Nhật ký AB - Chương 08 phần 3

Ngày giao bản thảo đã tới, nhưng Hạng Phong lại chậm chạp không nộp bài, sáng thứ bảy, anh bị một hồi chuông cửa đánh thức, anh trở người, hướng lên trần nhà thở dài, sau đó đứng dậy đi mở cửa.

Không ngoài dự đoán, là Lương Kiến Phi.

“Thế nào,” vẻ mặt cô chờ mong, “Hôm nay có cảm hứng không?”

Anh vung tay đóng cửa lại, xoay người đi chưa tới vài bước thì tiếng chuông cửa lại vang lên, anh quay trở về mở cửa.

“Không thể nào, lão đại…” Lương Kiến Phi đưa ra vẻ mặt cầu xin đi vào, “Rốt cuộc anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì khiến anh một chút cảm hứng cũng không có?”

Hạng Phong chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng tay ngắn và một chiếc quần thể thao, đi chân trần trên sàn nhà lạnh như băng khiến anh cảm thấy tê dại.

“Anh bị ốm?” Lương Kiến Phi nói.

“…” Anh tiếp tục đi về phía phòng ngủ.

“Bệnh đục tinh thể?”

“…” Anh vào phòng ngủ.

“Viêm loét dạ dày?”

“…”

“Viêm tuyến tiền liệt? Hay là… bệnh trĩ?”

“- Lương Kiến Phi!” Anh bỗng nhiên xoay người nắm lấy áo cô, “Em im lặng cho tôi!”

Cô chẳng những không sợ hãi, ngược lại vẻ mặt cô khóc không ra nước mắt: “Rốt cuộc anh làm sao vậy… Tại sao không có cảm hứng, tôi thật sắp bị giám đốc bức chết.”

Anh vốn nhíu chặt lông mày nay chậm rãi thả lỏng, anh buông cô ra, xoay người trở về ổ chăn, không hề để ý tới cô.

“Hạng Phong!” Cô gọi anh.

“…” Không có phản ứng gì.

“Hạng Phong, anh đứng lên cho tôi!” Cô đến kéo lấy tấm chăn của anh. Hạng Phong ngồi dậy, trừng mắt nhìn cô.

“Coi như tôi xin anh,” cô trả chăn lại cho anh, “Anh đừng giỡn được không, viết xong đoạn cuối đi…”

“Tôi không viết.” Anh trả lời cứng nhắc.

“Anh…”

Vì thế hai người liền giằng co, mãi đến khi Hạng Phong nói: “Muốn tôi giao bản thảo cũng được…”

“?”

“Em lại đây theo tôi ngủ một lúc.”

“Cái gì?!” Cô trợn to mắt, “Anh điên rồi sao?”

Anh nhún vai, nhắm mắt lại: “Vậy quên đi.”

Anh vẫn nhắm mắt, không mở ra, nhưng anh biết cô chưa đi mà đứng tại chỗ, có lẽ cân nhắc chuyện anh vừa nói.

“Này…” Giọng cô nghe ra có chút chần chừ, “Nếu chỉ muốn tôi ngồi trên giường… có thể…”

Anh chậm rãi mở to mắt nhìn cô, sau đó hất cằm ý bảo cô đi lên.

“Anh… Anh sẽ không làm gì tôi chứ?” Cô vẫn còn do dự.

Anh đảo mắt, gật đầu.

Cô do dự nhiều lần, rốt cuộc di chuyển bước chân.

“Cởi giày ra.” Anh nhắc nhở.

Hôm nay cô mang một đôi giày thấp, hai gót chân cô đạp lên nhau cởi giày ra. Cô đến phía bên kia chiếc giường cách anh rất xa ngồi xếp bằng ở trên.

Anh đắp chăn, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

“Lại đây một chút.” Không biết qua bao lâu, anh nói.

“?”

Anh đưa tay bắt cô sang đây, cô hét lên, rồi phát hiện anh chỉ để cô tựa vào sau người anh, sau đó không khí mới yên tĩnh lại.

Anh nhắm mắt lần nữa, cảm thấy trong không khí tràn đầy mùi hương của cô.

“Này,” anh nói, “Trên xương sườn của em thật sự có một vết sẹo à?”

“Ừ…” Hai tay cô ôm ngực như là rất đề phòng.

“Làm sao để lại vết sẹo?”

“… Gặp tai nạn xe cộ.”

“Tai nạn xe cộ? Lúc nào?” Anh mở to mắt nhìn cô.

“… Là lúc ly, ly hôn.”

Anh cười lạnh một tiếng: “Xem ra ly hôn có đả kích không nhỏ với em.”

“Anh thử ly hôn một lần xem.” Cô lườm anh.

Hạng Phong lại nhắm mắt: “Tôi sẽ không để mình ly hôn, nếu có một chút khả năng như vậy, tôi sẽ không kết hôn.”

“Ha ha! Vậy thì xem ra cả đời này anh sẽ không kết hôn.”

“…”

Sau một hồi lâu, Lương Kiến Phi khẽ than thở, nói: “Anh biết không, buổi tối trước ngày tôi kết hôn, ba tôi đã nói với tôi: kết hôn, nó có thể để hai người yêu nhau được ở cùng nhau, nó làm cho người ta có cảm giác an toàn, làm cho người ta hiểu được cái gì là trách nhiệm, kết hôn khiến chúng ta càng nhận rõ vị trí của mình, cũng hiểu được cái gì gọi là khoan dung và nhường nhịn. Kết hôn là một việc rất tốt, nhưng một khi con kết hôn thì phải chuẩn bị ly hôn bất cứ lúc nào.”

“…”

“Vì vậy, giống như anh nói hôn nhân không tồn tại, bất kỳ cuộc hôn nhân nào cũng có thể tan vỡ, chẳng qua xem anh làm sao mà thôi.”

“Em còn tin tưởng không?” Hạng Phong.

“?”

“Tình yêu và hôn nhân, em còn tin không?”

“Tin,” cô trả lời như đinh đóng cột, “Vì sao không tin chứ? Nhìn xung quanh xem, có nhiều ví dụ tốt đẹp như vậy, không phải sao?”

Anh nở nụ cười, nhắm mắt lại cười.

“Hạng Phong,” cô gọi tên anh, “Anh là một người rất kỳ quái.”

“Hả?”

“Anh dường như… thà tin thế giới này xấu xa, tràn ngập cạm bẫy, cũng không muốn tin nó có một mặt tốt đẹp.”

“Thế giới này vốn là xấu xa hơn nữa tràn ngập cạm bẫy.” Anh giương mắt nhìn cô.

“Tôi không cho là vậy,” cô lắc đầu, “Bất luận là xấu xa hay cạm bẫy, chúng luôn có nguyên do, nói không chừng, rất nhiều lúc dự tính ban đầu của sự việc là tốt, chẳng qua ở trong quá trình biến đổi đã xảy ra một số vấn đề gì đó.”

Anh nhíu mày: “Cho nên ở trong mắt em không có người xấu phải không?”

“Cũng không thể nói như vậy,” cô như đang suy tư, “Chẳng qua tôi không tin một người xấu xa ngay từ đầu, hoặc là, người xấu cũng có một mặt tốt.”

“Vậy tôi thì sao?”

“Anh?” Cô cũng nhìn anh.

“Tôi là người xấu sao?”

Cô cười, lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

“Tôi đây là cái gì?”

“Một… kẻ phiền toái.”

Không biết vì sao, nghe được cô nói như vậy anh không hề mất hứng, một chút cũng không có, ngược lại anh cảm thấy vui vẻ…

Anh ngồi dậy, nhìn cô: “Có thể cho tôi xem một chút không?”

“Cái gì?”

“Vết sẹo của em,” anh nói, “Vết sẹo trên xương sườn của em.”

“Sao có thể được!” Lương Kiến Phi theo bản năng lấy tay đè lại vị trí dưới ngực trái của mình.

Anh xốc chăn lên bắt lấy cánh tay của cô, Kiến Phi gào thét, cố gắng giãy dụa. Nhưng cô căn bản không phải là đối thủ của anh, Hạng Phong nhanh chóng đặt cô ở dưới thân, hai tay cô bị anh cố định trên đầu, cô sợ đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

Hạng Phong cười rộ lên, nói: “Được rồi, tôi nói đùa thôi.”

Cô ngừng la hét và giãy dụa, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ.

“Tôi mệt chết đi được.” anh nói, “Tối qua viết bản thảo suốt đêm.”

Cô mở to mắt: “Nhưng anh không phải không có cảm hứng sao…”

Anh cười khổ: “Tôi chỉ phát hiện mình vẫn không thích ứng với cách đọc ra miệng để viết bài, mấy đêm nay tôi đều đánh chữ bằng một tay, tốc độ khá chậm nhưng rốt cục đã hoàn thành.”

Cô rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

“Vì vậy,” anh nhìn cô, “Bây giờ em có thể im lặng giúp tôi ngủ một lúc không?”

“Được,” ánh mắt cô nhấp nháy, khuôn mặt vẫn rất đỏ, “Nhưng mà…”

“?”

“Anh có thể lấy ra thứ cất trong túi quần của anh không…”

Anh chớp mắt, rốt cục hiểu được cô đang nói gì. Vì thế anh gầm nhẹ một tiếng, từ trên người cô trở mình xuống, xoay lưng lại lấy chăn phủ trên đầu: “Tôi xin lỗi…”

Lương Kiến Phi không trả lời, cô chỉ trở người.

Anh ảo não suy nghĩ, đương nhiên cô sẽ không trả lời, trả lời gì chứ? “Không sao” à?

Cạm bẫy do anh thiết kế cuối cùng chính anh lại mắc bẫy…

Trời ơi!

Cuối tuần, anh đến nhà Hạng Tự và Tử Mặc ăn trưa, đến nơi lại phát hiện Tử Mặc không ở nhà.

“Cô ấy đưa con về nhà mẹ đẻ.” Hạng Tự ở trong bếp coi chừng nồi nước lèo.

“Hai em cãi nhau à?” Hạng Phong hỏi.

“Làm sao có thể,” Hạng Tự tròn mắt, “Tình cảm của tụi em rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi…”

Vì trên tay đeo thạch cao nên anh được thanh thản ngồi trên sô pha xem TV, Tiểu Bạch đến gần chụp lấy chân anh, anh ôm nó, để nó ngồi bên cạnh ngây người.

“Anh khoẻ chưa?” Hạng Tự trong phòng bếp ló đầu ra hỏi, “Tay bị thương, làm việc không sao chứ?”

“Không sao,” anh nhìn tay mình, “Chỉ là đánh chữ phải tốn công một chút.”

“Khi nào anh tháo thạch cao?”

“Ba, bốn tuần sau thì phải.”

“Em nói này, anh mau tìm một người phụ nữ đi, dù sao anh cũng lớn tuổi rồi, lúc ngã bệnh em sẽ không tới chăm sóc anh.” Hạng Tự cười hì hì nhìn anh trai.

“Anh cũng không trông cậy vào em tới chăm sóc anh.” Hạng Phong đảo mắt.

“Em nghe nói anh và Lương Kiến Phi, còn có Trì Thiếu Vũ cùng nhau ăn một bữa cơm?”

“Sau này nếu Viên Thế Phân thất nghiệp, em bảo cô ấy đến tìm anh, anh sẽ giới thiệu cho cô ấy một công việc ký giả tại tuần san buôn chuyện.”

“Em nghe nói anh và Trì Thiếu Vũ quả thật chính là…chính là…” Hạng Tự tìm tòi từ ngữ thích hợp trong đầu óc có trình độ văn học rất hạn chế của mình, suy nghĩ nửa ngày mới nói, “Quả thực chính là vụ nổ lớn.”

“Cám ơn…” Anh cười lạnh.

“Vậy, hai người tiến triển thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào? Ai?”

“Đừng biết rõ còn hỏi, anh không hù được em đâu.” Hạng Tự bưng nồi nước lèo đến giữa cái bàn, sau đó quay về phòng bếp lấy thứ khác.

“Không có tiến triển.” Hạng Phong ăn ngay nói thật. Quả thực không có sự tiến triển “đáng kể”.

Hạng Tự nhô đầu ra, thở dài: “Về sau anh đừng nói với người khác anh là anh trai của em.”

“…”

“Đã một năm, rốt cuộc anh đang làm gì thế?” Hạng Tự bưng hai chén cơm đi ra.

“… Em không hiểu.”

“Cái khác em không hiểu, nhưng em hiểu nhất về cờ vây và phụ nữ.”

“… Em thật sự hiểu phụ nữ sao, em biết trong đầu các cô ấy suy nghĩ gì? Em cũng biết làm sao lấy lòng các cô ấy đồng thời thoả mãn chính mình à?”

“Đừng nói em hạ lưu như vậy.” Hạng Tự đặt đũa lên bàn, “Ít nhất em biết Thi Tử Mặc suy nghĩ gì.”

“Nhưng muốn hiểu rõ thì thật sự không dễ dàng.” Hạng Phong đứng lên, thả Tiểu Bạch trên mặt đất.

“… Anh nói đúng.” Hạng Tự không thể không thừa nhận.

“Em dùng thời gian mười mấy năm mới hiểu được, làm sao anh có thể chỉ trong một năm liền hiểu rõ.”

“Hơn nữa người phụ nữ kia còn khó hiểu hơn Tử Mặc.” Hạng Tự cười trên nỗi đau của người khác.

“…” Hạng Phong kéo khoé miệng, anh nghĩ rằng có một số thời điểm, anh và cậu em trai này rất khó giao tiếp.

“Được rồi, ăn cơm trước đi.”

Anh nhìn cái bàn, lại nhìn bàn tay đeo thạch cao của mình, anh kinh ngạc hỏi: “Gì đây, em chỉ dùng một nồi nước tiếp đãi anh, hơn nữa còn đầy miến trong nước lèo?”

“Trước khi đi Tử Mặc dặn dò phải ăn hết nước lèo, một mình em ăn hai phần thật không nổi nên mới gọi anh tới cùng ăn.”

“…”

“Thế nào,” Hạng Tự nháy mắt, “Anh không cho rằng em mời anh đến ăn Mãn Hán Toàn Tịch* chứ.”

(*) Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.

“Vậy thì không,” Hạng Phong cười lạnh một tiếng, “Chẳng qua hiện tại xem ra, anh còn rất xem nhẹ sự vô sỉ của em.”

Chiều nay, Hạng Phong ngồi trên taxi về nhà gọi điện cho Lương Kiến Phi, anh muốn bảo cô mua một phần đồ ăn bên ngoài đưa đến nhà anh, nhưng cô không còn sức lực để từ chối.

“Em sao vậy?” Anh hỏi một cách quan tâm.

“Không có gì…”

Cúp máy, anh lập tức yêu cầu tài xế đổi phương hướng.

Anh đoán rằng cô bị bệnh, vì thế anh đến tiệm thuốc ở dưới lầu nhà cô trước mua thuốc cảm và thuốc hạ sốt. Khi cô nghe được thanh âm của anh trong máy bộ đàm thì giật mình, anh mở cửa sắt, đi vào toà nhà, anh bỗng nhiên rất muốn thấy cô.

Cô mặc đồ ngủ mở cửa ra, tóc buộc đuôi ngựa rối bời, trên mặt cô mang gọng kính mắt rất to.

“Sao anh lại tới đây…” Giọng nói của cô có vẻ yếu ớt.

Anh muốn nói tôi muốn gặp em, nhưng mà nói ra miệng lại trở thành: “Tôi đến xem em chết chưa.”

“Thật đáng tiếc,” cô cười khổ, “Vẫn chưa.”

Anh đưa tay sờ trán cô, như là hơi sốt nhẹ lại giống như không phải.

“Chỗ nào không thoải mái?” Anh hỏi.

“… Không phải không thoải mái.” Cô rủ đôi mắt xuống.

“Em cho rằng mình đủ khả năng lừa gạt tiểu thuyết trinh thám gia.”

“… Thật sự không có gì.”

“Bị cảm.”

“…” Cô lắc đầu.

“Rối loạn nội tiết?”

“…”

“Sẽ không là bệnh trĩ chứ?”

“Hạng Phong!” Cô tức giận nói, “Anh chê tôi còn chưa đủ phiền hay sao?”

Nói xong, cô xoay người muốn đi, anh nắm lấy cánh tay của cô:

“Rốt cuộc em sao thế?”

Cô thở dài: “… Tôi đau bụng kinh! Anh vừa lòng rồi chứ!”

Cô xoa bụng, vẻ mặt ai oán.

Anh cào tóc, nhìn thuốc cầm trên tay có phần lúng túng: “… Muốn tôi đun nước nóng không?”

“Đun rồi.”

“Muốn tôi đi mua thuốc không?”

“Đã uống rồi.”

Anh nhìn cô, lần đầu tiên anh cảm thấy áy náy: “Vậy…tôi có thể làm chút gì?”

“…” Có lẽ cô không đoán được anh sẽ nói như vậy, cho nên cô kinh ngạc nhìn anh, không nói ra lời.

“Muốn tôi ngủ cùng em một lúc cũng được.” Anh cố ý nói.

“Không cần!” Cô từ chối như đinh đóng cột.

“…”

“… Cái gì cũng được à?”

“?”

“Thật sự là yêu cầu gì cũng có thể chứ?”

“Ừ.” Anh gật đầu.

“Vậy anh làm cơm tối đi, hoặc là mua ở ngoài về hay đặt cho người ta mang tới, tóm lại đừng để tôi làm là được.”

Hạng Phong nhìn bàn tay đeo thạch cao của mình, hỏi: “Trong tủ lạnh của em có bảnh sủi cảo đông lạnh không?”

“Có thể đừng ăn cái đó không?” Vẻ mặt cô bất đắc dĩ, “Đi theo anh hai tuần nay tôi toàn ăn vằn thắn với bánh sủi cảo.”

Hạng Phong nhíu mày, anh rất muốn tự tay làm một bữa cơm cho cô, không muốn đi mua hoặc đặt cửa hàng mang tới.

“Quên đi, tuỳ anh thôi,” cô nói thêm, “Anh xem trong tủ lạnh có cái gì thì ăn cái đó.”

“Được.” Anh gật đầu.

“Tôi đi nằm trước đây.”

“Ờ.” Anh nhìn cô trở về phòng rồi đóng cửa lại, thậm chí còn nghe được tiếng khoá cửa nhẹ nhàng.

Anh cười khổ, anh đáng sợ như vậy sao? Xem ra hình tượng “người đứng đắn” được xây dựng trong nhiều năm đã bị hủy hoại trong chốc lát.

Anh vào phòng bếp mở tủ lạnh, phát hiện cô còn lôi thôi hơn Hạng Tự, vì thế anh thở dài, bắt đầu thu dọn.

6 giờ 5 phút, Hạng Phong đến gõ cửa phòng Lương Kiến Phi, cô lên tiếng, một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân. Có lẽ cô vừa tỉnh ngủ cho nên mặt còn đỏ au, lúc đeo kính mắt cô hoàn toàn đã không còn sự hăng hái muốn gây sự thường ngày, mà có vẻ thật thà đáng yêu.

Anh nhìn cô, bỗng nhiên rất muốn hôn cô, cô cũng nhìn anh, như là đọc được gì đó trong mắt anh, cô đề phòng chớp mắt, không nói lời nào.

Anh xoay người chỉ vào bàn ăn: “Ăn đi.”

“Oa! Cơm rang trứng!” Cô hưng phấn mà kêu to, nhào vào bàn rồi cầm đũa ăn.

Anh cảm thấy buồn cười, chẳng qua là một chén cơm thừa rang với trứng cũng đáng để cô vui vẻ như vậy?

“Này,” anh ngồi xuống cạnh cô, đưa qua một tách trà gừng nóng, “Ăn chậm một chút.”

Tướng ăn của cô quả thực có thể dùng ăn như hổ đói để hình dung, ai có thể nghĩ người phụ nữ luôn làm trái lời anh, chỉ cần dùng một chén cơm rang trứng là có thể im lặng…

“Anh không ăn sao?” Giọng nói cô không rõ ràng hỏi.

Hạng Phong lắc đầu: “Tôi không đói bụng.”

Trên thực tế, trong tủ lạnh chỉ có một chén cơm thừa, về phần bánh sủi cảo đông lạnh… Dù anh tìm kiếm từ trên xuống dưới nhiều lần vẫn không tìm thấy.

“Gạt người…Buổi chiều anh còn gọi tôi đặt mua ở bên ngoài…” Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng cô cũng không có một chút ý tứ để dành cơm lại cho anh ăn.

Anh mỉm cười nhìn cô, không nói gì cả.

Một chén cơm đã ăn xong một cách nhanh chóng, Lương Kiến Phi uống một ngụm trà, như là vẫn còn dư vị sau khi ăn. Khoé miệng cô có một hạt cơm, anh đưa tay lau giúp cô, nhưng cô vươn đầu lưỡi của mình liếm đi.

Trong khoảnh khắc đó, Hạng Phong nhìn cô, anh rốt cục hiểu được đầu lưỡi của phụ nữ có thể kích thích adrenaline của đàn ông.

Vì thế anh cúi đầu, thừa dịp cô vẫn chưa phản ứng, anh dùng tay trái nắm lấy cằm cô, ngậm lấy đôi môi của cô.

Nụ hôn này cùng với nụ hôn vào một năm trước hoặc là của tuần trước không hề giống nhau, anh không uống rượu, cô cũng không giận lẩy, nhưng điều không thay đổi chính là cô vẫn kinh ngạc như thế. Đầu lưỡi của anh cạy mở hàm răng cô, hôn cô, liếm cô, một lúc sau, cô rốt cuộc bắt đầu giãy dụa.

“Này,” anh buông cô ra, đặt trán mình lên trán cô, “Bây giờ em có thể đừng giả vờ không nhớ rõ buổi tối của một năm trước đã xảy ra chuyện gì chứ?”

【 tôi nhớ lúc còn nhỏ cùng em trai đánh cờ vây, khi đó nó vẫn là một đứa trẻ, vừa mới học đánh cờ không lâu, nó căn bản không phải là đối thủ của tôi. Nhưng tôi thường cố ý lộ ra sơ hở, hoặc là đánh sai nước cờ, còn làm bộ ân hận nói: “Haizz, không nên đi bước này…” Em trai rất vui vẻ, nó cảm thấy mình có khiếu đánh cờ vây trời cho, vì thế nó khổ tâm nghiên cứu. Sau đó tôi phát hiện trình độ của nó không ngừng nâng cao, hai anh em thường thường bất phân thắng bại, khó phân cao thấp.

Sau này có một ngày, tôi tình cờ biết được từ chỗ giáo viên, em trai đoạt giải nhất trong cuộc thi cờ vây thiếu niên toàn quốc, tôi rất kinh ngạc, với trình độ của nó khó khăn lắm mới đánh ngang tay với tôi thì làm sao có thể xưng bá toàn quốc? Vì thế tôi lén nhìn nó tham gia huấn luyện, lúc đó tôi mới biết được trình độ của nó từ lâu đã cao hơn tôi. Nó ở trong “bẫy” của tôi, tôi cũng ở trong “bẫy” của nó. Nhưng tôi không tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy vui vẻ, tôi tin nó cũng vậy…

Trong cuộc sống đầy cạm bẫy, nhưng những cái bẫy này chưa hẳn là xấu, là tổn thương người khác, vậy có lẽ là “cạm bẫy nhẹ nhàng”, hoặc là “lời nói dối xinh đẹp”. Tựa như người nào đó, bất kể lúc nào cũng tin tưởng thế giới này có một mặt tốt đẹp…

Có lẽ, như vậy cũng không sai.

Beta】