Kim Ốc Hận (Tập 1: Duyên) - Phần I - chương 12 phần 2

Mùa đông năm Nguyên Sóc thứ tư.

“Nhạn muội, thấy thư như gặp mặt. Mùa đông năm nay, quân Khâu Trạch kỵ đã được huấn luyện đến mức khiến huynh hài lòng. Muội ở ẩn cũng đã lâu rồi. Theo sử sách, sang năm sau sẽ xảy ra trận đại chiến Mục Nam. Vệ Thanh sẽ xuất binh từ thành Sóc Phương. Sóc Trung rất gần với Ngũ Nguyên, đây là cơ hội của chúng ta. Nhạn Nhi hãy gửi Mạch Nhi và Sơ Nhi lại cho Tiêu Phương, dẫn Thân Hổ xuống núi gặp huynh cùng bàn bạc, việc lớn sắp thành rồi.

Huynh: Duệ”

Trên đỉnh núi Đường Cổ Lạp Sơn.

Một trận gió Bắc tràn qua thổi những bông hoa tuyết bay lất phất rồi đậu xuống trên người Hàn Nhạn Thanh, nàng đưa tay khẽ phủi, gấp lá thư lại rồi cất vào trong ngực. “Nham Nhi!” Nàng vươn tay ra, con chim ưng tên gọi Tiểu Nham sà xuống đậu lên trên tay. Nó xù lông cổ, hung hăng giương móng vuốt hướng về phía người đang đi tới khiến Hàn Nhạn Thanh vội vàng dùng tay trái vỗ về.

“Nhạn Nhi à, hôm nay chúng ta ăn món gì đây?” Mạnh Tắc Nhiên lướt rất nhanh đến trước mặt nàng, dày mặt hỏi. Trên mặt tuyết phía sau lưng lão không hề có một dấu chân.

“Sư tổ hăng hái quá!” Hàn Nhạn Thanh nhướng mày cười cười rồi thả Tiểu Nham ra. Con chim ưng hót lên hai tiếng rồi bay về phía chân trời. Nàng xoay người lại tiếp tục đắp người tuyết. Ba năm rưỡi trước đây, Mạnh Tắc Nhiên đã bị nàng dùng rượu và thức ăn ngon đánh gục, rồi qua thời gian tiếp xúc lâu như vậy, nàng đã sớm hiểu rõ tính cách của lão nên cũng không cần làm ra vẻ tôn sư trọng đạo.

“Mẫu thân!” Một đứa bé chừng hai ba tuổi loạng choạng chạy trong tuyết, cầm trong tay một quả cầu gỗ gọi bập bẹ.

“Mạch Nhi!” Hàn Nhạn Thanh vội vàng dừng tay ôm lấy con trai, hôm một cái lên mặt nó, đón lấy quả cầu gỗ khảm vào vị trí con mắt của người tuyết rồi lui về phía sau mấy bước, kiêu ngạo ngắm nhìn tác phẩm của mình, tự khen, “Đẹp quá!”

“Chỉ là một người tuyết mà thôi!” Mạnh Tắc Nhiên bĩu môi cực kỳ coi thường, “Ngươi cho rằng mình cùng độ tuổi với con trai à?”

Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Sư tổ!” Nàng khum tay đặt vào vành tai trái của mình, “Người nói gì, con nghe không được rõ.”

Mạch Nhi toát mồ hôi, vẻ mặt của mẹ mình bây giờ không khác gì con sói đội lốt bà ngoại trong câu chuyện cổ tích hàng ngày mẹ vẫn kể lúc đi ngủ.

“Ta không nói gì cả” Mạnh Tắc Nhiên lắc đầu quầy quậy. Qua gần ba năm sống cùng với nàng, lão đã hiểu rõ, Hàn Nhạn Thanh là người có vẻ ngoài như thiên sứ nhưng thực chất là ma quỷ. Nếu không hiểu câu gió chiều nào che chiều ấy thì chắc chắn những ngày tiếp theo sẽ bị hành hạ thê thảm.

Hàn Nhạn Thanh vui vẻ, dịu dàng hỏi, “Muội muội đâu rồi?”

“Muội muội ở trong phòng. Muội muội kêu đói bụng.”

Nàng đột nhiên cảm thấy nhói lòng, im lặng không nói gì.

“Mẫu thân bảo Quách thúc thúc nấu cơm ngay bây giờ. Tảo Tảo có nói nó muốn ăn cái gì không?”, Mạnh Tắc Nhiên ở bên cạnh vội vàng liều mạng mách nước. Trần Mạch đảo cặp mắt đen láy như hạt nhãn của mình vài vòng rồi rúc đầu vào lòng mẹ, “Mẫu thân, Tảo Tảo nói muốn ăn đùi gà rán, cá chép bọc lá sen nướng.”

“Tốt!” Mạnh Tắc Nhiên mừng rỡ, “Không hổ thái sư tổ thương ngươi như vậy.”

“Con đó”, Hàn Nhạn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười véo mũi Mạch Nhi, “Mềm lòng như vậy thì sau này làm việc thế nào được!”

Trần Mạch chu môi, “Mẫu thân nói ‘Nhân từ đối với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình’, nhưng đây là thái sư tổ chứ đâu phải kẻ địch.

Hàn Nhạn Thanh tức cười, suy nghĩ một chút rồi dạy bảo, “Con nói rất đúng. Nhưng sau này Mạch Nhi còn phải suy nghĩ nhiều hơn, đặc biệt phải phân rõ kẻ địch và bạn bè, nếu không thì sẽ làm cho người mình yêu mến bị thương tổn đấy.”

“Dạ!”, Trần Mạch gật đầu thật mạnh, chỗ hiểu chỗ không.

“Được rồi. Tiểu Hổ Tử, bế Mạch Nhi đi tìm Tảo Tảo đi.” Hàn Nhạn Thanh vỗ vỗ vai Tiểu Hổ tử, mỉm cười nhìn cậu bế Trần Mạch bé nhỏ đi về phía Phi Tuyết các rồi quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ suy tư của Mạnh Tắc Nhiên.

“Mạch Nhi còn nhỏ thế mà ngươi đã dạy nó những điều sâu sắc như vậy làm gì? Ngươi… rốt cuộc có thân phận thế nào?”

Hàn Nhạn Thanh cười nhạt, “Người đoán đúng.” Nàng lặng lẽ nhìn về phương xa dưới Đường Cổ Lạp Sơn, “Mạch Nhi có thân phận không phải tầm thường, con không thể ngăn cản nó bước vào trận chiến đấu mà nó phải thực hiện, vậy thì không thể làm gì khác hơn là giúp nó chuẩn bị thật tốt trước khi trận chiến bắt đầu… Sư tổ,” Lần đầu tiên nàng yên lặng, bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Mạnh Tắc Nhiên ở cự ly gần như vậy, “Người biết không? Con đã từng bị tổn thương, cho nên… không bao giờ… muốn nhìn người mình yêu mến bị tổn thương. Cả cuộc đời này, con sẽ nỗ lực bảo vệ những người con yêu thương.”

Đôi mắt bình thường luôn mang vẻ đùa cợt của Mạnh Tắc Nhiên thoáng ánh lên vẻ xót xa chỉ trong một khoảnh khắc mà Hàn Nhạn Thanh không bắt kịp rồi biến mất, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, “Ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, trước hết hãy mang đùi gà rán tới đây cho ta.” Lão cất bước trở về phòng, “Cho dù như thế nào…” đột nhiên hơi dừng bước nói thêm, “Chúng ta luôn ủng hộ ngươi.”

Hàn Nhạn Thanh sửng sốt, bất giác khẽ mỉm cười. Hóa ra ông lão thường hay tức giận mắng nhiếc thế gian cũng từng có một quá khứ, nếu không thì làm sao đạt được tới cảnh giới thông tuệ mà thuần phác như thế này chứ? Ở trên một ngọn núi quanh năm tuyết phủ xa cách thế gian, gặp được một vị sư tổ như vậy, đối với nàng là một loại hanh phúc, nhờ đó có thể sống vô lo vô nghĩ hơn ba năm trời.

“Tiểu thư?” Lục Y từ trong bước ra gọi. Hồi ba năm trước, Mạnh Tắc Nhiên bị thức ăn ngon cám dỗ nên buộc phải đồng ý để cho đám đầu bếp được ở lại trên đỉnh núi. Tiếp đó Hàn Nhạn Thanh lần lượt đưa cả Lục Y, Lý má má lên hết đây, biến thánh địa luyện công lạnh lẽo buồn tẻ này thành một đại gia đình ồn ào náo nhiệt, thậm chí còn mở rộng cả căn nhà đá và đặt tên là Phi Tuyết các. Mặc dù Mạnh Tắc Nhiên thỉnh thoảng có đôi câu oán hận nhưng nàng biết thật ra lão không ghét những đổi thay này.

“Tiểu thư, hôm nay tôi xuống núi mua thức ăn, Lê đại thúc nói Dung ma ma nhắn lại rằng gần đây liên tiếp xảy ra những biến động khác thường ở biên giới Hán Hung, rất nhiều khả năng chiến tranh lại sắp xảy ra”, Lục Y báo tin.

Lê Bình là người mà Nhạn Thanh bố trí ở Đường Cổ Lạp Sơn để liên lạc với tổ chức tình báo, bình thường vẫn sinh sống bằng nghề đồ tể và truyền tin tức giữa Dung ma ma và Hàn Nhạn Thanh. Kể từ khi ở trên đỉnh Đường Cổ Lạp Sơn, mấy người theo hầu nàng cũng học một chút khinh công mới có thể ra vào tự do. Ra vào Phi Tuyết các đều là cao nhân nên Hàn Nhạn Thanh cũng không có ý giấu giếm bọn họ. Người của Triêu Thiên môn biết Hàn Nhạn Thanh đang làm một số việc bí mật, thậm chí mỗi quý xuống núi một lần nhưng đều biết ý không hỏi han gì. Chỉ có Tiêu Phương và Quách Giải là biết một vài lý do đại khái.

Xem ra mình nhất định phải xuống núi một chuyến rồi. Hàn Nhạn Thanh nghĩ như vậy lúc đi vào Phi Tuyết các.

“Mẫu thân, ôm con nào.” Tiểu Tảo Tảo mặc áo may từ da cáo trắng lật người trên giường đưa hai tay ra đòi. Trần Sơ vừa ba tuổi, Hàn Nhạn Thanh đặt tên mụ cho nó là Tảo Tảo, bởi vì như cách nàng giải thích với mọi người thì chữ “Sơ” có nghĩa là sớm. Cái tên này rất dễ gọi, người mẹ đã gọi con như vậy thì mọi người cũng vui vẻ gọi theo.

“Tảo Tảo!” Hàn Nhạn Thanh chợt thấy trong lòng mềm nhũn, vội vàng ôm lấy con gái rồi hỏi, “Tảo Tảo hôm nay có lạnh không?”

Trên Đường Cổ Lạp Sơn, ngoài Trần Tảo Tảo vì bị tổn thương kinh mạch không thể luyện võ nên sợ lạnh, còn thì ngay cả ca ca Trần Mạch cùng ba tuổi đã luyện tâm pháp chống lạnh từ nhỏ. Hàn Nhạn Thanh thương con gái nên bắt Quách Giải ở trong núi tuyết ba ngày ba đêm bắt được một con cáo tuyết may thành áo choàng, để thêm lò than trong phòng Tảo Tảo rồi mới an tâm cho con gái ở lại trên đỉnh Đường Cổ Lạp Sơn.

“Không lạnh!”, Tảo Tảo ngọt ngào đáp. Thấy mẫu thân ăn mặc phong phanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại, “Mẫu thân lạnh không?”

“Hi hi”, Hàn Nhạn Thanh vô cùng vui vẻ, cọ má vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Mẫu thân cũng không lạnh.”

“Hai mẹ con tiểu thư và thiếu tiểu thư đúng là quấn quýt quá”, Lục Y đi vào, mỉm cười nói, “Tiêu tiên sinh nói đã đến thời gian châm cứu cho thiếu tiểu thư.”

“Không thích đâu”, Tảo Tảo hét toáng lên, rúc đầu vào lòng Hàn Nhạn Thanh. Hàn Nhạn Thanh bật cười đẩy con gái ra, “Con không ngoan ngoãn đi châm cứu là sư công không vui đâu.”

“Sư công à?” Tảo Tảo nhớ tới khuôn mặt trong sáng của sư công, bắt đầu do dự, “Nhưng sau khi châm cứu phải uống thuốc đắng lắm”, nó phụng phịu.

“Có câu ‘Thuốc đắng dã tật’. Thuốc này sẽ điều dưỡng cho thân thể Tảo Tảo tốt lên. Hơn nữa sư công đã cho thêm cam thảo, sẽ không đắng lắm đâu”, Hàn Nhạn Thanh dỗ dành, “Uống thuốc rồi chúng ta sẽ ăn cơm, hôm nay có đùi gà mà Tảo Tảo thích nhất đấy.”

“Vâng”, Tảo Tảo nín khóc mỉm cười, gật đầu. Hàn Nhạn Thanh bé nó đến y phòng của Tiêu Phương, đứng xem hắn châm cứu. Sau khi Tảo Tảo chìm vào giấc ngủ do tác dụng của thuốc mê mà nàng chiết xuất ra, nàng hỏi, “Sư phụ, cơ thể Tảo Tảo rốt cuộc như thế nào?”

“Con không phải lo lắng”, Tiêu Phương đứng dậy thu châm, “Đã điều trị suốt ba năm rồi, không còn đáng ngại nữa. Chờ hết một tháng trị liệu cuối cùng thì cũng không cần châm cứu liên tục, chỉ uống thuốc là đủ.”

“Vâng, như vậy thì con cũng yên tâm.” Hàn Nhạn Thanh cụp mắt, “Nếu không thì con cũng khó lòng ra đi được.”

“Con lại muốn xuống núi?” Tiêu Phương chợt dừng tay, khẽ miết vào hòm thuốc, “Chẳng phải vừa mới xuống núi hai tháng trước sao?”

“Dung ma ma báo tin nói có việc lớn sẽ phát sinh, con chuẩn bị dẫn Thân Hổ xuống núi xem thế nào, lần này có khả năng sẽ đi rất lâu.” Hàn Nhạn Thanh đứng dậy chắp tay, “Phiền sư phụ chăm sóc Mạch Nhi và Tảo Tảo giúp cho.”

“Con… không cần khách sáo với ta như vậy.” Tiêu Phương thở dài, “Đã nói với mọi người chưa?”

“Vẫn chưa nói.” Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, “Dĩ nhiên con muốn báo cho sư phụ trước.”

“Võ công của con tuy tiến bộ nhanh nhưng lại không được tinh thuần.”

“Con biết, nhưng như vậy cũng đủ để bảo vệ tính mạng rồi.”

“Tảo Tảo sẽ khóc đấy.”

Nàng trầm tư một lúc lâu, “Con biết, nhưng… không có cách nào khác.”

“Ngày mai con phải dẫn Thân Hổ xuống núi”, nàng chọn lúc mọi người ngồi vào bàn ăn để mở lời, thấy mọi người cùng ngẩn cả ra thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi bi thương man mác không nguôi.

Thân Hổ chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt thoáng chút ưu thương nhưng kiên quyết của tỷ tỷ thì hiểu ngay.

“Mẫu thân, chúng con cũng muốn đi.” Mạch Nhi không cảm nhận được nỗi u buồn của người lớn, gắng ngước khuôn mặt bé nhỏ nhìn lên, vui vẻ đòi theo.

“Không được.” Nàng trả lời hơi gắt gỏng khiến Tảo Tảo giật bắn mình sợ hãi. “Lần này chừng mấy ngày thì mẫu thân về?”, Tảo Tảo giơ tay lên đếm ngón, bập bẹ hỏi.

“Mẫu thân không biết”, nàng ngồi sụp xuống ngang bằng với con gái, mỉm cười trả lời.

Tảo Tảo không chịu, hơi ngẩn ra, “Trước kia mẫu thân đều đi chưa tới mười ngày là trở về mà.” Nó khẽ quay đầu đi, trong con ngươi đen trắng rõ ràng thoáng ánh lên vẻ nghi hoặc trông rất đáng yêu, “Mỗi lần mẫu thân không mang theo Tảo Tảo và ca ca đi ra ngoài thì Tảo Tảo và ca ca ngày nào cũng ở nhà đếm ngày mẫu thân trở về, đếm gần tới mười thì mẫu thân đã trở về rồi.

“Vậy con đừng đếm nữa.” Nàng nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra.

“Mẫu thân đừng khóc.” Mạch Nhi sán tới, đưa cánh tay nhỏ bé mềm mại lau nước mắt tèm nhem trên mặt nàng, “Hay khóc không phải là nam tử hán.” Nó cũng không nghĩ rằng mẹ mình không phải là nam tử hán, cố gắng suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Mẫu thân có chuyện rất quan trọng sao?”

“Đúng vậy, mẫu thân có chuyện rất quan trọng.”

“Mẫu thân cứ yên tâm đi đi, con và Tảo Tảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời sư phụ và thái sư công, chờ mẫu thân trở về.”

“Ừ”, Hàn Nhạn Thanh cảm động, có con trai, con gái như thế thì còn mong gì hơn. Nàng gạt nước mắt nói âu yếm, “Tảo Tảo, phải nghe lời ca ca biết không.”

“Tảo Tảo nghe lời.” Tảo Tảo cũng không quá hiểu chuyện nhưng theo bản năng cảm giác được sự lo lắng của mẫu thân nên đáp ngay.

“Nhạn Nhi, con và Tiểu Hổ Tử chờ ta ở bãi tuyết sau nhà.”, Tiêu Phương đứng bên cạnh nhìn với vẻ nặng nề, nhẹ nhàng nói rồi xoay người đi vào phòng.

“Võ công luyện đến cuối cùng thì dựa vào kinh nghiệm chứ không phải ngộ tính”, Tiêu Phương đứng giữa sân tuyết sau Phi Vân các nói, “Nhạn Nhi, con có ngộ tính cao nhưng lại không chịu khó luyện công, thiếu hụt thực chiến. Tiểu Hổ Tử, ngộ tính của con không tốt như tỷ tỷ nên cần chăm chỉ luyện tập, hơn nữa cũng thiếu hụt thực chiến. Giờ ta sẽ cùng lúc đấu với hai con, không được xem ta là sư phụ mà phải coi ta như địch nhân thật sự cần phải chống lại. Phải nhớ rằng ta sẽ không nương tay đâu.” “Lộng Triều”, hắn quay đầu bảo, “Kiếm!”

“Dạ!” Lộng Triều đang ở trong tàng cây cổ thụ ngàn năm bên cạnh cất tiếng đáp rồi ném xuống ba thanh kiếm bằng đồng thông thường. Hàn Nhạn Thanh cầm lên thử ước lượng thì thấy không thuận tay như thanh nhuyễn kiếm[1] Tài Vân mà sư phụ thường đưa cho nàng sử dụng.

[1] Nhuyễn kiếm: Loại kiếm được làm bằng thép tốt, có độ đàn hồi cao, lưỡi kiếm rất dẻo, khi sử dụng lưỡi kiếm duỗi thẳng ra, lúc bình thường lại có thể uốn cong làm thắt lưng.

Tiêu Phương khẽ vung thanh trường kiếm, mơ hồ như phát ra tiếng sấm động rồi nhanh như chớp đánh tới hai người. Hàn Nhạn Thanh sợ hết hồn, vội vàng giơ kiếm ngăn lại, chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm trong tay đã bị bạt ra, lòng bàn tay hơi tê dại. Thân Hổ bên cạnh nàng cũng không khác gì. Lúc này nàng mới phát hiện hôm nay sư phụ thể hiện sự nóng nảy rất rõ ràng, không giống bộ dạng ung dung thường ngày.

“Ngày khác trên chiến trường không ai dừng lại chờ các con khôi phục đâu. Đánh tiếp đi!”, Tiêu Phương lạnh lùng nói.

Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tách sang hai bên, song kiếm tỏa thành một quầng sáng bao bọc Tiêu Phương.

“Cũng tạm được đấy”, Tiêu Phương thản nhiên nói, đồng thời cả người bốc thẳng lên như thể chim hạc bay vút trời xanh, thân hình bất động thẳng tắp lao nhanh như làn khói, trên không trung cất tiếng thét dài, kiếm quang lóe lên như ngàn vạn ánh sao trời, đồng thời đánh về phía hai người Trần, Thân.

Hai bóng người bỗng tách ra rồi quay ngoắt trở lại, vung tay phải thành hoa kiếm, trong hư có thật, trong thật có hư, một đâm dưới nách, một đâm bên hông, tưởng chừng sắp đánh trúng thì bỗng nghe Tiêu Phương cười lạnh, xoay kiếm ngang người. “Keng keng” hai tiếng, mũi kiếm đang xoáy tít bỗng nhiên bị hắn dùng thân kiếm chặn đứng, một luồng lực đạo cực mạnh theo mũi kiếm áp tới khiến hai người tức thì khốn đốn. Hàn Nhạn Thanh nhanh chóng nắm bắt tình thế nên lập tức buông tay. Thân Hổ nổi tính bướng bỉnh, mặt đỏ bừng bừng bước dấn tới muốn đoạt lại kiếm.

“Tiểu Hổ Tử!”, Hàn Nhạn Thanh kinh hãi la lên. Tiêu Phương cười nhẹ, tay thu rồi lại nhả kình lực khiến Thân Hổ chân đứng không vững, loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã phịch xuống.

Tiêu Phương hất hai thanh kiếm dưới đất lên, nhướng mày, “Đánh tiếp.”

Hàn Nhạn Thanh cau mày, nàng không biết sư phụ rốt cuộc uống nhầm thuốc gì nhưng phát hiện thấy tâm trạng nóng nảy của hắn nên dành phải liều mình “chiều quân tử.”

Đến lúc mặt trời bóng ngả về tây thì Tiêu Phương cuối cùng cũng thu kiếm lại bảo: “Được rồi!” Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ nhìn nhau cười khổ. Tiêu Phương không hề quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phòng.

“Lộng Triều, đệ còn đó không?”, Nhạn Thanh cao giọng gọi.

Lộng Triều từ trên cây bay xuống, vẻ mặt rầu rĩ.