Không xứng - Chương 25 - 26

Chương 25

Hội trường buổi họp báo chật kín chỗ ngồi, liếc mắt nhìn qua tất cả đều là camera, camera, còn có vô số đầu người. Buổi họp báo này lấy danh nghĩa Trữ Mạt Ly mời dự họp, đám phóng viên thính mũi chen chúc tới trước chiếm góc thuận lợi nhất. Với tư cách ông chủ luôn thần bí đứng sau màn ảnh, vì đoạn clip nóng kia anh rốt cuộc cũng không thể giữ im lặng nữa. Lần này cũng là trường hợp đầu tiên sau nhiều năm Trữ Mạt Ly rút khỏi làng giải trí, chính thức lộ diện trước đông đảo công chúng và giới truyền thông.

Trầm Khánh Khánh ở trong hậu đài trông cảnh tượng này mà không khỏi nhức đầu. Mà nam chính, Trữ Mạt Ly vẫn ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay bất giác vuốt ve dây chuyền.

Trầm Khánh Khánh đi vài bước đến, không khỏi hỏi: “Lát nữa anh định nói gì?”

Trữ Mạt Ly thuận miệng đáp: “Lát nữa em sẽ biết.”

“Là chuyện của Trương Hiển Chính à?”

Trữ Mạt Ly lười đáp lại cô.

Anh không để ý tới cô, không sao, Trầm Khánh Khánh tìm Ted đang bận rộn sắp xếp hội trường, kéo anh ta ra một bên, hỏi: “Trữ Mạt Ly lại muốn làm chuyện quái quỷ gì nữa đây? Em đã đủ phiền phức rồi, vừa nãy anh cũng thấy đấy. Mụ điên kia nắm em không buông, còn cả vụ đoạn clip do Trương Hiển Chính tung ra em cũng chưa giải quyết xong. Bây giờ anh ta lại định làm chuyện gì nữa chứ?”

Ted liều mạng lấy sở trường gọi gió, vừa thở phì phò vừa nói: “Bà cô ơi, em thật sự hiểu lầm rồi. Nếu Mạt Ly muốn gây phiền phức cho em thì sao lại vội vã bay về nước như thế đây?”

Trầm Khánh Khánh hoài nghi nói: “Chẳng lẽ anh ta sẽ giúp em… Anh cho em là con ngốc à?”

Ted quay người coi thường, như không muốn nói thêm: “Trước tiên em để anh đối phó đám phóng viên phía dưới trước đã, OK?”

Ted lại vội vã phóng ra ngoài, Trầm Khánh Khánh trở lại phòng của Trữ Mạt Ly. Người nào đó vẫn thản nhiên tựa ghế nghỉ ngơi như trước, giống như không liên quan gì tới cảnh tượng huyên náo bên ngoài. Chỉ chốc lát, Ted đi vào thông báo, báo rằng tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Lúc này Trữ Mạt Ly mới từ từ đứng lên, cài lại cổ tay áo, sau đó gật đầu với Ted.

“Mọi người đứng đây.”

Trữ Mạt Ly dặn dò xong mấy vệ sĩ và nhân viên rồi đi đến chiếc bàn phía trước.

Ted mở TV, từ nơi này có thể quan sát trực tiếp tình hình buổi họp báo, mà Trầm Khánh Khánh lại ngồi trong góc. Trải qua một trận ầm ĩ vừa rồi, vẫn chưa giải tỏa hết nhục nhã, lại bị Trữ Mạt Ly đột ngột kéo tới nơi này, thể xác và tinh thần cô bây giờ đều rất mệt mỏi.

“Lại đây xem đi, lập tức bắt đầu rồi.”

Trên màn hình hiển thị chân thực, trực tiếp toàn cảnh trước mắt. Trữ Mạt Ly tiến vào cửa trong ánh đèn flash. Anh vừa xuất hiện đã khiến bên dưới ồn ào. So với trước khi lui ẩn, phong độ anh không hề giảm sút, bình tĩnh ngồi ở vị trí chủ chốt, trên khuôn mặt tuấn mỹ luôn mang nụ cười hờ hững.

Trầm Khánh Khánh thản nhiên quét mắt về bên đó, nói: “Tuy anh là người đại diện của em, nhưng em biết anh vẫn là người của Trữ Mạt Ly. Cho nên anh biết rõ rất nhiều chuyện của anh ta. Trước kia em không muốn hỏi, nhưng bây giờ em không thể chịu nổi đả kích nữa đâu. Anh thành thật nói cho em biết, lần này anh ta lại tính toán chuyện gì, để em chuẩn bị tâm lý trước. Là về đoạn clip sao?”

Ted hiểu chuyện ầm ĩ vừa rồi với Quý Hàm đã làm cô nóng giận, thêm chuyện Trương Hiển Chính còn chưa giải quyết xong, bộ phim lại sắp công chiếu, gần đây cô có áp lực rất lớn. Cậu ta do dự mãi, thở dài: “Coi như chịu một phần trách nhiệm đi.”

“Còn gì nữa?”

Ted không biết nên nói hay không, ánh mắt cậu ta do dự giữa màn hình và Trầm Khánh Khánh, trong lòng đấu tranh dữ dội. Trữ Mạt Ly đã hạ lệnh, đối với Trầm Khánh Khánh, việc gì trong kế hoạch cậu ta cũng phải giả như không biết. Nhưng cậu ta đi theo Trầm Khánh Khánh đã nhiều năm như vậy, cũng có không ít giao tình.

“Khánh Khánh, anh chưa bao giờ quản việc riêng của em, nhưng hôm nay anh không thể không hỏi em một câu, em thật sự tình nguyện giữ lấy cuộc hôn nhân như vậy? Bất luận Quý Hàm còn yêu em không, anh ta không tin tưởng em xem như đã phạm vào tối kỵ của hôn nhân rồi! Em làm việc dám làm dám chịu, với chuyện này, sao em lại tự làm mình ấm ức?”

Trầm Khánh Khánh trầm mặc một lát, lọn tóc dài xinh đẹp hạ rơi từ gò má xuống vai, vẽ ra nét tĩnh lặng cô đơn.

“Trịnh Thị nói em gặp tình tiết con chim non, phải vậy không?”

Trầm Khánh Khánh nhíu mày, như không biết nên hình dung cảm nhận của bản thân như thế nào: “Anh không thể tưởng tượng được ngày đó Quý Hàm đối xử với em tốt như thế nào đâu, ngay cả khi em nhớ lại, em cũng từng nghi ngờ phải chăng đó là do tự mình tạo dựng ra, nhưng mọi chuyện đã thật sự xảy ra như vậy. Không phải em lừa anh, bây giờ em không còn tin tình yêu nữa, với thân phận này, em khó có thể gặp được tình cảm thuần khiết nữa rồi.”

“Nhưng Quý Hàm đã từng cho em tình cảm thuần khiết đó.”

Trầm Khánh Khánh khẽ gật đầu: “Anh ta là người duy nhất thật lòng thật dạ trả giá vì em,” cô cười cười, mang theo mùi hoa tử đinh hương đầy đau khổ, “Thậm chí không cần đền đáp.”

Ted không khỏi lắc đầu: “Em thấy em sẽ không gặp được người như vậy nữa? Khánh Khánh, em không thể sống trong quá khứ, thế giới của em càng không thể vì một Quý Hàm mà ngăn cản người khác tới gần. Sao em biết trong thế giới này không có ai âm thầm trả giá tất cả vì em, chỉ đơn giản mong em hạnh phúc?”

“Em không sống trong quá khứ, mà chấp nhận hiện thực. Trong mắt mọi người em chỉ là một đứa con gái vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, thử hỏi có người đàn ông nào dám cưới người vợ như vậy về nhà? Mặt ngoài mời em ăn cơm, họ cũng chỉ gặp dịp thì chơi, trong bụng ai chắc chắn cũng đều đề phòng em lừa mất gia tài bọn họ.” Trầm Khánh Khánh nhún vai như không quan tâm, “Ted, em hiểu rất rõ trong mắt người khác em là dạng diễn viên gì, có được một gia đình, với người khác là chuyện quá bình thường. Nhưng với em mà nói, đó là một yêu cầu xa xỉ.”

Ted nghe xong, suy nghĩ nói: “Vậy em còn yêu Quý Hàm không?” Ted thấy Trầm Khánh Khánh mẫn cảm chau mày, lập tức nói, “Không phải lảng tránh vấn đề này. Nếu em không yêu anh ta, như vậy chuyện Mạt Ly hôm nay làm sẽ trở nên vô nghĩa. Nếu em còn yêu anh ta, chuyện Mạt Ly quyết định mới có chút giá trị.”

“Rốt cuộc Trữ Mạt Ly muốn làm gì?”

Ted còn nói nghiêm túc: “Trước tiên em nên nghiêm túc nghĩ lại vấn đề này.”

Trầm Khánh Khánh day day huyệt thái dương. Cô không muốn tự hỏi chuyện này chút nào, hình như vấn đề này đã sớm trở thành cấm kỵ của cô. Chỉ cần tự hỏi, đầu cô lại thấy đau.

Yêu hay không yêu Quý Hàm? Chi bằng nói chỉ cần nghĩ đến chữ yêu duy nhất này của mình, không hiểu sao cô luôn thấy hoảng sợ. Đúng như Ted nói, không biết tự bao giờ cô đã lảng tránh vấn đề này. Dường như vấn đề này sẽ tác động vào từng dây thần kinh trong cơ thể, làm cô tê liệt tất cả các giác quan, trước mắt chỉ còn thời khắc tốt đẹp khi ở bên Quý Hàm.

Dù có thi cử, anh vẫn giúp cô tập nói như trước; ở bên cô ngắm sao băng trong cơn gió tê buốt của tiết đại hàn, cho dù biết bản thân sẽ ốm, vẫn không ngừng che tay sưởi ấm giúp cô. Biết cô ở công ty vất vả lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, luôn gạt cô cơm tối là anh ăn thừa nên gói lại, thật ra đều do anh mua đồ về tự mình xuống bếp. Bất luận tóc cô rối tung thế nào, cuối cùng anh vẫn sẽ ôm cô, hôn nhẹ lên gương mặt cô, nói không liên quan, là vàng thì nhất định sẽ phát sáng, em nhất định sẽ thành công. Sinh nhật cô mỗi năm anh đều không sợ mẹ mắng, luôn chọn loại len ấm nhất đan cho cô một đôi găng tay, nói là như vậy thì da cô sẽ không bị nẻ…

Mỗi khi cảnh tượng này hiện lên trước mắt, cô đều bất giác trả lời, đương nhiên là yêu.

Nhưng mà, những câu chuyện trong hồi ức đang dần bị sự thật ăn mòn.

Ted tiến đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô: “Khánh Khánh, anh có thể nói với em, Trữ Mạt Ly sẽ làm sáng tỏ quan hệ của hai người trước truyền thông. Em không phải nghệ sĩ theo quy tắc ngầm, em có người chồng em yêu thương, anh ta cũng chỉ yêu mẹ của con anh ta. Hai người không hề liên quan. Sau đó, em có thể hòa thuận với Quý Hàm.”

Trầm Khánh Khánh có phần cảm động, trừng lớn mắt. Ngay sau đó cô như chịu đả kích lớn, đứng thẳng lên ghế: “Anh nói gì?”

Thế nhưng đại não Trầm Khánh Khánh lập tức phản ứng lại, Trữ Mạt Ly sẽ vì muốn cô hòa thuận với Quý Hàm, cố tình sáng tỏ sự thật? Không phải cô bụng dạ hẹp hòi, mà là chuyện này không thể xảy ra. Trữ Mạt Ly không phải loại người thích trả giá vì người khác.

“Sao anh ta có thể tự ý quyết định hôn nhân của em chứ? Anh ta không nghĩ tới một đám phóng viên bên ngoài có thể dồn em vào chỗ chết hả?”

Ted nói vô cùng nghiêm túc: “Mạt Ly cho rằng, đây là cách để cứu vãn hình tượng của em, hơn nữa kết quả lại chính là điều em muốn.”

“Không đúng… Không phải” Trầm Khánh Khánh cắn môi bước vội không ngừng, nhưng không thể giải thích chỗ nào không đúng, “Ý anh là, anh ta sẽ giúp em hợp lại với Quý Hàm?”

“Phải.”

Vẻ mặt Trầm Khánh Khánh rất kỳ quái, không hề vui vẻ chút nào: “Em không cần một người cười nhạo hôn nhân của em nhúng tay vào nó. Anh phải ngăn anh ta lại.”

“Không kịp nữa rồi.”

Buổi họp báo đã bắt đầu.

Trữ Mạt Ly đối mặt với ống kính hết sức tự nhiên, lời nói lại cực kỳ nghiêm túc. Đầu tiên anh chỉ ra rất nhiều lời đồn gần đây xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của anh, có người lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu phá hỏng hình tượng của anh và Trầm Khánh Khánh trong mắt công chúng. Lần này anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, anh sẽ nhờ tới pháp luật, cuối cùng truy cứu tất cả những báo giới phao tin đồn nhảm.

Anh vừa nói xong phía dưới như nổ tung. Bởi họp báo lần này không được đưa ra câu hỏi, vậy nên Trữ Mạt Ly cũng không quan tâm phía dưới đang xôn xao, tiếp tục nói: “Về chuyện của tôi và cô Trầm Khánh Khánh vẫn tồn tại rất nhiều tin đồn. Lần này lại lưu truyền một đoạn clip, là đoạn clip khi quay thử “Tuyệt đại phong trần”, trên mạng đều có những công kích ác ý. Bây giờ tôi cho rằng phải có một lời giải thích hợp lý.”

Bên dưới bỗng lặng ngắt như tờ, chỉ còn giọng nói dễ nghe của anh. Trước màn hình, Trầm Khánh Khánh khẩn trương đến nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi họng.

Trữ Mạt Ly gằn từng tiếng, nói rõ ràng: “Tôi và cô Trầm Khánh Khánh ngoại trừ quan hệ công việc, chỉ là quan hệ nam nữ cực kỳ đơn thuần, không đi quá giới hạn. Mặt khác, tôi vẫn đơn phương theo đuổi cô Trầm, hy vọng các vị không phỏng đoán vô căn cứ thêm nữa, cảm ơn.”

Nói xong, Trữ Mạt Ly cũng không nhìn phản ứng phía dưới, đứng lên rời đi.

Chương 26

Giới giải trí gần đây không được yên bình, ba nhân vật nổi tiếng lần lượt có scandal. Đầu tiên là scandal của Trương Hiển Chính, thêm đoạn clip cảnh nóng của Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh, ngay sau đó lại là lời giải thích kinh thiên động địa của Trữ Mạt Ly.

Tuy Dương Phàm có ra mặt chứng minh đoạn clip kia thật sự để làm mẫu trong khi quay phim, nhưng toàn bộ sự chú ý của dư luận đã bị một câu nói này của Trữ Mạt Ly hấp dẫn “Tôi vẫn đơn phương theo đuổi cô Trầm.”

Từ khi Trữ Mạt Ly khởi nghiệp đến nay, chuyện tình cảm của anh toàn do đám phóng viên nói bóng gió xa gần, chưa từng nắm được chân tướng. Ngay khi mọi người còn đồn đại scandal về bạn gái anh, người ta lại thấy một đứa trẻ xuất hiện. Vậy nên lần này Trữ Mạt Ly tiết lộ chút chuyện tình cảm riêng tư với công chúng, thực sự làm cả làng giải trí chấn động một phen.

Mà lời giải thích này càng giống với lời tuyên bố trực tiếp khiến Ted há hốc mồm. Sau giây phút khiếp sợ ban đầu, thậm chí tâm chưa kịp động mà Trầm Khánh Khánh đã bắt đầu nổi điên. Đó là một tia sét giữa trời quang, đưa Trầm Khánh Khánh ra đầu sóng, sau đó bao trùm cô là vòng xoáy dư luận tiếp nối không dừng.

Dường như tất cả truyền thông đều đăng lại lời nói trong buổi họp báo của Trữ Mạt Ly. Trầm Khánh Khánh hết đường chối cãi, trong ánh mắt hung ác của cô, Ted lập tức không còn đường sống, chỉ có thể oan ức lầm bầm thanh minh: “Chuyện này không giống như kế hoạch. Anh thật sự không biết tại sao đột nhiên anh ta lại sửa ý định.”

Trong mấy ngày nay, Trầm Khánh Khánh nổi tiếng không ai có thể theo kịp. An Thiến hay gì gì đó đều xếp sau cô, chỉ cần tin tức liên quan đến cô đều dẫn đầu doanh thu một cách điên cuồng. Hình ảnh của cô ngập tràn trên mỗi bìa báo, nhưng Trầm Khánh Khánh chưa từng thấy nổi tiếng lại là một chuyện phiền phức như vậy.

Nhưng kỳ thật Trữ Mạt Ly cũng rất tài, lời phát biểu vừa đả thông dư luận, sau đó có thể toàn thân trở ra, cũng mặc kệ dư luận xôn xao, thậm chí không cho người trong cuộc một lời giải thích hợp lý. Mãi đến khi Trầm Khánh Khánh không thể chịu được nữa, phải đến nhà giết người, mới sáng sớm đã không chút mềm lòng kéo anh đứng dậy từ trong chăn.

Ted đứng sau hoảng hốt, trời biết Trữ Mạt Ly rời giường có bao nhiêu gian khổ.

Trữ Mạt Ly mơ màng mở mắt ra. Anh cận thị hơi nhẹ, híp mắt tìm tiêu cự, cuối cùng cũng thấy rõ người trước mắt.

Sau đó, mặt anh không đổi sắc, nói: “Nếu tôi là em, bây giờ tôi sẽ ra ngoài.”

Trầm Khánh Khánh nhìn anh, đứng bên cạnh, giả mù sa mưa, nói: “Ái chà, phải không? Là người đơn phương theo đuổi, thấy mục tiêu xuất hiện ở đầu giường của mình thì phải nhiệt tình một chút chứ nhỉ? Anh mau đứng dậy cho tôi!”

Trữ Mạt Ly đeo kính, cũng không muốn đứng lên. Anh tựa vào đầu giường, lộ ra nửa người trên. Da thịt trắng nõn, cùng đường cong hoàn mỹ dọc theo cơ thể, nếu không thấy người thì không ai có thể tưởng tượng ra.

Trầm Khánh Khánh chỉ tay ra hiệu với anh: “Dậy! Rời giường!”

“Em chắc chắn?” Trữ Mạt Ly dụi ánh mắt mơ màng như ẩn tơ máu.

“Tôi không phải người thích đùa, bây giờ tôi rất tức giận.”

“Tôi cũng không phải người thích đùa, nếu bây giờ em không ra ngoài, em sẽ hối hận ngay lập tức.”

Ted bỗng tiến vào, túm Trầm Khánh Khánh kéo ra khỏi phòng ngủ của Trữ Mạt Ly. Chỉ là tính cách Trầm Khánh Khánh như vậy, cô có thể che dấu tất cả rằng cô đang tức giận, kiềm chế là công việc cần thiết, là phẩm chất vĩ đại của cô. Nhưng nếu cô không định che dấu, như vậy cô đã giận đến mức không thể cứu vãn.

Trầm Khánh Khánh vùng khỏi người Ted: “Tôi biết anh ham ngủ, nhưng bây giờ tôi không thể đợi anh ngủ đến giữa trưa mới nói chuyện xảy ra gay go thế nào đâu!”

Trữ Mạt Ly trái lại không giận mà cười, nụ cười làm cho Trầm Khánh Khánh không hiểu ra sao: “Anh cười cái gì hả?”

“Không có gì, em đã kiên nhẫn ép tôi rời giường, bây giờ tôi dậy ngay đây!” Nói xong anh liền vén chăn.

“Chờ chút!”

Ted kinh hoàng hô to một tiếng, sau đó mặc kệ Trầm Khánh Khánh phản kháng thế nào, vẫn cứ kéo cô ra phòng khách.

“Anh làm gì?” Trầm Khánh Khánh nổi giận nói.

“Em không muốn nhìn bộ dạng anh ta rời giường đâu.” Ted xấu hổ, lại thấy hơi buồn cười, nói, “Mạt Ly, anh ta là người theo chủ nghĩa ngủ nude.”

Trầm Khánh Khánh ngây người vài giây, máu dồn lên làm mặt cô đỏ bừng, đồng thời không nhịn được mắng chửi: “Anh ta thật biến thái!”

Trữ Mạt Ly từ phòng ngủ đi ra, anh chỉ khoác một áo choàng, sau đó tự lấy cho mình một ly cà phê: “Tôi vừa đưa Liễu Liễu đến trường, về tới nhà còn chưa nằm được mười phút, trừ phi em có lý do chính đáng thuyết phục tôi. Nếu không tôi nhất định sẽ gọi bảo vệ.”

“Ôi, vô tình biết mấy, anh theo đuổi tôi như vậy sao?” Trầm Khánh Khánh giữ tay anh đang nâng ly cà phê, khuôn mặt tươi cười, kéo dài giọng điệu, “Anh có thể ngủ ngon, không nói lời nào để mình tôi thu dọn cục diện hỗn loạn ấy à? Tôi thực không biết đầu óc anh có vấn đề gì, sao anh có thể nói ra lời nói hoang đường như vậy? Hay là nói anh theo đuổi người ta bằng một phương thức kỳ lạ đến tôi cũng không cảm nhận được?”

“Có thể phương thức của tôi thật sự khác thường.” Trữ Mạt Ly dịch chuyển cánh tay của Trầm Khánh Khánh, anh mở miệng uống cà phê, trấn áp cơn đau đầu do chưa tỉnh ngủ, cố sức làm cho bản thân thoạt nhìn còn chút kiên nhẫn.

Trầm Khánh Khánh ngẩn người, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, người này có một thú vui độc ác – trêu chọc cô.

“Anh nghĩ tôi và anh là đám nhóc tuổi teen hả?” Trầm Khánh Khánh đoạt lấy ly cà phê, “Vì sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý chứ? Không phải anh định làm sáng tỏ quan hệ giữa chúng ta sao? Nhưng bây giờ vì một câu nói của anh, tôi không thể nói cái gì, không dám nhận điện thoại, thậm chí không thể ra khỏi cửa. Vậy mà ngay cả một lời giải thích anh cũng không có!”

Trữ Mạt Ly giơ cằm dưới, mắt kính phản chiếu bóng cô: “Quả thật tôi đã làm sáng tỏ quan hệ giữa chúng ta lúc đó, chỉ là thay đổi cách nói.”

Ted lau mồ hôi, chen vào giữa bọn họ: “Mạt Ly, mấy ngày nay Khánh Khánh cũng chưa ngủ ngon, cơn giận khá lớn…”

“Không cần anh giải thích hộ cô ấy!” Trữ Mạt Ly cắt ngang lời Ted, tiếp tục nói với Trầm Khánh Khánh, “Tôi thấy không có gì phiền não hết. Tôi đã không nói chúng ta có qua lại, cũng không nói quan hệ chúng ta không đứng đắn. Tôi chỉ nói tôi theo đuổi em, trách nhiệm đều đặt trên người tôi, vì sao em còn lo lắng như vậy? Muốn nói gì thì nói, điện thoại có thì nghe, làm việc bình thường mới có thể khôi phục cuộc sống bình thường. Sau đó em chỉ cần hưởng thụ trò đùa này là được rồi.”

“Anh coi chuyện này là trò đùa?” Trầm Khánh Khánh thấy thật may mắn khi Liễu Liễu không ở đây, nếu không nhất định bé lại lên án cô lớn tiếng với ba ba của nó.

“Không phải sao?”

“Vì sao tôi phải tham gia trò đùa này?”

“Bởi vì cuộc hôn nhân của em, lần này tôi không thể hình dung bằng từ gì, nhưng tôi nghĩ chúng ta đều biết cuộc hôn nhân đó nên gọi như thế nào!”

Lúc này Trầm Khánh Khánh không nổi giận, chỉ cười đến mất tự nhiên: “Đúng, các người đều biết nó là cái loại hôn nhân gì. Tôi thật xin lỗi đã để cho các người thấy một trò hề. Biết không, tôi vốn cho rằng phương pháp tốt nhất thu dọn trò hề này là chấm dứt nó. Tôi định ly hôn, ngay trước lời phát biểu của anh một phút đồng hồ, nhưng bây giờ, anh làm tôi tiến thoái lưỡng nan.”

Bây giờ đổi lại là Trữ Mạt Ly ngây người một giây, anh vội nhìn Ted, vẻ mặt Ted cũng chỉ kinh ngạc và mờ mịt, hiển nhiên không biết sự tình.

Trữ Mạt Ly day day thái dương, cố bình tĩnh nói: “Em nói… Em muốn ly hôn? Nếu ngày đó tôi không nghe lầm, em nói em tuyệt đối không ly hôn.”

“Khi kết hôn với anh ta tôi đã ra điều kiện, người đòi ly hôn trước chỉ có thể là tôi. Vậy nên lúc đó bất cứ giá nào tôi cũng không thể đồng ý. Thế nhưng, nếu bây giờ tôi ly hôn với Quý Hàm, anh thấy anh ta sẽ nghĩ như thế nào?”

Trữ Mạt Ly khó có lúc trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Bây giờ không  phải lúc.”

Trầm Khánh Khánh tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”

“Em rõ ràng có thể lợi dụng trò đùa này vào nhiều việc, thêm nữa, nếu em nguyện ý, tôi có thể không coi nó là trò đùa.” Trữ Mạt Ly chậm chạp tiến đến phòng tắm, “Tôi phải đi tắm, khi về nhớ khóa cửa.”

Bất luận thế nào, cuộc nói chuyện này cũng không giải quyết được vấn đề gì. Khi tới Trầm Khánh Khánh nổi giận đùng đùng, khi đi cơn giận vẫn như cũ, chưa hề giảm, còn ôm theo một bụng nghi ngờ.

Trầm Khánh Khánh rối rắm nửa ngày, rốt cuộc phải hỏi Ted: “Anh hiểu ý anh ta không? Cái gì mà có thể coi là trò đùa, cũng có thể không phải trò đùa? Anh ta đừng có làm ra vẻ thần bí như vậy chứ!”

Ted không thể không dùng một chút từ ngữ ngọt ngào: “Anh nghĩ em đừng phức tạp hóa mấy chuyện đơn giản.”

Trầm Khánh Khánh không thích phỏng đoán suy nghĩ và tính cách thay đổi thất thường của Trữ Mạt Ly. Chỉ là, cô không thể không thừa nhận, khi ở trong cục diện tăm tối, gay go nhất, anh ta xuất hiện khiến cô nhẹ nhàng thở ra. Nhưng… anh ta đã khiến cục diện càng thêm nguy hiểm.

“Có lẽ Mạt Ly nói đúng. Em khẩn trương quá rồi! Bây giờ việc cần làm chính là khôi phục lại cuộc sống của em, sau đó, thuận theo tự nhiên.”

Ted đỗ xe trước cửa biệt thự của Trầm Khánh Khánh. Nơi này là một nơi vô cùng bí mật của cô, được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt nên phóng viên khó có thể đục nước béo cò tiến vào. Đây cũng là không gian nghỉ ngơi cho cô yên tĩnh, trước khi cô thấy xe của Quý Hàm, cô vẫn cho rằng như vậy.

Ted cũng thấy chiếc xe kia, sau đó nhíu mày rất phản cảm. Đương nhiên anh ta cũng mau chóng khôi phục bình thường, hơn nữa còn nói đầy ý tốt: “Cần anh ở lại không?”

“Không, em có thể giải quyết.” Trầm Khánh Khánh điều chỉnh hô hấp, sau khi xuống xe lại quay đầu nói thêm, “À, ngày mai bắt đầu, khôi phục tất cả công việc.”

Trầm Khánh Khánh đứng ở cửa, trong tay cầm chìa khóa. Vừa mở cửa, cô sẽ lại đối mặt với một trận cãi vã ầm ĩ, hoặc là chiến tranh lạnh như trước đây. Bất kể là ai, cô chỉ vừa mới tưởng tượng đã thấy lạnh người. Thế nhưng, cô vẫn đeo lên khuôn mặt tươi cười cùng trăm phần trăm lạnh lùng kiêu ngạo, mở cửa.

Quý Hàm ngồi ở phòng khách, hiển nhiên là anh đang chờ cô, khi cửa có tiếng động, anh lập tức đứng dậy.

Trầm Khánh Khánh bật tất cả đèn trong nhà, điều này giúp cô xóa bỏ áp lực, sau đó cô thuận tay ném ví sang một bên, tao nhã ngồi trên sô pha: “Gần đây anh rất thích chuyện không mời mà đến.”

Quý Hàm ngồi đối diện cô, anh thoạt nhìn không được khỏe, như bệnh nhân mà anh chăm sóc.

“Em trốn tránh tôi.”

Trầm Khánh Khánh nhanh chóng trả lời: “Tôi không có, hai ngày nay tôi rất bận, cũng rất phiền. Tôi biết anh tìm tôi có chuyện gì, thế nhưng, anh tìm tôi cũng sẽ không có lời giải thích. Từ ba năm trước, tôi đã chán phải giải thích cuộc sống của tôi với anh rồi!”

Trầm Khánh Khánh bỗng phát hiện tờ đơn ly hôn bị xé rách vẫn còn, chỉ là nó bị Quý Hàm nhặt đến, đặt trên bàn trà.

“Khánh Khánh, chúng ta đừng tra tấn nhau như vậy nữa được không?” Quý Hàm nhìn chăm chú vào bên mặt Trầm Khánh Khánh. Mỗi khi cô thấy bất an hoặc sợ hãi không khống chế được mọi chuyện, cô luôn thích dùng phong thái tài trí hơn người, làm cho người biết khó mà lui.

“Mấy ngày nay tôi nghĩ rất nhiều. Chúng ta quen biết, yêu nhau, sau đó kết hôn như thế nào. Từ khi em bước vào vòng giải trí, mỗi giây mỗi phút tôi luôn lo sợ, tuy cuối cùng tôi đã nói tôi ủng hộ em.”

Trầm Khánh Khánh thay đổi thế ngồi, đây là tín hiệu khi cô cảm thấy khẩn trương: “Anh sợ cái gì?”

Trầm Khánh Khánh bỗng rất hối hận đã để phòng khách sáng bừng như vậy, thế nên cô có thể thấy sắc mặt Quý Hàm tái nhợt hiện lên bao khổ đau và thất vọng.

“Tôi sợ em không còn là Trầm Khánh Khánh tôi quen biết. Trong cái vòng luẩn quẩn xa lạ đầy phức tạp này, em có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện. Hình như trở thành minh tinh với em chỉ là một chuyện đơn giản. Sau đó em không còn là cô gái tươi cười đơn thuần trong trí nhớ của tôi, em rất không đơn giản. Mà tôi, chỉ muốn một cuộc sống đơn giản.”

Trầm Khánh Khánh không muốn giải thích với anh, trong cái vòng luẩn quẩn này cô đã trải qua nhiều gian khổ mà người ngoài không hay biết, cô chỉ hừ lạnh: “Anh biết vì sao tôi không công khai tôi đã kết hôn không? Không phải tôi sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp, mà vì anh không phải người trong cái vòng luẩn quẩn này. Anh không nên bị phóng viên đeo bám. Là tôi bảo vệ cuộc sống đơn giản cho anh, cũng là tôi bảo vệ người nhà anh. Thế nhưng, thật hiển nhiên, anh không cảm kích chút nào.”

Khi nói chuyện cô nghe giọng nói máy móc thuật lại suy nghĩ trong đầu của chính mình, mà tầm mắt cô vẫn dừng trên tờ đơn rách vụn. Nếu nó vẫn nguyên vẹn, có lẽ cô sẽ không chần chừ mà ký tên vào.

“Tôi có, tôi luôn cảm kích mỗi chuyện em làm vì tôi. Chỉ là, khi tôi nhận ra thế giới chúng ta sống ngày càng khác biệt, tôi không biết làm gì để thay đổi nó. Em trước mặt khác với em sau lưng. Theo tôi biết, em giả vờ đáng thương, lợi dụng tay tôi từ chối Đàm Mộ Văn, và tôi càng ngày càng thấy em đáng sợ. Một giây trước em có thể là bạn gái hoàn mỹ ăn tối cùng tôi, giây tiếp theo có thể vào khách sạn cùng Trương Hiển Chính. Vì cướp đi vai diễn chính có thể đuổi An Thiến khỏi công ty. Còn bây giờ, tôi chắc đến tám phần, người dồn Trương Hiển Chính vào chỗ chết là em. Khi tôi tận mắt thấy, chính tai nghe loại chuyện này, tôi khiếp sợ, em có thể không từ thủ đoạn, mưu mô chỉ để đạt mục đích thôi sao?”

Bây giờ cuối cùng Trầm Khánh Khánh cũng biết vì sao lễ Giáng Sinh năm đó Quý Hàm có thể lạnh lùng bỏ mặc cô bên đường cả đêm cũng chẳng quan tâm. Ngày hôm sau cô vừa lê cơ thể nóng bừng trở về nhà, anh lại tàn nhẫn nói chia tay. Sau đó, cô nhục nhã và ớn lạnh mất đi tri giác.

Khi đó cho dù anh không nói, cô cũng đoán được vài phần. Anh luôn giữ quan niệm bảo thủ, phụ nữ phải còn trinh tiết. Mặc kệ cô có bao nhiêu sạch sẽ, trong mắt anh, cô đã không còn như trước.

“Anh cho rằng anh tận mắt thấy, chính tai nghe mới là chân tướng?” Vài năm tôi luyện đã giúp Trầm Khánh Khánh có thể vững vàng, sau đó cô khom người cầm tờ đơn rách giơ trước mặt Quý Hàm, “Mẹ anh bảo vệ anh tốt quá, nhưng hoa trong nhà kính không thích hợp để nuôi thả trong cái xã hội này! Ba anh gặp họa, anh vẫn chưa nhận rõ cái gì là lòng người ác nghiệt sao?”

Quý Hàm nắm chặt tờ đơn, vo trong tay: “Là em giúp tôi nhận rõ một người có thể có nhiều mặt như vậy. Lần đầu tiên em tới nhà Trữ Mạt Ly, tôi chỉ biết, đến nay đã là bốn năm, vừa rồi em cũng từ nhà anh ta trở lại. Tôi rất muốn biết, là anh ta đơn phương theo đuổi em, hay là, hai người vẫn luôn quan hệ?”

Trong đầu Trầm Khánh Khánh đã dự đoán được loại chuyện này: “À, cuối cùng anh cũng chịu nói tới trọng tâm rồi hả? Sao chứ, lời anh ta nói làm anh bất an? Thật xin lỗi, tôi nghĩ quan hệ giữa tôi và Trữ Mạt Ly… Tôi không cần phải báo cáo với anh.”

Trong hợp đồng, cô và Trữ Mạt Ly đã viết rõ ràng, bất luận lời gì có khả năng tiết lộ thân thế của Trữ Mạt Ly đều không thể nói.

Quý Hàm cũng dự đoán được câu trả lời này: “Vậy em nghĩ hai người chúng tôi là gì? Tôi, tình yêu, còn hắn, quyền thế?”

Chính bản thân Trầm Khánh Khánh chưa ý thức được nhưng tay cô đã phản ứng trước. Một cái tát mạnh tay này cũng khiến cô tê dại từng cơn.

Trầm Khánh Khánh nắm cổ tay, giọng nói hơi run rẩy, lời nói ra lại lạnh như băng đông cứng: “Anh biết không, cái tát này tôi nhịn lâu rồi. Bây giờ, mang cái đơn thuần, cái sạch sẽ của anh biến đi! Nơi này vô-cùng-dơ-bẩn, tôi sợ sẽ làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của anh.”

“Tôi từng yêu một cô gái, tôi từng muốn bên cô ấy cả đời.” Quý Hàm không tức giận, thậm chí không để ý vết máu trên môi. Anh đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, nâng lên khuôn mặt lạnh lẽo của cô, phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp thất thần, ở góc nào đó, anh tìm được khuôn mặt tái nhợt nhưng thâm tình của chính mình.

“Hôm nay tôi tới muốn nói với em, nếu em rời khỏi giới giải trí, tôi tình nguyện bắt đầu lại một lần.”

Lời tác giả: rất nhiều đồng nghiệp không chịu tiếp nhận nội tình rối rắm với sự lựa chọn, được rồi, ai có thể cam đoan họ có thể chọn lựa chính xác trong mọi chuyện?

Truyện này là một truyện rất rối rắm, cả ba nhân vật chính đều là người có khuyết điểm, sẽ làm người ta chán ghét, cũng sẽ làm người ta yêu thích.

Bổ sung một câu, đây vẫn là truyện ngược.

Anyway, tôi đây có thể cam đoan là một truyện ngược HE.