “Chàng có muốn
nói chuyện với em về đàn ông và ngựa bây giờ không, Duncan”, Madelyne hỏi,
“trước khi chàng đi bơi?”

“Cái gì?” Hắn trông có vẻ khó hiểu.

“Chàng đã bảo là sẽ nói chuyện với em về đàn ông và ngựa”,
nàng giải thích. “Chàng không nhớ sao?”

“À, chuyện đó à”, Duncan lặp lại rồi nở một nụ cười ấm áp.
“Đến gần đây, vợ, và ta sẽ bắt đầu hướng dẫn em.”

Nàng cau mày vì yêu cầu ấy, nghĩ mình đã ở đủ gần rồi.
“Chàng cư xử rất lạ đấy, Duncan”, nàng nói trong khi bước đến bên cạnh hắn. “Và
nhìn rất thư thái. Chàng không còn là chính mình nữa”, nàng nói thêm.

Madelyne cắn môi dưới lo lắng trong khi dán mắt vào chồng,
đột nhiên vươn người tới và chạm mu bàn tay lên trán hắn. “Chàng không bị sốt”,
nàng nói.

Hắn nghĩ giọng này nghe có vẻ thất vọng. Cái nhíu mày dữ dội
của nàng đủ khiến hắn nghĩ như thế. Duncan tóm lấy Madelyne, kéo nàng ngồi vào
lòng mình.

Madelyne chỉnh lại váy và cố ngồi yên. Nàng đan tay đặt
trong lòng.

“Em đang lo lắng
điều gì à?” Duncan hỏi. Ngón tay cái của hắn mơn man môi dưới của nàng.

Tất nhiên nàng lo
lắng. Duncan cư xử như một người hoàn toàn khác. Điều đó không khiến bất cứ
người vợ nào lo lắng hay sao? Madelyne thở dài, đẩy lọn tóc ra khỏi mắt, vô
tình đập khuỷu tay vào cằm Duncan.

Nàng xin lỗi, xấu
hổ vì sự vụng về bất ngờ của mình.

Hắn gật đầu và
hoàn toàn chấp nhận.

“Em không hát như
ếch.”

Madelyne mỉm cười
và nghĩ đây là một lời khen tuyệt vời nhất mà mình nhận được. “Cảm ơn chàng,
Duncan”, nàng nói. “Và giờ chàng sẽ chỉ dẫn em về đàn ông và ngựa chứ”, nàng đề
nghị.

Duncan gật đầu.
Bàn tay hắn chậm rãi di chuyển lên trên dọc theo lưng đến khi nó áp vào vai
nàng. Chuyển động làm Madelyne căng thẳng quá mức. Rồi hắn kéo nàng vào lòng.

Madelyne tỳ vào ngực hắn.

“Đàn ông có mối liên hệ đặc biệt với ngựa của mình,
Madelyne”, Duncan bắt đầu. Giọng hắn trầm ấm như hơi nóng của ngọn lửa.
Madelyne rúc vào hắn gần hơn, ngáp nhẹ và nhắm mắt.

“Phải, bọn ta phụ thuộc vào lũ ngựa tuân theo mỗi mệnh lệnh
của mình. Một hiệp sĩ chẳng thể nào tập trung chiến đấu nếu phải mất thời gian
để kiểm soát ngựa. Điều đó có ý nghĩa sống còn khi trận chiến đang diễn ra ác
liệt và con vật thì bất kham.”

Duncan tiếp tục giải thích thêm vài phút. “Em, vợ à, đã bỏ
bùa, tách chiến mã của ta ra khỏi ta. Ta nên giận dữ với em. Giờ khi nghĩ về
nó, ta đang giận dữ”, Duncan lầm bầm. Nụ cười dần nở ra trên môi khi hắn nghĩ
đến việc mất đi con ngựa trung thành của mình. “Phải, em đã làm hư Silenus. Em
có thể phản đối bây giờ nếu muốn, nhưng ta đã quyết định cho em con Silenus. Vì
vậy, trước tiên ta sẽ nghe em xin lỗi vì đã làm hư con ngựa của ta và kế đến là
lời cảm ơn của em cho món quà ta tặng em.”

Duncan không nhận được gì. Madelyne không xin lỗi cũng chẳng
cảm ơn. Hắn nhăn mặt vì tính bướng bỉnh của vợ và ngả đầu nàng ra sau để có thể
thấy mặt nàng.

Nàng đang ngủ. Có lẽ nàng không nghe thấy từ nào hắn nói. Đó
chắc chắn là sự thiếu tôn trọng. Hắn lẽ ra phải giận dữ. Duncan hôn Madelyne
thay vì đánh thức nàng. Madelyne lại rúc sát vào hắn. Tay nàng quấn quanh cổ
hắn.

Edmond đi vào đại sảnh ngay khi Duncan đặt nụ hôn thứ hai lên
đỉnh đầu Madelyne. “Cô ấy đang ngủ à?” Edmond hỏi.

“Bài diễn thuyết của anh làm cô ấy sợ đến mức ngất đi”,
Duncan dài giọng trả lời.

Edmond phá ra cười, sực nhớ Madelyne đang ngủ nên nhỏ giọng.

“Đừng lo việc đánh thức cố ấy, Edmond. Madelyne ngủ như mèo
con ấy.”

“Vợ anh đã có một ngày dài rồi. Bữa tối thật đặc biệt và tất
cả là vì Madelyne đã yêu cầu sự hoàn hảo từ những người hầu. Em đã ăn tới bốn
cái bánh tạc”, Edmond thú nhận. “Và anh có biết đó là bí quyết riêng của
Madelyne đưa cho Gerty không?”

“Người hầu của cô ấy?”

“Phải, bọn họ giờ trung thành với Madelyne.”

“Và em thì sao, Edmond? Em có trung thành với Madelyne
không?”

“Giờ cô ấy là chị dâu của em, Duncan. Em sẽ bảo vệ cô ấy
bằng cả mạng sống của mình”, anh ta nói thêm.

“Anh không nghi ngờ em, Edmond”, Duncan nói ngay khi cảm
nhận được sự phòng thủ trong giọng Edmond.

“Vậy tại sao anh lại hỏi?” Edmond kéo một cái ghế ra và ngồi
xuống, đối diện với anh trai mình. “Gerald đem tin gì liên quan đến Madelyne
à?”

Duncan định gật đầu nhưng dừng ngay lại, Madelyne đã chiếm
khoảng không dưới cằm hắn. Hắn mỉm cười “Gerald mang theo tin mới. Đức vua của
chúng ta vẫn đang ở Normandy, nhưng Louddon đang tập hợp binh lính. Dĩ hiên là
Gerald ở bên chúng ta.”

“Em định sẽ quay về chỗ Nam tước Rhinehold trong ba tuần
nữa”, Edmond nói. “Dù ông ấy có được cam kết trung thành của em thì trước tiên
em vẫn là người của Đức vua, kế đó là anh, Rhinehold là thứ ba. Vì lý do đó,
Rhinehold sẽ đồng ý cho em ở lại đây đến chừng nào em muốn.”

“Rhinehold cũng sẽ sát cành cùng Gerald và anh chống lại
Louddon nếu cần thiết. Cùng nhau, chúng ta có thể tập hợp hơn một ngàn người.”

“Anh quên liên minh của mình với người Scot”, Edmond nhắc.
“Chồng Catherine có thể tập hợp khoảng tám trăm người hoặc hơn.”

“Anh không quên, nhưng không muốn kéo gia đình Catherine vào
mối hiềm khích này”, Duncan trả lời.

“Và nếu Đức vua đứng về phía Louddon?”

“Ông ấy sẽ không làm vậy.”

“Làm sao anh chắc chắn vậy được?”

“Có rất nhiều hiểu lầm về Đức vua của chúng ta, Edmond. Anh
đã chiến đấu cạnh ông ấy không biết bao nhiêu lần. Mọi người nghĩ ông ấy không
có khả năng kiểm soát tính khí. Nhưng lần nọ, trong một trận chiến, một tên
lính của ông đã vô tình đánh ông rớt xuống đất. Binh lính bao quanh lấy ông, ai
cũng thề giết tên lính bất cẩn kia. Đức vua cười lớn trước việc không may đó,
vỗ vai tên lính đã quăng mình xuống đất, rồi ra lệnh cho anh ta tiếp tục lên
ngựa và nhìn anh ta phòng ngự.”

Edmond ngẫm nghĩ về câu chuyện. “Người ta đồn rằng Louddon
có thể hoãn lại các quyết định của Đức vua một cách khác thường.”

“Anh không tin chuyện Đức vua của chúng ta lại để ai đó điều
khiển đầu óc ông ấy.”

“Em cầu mong là anh đúng, anh trai.”

“Có một chuyện khác anh muốn thảo luận với em, Edmond. Vùng
đất Falcon đấy.”

“Nó làm sao?” Edmond nhíu mày hỏi. Vùng đất Flacon cằn cỗi
nhưng trải rộng, thuộc sở hữu của Duncan. Nó bao gồm phần xa nhất về phía nam
của lãnh địa Wexton.

“Anh muốn em quản lý nó, Edmond. Hãy tự xây cho mình một
pháo đài ở đó. Anh sẽ chuyển vùng đất đó cho em nếu có thể. Đức vua sẽ không
cho phép, trừ phi có thể khiến ông ấy hài lòng.”

Duncan ngừng lại trong khi cân nhắc khó khăn.

Edmond sững người bởi những lời nói của anh trai. “Điều này
chưa từng có, kế hoạch này… anh đề xuất…”, anh ta lắp bắp. Lần đầu tiên trong
đời, Edmond thật sự bối rối. Dù điều đó rất có khả năng sẽ không xảy ra thì vẫn
có một tia hy vọng le lói tận sâu trong lòng. Sở hữu một vùng đất của chính
mình, cai quản nó với tư cách là ông chủ, trời ơi, điều đó quá sức tưởng tượng.

“Tại sao anh muốn em tiếp quản vùng Falcon?” Edmond hỏi,

“Madelyne”

“Em không hiểu.”

“Vợ anh nghe thấy Gilard và anh thảo luận về các anh em trai
của Đức vua. Khi Gilard đi rồi, Madelyne chỉ ra cho anh thấy tại sao Robert và
Henry không yên lòng. Cô ấy tin đó là vì họ không được trao đủ trách nhiệm.”

“Lạy chúa lòng lành, Robert đã được trao vùng Normandy mà”,
Edmond cắt ngang.

“Phải”, Duncan mỉm cười. “Nhưng em trai út của Đức vua có
vàng và một vùng đất nhỏ không quan trọng từ cha và anh có thể thấy sự không
yên phận trong ông ta. Ông ta là nhà lãnh đạo bẩm sinh, bị phủ nhận bởi quy
định về thứ tự ra đời.”

“Nếu có gì liên quan, em muốn được nghe đây”, Edmond nói.

“Madelyne khiến anh bắt đầu suy nghĩ. Em là thuộc hạ của anh
và Rhinehold, các nghĩa vụ đó phải tiếp tục mà không bị sứt mẻ, tuy nhiên, nếu
chúng ta có thể có được sự đồng ý của Đức vua thì em có thể nhận lấy Falcon. Em
có một cái đầu giỏi để biến một đồng thành mười đồng, Edmond.”

Em trai hắn cười, hài lòng vì lời khen. “Nếu thỉnh cầu của
chúng ta thất bại, em vẫn sẽ xây nhà ở đó và coi như là người quản lý của anh.
Đức vua sẽ nhận phần thuế bổ sung và không quan tâm đến anh em nào đóng góp.”

“Em đồng ý với kế hoạch của anh”, Edmond vừa cười vừa nói.

“Gilard sẽ sớm đến chỗ Nam tước Thormont để hoàn thành thời
gian huần luyện bốn mươi ngày”, Duncan nói tiếp.

“Gilard có cách lãnh đạo những người khác và sẽ sớm trở
thành phó tướng như Anthony đã thành phó tướng của anh”, Edmond tự hào.

“Em trai chúng ta sẽ phải học cách kiểm soát thói nóng nảy
trước đã”, Duncan nhận xét.

Edmond gật đầu tán thành. “Anh vẫn chưa kể chuyện Gerald
mang tin gì về Madelyne đến cho chúng ta.”

“Gerald tin rằng em trai Đức vua, Henry, có thể khơi lên mối
bất hòa. Gerald được yêu cầu đến nói chuyện với Henry.”

“Khi nào? Ở đâu?”

“Nhà Clare sẽ mời Henry đến làm khách của họ. Anh không biết
cuộc họp sẽ diễn ra khi nào.”

“Anh có nghĩ Henry sẽ đòi hỏi lòng trung thành của Gerald để
chống lại Đức vua không? Và anh thì sao? Anh cũng được mời đến buổi họp này?”

“Không. Ông ấy biết anh sẽ đứng cạnh Đức vua.”

“Anh nghĩ Henry sẽ chống lại William?”

“Nếu bị thuyết phục, anh sẽ đứng trước người lãnh đạo của
mình và trao sinh mạng cho ông ấy. Anh rất vinh dự được bảo vệ ông ấy.”

Edmond gật đầu hài lòng. “Gerald nói rằng số lượng người bất
mãn đang gia tăng. Có nhiều kẻ âm mưu giết ông ấy. Không lạ. Cha ông ấy đã có
nhiều kẻ thù.”

Khi Duncan không nói gì, Edmond lại lên tiếng. “Gerald tin
mình được mời đến buổi tập hợp bởi vì tình bạn với em. Anh ấy nghĩ Henry muốn
biết trong trường hợp William qua đời, liệu em có tôn kính ông ấy như Đức vua
không.”

“Chúng ta hãy đợi xem buổi họp này mang lại điều gì.”

“Phải, chúng ta đợi.” Edmond nhăn mặt. “Có nhiều cân nhắc
quá, Duncan.”

“Nói anh biết điều này, Edmond”, Duncan hỏi, thay đổi đề
tài, “Gilard vẫn tin nó yêu Madelyne à?”.

Edmond nhún vai. “Nó đang cố thích nghi với cuộc hôn nhân
của anh”, anh ta thừa nhận. “Nhưng giờ nó đã kết thúc cơn mê đắm, em tin vậy.
Gilard yêu Madelyne, nhưng cô ấy vẫn gọi nó là em trai, điều đó dập tắt nhiệt
tình của nó. Em ngạc nhiên là anh để ý nỗi ưu phiền của Gilard đấy.”

“Suy nghĩ của Gilard cứ hiện rõ lên mặt”, Duncan nhận xét.
“Em có thấy cái cách nó chạm tay vào thanh gươm trong suốt buổi lễ kết hôn
không, khi nó nghĩ anh đang ép buộc Madelyne?”

“Anh đã ép buộc cô ấy”, Edmond toét miệng cười. “Và phải, em
là nhân chứng cho hành động đó mà. Madelyne cũng nhận thấy phản ứng của Gilard.
Em nghĩ đó là lý do duy nhất cô ấy bất thình lình đồng ý nhận anh làm chồng.”

Duncan cười toe toét. “Quan sát tốt, Edmond. Madelyne luôn
cố gắng bảo vệ người mà cô ấy tin là yếu hơn. Ngay lúc đó cô ấy sợ anh sẽ trả
miếng.”

Duncan bắt đầu xoa nhẹ lưng vợ mình. Edmond quan sát cách
anh trai vuốt ve Madelyne và nghĩ thầm Duncan có thể thậm chí không nhận ra
mình đang làm gì.

“Vậy có phải Madelyne muốn bọn em đi không?” Edmond hỏi.

“Không đâu, Edmond. Anh có thể hình dung cô ấy sẽ thất vọng
và trách cứ anh”, Duncan trả lời. “Vợ anh không hiểu lòng trung thành của em
cũng dành cho Rhinehold nữa.”

Edmond gật đầu.

“Anh nghĩ Madelyne lo lắng anh sẽ giữ em và Girald dưới sự
kiểm soát của mình suốt quãng đời còn lại của hai đứa và sẽ không cho phép đứa
nào hành động theo ý riêng của mình.”

“Vợ anh có những suy nghĩ lạ thật đấy”, Edmond bình phẩm.
“Nhưng cô ấy đã thay đổi cuộc sống của anh, phải không, Duncan? Và cả của bọn
em nữa. Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau thảo luận một vấn đề lâu đến
vậy. Em tin Madelyne đã khiến chúng ta trở thành một gia đình vững mạnh.”

Duncan không phản đối bình luận ấy. Edmond đứng dậy và bắt
đầu bước ra phía lối vào. “Thật đáng tiếc, anh biết đấy”, anh ta ngoái lại nói.

“Đáng tiếc gì?” Duncan hỏi.

“Rằng em đã không bắt được cô ấy đầu tiên.”

Duncan mỉm cười. “Không, Edmond, đó là một phúc lành. Thề có
Chúa, anh sẽ đoạt lấy cô ấy từ tay em.”

Madelyne tỉnh giấc đúng lúc Duncan lên tiếng. Nàng cố ngồi
dậy và rụt rè mỉm cười với chồng. “Anh muốn lấy gì từ em trai mình thế,
Duncan?”, nàng khàn giọng hỏi hắn rồi vuốt lại tóc, Duncan né khuỷu tay của
nàng trước khi trả lời.

“Không có gì để em phải bận tâm đâu, Madelyne.”

“Anh nên chia sẻ những gì mình có với các em trai”, Madelyne
căn dặn.

Rõ ràng Edmond đã nghe thấy nàng nói. Tiếng cười vẫn còn
vọng lại phía sau lưng.

Ngay sau đó, Adela lao vào đại sảnh. Vừa nhìn thấy Madelyne,
cô em gái của Duncan đã òa khóc nức nở. “Gerald cứ khăng khăng hôn ước còn hiệu
lực, Madelyne à. Bây giờ mình phải làm gì? Anh ấy vẫn muốn kết hôn với mình.”

Madelyne nhảy dựng khỏi lòng Duncan cùng lúc Adela lao vào
vòng tay của nàng.

Duncan đứng dậy và thở dài bực tức nhìn em gái kích động đến
gần như cuồng loạn.

“Em nên hỏi anh ta câu hỏi đó, Adela”, hắn gắt, Duncan nắm
lấy cánh tay Madelyne, lờ đi việc Adela đang bám vào Madelyne như một chiếc áo
ướt, và kéo Madelyne đi.

“Chúng ta không thể để em gái anh trong tình trạng như thế
này được”, Madelyne phản kháng. Chúa ơi, nàng thấy mình như đang ở giữa cuộc
thi kéo co. “Duncan, chàng đang kéo rời cánh tay em ra kìa.”

Nam tước Gerald bước vội vào sảnh, phá vỡ nỗ lực của Duncan
đưa Madelyne lên gác. Duncan không có tâm trạng cho một cuộc thảo luận dài và
quyết định phải giải quyết vấn đề ngay lập tức.

Trước khi Nam tước Gerald hé miệng nói nửa lời, Duncan hỏi,
“Cậu vẫn muốn cưới Adela?”.

“Tôi muốn”, Gerald trả lời. Giọng dứt khoát, và cả tư thế
đứng cũng vậy. “Cô ấy sẽ trở thành vợ tôi.”

“Tôi đã hứa với Adela là nó có thể ở đây chừng nào nó muốn,
Gerald”

Khuôn mặt Gerald lộ rõ cơn tức giận. Duncan cảm thấy muốn
gầm gừ. “Tôi đã sai khi hứa với nó như thế”, hắn thừa nhận lỗi sai trước mặt
Edmond, Madelyne, Adela và Gerald. Người đàn ông chưa bao giờ thừa nhận bất cứ
sai lầm nào đã gây ra sự kinh ngạc vô cùng. Duncan mỉm cười khi thấy lời thú
nhận của mình đã khiến mọi người sững sờ.

Hắn quay sang Madelyne và thì thầm, “vợ ơi, nỗi ám ảnh nói
thật của em làm ảnh hưởng đến ta đấy. Giờ thì, ngậm miệng lại đi cưng. Tất cả
sẽ tốt đẹp thôi”.

Madelyne từ từ gật đầu và tặng cho chồng một nụ cười để hắn
biết rằng nàng tin tưởng hắn. Hắn hài lòng đến nỗi khi hướng về phía Gerald,
hắn vẫn đang cười. Gerald hiểu Duncan đủ rõ để đợi hắn giải thích cặn kẽ trước
khi công khai thách thức. Duncan là người luôn giữ lời hứa.

“Adela”, Duncan yêu cầu, “thôi la hét như con gà mái và nói
cho Nam tước Gerald biết chính xác lời hứa anh dành cho em”.

Giọng hắn đã yêu cầu mọi người không tranh cãi nữa. Adela
thẳng người bước xa Madelyne và nói, “anh hứa sẽ cho em sống ở đây đến chết nếu
muốn”.

Gerald bước đến gần Adela ngay sau đó, nhưng bị cái nhìn của
Duncan ngăn lại.

“Rồi bây giờ, Gerald? Tôi đã hứa với cậu điều gì?”

Duncan nhẹ giọng, trưng ra một ấn tượng rằng hắn đang phát
chán với cuộc đối thoại này. Madelyne nắm chặt bàn tay hắn.

Gerald hét to đáp lại Duncan. “Với phúc lành của Đức vua,
cậu đồng ý Adela sẽ trở thành vợ tôi.”

Edmond không thể giữ im lặng lâu hơn nữa. “Thánh thần ơi,
làm thế nào mà anh có thể thực hiện cả hai lời cam kết?”

“Gerald”, Duncan lên tiếng, lờ đi Edmond. “Lời hứa của tôi
tùy thuộc vào mong muốn của nó có tiếp tục ở đây hay không. Tôi tin việc thay
đổi ý dịnh của nó là tùy thuộc vào cậu.”

“Cậu đề nghị tôi…”

“Cậu là vị khách được chào đón tại nhà tôi tới chừng nào cậu
còn cần thời gian cho việc đó”, Duncan nói.

Gerald có vẻ giật mình, rồi mặt giãn ra với nụ cười ngạo mạn
nhất. Anh ta nhìn Adela cười. “Adela, vì em không rời khỏi đây nên anh sẽ ở lại
đây với em.”

“Anh sẽ làm gì cơ?”

Adela hét lên hỏi, nhưng Madelyne không thấy nỗi sợ hãi
trong mắt cô mà chỉ có hoài nghi và giận dữ.

“Như anh trai em nói thì tới chừng nào anh cần thời gian,
Adela, để khiến em nhận ra anh muốn kết hôn với em”, Gerald nói. “Em có nghe
anh không?”

Tất nhiên cô ấy đã nghe thấy. Madelyne nghĩ đến người canh
gác phía nam hẳn cũng nghe thấy tiếng Gerald. Anh ta tuyên bố to đến thế cơ mà.

Madelyne bước một bước đến trước Adela, với ý định bảo vệ cô
khỏi sự tức giận của Gerald, nhưng Duncan đột nhiên giật mạnh tay nàng. Hắn kéo
nàng đổ ập vào một bên người mình, và khi nàng mở miệng phản ứng, sức ép từ tay
hắn gia tăng, Madelyne quyết định sẽ phản kháng sau.

Adela nổi giận đến mức không nói được gì. Cô nâng gấu váy
lên và vội đến chỗ Gerald. “Anh sẽ già, sầu muộn, và héo mòn trước khi tôi đổi
ý, Gerald.”

Gerald mỉm cười rạng rỡ với Adela. “Em đánh giá thấp khả năng
của anh đấy, Adela”, anh ta nói.

“Anh là tên đàn ông bướng bỉnh nhất trần đời”, Adela buột
miệng. “Anh… anh là đồ hạ lưu.” Cô quay phắt đi và rời đại sảnh.

Mọi việc sẽ ổn thôi. Madelyne có thể cảm thấy từ tận đáy
lòng. Trông Adela rất tức giận nhưng không hề khiếp sợ.

“Hạ lưu là gì?” Gerald hỏi Edmond.

Edmond nhún vai và nhìn sang Madelyne. “Một từ mới của cô
à?”, anh ta hỏi.

“Phải”, Madelyne thừa nhận.

“Nó có đáng ghét như Polyphemus không?”

Madelyne lắc đầu.

“Ít nhất thì Adela đã cho anh địa vị cao hơn Madelyne cho
tôi kể từ khi chúng tôi gặp nhau lần đầu đó, Gerald”, Edmond toe toét.

Madelyne không hiểu Edmond đang nói gì. Duncan chúc mọi
người ngủ ngon và kéo Madelyne rời khỏi sảnh trước khi nàng có thể hỏi Edmond.

Cả hai vợ chồng không ai hé miệng lấy nửa lời đến khi tới
phòng ngủ. Khi hắn mở cửa, Madelyne định chặn hắn lại để hỏi về Adela hoặc
Edmond. Nhưng căn phòng lại lôi kéo sự chú ý của nàng trước tiên, Duncan đã
chuyển hết đồ đạc của nàng từ căn phòng trên tháp vào phòng hắn. Hai cái ghế nằm
hai bên lò sưởi, chiếc chăn trên cái giường khổng lồ và tấm thảm thêu chăng bên
trên lò sưởi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3