Mình thử yêu nhé, Cleo? - Chương 14 + 15
Sân bay Bristol tấp nập, đông nghịt người đến kẻ đi hay người đến đón tiễn. Cleo kẹp bảng tên dưới cánh tay đợi phía sau đám đông hỗn độn và quan sát khi cửa mở và hành khách của chuyến bay vừa hạ cánh đổ dồn ra.
Cô đang đứng đó đợi một vị khách bay từ Amsterdam đến, quý bà Cornelia Van Dijk, cô cũng không biết phải phát âm tên họ thế nào. Hy vọng cô sẽ không phải làm vậy. Cô sẽ đưa bà ta tới khách sạn Hotel du Vin để bà ta ăn trưa, sau đó làm tài xế cho bà ta tới bất cứ nơi nào bà ta muốn đến, cho tới sáu giờ tối. Và, như thường lệ khi cô chỉ biết tên khách hàng, cô sẽ tự tưởng tượng ra hình ảnh của bà Van Dijk; bà ta cao, tóc bạc, khoảng sáu mươi tuổi, và gầy như mõ. Mũi bà ta sẽ dài và nhọn; có thể bà ta sẽ đội một cái mũ khác thường hay thậm chí còn có râu ria lởm chởm...
Thôi được, có thể là không. Nhưng cô giáo hội họa của cô ở trường phổ thông thực sự yêu thích họa sĩ Van Dyk, và khi đã có một ý tưởng ấn định trong đầu thì thật khó để...
Ôi trời đất, nhìn xem ai vừa đi ra từ cánh cửa kính kìa!
Cleo cảm thấy cú sốc ta vẫn thường gặp khi nhìn thấy ai đó ta không mong đợi. Johnny LaVenture đang mặc áo khoác da lộn màu cát, sơ mi trắng và quần jean đen. Hắn cũng đang đẩy một xe chất đống những va li màu xanh đậm. Liếc nhìn bảng giờ đến, cô biết là hắn mới bay từ New York về.
Không cần phải cúi xuống nấp; mà cô tự nhận thấy mình đang làm vậy. Nhưng đám đông quanh cô đang giãn dần ra, không có cái cột nào gần đây hay ai đó cực kỳ to béo để trốn đằng sau, mà nếu hắn nhìn thấy mình thì đã sao cơ chứ?
Đang đứng thẳng dậy, Cleo nhận ra là hắn đã nhìn thấy cô.
Nở nụ cười, Johnny tiến tới chỗ cô. “Misa, xin lỗi cậu... Cleo.” Hắn lắc đầu, tự sửa mình. “Trông cậu mặc đồng phục kìa, thật đẹp và chuyên nghiệp. Cậu đến đón tớ về nhà à?”
Hắn sức nước sau cạo râu mới, mùi chanh rất hấp dẫn. Mùi hương khác nhưng hành động thì vẫn khiêu khích như xưa.
“Nếu cậu đang trong giai đoạn chuyển giới thì đúng.” Cô cho hắn xem tên trên tấm bảng.
Johnny nhăn mặt. “Không, không phải tên tớ. Tiếc quá, cậu phát âm tên đó thế nào?”
“Van Dyke,” Cleo nói nhanh.
Cậu ta hơi nhướng mày. “Thật à? Cậu chắc không phải Van Deek[1] chứ?”
[1] Johnny cố ý trêu chọc Cleo. Deek phiên âm giống dick (bộ phận sinh dục nam).
Quái dị, hắn lại định thử cô. Làm như mình biết lắm ấy. Đổi chủ đề, Cleo gật gù trước núi va li của hắn và nói, “Đống hành lý này hẳn phải mất ối tiền vì quá cân.”
“Toàn đồ quý giá của tớ.” Hắn vỗ vào cái va li cao nhất.
“Tại sao thế?”
“Cậu nghĩ là tại sao?” Johnny nhướng mày đầy ẩn ý. “Ravenswood vẫn chưa bán được. Ai đó đã dọa người duy nhất muốn mua. Mà ngôi nhà đó không phải loại mình có thể bỏ hoang được. Nên tớ rời New York về Đồi Channings ở. Trong thời gian tới đây.” Hắn dừng lại, thích thú nhận ra khuôn mặt khổ sở của cô. “Tớ biết, do lỗi của cậu hết. Nên cậu không thể đổ tội cho ai ngoài chính cậu ra.”
Ôi. Đáng đời cô lắm. Cô đã làm một việc tồi tệ và bây giờ cô sẽ bị trừng phạt vì điều đó.
Không chần chừ chỉ ra điều này, hắn tiếp tục, “Mà tay bạn trai đã có gia đình của cậu thế nào rồi? Anh chàng Newman trên-cả-tuyệt-vời ấy?”
Đó đúng là đặc điểm của Johnny, hắn không thể không trêu chọc người khác, làm họ nhớ về những sai phạm và sự bất toàn của chính mình.
“Từ đêm đó tới giờ tớ chưa gặp lại anh ta.” Liếc nhìn bảng giờ đến, Cleo thấy chuyến bay từ Amsterdam đã hạ cánh.
“Cậu tìm được anh chàng nào khác chưa?”
“Không, tớ không cần anh chàng nào khác cả.”
“Khí thế quá.” Hắn nhênh nhếch cười.
Vẫn vẻ kẻ cả đó. Nhưng... mùi nước sau cạo râu hắn đang xài là gì ấy nhỉ? Lén lút ngửi, Cleo hít hà hương thảo mộc vị chanh và cố ghi nhớ mùi đó. Bà Van Dijk sắp ra rồi. Cô nhìn Johnny rồi nói, “Cậu đang chờ người đến đón à?”
“Lúc nào chả vậy.” Đôi mắt đen của hắn ánh lên. “Xin lỗi. Đúng, cảm ơn cậu. Thế cậu có thích không?”
Cố tình ra vẻ bí ẩn. Hắn có lẽ đang sung sướng với cảm giác trên cơ. Dù sao cũng hơi khó hiểu là hắn có vẻ rất vui được trở lại sống ở Đồi Channings trong khi đang rất muốn bán ngôi nhà. Bình tĩnh, cô hỏi, “Tớ thích cái gì cơ? Ở một mình á? Hay đợi người ta đón? Hay ốc sên với tỏi?”
“Thực ra thì, mùi nước sau cạo râu của tớ ấy,” Johnny chữa lại, “không phải mùi tớ vẫn dùng. Tớ thử trong quầy miễn thuế thôi và thấy mùi này cũng hay.” Hắn vươn người tới gần cô, mời cô ngửi cổ. “Đó, cậu thấy thế nào?”
Làm thế quái nào mà hắn biết cô nghĩ gì nhỉ? Có phải cô vừa hít không khí như lợn dũi đất tìm thức ăn không? Không, chắc chắn cô không làm như thế. Cẩn thận, cô dịch lên trước một chút rồi hít vào lần nữa. “Cũng... được.”
“Được à?” Hắn có vẻ thất vọng. “Ý cậu là không tuyệt vời, không khủng khiếp, chỉ... chấp nhận được thôi à?”
Thế này thì nực cười quá. “Thật ra thì rất thơm,” Cleo nói. “Là hiệu gì vậy?” Ít nhất cô cũng có thể biết được tên mà không tỏ vẻ tán tỉnh rẻ tiền.
Johnny nhăn mặt. “Quỷ thật. Tớ cũng không nhớ.”
“Thế thì nghĩ đi.”
“Tớ đang nghĩ đây! Có tới hàng trăm chai. Tớ chọn rất nhiều chai khác nhau mà ngửi... rồi mùi này có vẻ hay nên tớ xịt thử... và giờ tớ chẳng nhớ là loại nào nữa.”
“Ngốc quá nhỉ?” Thêm nhiều người đang đi ra từ cửa đến; Cleo tiếp tục quan sát tìm bà Van Dijk.
“Khó chịu thật, tớ sẽ tìm ra cho cậu.” Nhăn mặt lần nữa rồi giật mạnh cổ áo, hắn mời cô ngửi lại. “Cậu không nhận ra à? Tớ tưởng phụ nữ là chuyên gia về nước cạo râu? Bọn cậu có vẻ hay biết đàn ông xức loại nào mà.”
“Xin lỗi, không phải phụ nữ như tớ.” Có một bà khoảng sáu chục tuổi, cao cao, mũi khoằm đang đi tới; cô liền rời khỏi Johnny, giơ tấm bảng tên lên tỏ vẻ rạng rỡ chào đón.
“A, tốt, cô đây dzồi!” Bà khách tiến tới chỗ cô, và không phải lần đầu tiên, những dự đoán của Cleo đều trật lất. Khi bà mũi khoằm tiến ra cửa thoát thì một bà tròn trịa đẫy đà, tóc nâu, ngót bốn mươi tuổi, với đôi môi mọng đỏ thẫm và cặp mắt màu khói, trao cho cô tay cầm của chiếc va li bánh xe trông rất đắt tiền. “Tôi cũng đến dzồi!”
Điều này chỉ chứng tỏ rằng ai mà đoán hết chuyện trên đời được. Ôi chà, không sao, bà ta trông cũng vui đấy. Cleo nói giọng mừng rỡ, “Xin chào mừng tới Bristol, bà Van...?” Đây là cách cô xử lý những tên khó phát âm; nếu nghi ngờ, cứ để khách hàng tự nói tên họ.
“Van Dijk.” Đó là giọng của Johnny thêm vào, phát âm thành Van Dyke. Hắn nở một nụ cười tươi tắn. “Hay theo cách tôi hay gọi, là cô Cornelia tuyệt vời.”
Cái gì đây?
“Johnny! Anh chàng đẹp trai, tôi không biết cậu ở ngay sau tấm biển!” Thốt lên sung sướng, Cornelia choàng tay quanh hắn hôn cuồng nhiệt vào cả hai má.
OK, đây rõ ràng không phải là trùng hợp. Cleo quan sát khi bà ta liên tục lau vết son trên mặt Johnny.
Vẫn cười, hắn nói với Cornelia, “Trông chị tuyệt lắm. Còn đây có phải là cái vòng mới không?” Kim cương ánh lên khi hắn nâng tay bà ta lên, đưa qua đưa lại.
“Chỉ là món quà Giáng sinh nhỏ thôi.” Mắt sáng lên, Cornelia thú thật, “Tôi tự tặng mình đấy.”
“Nếu sống ở Amsterdam mà không làm vậy thì thật tội lỗi.” Johnny nhìn bà ta âu yếm. “Thật tuyệt khi được gặp lại chị.”
“Ôi cậu Johnny yêu quý, thật tuyệt khi gặp lại cậu! Tôi đói rồi! Chúng ta đi thôi.”
Cleo gật đầu. “Tất nhiên rồi. Tôi sẽ chở cả hai người nhé. Tới khách sạn Hotel du Vin?”
“Tuyệt quá.” Hướng xe đẩy ra cửa thoát, Johnny nói vẻ thoải mái, “Đầu tiên tớ định thuê xe cho Cornelia thôi. Tớ định bay về hôm qua. Nhưng sau đó tớ lại có cuộc hẹn gấp nên phải đổi chuyến bay về hôm nay... thế nào mà cả hai cùng về một lúc chứ, như một phép lạ. Dù sao thì,” hắn cười tươi với Cleo, “tớ thật tốt khi dùng dịch vụ công ty xe limo của cậu nhỉ?”
Hmm. Đối với cô thì đó không phải vì rộng rãi mà đúng hơn là cố gắng hết mình để túm được con mồi thôi. Nhưng Cleo gật đầu cười rồi nghiêm trang nói, “Rất tốt. Cảm ơn cậu.”
Sau khi xếp hàng hóa gọn ghẽ sau thùng xe - hôm nay cô lái chiếc Mercedes màu xanh đêm hạng S - Cleo đưa xe ra khỏi bãi đỗ xe nhanh và lái về phía Bristol, vẫn chưa biết Cornelia Van Dijk thực ra là ai.
Ngoại trừ việc bà ta đắp kim cương khắp người, và sở hữu một bộ ngực khổng lồ thách thức trọng lực.
“Được rồi,” Johnny nói. “Bọn tớ sẽ ngồi đây khoảng hai tiếng. Cậu ngồi ngoài này đợi được không?”
Họ vừa đỗ xe bên ngoài khách sạn Hotel du Vin, hắn và Cornelia vừa đặt chỗ ăn trưa.
Cleo gật đầu. “Không sao. Việc của tớ là phải đợi ngoài này mà.”
“Nếu cậu thích tớ sẽ cho người mang ra cho cậu một tách cà phê.”
“Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu.”
Hắn chần chừ. “Cậu đợi ở đây nhé.”
Đồ điểu! “Đừng có lo,” Cleo nói, “tớ không định bỏ ra cửa hàng mua sắm rồi vứt xe ở bãi đỗ với tất cả đồ đạc quý giá của cậu trong đó đâu.”
“Đừng lo, cậu bạn của tôi, tôi chắc chắn là cô ta sẽ giữ đồ an toàn cho cậu.” Lắc mớ tóc bóng bẩy, Cornelia nói, “Chúng ta vào trong nhé, tôi muốn uống thứ gì quá!”
Mới hơn ba giờ, Johnny quay trở lại ngay.
“Thấy chưa?” Cleo trèo ra khỏi ghế lái, chỉ vào cái xe. “Vẫn còn đây. Tớ chưa đưa đồ của cậu lên eBay.”
Hắn nghiêng đầu, “Tuyệt lắm. Cornelia đang sửa soạn một chút. Bà ấy quay lại bây giờ thôi.”
“Bữa trưa ngon không?”
“Ngon lắm, cảm ơn cậu. Thế cậu có tò mò về Cornelia không?”
Chà cái câu hỏi - tất nhiên cô rất tò mò. Cả đời cô lúc nào cũng tò mò... cô phát điên khi không biết câu trả lời cho các câu hỏi.
Cleo nói to, “Không, tại sao lại phải tò mò?”
“Thế à, được thôi.” Hắn nhún vai, thọc hai tay vào túi, và đá mấy viên sỏi trên đường.
Im lặng.
Im lặng lâu hơn.
Ôi dào ơi. “Nói đi,” Cleo nói. “Bà ta là ai?”
“Một khách hàng.” Johnny cười nhẹ vì cô đầu hàng sớm. “Một người rất giàu. Chồng bà ấy chết năm ngoái.”
“Thật à?” Cô bị sốc. “Khủng khiếp quá.”
“Cũng không hẳn. Ông ấy tám mươi sáu tuổi rồi.”
Eo. Cẩn thận không nhăn mặt. Cleo nuốt nước bọt nói, “Còn bà ta bao nhiêu tuổi...?”
“Đoán một số nào đó, rồi nhân đôi lên.” Hắn trả lời đùa đùa. “Bà ấy phẫu thuật thẩm mỹ nhiều. Nhưng cái đấy không quan trọng. Bà ấy không phải bạn gái của tớ, nếu đó là cái cậu đang nghĩ. Năm ngoái, Cornelia mua hai tác phẩm của tớ khi còn ở New York và bà ấy muốn mua thêm một tác phẩm nữa.”
Cleo gật đầu, bởi vì đây là cách sống của người giàu. Trong ngành mà cô biết. Người thường nếu muốn mua cho mình cái gì, họ sẽ đặt mua trên Internet hoặc ra cửa hàng gần đó xem có gì bắt mắt không. Còn khi bà Van Dijk muốn mua một bức tượng mới cho phòng trưng bày, bà ta sẽ lên máy bay đến gặp trực tiếp nghệ sĩ sáng tác.
Bà ta tới đây rồi. Trời đất, bà ta sáu mươi tuổi thật à? Cười trìu mến với Johnny khi Cleo mở cánh cửa xe, bà ta dùng mu bàn tay vuốt má Johnny mà nói, “Cậu trai trẻ của tôi, cậu thơm quá. Mùi Acqua di Parma đúng không?”
Vẻ mặt Johnny thoáng nhận ra khi nghe nhắc đến cái tên. “Trong cái hộp màu vàng sáng phải không? Tôi nghĩ là đúng. Chị giỏi quá.”
“Hãng Colonia Intensa.” Hít vào thật sâu, Cornelia ngân nga, “Tôi luôn luôn đúng. Cary Grant đã từng dùng mùi này. Cả David Niven nữa.”
Cleo không dám nhìn Johnny. Trời đất, Cornelia còn già hơn họ nghĩ.
Lúc đó là năm giờ. Sau khi thả Johnny và Cornelia ở Ravenswood khoảng một tiếng trước, lúc này Cleo đang quay lại đón Cornelia về Cheltenham để bà ta nghỉ hai ngày ở nhà bạn cũ trước khi bay về Amsterdam.
Johnny ra mở cửa nói, “Cậu chờ mấy phút nữa nhé, được không?”
“Tất nhiên rồi.” Cô bước lùi lại một chút nhưng hắn mở rộng cửa. “Không phải đợi trong xe đâu. Vào đây xem phòng studio mới của tớ này.”
Cleo chịu thua trí tò mò của mình. Chưa bao giờ được vào phòng làm việc của một nghệ sĩ, cô theo Johnny đi xuyên qua sảnh lát gỗ sồi.
“À,” hắn chữa lại, “nó sẽ là studio mới của tớ sau khi hoàn thành.”
Hai người vào phòng trưng bày, một phòng có trần cao, rộng rãi với cửa sổ lật và cửa ra vào kiểu Pháp mở ra vườn sau nhà. Do ưu tiên trong đời Lawrence LaVenture là cà kê trong quán rượu chứ không phải thiết kế nội thất, trang trí trong nhà trông khá nhàm chán. Giấy dán tường kẻ sọc đã bong mép, thảm hoa văn xoắn loạn cả lên và chẳng cái ghế bành nào hợp nhau. Trên tường treo tranh săn bắn, giá sách chật cứng ngắc, rồi cái ti vi, Cleo nhìn mà phát hoảng, đang đặt thăng bằng trên lưng một bức tượng con voi đất sét đỏ cao khoảng một mét.
“Tớ biết.” Quan sát phản ứng của cô, Johnny nói khô khốc, “nhưng đây là kiểu của bố tớ. Bên bất động sản quảng cáo ngôi nhà như một cơ hội tuyệt vời cho người mua trang trí theo đúng phong cách của chính mình. Ý là cả ngôi nhà cần phải sửa lại.”
“Tớ thích con voi!” Cleo tiến lại gần, bất ngờ bị mê hoặc. Mắt con voi ánh lên vẻ kỳ lạ, tinh quái.
“Bố tớ cũng thích. Đây là tác phẩm đầu tiên tớ làm mà bố tớ thực sự thích.”
Cô nhìn con voi lần nữa. “Cậu làm con voi này à?”
Hắn gật đầu. “Lúc đó tớ mười sáu tuổi.”
Từ hồi họ còn là kẻ thù của nhau. Nhưng ngay từ lúc đó hắn đã là một tài năng thực sự.
“Dù sao thì,” Johnny nói, “bây giờ tớ đã quay về đây rồi, chỗ này sẽ phải thay đổi một chút. Và căn phòng này sẽ thành nơi làm việc hoàn hảo.”
Cleo có thể thấy tương lai như vậy. Cô đi ra phía cái bàn ăn bát giác, bên trên phủ một tờ giấy vẽ quá khổ đầy hình phác thảo. Khi cô nhìn hình những con ngựa vẽ bằng than chì đang ăn cỏ ngoài đồng thì Cornelia lao vào trong phòng nói, “Xong rồi, tôi sẵn sàng đi rồi! À, cô đang ngưỡng mộ mấy con ngựa đẹp đẽ của tôi phải không? Johnny sẽ làm cho tôi. Cậu ta thật tuyệt vời, phải không? Tôi may mắn ghê. Cảm ơn, cảm ơn,” bà ta kêu lên khi Johnny giúp bà mặc áo khoác nhung dài vào. “Rồi, xong cả rồi, tôi có tất cả rồi. Chúng ta đi nhé?”
Chương 15
Một tuần sau, Cleo đang trên đường từ chỗ làm về thì tuyết bắt đầu rơi. Đầu tiên là những bông tuyết nhỏ xíu tan ngay khi chạm mặt đường, sau đó là những bông tuyết dày và nặng hạt hơn đậu trên kính chắn gió rồi phủ trắng các cánh đồng hai bên đường quốc lộ. Cặp vợ chồng cô vừa đón sáng nay và trả ở cảng Southampton sẽ đi tàu du lịch đắt tiền ra vùng biển Caribe. Ghen tỵ với họ, Cleo rời khỏi đường M4 hướng về phía Đồi Channings. Thật tuyệt khi tuyết rơi vừa đủ, la đà đẹp mắt. Nhưng không đủ để khiến giao thông ở Gloucestershire phải ngưng trệ, đặc biệt là khi cô còn phải đón một khách nữa chiều nay.
Bụng cô réo dữ dội khi cô về gần đến làng. Một cốc trà và một đĩa bánh ngọt nho khô nóng hổi, đó là thứ cô muốn lúc này. Thật khó chịu khi nhà cô chẳng có cái nào, nhưng đó không phải vấn đề không thể giải quyết vì nếu sáng nay người ta chưa đổ xô đi mua hết bánh ngọt thì cô vẫn còn có thể mua mấy cái trong cửa hàng tạp hóa trong làng.
Phải rồi, bánh nho khô nướng rưới đẫm bơ. Càng nghĩ về nó Cleo càng cảm thấy cần phải ăn. Cuối cùng cũng về tới Đồi Channings, cô đỗ xe ở sân ngoài cửa hàng và ra khỏi xe.
Trời đất, ngoài trời lạnh khủng khiếp...
Nhưng ít nhất là trong cửa hàng vẫn ấm. Vẫy tay với Myrna đằng sau quầy tính tiền, Cleo hối hả vòng qua lối đi giữa về phía quầy bánh mì bánh ngọt và dừng khựng lại khi nhìn thấy Johnny ngay đằng trước. Với mái tóc đen rối bời, quần jean và áo nỉ đầy vệt sơn. Và hai gói bánh nho khô bọc giấy bóng kính kẹp dưới khuỷu tay trái.
Cứng người vì không tin vào mắt mình, cô nhìn chằm chằm vào hai gói bánh, rồi nhìn ngăn bánh trống chẳng còn gói nào.
Thế này thì thật là nực cười. Hắn cố tình làm vậy đúng không? Có phải hắn lại đọc được ý nghĩ của cô không?
“Chào buổi sáng! Xin lỗi,” Johnny nhìn lại đồng hồ và sửa lại. “Chào buổi chiều!”
Không quan tâm chuyện đó. Cleo chỉ vào mấy cái bánh. “Cậu định lấy hết cả hai gói à?”
Trông hắn đầy ngạc nhiên. “Đúng, thế nên tớ mới ôm khư khư thế này chứ.”
“Thế cậu định mua... tất cả chỗ bánh này à?”
“Không phải chỉ cho tớ,” Johnny nói. “Đang có một đội sơn sửa và trang trí đợi tớ ở nhà. Nếu cậu là giám sát viên cho Weight Watchers,” hắn nói tiếp, “và lo lắng là tớ tọng hết chỗ này thì tớ hứa sẽ không làm vậy.”
Đây đâu phải chuyện đùa. Ý nghĩ không được ăn bánh nho khô làm cho huyết áp của Cleo phóng vụt lên đến trời. Cô buột miệng, “Đội có bao nhiêu người?”
“Năm. Và thêm tớ nữa. Mỗi người hai cái.” Johnny nhăn mặt. “Có chuyện gì không?”
Cô có nên nói không? Có, nên chứ. “Có chuyện thế này. Tớ vào cửa hàng vì tớ rất muốn ăn bánh nho khô với bơ.”
“À.” Hắn gật đầu ngộ ra vẻ thích thú. “Tớ hiểu rồi.”
“Hiểu sao?”
“Bác Clifford.”
Trời, hắn nói đúng. Bác Clifford, đầu bếp đáng mến phụ trách khu bếp trong trường làng ở Đồi Channings bao nhiêu năm về trước. Bất cứ khi nào tuyết bắt đầu rơi, bác sẽ làm bánh nho khô rồi đưa tới lớp học của họ những đĩa to đầy bánh, đã cắt đôi, nướng giòn và phết đẫm bơ. Đã thành truyền thống, ai cũng ăn hai nửa trước khi chạy ra ngoài ném quả cầu tuyết vào nhau. Thật buồn cười là cô đã quên chuyện này.
Thế nên, việc Johnny cũng đang ở đó mua bánh cuối cùng cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Giống như phản xạ có điều kiện khi tuyết rơi thôi.
“Chúng ta chia nhau mỗi người một gói nhé.” Cleo gợi ý rất có lý.
Hắn nhướng mày. “Cậu đã thấy đội quân trang trí nhà tớ chưa?”
“Thôi nào, có bánh rán kiểu Scotland! Tớ chắc là họ sẽ thích món đấy hơn.”
Johnny săm soi nhìn cô. “Chẳng ai hiểu biết mà lại muốn ăn bánh rán Scotland chán chết thay vì bánh nho nướng cả.”
Phải rồi, hắn ta cố sống cố chết làm thế đây.
“Có bánh xốp này.” Cô lấy một gói từ trên giá xuống vẫy vẫy đầy thuyết phục. “Bánh xốp là ngon nhất.”
“Vậy à?” Johnny nói. “Thế sao cậu không mua đi?”
Ôiiiii. “Vì tớ muốn ăn bánh nho!”
Hắn nhún vai. “Cậu có thể mua bánh mì không rồi nhét nho khô vào.”
“Hoặc là,” Cleo nói, “tớ có thể nhét nho vào người cậu.”
Johnny cười, nghĩ là cô đang đùa. Hắn chẳng hiểu cô gì sất.
“Được,” cuối cùng hắn nói. “Cậu sẽ không được cả gói, nhưng tớ sẽ cho cậu hai cái.”
Nếu hắn là Ash, cô sẽ thô tục châm chọc hắn còn hơn cả trò hắn làm với cô nữa kìa.
Nhưng hắn không phải Ash. Thay vào đó, Cleo đi cùng với Johnny tới quầy tính tiền và nhìn hắn trả tiền cho cả hai gói bánh. Sau đó hắn xé một gói ra, xin Myrna cái túi giấy rồi đưa nó cho cô với hai cái bánh bên trong.
“Đây nhé.” Cô định trả hắn năm mươi xu.
“Tớ trả tiền rồi,” Johnny trả lời.
“Cảm ơn.” Dù chẳng hề muốn mang ơn hắn, Cleo cũng không định dính vào việc níu kéo mất thể diện chỉ vì năm mươi xu.
Khi họ rời khỏi cửa hàng, Johnny dừng lại cạnh chiếc Land Rover cổ hắn lái tới đây. “Cậu qua nhà tớ đi nếu cậu muốn. Xem họ đã sửa nó thế nào. Chúng mình có thể dùng bữa trà chiều nhẹ, mọi người cùng ăn bánh nho nướng với nhau.”
Một làn tuyết xoay tròn quanh họ. Cleo run rẩy trong bộ đồng phục mỏng manh. “Thôi cảm ơn. Tớ chỉ được nghỉ một tiếng trước khi làm việc tiếp theo.” Và không gì, không một thứ gì được phép phá hỏng thời gian cô thưởng thức món bánh nho chật vật lắm mới có được này.
Thêm nữa, vào nhà hắn bây giờ rồi người mình lại dính toàn mùi sơn thôi.
Đó là nếu cô muốn đến đó, mà thực sự là không.
Johnny quay ngược chiếc Land Rover ngang qua khoảng sân trước cửa hàng rồi phóng lên đồi. Đói hơn bao giờ hết và gần như ứa nước miếng vì tưởng tượng đến việc nướng mấy cái bánh, phết bơ Lurpark, và ăn từng miếng bánh ngon giòn tuyệt cú mèo, có nho khô và đầy bơ, Cleo lái xe theo.
Lên tới đỉnh đồi, Johnny vẫy tay chào cô rồi rẽ phải về phía bãi cỏ. Cô rẽ trái tại ngã ba và đi dưới con đường có hàng cây hạt dẻ, qua một chiếc Fiesta màu xanh kim loại đỗ ngay ngoài sân chơi trước khi tấp lại bên ngoài nhà mình.
Có ai đó đang ngồi ngay chỗ tay lái chiếc Fiesta. Chỉ ngồi đó thôi, không nói chuyện điện thoại hay làm gì cả. Kể cũng hơi lạ kỳ, trong thời tiết thế này. Khi trời ấm và có nắng, các ông bố bà mẹ thường đưa con tới khu sân chơi, nhưng hôm nay khu này vắng tanh. Hơi tò mò, Cleo liếc mắt khi ra khỏi xe. Đó là đàn ông hay đàn bà? Cô không nhìn ra. Mà họ làm cái j ở đó thế, chỉ ngồi thôi à? Tới cổng nhà, cô dừng lại quay nhìn lần nữa. Họ lạc đường hay ốm hay...?
Rồ rồ rồ rồ, chiếc Fiesta rồ lên khi người lái xe đề máy. Rồ rồ rồ.
Máy không khởi động được. Vì thế nên cái xe cứ ở đó. Nó bị chết máy. Người lái đang cố khởi động xe. Bị như thế vào lúc này thật khủng khiếp, trong thời tiết như vậy.
Rồ rồ rồ rồ rồ. Lúc người lái xe giận dữ đập vào tay lái, Cleo nhận ra đó không phải một người đàn ông tóc ngắn; đó là người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đằng sau.
Ôi trời. Bụng cô đang réo lên như máy trộn xi măng, chân cô lạnh cóng, và chưa đầy một tiếng nữa cô lại phải ra ngoài. Lúc này cô chẳng muốn xem mình có thể giúp một người xa lạ gặp nạn hay không chút nào.
Giúp cô ta đẩy xe và hy vọng sẽ đề được máy? Hay rất có thể còn bị bùn bắn khắp người khi bánh xe bể ngay tại một vũng bùn đông?
Hay là pha một cốc trà nóng, xem ti vi, và ăn hai cái bánh nho nướng phết bơ?
Ôi trời. Tim chùng xuống, Cleo bỏ tay khỏi trụ cổng bằng gỗ. Đôi khi cô ước mình không có lương tâm. Cuộc sống sẽ dễ hơn rất nhiều nếu cô chỉ việc nhảy vài bước vào nhà mà không hề cảm thấy tội lỗi. Nhưng cô không thể cho phép mình làm vậy được. Chậm rãi, cô sang kia đường, nhấp nháy mắt để tuyết không rơi vào mắt và gập mấy ngón tay tê cứng lại. Khi cô tới gần chiếc xe, người đàn bà sau tay lái dừng đề máy. Cô ta nhìn Cleo chờ đợi.
Ôi trời, không, đừng để chuyện này xảy ra. Tim Cleo trôi ngược lên họng khi cô chạm mắt cô ta và sững sờ như hóa đá khi nhận ra đó là ai. Đó là vợ của Will - giời ơi, vợ thật của anh ta! - và cô ta đang ở Đồi Channings, đỗ xe chỉ cách nhà cô chưa đầy năm mét.
Được rồi, Will đã kể cho vợ nghe về cô chưa? Có phải cô ta đến đây để tra hỏi cô không? Hay đây chỉ là... lạy giời... chỉ là một sự trùng hợp lạ lùng nhất trên đời? Và cô ta có biết mình sắp nói chuyện với ai không? Cleo đã nhận ra cô ta vì cô đã xếp hàng đợi gặp ông già Noel bốn mươi phút liền, nhưng vợ của Will rõ ràng không thể nhớ cô từ lần đó. Điều này là không thể.
Thế có nghĩa là vẫn còn một khả năng rất nhỏ là cô ta không biết ai đang đứng ngoài tuyết cạnh xe cô ta.
Người phụ nữ đó mở cửa sổ xe. Cô ta có làn da trơn láng, đôi mắt to màu hổ phách, và mái tóc vàng nâu bóng mượt buộc ngược ra sau khuôn mặt trái xoan để lộ rõ hai cái tai rất xinh. Điều ngu ngốc mình nhận ra khi đang sốc.
“Xin chào. Ừm, hỏng xe à?” Cleo chưa bao giờ thấy mình thuần Anh nực cười đến thế này. Cô thậm chí còn nói cụt ngủn kiểu thập niên năm mươi. Còn nữa, đó là một câu hỏi cực kỳ ngu xuẩn.
“Ờ, đúng. Tôi cũng không biết có chuyện gì. Máy tự nhiên… chết thôi.”
Đó có phải là dấu hiệu báo trước không? Ít nhất thì cô ta đã không rống lên những lời buộc tội hay nhảy ra khỏi xe bắt đầu đánh đập cô.
Miệng khô khốc, Cleo nói, “Tôi sẽ đẩy xe giúp nếu cô muốn. Xem mình có đề máy được từ trên chỗ dốc không.”
Vợ của Will vẫn nhìn cô chăm chú, như đang xem xem Cleo có làm được hay không. Cô ta cũng đang lạnh run.
“Được, chúng ta thử xem. Cảm ơn chị.”
“Không vấn đề gì.” Quàng cái túi chéo sang một bên vai, Cleo gắng hết sức đẩy đuôi xe chiếc Fiesta. Cô rất khỏe; cô có thể đẩy được... dô ta…
Chẳng gì hết. Chiếc xe không suy chuyển một ly. Ngừng tay vòng ra đầu xe, cô nói với vợ Will, “Cô phải bỏ phanh tay ra chứ.”
“Ôi, tôi xin lỗi.”
Họ lại thử. Lần này chiếc xe chầm chậm lăn về phía trước. Đẩy mạnh, rồi mạnh hơn, Cleo hét lên, “Cố lên!” nhưng vẫn không đề được máy và rồi họ mất đà. Hay thật. Bây giờ cái xe đỗ ngay bên ngoài nhà cô, nghĩa là còn tệ hơn nữa.
“Đợi một chút, tôi còn một ít dầu bôi trơn WD-40.” Lấy cái bình từ chiếc Mercedes, cô nhấc nắp ca pô chiếc Fiesta lên phun vào bất cứ cái dây nào nhìn thấy.
Chẳng có gì xảy ra. Lúc này tay cô đã cứng lại, mũi hồng lên và lạnh rúm người.
“Chà. Dù sao cũng cảm ơn vì đã cố gắng giúp tôi.” Răng cô ta đang đánh lập cập. “Tôi nên gọi đội cứu hộ ô tô thì tốt hơn.”
Cô ta lấy điện thoại ra. Cleo nhàn rỗi đứng cạnh xe nghe cuộc nói chuyện ngắn gọn trên điện thoại. cuối cùng, vợ Will gác máy. “Họ có nhiều cuộc gọi quá. Ít nhất phải một tiếng nữa họ mới tới được.” Cô run lên. “Đúng là điển hình.”
Ôi trời, giờ phải làm sao. Cleo đau khổ nuốt nước bọt. Toàn bộ chuyện này thật không tưởng. Bởi cô biết người phụ nữ này và cô nghi ngờ cô ta cũng biết cô là ai, nhưng không ai nói ra cả, và cô tất nhiên sẽ không phải là người nói trước, vì... ừm, nếu vợ Wil không biết thì sao?
Nhưng vấn đề là nếu có người bị mắc kẹt trong một cái xe chết máy lạnh ngắt thì cô sẽ không chần chừ mời họ vào nhà.
Nghĩa là cô sẽ phải mời vợ Will vào nhà, nếu không thì trông sẽ đáng nghi ngờ và cô sẽ lộ mất, và vợ Will sẽ rành rành phát hiện ra cô chính là người đã ngoại tình với chồng cô ta...
Phải rồi, chuyện này phức tạp quá. Vừa giậm giậm đôi chân lạnh như băng vừa thổi tuyết khỏi tay, Cleo nói, “Không đợi ngoài này được đâu. Cô vào nhà tôi đi.”
“Chị chắc chứ?” Vợ Will chớp mắt ngạc nhiên, rồi thở phào. Lấy lại bình tĩnh, cô ta với cái túi ra khỏi xe. “Vâng, cảm ơn chị.”
Nếu lúc trước mọi chuyện thật khó tưởng tượng thì bây giờ còn khó tưởng tượng hơn khi cả hai cùng đang ở trong nhà. Cleo đặt ấm đun nước, cắt bánh nho đặt vào máy nướng.
Trong khi cô phết bơ lên bánh, vợ của Will pha trà, xúc đường vào cốc trà. Cleo, lúc đó đang quay lưng lại, nhảy cao đến cả mét khi nghe tiếng thìa rơi leng keng xuống nền đá trong căn bếp.
Vợ Will cười khi nhặt chiếc thìa vừa rơi lên. “Lo lắng gì à?”
“Xin lỗi.” Mồ hôi làm cô thấy ngứa dưới cánh tay. “Nó làm tôi giật cả mình.”
“Chị thật tốt khi mời tôi vào nhà. Tên chị là gì?”
Vợ của Will có biết tên cô không? Will đã nói cho cô ta chưa? “À, Cleo.”
“Chào chị. Còn tôi là Fia. Cách nói ngắn gọn của Sofia.”
“Phải rồi. Ừm... bánh nhé?”
“Cảm ơn.” Fia ngừng lại, lấy cái đĩa và nhìn chằm chằm vào cô. Sau đó cô ta nhìn thẳng vào Cleo mà nói, “Thế chị có biết tôi là ai không?”